Vũng tàu nằm cách HCMC khoảng 120km, là một địa danh du lịch khá thông dụng với những người thành phố, vì sự tiện lợi là chính. Tôi không thấy VT đẹp lắm, vì tôi đã qua một số nơi biển đẹp hơn thế rất nhiều. Nhưng dù sao, VT cũng là nơi tôi đến nhiều nhất vào các kì nghỉ.
Ấn tượng nhất về VT không fải biển, không fải café, không fải con đường xinh đẹp bên bờ biển ôm lấy vách núi, mà là về một cái nhà trên cây.
Cái nhà ở khu Bãi Sau, nằm chót vót trên những cành cây, cách mặt đất chừng 20m, hình như cây đó là cây me hay phượng vĩ, tôi không nhớ. Nhưng đó là 1 ngôi nhà thực sự, do hai bàn tay và sự khéo léo của chủ nhân mà thành. Nó có đủ, giường, chiếu, điện thoại, xích đu, bồn tắm, … Mà kì lạ là tất cả những gì bình thường dưới mặt đất lên đó bỗng trở nên huyền thoại. Có lẽ vì chúng tôi khâm phục cái cách đưa lên và sắp xếp của chủ nhân, và sự sáng tạo ở đó. Bình rượu đưa qua thân cây bỗng uống ngon lạ lùng, chiếc xích đu làm bằng đá trở nên lãng mạn…
Không phải bỗng dưng mà chúng tôi được mời lên căn nhà đặc biệt đó, vì chủ nhân không bao giờ muốn cho ai biết đến “mật thất” của mình. Một sự tình cờ may mắn, một tấm lòng đồng cảm. Chủ nhân cũng là người bắc, lưu lạc vào phương Nam xa xôi, chúng tôi cũng thế. Qua một chén trà, chủ khách hiểu nhau, và lời mời đến dễ dàng như chén rượu.
Trên cây, chúng tôi, hai thế hệ khác nhau ngồi đàm đạo về nhân tình thế thái, về mọi thứ, văn chương, thơ ca, nhạc hoạ, uống chung chén rượu chảy từ thân cây, đắng mà ngọt ngào nhựa cây. Thời gian như không còn nghĩa lí gì nữa.
Chiều VT, chúng tôi ngồi trên ngọn cây, cảm nhận cành cây đung đưa theo gió, ngắm hoàng hôn xuống dần trên biển, trong tiếng ghi ta phập phùng và giọng hát trầm ấm của chú Cường-chủ nhà hoà với giọng trong trẻo của chúng tôi, thành một buổi chiều đáng nhớ.
Chúng tôi tiếc mãi vì hôm đó toàn bộ máy ảnh đều ở k/s (vì rất tình cờ thôi mà) nên không thể ghi lại hình ảnh về một con người bình thường nhưng đặc biệt, về một buổi chiều như huyền thoại. Nhưng rồi, tự an ủi, hãy để hình ảnh đó sống trong tim chứ không phải trên những tấmhình kĩ thuật số, để sau này, nhớ lại, không biết rằng những gì mình trải qua là mơ hay thực, nếu là mơ thì đó là một giấc mơ đẹp biết bao giữa cuộc đời.
Cho đến bây giờ, dù đã vài lần trở lại VT, nhưng không ai trong chúng tôi ghé qua nhà chú Cường, đơn giản vì chúng tôi có quá nhiều kế hoạch hoặc quá ít thời gian. Mà đã đến đó, chúng tôi muốn quên hết mọi chuyện xung quanh. Mà sao khó quá. Thôi thì đành an ủi, sẽ có dịp mà.
Vâng, sẽ có dịp mà!!!