NHỮNG NƠI BẠN ĐÃ ĐẾN, ĐÃ ĐI QUA.
Lat Dat 09.01.2004 02:01:17 (permalink)
Trong cuộc đờI, ai cũng đi nhiều, ngay cả đi ko nhiều nhưng đất và ngườI nơi chúng ta đã đi qua, đã đến luôn để lạI nhiều kỷ niệm khó quên.
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn”.

Topic này là nơi dành cho những cảm xúc, những kỷ niệm trên những chuyến đi, những miền quê mình đã đến, để thẩy rằng thế giớI còn quá rộng lớn và chúng ta còn phảI đi nhiều, học hỏI nhiều.



THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH

Không hiểu sao, trong số rất nhiều nơi tôi đã đặt chân lên trên mảnh đất VN, tôi lạI muốn viết về SG đầu tiên, dù đó ko phảI là thành phố tôi yêu nhất. Có lẽ vì SG là nơi tôi đang sống, đang có những niềm vui, nỗI buồn ở đây.

Tôi vào SG chưa lâu, mớI vài năm thôi. Cảm giác đầu tiên khi bước chân xuống sân bay và đi dọc đường vào thành phố là đông. Nhưng ngườI đi rất nghiêm túc, ko vượt đèn dỏ hay lấn tuyến. Đèn đỏ thì nhỏ tí tẹo (tôi đã quen vớI những cái đèn đỏ bao h cũng to hơn đèn xanh ngoài HN nên đang đi, tự nhiên thấy xe dừng lạI, ngơ ngác, hoá ra là đeèn đỏ, đèn đỏ lạI nhiều lúc núp trong lùm cây hay sau 1 cái bảng hiệu nào đó). Tuy nhiên, về sau tôi biết là tôi nhầm, ngườI ở SG đi như thế vì quanh quẩn đâu đó thế nào cũng có một anh CSGT. Cho đến tận bây h tôi vẫn chưa quen vớI cảm giác đi ngoài đường đông thật đông, dù hàng ngày tôi phảI di chuyển khá nhiều. Nhưng hình như, càng ở lâu càng quen vớI mùi khói xe, bụI, kẹt xe… vì hễ cứ đi đâu khỏI Sg vài ngày là thấy thiếu thiếu cái gì, hoá ra là thiếu việc phảI chen chúc trong đám hỗn loạn những xe máy, xe buýt để đi làm, đi học.

Tôi vào SG là mùa mưa. SG đón tôi bằng những cơn mưa bất tận. Những cơn mưa làm tôi buồn không ít. Những ngày mớI vào, ko quen ai, đường sá chưa biết, những buổI tốI dài lê thê, sau công việc,t rở về vớI mình. Ôm 1 quyển sách, nghe 1 bản nhạc da diết trong khi mưa nện ình ình trên mái. Nhớ nhà, nhớ HN kinh khủng, nhớ nhất là những con ngườI ngoài đó. Những ai mớI vào SG hình như luôn có cảm giác bất ổn như thế vào mùa mưa. Nhớ trước khi vào SG, ai ai cũng dặn là mang áo mưa, vì mưa sg khủng khiếp lắm. Và tôi đã thấm thía lờI dặn đó chỉ trong vòng 1 tuần đầu ở SG.

Bây giờ, SG đã khá quen thuộc vớI tôi, và khá thân thiện. từ chỗ ghet cái nơi này, bây giờ tôi lạI thấy yêu nó, yêu như đã từng yêu nhưng thành phố khác mình đã coi là quê hương. SG của những ngườI xa xứ, SG của những ngườI biết làm chủ vận mệnh của mình. SG của sức sống trẻ, của những ngườI trẻ, daámnghĩ, dám làm. Tôi đã có nhiều bạn bè ở đây, ko còn buồn bã vào những ngày mưa dầm dề nữa. Những ngườI bạn như tôi, hay khác tôi, nhưng chúng tôi coónhững điểm chung, dù ít thôi nhưng cũng gắn bó những con ngườI xa lạ vớI nhau.

Tôi yêu những ngõ nhỏ, 1 vài con phố của SG, tuy ko đẹp và lãng mạn như HN, nhưng có 1 cái gì đấy rất rieêg, rất SG, ko lẫn vào bất cứ nơi nào khác.

RồI đây, ko biết sẽ gắn bó vớI SG đến bao giờ, nhưng SG đốI vớI tôi luôn là một mảnh đất ấm áp, như ở đây quanh năm ấm áp. Ấm vì tình ngườI, ấm vì mọI thứ.
#1
    Lat Dat 18.02.2004 08:44:45 (permalink)
    HÀ NỘI


    Thành phố thứ hai mà tôi muốn nói đến là Hà Nội.

    Nói đến HN ai cũng nghĩ ngay đến một thành phố yên bình, cổ kính, xinh đẹp. nhưng với mỗi người, HN không chỉ có thế.

    Hanoi trong mỗi người đều khác. Với bạn, có thể đó chỉ là một thành phố du lịch, với người khác, đó có thể là thành phố văn hoá. Với tôi, nó là thành phố của thời sinh viên, lãng mạn và tràn đầy khát vọng.

    Hồi đó, chúng tôi còn trẻlắm, chúng tôi có nhiều hoài bão lớn lao lắm. Và chúng tôi cũng lãng mạn lắm. Tôi đã từng tranh luận với bạn tôi rằng làm sinh viên ở đâu sướng hơn, HN or HCMC. Với tôi, đó là HN. Bạn chỉ có một thời sinh viên thôi, bạn chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn để sống hết mình thôi, cả cuộc đời còn lại sẽ dành cho sự toan tính, bon chen. Vậy thì tại sao chúng ta không tận hưởng hết thời gian quý báu đó. Và điều đó chỉ HN cho bạn được trọn vẹn thôi.

    HN nhỏ, rất nhỏ nếu so với SG. HN có nhiều cây và nhiều hồ hơn SG. Hồi còn là sinh viên, sở thích của chúng tôi là đạp xe vòng vòng trên những con phố vắng, rợp bóng cây. Những lúc buồn, chỉ chạy vòng vòng thành phố một lát, lắng nghe tiếng cuộc sống, tận hưởng những cảm giác thanh bình trên những con phố vắng, bên bờ hồ thơ mộng, nỗi buồn trong ai rồi cũng sẽ vơi đi.

    “Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó”. Hanoi có nhiều ngõ, những ngõ tên thân quen như ngàn đời: ngõ Huế, ngõ Văn Chương, Ngõ Tạm Thương…
    (Tạm về bên ấy mà thương
    Chật nhà thì nép, chật đường thì chen
    Chật lòng cũng cố đừng quên
    Chật đời con phải vội vàng tạm thương)

    HN có những con đường đêm nồng nàn hương hoa, hoa lan, hoa sữa, hoa đại, nhiều khi là những hoa không tên nằm khuất sau một góc phố nhỏ. Đêm về, khi thành phố không còn vướng bận bởi còi xe, bởi khói bụi, chúng mới có dịp toả hương ngào ngạt. đi đâu về khuya, dù có mệt mỏi bao nhiêu cũng không thể nào từ chối cái ân của thiên nhiên ban tặng đó, để mỉm cười.

    DÙ CÓ ĐI BỐN PHƯƠNG TRỜI, LÒNG VẪN NHỚ VỀ HÀ NỘI, HÀ NỘI CỦA TA…
    #2
      Lat Dat 18.02.2004 08:46:04 (permalink)
      VŨNG TÀU


      Vũng tàu nằm cách HCMC khoảng 120km, là một địa danh du lịch khá thông dụng với những người thành phố, vì sự tiện lợi là chính. Tôi không thấy VT đẹp lắm, vì tôi đã qua một số nơi biển đẹp hơn thế rất nhiều. Nhưng dù sao, VT cũng là nơi tôi đến nhiều nhất vào các kì nghỉ.

      Ấn tượng nhất về VT không fải biển, không fải café, không fải con đường xinh đẹp bên bờ biển ôm lấy vách núi, mà là về một cái nhà trên cây.

      Cái nhà ở khu Bãi Sau, nằm chót vót trên những cành cây, cách mặt đất chừng 20m, hình như cây đó là cây me hay phượng vĩ, tôi không nhớ. Nhưng đó là 1 ngôi nhà thực sự, do hai bàn tay và sự khéo léo của chủ nhân mà thành. Nó có đủ, giường, chiếu, điện thoại, xích đu, bồn tắm, … Mà kì lạ là tất cả những gì bình thường dưới mặt đất lên đó bỗng trở nên huyền thoại. Có lẽ vì chúng tôi khâm phục cái cách đưa lên và sắp xếp của chủ nhân, và sự sáng tạo ở đó. Bình rượu đưa qua thân cây bỗng uống ngon lạ lùng, chiếc xích đu làm bằng đá trở nên lãng mạn…

      Không phải bỗng dưng mà chúng tôi được mời lên căn nhà đặc biệt đó, vì chủ nhân không bao giờ muốn cho ai biết đến “mật thất” của mình. Một sự tình cờ may mắn, một tấm lòng đồng cảm. Chủ nhân cũng là người bắc, lưu lạc vào phương Nam xa xôi, chúng tôi cũng thế. Qua một chén trà, chủ khách hiểu nhau, và lời mời đến dễ dàng như chén rượu.

      Trên cây, chúng tôi, hai thế hệ khác nhau ngồi đàm đạo về nhân tình thế thái, về mọi thứ, văn chương, thơ ca, nhạc hoạ, uống chung chén rượu chảy từ thân cây, đắng mà ngọt ngào nhựa cây. Thời gian như không còn nghĩa lí gì nữa.

      Chiều VT, chúng tôi ngồi trên ngọn cây, cảm nhận cành cây đung đưa theo gió, ngắm hoàng hôn xuống dần trên biển, trong tiếng ghi ta phập phùng và giọng hát trầm ấm của chú Cường-chủ nhà hoà với giọng trong trẻo của chúng tôi, thành một buổi chiều đáng nhớ.

      Chúng tôi tiếc mãi vì hôm đó toàn bộ máy ảnh đều ở k/s (vì rất tình cờ thôi mà) nên không thể ghi lại hình ảnh về một con người bình thường nhưng đặc biệt, về một buổi chiều như huyền thoại. Nhưng rồi, tự an ủi, hãy để hình ảnh đó sống trong tim chứ không phải trên những tấmhình kĩ thuật số, để sau này, nhớ lại, không biết rằng những gì mình trải qua là mơ hay thực, nếu là mơ thì đó là một giấc mơ đẹp biết bao giữa cuộc đời.

      Cho đến bây giờ, dù đã vài lần trở lại VT, nhưng không ai trong chúng tôi ghé qua nhà chú Cường, đơn giản vì chúng tôi có quá nhiều kế hoạch hoặc quá ít thời gian. Mà đã đến đó, chúng tôi muốn quên hết mọi chuyện xung quanh. Mà sao khó quá. Thôi thì đành an ủi, sẽ có dịp mà.

      Vâng, sẽ có dịp mà!!!
      #3
        NuHiepDeThuong 18.02.2004 11:35:40 (permalink)
        Chào Latdat ( lật đật??!!) ,

        Bạn viết mấy bài nầy hay lắm.

        Xin cho hỏi :

        Gebildet is, wer weisst, wo er findet, was er nicht weisst.

        nghĩa là gì vậy?

        Tiếng Anh thì TV còn "mò" ra.
        Tiếng của ngài Hitler thì TV đầu hàng vô điều kiện
        Phiền bạn giải thích dùm nếu bạn không bận rộn.

        Xin cảm ơn trước nghen
        #4
          Lat Dat 19.02.2004 00:47:41 (permalink)
          Cảm ơn bạn đã khen những bài viết của mình, dù thực ra mình vẫn chưa thể viết hết được những gì mình cảm nhận, đọc xong, cảm thấy khô khan và rời rạc như cơm nguội vậy L.

          Còn cái câu đó thì dịch đơn giản là “Người hiểu biết là người biết tìm những gì mình chưa biết ở đâu”. (dịch thô thôi, không hay lắm, nhưng mình thích câu này).

          TB: Cù lao phố cũng rất đẹp, hôm nào mình sẽ viết vài dòng về nó, dù thấy đã có một bài của bạn rồi, nhưng mừ, múa rìu qua mắt thợ chút nhỉ?
          #5
            NuHiepDeThuong 19.02.2004 18:53:52 (permalink)

            khô khan và rời rạc như cơm nguội vậy !

            Viết thế là hay quá rồi. Còn gì nữa ! Cơm nguội cũng còn ngon hơn là cơm hẩm đấy !


            Còn cái câu đó thì dịch đơn giản là “Người hiểu biết là người biết tìm những gì mình chưa biết ở đâu”. (dịch thô thôi, không hay lắm, nhưng mình thích câu này).

            Cảm ơn Latdat nhiều nhé. Nhờ vậy biết thêm một chút.



            TB: Cù lao phố cũng rất đẹp, hôm nào mình sẽ viết vài dòng về nó, dù thấy đã có một bài của bạn rồi, nhưng mừ, múa rìu qua mắt thợ chút nhỉ?

            Trong bài Cù Lao Phố, TV cũng có viết rằng : "Nếu bạn nào biết hơn thì xin... mời... tự nhiên. Đừng khách sáo mà !" Bởi vậy rất mong đọc được bài mới của Latdat.
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9