Nắng Mới
Believe 09.01.2006 18:58:16 (permalink)
- Ê nhỏ

Nguyệt từ đằng sau vỗ vai tôi khiến tôi hết cả hồn

- Hú hồn ! May mà cái hồn còn nguyên .

- Cứ đùa

- Đùa gì đâu ! Hỗng nhớ tao bị bệnh liệu à

- Ưà liệu đi , có ngày líu lưỡi

- Con quỷ này ! Trù ẻo hoài mày

- Sợ à ?

- Gì đâu mà sợ . Mà kêu tao có chuyện gì không ?

- Chiều nay tan học ra quán bà Năm ly gặp tao nhen . Tao có chuyện này ...

- Rồi ! Chắc lại nằm mơ nằm mộng gì à ? Tao đâu phải nhà bình lựng số đề

- Mèn ! Chuyện khác cô ơi !

- Chà ! Gì mà có vẻ quan trọng vậy ? Nói nghe hồi hộp chơi mày

- Thôi ! Chút gặp nói luôn

- Bí mật nhỉ ? À mà tao hết tiền rồi - Mặt tôi méo xẹo

- Tao bao

- Chua choa mạ ơi hôm nay hào phóng rứa ? Đủ tiền trả năm ly của tao cộng năm ly của mày không mà đòi ?

- Đủ mà ! Thôi tao vào lớp nhen

Tôi chưa kịp " ừ " đáp lời thì cô nàng đã ba chân bốn cẳng chạy tọt vào lớp . Cùng lúc , tiếng kẻng báo hiệu giờ giải lao đã kết thúc được vang lên . Tôi cũng hộc tốc sãi những bước chân vội vã về phía lớp mình . Tôi và Nguyệt học cùng với nhau suốt những năm cấp hai . Tôi là cây toán của lớp còn nàng thì nổi tiếng ở trường về khoảng văn chương . Vài ba tuần thì cái tên Trần Ngọc Mỹ Nguyệt của nàng lại nằm chình ình trên tờ báo học trò . Dĩ nhiên , tôi cũng được thơm lây . Vì là bạn thân mà lị ! Hễ nhận được nhuận bút thì hai đứa lại đèo nhau trên chiếc xe đạp cọc cạch thuộc đời Bảo Đại còn sót lại của tôi ì ạch ra quán bà Năm ly ngồi nhâm nhi ly chè mát lựng và cùng thưởng thức bài thơ hay mẩu truyện nào của nhỏ . Mà thường thì phải năm ly chè mới sảng khoái cuống cổ , ôn ổn cái bao tử nên từ đó tôi thầm đặt tên cho quán một cái biệt danh rất ư là toán học " Năm ly " .Tức là , năm ly chè cho mỗi người vào những lần hai đứa quá bộ đến đây í mà . Lên cấp ba , hai đứa vẫn học chung trường ngặt cái khác lớp . Nhưng chả sao , tình bạn không phải vì thế mà nới rộng ra hay là thu hẹp lại . Cứ có chuyện gì thì hai đứa hú nhau như vượn . Tôi chắc mẫm trong bụng chắc cô nàng lại được đề tên trên mặt báo nên hí hửng rũ rê tôi chén no nê cái bụng . Vì vậy , cũng chả suy nghĩ gì thêm . Buổi học trôi qua nhẹ như tênh .

Khi tiếng kẻng thân quen beng beng lên ba hồi , đàn học sinh ùa ra quên mất lề lối trật tự . Phần vì mệt , phần vì đói . Mặt đứa nào đứa nấy chả khác nào cái bánh bao chiều nhúng nước . Và tôi cũng không ngoại lệ . Đinh ninh trong bụng là tan lớp chạy u về nhà đánh một giấc bù lổ cho con mắt và cái đầu sau một ngày vật lộn với con chữ , con số . Chực nhớ đến cái hẹn , tôi cũng chạy u nhưng thay vì về nhà thì tôi lại chạy u ra quán bà Năm ly . Khi mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra ướt đẫm lưng áo thì tôi trông thấy Nguyệt đã yên toạ tại cái bàn thân quen . Hix ! Giời gì mà nắng đổ lửa thế kia . Nhác thấy bóng tôi , cô nàng đã í ới gọi

- Ê ! Tao ở đây

- Biết rồi ! Thưa cụ , đã nhìn thấy

- Tưởng mắt bị bồ lệch rồi chứ hi hi

Mèn đéc ! Tôi muốn bật ngữa . Tuy vẫn cái giọng đanh đá , chanh chua như mọi ngày nhưng hôm nay ....có gì khang khác mọi ngày thế nhỉ ? Tôi vờ dụi dụi mắt để kiểm chứng lại xem nhận định của tôi có chuẩn xác hay không ? Tôi nhìn cô nàng như thể sinh vật ngoài hành tinh . Ô vẫn áo dài , vẫn nơ kẹp tóc màu hồng , vẫn đôi guốc be bé màu hồng . Nhưng ô hay ! Đôi mắt nhỏ Nguyệt như sâu hơn dù vậy hai má nhỏ vẫn ưng ửng hồng . Tôi chưa kịp nói phát hiện quan trọng của mình ra thì nàng đã khoát tay

- Ngồi đi cô hai . Tao kêu chè rồi - Nguyệt nói

- Vẫn u như kỹ nhé - Tôi nháy mắt

- Ok

- Mày lại có thơ đăng báo hở nhỏ ? - Tôi hỏi

- Ừ nên mới có tiền mà khao cái mỏ quạ của mày nè

- Móc moé nhau chi thế

- Cho vừa cái tính bỗ bã của mày

- Xí không dám , em hiền như ma sơ - Tôi dài giọng

- Mày mà là ma sơ chắc trong từ điển không có chữ hiền đâu hén

- Hự ! Trúng độc rồi .

- Độc gì bà? Chưa ăn chè mà

- Lời nói của mày chứa độc đó

- Hihi con quỷ

Á đúng rồi ! Hôm nay nhỏ Nguyệt " hiền hơn " mọi ngày bằng chứng là nhỏ cười ... hi hi . Tôi hơi ngạc nhiên nhưng câu chuyện bị cắt ngang bởi cô Năm đã bê khai chè lên cho chúng tôi

- Hôm nay , quán đắt há cô năm - Tôi trổ tài giao tiếp

- Giờ cao điểm mà cháu

- Dạ học sinh bọn cháu ưng món bình dân mà ngon và bổ , rẻ cô ạ !

- Cũng vì thế mà cô cũng có bữa cháo bữa rau

- Bữa cháo bữa rau á ? Không dám ! Qúan đông dzậy hôm nay cho tụi con thiếu nhen

- Lại trêu cô đấy à ! Hai đứa thiếu bao nhiêu mà chẳng được . Thôi hai cháu ăn đi ! Cô chạy bưng qua bên kia mấy ly , bọn trẻ hối dzữ quá !

- Dạ - Tôi đánh tiếng rõ to

Nguyệt dầm dầm ly chè mà mắt thì cứ xa vời . Mọi hôm cô nàng cũng nhanh mồm nhanh miệng trong việc ghẹo cô năm lắm . Qúai lạ ! Lạ thật rồi đấy ? Chẳng lẽ , nhỏ ta ốm ?

- Bệnh à ? Tôi huơ huơ tay trước mặt nhỏ

- Không

- Sao trầm tư vậy ?

- Đang suy nghĩ chuyện này mà thấy kì kì sao sao đó

- Chuyện gì ? Phải chuyện hồi sáng muốn nói hông ?

- Ừm

- Vậy thì nói đi tao nghe

- Mày ...

- Sao hả ? Nói lẹ đi - Tôi nôn nóng

- Mày ... ăn chè đi

- Trời ! Thì tao đang ăn nè . Thôi ! Có gì mày cứ nói đại đi cần gì phải rào trước đón sau

- Tao ....thích ...Quang mày ạ

Nếu phản xạ của tôi không lẹ thì mớ chè trong họng đã bay vèo ra ngoài rồi . Hèn gì mà lúng liếng nãy giờ !

- Thế mày ngỏ lời với Quang chưa ?

- Tao ngại . Con gái ai lại thế

- Thời đại này nam nữ bình đẳng rồi . Ngại gì ?

- Không khéo người ta bảo tao cọc đi tìm trâu

- Thì đã sao đâu ? Phải biết nắm bắt hạnh phúc Nguyệt ạ !

Mèn ! Ngụm chè nghẹn nơi cổ . Hôm nay , tôi cũng quái . Nói chuyện trơn tru ghê !

- Thì biết thế nhưng tao vẫn ngại . Biết người ta có thích tao hông ?

- Bị vì không biết nên mới cần phải ngỏ lời . Dù sao cái gì rõ ràng được thì vẫn tốt hơn . Ít ra , mày ngỏ lời , Quang còn có cái quyền gật đầu hay lắc đầu chứ . Đỡ phải đêm dài lắm mộng

- Lỡ người ta nói không thích tao thì sao ? Nàng chột dạ

- Thì ... thì mày càng oanh tạc tiếp chứ sao ? Nước chảy đá mòn mà . Với lại , mày có khiếu văn chương . Biết đâu , qua chuyện này mày càng có cảm xúc cho ra đời hàng loạt thơ 7 love tuyệt cú mèo đó

- Tao đang nghiêm túc mà . Đừng giỡn !

Tôi phì cười trước vẻ mặt nghiêm túc của nàng . Lo lắng đến cau có thì đúng hơn

- Ưà ! Tao xo lĩn

- Xo lĩn là gì ?

- Là xin lỗi đó bà ! Ngây thơ cụ à

- Coi đó ! Khỉ quá

- Mày cũng khỉ như tao , mày soi gương đi mặt mày giờ cũng nhăn thiếu điều hơn cả khỉ hehe

- Khỉ lây mày đó

- Ô nói thế hoá ra tao là tội nhân thiên cổ rồi

- Và còn hơn thế nữa

- Một phút dành cho quảng cáo hả bà

- Thôi ! Đừng đùa nữa . Mày ... giúp ....tao nhen - Nàng dịu giọng

- Gíup ? Mèn ! Có dzụ yêu đương giúp nữa hả ?

- Mày muốn cũng không được . Là tao thích Quang mà

- Cho cũng ứ thèm , xì xì ! Mà mày muốn tao giúp thế nào ? Tỏ tình dùm mày hả ? Nói là Nguyệt " iu " Quang hả ? - Tôi nhẹo giọng

- Í ghê quá bà ! Chỉ cần mày chuyển lá thư này cho Quang hộ tao là được rồi

- Trời ! Tình " iu " thời Enternet sao mày không email cho lẹ ? Tao cho mày address email của Quang nè

- Không ! Tao thích viết tay cơ . Tình cảm hơn

- À há ! Lại còn có chuyện này nữa

- Tại mày khô khan quá nên không biết đấy thôi

- Dám nói tao khô khan hả ? Tao đọc thơ cho mày nghe bây giờ

- Thơ của mày thì chắc cũng cộp đâu đó về " Tình yêu hàm số " thôi chứ gì . Rõ quá cô hai ạ !

- Hehe , chuẩn ! Đúng là bạn hiền

- Thế mày có giúp tao không ?

- Ừ ừ - Tôi gật đầu lia lịa

- Thế nhá . Mày giúp tao nhá - Nàng mừng rỡ

Nàng từ từ lấy từ trong cạp táp ra một cái phong bì màu xanh mà tôi biết chắc là chính tay cô nàng làm lấy . Chẳng là vì cô nàng có thói quen tự tạo ra những món đồ xinh xinh nhỏ nhắn thế này mà . Nguyệt rất khéo tay về mảng kỷ thuật . Trong khi , tôi thì rất ẹ . Ngoài những con số ra thì rớt bịch về các khoảng khác . Chíêc phong bì theo từng ngón tay tiểu thư mảnh dẻ của nàng tụt ra khỏi ngăn cặp rồi nằm gọn lỏn trên bàn . Tôi trố mắt nhìn

- Chà ! Chuẩn bị tác chiến dzữ há

- Hihi một chút thôi

- Viết gì trỏng dzậy ? Kể tao nghe dzới

- Thôi ! Kì chết

- Mèn ! Kì ra hờm chứ ai lại kì chết

- Í ẹ , con này

- Hehe đỏ mặt à ( Phải công nhận nàng đỏ mặt dzòm xinh quá ! )

- Hihi một chút thôi

- Gì cũng một chút thôi . Hỏi không trả lời tao hổng làm bồ câu đưa thư cho mày giờ

- Thôi mà ! Tao năn nỉ đấy - Nàng xuống nước

- Vậy mày hứa trả công tao chầu chè năm ly sau khi chuyển thư đi - Tôi được nước

- Ưà ! Cả ba cuốn bò bía ở chổ bà Béo nhé !

- Ối ! Thế thì còn gì bằng . Đời ta lên hương là lá la ...

- Coi kìa ! Có ăn là hai mắt sáng rỡ như đèn pha xe tải

- Ô hô nói lạ , có ăn mà không nhanh nhẩu sao mà được

Hai đứa vừa ăn vừa cười vừa nói vừa chọc . Chỉ tôi thôi , tôi đang được nước mà , nàng chỉ cười theo câu chuyện thôi . Khi mặt trời ngã mình chuẩn bị vào giấc ngủ thì bọn tôi cũng đứng dậy , ai về nhà nấy . Trước khi về Nguyệt không quên

- Nhớ chuyển tận tay Quang nhé

- Biết rồi khổ lắm nói mãi

- Về nhé hihi Có gì tin tức tao liền nhen

- Biết rồi khổ lắm nói mãi

Nguyệt cẩn thận đặt vạt áo dài lên yên xe rồi hạ bàn tọa lên đó . Dáng cô nàng lẫn vào chiều nhập nhoạng đẹp như một bức tranh . Trên nền vàng vọt ánh sáng yếu ớt của ngày , chiếc áo dài trắng nỗi bật lên thấy rõ . Đẹp quá ! Đẹp như một thiên thần . Và nhất là lúc này , cô nàng đang " iu " . Nhịp đạp như cũng có sức sống hơn bằng chứng là cái lưng của nàng đôi khi lại rung rung lên . Chắc đang cười hạnh phúc đấy mà . Chiều giống hồi chuông gió

- Ê ông kia !

- Hạ đừng kêu Quang như vậy . Khó nghe lắm !

- Ơ ! Trước giờ , vẫn gọi thế có thấy o e phản đối gì đâu ?

- Trước giờ không phản đối nhưng từ hôm nay Quang lên tiếng rồi đó . Đừng gọi Quang ông này ông nọ

- Khổ ! Cụ non khó tính ạ

- Đấy ! Mới nhắc mà đã

- Hạ hiểu dzồi . Hạ biết dzồi . Mong Quang " ngườn lớn " tha cho " con nít " Hạ nhá

- Lí lắc quá đi cô hai

- Hihi mà thật , Quang Quang Hạ Hạ chả quen miệng , nghe cãi lương đáo để

Nói đoạn , tôi phồng má ra cười hăng hắc . Mà không để ý Quang đang nhìn mình với ánh mắt rất lạ . Cứ như là , người ngoài hành tinh vừa đáp xuống quả đất mình í . Trối chân trối chết ! Khi phát hiện ra tia nhìn quái gở đó . Hạ hơi chột dạ :

- Nhìn gì ? Bộ lạ lắm sao ? Chọc đui mắt giờ

- A ! Hôm nay , Hạ có chiếc kẹp tóc màu xanh đẹp quá ha

- Ưà ! Tui mua lúc đi chợ đấy

- Trông nữ tính lắm Hạ à ! Hạ đừng để chiếc kẹp tóc đó ngậm ngùi về hai chữ " nữ tính " ha

Rồi , lại mai mĩa mĩa mai , biết là nói nữa chỉ chuốc thêm tức tối . Tôi liền :

- Chờ Hạ chút

- Gì vậy Hạ ?

- Đã bảo chờ là chờ đi mà

Tôi cong chân chạy cái u vô nhà theo tốc độ ngàn năm ánh sáng . Xẹt là đã đứng trước mặt Quang . Vừa gặm trái bắp còn dở dang lèo tèo vài hàng hột thơm phức , dẻo quẹo vừa chìa cái phong bì màu xanh mà nhỏ Nguyệt giao trọng trách đến tay chủ

- Nè

- Hả ? gì vậy Hạ ?

- Thư

- Thư gì ? Sao lại thư ? Mà ai thư ?

- Bộ đó giờ không từng dùng câu hỏi à ? Một lúc phán cả tuồng sao Hạ trả lời kịp

- Thôi mà Hạ . Nói cho Quang nghe đi !

- Thư tỉnh tò của nhỏ Nguyệt nhỏ hổng dám nói nên thư - Vừa nhơi bắp đầy họng tôi vừa đáp

- Trời đất

- Trời cao lắm nghe không thấu đâu

- Quang đọc đi ! Hạ xong nhiệm vụ dzồi . Hạ dzìa nấu cơm chiều đây . Má sắp đi ruộng dzìa chưa có cơm bã chửi chết !

Nói xong , tôi vén hàng dâm bụt chạy tọt vô nhà . Để lại cho Quang cái há hốc mồm đầy vẻ ngơ ngác . Chả là , tôi với Quang ở cùng xóm , nhà cùng mỏm đất , cách mỗi cái hàng dâm bụt xanh mướt lá , đỏ au hoa này thôi . Hai ông bố nghe đâu là bạn chiến đấu ngày xưa . Bao năm thất lạc , đến khi gặp lại nhau thì kẻ vợ kẻ con . Nên quyết định chia mảnh đất cho nhau đặng tiện bề sớm hơm rồi khi chiều ngã bóng lại cùng nhau bên khai trà vừa nhâm nhi vừa tỉ tê chuyện ngày xưa . Nên tôi và Quang cũng thân nhau nhờ mối giao hảo của hai gia đình . Quang lớn hơn tôi một tuổi nhưng vì nhập học muộn nên học bằng lớp với tôi . Tôi nhớ vào năm tiểu học , một lần nọ khi hai đứa đang thả bộ trên đường làng về nhà sau giờ tan lớp , đi ngang qua cánh đồng của nhà thằng Hậu đầu bò con bà Tư cán vá phải lúc nó đang chơi đá banh cùng tụi bạn , banh chẳng đá vào cái gôn được chắn bằng hai chiếc dép nhựa mà bay thẳng vào đầu tôi . Chuyện chẳng có gì nếu thằng đầu bò đó nói tiếng xin lỗi . Nó cứ gân cái cổ lên mà cười trong khi tôi khóc vì đau điếng . Có lẽ , Quang xót . Quang sấn tới túm cổ áo nó mà gầm lên

- Mày có xin lỗi bé Hạ không hả ?

- Nó là cái thá gì và mày là cái thá gì mà tao phải xin lỗi ?

- Đồ ngang ngược

Chưa hết câu , Quang đã tung cho nó một cú giáng lâm thập bát chưởng ngay sống mũi . Thằng kia đau quá khóc còn to hơn tôi . Nó chạy dzìa méc má nó . Và hôm đấy , tôi lãnh hai phát roi mây và Quang những bốn phát vì cái tội đi học mà còn gây sự . Sự gì với cái thứ chẳng biết điều đó , tôi giải thích hết nước miếng , sụt sịt hết cả buổi mà ba có nghe đâu . Quật là cứ quật ! Quang quên cả cái mông đau ngồi an ủi , làm trò hề chọc tôi cả buổi . Sau tôi nín khóc được là nhờ cái hộp bi ve Quang cưng như báu vật bày ra trước mắt . Thế là , hai đứa cùng chơi và quên khuất mất vài phút trước đó mặt mày giàn giụa nước mắt . Năm đó , hai đứa cùng đi thi học sinh giỏi toán cấp huyện . Thế mà , Quang lại bệnh rất nặng .Quang không tài nào gượng dậy được khỏi chiếc đi văng . Ba má Quang nói đành bỏ thi . Tôi với đôi chân trần chạy từ nhà đến trường thi mà lòng nhen lên một nghị lực khôn tả . Không chỉ thi cho tôi , tôi phải giành phần thưởng của mình cho Quang . Và kết quả thật không tồi . Nhất toàn huyện khiến cả nhà tôi vui như hội . Má tôi nấu mâm xôi chè cúng tổ tiên rồi mời gia đình bác Phúc qua xơi gọi là mừng tôi có giải . Rộn rịp lắm cơ ! Tôi hãnh diện muốn nổ cái lổ mũi . Và tôi chắc rằng Quang còn vui hơn tôi gấp mười ấy chứ . Bằng chứng là cái răng sún của Quang chả bao giờ nằm ngoan ngoãn sau vành môi . Nó cứ chưng ra suốt . Nhìn tếu lâm chả khác gì cái chỏm tóc đuôi gà loe hoe vài cọng của tôi . Rồi thời gian trôi qua , chúng tôi vào cấp ba . Làm như trời thương hay sau đó lại cho chúng tôi học cùng lớp với nhau . Quang lại trở thành vệ sĩ bất đắc dĩ của tôi trước mọi cái đuôi cũng bất đắc dĩ chả kém . Vì là tôi không muốn vì chuyện tình củm làm ảnh hưởng đến việc học và tự hứa với lòng . Sau khi , xong Đại Học có việc làm ổn định thì may ra . Còn bây giờ thì đang tuổi ăn tuổi " nhớn " . Học hành cho ra hồn kẻo không mù con chữ . Quang cũng tự hứa với lòng y chang tôi . Nên hai đứa càng có thể gọi là " kẻ cùng tư tưởng " . À mà quên ! Quang làm thơ rất hay à nhen . So với cái đầu đặc ngịt con số của tôi thì Quang lãng mạn hơn nhiều . Tôi tối , sau khi đã cơm nước xong xuôi . Quang qua nhà tôi hú như vượn . Tôi nghe chữ được chữ mất . Loáng thoáng vài ba câu rồi cũng ồ lên cho có lệ . Chả hiểu mô tê gì mớ chữ những chữ đó ! Nhưng vẫn dúi vào cặp rồi sáng ra đưa cho nhỏ Nguyệt đọc và nhờ nhỏ giảng giải thêm cho tôi . Cũng nhiều lần họ chạm mặt nhau tại nhà tôi . Khi Nguyệt đến để mượn sách giáo khoa hay kể vài ba chuyện không đầu không cuối gì đó . Nhưng tính nàng hai cả thẹn , chả nói năng gì . Ô hay ! Cảm thơ cảm người à ? Lẽ nào ... ? Mà cũng có thể lắm chứ nhỉ . Tôi cười đắc thắng cho mớ suy nghĩ ra hồn đến hết hồn của mình . Sáng mai , gặp Nguyệt tôi sẽ ....

- Nguyệt ới

Ma xuôi quỷ khiến chưa ! Tôi vừa nhủ lòng tối hôm qua thì sáng hôm nay chưa kịp tìm Nguyệt thì bóng cô nàng đã thấp thoáng trước mặt . Nguyệt thắng xe đánh két . Chà ! Ăn nhỉ . Quay phắt lại nhìn tôi cười rạng rỡ . Ôi ! Người đang " iu " trông mới hạnh phúc làm sao .

- Hạ

- Ưà !

- Thiếu ngủ hả ?

- Ưà

- Sao gì cũng ừa hết dzậy ?

- Ưà

- Trời

- Hehe chọc bà đó

- Quỷ không hà ! Sao rồi chuyện tao nhờ đến đâu rồi ?

- Thì đưa cho ông Quang rồi . Coi bộ cũng êm xuôi lắm

- Hihi sao mày nói vậy ?

- Thì lúc ổng cầm thư ổng ...im re

Chớ có nói được gì đâu khi tôi đã nhanh hơn sóc tót dzô nhà

- Hihi cám ơn mày nhiều lắm lắm

- Ôi khách sáo làm gì khi nào hai người cưới nhau thì cho tao xin cái đầu heo là được rồi

- Trời Hạ ! Hai đứa còn nhỏ mà . Lo học trước đã

- Nhỏ gì ? Nhỏ mà biết " iu " thì không còn nhỏ nữa đâu

Tôi thầm cười trong bụng . Câu này có lẽ hay nhất trong ngày đấy nhỉ ?

- Mày đừng chòng ghẹo tao như thế nữa mà

Hình như , khi iu người ta dịu dàng và nhỏ nhẹ hơn thì phải ? Nhỏ Nguyệt hôm nay thực hành đúng chỉ tiêu đó trông dễ thương đến lạ

- Dzậy hôm nào mày ghé nhà tao đi . Gỉa bộ , đến chơi với tao rồi rao kêu ổng qua cho hai đứa giáp lá cà mặc sức tỉnh tò

- Thôi đi ngại chết

- Mắc cỡ sao được iu bà ? Phải mạnh dạn lên chứ !

- Biết là biết thế nhưng từ từ hẳn

- Ờ hén ! Từ từ thì cháo cũng nhừ mà hehe

- Cười ghê quá bà ơi

- Quen dzồi . Hôm qua , lão Quang cũng kêu tao nữ tính lại chút

- Mất cái này có cái kia . Tao thấy mày nam tính chán

- Con quỷ ta sẽ páo chù

Tôi vừa thét vừa đuổi theo Nguyệt . Nguyệt nhấn bê đan dzọt khỏi tầm kiểm soát của tôi . Cổng trường thấp thoáng đằng xa ....

- Hạ ơi !

Từ trong nhà tôi thò đâu ra . Ô kìa ! Chị nàng theo tiếng gọi của con tim đã đến . Tôi thầm cười lúng búng trong miệng

- Hạ không có nhà nên ...không ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

- Hihi tao có mua cho mày bị cóc ổi xoài này

- Ồ hối lộ tao à ? Ta đây là bao công thiết diện vô tư tén tèn ten

- Trời ! Có thì ăn đi

Nói chứ , ngay món tủ tôi mừng còn hơn vớ được vàng . Hảo đồ chua là căn bệnh bẩm sinh của cái loài tóc dài như ngựa hí chúng tôi đấy mà . Sao mà bỏ que được . Chỉ nhòm thôi mà nước miếng nước mồm chảy ròng ròng phải bụm miệng mà nuốt cái ực thì mới mong ra không bị mắng là đồ mất vệ sinh linh tinh .

- Dzô nhà chơi dzô nhà chơi - Tôi đưa tay lùa Nguyệt như lùa mấy con vịt con gà mỗi khi cho chúng ăn

Khi Nguyệt đã yên vị trên cái cái giường tre đặt trước hàng ba nhà tôi thì chúng tôi bắt đầu mở một cuộc tổng tiến công từ cóc đến món chót là xoài và chúng tôi ( hầu như chỉ có tôi ) thực hiện đúng chế độ tranh thủ lỡ phí thời giờ nên cứ huyên thuyên từ chuyện đông tây nam bắc xúc xắc củ cải đến chuyện của bạn gái chúng mình mà tôi thì cắt cớ chả buồn đá động đến cái tên Quang xấu òm kia . Có vẻ như cô nàng sốt ruột , đôi ba bận đảo mắt qua phía nhà bên kia . Đến lúc chả còn giữ ý được nữa cô nàng lên tiếng

- Không biết Quang có nhà không nhỉ ?

- Muốn gặp ổng hả ? Dễ thôi !

Tôi phi từ cái giường tre vù xuống đất và tất cả đâu độ chừng tám bước thì đến bên hàng rào dâm bụt . Đưa tay vén đám lá qua một bên , tôi nhẹ nhàng lách mình qua khẽ hở là đã đến được khoảng sân be bé xinh xinh của nhà Quang rồi . Giờ này , hai bác Phúc chắc ra đồng rồi . Còn mỗi Quang ở nhà thôi ! Tôi đoán chắc Quang đang học bài vì thấy cửa mở toang hoang . Tôi nhón gót vào trong định hù cho hắn giật mình một mẻ . Chưa kịp hù thì từ đằng sau cánh cửa Quang đã :

- Hù

- Á á ma ma

- Hihi coi Hạ kìa

Khi định thần lại tôi đã ...ôm Quang lúc nào không hay . Và một lần nữa tôi " á á " trước khi buông Quang ra .

- Làm trò gì thế ? - Tôi nhíu mày

- Quang hỏi Hạ thì đúng hơn . Bộ định hái trộm ổi hay sao mà rình mò ghê thế

- Xời ! Ổi nhà ngươi chỉ còn lủng lẳng vài quả xanh choẹt ăn vào chỉ tổ đau bụng . Ứ thèm . Mà bản cô nương muốn ăn thì phải nhà ngươi hái cho mới ăn cơ - Tôi dẫu môi cong cớn

- Hung thế này thì các anh có nước chạy dài

- Tui thích thế đấy thì sao ? Tôi liếng thoắng

- Qua đây với Quang chi? Về bển tiếp khách đi kìa

À há ! Thì ra anh chàng cũng đã thấy nhỏ Nguyệt rồi mà còn làm bộ làm tịch . Chẳng phải vòng vo thêm

- Quang qua nhà Hạ chơi . Nguyệt muốn gặp kìa !

- Hạ hẹn lại dịp khác hộ Quang với - Quang nói trong từ tốn

- Sao thế ? Quang đâu có bận gì đâu ?

- Ờ thì Quang không " bận " gì nên Quang không dám qua . Sợ mất điểm không kéo còn bị mắng là vô dzuyên thúi nữa

- Hehe thôi đi ông tướng . Qua chơi qua chơi đi mà !

- Ừm ! Vậy Hạ dzìa bển trước đi . Quang thay áo một chút rồi qua liền . Dù sao cũng phải ...

- Dùng sao cũng phải gì ? Nhớ qua liền đó nghen chưa . Người ta như có cục than bỏ trong bụng rồi đó

Tôi vừa nói vừa cười vừa đi về theo cái đường đi qua . Thấy tôi , Nguyệt hỏi ngay :

- Sao rồi Hạ ? Quang có nhà không ?

- Có ! Mà chờ ổng chút đi . Ổng còn thay áo , rồi make up nữa khà khà

- Hihi Hồi hộp ghê !

Trời ! Nguyệt khiến tôi lâm vào một tình huống sống dở chết dở ; muốn cười như chưa bao giờ được cười mà lại không dám cười . Sợ con bạn quê nên tôi cứ ngậm tâm trong miệng . Nguyệt làm như trước giờ chưa nói chuyện với con trai bao giờ á . Nguyệt không chỉ giỏi thơ văn mà nàng còn rất xinh nữa . Chỉ cần đôi mắt to đen lay láy kia thôi cũng đủ hớp hồn người rồi . Đằng này trong đôi mắt ấy còn có nhúm nước nữa . Khi hai mắt nàng chuyển động chúng được dịp sóng sánh và ôi thôi ngay cả tôi đây còn muốn xao xuyến huống hồ là các anh trai trong lớp . Nàng có một nốt ruồi nhàn nhạt trên khoé môi trông duyên ơi là duyên . Tôi cũng có một nốt ruồi ở môi đây này . Nhưng thay vì nốt ruồi của Nguyệt nằm bên mé môi trái tôi thì ngược lại mà hơi chếch lên chút xíu . Thay vì nốt ruồi của Nguyệt là duyên ơi duyên còn tôi thì được gào to với cái tên chới với " bà cô ăn hàng " . Tôi cũng chẳng quan tâm đến điều đó mấy vì sự thật là ...tôi rất háu ăn . Chẳng ăn nhiều được một lúc thì tôi chia ra ăn ít trong nhiều lúc . Cứ rãnh rang là nhơi như mấy con bò ăn cỏ . Sau khi , gặm cả bụng cỏ thì khi nhàn nhạ lại ứa lên mà nhai tiếp . Cái sự nhai của tôi hầu như không ngừng . Tôi có thể nhai bất kể mọi lúc , từ trong giờ học văn cho đến cả trước khi ngủ . Âý thế mà trời lại độ cho tôi cái tạng rất ư là mi - nhon . Cao mét năm sáu mà nặng không quá kim cân bốn sáu nên những đứa mập ù trong lớp tôi hay ghen tị lắm . Chúng bảo là sao lúc nào cũng thấy Hạ ăn mà chả mập lên trong khi mình chỉ vừa nhai thôi là đã muốn mập ? Tôi chỉ biết cười khoái chí mà thôi . Ở hiền nên tổ đãi vậy đó mà . Tôi quan niệm rằng : ăn là một nhu cầu tất yếu để tống những chất thừa thãi ra ngoài , là liều thuốc hữu hiệu đặc trị cho chứng bệnh buồn vu vơ của tuổi mới lơn , là ....Chưa kịp là tiếp thì Quang đã đứng trước mặt bọn tôi

- Chào Hạ chào Nguyệt

- Chào Quang

- Ờ thì tui cũng chào ...ông

- Quang đã nhắc Hạ bao nhiêu lần rồi ! Đừng xưng hô như vậy nữa cơ mà . Khó nghe lắm

- Quen dzồi - Tôi phụng phịu

- Lần sau đừng thế nữa là được rồi - Nguyệt cứu binh

- Hứa rồi quên ngay thôi Nguyệt à . Người gì đâu mà ....
Quang chưa kịp nói thì tôi đã

- Thôi ! Hai " anh chị " ở đây tâm tình nha . Tui ra đồng coi má có dặn gì không . Nhớ giữ nhà giùm tui đó . Bọn nào hái trộm sơ ri là đuổi đi nhen

- Hạ ở đây với Nguyệt đi - Nguyệt van lơn

Tự nhủ lòng ; ai lại đi làm kỳ đà cản mũi . Nên tôi :

- Hông được ! Má tui kiu tui ra từ sáng sớm . Mà lân lê đến giờ này bị mắng chết

Nói xong , tôi vào nhà trong bưng cái thúng trong đó có cơm , canh , vá tộ cá lòng tong kho tiêu đặt lên đầu rồi quầy quả lên đi ra phía cổng

- Ai mua bánh chưng bánh giò hôn ? Gìo đê ..ê... ! Chưng giò nóng đê ...ê ...Tôi nhạo tiếng miền Bắc của các chú bán bánh chưng giờ mỗi trưa hay đi ngang nhà và tôi là khách hàng thường trực của món đó . Liếc thấy Nguyệt và Quang đang tủm tỉm cười tôi cũng cười theo .

Cái nắng gay gắt của ban trưa cùng tiếng ve sầu cháy một góc phượng nhắc nhở cho tôi biết rằng hè đã về . Ngày trước , tôi thương lắm mùa hè . Thứ nhất là vì nó trùng với tên tôi . Thứ hai nó là dịp để tôi thoả sức tính lông bông của mình . Vừa nhận quà cùng giấy khen tại trường là tôi vác ba lô con cóc về quê ngoại ở miệt vườn ngay . Ở đó , không chỉ không khí trong lành mà còn có cả một vườn cây ăn trái rất say quả . Và hơn hết , tôi tha hồ được nhõng nhẻo với ngoại . Vì là cô cháu cưng độc nhất mà . Nhưng hè năm nay không bình yên như tôi nghĩ vì tôi phải căng đầu ra để học thi vào cái trường mà tôi hằng mơ ước . Từ bé , tôi đã ao ước rằng có một ngày sẽ đứng trên bục giảng với tư cách là một giáo viên chuyên Toán . Nên tôi vốn chăm chỉ lại càng chăm chỉ hơn . Và chẳng còn thời gian đâu để quan tâm đến chuyện tình củm luộm thuộm của "anh Quang chị Nguyệt" nữa . Hằng ngày , giáp mặt Quang ở lớp tôi nhe răng cười hì hì , trao đổi vài ba câu là tôi lại giở sách ra mà nhúng mũi vào ngay cứ như là tôi không học tôi sẽ bị đào thải như một chất cặn bã nào đó giữa xã hội này vậy . Cuối cùng , kết quả khiến tôi hết sức hài lòng . Tôi đậu vào trường DHSP gần như điểm tuyệt đối . Tôi nôn nao đến ngày lên Sài Gòn để thực hiện ước mơ của mình thành sự thật bao nhiêu thì tôi lại lưu luyến nơi này bấy nhiêu . Dẫu biết rằng , tôi sẽ trở về . Đêm trước khi lên Sài Gòn nhập học , Quang qua nhà rủ tôi đi dạo . Những bước chân của chúng tôi sao mà khập khiễng quá ! Bước , nấn ná , dừng , bước lại ...không nỡ . Con đường mọi ngày đến bến sông ngắn lắm . Thế mà , hôm nay dường như nó dài mút mắt . Quang lặng im đã đành chả hiểu sao lúc ấy tôi cũng im thin thít cứ như là bị tra mõm ra rọ rồi không bằng . Nói làm sao được khi có cái gì đó cứ nghèn nghẹn nơi đằng cổ . Vì hoàn cảnh gia đình Quang không thể tiếp tục sự học dù rằng sức học của Quang chả kém gì tôi . Thậm chí , còn nhĩnh hơn tôi đôi chút đấy chứ . Biết làm sao được , bác trai từ lúc bị tai nạn trên giàn giáo đến bây giờ sức khoẻ kém lắm còn bác gái vốn đã hom hem càng hom hem thêm sau đợt ấy . Quang là con trai một trong nhà , đi làm sao đặng ? Cuối cùng , bến sông cũng hiện ra trước mắt . Đứng giữa đất trời , giữa con sông bám riết tuổi thơ sao mà bình yên đến lạ !

- Mai Hạ đi à ?

- Ừm ! 5h sáng mai xuất phát

- Chúc Hạ may mắn và thực hiện được ước mơ nhé !

- Cám ơn Quang

Tôi nhìn Quang và trộm buông câu

- Thật là tiếc ....

- Tiếc gì hả Hạ ?

- Chuyện học của Quang ...

Quang nói như thở

- Mọi chuyện đã được ông trời xếp đặt sẳn cả rồi Quang phải tuân theo thôi . Số phận mà Hạ

- Quang tin vào số phận ? Số phận của Quang là sao ?

- Thì không thể làm điều mình muốn

- Hừ ! Chẳng ra làm sao cả ? Quang phải chiến đấu và chiến thắng nó chứ . Chưa gì đã chịu thua là sao ?

- Hạ không hiểu hết mọi chuyện đâu . Nếu cứ đơn giản như Hạ nghĩ thì giờ đây không có chuyện để Hạ nói với Quang như thế đâu .

- Cứ cho là thế đi nhưng Hạ vẫn mọi điều đến với Quang đều tốt đẹp

- Cám ơn lời chúc của Hạ . Quang sẽ nhớ mãi !

Tôi cung tay đấm vào ngực Quang và nói :

- Gì mà khách sáo vậy ông

- Lại nữa rồi

- Ý quên ...hihi

- Thật đúng là

- Đúng là sao ?

- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời

- Biết thế thì đừng

- Ừm ! Nhưng Hạ vẫn là con gái , mà con gái thì phải thuỳ mị

- Nói thấy ghét ! Mai tui đi học võ cho nam tính hơn giờ

Hai đứa lại phá lên cười . Chẳng biết cười vì câu nói của tôi hay cười vì tình bạn đẹp này nữa . Chợt nhớ ra điều gì , tôi hấp háy :

- Sao rồi ? Quang với Nguyệt vẫn tốt chứ ?

- Nguyệt ? - Quang tròn mắt nhìn tôi

- Ưà ! Thì tui nói Nguyệt đó chả lẽ tui hả chời

- Ý Hạ muốn hỏi gì ?

- Thì mối quan hệ của hai người tiến triển đến đâu rồi

- À ! Quang có sửa hộ Nguyệt vài ba câu thơ và cũng làm vài ba bài tặng Nguyệt

- Thế á ? Lãng mạn ghê á ? ( Thầm trách trong bụng sao Quang không viết thơ tặng mình nhỉ ? Hay là sự cảm của mình ... dốt ? Nghĩ thôi , chả dám nói ra , cũng chẳng hiểu vì sao lại thế ?!? )

- Có gì đâu

- Mèn ! Có gì đâu nhẹ bỗng dzậy . Đến nước tình chàng ý thiếp rồi mà còn có gì đâu à . - Tôi nheo nheo mắt

Quang chẳng giấu được nỗi lòng ...thòng của mình nữa . Quang liền phá lên cười đánh động cả con trăng đang ngủ yên trên mặt nước .

- Mèn ! Chạm mạch rồi hả ? Sợi dây thần kinh cười của Quang được lên dây cót hay sao mà ?

- À không có gì đâu Hạ à

- Lại không có gì , xí . Thấy ghét ! Chả thèm hỏi

Bỗng Quang đưa tay chỉ lên nền trời thăm thẳm huyền bí kia và nói :

- Hạ có thấy ngôi sao kia không ?

- Ngôi sao nào hả Quang ?

- Kìa !

Theo hướng tay Quang chỉ tôi nhận ra một ngôi sao đang chớp tắt giữa màn đêm

- Thì sao hả Quang ?

- Con người chúng ta sinh ra được ứng với một vì sao . Tuy không phải ngày nào sao cũng có nhưng mỗi khi nó xuất hiện đều cố loé lên những ánh chớp như vậy như cố níu kéo mình giữa khoảng trông Hạ à

- Quang nói gì Hạ không hiểu ?

- Thì cũng như mối quan hệ mỗi con người . Lập loè như những ánh chớp . Cố gắng để lại những tia sáng trong khoảng khắc nào đó và rồi mãi nhớ về nhau phải có hay hơn không ?

- À à - Tôi à cho có lệ chứ nếu để ổng nói tiếp thì chắc đến sáng mai còn chưa hết . Đoạn tôi lại tiếp

- Quang có dự tính gì cho tương lai không ?

- Quang tính học nghề mộc ở nhà chú Chín . Quang thấy trường học của chúng mình bàn ghế hư hỏng quá nhiều rồi . Quang muốn tự tay đóng ra những cái bàn cái ghế cho các em lớp sau ngồi học thoải mái hơn .

- Thế cũng tốt ! Ít ra định hướng được việc mình làm . À mà còn lấy dzợ sanh con nữa chứ . Hạ thấy hai bác có vẻ nôn lắm rồi đó .

- Quang còn trẻ mà Hạ . Mới mười chín hai mươi chứ mấy

- Ôí ! Khi bằng tuổi Quang bây giờ các cụ xưa đã vài mặt con rồi đấy chứ

- Đã nói là ngày xưa thì thuộc về ngày xưa rồi . Thời đại này mà cưới sớm chỉ có nước cạp đất mà ăn thôi

- Chà chính chắn dữ hén

Khi con trăng leo lên đỉnh tre làng và những câu chuyện không đầu không đuôi của chúng tôi cũng thấm mệt thì Quang lại

- Thôi ! Mình về Hạ à . Kẻo hai bác ở nhà trông !

- Ừm ! Mà Quang cõng Hạ đi về nhen . Như thời chúng ta còn bé ấy

- Sao hôm nay lại muốn thế

- Ưà bỗng dưng thế

Quang cuối người xuống và tôi ngoan ngoãn bám vào hai vai của Quang .

- Chà ! Hạ nặng hơn ...ngày xưa nhiều quá

- Đã nói là ngày xưa thì thuộc về ngày xưa rồi - Tôi nhai lại câu Quang nói khi nãy

- Ừm ! Ngày xưa ....

Hai đứa rơi vào im lặng . Quang cứ thong thả thả từng bước chân và tôi cứ miên man với cụm từ ngày xưa cho đến lúc tôi gục đầu lên vai Quang thiếp đi lúc nào không hay ...

Sáng , nhận thư má . Từng dòng chữ run run khiến tôi ứa nước mắt . Đập vào tôi là dòng chữ " Bác trai mất rồi " nghiến cả tâm can . Vậy mà , tuần trước chát với nhau Quang không hề cho tôi biết tình trạng nguy kịch của bác để mà còn về thăm cho trọn đạo .Đứt tay chảy máu một chút thôi tôi đã đau xót đến cỡ nào trong khi bác Phúc đã yêu thương tôi suốt ngần ấy năm tại thế . Tôi cứ bù đầu với học rồi làm thêm đến nỗi thư về nhà cũng rất tiết kiệm . Quang chắc sợ tôi lo lắng nên không cho tôi biết . Hơn hai năm trôi qua , tôi vẫn còn là con bé vô tâm như thế ư ? Trách mình cũng chẳng được , giận mình cũng chẳng xong . Tôi lao như tên lửa ra tiệm Enternet gỏ vội email cho Quang :

- Quang ! Quang cố lên , nhé ! Quang còn mẹ , còn ...Hạ

Dấu ba chấm thênh thênh thang thang trước chữ Hạ khiến tôi chới với . Sau lại là ba chấm ? Do dự điều gì ? Chưa hết mông lung tôi đã nhận được rexly

- Hạ ! Quang đang online

Luống cuống đánh rơi cả túi xách , tôi vội vàng mở ngay Yahoo . Khi nick tôi vừa sáng , Quang đã nhẩy vào

muahatrongtoi : hi Hạ
nguyenngocdinhha_vn : hi Quang
nguyenngocdinhha_vn : Hạ đã nhận thư mẹ sáng nay và trong thư mẹ có kể chuyện không may của gia đình Quang
nguyenngocdinhha_vn : Chắc Quang đau lòng lắm
nguyengocdinhha_vn : Nhưng chuyện qua rồi , Quang cũng đừng quá đau buồn
muahatrongtoi : Quang biết Hạ à
muahatrongtoi : Ban đầu bỡ ngỡ chút nhưng giờ Quang đã ổn hơn rồi . Chỉ thương má Quang cứ sụt sùi khóc suốt
nguyengocdinhha_vn : :(
nguyenngocdinhha_vn : Trong thời gian này sẽ khó khăn lắm
nguyengocdinhha_vn : :(
nguyenngocdinhha_vn : Quang cố lên nhé
muahatrongtoi : Hạ đừng lo lắng
muahatrongtoi : mọi chuyện cũng đã đâu vào đấy rồi
muahatrongtoi : Giờ chỉ mong Hạ học tốt thôi
muahatrongtoi : cô giáo tương lai ạ
nguyenngocdinhha_vn : Lo cho Hạ làm gì không biết nữa
nguyenngocdinhha_vn : Hạ có việc làm thêm nên cũng đõ cho má khỏi phải vất vã phần nào
nguyenngocdinhha_vn : nghe đâu mùa này lúa không trúng nên má rầu lắm
nguyenngocdinhha_vn : :(
muahatrongtoi : Ừm Hạ à
muahatrongtoi : mùa này rầy nhiều
muahatrongtoi : mưa lại thất thường
muahatrongtoi : lúa úng nước chết nhiều lắm
muahatrongtoi : bà con mình ở đây lo lắng lắm
nguyenngocdinhha_vn : :(
nguyenngocdinhha_vn : nghe chữ " lắm " của Quang Hạ càng buồn hơn
nguyenngocdinhha_vn : giá mà Hạ có thể làm cái gì đó cho làng quê nghèo nàn của mình thì hay biết mấy
nguyenngocdinhnguyen_vn : :(
muahatrongtoi : thì Hạ học xong về quê dạy cho bọn nhỏ cái chữ
muahatrongtoi : cũng tốt chứ sao
muahatrongtoi : à không phải cũng tốt mà là quá tốt chứ sao
muahatrongtoi : ngốc ạ
nguyenngocdinhha_vn : á dám mắng Hạ ngốc à
nguyenngocdinhha_vn : có tin là ...
muahatrongtoi : tin là sao ?
muahatrongtoi : :o
nguyenngocdinhha_vn : tin là Hạ ...nghĩ chơi với Quang ra không
nguyenngocdinhha_vn : :P
muahatrongtoi : thôi
muahatrongtoi : cho Quang xin
muahatrongtoi : Quang sợ lắm
muahatrongtoi : hihi

Tôi nhủ thầm : đồ nhát gan . Chợt có gì đó thôi thúc tôi

nguyenngocdinhha_vn : khi nào thì Quang với Nguyệt lấy nhau
nguyenngocdinhha_vn : nhớ gởi thiệp mời Hạ nữa nhen
muahatrongtoi : cưới á
muahatrongtoi : hihi
nguyenngocdinhha_vn : sao ?
nguyenngocdinhha_vn : nhắc tới cưới trúng tim đen cười hi hi hả
nguyenngocdinhha_vn : :P
muahatrongtoi : thật ra
nguyenngocdinhha_vn : thật ra gì
nguyenngocdinhha_vn : :O
muahatrongtoi : Quang và Nguyệt đâu có yêu nhau
nguyenngocdinhha_vn : mèn
nguyenngocdinhha_vn : chẳng phải hai người hợp gu lắm mà
nguyenngocdinhha_vn : này nhé
nguyenngocdinhha_vn : nàng làm thơ chàng sửa
nguyenngocdinhha_vn : tình trong như đã mặt ngoài còn e là gì :P
nguyenngocdinhha_vn : hôm nào dẫn Nguyệt ra chát với Hạ
nguyenngocdinhha_vn : Hạ hỏi cho ra lẽ
nguyenngocdinhha_vn : hết chối hihi
muahatrongtoi : Nguyệt không biết chát đâu
muahatrongtoi : với lại tháng sau Nguyệt lấy chồng rồi
muahatrongtoi : mà chú rể dĩ nhiên không phải là Quang
muahatrongtoi : Nguyệt là người bạn tốt của chúng ta
nguyenngocdinhha_vn : thế hôm đó hai người gặp nhau nói những gì ?
nguyenngocdinhha_vn : công toi thế
nguyenngocdinhha_vn : :(
muahatrongtoi : Chỉ Quang nói thôi
muahatrongtoi : Nguyệt ngồi im nghe không hà
nguyenngocdinhha_vn : thế nói những gì ?
nguyenngocdinhha_vn : :O

Bỗng thấy mình vô duyên quá đã chạm phải vào điều riêng tư của Quang tôi liền cứu cánh

nguyenngocdinhha_vn : sorry đã chen vào chuyện riêng của Quang
muahatrongtoi : hihi
muahatrongtoi : có gì đâu Hạ à
muahatrongtoi : có phải là bí mật quốc gia gì đâu
muahatrongtoi : thì Quang nói chỉ xem Nguyệt là bạn
muahatrongtoi : chứ yêu thì không thể
muahatrongtoi : vì Quang đã yêu một người khác rồi
nguyenngocdinhha_vn : ồ ồ ồ ồ
nguyenngocdinhha_vn : :O :O :O :O
nguyenngocdinhha_vn : ngạc nhiên chưa :P
nguyenngocdinhha_vn : tưởng ổng im ỉm ìm im hiền lành chớ
nguyenngocdinhha_vn : ai có dè ...( hehe )
nguyenngocdinhha_vn : :-&
nguyenngocdinhha_vn : mà người đó là ai thế nhỉ :-?
nguyenngocdinhha_vn : phải là cô nàng hiền lạnh xinh đẹp dịu dàng lắm mới lọt vào mắt xanh của Quang nhỉ ;;)
muahatrongtoi : chời
muahatrongtoi : con người ai không có tình cảm huh Hạ
muahatrongtoi : chỉ là không thổ lộ ra thôi
nguyenngocdinhha_vn : :P
nguyenngocdinhha_vn : biết dzồi :D
nguyenngocdinhha_vn : nhưng muốn biết cô kia là ai kìa
nguyenngocdinhha_vn : :P
muahatrongtoi : sao Hạ ngốc thế
nguyenngoctrongtoi_vn : mèn
nguyenngocdinhha_vn : sao tự dưng nói Hạ ngốc là sao ?
muahatrongtoi : uh
muahatrongtoi : khi nào Hạ bớt ngốc
muahatrongtoi : Quang sẽ nói cho Hạ nghe
muahatrongtoi : còn bây giờ lo mà học đi
nguyenngocdinhha_vn : xì
nguyenngocdinhha_vn : Hạ vẫn học chăm đấy chứ
muahatrongtoi : uh
muahatrongtoi : nhớ phải học luôn cả phần Quang đấy
nguyenngocdinhha_vn : xì
nguyenngocdinhha_vn : học cho ba người như Quang cũng được
muahatrongtoi : tự tin thế là tốt
muahatrongtoi : nhưng phải biết chăm sóc cho bản thân mình
muahatrongtoi : nhất là sức khoẻ
nguyenngocdinhha_vn : xì
nguyenngocdinhha_vn : Hạ vẫn ăn đều đều
muahatrongtoi : lên cân nào chưa
muahatrongtoi : mập quá là Quang không cõng ra sông chơi nữa đâu đó
muahatrongtoi : cho đi bộ chết luôn
muahatrongtoi : hihi
nguyenngocdinhha_vn : xì
nguyenngocdinhha_vn : làm như thèm lắm
muahatrongtoi : nhớ là ko thèm nhé
muahatrongtoi : đến lúc đó mà nhõng nhẽo như mọi lần là không được đâu
muahatrongtoi : :P
muahatrongtoi : thôi Quang phải về đây
muahatrongtoi : nhớ sớm hết ngốc nhé
nguyenngocdinhha_vn : ùhm
nguyenngocdinhha_vn : Quang về
nguyenngocdinhha_vn : chớ buồn nữa nhé
muahatrongtoi : nhớ sớm hết ngốc nhé
muahatrongtoi : ùhm
muahatrongtoi : cám ơn Hạ đã trò chuyện cùng Quang
muahatrongtoi : Quang thấy thoải mái hơn rồi
nguyenngocdinhha_vn : cố gắng lên Quang ạ
nguyenbgocdinhha_vn : Bác dưới suối vàng mãn nguyện phần nào
muahatrongtoi : Hạ cũng cố gắng lên
muahatrongtoi : bye bye
nguyenngocdinhha_vn : bye bye

Sau khi Quang offline , tôi cũng đi về . Cọc cạch trên chiếc xe đạp ngang qua những đại lộ thênh thang mà lòng bâng quơ khó tả . Nghĩ đến những lời Quang vừa nói . Phần thì đỡ lo chuyện bác trai khiến Quang suy sụp phần thì lớ ngớ trước câu Quang cứ lập đi lập lại " bớt ngốc thì sẽ nói người Quang yêu là ai " . Không hiểu sao tôi quan tâm đến điều đó thế nhỉ ? Có gì cứ nhoi nhói trong tim . Hai đứa chơi với nhau từ lớn đến bé , không chuyện gì là không kể nhau nghe . Vậy mà , hôm nay lại úp úp mở mở như thế ? Ắt hẳn , hắn đang âm mưu gì đây ? Bất chợt , loé lên trong tôi một ý nghĩa đến buồn cười . Phải chăng người đó là tôi ? Ồ , không không lý nào lại thế . Quang chỉ xem tôi như đứa em gái thôi cùng lắm là một người bạn không hơn không kém chẳng dám mơ ước được lọt vào trái tim Quang với cương vị là một người yêu . Ơ hay ! Tôi đang nói gì thế nhỉ ? Tôi nghĩ mình là người yêu của Quang ư ? Vậy là , đã nghĩ ư ? Những câu hỏi đuổi theo tôi về đến tận nhà trọ . Vào đến phòng tôi , đến bên bàn học tôi tìm lại bài thơ năm nào Quang đã viết tặng khi tôi rời quê lên Sài thành học , nhấp nháy trong đáy mắt tôi là những dòng :

Trắng

Mai Hạ về hoa nở trắng sân
Hoa bách hợp trắng toang nỗi nhớ
Trắng tấm lòng miền quê nho nhỏ
Trắng đợi chờ trắng góc trời ai

Tôi chợt à lên và mỉm cười . Anh chàng ghê thật ! Nhưng dễ thương lắm đấy . " Quang ơi ! Chờ em nhé , em sẽ về với quê với cha mẹ và với Quang " . Tôi thì thầm khe khẽ trong nắng mới bắt đầu sang ....






<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2006 22:52:15 bởi Believe >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9