Những kí ức gửi gió
Tần Anh 14.01.2006 21:05:11 (permalink)
1, Hạnh của tôi

Mười ba tuổi, nhà tôi chuyển đến một nơi ở mới. Khó có thể nói hết nỗi ngỡ ngàng của một con bé quen sống phóng túng trong một khoảng không gian bao la lại bị nhét vào một cái nhà hình hộpchật hẹp trong một khu tập thể nhỏ bé. Khủng khiếp. Ngẩng lên không thấy trời, cúi xuống không chạm đất, tưởng chừng như toàn bộ thế giới chỉ le lói hiện ra giữa hai dãy nhà ken sát nhau, bức bối.

Vốn dĩ cái sân chung đâu có nhỏ. Nhưng hai dãy nhà, nhà trước , nhà sau, mỗi nhà đua nhau cơi nới một chút, rồi tận dụng làm chỗ gửi xe, bày bán hàng quán, rốt cuộc, cái sân ấy chỉ còn chút xíu đủ để đặt những bước một cách từ tốn, nhẹ nhàng, vì nếu bạn muốn chạy, coi chừng bạn sẽ đụng chạm tới những thứ được coi là riêng tư dù không được bày một chút riêng tư nào

Giữa khoảnh sân có một cây đa rõ to. Và vài cây bằng lăng nhỏ xíu mới được trồng, khẳng khiu, buồn bã. Tôi hay đứng dưới cây đa, áp tay vào thân, cảm nhận những mạch nhựa quen thuộc chảy rần rật dưới da, như cố tìm lại một ký ức xa xưa, cũ kỹ, ký ức của những buổi trưa trốn mẹ đi chơi, bước chơi vơi giữa cánh đồng lúa xanh rì thơm mát, hoặc những đêm sáng trăng đuổi nhau chạy vòng vòng quanh những thân cây to đùng cổ kính. Dù sao, giữa cái nơi xa lạ này, sự hiện diện của cây đa cũng như gặp một người quen cũ.

- Đừng có trèo lên đó.

Một giọng con gái hách dịch vang lên. Tôi quay ngược lại, nhận ra con bé hàng xóm mới của mình. Mớ tóc dài đen óng để xõa sau lưng hình như chẳng bao giờ túm gọn lại, càng làm tăng vẻ xanh xao gầy gò của con bé. Tôi biết con bé tên là Hạnh, hôm trước mẹ nó cũng nói, nhưng tôi chưa nói chuyện một lần nào.

Không trèo, tôi đủ khôn ngoan để biết rằng không nên làm bất kỳ điều gì ở nơi xa lạ mà mình không biết chắc là có được phép hay không, nhưng tôi không giải thích. Con bé chạy lại gần ngó vào mặt tôi :

- Đằng ấy mới chuyển đến à.

Tôi ừ một tiếng nhẹ nhàng, không nói thêm một câu nào nữa. Dù mọi người đều biết tôi nghịch nổi giời, nhưng thực tế, khi tiếp xúc với người lạ, tôi không thoải mái cho lắm. Tôi chỉ quậy khi xung quanh mình toàn những người thân thiết, những người mà tôi biết chắc rằng dù có chuyện gì xảy ra vẫn đứng bên cạnh tôi như thường. Nếu có một thứ mà tôi nhớ quay quắt, thì đó chính là cái tình bạn diệu kì giữa những đứa bạn có cùng một tuổi thơ, không cần nói ra vẫn hiểu ý nhau như thường, đoàn kết một cách khó hiểu.

Con bé ngó lom lom tôi một lần nữa rồi quay người đi vào nhà. Chợt nó dừng lại, nói thõng một câu :

- Cây đó không trèo được đâu.

Đó là những kí ức ban đầu của tôi về Hạnh, người mà về sau đã trở thành bạn thân của tôi. Tôi không hề biết ban đầu Hạnh rất ghét tôi, cái bản tính ngô nghê về ác cảm của những người khác đối với mình đã giúp tôi rất nhiều, rốt cuộc cuối cùng Hạnh đã trở thành bạn thân của tôi.

Có thể nói tôi đã có những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc. Hai đứa cùng chơi, cùng phá phách, cùng giúp nhau nói dối khi cần, nhưng lại không bao giờ học cùng nhau. Có lẽ vẫn tồn tại những khoảng cách nhất định giữa hai đứa, điều mà bây giờ tôi mới hiểu được. Bản thân một con bé thích chơi hơn thích học như tôi không quan tâm đến điều đó, tôi chỉ cần bạn để chơi, và Hạnh đáp ứng được đầy đủ những điều đó. Hạnh rất yếu ớt, cảm giác tâm hồn nó mong manh như nó chính là hiện thân của Lâm đại Ngọc. Nó yêu thơ, yêu hoa, yêu nhạc, văn thơ ướt át, trái ngược hẳn với tôi. Tôi có cảm giác Hạnh luôn cần tôi che chở, có phải vì thế mà tôi rất thích chơi với Hạnh chăng.

Hai đứa dường như có cùng sở thích, hoặc giả cái sở thích đọc thơ và làm thơ của tôi là ảnh hưởng từ Hạnh, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết hồi đó, hai đứa cùng mê Lâm đại ngọc, đến nỗi Hạnh tự đặt cho mình bút danh là Lâm Anh, rồi còn cùng nhau thêu những cái túi thơm giống như trong phim. Có những buổi sáng, tôi lười dậy sớm, thế là quẳng cặp cho Hạnh mang đi trước. Còn tôi ung dung đi sau, kiếm theo một mảnh vải, khi qua bảo vệ thì thủng thẳng giơ mảnh giẻ lên : "em đi kiếm giẻ lau cho lớp". Có những buổi trưa, Hạnh qua nhà tôi, mặt tái mét quẳng cái cặp vào lòng nó rồi òa lên khóc "Bọn nó nhét gián vào cặp tao". Và tôi lại nhẹ nhàng lôi mấy con gián chết ra, lau thật sạch rồi trả lại cho con bạn chết nhát.

Những kí ức tuổi thơ trôi qua êm đềm, với thơ, với nhạc, với những cành bằng lăng tím được ép cẩn thận trong sổ tay. Rồi tất cả cũng qua. Không hiểu từ lúc nào, tình bạn nhạt dần, vì Hạnh chuyển nhà, vì Hạnh học trường khác, hay đơn giản vì bố mẹ tôi không thích Hạnh. Cái đầu óc đơn giản của tôi chỉ nghĩ rằng Hạnh là một người bạn thân, còn bố mẹ tôi, bố mẹ tôi chỉ thấy Hạnh là một đứa phiền nhiễu, mỗi lần đến đều líu ríu với tôi hàng tiếng đồng hồ, ảnh hưởng tới thời gian học hành của tôi.

Hạnh đến nhà tôi thưa dần. Rồi tôi vào đại học, còn Hạnh đi làm. Mối quan hệ của hai đứa mảnh như một sợi chỉ, tưởng chừng chỉ cần kéo nhẹ cũng có thể đứt. Sự vô tâm cùng với những bạn bè mới làm tôi quên dần người bạn cũ. Tuy nhiên đôi lúc, khi giở quyển sổ lưu bút, nhìn những nét chữ thanh mảnh trong hàng chục bài thơ Hạnh chép cho tôi, tim tôi lại thoáng nhói lên. Tôi biết, đối với tôi, Hạnh vẫn là một người bạn rất quan trọng, nhưng tôi đã quá lười biếng để có thể nối lại một tình bạn cũ. Và dù rất tiếc nuối, tôi vẫn đễ mặc kệ cho nó trôi qua trong quên lãng. Tình cảm là một thứ gì đó quá mong manh, nếu không được bồi đắp thường xuyên sẽ dần nhạt nhòa theo thời gian.

Ngày Hạnh lấy chồng, tôi cũng đi đưa dâu, về tận đất Hưng Yên xa xôi. Khi trở về xe, Hạnh đứng ở cổng chào, nước mắt tuôn như mưa, dáng người nhỏ bé, dù đã đánh phấn rất đậm vẫn không dấu được vẻ xanh xao. Tôi lau mãi, lau mãi nhưng nước mắt Hạnh vẫn chảy dài, tim tôi đau nhói lên, lúc đó chỉ cần đứng thêm một chút thôi là tôi sẽ kéo Hạnh về lại Hà Nội. Nhưng rồi tôi vẫn theo đòan người trở về, bỏ mặc Hạnh ở lại một mình. Và điều cuối cùng tôi có thể làm lúc đó là cố gạt đi hai hàng nước mắt từ từ lăn ra từ lúc nào.

Từ đó tôi không gặp lại Hạnh nữa. Nhưng trong tim tôi lúc nào cũng ẩn chứa hình ảnh một người con gái nhỏ bé đứng khóc như mưa trong ngày vu quy. Bây giờ bạn ra sao. Nghe nói bạn vẫn hạnh phúc Thôi thì mong bạn hạnh phúc để tôi có thể thanh thản an ủi mình rằng, dù không có mình, mọi người vẫn có thể vui vẻ.

Dù ở đâu, mong bạn biết rằng, mình luôn sẵn sàng bên bạn.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9