CÁI BẢNG HIỆU THÁI SAN
thaisan 16.01.2006 14:07:42 (permalink)
CÁI BẢNG HIỆU GIẾT CHẾT HAY NUỐI SỐNG ĐỜI CHÚNG TÔI


Em tên là Dại. Tên gì mà bố mẹ đặt quỷ thế không biết nữa. Hồi còn đi học, ở ngoài đó học cao hơn trong này nhiều vì chỉ lớp mười đã bằng trong này lớp mười hai rồi huống hồ.
Lúc còn đi học bọn học trò con gái thường trêu em là “dại đu” Cái tên cùng cơm gì mà ác hết sức em chẳng biết chúng có ý muốn gì nữa, bắt đầu em cũng chưa biết chữ đó, dần dà vào trong nam mới hiểu rõ hơn vừa lúc đó mới lớn.

Trong bước đầu nam tiến.
Sau đó phải kiếm cái ô dù to thẳng tiến.
Chân ráo chân ướt nằm cố thủ trong nhà ông cán bộ bự làm tỉnh ủy viên thì còn sợ chó gì ai nữa nào?
Mới đến vào trong miền nam chúng tôi cũng đã được một người đỡ đầu, không thì đã chết cả nút.

Đấy là thế thôi.

Với lại sự vô tình gặp may khi quen và ở với một cô cán bộ rồi đâm ra phải xoay sở cho thành người, nên em bắt đầu vẽ lấy cái tên bảng hiệu đầu tiên là (nhà mẫu giáo hoa hồng) sửa mãi là Tường vy.

Điểm chuẩn là để kiếm chỗ đất để cắm dùi đã.

Thế là đã có chỗ ở ngay trong vòng khoảng không đầy hai tháng đã xoay xở xong chỗ trú ngụ cho cả bầu đoàn thê tử trong đó có bố em đi làm dậy về máy xáng để đào sông, mương v. v…
Chẳng ai dám hỏi han vì thế thượng của cán bộ nhớn nên đa số chỉ dòm chừng mà thôi.
Đôi khi có một số anh dại gái đến thì mình chỉ ngọt nhạt với hắn một tý là qua ngay thôi, nghĩa là mời thật ân cần, nếu cần thì mua cho anh nào đó thật gan dạ mới pha một chút trà, cao lắm là chút rượu vì hiếm có anh nào dám đến quấy phá là chết đòn đó chứ cứ tưởng bở là quay cu lơ ra ngay. Cao lắm cho đến khi say thì được nằm ngủ lại vơi bớt những ấm ức gì trong người và chẳng hề chuyện gì xẩy ra.
Cùng lắm thì đứng thẳng người sửa ve áo cho (hắn liều mạng) là hắn cứ dại hẳn người ra lại như là em là người yêu của hắn nên sau đó suy nghĩ có vẻ chín chắn hơn nhiều, và cứ như là người yêu vậy nên tự nhiên từ đó tha hồ mà sai khiến, nhờ cậy, cũng dễ thôi.
Khi sửa ve áo nói nhẹ thôi:
-Khi nào anh cần và có gì thì đến với em nhé, mặt nhìn thẳng và tươi tỉnh lên đừng sợ và đừng ngại bất kỳ. Nếu hắn nào qua được chiêu đó thì thuộc hàng tổ sư thì mình tính chuyện khác, thì mình sẽ tính đến chuyện khác là dụ đi karaoke, cũng chẳng mất mát gì mà rộn lên đến nơi cố gắng hát cho hay, có khi dựa lưng vào anh nào đó có khi lại hay hay, mỗi lần vào đề thì nên nói:
-Bài này em xin dâng tặng anh này anh kia vân vân và vân vân.v..v…

Sẽ được vỗ tay khen thưởng nhiệt liệt và chắn chắn sẽ không phải trả tiền đâu mà lo, còn cùng lắm thì cần cọ xát chút chút, đừng nhiều lắm kẻo nguy đến tính mạng đó.
Nhớ kỹ đừng để ghen là rách việc chúng đánh nhau thì to chuyện ra là hỏng hết. Còn bí quá thì kêu một cô bé nào biến thành vật hy sinh.
Còn thuộc loại dữ dằn thì hôn phớt cho hắn một cái vào má có mất chi nào, thế là hắn mềm nhũn như con chi chi.
Cùng lắm hắn liều mạng ôm chầm lấy mình thì chỉ quay ngang khẽ khàng là thoát khỏi xong thì mất mát gì chớ.
Ngoại trừ cũng nên chọn lấy một người chính nhân quân tử nào giữ then hạ chính trong nhà, tức là chen vào chỗ cần thiếu trong cơ thể của chính mình khi chính bản thân lên cơn (dùng thường), như bia lên cơn thời nay vậy như bảy tám bảy, hay hu bờ lông…
Tôi chỉ sợ chính bản thân không giữ mình nổi sự cám dỗ về tiền bạc, tình cảm, tình dục mà chính bản thân mình thiếu thốn nó lôi cuốn ngả theo chiều nào khổ chiều đó nên cứ tự nhủ với bản thân rằng:
-Khống chế được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đừng bao giờ thả lỏng buông lơi kẻo rồi mai ngày ân hận.
Cũng chẳng sao, con ai người đó nuôi à. Chỉ khổ cho mình phải giữ thân trong những tháng ngày mang chúng thôi kẻo nguy hiểm cho tính mạng. Đứa bạn nói:
-Thời đại này chỉ chích một mũi có thể ngừa thai hàng năm có sao nào, thảng đó là cái bảo bối để sai khiến ai đó chứ có sao, mày sợ chứ tao không sợ bao giờ, thời gian còn vướng vào bộ đội cái tao còn chẳng sợ nữa là bây giờ, thôi thì mày đã ấm nên cố giữ lấy kẻo nó vuột mất đấy.
Còn đã chuẩn nhưng chưa được vì làm ăn không ra gì thì mình sẽ chuyển hướng. Tung ra buôn bán gì chẳng hạn như bia hơi, bia tươi, bún, chả cuốn miền trong gọi là bò bía đó.
Ăn thua cái bảng hiệu. Là phía ngoài, ở trong thì làm gì chả được mậy… Nó nói tiếp:
-Kiếm một cái tivi to tướng để ngay cửa sổ mở để chiêu đãi khách xem đá banh, thêm cái cd xem hình truyện phim.
-Nếu cần ta cho vài bữa phim sex là nổ tung như cù đinh thiên pháo ngay hà. Nhưng không cho coi thường xuyên mà chỉ đôi khi họa hoằn năm thưở mười thì mới có, đứa nọ đồn đứa kia đông nghìn nghịt cho mà coi.

Nhưng số trời không cho, dù người tính toán hay.

Thất bại. Đến hai lần, mỗi lần một đứa con ra đời.
Bắt đầu nheo nhóc. Có người lại đi qua nói:
-Lại đổi bảng hiệu một lần nữa.
-Lần này có lẽ thành công. Tôi nhìn thẳng vào mặt người nói và vừa cười.
Mặc dù bên cạnh đó là nhà văn hóa. Tôi nói như cho chính mình nghe:
-Văn hóa gì, sáng đi ra toàn bài tây vất tung tóe. Tối thì toàn nắp bia và rượu hình như tôi thấy thiếu một chữ là vô, cho chữ này vào nằm giữa sau chữ nhà. Có người ngứa miệng hỏi tôi:
-Làm sao mà ông biết được?
-Thì đi tập dưỡng sinh đi qua đó chứ làm sao mà biết. Tập sáng chiều, cả hai đứa.
Vậy chuyện đó mình khỏi phải lo xa chi cho tổn thọ. Nói thì nói thế dăm tháng sau thấy có một gia đình dọn đến đó ở. Tôi tự hỏi:
-Không chắc chúng lầm hay sao đó chứ làm gì có chuyện để người ta đến ở.
Thế mà ra thiệt. Cho mướn phéng nhà v văn hóa đi thật thế nay mới rõ bộ mặt thật của chúng bao giờ cũng với ba điều kiện.
-Chiếm dụng bất kỳ.
-Xử dụng như chỗ công quyền làm việc.
-Thay thế cho chính người nhà vào ở tạm hoặc cố định ngay tại đấy, hoặc cho thuê lấy tiền. Coi như là làm kinh tế, thế là hợp lý hợp pháp.
-Có luật pháp đâu mà hợp pháp.
-Ai nói như kiểu ông?
-Tức bỏ tiền vào túi cho người nhà của mình là hợp pháp rồi còn gì nữa mà phê phán.
Cho đến nay gia đình tôi chịu trận như vậy là trọn ba năm ròng, tôi định xoay sở cách khác thì mẹ tôi nói vào như sau:
-Thời buổi khó khăn, chuyển hướng bằng cách cho mướn phòng trọ đó.
Tức không cho mướn phòng ở mà chỉ cho mướn phòng chốc lát hoặc dăm ba ngày là quá đáng. Đúng ra là giá tiền phải như phòng trọ mà thôi.

Nói đến điều này tôi đang nghĩ đến những câu nói trên đài loa phóng thanh mà trong buổi sáng nói về thuyết dark win thuyết tiến hóa của nhân loại, nay chuyển thành thuyết con tạo.
Điều này lại biến thành sự xung đột giữa tôn giáo và nhà trường. Ngoài trời mưa rỉ rả như trêu ghẹo lòng con người gợi nhớ lại thời xa xưa khi còn ăn lông ở lỗ có khi lại thấy yên tĩnh hơn dù lúc đó vẫn bị quy luật lãnh chúa cai trị dù là đã tháng mười hai rồi mà vẫn mưa.
Từ đó con người suy nghĩ sao mà mãi vẫn lúng chúng trong điều tồi tệ là phải ăn mới sống, ngoài ra còn phải thèm những gì thuộc về cả bản chất thú, nên dựa vào đó họ suy nghĩ và sáng hiểu ra nhiều cách khác nghĩ về con người.
Chính vì những thứ ấy nên nhiều người mới lợi dụng nó là cứu cánh cho nhiều lối đường để điều khiển. Thường thì hay lấy đó, nó làm cốt cán trong mọi sự việc, chẳng hạn như dân có đói mới điều khiển được còn no thì đâu có ai sai bảo, sai khiến được gì.
Tôi chính cũng đang bị trong guồng máy của đói no nên đầu gối phải bò, nghĩa là bò từ miền bắc vào đây. Cho đến bây giờ biến thành quán càfê và sắp sửa biến thành nhà trọ mà chỉ trọ thôi chứ không cho ở, nếu đủ tiền bạc thì cứ ở có sao đâu còn nói tiếng anh nữa chứ mà không rõ (no star where).
Lại phải nghĩ đến cái bảng hiệu nói vậy thì phải nghĩ đến ngay ngày nay phải thay đổi và biến thành sự thật chứ đừng nói suông, quanh quẩn mấy lần như vậy cũng phải mất đến bạc triệu rồi.

Phải làm hai cái bảng.

Phòng trọ Thanh Vy. Thoáng mát, tiện lợi, giá bình dân, phục vụ 24/24.
Hai cái một sát trong nhà, một phải tận ngoài đường người ta mới biết và mới nhìn được chứ bây giờ làm sao?
Nghĩ đến đó tôi nhìn thằng bé đang ra hiệu bằng tay nhà bên cạnh nó hỏi một người thanh niên:
-Chú học lớp mấy mà chú lại viết văn hả?
-Để trả lời người thanh niên không trả lời chỉ ra dấu hiệu sáu ngón.
Thằng bé nói vừa chỉ vỗ vào ngực:
-Cháu lớp mười hai cũng còn chưa dám viết đây nè.
Người thanh niên lấy ngón cái chỉ xuống đất giống như kiểu GI mỹ thường rủ nhau đi “sọt them” (short time) đó mà. Thằng bé chẳng hiểu gì. Thì đến lượt cái thằng bố chạy ra bất chợt chưa biết chào ai đã hỏi một cách xấc xược:
-Ở đây không phải chỗ nói phét. Trong lúc chính ông anh ruột của hắn đang ngồi với tôi. Tôi chẳng hiểu người thanh niên và thằng bé kết thúc ra sao nhưng thấy vậy người thanh niên đứng phắt dậy đi ngay và chẳng hề chào hỏi hay nói thêm gì nữa cả, quay qua tôi hỏi:
-Chị muốn vẽ bảng hiệu?
-Chị cho biết thước tấc và chữ như thế nào, sau khi mà cả xong hẹn chị ngày lấy.
Ông anh của chủ hiên nhà bạn thân với tôi chẳng biết ăn nói sao nữa, chỉ quay mặt:
-Hừm hừm.
Nhìn đứa em trai thất lễ mà lòng buồn rười rượi.
Ông em nói chêm thêm:
-Hay treo đầu dê bán thịt chó đấy?
Chợt một đứa trẻ gái chạy như bị ai đuổi hỏi nhanh về phía tôi:
-Chị cho em hỏi đây là nhà trọ thanh vy?
-Ừ đúng rồi.
-Chị cho thuê bao nhiêu một ngày?
-Bốn chục nghìn đồng vn.
-Chị viết giấy cho em đi.
-Sao lại viết giấy.
-Vì em phải về để lấy tiền chứ.
-Thì ở trước rồi viết giấy sau.
-Ừ nhỉ, thôi, nhưng chị giúp em trước đi mới được chứ có đâu mà lấy tiền.
-Nhưng mà không có thì không lấy được tiền nó sẽ khinh khi em quá đó chị..chị..làm ơn.
Cách năn nỉ của cô bé khoảng hơn hai mươi tuổi à. Tôi hỏi:
-Vậy bây giờ em có bao nhiêu nào?
-Mới có hai chục à.
-Ừ đưa trước thì chị sẽ viết giấy cho. Mấy ngày?
-Hai ngày và chỉ có hai ngày mà thôi khi nào khác em sẽ lại đến nhờ chị nhe hông?
-Ừa.
-Có cách không trả cũng được, nhưng em phải nghe chị đôi chút, dám không đã?
-Cái gì mà chả, với không hả chị?
-Thì cứ từ từ chị sẽ hướng dẫn và rồi sẽ hưởng được à.
Mấy hôm sau tôi đến thì như sắp sẵn, có một cô bé bước ra hỏi:
-Anh muốn mướn phòng trọ phải không ạ. Để em đưa anh vào, nhưng anh phải đưa tiền trước thì xong tất tật. Nhìn thẳng vào mắt cô bé dễ thương thật tôi hỏi:
-Là bao nhiêu.
-Cái chính là cho em đã chứ nào.
-Ôi trời ơi mụ phù thủy, lại có chuyện gì đây?
-Thì em đây nè. Tiếng cô gái cho tôi hiểu là người miệt trong nam. Tôi nóng như hơ hỏi có vẻ như gắt:
-Tôi có mướn cô đâu?
-Thì hôm qua chị Hường nói anh đó guên hả?
-Thế thì em đòi bao nhiu?
-Riêng anh sẽ rẻ thui.
-Nhưng là bao nhiu mới được chứ?
-Thì anh muống cho em bao nhiêu củng được mà, người gì mà dữ zẩy?
-Thì anh cứ vào trong ta nói chuyển nào.
Tôi bước vào nhà nói như cho chính mình nghe mà thôi:
-Anh có muốn gần em không nào?
-Tất nhiên là phải rồi em định sao, hai người hay một?
-Hai, bao nhiêu?
-Thì hai người hai trăm nghìn.
Chợt thằng nhóc con của chủ nhà chạy ra nói kiểu sừng sộ:
-Không được vậy phải thêm hai chục nữa.
Người con trai thấy vậy nói:
-Người ta kiếm cớ bắt bí mình thì thôi đi, tôi đứng ngẩn ngơ, mới đi ngày đầu bị xúi quẩy nên quay ra cộc cằn với những người chung quanh cả ngày vừa đi vừa lẩm bẩm, cứ giá như vậy thì vào không thì thôi.
Nói xong chàng trai bước đi.
Làm cô gái bé chưng hửng bước đi như gặp phù thủy vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Thật đến là xui xẻo hết mức.
Sáng sớm hôm sau lại là ngày đầu năm mới mồng một tháng một năm hai không không sáu, ngày trời vẫn còn quá tối.
Theo xưa các cụ thường nói là mùa củ mật nên trời không sáng hẳng cứ ung ung làm lòng con người cũng vậy không thoáng thoát.
Con đường mọi ngày tôi vẫn đi, nay biến thành con đường vắng teo là vì các công ty ngày này nghỉ tết tây không làm việc công nhân nghỉ để xả hơi, đưa tiền về quê cho gia đình đường vắng teo vắng ngắt.
Mấy đứa công nhân gái trong nhà đó cũng chẳng hề thấy mặt. Tôi định văng tục nhưng lại thôi vì chính bản thân mình thấy cần phải lịch sự với chính bản thân nên quên khuấy đi cho rảnh nợ.
Chẳng biết cuộc sống còn lại ở đây tiếp tục ra sao nữa vì khi căn nhà chuyển đi thì mình sẽ ra sao.
Vì cứ sang có chàng chạy ra, tối thì vào đầy như tha thiết một cái gì đó, cho đến khi chính mình chiếm đoạt được miếng đất bên cạnh để làm chỗ thu mua ve chai là xong việc của mình và chỉ có thế.
Ý tưởng có sẵn trong đầu là như thế, chỉ tiêu như thế và khi đạt được tạm ngưng trong một thời gian.
Thế là mình đã thành công trên cơ người khác rồi nếu cha mẹ biết được cũng đã là quá thành công đối với tuổi, lẽ ra với tuổi này mình phải được vào trường và ngồi lê la trên đó cho đến khi trọn mười sáu năm thì về với xã hội với gia đình phục vụ lại cho cha mẹ về lúc luống tuổi nhưng không tôi vẫn phải theo cuộc tính toán cho đến bằng được cái đã.
Chiến thuật, chiến lược của mọi người đi trước như vậy thì may ra mới có cái cuộc sống dễ trụ lại được chứ nhưng không ai mang đến cho chính bản thân mình.
Lúc này mình nghĩ nhiều đến cái bảng mới ra sao…Tự lủng củng với chính bản thân về chuyện đó mãi.
Thây kệ vẽ như vậy đủ rồi. Cô bé chịu lối nói của tôi nên có vẻ cũng hài lòng và rủng rỉnh tiền bạc. Chợt như nghĩ ra điều gì tôi nói:
-Em có mua đầy đủ thứ không đấy?
-Là những thứ gọi là đủ.
-Bao cao su, thuốc potino 72 chặn trước đi chứ để xẩy ra như chỉ là chết cửa tứ đó em gái. Nếu cần gì thì cứ hỏi chị nhé đừng ngại, chị luôn luôn giúp đỡ em. Cô bé lủng bủng gì trong miệng mà không rõ.
-Tất cả lấy trăm bà mà mình thì được chỉ năm chục, thế mà nói giúp đỡ, còn nếu không chắc muốn ăn hết quá.
-Cuộc đời kiến ăn cá cá ăn kiến, thời nào chả vậy, thịt các em thơm hơn cá nhiều, có khi biến thành thịt gà, thịt dê.v.v..
Chiều đó chúng tôi khi không còn một người khách nào ngồi nghe ra như mến yêu tôi lắm.
Tôi biết thân phận từ khi chị cố tình vẽ bảng hiệu, nhưng cũng phải cám ơn chị thật vì không có chị thì chẳng biết dựa vào ai mà chính mình lại làm cho họ vinh thân phì gia. Đó là lẽ tự nhiên, đến nay tôi cảm thấy tôi như tự bán mình nuôi sống cả toàn gia đình họ vậy, mình không tự trách mình đã theo đà của chị lẽ ra phải cám ơn nữa mới đúng theo quan niệm về triết học phía bắc thì công nhân người bởi khỉ mà ra chẳng có tôn giáo nào nuôi nổi cái bao tử.
Luật bao tử. Bụng đói đầu gối phải bò có mất mát gì đâu, nếu có lấy chồng rồi để dành cho chúng thì cũng chẳng hơn gì, vẫn phải bước qua cái đói rồi may ra mới có chồng.
Đó là lẽ tự nhiên.
Ngoài ra còn điều hai là mình thích thì làm sao đây.
Cái ý thích nó quan trọng lắm, vì thường theo sự đòi hỏi của cơ thể.
Thấy anh đó chắc mình không lấy được thì mình đòi hỏi anh ấy, thế thôi.
Mất mát chi lắm dữ vậy?
Trời chuẩn bị chuyển mùa nên mau tối hơn mà đã bắt đầu lạnh.
Tôi có cảm tưởng sắp tết đến nơi chắc chừng hơn nửa tháng là đã đến. Tôi nghĩ giờ này giá mà có chàng nào nằm với mình thú vị biết mấy, ý nghĩ không thuần khiết nhưng đã là điều kiện cơ thể đòi, đứng dậy lấy một ly nước trong bình mua sẵn làm quên đi những ý tưởng không tốt đẹp là mấy. Tự nói với mình:
-Đừng làm lũ trẻ học đòi, đàm tiếu, tôi lặng thinh bước đi trong người nhộn nhạo thèm muốn, những việc mà chính mình chẳng thể làm cho mình, tôi bước ra giặt mớ quần áo hôm qua để quên đi những rúc rỉa cơ thể của trẻ trung đng dầy vò cấu xé tôi. Tôi thầm trách anh vì sao lại bỏ tôi ra đi biền biệt để mình tôi phấn đấu với mọi sự trên đời. Từ nơi sống, cách sống. Có anh tôi mọi sự sẽ hỏi anh và anh dịu dàng vỗ về tôi hướng cho tôi sức sống mãnh liệt.
Có nhau ta sống vững chắc hơn lên.
Nói thực, bản chất anh hiền hậu quá gần như là nhu nhược.
Nhưng thiếu anh đời có vẻ bi quan quá, nhìn những lúc anh cười, nghe những anh hát dù chỉ một đoạn ngắn nho nhỏ, tôi cảm thấy đời hương vị biết bao.
Tôi thầm gọi:
-Anh ơi giờ đang ở đâu, nơi chốn nào, anh biết em đang chờ đợi từng giây từng phút.
Vắng anh đời vô vị lắm.
Thiếu anh đời tôi như ốm bị thiếu thuốc, mất hy vọng không mua sắm không áo quần, đầu tóc không thèm chải chuốt vì để cho ai xem cho ai nhìn cho ai ngắm em hàng giờ để tự hãnh diện.
Tôi hiện hình nguyên một người phụ nữ yêu và chờ chồng. Tự hứa sẽ lo lắng cho anh trọn vẹn từng bữa ăn, từng giấc ngủ, từng miếng cơm từng bước chân trong nhà, ngoài hè phố. Em sẽ săn sóc hơn như mẹ săn sóc cho đứa con mới sanh thiếu tháng.
Em hứa sẽ không mang con bỏ chợ bao giờ dù chỉ là quên hay vô tình như đám công nhân xuất khẩu lao động bên malaixia. Tôi sẽ tự gánh lấy toàn bộ trách nhiệm, nghĩa là lo lắng cho anh bất kỳ những gì anh muốn dù là chính tôi không hài lòng, anh cần gì đều phải được và phải toàn diện để anh yên tâm có thời giờ đọc sách, viết lách. Em chẳng hề phiền hà anh bất kỳ nhé anh.
Anh về đi và em đã hứa với lòng như vậy rồi.
Em ghi nhớ hôm nay những câu này làm bằng đúng ngày nhà nước vn chấp nhận đưa quân vào LHQ và đúng ngày ông Sharon chấm dứt cuộc đời chính trị vì bệnh tai biến mạch máu não.
Nhưng anh đừng quên em nhé anh. Em sẵn sàng chờ đợi, thương yêu anh dù phía sau cái bảng hiệu em đã làm để tìm công ăn việc làm.
Những công việc thường vẫn qua đi, em và cuộc sống vẫn trôi theo thời tiết tối và dù phải lấy lại một tiếng đồng hồ trời vẫn tối.
Chỉ sợ rồi đây không biết trời sáng thế nào. tôi và anh vẫn sẽ bám riết lấy nhau để tìm hơi ấm của cuộc sống, trong đó có tất cả những gì cần thiết như anh em mang đầy tình người mang theo những chứng tích của chiến tranh để dậy cho con cháu những bài học của nửa thế kỷ phân chia hai miền do thế lực siêu cường để rồi chính đất nước mình phân chia hai bên anh em đánh nhau suốt và bao năm gia đình phải khổ sở kéo dài mãi kể cả đến giờ cũng vẫn chưa lành những vết thương do hai miền do hai thế lực chiếm đóng để ngấm vào những nguồn yêu thương cạn kiệt.
Giờ đây bước vào cuộc sống mới kể từ nvl đã khởi xướng nhưng đã gì tránh khỏi thế lực tham quyền cố vị, ăn chặn đầu đuôi của những công nhân dân đã bao năm vất vả cực nhọc và chúng biến thành tiền đôla biến vào túi những ông lớn, những bà lớn, những cán bộ núp bóng đầy tớ nhân dân để rồi dân tình cứu chữa xóa đói giảm nghèo chỗ này lại nảy sinh nơi khác.
Bởi thế trước em suy nghĩ cùn nhược là có một cơn sóng thần ập đến lùa hết ra biển và tái lập một giống người việt mới lành sạch hơn không vị kỷ mà vì đại chúng nhiều hơn.
Thôi em nói vậy chứ ai mà tàn ác vậy anh. Em càng nghĩ càng quẩn anh ạ.
Xin anh cũng vì đứa công nhân chuẩn bị chào đời mà tha thứ tất cả miễn là để lại sau này trong lòng dân tộc một tấm lòng vị tha đại lượng. Anh ạ.




CÁI BẢNG HIỆU GIẾT CHẾT HAY NUỐI SỐNG ĐỜI CHÚNG TÔI


Em tên là Dại. Tên gì mà bố mẹ đặt quỷ thế không biết nữa. Hồi còn đi học, ở ngoài đó học cao hơn trong này nhiều vì chỉ lớp mười đã bằng trong này lớp mười hai rồi huống hồ.
Lúc còn đi học bọn học trò con gái thường trêu em là “dại đu” Cái tên cùng cơm gì mà ác hết sức em chẳng biết chúng có ý muốn gì nữa, bắt đầu em cũng chưa biết chữ đó, dần dà vào trong nam mới hiểu rõ hơn vừa lúc đó mới lớn.
Trong bước đầu nam tiến.
Sau đó phải kiếm cái ô dù to thẳng tiến.
Chân ráo chân ướt nằm cố thủ trong nhà ông cán bộ bự làm tỉnh ủy viên thì còn sợ chó gì ai nữa nào?
Mới đến vào trong miền nam chúng tôi cũng đã được một người đỡ đầu, không thì đã chết cả nút.
Đấy là thế thôi.
Với lại sự vô tình gặp may khi quen và ở với một cô cán bộ rồi đâm ra phải xoay sở cho thành người, nên em bắt đầu vẽ lấy cái tên bảng hiệu đầu tiên là (nhà mẫu giáo hoa hồng)sửa mãi là tường vy.
Điểm chuẩn là để kiếm chỗ đất để cắm dùi đã.
Thế là đã có chỗ ở ngay trong vòng khoảng không đầy hai tháng đã xoay xở xong chỗ trú ngụ cho cả bầu đoàn thê tử trong đó có bố em đi làm dậy về máy xáng để đào sông, mương v. v…
Chẳng ai dám hỏi han vì thế thượng của cán bộ nhớn nên đa số chỉ dòm chừng mà thôi.
Đôi khi có một số anh dại gái đến thì mình chỉ ngọt nhạt với hắn một tý là qua ngay thôi, nghĩa là mời thật ân cần, nếu cần thì mua cho anh nào đó thật gan dạ mới pha một chút trà, cao lắm là chút rượu vì hiếm có anh nào dám đến quấy phá là chết đòn đó chứ cứ tưởng bở là quay cu lơ ra ngay. Cao lắm cho đến khi say thì được nằm ngủ lại vơi bớt những ấm ức gì trong người và chẳng hề chuyện gì xẩy ra.
Cùng lắm thì đứng thẳng người sửa ve áo cho (hắn liều mạng) là hắn cứ dại hẳn người ra lại như là yêu của hắn nên sau đó suy nghĩ có vẻ chín chắn hơn nhiều, và cứ như là người yêu vậy nên tự nhiên từ đó tha hồ mà sai khiến, nhờ cậy, cũng dễ thôi.
Khi sửa ve áo nói nhẹ thôi:
-Khi nào anh cần và có gì thì đến với em nhé, mặt nhìn thẳng và tươi tỉnh lên đừng sợ và đừng ngại bất kỳ. Nếu hắn nào qua được chiêu đó thì thuộc hàng tổ sư thì mình tính chuyện khác, thì mình sẽ tính đến chuyện khác là dụ đi karaoke, cũng chẳng mất mát gì mà rộn lên đến nơi cố gắng hát cho hay, có khi dựa lưng vào anh nào đó có khi lại hay hay, mỗi lần vào đề thì nên nói:
-Bài này em xin dâng tặng anh này anh kia vân vân và vân vân.v..v…
Sẽ được vỗ tay khen thưởng nhiệt liệt và chắn chắn sẽ không phải trả tiền đâu mà lo, còn cùng lắm thì cần cọ xát chút chút, đừng nhiều kẻo nguy đến tính mạng đó. Nhớ kỹ đừng để ghen là rách việc chúng đánh nhau thì to chuyện ra là hỏng hết. Còn bí quá thì kêu một cô bé nào biến thành vật hy sinh.
Còn thuộc loại dữ dằn thì hôn phớt cho hắn một cái vào má có mất chi nào, thế là hắn mềm nhũn như con chi chi.
Cùng lắm hắn liều mạng ôm chầm lấy mình thì chỉ quay ngang khẽ khàng là thoát khỏi xong thì mất mát gì chớ.
Ngoại trừ cũng nên chọn lấy một người chính nhân quân tử nào giữ then hạ chính trong nhà, tức là chen vào chỗ cần thiếu trong cơ thể của chính mình khi chính bản thân lên cơn(dùng thường), như bia lên cơn thời nay vậy như bảy tám bảy, hay hu bờ lông…
Tôi chỉ sợ chính bản thân không giữ mình nổi sự cám dỗ về tiền bạc, tình cảm, tình dục mà chính bản thân mình thiếu thốn nó lôi cuốn ngả theo chiều nào khổ chiều đó nên cứ tự nhủ với bản thân rằng:
-Khống chế được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đừng bao giờ thả lỏng buông lơi kẻo rồi mai ngày ân hận.
Cũng chẳng sao, con ai người đó nuôi à. Chỉ khổ cho mình phải giữ thân trong những tháng ngày mang chúng thôi kẻo nguy hiểm cho tính mạng. Đứa bạn nói:
-Thời đại này chỉ chích một mũi có thể ngừa thai hàng năm có sao nào, thảng đó là cái bảo bối để sai khiến ai đó chứ có sao, mày sợ chứ tao không sợ bao giờ, thời gian còn vướng vào bộ đội cái tao còn chẳng sợ nữa là bây giờ, thôi thì mày đã ấm nên cố giữ lấy kẻo nó vuột mất đấy.
Còn đã chuẩn nhưng chưa được vì làm ăn không ra gì thì mình sẽ chuyển hướng. Tung ra buôn bán gì chẳng hạn như bia hơi, bia tươi, bún, chả cuốn miền trong gọi là bò bía đó.
Ăn thua cái bảng hiệu. Là phía ngoài, ở trong thì làm gì chả được mậy… Nó nói tiếp:
-Kiếm một cái tivi to tướng để ngay cửa sổ mở để chiêu đãi khách xem đá banh, thêm cái cd xem hình truyện phim.
-Nếu cần ta cho vài bữa phim sex là nổ tung như cù đinh thiên pháo ngay hà. Nhưng không cho coi thường xuyên mà chỉ đôi khi họa hoằn năm thưở mười thì mới có, đứa nọ đồn đứa kia đông nghìn nghịt cho mà coi.
Nhưng số trời không cho, dù người tính toán hay.
Thất bại. Đến hai lần, mỗi lần một đứa con ra đời.
Bắt đầu nheo nhóc. Có người lại đi qua nói:
-Lại đổi bảng hiệu một lần nữa.
-Lần này có lẽ thành công. Tôi nhìn thẳng vào mặt người nói và vừa cười.
Mặc dù bên cạnh đó là nhà văn hóa. Tôi nói như cho chính mình nghe:
-Văn hóa gì, sáng đi ra toàn bài tây vất tung tóe. Tối thì toàn nắp bia và rượu hình như tôi thấy thiếu một chữ là vô, cho chữ này vào nằm giữa sau chữ nhà. Có người ngứa miệng hỏi tôi:
-Làm sao mà ông biết được?
-Thì đi tập dưỡng sinh đi qua đó chứ làm sao mà biết. Tập sáng chiều, cả hai đứa.
Vậy chuyện đó mình khỏi phải lo xa chi cho tổn thọ. Nói thì nói thế dăm tháng sau thấy có một gia đình dọn đến đó ở. Tôi tự hỏi:
-Không chắc chúng lầm hay sao đó chứ làm gì có chuyện để người ta đến ở.
Thế mà ra thiệt. Cho mướn phéng nhà v văn hóa đi thật thế nay mới rõ bộ mặt thật của chúng bao giờ cũng với ba điều kiện.
-Chiếm dụng bất kỳ.
-Xử dụng như chỗ công quyền làm việc.
-Thay thế cho chính người nhà vào ở tạm hoặc cố định ngay tại đấy, hoặc cho thuê lấy tiền. Coi như là làm kinh tế, thế là hợp lý hợp pháp.
-Có luật pháp đâu mà hợp pháp.
-Ai nói như kiểu ông?
-Tức bỏ tiền vào túi cho người nhà của mình là hợp pháp rồi còn gì nữa mà phê phán.
Cho đến nay gia đình tôi chịu trận như vậy là trọn ba năm ròng, tôi định xoay sở cách khác thì mẹ tôi nói vào như sau:
-Thời buổi khó khăn, chuyển hướng bằng cách cho mướn phòng trọ đó.
Tức không cho mướn phòng ở mà chỉ cho mướn phòng chốc lát hoặc dăm ba ngày là quá đáng.
Nói đến điều này tôi đang nghĩ đến những câu nói trên đài loa phóng thanh mà trong buổi sáng nói về thuyết dark win thuyết tiến hóa của nhân loại, nay chuyển thành thuyết con tạo.
Điều này lại biến thành sự xung đột giữa tôn giáo và nhà trường. Ngoài trời mưa rỉ rả như trêu ghẹo lòng con người gợi nhớ lại thời xa xưa khi còn ăn lông ở lỗ có khi lại thấy yên tĩnh hơn dù lúc đó vẫn bị quy luật lãnh chúa cai trị dù là đã tháng mười hai rồi mà vẫn mưa.
Từ đó con người suy nghĩ sao mà mãi vẫn lúng chúng trong điều tồi tệ là phải ăn mới sống, ngoài ra còn phải thèm những gì thuộc về cả bản chất thú, nên dựa vào đó họ suy nghĩ và sáng hiểu ra nhiều cách khác nghĩ về con người.
Chính vì những thứ ấy nên nhiều người mới lợi dụng nó là cứu cánh cho nhiều lối đường để điều khiển. Thường thì hay lấy đó, nó làm cốt cán trong mọi sự việc, chẳng hạn như dân có đói mới điều khiển được còn no thì đâu có ai sai bảo, sai khiến được gì.
Tôi chính cũng đang bị trong guồng máy của đói no nên đầu gối phải bò, nghĩa là bò từ miền bắc vào đây. Cho đến bây giờ biến thành quán càfê và sắp sửa biến thành nhà trọ mà chỉ trọ thôi chứ không cho ở, nếu đủ tiền bạc thì cứ ở có sao đâu còn nói tiếng anh nữa chứ mà không rõ (no star where).
Lại phải nghĩ đến cái bảng hiệu nói vậy thì phải nghĩ đến ngay ngày nay phải thay đổi và biến thành sự thật chứ đừng nói suông, quanh quẩn mấy lần như vậy cũng phải mất đến bạc triệu rồi.
Phải làm hai cái bảng.
Phòng trọ Thanh Vy. Thoáng mát, tiện lợi, giá bình dân, phục vụ 24/24.
Hai cái một sát trong nhà, một phải tận ngoài đường người ta mới biết và mới nhìn được chứ bây giờ làm sao?
Nghĩ đến đó tôi nhìn thằng bé đang ra hiệu bằng tay nhà bên cạnh nó hỏi một người thanh niên:
-Chú học lớp mấy mà chú lại viết văn hả?
-Để trả lời người thanh niên không trả lời chỉ ra dấu hiệu sáu ngón.
Thằng bé nói vừa chỉ vỗ vào ngực:
-Cháu lớp mười hai cũng còn chưa dám viết đây nè.
Người thanh niên lấy ngón cái chỉ xuống đất giống như kiểu GI mỹ thường rủ nhau đi “sọt them” (short time) đó mà. Thằng bé chẳng hiểu gì. Thì đến lượt cái thằng bố chạy ra bất chợt chưa biết chào ai đã hỏi một cách xấc xược:
-Ở đây không phải chỗ nói phét. Trong lúc chính ông anh ruột của hắn đang ngồi với tôi. Tôi chẳng hiểu người thanh niên và thằng bé kết thúc ra sao nhưng thấy vậy người thanh niên đứng phắt dậy đi ngay và chẳng hề chào hỏi hay nói thêm gì nữa cả, quay qua tôi hỏi:
-Chị muốn vẽ bảng hiệu?
-Chị cho biết thước tấc và chữ như thế nào, sau khi mà cả xong hẹn chị ngày lấy.
Ông anh của chủ hiên nhà bạn thân với tôi chẳng biết ăn nói sao nữa, chỉ quay mặt:
-Hừm hừm.
Nhìn đứa em trai thất lễ mà lòng buồn rười rượi.
Ông em nói chêm thêm:
-Hay treo đầu dê bán thịt chó đấy?
Chợt một đứa trẻ gái chạy như bị ai đuổi hỏi nhanh về phía tôi:
-Chị cho em hỏi đây là nhà trọ thanh vy?
-Ừ đúng rồi.
-Chị cho thuê bao nhiêu một ngày?
-Bốn chục nghìn đồng vn.
-Chị viết giấy cho em đi.
-Sao lại viết giấy.
-Vì em phải về để lấy tiền chứ.
-Thì ở trước rồi viết giấy sau.
-Ừ nhỉ, thôi, nhưng chị giúp em trước đi mới được chứ có đâu mà lấy tiền.
-Nhưng mà không có thì không lấy được tiền nó sẽ khinh khi em quá đó chị..chị..làm ơn.
Cách năn nỉ của cô bé khoảng hơn hai mươi tuổi à. Tôi hỏi:
-Vậy bây giờ em có bao nhiêu nào?
-Mới có hai chục à.
-Ừ đưa trước thì chị sẽ viết giấy cho. Mấy ngày?
-Hai ngày và chỉ có hai ngày mà thôi khi nào khác em sẽ lại đến nhờ chị nhe hông?
-Ừa.
-Có cách không trả cũng được, nhưng em phải nghe chị đôi chút, dám không đã?
-Cái gì mà chả, với không hả chị?
-Thì cứ từ từ chị sẽ hướng dẫn và rồi sẽ hưởng được à.
Mấy hôm sau tôi đến thì như sắp sẵn, có một cô bé bước ra hỏi:
-Anh muốn mướn phòng trọ phải không ạ. Để em đưa anh vào, nhưng anh phải đưa tiền trước thì xong tất tật. Nhìn thẳng vào mắt cô bé dễ thương thật tôi hỏi:
-Là bao nhiêu.
-Cái chính là cho em đã chứ nào.
-Ôi trời ơi mụ phù thủy, lại có chuyện gì đây?
-Thì em đây nè. Tiếng cô gái cho tôi hiểu là người miệt trong nam. Tôi nóng như hơ hỏi có vẻ như gắt:
-Tôi có mướn cô đâu?
-Thì hôm qua chị Hường nói anh đó guên hả?
-Thế thì em đòi bao nhiu?
-Riêng anh sẽ rẻ thui.
-Nhưng là bao nhiu mới được chứ?
-Thì anh muống cho em bao nhiêu củng được mà, người gì mà dữ zẩy?
-Thì anh cứ vào trong ta nói chuyển nào.
Tôi bước vào nhà nói như cho chính mình nghe mà thôi:
-Anh có muốn gần em không nào?
-Tất nhiên là phải rồi em định sao, hai người hay một?
-Hai, bao nhiêu?
-Thì hai người hai trăm nghìn.
Chợt thằng nhóc con của chủ nhà chạy ra nói kiểu sừng sộ:
-Không được vậy phải thêm hai chục nữa.
Người con trai thấy vậy nói:
-Người ta kiếm cớ bắt bí mình thì thôi đi, tôi đứng ngẩn ngơ, mới đi ngày đầu bị xúi quẩy nên quay ra cộc cằn với những người chung quanh cả ngày vừa đi vừa lẩm bẩm, cứ giá như vậy thì vào không thì thôi.
Nói xong chàng trai bước đi.
Làm cô gái bé chưng hửng bước đi như gặp phù thủy vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Thật đến là xui xẻo hết mức.
Sáng sớm hôm sau lại là ngày đầu năm mới mồng một tháng một năm hai không không sáu, ngày trời vẫn còn quá tối.
Theo xưa các cụ thường nói là mùa củ mật nên trời không sáng hẳng cứ ung ung làm lòng con người cũng vậy không thoáng thoát.
Con đường mọi ngày tôi vẫn đi, nay biến thành con đường vắng teo là vì các công ty ngày này nghỉ tết tây không làm việc công nhân nghỉ để xả hơi, đưa tiền về quê cho gia đình đường vắng teo vắng ngắt.
Mấy đứa công nhân gái trong nhà đó cũng chẳng hề thấy mặt. Tôi định văng tục nhưng lại thôi vì chính bản thân mình thấy cần phải lịch sự với chính bản thân nên quên khuấy đi cho rảnh nợ.
Chẳng biết cuộc sống còn lại ở đây tiếp tục ra sao nữa vì khi căn nhà chuyển đi thì mình sẽ ra sao.
Vì cứ sang có chàng chạy ra, tối thì vào đầy như tha thiết một cái gì đó, cho đến khi chính mình chiếm đoạt được miếng đất bên cạnh để làm chỗ thu mua ve chai là xong việc của mình và chỉ có thế.
Ý tưởng có sẵn trong đầu là như thế, chỉ tiêu như thế và khi đạt được tạm ngưng trong một thời gian.
Thế là mình đã thành công trên cơ người khác rồi nếu cha mẹ biết được cũng đã là quá thành công đối với tuổi, lẽ ra với tuổi này mình phải được vào trường và ngồi lê la trên đó cho đến khi trọn mười sáu năm thì về với xã hội với gia đình phục vụ lại cho cha mẹ về lúc luống tuổi nhưng không tôi vẫn phải theo cuộc tính toán cho đến bằng được cái đã.
Chiến thuật, chiến lược của mọi người đi trước như vậy thì may ra mới có cái cuộc sống dễ trụ lại được chứ nhưng không ai mang đến cho chính bản thân mình.
Lúc này mình nghĩ nhiều đến cái bảng mới ra sao…Tự lủng củng với chính bản thân về chuyện đó mãi.
Thây kệ vẽ như vậy đủ rồi. Cô bé chịu lối nói của tôi nên có vẻ cũng hài lòng và rủng rỉnh tiền bạc. Chợt như nghĩ ra điều gì tôi nói:
-Em có mua đầy đủ thứ không đấy?
-Là những thứ gọi là đủ.
-Bao cao su, thuốc potino 72 chặn trước đi chứ để xẩy ra như chỉ là chết cửa tứ đó em gái. Nếu cần gì thì cứ hỏi chị nhé đừng ngại, chị luôn luôn giúp đỡ em. Cô bé lủng bủng gì trong miệng mà không rõ.
-Tất cả lấy trăm bà mà mình thì được chỉ năm chục, thế mà nói giúp đỡ, còn nếu không chắc muốn ăn hết quá.
-Cuộc đời kiến ăn cá cá ăn kiến, thời nào chả vậy, thịt các em thơm hơn cá nhiều, có khi biến thành thịt gà, thịt dê.v.v..
Chiều đó chúng tôi khi không còn một người khách nào ngồi nghe ra như mến yêu tôi lắm.
Tôi biết thân phận từ khi chị cố tình vẽ bảng hiệu, nhưng cũng phải cám ơn chị thật vì không có chị thì chẳng biết dựa vào ai mà chính mình lại làm cho họ vinh thân phì gia. Đó là lẽ tự nhiên, đến nay tôi cảm thấy tôi như tự bán mình nuôi sống cả toàn gia đình họ vậy, mình không tự trách mình đã theo đà của chị lẽ ra phải cám ơn nữa mới đúng theo quan niệm về triết học phía bắc thì công nhân người bởi khỉ mà ra chẳng có tôn giáo nào nuôi nổi cái bao tử.
Luật bao tử. Bụng đói đầu gối phải bò có mất mát gì đâu, nếu có lấy chồng rồi để dành cho chúng thì cũng chẳng hơn gì, vẫn phải bước qua cái đói rồi may ra mới có chồng.
Đó là lẽ tự nhiên.
Ngoài ra còn điều hai là mình thích thì làm sao đây.
Cái ý thích nó quan trọng lắm, vì thường theo sự đòi hỏi của cơ thể.
Thấy anh đó chắc mình không lấy được thì mình đòi hỏi anh ấy, thế thôi.
Mất mát chi lắm dữ vậy?
Trời chuẩn bị chuyển mùa nên mau tối hơn mà đã bắt đầu lạnh.
Tôi có cảm tưởng sắp tết đến nơi chắc chừng hơn nửa tháng là đã đến. Tôi nghĩ giờ này giá mà có chàng nào nằm với mình thú vị biết mấy, ý nghĩ không thuần khiết nhưng đã là điều kiện cơ thể đòi, đứng dậy lấy một ly nước trong bình mua sẵn làm quên đi những ý tưởng không tốt đẹp là mấy. Tự nói với mình:
-Đừng làm lũ trẻ học đòi, đàm tiếu, tôi lặng thinh bước đi trong người nhộn nhạo thèm muốn, những việc mà chính mình chẳng thể làm cho mình, tôi bước ra giặt mớ quần áo hôm qua để quên đi những rúc rỉa cơ thể của trẻ trung đng dầy vò cấu xé tôi. Tôi thầm trách anh vì sao lại bỏ tôi ra đi biền biệt để mình tôi phấn đấu với mọi sự trên đời. Từ nơi sống, cách sống. Có anh tôi mọi sự sẽ hỏi anh và anh dịu dàng vỗ về tôi hướng cho tôi sức sống mãnh liệt.
Có nhau ta sống vững chắc hơn lên.
Nói thực, bản chất anh hiền hậu quá gần như là nhu nhược.
Nhưng thiếu anh đời có vẻ bi quan quá, nhìn những lúc anh cười, nghe những anh hát dù chỉ một đoạn ngắn nho nhỏ, tôi cảm thấy đời hương vị biết bao.
Tôi thầm gọi:
-Anh ơi giờ đang ở đâu, nơi chốn nào, anh biết em đang chờ đợi từng giây từng phút.
Vắng anh đời vô vị lắm.
Thiếu anh đời tôi như ốm bị thiếu thuốc, mất hy vọng không mua sắm không áo quần, đầu tóc không thèm chải chuốt vì để cho ai xem cho ai nhìn cho ai ngắm em hàng giờ để tự hãnh diện.
Tôi hiện hình nguyên một người phụ nữ yêu và chờ chồng. Tự hứa sẽ lo lắng cho anh trọn vẹn từng bữa ăn, từng giấc ngủ, từng miếng cơm từng bước chân trong nhà, ngoài hè phố. Em sẽ săn sóc hơn như mẹ săn sóc cho đứa con mới sanh thiếu tháng.
Em hứa sẽ không mang con bỏ chợ bao giờ dù chỉ là quên hay vô tình như đám công nhân xuất khẩu lao động bên malaixia. Tôi sẽ tự gánh lấy toàn bộ trách nhiệm, nghĩa là lo lắng cho anh bất kỳ những gì anh muốn dù là chính tôi không hài lòng, anh cần gì đều phải được và phải toàn diện để anh yên tâm có thời giờ đọc sách, viết lách. Em chẳng hề phiền hà anh bất kỳ nhé anh.
Anh về đi và em đã hứa với lòng như vậy rồi.
Em ghi nhớ hôm nay những câu này làm bằng đúng ngày nhà nước vn chấp nhận đưa quân vào LHQ và đúng ngày ông Sharon chấm dứt cuộc đời chính trị vì bệnh tai biến mạch máu não.
Nhưng anh đừng quên em nhé anh. Em sẵn sàng chờ đợi, thương yêu anh dù phía sau cái bảng hiệu em đã làm để tìm công ăn việc làm.
Những công việc thường vẫn qua đi, em và cuộc sống vẫn trôi theo thời tiết tối và dù phải lấy lại một tiếng đồng hồ trời vẫn tối.
Chỉ sợ rồi đây không biết trời sáng thế nào. tôi và anh vẫn sẽ bám riết lấy nhau để tìm hơi ấm của cuộc sống, trong đó có tất cả những gì cần thiết như anh em mang đầy tình người mang theo những chứng tích của chiến tranh để dậy cho con cháu những bài học của nửa thế kỷ phân chia hai miền do thế lực siêu cường để rồi chính đất nước mình phân chia hai bên anh em đánh nhau suốt và bao năm gia đình phải khổ sở kéo dài mãi kể cả đến giờ cũng vẫn chưa lành những vết thương do hai miền do hai thế lực chiếm đóng để ngấm vào những nguồn yêu thương cạn kiệt.
Giờ đây bước vào cuộc sống mới kể từ nvl đã khởi xướng nhưng đã gì tránh khỏi thế lực tham quyền cố vị, ăn chặn đầu đuôi của những công nhân dân đã bao năm vất vả cực nhọc và chúng biến thành tiền đôla biến vào túi những ông lớn, những bà lớn, những cán bộ núp bóng đầy tớ nhân dân để rồi dân tình cứu chữa xóa đói giảm nghèo chỗ này lại nảy sinh nơi khác.
Bởi thế trước em suy nghĩ cùn nhược là có một cơn sóng thần ập đến lùa hết ra biển và tái lập một giống người việt mới lành sạch hơn không vị kỷ mà vì đại chúng nhiều hơn.
Thôi em nói vậy chứ ai mà tàn ác vậy anh. Em càng nghĩ càng quẩn anh ạ.
Xin anh cũng vì đứa công nhân chuẩn bị chào đời mà tha thứ tất cả miễn là để lại sau này trong lòng dân tộc một tấm lòng vị tha đại lượng.
-Anh ạ.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9