Những bài thơ tình hay nhất, ai yêu thơ thì xin mời.
MEN TÌNH
Hãy nhích gần anh chút nữa nào!
Bên em lòng lại thấy nao nao
Thoảng thơm hương bưởi gây rung cảm
Êm ấm vòng tay muốn vượt rào!?
Mơn trớn gió vờn lay chéo áo
Xuyến xao trăng rụng gợn gương ao
Men tình ngọt lịm tim ngây ngất
Môi quyện làn môi đắm đuối trao.
Hồ Thanh Hà
PHỐ VÀ MƯA
Rồi một ngày em không bỏ anh đi
Nhưng trái tim cũng chia xa từ đó
Phố và mưa trở nên bé nhỏ
Lẫn vào đêm bao ánh đèn vàng
Phố năm nào chờ đợi mưa sang
Như anh đợi em về chung lối nhỏ
Mưa vô tư, mưa bay theo gió
Để phố hoang tàn sau những bình yên
Tiếng vĩ cầm lay động ngõ tim
Chẳng là mưa, em không bay theo gió
Giờ kẻ trước người sau... lối nhỏ...
Phố bâng khuân chợt cất tiếng thở dài.
(Đặng Phi Vũ)
Xúc Cảm Chiều Thu Hoa sữa bay qua khung cửa đợi chờ Hoa trắng trong như tình em trong trắng Hoa rơi rơi hòa theo từng con nắng Rồi u buồn đậu bên gót chân em Em nghiêng mình nhặt bông hoa sữa lên Cánh mỏng manh như tình em vậy đó Thoảng hương thơm lan theo từng cơn gió Anh thấy không hoa sữa vẫn thơm nồng? Như tình em vẫn tỏa ngát hương mong Vẫn khắc khoải ngóng trông người phương ấy Tình cảm trong em nào giờ vẫn vậy Mãi âm thầm trao trọn trái tim yêu Anh nghe không tiếng lá đổ trong chiều? Cứ xao xác rơi theo từng cơn gió Tiếng lá rơi hay tiếng lòng em đó Vọng từ nơi sâu thẳm của tâm hồn Chiều thu buồn cho em nhớ anh hơn Em cứ đứng trong chiều thu như thế Để nhớ thương hòa tan vào thân thể Rồi lan dần lên khóe mắt em cay Em ước gì được như những áng mây Lòng nhẹ bỗng ngao du nơi đây đó Rồi em ước mình là ngôi sao nhỏ Sống vô hồn xa tít tận trời cao Em biết rồi: em chẳng phải là sao Không là mây trôi hoài không định hướng Chỉ là do vắng anh em tưởng tượng Tự biến mình thành những thứ vô tri Để dối lòng và cũng muốn quên đi Những kỷ niệm làm tim em nhức nhối Nhưng sự thật có bao giờ thay đổi Như thu về hoa sữa ngập trời thôi
Anh Chẳng Thể Sống Nếu Thiếu Em
Anh chẳng thể sống nếu thiếu em Đó là điều thâm tâm anh vẫn nghĩ Bởi ngàn năm hợp duyên thành tri kỷ Và trăm năm mới hợp ý chung tình Bởi vì rằng: đời duyên nợ ba sinh Do duyên số nên đôi mình gặp gỡ Ai ngờ đâu duyên tình kia tan vỡ Em âm thầm hạnh phúc với người ta Công anh bón trồng cây trái chẳng ra hoa Cây vẫn tốt tươi nhưng mình anh vun vén Chỉ anh thôi vẫn chưa quên ước hẹn Và mình anh ôm gối mộng mong chờ Anh biết rồi: tình đâu tựa bài thơ Có cú pháp với câu, vần, âm điệu Chỉ mong sao tấm lòng anh, em hiểu Trái tim này riêng chỉ có mình em Có lẽ nào ta sẽ chẳng nên duyên? Ngày mai đây mỗi người đi một ngả Rồi em sẽ xem anh như một người xa lạ Cách biệt phương trời chẳng hề quen nhau Có lẽ nào em trao trọn nỗi đau Cho một người em từng yêu thương nhất? Hạnh phúc mong manh quẩn quanh được - mất Và yêu thương không ở cuối con đường Có lẽ nào em đã hết luyến thương Những vấn vương khi xưa giờ tan thành cơn gió Niềm vui qua như mưa về trước ngõ Thấm ướt vai gầy, thấm ướt bờ môi Vẫn biết rằng ta chẳng thể nên đôi Không như gió trăng cận kề nhau mỗi tối Tình cảm trong anh trước giờ không đổi Chỉ em thôi đã quên một câu thề Ánh trăng vàng rơi xuống bến sông quê Anh đã biết tình ta là bọt sóng Anh sẽ thôi không còn mơ với mộng Để cho em vui trọn vẹn bên người... Anh chẳng thể sống nếu thiếu em Đó là điều trước kia anh vẫn nghĩ Giờ anh hiểu đó chỉ là mộng mị Mà bấy lâu anh đã tự dối lòng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: