Vương Huy
LỬA SÂU CÕI ĐÁ
Nơi đây, nơi mà tất cả những con đường phôi thai đều chết tươi
khi chưa kịp chào đời
Chưa kịp khóc lên những dấu chân người ngớ ngẩn
Chết, thật êm trong vầng cỏ dại bọc quàng thân thể đất nâu
Khô, khô sẩm vào trong một linh hồn
Nơi mà tôi lùi sâu miên man, một hang đá lạnh u trầm là chính tôi thừa thãi
Nơi cứ mỗi chiều chiều nắng ngất trên những ngón lá xanh nhọn đầy vô vọng
Tôi lần ra hú gọi một tên người, một tên người không âm sắc,
một tên người không có thật
Một tên người mang mang như một nhịp điệu đơn buồn đã làm nên tôi sơ thủy
Một tiếng hú vơ lẫn hòa vào khúc hát cổ xưa rã rời của những đám mây
và bầy lá mục
Người ớ người! Tôi hú vọng vào thâm u cho lòng tôi tĩnh lặng
Tĩnh lặng lơ mơ như không khí vô cầu
Và bóng rừng trả lời tôi bằng những giọng thú hôn mê một nỗi sầu man rợ
Và những vách núi xám tanh đáp lời tôi bằng nghìn mặt đá toát mồ hôi sương nhợt
Một tên người tôi gọi một tên người nhưng cõi đời hồi âm tôi
bằng muôn trùng thênh vắng
Nơi đây, im lặng đã đầy lên thành một khuôn mặt
Chập chờn, lẩn khuất
Nối cùng tôi mỏng manh dằng dặc một câu chuyện tơ giăng xuyên qua ngày đêm
sáng tối
Tôi nắng lên, tôi mưa xuống, tôi sống như thể ngậm nhắm triền miên sự mịt mờ
phương hướng,
từng mảng, từng mảng đìu hiu, từng mảng hoang vu xanh xám ẩm buồn
Tôi ăn cả tiếng chim tê điếng
Tôi uống ngợp sự cô tịch trong veo mát rợn từ một mạch suối hư vô
Tôi lạnh căm một căn phần
Và nghe chảy lan man vào thân xác phiêu bồng róc rách gương mặt của chính tôi
đã thoát ra in xuống ngàn sâu gợn nhớ
Rồi ngủ quên như một chiếc rễ cây, mộng mị, bàng hoàng
Trên nền đất nhạt mà một cánh tay nắng yếu đã thiêu lên đó
đầy những hoa văn run rẩy mơ hồ
Ngủ trong tiếng ru dài của cỏ
Ngủ trong tiếng cười mê dại của đá sỏi loạn cuồng
Ngủ trong câu kinh xa xót của những con dế đang cầu siêu trăng xuống
Không còn đường ra một chốn
Không cần tìm đường ra một xứ
Hơn khi nào hết, tôi bao la vui sầu
Nơi đây, nơi đầy màu tối cun cút này, tôi phải luôn ấp ôm một cái lửa nhỏ nhoi
Không thể buông rời
Chút lửa có cánh đầy hơi nóng sẽ bay vút không ngờ, bay tắt vào đêm sơ khai,
bay về thời vô dấu tích
Tôi hít cuồng điên mùi lửa ma nghiệt vào chiếc phổi trời đã ám
những ráng mây của mình,
không còn kịp, không còn kịp
Tôi rượt đuổi theo những ý tượng oan khiên vật vờ mời gọi tôi bốn phía
Tôi, tôi ấy mà, mỗi ngày, mỗi ngày, cái thằng tôi sống lại khôn cùng một niềm chi
không nhận rõ và cùng lặng lẽ rữa tàn khôn cùng chính điều sâu thẳm vu vơ đó
Sống như thể ngồi chất bâng quơ những nhánh tuổi gầy khô của mình, những cơn điên
vì vệt bóng thẫm đặc của mình, những giấc mơ vô dụng của mình, những chữ và
cả những phiến thời gian không dưng lao xao rụng rớt quanh mình
Một giọt lửa long lanh reo ác! Một nỗi hân hoan đắng họng điếng tim tê dại linh hồn!
Người đẹp tàn nhẫn màu sự chết!
Một giọt lửa phừng phừng ca hát đau đớn trên ngày tháng bụi tro
Tôi đang cố giữ ngọn lửa hay đang tự thiêu hủy chính mình?
Có lẽ, không chối từ gì, lửa sẽ ăn tất cả tôi
Có lẽ, không thể chối từ, tôi phải nuôi một giọt lửa lao đao trong cõi lạnh đá
Cho riêng tôi, cho tôi đã tắt ngấm mọi ánh đường.