PHÍA KHÔNG ANH...!!!
Đừng đẩy em về phía không anh
Em sẽ không biết làm gì nữa cả
Em sợ rằng mình sẽ gục ngã
Có tâm hồn nào mãi mạnh mẽ được đâu!
Đừng đẩy ta về phía không nhau
Anh đường khác, và em...con đường khác
Lỡ...đôi chân bước ..lạc
Sao ta tìm về được với nhau?
Đừng đẩy em lại những hố sâu
Của lạnh giá, cô đơn, hờn tủi
Đã một lần yêu thương anh gửi
Có lẽ nào lại bỏ mặc em sao
Đừng! anh đừng đi với một người nào
Trên con đường giờ đã là kỉ niệm
Hạnh phúc là những gì ta trải nghiệm
Có lẽ nào anh quên hết...được sao
Ơ HAY MÌNH LẠI THẤT TÌNH
Bỗng dưng mình muốn làm thơ
Để xoá đi hết những bờ nghĩ suy
Lạnh lùng như một chữ “tuỳ”
Để xa nhau cũng chỉ vì đó thôi
Mùa thu về giữa mồ côi
Em gom hết ấm để tôi lạnh lùng.
Chia đôi rồi làn môi chung
Của riêng còn lại tôi cùng heo may
Bình cạn rồi men rượu cay
Có say thì cũng mình say với mình
Ơ hay mình lại thất tình
Ơ hay tình lại bỏ mình nổi nênh
Ơ kìa lại nhớ chêng vênh
Cười riêng một nụ nhẹ tênh mùa buồn…
KHÔNG ĐỀ!
Đã bao giờ em viết tặng ai chưa..
Bài thơ tình khi còn đang dang dở
Ở trong đó lòng mình vụn vỡ..
Tự góp nhặt rồi lại..gửi vào thơ..
Đừng nói rằng tình ngỡ là mơ
Vì..chỉ là mơ..lòng mình mới ngỡ
Dẫu biết rằng tình mình còn dang dở
Nhưng ngỡ thủa ban đầu..vẫn khắc khoải chờ mong..
Ở nơi đó có màu xanh hy vọng
Nhưng làm sao xóa nổi những vết thương lòng...
ANH Ở ĐÓ..?
Anh ở đó, đúng không? em biết!
Miền kỉ niệm nào, tay xiết chặt tay
Và nụ hôn bất chợt nào hay
Rồi một ngày là dành cho người khác
Tại sao anh, mà chân ta bước lạc
Tim ta xa rời, và hạnh phúc sẻ chia
Ngày xưa đã hứa: Không chia lìa
Tại sao anh? Tại vì: Anh ở đó!!!
Không cố định là hình hài của gió
Không sắc màu là bóng dáng của đêm
Không êm đềm, run rẩy là tim mình khi vỡ
Và em bây giờ chỉ là những tàn tro
Anh ở đó, bên người con gái đó
Tất cả đã rời, nào dám sánh so
Nhưng em biết, em thành " người yêu cũ"
Và anh đang ở đó, đúng không? Em biết!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 06:07:43 bởi matluuly >
Nếu thật buồn ( Đàm Huy Đông ) Nếu thật buồn em cứ về với biển
Biển vẫn xanh rờn như thuở ấy vừa yêu
Giấu hết bão giông vào đáy lòng sâu thẳm
Biển yên lành biển hát phiêu diêu
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Viết ước mơ vào những vỏ sò
Và hãy viết tên em lên bờ cát
Ở chỗ chúng mình vẫn viết ngày xưa.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Sẽ gặp vầng trăng ngụp lặn phía xa bờ
Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một ước mơ.
Màu tím Có phải chăng màu tím thuỷ chung
Cả khi cõi lòng ta tím tái
Tháng ngày qua trong hồn tôi trống trải
Yêu một thời tha thiết vẫn đơn phương
Có phải chăng màu tím gợi niềm thương
Cả những khi hồn tai tím tái
Tình yêu ơi có bao giờ trở lại
Trên môi người đã tắt nghẹn lời yêu
Màu tím ơi tím tái những chiều
Anh kiêu hãnh đi bên người khác
Và tim ta như khô cằn hoang mạc
Nó phũ phàng anh lấp cạn dòng thương
Màu tím ơi tím đến đơn phương
Chỉ có mỗi mình ta chung thuỷ
Sao anh nỡ vô tình đến thế
Để tháng ngày dài tím tái hồn tôi.
Sưu tầm
Dại khờ ( Xuân Diệu ) Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc
Chả dại gì em ước nó bằng vàng,
Trái tim em anh đã từng biết đấy.
Anh là người coi thường của cải,
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay.
Em cũng không mong nó giống mặt trời,
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống,
Lại mình anh với đêm dài câm lặng,
Mà lòng anh xa cách với lòng em.
Em trở về đúng nghĩa trái tim,
Biết làm sống những hồng cầu đã chết,
Biết lấy lại những gì đã mất,
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em,
Biết khao khát những điều anh mơ ước,
Biết xúc động qua nhiều nhận thức,
Biết yêu anh và biết được anh yêu.
Mùa thu nay sao bão giông nhiều ?
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng ?
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm ?
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh.
Em lo âu trước xa tắp đường mình,
Trái tim đập những điều không thể nói,
Trái tim đập cồn cào cơn đói,
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn.
Em trở về đúng nghĩa trái tim em,
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có,
Vẫn ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa,
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.