CHƯƠNG 23: NẾU SỚM NHÌN VŨNG NƯỚC Có một bà mẹ khôn ngoan lanh lợi, đó mà điều đại hạnh. Nhưng không phải trường hợp của chú Khỉ muộn màn này. Tuổi đời của chú, tính theo mùa trái thị rừng thì khoảng tám lần thị rừng chín. Vậy là tương đương với ba mươi lăm, bốn mươi tuổi của đời người. Vậy mà vẫn cứ độc thân.
Nguyên do tại bà mẹ mà ra. Hồi mới bắt đầu biết yêu, một hôm cậu dẫn về một cô Khỉ xinh xắn để giới thiệu với mẹ. Khỉ mẹ quét qua một cái nhìn nhanh hơn máy tính điện tử. Các đáp số nhảy ra tới tấp. Mắt tròn xoe hau háu: được. Mũi tẹt: tốt. Hám trên dô ra: đúng tiêu chuẩn. Hai tai... hai tai không nhỏ lắm nhưng đóng quá sát đầu. Lại cao hơn đường lông mày.
Nhưng câu chuyện xã giao vẫn dòn dã:
- Cha mẹ cháu có ở xa nơi đây không?
- Dạ thưa bác nhà cháu ở dưới rừng Cấm, thôn Long Hòa.
- Ông bà vẫn sức khoẻ?
- Dạ khoẻ lắm. Cha cháu xơi tới năm trái bắp vào buổi ăn sáng.
- Lông mặt... à quên... rằng thì là... mẹ cháu... à... à cũng... ăn bắp?
- Dạ thưa Bác tùy mùa. Cũng có mùa động rừng cả nhà phải cầm cự với một nắm trái đát.
Vân vân. Câu chuyện xã giao cứ được đẩy tới, nhưng Khỉ mẹ hay ấp a ấp úng, nói hớ nói lẫn, vì vừa nói chuyện vừa âm thầm coi tướng cô gái. Đang coi tướng lông mặt thì nói hớ "lông mặt", đang coi tướng bàn chân thì nói lỡ "bàn chân". Khi cô khỉ ra về, Khỉ mẹ bảo con:
- Gia thế thì được nhưng tướng mạo con nhỏ có chỗ chưa ổn. Nó có tướng khổ. Hai tai đóng sát quá đầu. Lại thêm lông mặt sậm hơn lông taỵ Cũng là tướng khổ.
- Mẹ nói vậy chớ giàu nghèo đâu do cái tai và màu lông mặt ?
- Mày nói vậy mà nghe được! Tướng pháp dạy:
Tai nhỏ đóng sát quá đầu
Đừng hòng sang giàu, phủi lủm là may.
Lông mặt sậm hơn lông tay
Là số ăn mày, chết đói có phen.
Tao nói có sách.
Mối tình đầu như vậy là tan vỡ. Bởi chưa yêu nhiều, chưa kịp thề non hẹn biển nên cậu Khỉ cắt đứt nhẹ nhàng.
Mùa trái sim năm sau, cậu Khỉ đưa về một cô khác. Cô này lớn tuổi hơn cô trước và ngó mập mạp hơn. Cũng bắt đầu cuộc trao đổi xã giao:
- Dạ, gia đình cháu ở Phong Thăng, ở chòm cây muồng, sau chùa Bảo Sơn... Dạ một mẹ một con... Dạ cha cháu bị tai nạn ô tô chết ở Đèo Thị.
- Uở, khỉ đi đâu mà cũng đi ô tô?
- Dạ không.. Cha cháu đi nhổ trộm đậu xanh ở cái rẫy ngay Đèo Thị. Bị chủ rẫy gõ mõ rượt theo. Cha cháu phóng ngang qua đường ô tô, bị xe chạy trờ tới cán chết.
Nó nói nó nghe. Khỉ mẹ cứ đặt câu hỏi xong là lo quan sát từ đầu tới chân, từ lưng sang ngực. Khi cô khỉ chào ra về khỉ mẹ ngồi ưu tự Cậu khỉ sốt ruột, hỏi:
- Sao ? Được không, mẹ ?
Khỉ mẹ không trả lời, nheo nheo mắt nhìn ra xạ Cậu khỉ dục:
- Sao, mẹ ?
Khỉ mẹ quay lại:
- Hồi nãy mày có để ý thấy nó gãi sột sột vừa khẹc khẹc ?
Cậu Khỉ nhíu mày, tập trung trí nhớ.
- Cái hồi nãy mày thót lên nhánh bứa, lấy trái chuối mời nó...
- À, nhớ rồi. Lúc con thót lên cây, bầy kiến bù nhọt rớt xuống nhằm vai cô tạ Phải lật đật phủi.
Khỉ mẹ khoan thai lắc đầu:
- Không đơn giản như vậy. Ông Ngoại mày xưa có dạy:
Vừa khẹc vừa thò gãi hông
Lấy chín ông chồng cũng chẳng thấm đâu.
Tướng sát phu.
- Trời !
Cậu Khỉ hoảng hốt kêu lên. Khỉ mẹ giơ ngón tay trỏ lắc qua lắc lại:
- Chưa hết. Mày có để ý thấy cái tay của nó không? Bàn tay thù lù, ngón tay cụt ngủn.
- Thì sao ?
Mặt cậu Khỉ tỏ vẻ xao xuyến.
- Thì thế này:
Tay khỉ mà giống chân heo
Đời cha đã nghèo, nghèo tới đời con.
Cậu Khỉ im lặng đứng dậy bỏ đi.
Sáu mùa ổi chín tiếp tục trôi quạ Một hôm đi ra suối uống nước, Khỉ mẹ thấy cậu Khỉ ngồi cạnh một cô Khỉ ngó đã trọng tuổi. Nhác thấy Khỉ mẹ, cô Khỉ đứng dậy chào:
- Dạ thưa bác.
- Ờ, cháu ngồi chơi. Nhà cháu ở đâu?
- Dạ, cháu ở Đồng Miếu.
Đưới đó rẫy bái ra sao?
- Dạ thất lắm. Năm nay trời hạn mưa ít, cây bắp cao mới ba tấc mà đã trỗ cờ.
- Trên này cũng vậy. Tai trời ách nước. Dưới đó còn có đường sống hơn. Còn có mùa đậu phộng và mùa dưa hấu.
- Dạ...
- Lỡ có bị rượt đuổi thì nhảy qua Núi Bà cũng gần.
- Da...
Vừa nói chuyện vừa quan sát cô Khỉ. Tướng này không phải con gái. Đẻ hai lần là giá chót.
Buổi chiều khi thấy con trai vui vẻ, Khỉ mẹ chận đầu:
- Mày thương con đó ?
Cậu Khỉ im lặng đi thẳng vào ổ nằm, không trả lời.
- Sao ? Ngó bộ mày thương con đó mà.
Cậu Khỉ vẫn im lặng.
- Chớ hết con gái rồi hay sao mà đi thương một đứa nạ dòng?
Cậu Khỉ lặng lẽ gỡ những mảnh lá ghim lòi xòi nơi thành ổ. Nhìn những cử chỉ chậm chạp thẫn thờ của con, khỉ mẹ bỗng trầm ngâm. Gần đây rõ ràng là con của mụ đã trở nên lầm lì, đi đứng uể oải. Nó không còn được tính xông xáo, không thích nhập bọn cắn nhau rượt nhau với lũ khỉ cùng lứa tuổi nữa. Mỗi lần nói chuyện với mẹ với cha thì toàn giọng nhát gừng gây gổ. Nó buồn việc lứa đôi. Mấy đứa bạn cùng trang lứa với nó đều đã lập gia đình hết rồi. Thằng con chị Khỉ thọt láng giềng, vợ đang có mang. Con dâu mụ Khỉ Ghẻ ba hoa đã sinh cho mụ một đứa cháu nội bụ bẫm giống cha nó như đúc. Lòng chợt thương con, mụ lại gần vuốt ve đầu nó, dịu giọng ân cần:
- Con nói thiệt với mẹ đi, con thương nó lắm hả?
Cậu khỉ vẫn ngậm câm.
- Nó có con rồi, nó có kinh nghiệm nuôi con, vậy là nó biết chịu khó. Không còn ham vui, bỏ nhà đi chơi sa đà, bồ bịch lung tung như mấy con khỉ xí xọn mới lớn. Như vậy là mày cũng có chỗ nhờ. Mà này, mẹ hỏi thiệt, nó có hay đi lén chơi đêm với thằng khỉ độc thân nào không?
Cậu Khỉ lắc đầu.
- Vậy là tốt. Nó có lén đi chơi đêm với thằng khỉ đã có vợ nào không?
Cậu Khỉ lắc đầu.
- Ờ, vậy thì tốt. Nhớ tránh xa những con lãng mạn. Lũ người ta tranh giành gái, chúng nó tạt át xít, ném lựu đạn, tông xe cho chết, âm mưu vu khống. Nhiều thứ nữa. Lũ Khỉ nhà mình thì cứ lén ném đá cũng đủ chết nhăn răng.
Nghe cậu Khỉ thở dài.
- Dưới Đồng Miếu dễ sống hơn trên này. Hoa vụ quanh năm. Trên này đa phần trông nhờ ở trái cây rừng... Tao không được an tâm. Đó là hồi nó ngồi ăn mía với mày, tao thấy sao miệng nó nhai lia lịa mà con mắt cứ ngó láo liên.
- Sợ thằng chủ mía nó tới lén đánh bất ngờ. Mình bẻ trộm...
Khỉ mẹ ngắt lời:
- Không phải. Ai lại không sợ ? Dòng họ khỉ nhà mình chuyên môn ăn trộm ăn cắp thì phải sợ quanh năm, sợ suốt đời. Sợ người lớn. Sợ trẻ nhỏ. Sợ cả con chó. Nhưng sợ cũng có trăm cách sợ. Đằng này vừa láo liên con mắt mà cái miệng cứ cạp lia lịa không nghỉ. Tướng pháp dạy rõ ràng:
Miệng nhai mắt ngó láo liên
Đâu phải đứa hiền, nuốt sống chồng con.
Tao sợ nó ăn tươi nuốt sống mày.
Cậu khỉ im lặng, đôi môi bậm lại. Một cơn gió rừng chợt thổi lên ào ào lá khô rơi lả tả.
- Có thêm một điều này nữa khi nó nói chuyện với tao, tao thấy hàm răng không đều, không ngay ngắn. Mà xộc xệch cái nhào vô cái ngửa ra, cái cao cái thấp không thua bờ đá ngoài suối.
Mụ ngừng nói nhìn con, đợi con có ý kiến. Nhưng nó chỉ bậm môi.
- Tao lo cái mục này hơn hết. Hồi mẹ tao còn sống, bà hay sai tao đem chuối đem bắp cho cụ Khỉ Hen ở khu rừng bên đây. Cụ già yếu mà không con cháu để nương tựa. Mẹ tao nói cái tướng của cụ là tướng cô bần hình khắc hiện rõ hồi còn con gái:
Hàm răng xộc xệch vô ra
Đẻ con, con chết tuổi già cô đơn
Con bạn mày cũng có tướng đó.
Cậu Khỉ vụt đứng dậy bỏ ra ngoài. Đi luôn cả đêm. Đi luôn cả ngày hôm sau. Đi luôn suốt cả mấy mùa trăng.
Lão Khỉ cha bắt đầu sốt ruột. Thằng này hiền lành nhút nhát, nhu hòa thảo thuận mà đến nỗi phải bỏ đi hoang! Ông đành chọn một bữa ăn uống no nê xong mà nhếch mép:
- Bà... khừ khừ... cũng nên một vừa... khừ kkhừ... hai phải...
Mụ Khỉ nghếch mắt ngạc nhiên. Mới nghe "Bà... khừ khừ... ", mụ những tưởng là lão lại bị đau bụng, nhờ mụ chạy kiếm cho nắm lá trâm lá ổi. Thậm chí mụ còn định nhảy thót đi kiếm lập tức, khỏi cần nghe lão nói tiếp. Chứng đau bụng tháo dạ gắn liền với đời lão như cây rong cây rêu gắn liền với con suối. Nào ngờ lão trở chứng nói... cách ngôn !
- Chuyện vợ con... khừ khừ... lời tục đã chê... khừ khừ... Khỉ hay bắt chước... khừ khừ...
Mụ Khỉ gạt ngang:
- Dẹp, dẹp. Có cần lá ổi, lá trâm thì nói. Không thì im cái miệng. Chuyện tướng pháp là chuyện... cao, ông với không tới đâu. Này, làm sao mà không tin được? Con Khỉ Đĩ Thúi, mắt hí mà liếc trai như chớp - cô bạn gái quí ngày xưa ông mê chết đó, ông còn nhớ không - Đứa nào có chồng mà thấy nó là cà tới chơi đều đặn là phải sợ. Ông biết tướng pháp nói sao không? Gọn thôi. Có tám chữ:
Gặp đứa mắt hí
Giữ chồng cho kỹ
Nghe lão khừ khừ, mụ ngừng nói, đợi. Nhưng sau cái "khừ khừ" (chắc do một cục đờm trồi lên, phải vội đuổi xuống), lão thò tay xuống mông để gãi. Mụ liên tiếp:
- Như mụ Khỉ Chột ở dưới miễu bà Trang đó. Ngay từ hồi con gái mà không bao giờ gọn gàng. Cái đuôi cứ kéo lè phè. Ngồi lê xóm trên lết qua xóm dưới, ăn xong phủi miệng là kiếm chỗ ngồi lệ Tướng pháp nói có sai đâu?
Đứa nào đuôi kéo lè phè
Nói láo có sách, dại nghe mà lầm.
Khỉ cha "khừ khừ". Lần này thì có nói:
- Đuôi kéo lè phè... khừ khừ... thì bà chớ còn ai... khừ khừ... sách nói đúng... khừ khừ... Bà nói mười điều khừ khừ... thì chỉ nên tin hai...
- Thằng già xỏ lá - mụ nạt to, mắt long sòng sọc, ngón tay chỉ vào mặt chồng - tao ở với mày bao nhiêu năm, tao nói láo mày mấy lần?
Khỉ cha vẫn còn nhìn xuống đất, giọng chậm chậm rề rề:
- Còn miệng nhai mà... khừ khừ... con mắt láo liên thì cũng là khừ khừ... tướng của bà. Hàm răng xộc xệch... khừ khừ... thì cũng là...
Bất ngờ một trái đu đủ chín bay vụt tới đánh "bịch" một cái vào đầu lão. Đu đủ bẹt ra, nhão nhẹt, dính tùm lum lên cổ, nhét vào con mắt, vào lỗ mũi, lỗ tai. Vậy là lão lặng im lo gỡ, lo phủi, lo lau. Và lão im lặng tiếp trong suốt vài mùa ổi nữa, ngoại trừ khi đau bụng phải xin nắm lá. Miệng lão thật giống y miệng con thủy long trong truyền thuyết ông Đinh Bộ Lĩnh, năm trăm năm mới hả một lần.
Mùa Đông năm đó mưa nhiều hơn mọi năm. Con suối kề bên nước chảy đầy. Nước đổ xuống những chỗ trũng thành ao thành vũng. Rong rêu phát triển một màu xanh tối khiến các cái ao biến thành những gương lớn. Và ngẫu nhiên một hôm Khỉ mẹ nhìn xuống một trong những cái ao đó.
Thấy có một cái mặt Khỉ già nào đang nhìn mình, mụ quay lại. Không có ai hết. Chỉ có một mình mụ. Mụ tò mò nhìn lại, can đảm nhìn lại. Đây là mặt của mình? Có tin nổi không? Con mắt hí tới cỡ này? Hí hơn con Khỉ Đĩ Thúi mà mình đã nặng lời chửi rủa! Còn cái tai của mình! Trời ơi, không những nó đóng sát đầu, nó còn lọt tuốt vô trong đầu. Bởi chưng tai mình có thành quách gì đâu? Chẳng biết mắc cái tật bẩm sinh gì mà gần như không có vành tai mà chỉ có lỗ tai. Nghĩ tội nghiệp con nhỏ Rừng Gấm. Lông mặt mình quả là có lợt hơn lông tay, nhưng tại mình già rồi, đáng lẽ nó còn bạc phơ như râu tóc của lũ người. Chớ đâu phải là quí tướng?
Nhe thử bộ răng. Trời! Mụ muốn xỉu luôn. Suýt nữa thì ngã ùm xuống ao. Còn có từ ngữ nào nặng hơn, mạnh hơn từ ngữ "xộc xệch vô ra" nữa, hở mấy ông làm tự điển?
Hàm răng xộc xệch vô ra
Đẻ con, con chết...
Đâu có? Con nhỏ Đồng Miếu nghe nói sau đó nó về làm vợ nhỏ cho thằng Khỉ chúa tể rừng Ngang và đẻ thêm được với thằng này tới sáu đứa con trai. Còn mình, chính mình mới bị con bỏ đi...
Những cái gương của thiên nhiên ! Mụ đã được nhìn vào gương quá chậm. Bao nhiêu độc ác bất công đã lỡ phạm phải rồi. Mụ có quá nhiều tướng xấu, đủ mọi tướng xấu, từ sợi tóc cho tới móng chân, từ minh tiện cho tới ám tiện (#1). Miệng loa như thổi lửa: khổ suốt đời, lưỡng quyền cao: khắc phu, lộ xỉ: khắc tử, cổ ngắn, rún lồi, tiếng nói oang oang như tiếng khỉ đực, đi vẹo mình như rắn bò, bước như chim sẻ nhảy... vân vân. Thấp xa, thua xa, xấu xí hơn nhiều, hèn mạt hơn nhiều so với con nhỏ Rừng Gấm, con nhỏ Phong Thăng, con nhỏ Đồng Miếu. Tội nghiệp con nhỏ Rừng Gấm. Không ngờ nó yêu thằng Khỉ của mụ tha thiết chung thủy đến nỗi nó thề không yêu ai nữa, cứ ở vậy hầu cha mẹ, từ chối mọi chàng trai. Gần đây mụ mới biết được điều ấy.
Thằng con mụ thì lang thang chẳng biết hiện giờ ở dưới chân trời nào. Nó còn sống hay đã chết? Chết vì tình thì lũ người là ưa chết, chưa có loài vật nào bắt chước. Cả loài Khỉ. Nhưng biết đâu thằng Khỉ của mụ lại chẳng muốn làm một phát minh, mở một con đường mới ?
Vậy là mụ nhắn nhe tìm kiếm tuốt tới Đèo cả. Kiếm tuốt tới Đèo Cù Mông. Kiếm tuốt tới đèo M'drack. Trời ơi, sao rừng núi dễ ghét quá, đi hoài không hết, đi tới đâu cũng tới rừng. Chỉ có mượn người tìm xuống hướng Đông, gặp biển Tiên Châu, Phú Thịnh là yên lòng, đi quật trở lại.
Lại tiếp những mùa ổi chín, mùa sim chín, mùa thị, mùa bứa, mùa xay, mùa đát, mùa chà là. Đến hồi tuyệt vọng thì chú Khỉ trở về. Gầy rạc, ốm nhom và dáng đi phờ phạc. Hỏi không muốn trả lời. Hỏi đã đi những đâu, đi với ai, ở với ai, khoẻ đau ốm ra sao, phong cảnh đẹp xấu ra sao... cậu Khỉ đều im lặng. Tiếng "khừ khừ" của lão Khỉ cha do đó mà làm mụ Khỉ quay ra nổi xung:
- Hoài ! Ngày nào giờ nào cũng khừ khừ. Đi lên Cà Lố mà khừ khừ. Đi xuống Gành Đò mà khừ khừ.
- Chớ bà biểu tôi không khừ khừ thì tôi còn biết làm cái... khừ khừ... gì?
Cậu Khỉ cố nín mà không giữ được. Cười ngất một trận dài, và không khí căng thẳng được lắng xuống.
Cuộc sống tiếp tục. Như mọi người nữ khôn lanh khác. Khỉ mẹ không công khai nhận những lầm lỗi của mình, mà chỉ nhẹ nhàng lướt qua không nhắc đến nữa. Mụ khuyên con hãy chọn một đứa nào đó.
- Con già rồi. Nơi đỉnh đầu, tóc rụng nhiều, dấu hiệu sói bắt đầu.
Cậu Khỉ nói:
- Đâu có sao? Đàn ông mà.
- Nhiều nếp nhăn trên trán. Tuổi đã cao. Hay nhức khớp xương.
- Uống vài nắm lá lốt. Lót lá ngũ trảo mà nằm.
Mùa đào trộm củ mì năm đó, chú Khỉ - bây giờ đi đâu, lớp trẻ cũng kêu bằng chú, hết còn kêu anh - quen với một chị Khỉ góa chồng. Nhan sắc tàn tạ, thua xa những cô Khỉ. Cũng do đám rẫy đất sỏi quá cứng mà nên quen. Hai bàn tay Khỉ không đủ sức để moi, phải cần tới bốn. Chú Khỉ lỡ thời phải nhờ hai bàn tay của chị Khỉ góa chồng.
Mụ Khỉ già nghe phong phanh con mình có bạn gái, liền dịu dàng hỏi dò:
- Nó khá chớ ?
- Xấu.
- Thôi kệ. Già kén... Miễn là nó có quí tướng. Tai thế nào?
- Thua con Rừng Gấm.
- Răng ?
- Rụng ráo trọi rồi.
- Tay ?
- Thua tay con Phong Thăng. Ú na ú nần còn hơn chân Heo Đại Bạch.
- Lông mặt ?
- Cái đó thì được, không sậm hơn lông taỵ Nhưng tại vì nó lớn tuổi.
- Cái cằm ? Chìa ra hay thụt vô ?
Từ nãy đến giờ mới thấy mặt chú Khỉ tươi lên một chút. Giọng chú ngọt ngào:
- Không thụt vô như khỉ mà chìa ra như người.
Nào ngờ Khỉ mẹ nhíu mày lắc đầu:
- Đừng tưởng giống người là quí. Khỉ mà hàm vuông chìa ra, địa cát rộng thì chỉ là tướng ác khẩu. Chuyên môn dòm ngó nhà người khác rồi bươi móc nói xấu. Tướng đó... mà thôi, lạy Trời phật, lạy Đức Tề Thiên. Còn tướng đứng tướng đi ? Còn cái đuôi ?
Chú Khỉ đã tỏ dấu bực bội nhấp nhỏm muốn đứng dậy.
- Xấu hết. Khỏi nói nữa. Chỉ toàn tiện tướng.
Khỉ mẹ thở dài, giọng rời rạc:
- Thôi kệ. Nhờ phước đức ông bà. Cái tướng dẫu hèn nhưng nhờ cái tâm hiền lành thì cũng qua đi. Kệ, mày cứ ưng đi, con.
----------
Chú thích:
(1-) Theo tướng pháp có những tướng xấu hiện ra ngoài dễ thấy (minh tiện) và những tướng xấu giấu kín khó thấy (ám tiện)