Nhỏ Và Anh
Trường Phi Bảo 14.01.2006 00:13:07 (permalink)
Nhỏ Và Anh (Truyện Ngắn)
-Trường Phi Bảo-

Nhỏ và anh chưa hề gặp gỡ, chưa hề trò chuyện, chạm mặt, hay có một buổi ăn thân mật nào. Thế mà...nhỏ tuyên bố thích anh, ngược lại anh cũng bảo rất yêu mến nhỏ. Động từ "yêu" anh chưa hề nói bằng môi, nhỏ chỉ nhận bằng mắt. Đơn giản qua cái khái niệm thời gian. Một ngày phải ngồi đúng ba tiếng, một tiếng phải diễn đạt hằng bấy nhiêu sự mong nhớ. Chiếc Computer vô tình thiết lập mối quan hệ gần gũi.

Nhỏ rất yêu thích thơ văn, cảm xúc cộng trí tưởng tượng phong phú, nhỏ post tặng anh hàng ngàn bài thơ máy, dĩ nhiên là anh cảm động đến rơi nước mắt. Nhỏ không tin anh lại khóc khi đọc thơ của nhỏ. Nhỏ thèm muốn được nhìn thấy giây phút người đàn ông rớt lệ. Nhỏ nài nĩ xin anh cho xem webcam. Nhưng vô ích anh đã từ chối không cho nhỏ chiêm ngưỡng giây phút đó bằng lý do "Anh xấu xí lắm"

Khi đã yêu nhau bề ngoài có là gì? nhỏ thất vọng và thề "vĩnh biệt anh mãi mãi". Nhỏ out, nhỏ đạp xe về nhà, nhỏ nằm khóc tức tưởi. Anh đã xem thường tâm hồn nhỏ quá đáng. Nhỏ dập đầu lên gối ư hự, mẹ nhỏ hay được vội chạy vào hỏi han, nhỏ bướng không thèm trả lời trả vốn nằm rấm rức khóc. Mệt mỏi nhỏ lăn quay ra ngủ lúc nào chả hay. Trong mơ nhỏ bắt gặp anh, khuôn mặt không rõ nét, nhưng nhỏ vui vì anh chịu xin lổi về sự đáng tiếc vừa rồi, nhỏ mỉm cười "Anh có xấu em cũng yêu anh mà"

Mơ cũng chỉ là mơ thế thôi! Qua hôm sau nhỏ quyết không nối mạng, nhỏ không thèm chát chít, cho ai buồn biết liền. Quả nhiên buổi tối anh gọi điện cho nhỏ, nhỏ đâu nghĩ anh sẽ gọi tới, nên thản nhiên nhấc ống nghe

-A lô!
-Cho hỏi có Quyên ở nhà không hả em?
Giọng anh nhỏ chẳng nhận ra, cái giọng gì mà ấm áp lạ, nhỏ ngớ ngẩn hỏi lại:
-Quyên? Quyên nào?
-Đỗ Quyên
Nhỏ ồ lên một tiếng. Ngạc nhiên quá. Ai đây? nhỏ nghi vấn lại hỏi:
-Anh tên gì?
-Giàu!

"Giàu" nhỏ lập lại tên anh, vô thức nhỏ đặt ống nghe xuống, bối rối. Chừng năm phút chuông lại reo nhỏ cố lấy lại bình tĩnh. Không hiểu sao tay muốn bắt máy, giọng anh hơi thấp, anh thông minh hơn những gì nhỏ nghĩ, anh đã đoán và nhận ra được nhỏ.

-Còn giận anh sao cô bé? cho anh xin lổi đi mà? hôm nay bé không lên net anh buồn lắm...

Mặc kệ anh nói, nhỏ chỉ thích lặng im nghe, mãi hồi lâu...hồi lâu đầu dây bên kia im bặt, tín hiệu điện thoại vẫn còn hiển thị, sao anh nín khe rồi, nhỏ hơi sốt ruột, kêu khẽ:

-Anh, anh còn đó không?

Kêu hai, ba lần mà không lời đáp, tự dưng nhỏ ứa nước mắt, khóc thút thít. Bấy giờ anh mới hốt hoảng, giọng vỗ về truyền cảm

-Đừng, đừng khóc, người ta còn đây nè.

Từng ngày cứ nối đuôi nhau lướt qua. Nhỏ từ giã internet, niềm vui hiện giờ của nhỏ được túc trực bên điện thoại. Bất kể sáng hay trưa, chiều hay tối nhỏ đều dành thời gian chờ điện của anh. Anh của nhỏ đã về cần thơ công tác hơn tháng rồi. Và ngày nào anh cũng gọi điện tâm sự với nhỏ. Nhỏ thích nghe anh kể chuyện về bạn bè đồng nghiệp anh, mà thích nhât là mấy câu cửa miệng anh thường dùng khi đối thoại cùng nhỏ, đại khái "anh xấu như con gấu", "trời ạ!", "em yêu đừng giận anh"...

Cũng đôi khi anh có hẹn mà anh không điện, làm nhỏ phải đợi mãi trong buồn bã. Nhiều lúc như vậy nhỏ không dám trách anh, nhỏ nghĩ anh bận công việc. Tình yêu thì phải thông cảm lẫn nhau. Nhỏ thấu hiểu điều đó từ lâu lắm, từ lúc nhỏ bắt đầu viết tiểu thuyết.Anh vẫn gọi có điều gọi khá trễ, mười hai giờ khuya nhỏ đã cỡi mây nằm mộng mất tiêu. Sáng ra bà nội và mẹ cằn nhằn, nhỏ mới biết anh gọi đến, lòng nhỏ vui như chim trời đang bay.

Hạnh phúc với tháng ngày có anh, một chiếc bóng vô hình bên cạnh. Nhỏ trỗ mã bất ngờ, xinh đẹp hẳn ra. Tình yêu liều thuốc hữu hiệu. Tình yêu càng lúc càng mãnh liệt trong trái tim nhỏ bé là những đợt sóng cuồn loạn.

Rồi một ngày, nhỏ chán mơ mộng, nhỏ thèm sống thực tế, nhỏ đề nghị gặp anh. Cuộc hẹn chính thức bằng chứng cho tình yêu. Anh băn khoăn nhận lời, lời cuối nhỏ nghe từ miệng anh " anh chưa muốn mất em". Anh còn hẹn giáng sinh này anh sẽ về. Giáng sinh đến, nhỏ gác tất cả mọi lời mời mọc của bạn bè, đặn hẹn hò cùng anh. Rốt cuộc anh biệt tăm.

Sau ngày ấy, chiếc điện thoại vô tri không còn mang giọng nói anh tới nữa. Nhỏ đau khổ đối diện với sự thật "Anh và Nhỏ là hai thế giới không bao giờ thuộc về nhau"

Viết xong ngày 13-1-2006 (2 giờ 45 phút trưa)
Chỉnh sửa ngày 13-1-2006 (6 giờ 5 phút)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9