PHÂN THÂN (Sưu tầm) Anh đừng nói sẽ yêu em trọn đời
Vì như thế sẽ giống người ấy mất
Người ấy thường nói với em những lời
tưởng chừng như rất thật
Nhưng cuối cùng lại biền biệt ra đi
Có ai mười tám tuổi mà cắt nghĩa hết điều chi?
Em cứ ngỡ người con gái nào lớn lên
cũng phải chịu
hơn một lần dang dở
Mười tám tuổi đến với tình yêu với cổng rào mở ngỏ
Trái chín dần khô để lại cho mùa sau những vết cắn lạnh lùng
Anh đừng buồn em đến với anh quá ngập ngừng
Dẫu sao thế vẫn còn tha thiết lắm
Những vết chân em qua mưa dầm thấm thía
Vết xước hôm nay vẫn ứa máu khôn nguôi
Ở bên anh em không còn đơn côi
Cũng không còn buổi ồn ào nham thạch
Đá cồn cào sôi - cồn cào bùng cháy
Khao khát yêu thương - níu kéo thời gian
Bờ vai anh tin cậy bình yên
Em giấu vào đó giọt tủi hờn cho người khác
Sao anh không trách em hợt hời nông nổi
Mà bóng tùng mãi nghiêng xuống chở che?
Em tự giận mình sao chẳng thể nào quên
Hay chưa đủ bao dung để tha thứ người xanh bạc
Một lần vơi đi làm tình yêu đâu còn là vô hạn
Sao không thể hết nhớ người để sống trọn vẹn CHO ANH?