Những điều không thật
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 17 trên tổng số 17 bài trong đề mục
Tần Anh 01.03.2006 21:46:28 (permalink)
Cảm ơn Ctly đã nói vậy.
Thực ra Koko đang viết phần hai. Vì cảm thấy để Ngọc và Phương như vậy đau lắm. Nhưng đang phân vân, ko biết có nên đưa lên không, vì một cái kết hạnh phúc có vẻ hơi khiên cưỡng. Nhưng vì có mấy người bạn mong hai người đó hạnh phúc.
Ah, chừng nào viết xong, sẽ đưa lên vậy. Hy vọng Ctly sẽ đọc tiêp truyện đó.
Cám ơn Ctly rất nhiều.
#16
    Tần Anh 23.03.2006 20:45:04 (permalink)
    Phần II
    - Ariel, Ariel, ta xin em, ta xin em đừng có trả thù. Người đó không có tội gì cả, người đó không làm gì hại ta cả. Đừng hại người đó, đừng hại người đó

    - Không được, em phải trả thù, em phải trả thù. Bọn chúng đã hại anh rồi. Không bao giờ em còn được gặp lại anh nữa. Bọn chúng, bọn chúng phải chết.

    - Xin em, xin em, hãy tha cho người đó. Đừng làm ta phải đau lòng. Đừng làm người gặp chuyện gì. Ta không thể chịu nổi đâu.

    - Thôi được rồi,thôi được rồi, chỉ một mình nó thôi. Còn tất cả, tất cả sẽ phải trả giá, trừ nó.

    - Cám ơn em, cám ơn em

    - Đừng đi vội, em xin anh, đừng đi vội. Hãy để em gặp một lần nữa thôi. Em xin anh đấy.

    ….

    Gió lạnh buốt da thịt. Dường như giọng người còn văng vẳng đâu đây. Tại sao, người về chỉ vì việc đó thôi ư. Người chỉ vì người con gái đó thôi ư. Còn ta, ta là gì. Nếu như không vì người đó, người sẽ không về ư. Vậy ta đang chờ đợi cái gì đây.


    -----------------------------

    Chương I
    5 giờ 41 phút ngày 30 tháng 4,


    Mọi người lục tục kéo nhau lên chiếc Toyota 16 chỗ. Hằng sốt ruột nhìn đồng hồ. Đã quá 10 phút nhưng vẫn chưa thấy Phương đâu. Cô Nga hỏi vọng xuống :

    - Hôm qua con đã báo anh chưa.

    - Con đã báo rồi mà. Con còn dặn anh rõ ràng là 5 giờ 30 mà. Không hiểu có việc gì mà anh đến trễ thế

    Hằng rất lo lắng. Tuy cô đã nói rõ ràng cả giờ cả địa điểm, nhưng Phương vẫn không nói gì. Dường như trong thực tâm anh không muốn đi. Nhưng Hằng đã ép anh phải đi. Đó là cô còn không dám nói là có cả Ngọc đi cùng. Nếu biết chị Ngọc cũng đi, chắc chằng đời nào anh đồng ý đâu.

    Chợt Hằng mỉm cười. Từ đằng xa cô đã thoáng thấy bóng Phương đang đi thong thả lại gần. Cô vội chạy lại hét to :

    - Mau lên anh ơi, mọi người đợi anh từ nãy mà.

    Phương mỉm cười nhìn Hằng, nhưng cậu không nói gì thêm. Hằng vẫn luôn là một cô em gái bé bỏng của anh. Trong những đứa con gái của cái xóm nhỏ ấy thì Hằng là một người ít nổi bật nhất. Không hay đòi hỏi, quát tháo như Ngọc, không yểu điệu nhõng nhẽo như Duy Anh, Hằng dường như chỉ là một người mà nếu có cũng được, không có cũng không sao. Chỉ đến khi mọi người không còn ở bên nhau tại cái xóm nhỏ đó, không còn có sự quấy rầy đến khó chịu của Ngọc, lúc đó Phương mới nhận ra sự có mặt của Hằng. Thật là bất công, Phương tự cảm thấy xấu hổ về mình. Đây là điều mà cậu cũng phải xấu hổ với Ngọc. Cô ta tuy rất khó chịu nhưng luôn đối xử công bằng với mọi đứa trẻ con, cô không bao giờ quên bất kì ai. Đối với cô ta, mọi người đều như nhau (Thật khó chịu là mọi người đều như nhau >’’<)

    Cô Nga cười bảo Phương :

    - Lên ngồi chung với Ngọc ở hàng ghế đầu đi. Mọi người đợi cháu mãi đấy.

    - Thôi, để cháu ngồi chung trên khoang lái cũng được. – Phương đáp, không thèm nhìn vào khuôn mặt cau có của Ngọc. Tuy Hằng không nói nhưng ích gì, cậu biết ngay là cô ta thế nào cũng có mặt mà. Thôi cũng để mọi người vui vẻ một bữa, tốt nhất là cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.

    Xe chạy. Mọi người cười nói râm ran. Lâu lắm mới có dịp ngồi tán chuyện với nhau, mọi người cùng cảm thấy vô cùng thoải mái. Ngọc không nói gì. Cô chỉ khẽ nhắm mắt, dường như đang buồn ngủ. Có lẽ sự thay đổi thời gian và nhiệt độ cũng có ảnh hưởng tới cô, vì cô mới chỉ xuống máy bay được gần một ngày. Bực mình, bực mình, và bực mình, toàn bộ con người Ngọc như sắp nổ tung lên vì giận dữ. Mẹ gọi điện ép cô về, để rồi lại lôi cô ra ngoài đường trong cái không khí nóng nực ngột ngạt này. Hết chuyện để nói rồi hay sao mà mẹ dám điện cho cô là bố ốm. Tệ thật, chỉ là một cơn đau tim nhẹ, thế mà rối rít hết cả lên. Không thể nào chịu nổi nữa rồi, cô đã phải sắp xếp bao nhiêu là việc chỉ để về đây đi thăm quan mấy cái nơi vô bổ như thế này ư.

    - Ải Chi Lăng kìa, ngày xưa Liễu Thăng bị chém đầu tại đây này

    Mọi người nhao ra cửa kính rồi thất vọng :

    - Sao lạ vậy, ít ra nó phải thắt lại ở một điểm chứ. Cứ bình bình như thế này thì chặn lại ở đâu nhỉ.

    - Chắc là bây giờ địa hình thay đổi nhiều, người ta còn phá nàng Tô Thị để nung vôi cơ mà – Thằng Sơn tỏ vẻ hiểu biết. Mọi người gật gù tỏ vẻ đồng ý.

    Nắng sớm tạo thành những vệt sáng lung linh quét nhẹ lên từng ngọn cây, đỉnh đồi. Lá cây bừng lên trong nắng sớm. Không khí oi nồng của những ngày đầu hè chưa thấy, chỉ thấy gió thổi mát rượi. Đi sớm cũng có cái thú của nó.

    Xe tới chợ Tân Thanh thì vừa tròn 9 giờ sáng. Cái nóng oi nồng của những ngày đầu hè đón những người khách lạ bằng những hơi thở ngột ngạt. Nắng, nắng quá. Người đông nghẹt, hơi người nồng nặc. Không thể chịu nổi cái không khí này.

    Mọi người tíu tít mua sắm. Chen lấn nhau hăng say. Các mặt hàng bày sát lối đi như mời gọi, đủ các chủng loại, mẫu mã. Ở đây mọi thứ còn dễ dàng hơn mua đồ trong siêu thị nhiều.

    Tuy bên ngoài nóng thật nhưng vào giữa chợ, không khí có vẻ mát mẻ hơn một chút. Ngọc bớt cau có hơn một chút. Cô nắm lấy tay Hằng cho khỏi lạc. Phía đằng sau, Phương bước một cách lơ đãng. Không cần lo nhiều đến bọn con trai. Chúng đã bị các bà mẹ tận dụng làm phu khuân vác miễn phí, và dường như chúng cũng rất thích thú với vai trò này của mình. Hơn thế, chúng có thể chỉ bất kì thứ gì, mua bất kì thứ gì mà không phải trả tiền. Các bà mẹ cũng rất coi trọng lời khuyên của chúng, mỗi thứ đều hỏi ý kiến. Bản tính của phụ nữ là thế, không dựa vào chồng được thì dựa vào con trai, đúng không nhỉ.

    Hằng líu ríu kéo tay Ngọc sà vào từng hàng. Hàng hóa bày đầy trên các kệ đang trĩu xuống vì nặng. Đủ các loại mặt hàng. Dường như nơi đây có đủ mọi thứ trên thế giới vậy.

    *********

    Mệt nhoài, đó là tâm trạng của Ngọc cùng với những đức ông chồng ngồi đợi các bà ngoài cổng chợ. Không hiểu sao các bà có thể mua sắm liên tu bất tận, không mệt mỏi như thế. 12 giờ trưa đã qua từ lâu, nhưng dường như không ai trong các bà cảm thấy đói. Trong khi chờ đợi, Ngọc đã uống tới cốc nước dừa thứ hai, và cô vẫn đang có ý định uống tiếp dù ruột gan đã cồn cào. Nước dừa không thể chống đói, dù vậy, vẫn còn hơn là không có gì.

    Ngọc ngao ngán quay mặt nhìn ra đường, không muốn nhìn thấy thêm một chút nào nữa những khuôn mặt ảo não của các đức ông chồng. Nắng chói chang trên mặt đường, cảm giác chỉ cần đặt chân xuống thôi đã có thể ngửi thấy mùi thịt nướng khét lẹt bốc lên mù mịt. Nắng dữ dội quá, dường như bao nhiêu lửa đều được tập trung ở nơi đây vậy. Cho đến lúc ngồi trên xe để rời khỏi nơi đó, cô vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn một chút nào. Điều hòa chạy hết công suất, nhưng hơi lạnh dường như không chạm tới cô, vì xung quanh cô hơi nóng vẫn bốc lên ngùn ngụt. Không thể chịu nổi nữa, đó là cảm giác của cô lúc này, kèm theo đó là hối hận, vô cùng hối hận vì đã tham gia vào chuyến đi này.

    (Cô sẽ còn phải hối hận nhiều nữa, không phải chỉ có vậy đâu)
    #17
      Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 17 trên tổng số 17 bài trong đề mục
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9