2 in 1
Trần Quốc Bảo 18.01.2006 01:34:29 (permalink)
2 in 1 (Truyện ngắn)
-Trần Quốc Bảo-

Người đàn ông đối diện nhìn tôi chăm chú. Anh ta vẫn còn chưa thể chấp nhận sự thật. Tôi hiểu và thông cảm cho anh. Tôi cảm thấy mình khá tồi tệ khi làm anh tỉnh mộng. Giấc mộng tình yêu nồng nàn tha thiết, phút chốc bị những lời thú nhận của tôi mà bầu trời trong tim anh sụp đổ. Hạnh phúc góp nhặt bao ngày toàn vay mượn ở cung trăng. Anh nhìn tôi thoáng thất vọng, chắc có lẽ anh nghĩ tôi nhà thi sĩ hết thời mới làm chuyện vay hồn mựơn xác, thần kỳ như tích "Hồn Trương Ba da hàng thịt"

Chiều hôm qua anh hẹn gặp tôi, và hôm nay chúng tôi ngỡ ngàng chạm mặt. Chở nhau tấp vào quán cóc ven đường nằm gần cầu Nguyễn Tri Phương. Trên bàn đặt hai tách cà phê đen. Hai người con trai..ồ, không anh lớn hơn tôi gần mười tuổi. Anh-người đàn ông nước da ngâm, chân mày rậm, cặp mắt sâu hun hút, mũi cao trên chiếc môi chì, thân hình anh vạm vỡ trái ngựơc với tôi một thân hình gầy còm, mảnh mai. Anh- sự nghiệp tươi tắn, tôi hai bàn tay trắng, buồn hơn là tới giờ anh vẫn chưa mảnh tình nào vắt vai.

Này anh ơi, hãy quên cô gái ấy đi. Cô gái mà hằng đêm anh vẫn nghĩ về. Hãy quên đi, quên cô gái đến từ niềm đam mê, cô gái đã làm tan nát cõi lòng anh và bao người con trai khác. Tôi biết mình đang làm cái việc quá ư tàn nhẫn khi chia cách thứ tình yêu mẫn cảm. Giây phút yên lặng ở anh lòng tôi lại có nhiều điều muốn bộc bạch. Anh càng tỏ ra điềm đạm tôi càng bứt rứt, ăn năn, và hối lỗi. Sao anh chưa nặng lời mắng nhiếc tôi? thằng con trai làm anh chìm đắm theo ảo giác. Sao anh không nguyền rủa tôi? thằng con trai chuốc vào hồn anh chén tương tư với nhiều bài thơ thục nữ đọc mà phát rơi nứơc mắt. Anh càng đóng chặt đôi cánh cửa miệng, tôi lại cố dại khờ đi tìm chiếc chìa khoá vạn năng. Đọc đựơc ý nghĩ điên rồ lơ tơ mơ của tôi anh nhếch môi cười, cánh cửa miệng khi không mấp máy:

-Em tên Phi Phi
-Vâng. Tôi khổ sở gật đầu
-Đừng gạt anh nhé!

Làm sao tôi dám tái diễn cái trò đâm dao vào ngực nữa chứ. Chơi lửa phổng tay nghe sao mà chí lý, có một thời tôi quên mất bản thân mình là ai? có một thời tôi yêu anh điên dại, thế giới phụ nữ một dạo tôi gây nhiều sóng to gió lớn, giờ nhìn lại thật hãi hùng. Tôi sợ mình sẽ biến chất, biến tính sinh ra nhiều biến thái, có một thời tôi cuồng loạn cho mình mắc phải chứng bệnh đồng giới. Thần hồn nát thần tính khi trở về với cuộc sống thường nhật tôi vẫn là tôi, vẫn nói cười với Như Ý (bạn gái cũng là người yêu) tôi luôn dành cho nàng sự ca tụng tốt đẹp, và nàng luôn chăm chút tôi cả trong mơ ngọt ngào. Tôi vẫn còn là thằng đàn ông chứ nào đã mất đi mà lo.

Tôi thấy anh bình thản nên an tâm gật đầu, bất giác anh chồm người tới túm chặt cổ áo sơ mi tôi. Bình thản bùng nổ thành cơn giận đỏ mắt tía tai, mắt anh rực tia lửa đỏ, răng nghiến trèo trẹo. Tôi yếu đuối bị anh làm run rẫy, tái mặt, mồ hôi ứơt đầm lưng rịn trên trán. Tôi nhắm chặt mắt, không hề phản khán, dù có bị anh nên cho một trận tôi thấy cũng xứng đáng. Nhưng không hiểu sao anh chẳng làm gì hết, nắm tay từ từ buông thỏng, anh lại ngồi vào vị trí cũ, ôm đầu vò tóc thống thiết kêu:

-Tại sao, tại sao chuyện thành ra thế này? tại sao tôi thật thà đến đáng thương? tôi dám đặt cựơc cuộc đời mình cho bóng hồng ảo? tại sao...

Tôi chua chát cúi gằm đầu. Quân tử dùng miệng không dùng tay. Anh nghiễm nhiên trở thành quân tử trong lúc tôi dày vò tâm can. Quân tử bất đắc dĩ. Ngồi trong quán hơn hai giờ đồng hồ mà anh y như khúc gỗ, hành động hệt người máy, khi thì đăm chiêu, lúc thì đờ đẫn, mơ màng suy tư qua khói thuốc, chốc chốc lại nhấp từng ngụm cafe không đường lạnh tanh. Không khí ngột ngạt, chẳng có chút oxi để thở

Lâu thật lâu nữa tôi mới nghe lại đựơc giọng anh, chất giọng ồ ồ lẫn thâm trầm đưa tôi về thực tại:

-Thôi mình về!

Anh đứng dậy, đôi chân tự ý thức tôi cũng đứng lên. Định vẫy tay gọi tính tiền nhưng anh mau mắn thanh toán từ sớm. Tôi không có xe, anh lại đưa tôi về tận nhà, nhà tôi cũng khá gần đó thôi, trên đoạn đường anh chẳng nói năng chi, ngay cả khi tôi không còn ngồi sau xe anh nữa, lời tạm biệt anh nín khe.

Có sao đâu, cách cư xử như vậy kể ra quá tốt. Còn tôi...thật đốn mạt, trững giỡn với tình cảm thật lòng của người ta. Nhớ tháng ngày đầu quen nhau, cũng do chiếc cầu internet bắt đôi tâm hồn. Tôi ngày ấy làm thơ tình rất mượt mà. Anh ngày ấy hay mộng mơ lãng tử. Rồi phút giây huyền diệu nào cho anh lạc bứơc tới khu vừơn thiếu nữ, phút giây nào làm anh chống chếch hơi men, cho thương cảm sa vào hồn chỉ bằng dăm vần điệu tê tái, sắt se đến quặn lòng. Anh vội pm tin nhắn cho tôi, hẹn chát from nhiều lần, anh đã thổ lộ niềm cô đơn đang khao khát đựoc yêu đương. Trời ạ, khi lên net cái tôi thực sự của mình hoàn toàn không tồn tại. Tôi và anh phiêu
lưu trên một khúc sông tình ái. Sống chết chẳng còn nghĩa lý, hậu quả chẳng màng tới tổn thương, "yêu và đựơc yêu" cho thoả cái bao la của tâm hồn nghệ sĩ. Gần giáp năm tình cảm nóng dần, nóng dần theo liều lượng, không chấp nhận tình yêu chỉ dừng ở mức độ ảo, mà anh còn muốn hoá nó thành hiện thực. Anh ngõ ý gặp mặt tôi, và tôi bắt đầu nhận rõ cái tình yêu lầm lạc của mình thì lòng muốn thú thật hết với anh, dẫu phũ phàng còn hơn hoài dối trá.

Gặp đựơc nhau ngỡ ngàng pha kinh ngạc, nhấm đau đớn bằng khẩu vị tức tưởi. Anh bị tôi làm nhơ hết khí phách nam nhi. Đàn ông ai lại đi nói lời yêu với đàn ông bao giờ? Thật bể mặt! tôi mong nhận đựơc lời tha thứ của anh, nhưng anh tan biến như sương như khói. Trên diễn đàn nick anh đâu còn xuất hiện. Anh là nổi buồn của những ngày sắp tới.

Câu chuyện ngỡ chìm trong quên lãng. Ai dè vài tháng sau, anh từ miền ký ức trở về gõ cửa nhà tôi. Như thần thoại, như trong mơ, anh cưòi hiền khi gặp tôi. Tôi đón anh hơi rụt rè, sao anh đầy thân thiện, trìu mến trao gởi tôi chiếc phong bì to. Tôi run run xé bao, bóc ra một xấp giấy A4 dầy cộm, xấp giấy toàn bộ đầy ắp thơ tình tôi viết. Thì ra thời gian quen nhau anh đã in lại toàn bộ đem về nhà đóng thành cuốn bao bọc cẩn thận. Lệ khi không mà chảy!

-Chào cậu em hai trong một của tôi!

Tôi mừng quá, cầm chặt tay anh, tôi thấy môi anh chép chép, và tôi tình cờ đọc đựơc "Đừng đợi lầm lỗi rồi mới xin lỗi, đừng đợi công việc rồi mới bắt đầu làm việc"

Anh đã tha thứ cho tôi, tôi xúc động, ai nói con trai không đựơc khóc, khóc đâu phải là mềm yếu,
khóc bày tỏ sự cảm kích, yêu mến lẫn hy vọng đó thôi.

Dưới ánh nắng tươi hồng. Mùa Xuân hình như đang ở rất gần.

Viết xong 3 giờ 20 phút trưa ngày 17-1-2006
Chỉnh sữa hoàn tất 7 giờ 25 phút tối ngày 17-1-2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2006 17:39:46 bởi Trần Quốc Bảo >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9