Muộn màng Sao lâu chú không về thăm xóm
Em vẫn thường mặc áo tím ngày xưa
Vẫn dịu dàng đội nón lúc trời mưa
Để đi học mỗi lần qua đầu ngõ.
Nắng đã úa, chú ơi, từ dạo đó
Chú không về nên nắng chẳng hồi sinh
Chỉ mình em chân sáo bước một mình
Chân cũng mỏi khi lòng em đã giận.
Ừ, em giận chú vô tình ghê lắm
Chú chẳng buồn chẳng nhớ em sao ?
Em vẫn xinh như chú bảo ngày nào
Nhưng xinh đẹp mà vô duyên… chú nhỉ.
Em yêu chú! Vâng dù em bé nhỏ
Cô học trò còn lấm mực ngây thơ
Rồi một ngày cô ướm mộng vu vơ
Tại chú đấy, làm cho cô biếng học.
Chú vô tình làm cho cô đã khóc
Rồi chú đi biền biệt cũng chẳng về
Xóm em buồn từ dạo đó, chú biết không ?
Em cũng thế … buồn ghê cơ chú ạ…
Sao lâu quá chú không về thăm xóm
Cây lan già mấy độ đã trổ hoa
Mối tình đầu vụng dại đã phôi pha
Em quên chú… hương tình còn phảng phất.
Rồi một ngày em bỗng quên chú thật
Em lấy chồng, đời đẹp lắm chú ơi
Đêm vu quy, em bỗng thấy bồi hồi
Thư của chú gửi về … ôi quá muộn.
Thư chú viết “ yêu em từ lâu lắm…
Chưa dám ngỏ vì anh sợ tương lai”
Thôi muộn rồi, chú đừng mộng ngày mai
Con sáo ấy đã sang sông rồi chú ạ.
Đêm vu quy em nghe lòng lạnh giá
Bên vai chồng mà nước mắt rưng rưng
Chú biết không … em tha thiết gọi thầm
Tên chú đấy… vì em còn yêu chú.