Nhà thơ đương đại.
RUỒI.TRÂU 12.01.2006 19:55:05 (permalink)
Nguyễn Thị Hoàng Bắc


CHÚNG TÔI VÌ ĐÀN ÔNG

ôi

bạn hiền tôi than thở

tỉnh táo khôn ngoan

như chị như em

đó

mà vẫn khổ

vì đàn ông

đàn cò đàn gáo vi ô lông



đàn tranh đàn kìm

tân cổ giao duyên

thật ra

ghi ta tì bà

đám chúng tôi cũng khổ chán

vì đàn bà

những người đàn bà không chịu để nhau yên

ngày đêm

mắt mở to ngọn nỏ cung tên rình rập

truy lao tới đích bất cứ lúc nào

bí mật

họ bắt tay nhau thỏa hiệp

trung thành và kịch liệt

chỉ chỏ

gián điệp

cho đủ loại đàn ông

nhất là cho

món hồi môn mẹ dặn

gọi là chồng

khéo léo đội lốt

họ bắt nạt

hù dọa

thủ tiêu

ám sát

bất cứ kẻ đàn bà nào khác

hiện nguyên hình

đôi ba chức năng



một lúc

mẹ hiền

chính trị viên

giáo sư trí thức

thất học luật sư thủ tướng

tình nhân

lăng quăng

là vợ của chồng



với cái giá phải trả

điệp viên lòa

xông pha

gan dạ

xuống đường

những người đàn bà ngồi sau tường

học kiểu buông rèm trị nước

trị chồng

trị vì muôn dân

nhìn cơn giông

nhìn cơm canh đã nguội

món cá tự do kho riêng cho tình nhân cho chồng

đặc quyền giai cấp ưu tiên

những tấm thân đàn ông

đè lên người

quý giá

những con người tài ba

đang buông rèm

trị nước

trị nhau…

chúng tôi bắt buộc phản bội nhau từ trong trứng nước

khổ nạn

vì đàn ông đàn cò đàn gáo vi ô lông

trận chiến hô to

tiêu diệt quyết chiến xung phong

bầu máu nóng

đàn cò đàn gáo vi ô lông

đặc sản phường khóm

xả láng

chúng tôi vì

đàn cò đàn gáo vi ô lông đàn ông



1998

{ vị trí của các câu chữ được giữ nguyên}


#1
    RUỒI.TRÂU 12.01.2006 19:56:53 (permalink)
    Bùi Chát


    XÁO TRỘN TRONG NGÀY




    Rất thích đi một

    Con đường ý nghĩ vừa xảy ra

    Hoặc những khi bận rộn tôi

    Thường qua lại con đường mà

    Không cần định hướng



    Tôi đã quăng cái tát lên trời

    Không hiểu vì sao lại đem xuống một vật y hệt như nó



    Giữa những ngày

    Có ai biết

    Đời sống của tôi

    Đang rơi như chết



    Tôi không biết phải làm gì

    Khi mỗi sợi lông trên người tôi đều không phát sáng

    Đêm

    Đêm



    Tôi có thể thông minh

    Trong ánh mắt em

    Hơn mọi nỗi đau em chịu đựng

    Hơn một sự sống



    Chuyển động không ý tưởng



    #2
      RUỒI.TRÂU 12.01.2006 19:57:44 (permalink)
      Đinh Trường Chinh








      Đêm
      tôi di động dần khỏi mặt phẳng trần nhà

      nơi giấc mơ chật kín gió

      những lóng tay treo lỏng trên sân khấu múa rối.

      Tôi mời em tham dự trò chơi trên một sân khấu ảo:

      thơ (và sự cấu tạo của chữ).



      Em sẽ chảy ra như vật thể lỏng

      sau khi hóa thân vào tôi

      thể tích ba chiều căn phòng như một nhà giam biệt lập

      Đêm chạm bóng tôi

      chạm bóng lưng em

      hắt nhũn ánh sáng.

      Tôi leo ra khỏi mặt phẳng và cố thở

      như cá.



      Có thể tôi sẽ đột cười đáng ghét

      hay tôi sẽ đìu hiu như đêm

      (khoảng đêm còn lại cũng đáng ghét như).

      Nhưng tôi biết

      đêm sẽ liếm sạch

      trí nhớ tôi

      liếm sạch em,

      những vật thể lỏng khác...



      Đêm sẽ vẫn đắm đuối

      hồn tôi cháy ngút

      Sự phân rã của bóng tối hay trò chơi cấu tạo chữ trên một mặt phẳng di động

      dung dịch trí nhớ là thực phẩm của cá.

      Hãy mọc lại

      Hãy hồi sinh

      những giòng sông đã cạn chết đêm nay.



      Vẫn đêm

      tôi cách em vài lóng tay

      tôi cách em một cơn mưa

      tôi cách em bài thơ chưa trọn chữ.

      Lần cuối cùng

      Tôi và em chỉ cách nhau vài hơi thở

      (và một xác cá

      mắc cạn).

      #3
        RUỒI.TRÂU 12.01.2006 20:00:10 (permalink)

        Vương Huy


        LỬA SÂU CÕI ĐÁ


        Nơi đây, nơi mà tất cả những con đường phôi thai đều chết tươi

        khi chưa kịp chào đời

        Chưa kịp khóc lên những dấu chân người ngớ ngẩn

        Chết, thật êm trong vầng cỏ dại bọc quàng thân thể đất nâu

        Khô, khô sẩm vào trong một linh hồn

        Nơi mà tôi lùi sâu miên man, một hang đá lạnh u trầm là chính tôi thừa thãi

        Nơi cứ mỗi chiều chiều nắng ngất trên những ngón lá xanh nhọn đầy vô vọng

        Tôi lần ra hú gọi một tên người, một tên người không âm sắc,

        một tên người không có thật

        Một tên người mang mang như một nhịp điệu đơn buồn đã làm nên tôi sơ thủy

        Một tiếng hú vơ lẫn hòa vào khúc hát cổ xưa rã rời của những đám mây

        và bầy lá mục

        Người ớ người! Tôi hú vọng vào thâm u cho lòng tôi tĩnh lặng

        Tĩnh lặng lơ mơ như không khí vô cầu

        Và bóng rừng trả lời tôi bằng những giọng thú hôn mê một nỗi sầu man rợ

        Và những vách núi xám tanh đáp lời tôi bằng nghìn mặt đá toát mồ hôi sương nhợt

        Một tên người tôi gọi một tên người nhưng cõi đời hồi âm tôi

        bằng muôn trùng thênh vắng



        Nơi đây, im lặng đã đầy lên thành một khuôn mặt

        Chập chờn, lẩn khuất

        Nối cùng tôi mỏng manh dằng dặc một câu chuyện tơ giăng xuyên qua ngày đêm

        sáng tối

        Tôi nắng lên, tôi mưa xuống, tôi sống như thể ngậm nhắm triền miên sự mịt mờ

        phương hướng,

        từng mảng, từng mảng đìu hiu, từng mảng hoang vu xanh xám ẩm buồn

        Tôi ăn cả tiếng chim tê điếng

        Tôi uống ngợp sự cô tịch trong veo mát rợn từ một mạch suối hư vô

        Tôi lạnh căm một căn phần

        Và nghe chảy lan man vào thân xác phiêu bồng róc rách gương mặt của chính tôi

        đã thoát ra in xuống ngàn sâu gợn nhớ

        Rồi ngủ quên như một chiếc rễ cây, mộng mị, bàng hoàng

        Trên nền đất nhạt mà một cánh tay nắng yếu đã thiêu lên đó

        đầy những hoa văn run rẩy mơ hồ

        Ngủ trong tiếng ru dài của cỏ

        Ngủ trong tiếng cười mê dại của đá sỏi loạn cuồng

        Ngủ trong câu kinh xa xót của những con dế đang cầu siêu trăng xuống

        Không còn đường ra một chốn

        Không cần tìm đường ra một xứ

        Hơn khi nào hết, tôi bao la vui sầu

        Nơi đây, nơi đầy màu tối cun cút này, tôi phải luôn ấp ôm một cái lửa nhỏ nhoi

        Không thể buông rời

        Chút lửa có cánh đầy hơi nóng sẽ bay vút không ngờ, bay tắt vào đêm sơ khai,

        bay về thời vô dấu tích

        Tôi hít cuồng điên mùi lửa ma nghiệt vào chiếc phổi trời đã ám

        những ráng mây của mình,

        không còn kịp, không còn kịp



        Tôi rượt đuổi theo những ý tượng oan khiên vật vờ mời gọi tôi bốn phía

        Tôi, tôi ấy mà, mỗi ngày, mỗi ngày, cái thằng tôi sống lại khôn cùng một niềm chi

        không nhận rõ và cùng lặng lẽ rữa tàn khôn cùng chính điều sâu thẳm vu vơ đó

        Sống như thể ngồi chất bâng quơ những nhánh tuổi gầy khô của mình, những cơn điên

        vì vệt bóng thẫm đặc của mình, những giấc mơ vô dụng của mình, những chữ và

        cả những phiến thời gian không dưng lao xao rụng rớt quanh mình



        Một giọt lửa long lanh reo ác! Một nỗi hân hoan đắng họng điếng tim tê dại linh hồn!

        Người đẹp tàn nhẫn màu sự chết!

        Một giọt lửa phừng phừng ca hát đau đớn trên ngày tháng bụi tro

        Tôi đang cố giữ ngọn lửa hay đang tự thiêu hủy chính mình?

        Có lẽ, không chối từ gì, lửa sẽ ăn tất cả tôi

        Có lẽ, không thể chối từ, tôi phải nuôi một giọt lửa lao đao trong cõi lạnh đá

        Cho riêng tôi, cho tôi đã tắt ngấm mọi ánh đường.



        #4
          RUỒI.TRÂU 12.01.2006 20:02:14 (permalink)
          Nguyễn Hoàng Nam





          niết bàn hành



          1. nhớ kurt cobain



          hôm nào mày tới tao chơi

          mang theo bộ mặt thật nào cũng được

          sau những lần vấp ngã oan ức

          trên những kinh nghiệm vô dụng

          mưa rơi đều đều mưa rơi



          tới tao chơi

          hồi trung học suốt ngày ngồi trước 7-eleven

          hai gậy budda thái không đủ buồn cười

          hết tiền mua bia

          đàn điện vặn distortion hết ga

          đóng cửa garage nực thấy mẹ

          còn mở ra thằng già bên kia kêu cảnh sát

          chớp nháy ti vi chớp nháy



          tới tao chơi

          bao năm lang thang không trưởng thành

          trời rộng bằng miệng thùng rác

          trở về nhà thùng rác

          mở hay đậy nắp đều cùng mùi hạnh phúc

          ngồi co ro cầm ống chích bàng quan

          vo ve cánh ruồi vo ve



          xuống đáy hố thình thịch cái đen

          dựng đầu dậy thao láo cái trắng

          hai cái chơi vòng vòng

          đéo biết cái nào có trước

          thỉnh thoảng bỏ vào mồm nuốt không cần uống nước

          vài viên tình cảm cải lương

          một cái lồn hai cái vú

          riết rồi công hiệu bị lờn

          đéo dỗ được giấc ngủ



          hôm nào mày tới tao chơi

          mang theo gương mặt cũ nào cũng được

          mỗi bóng ma là một trò giễu dở

          mỗi thằng một cây súng bắn hoài

          tiếng nổ cũng vui tai

          đau quá chỗ nào mò lung tung không thấy



          mưa rơi đều đều mưa rơi: cũng vậy thôi

          ti vi chớp nháy: sao đéo thấy

          cánh ruồi vo ve: vẫn còn nghe

          mưa bay chớp nháy ruồi bay



          mày cứ tới tao chơi

          như một người bạn

          như một người bạn quên tên

          dù tất cả đều tê dại

          dù có tới cũng chẳng để làm gì

          dù biết không có ai ở nhà



          dù tụi mình đã chết từ lâu





          2. rồng và mưa ở huntington beach



          phật lạt phạt phật lạt phạt lạt phạt phào phào phật phào phào, tôi uể oải bò dậy bước ra phòng khách, trang một báo hôm nay đăng hình người đàn ông mặc đồ đen che dù đen lẻ loi lội con đường mưa bão, hai bên phố chết úng im lìm



          phật lạt phạt phật lạt phạt lạt phạt phào phào, mưa tạt tới tấp vào cửa kiếng bị hở, nước loang theo bờ tường xuống đọng vũng dưới sàn nhà, đụ mẹ đéo hứng bằng xô được



          trên truyền hình người ta chèo ghe cao su bên cạnh xe cộ ngập nước, bà già tôi có kể lại lúc sinh thằng anh mày năm nhâm thìn bão lụt ở biên hòa, nước sông đồng nai dâng lên tới nóc nhà



          trong nhà không có khăn lông lớn, tôi lật đật để tờ báo vào vũng nước dưới sàn nhà, nước ngấm vào lụt con đường mưa bão, người đàn ông mặc đồ đen che dù đen quay lại mãi nhìn tôi



          ờ người thi sĩ năm xưa, ai rảnh đâu mà nhớ tới anh, bạn bè đã về an phận trong nhà thương điên, những đóa hoa ném xuống huyệt đã thành cỏ dại, những con dòi đã bị quạ đớp sạch, lũ quạ đã bay trở vào vòm trời đen ngòm, hôm nay anh đứng một mình trong nghĩa địa đọc lại bài thơ trên mộ bia lấp xấp cỏ và sình



          anh gõ cửa tôi lúc này làm gì, tôi bận làm tình với bạn gái, trời mưa hoài nên tôi bận suốt ngày



          ờ người thi sĩ năm xưa, tôi thấy con rồng ngoằn ngoèo tia chớp, anh đã là mưa sao còn sợ lạnh, đã thành thiên tai sao còn sợ cô đơn



          anh hãy trở lại khi mưa ngớt tạnh, để thấy trời còn đen ngòm nhưng chim đã giành nhau hót ngoài cửa sổ bạn gái tôi nghỉ làm nằm nướng, tôi mở cửa đi ra đường khoái chí cám ơn mưa khỏi rửa xe, và nước lụt hai bên đường chảy cuồn cuộn vào cống như những dòng sông không còn đi lạc



          (3/1995)



          #5
            RUỒI.TRÂU 12.01.2006 20:03:19 (permalink)
            Thường Quán








            HÀ NỘI, 3/95




            Đứng ở góc đường, không thể băng qua

            những khuôn mặt rễ đất mệt mỏi

            mùi bã trầu, hơi nước, gió lá



            những người đàn bà đã sinh ra tôi buổi chiều

            trước cơn mưa

            ngoài hiên vách đền miễu nước chảy



            rao to lên những tên gọi kỳ lạ

            những chiếc kẹo vừng, những tép hoa cúc

            Ai mua... sấm chớp mưa chiều nhiệt đới



            Ba tép hoa cúc, nước chảy tháng ba

            ướt một đường lưng dưới nón

            những người đàn bà không thể băng qua



            những vòng xe đuổi bắt năm 2000

            niềm tin, hàng biển quảng cáo

            màu tươi, tươi cười, hình thiếu nữ Taiwan và Nhật Bản




            #6
              RUỒI.TRÂU 12.01.2006 20:05:02 (permalink)
              Phan Bá Thọ




              CÔNG DÂN THƠ




              Hắn kẻ thù muôn đời của thứ ánh sáng ngộ nhận
              không bao giờ khuất phục nổi bóng tối
              là bộc phá nổ tung vào những miền im lặng tị hiềm đầy đe dọa

              hắn là gì là gì đi nữa thì trước nhất vẫn là ngôn ngữ của những tiếng nói

              cuồng nộ thổi vào gương mặt lạnh băng của nỗi sợ hãi

              là hiện thân những ngổn ngang khuyến dụ đời này



              Hắn là mọt sách

              là con nghiện những đam mê khoái lạc

              là anh nông dân cày sâu cuốc bẫm trên những hoang đất lòng mình

              & lòng đời

              kẻ yêu ghét rõ ràng & giàu có tình thương lòng độ lượng

              hắn kẻ biết chạy xa cái tôi của mình để nhìn ngắm dọ đoán

              & bắn phá mình một cách toàn triệt



              Hắn kẻ cười nhạo & và nhổ nước bọt lên gương mặt cao quí của tôi đêm qua

              một cái tát quá khổ vào lòng vị kỷ

              tia quét cực đại vào sự trần truồng tham lam phởn phơ

              của những kẻ như tôi & tôi

              hắn kẻ ăn xin & bố thí đời sống cho những thơ mộng thực dụng

              là cái bóng kinh khiếp đổ ngược chiều hướng thời gian



              Hắn vuông tròn vừa vặn một cá thể

              kẻ tự bỏ những lối mòn để trở về ngợi ca mình bằng giọng rất riêng tư

              hắn tụng xưng những quấy quá lầy lạc

              bằng âm vang những dòng máu dội ngược

              bằng ngôn ngữ chưa bao giờ sa đọa



              Hắn là ai

              là phiên bản phân thân mùa trôi giạt

              là sức hút diệu kỳ của hố thẳm trời sao dụ dỗ dắt tôi về

              ôi cái nhếch mép cõng nỗi buồn chạy vào chiều mất dấu

              hắn là nỗi dịu dàng u uẩn một thời tôi.



              #7
                RUỒI.TRÂU 12.01.2006 20:06:27 (permalink)
                Nguyễn Hoàng Tranh


                SAU KHI LỬA ĐÃ TẮT



                đêm nhão và giọng kể về một thế giới bị tràn ngập

                mưa phân nhánh và xóa bỏ trên cánh đồng dậy thì

                những cánh tay dài cúi xuống nhân dạng đọng lại trong giấc ngủ bị úng

                người đàn bà bước giật lùi rơi tự do vào cơn trốn nhiệt đới

                trốn nỗi đe dọa đến từ rạng đông nơi những ngón chân bị bứt rễ nhỏ nước ròng ròng vào mặt đất



                sau đống trí nhớ lẫn lộn giữa mớ quần áo phế thải

                những người đàn ông bưng ngọn lửa khỏa thân chạy dọc thành phố

                đêm khát

                dựng mặt

                vết xước ngực trần khua vang hành lang

                họ diễn hành qua mùa đông qua những nông trại khét mùi bơ sữa

                kéo theo cỗ xe bò dẫm lên hoa quả mùa nhan sắc ẩm mốc mùi đất

                mùi trăng mùi cỏ mùi rừng nhiệt đới

                thất lạc giữa mùi vú đàn bà từ ngày đầu tiên bầy chó đánh hơi mùi nước tiểu



                thành phố giàn trải lễ vật trên mông gái đĩ

                mọi vật đều được đặt trong tình trạng lửa đã tắt

                thỉnh thoảng tầm nhìn vết thương bị cắt bỏ và thay thế bằng bộ phận khác

                chỉ có xe cứu hỏa dừng lại trước nhà xác dăm ba ngày rồi cũng êm chuyện

                chỉ có mông gái thổ nở rộ dọc mùa lễ hội thập phương

                du nhập cả hang chợ trời và những đám mây sẩy thai trên vũng nước



                nhà khảo cổ ghì ôm bộ ngực săn cứng gọi hoài những ngôi mộ thất tung quá khứ chạy loạn từ hành tinh xa

                ghim qua ngón chân chạy theo mãi những trụ đèn ra biển trầm tích

                gào xé giữa những ngón tay từ khước dục vọng

                tháng mười mang tuổi thơ đi tìm những cánh cửa nơi cất dấu những thung lũng những đồi núi những sa mạc những quả bóng xẹp



                đập vào mặt mình những tảng đá hồi tưởng khủng khiếp

                cuộc thiên di vỡ bấy theo những đợt núi lở

                nhào lộn trong cơn sóng những con sông hèn mọn dẫn nước ra biển tự sát



                đã bắt đầu rơi

                những đáy sông đen đóng khung quanh kinh thành cổ

                những bức tượng rướn người nửa đêm cám dỗ

                tiếng động của ánh sáng của bóng tối của tiếng cười tiếng gào thét

                đã bắt đầu rơi

                từ giọt nước ngầm im bặt ngàn xưa trong não bộ



                nhạt quá

                những hớp rượu ném xuống lòng sông cháy bùng mười hai giờ sáng

                ràn rụa tia chớp ngăn lấy những sợi máu lồng lộn cuống họng

                di chuyển đời mình về phía mặt âm không gian

                băng hoại những đường gân tháng mười một xanh mướt tĩnh mạch



                đoạn mở mùa xuân

                nơi nguyệt đài khép lại

                khoảng giữa tiếng động và sự lắng dịu

                khoảnh khắc tĩnh yên mang hơi thở bầy cá heo bay khỏi mặt nước

                dội lại đôi cánh vương điệp và những dặm đường trôi về cố hương

                nơi tuổi thơ đuổi bắt những canh bạc bên tiếng gà gọi sao mai xao xác



                chờ đường dao tỏ bày cùng thân thể câm

                muzak: nơi ngôn ngữ bị đốn ngã và thính giác bị bôi bẩn nhiều lần trong một lỗ tai

                những thằng Joker rủ rê những con Queen già bước vào trò chơi nghìn lẻ một đêm

                sao họ có thể chui qua những hang động nhầy nhụa đến thế



                ai đã mang bóng đêm tưới đều lên những đống lửa buổi sáng

                chạy nhảy bên khu vườn trầm uất dưỡng khí

                sinh mạng bay đầy theo những tờ truyền đơn rải xuống xưng tụng khuôn mặt

                đen khịt trên đường hành hương dấu chân lạc đà tan loãng trước họng súng

                hồi chuông vắng mặt

                cơn hoang dâm rụng tiếng khóc sa mạc

                nỗi buồn bản địa dựng lại mùa trăng quế xưa



                tháng mười ba

                tuần lễ nhân gian đậy nắp và bịt miệng những thùng gỗ gởi xuống lòng đất

                cơ hội dành lấy cái chết treo trước ngực câu chuyện nàng Scheherazad

                những mảnh vỡ hồi tưởng ném xuống da thịt và xô về biển đông

                bơi qua đêm thập tự chinh và tắt thở dưới bậc thang máy tòa nhà cao ốc



                người đàn bà thức giấc trên thang âm bất lực sau cùng

                khép lại cánh cửa và những lối vào vô tận

                những đứa trẻ dị bản năm xưa mang tiếng khóc ra khỏi bầu khí quyển

                về một thế giới tràn ngập giọng kể và đêm nhão



                6.2.02
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9