Xuân đến Ngô Thiên Tú Mỗi mùa xuân đến mỗi chiều buông
Tuyết trắng mênh mang khắp lối về
Vài hạt bâng khuâng vương nếp áo
Làm thấm buồng tim nỗi nhớ nhà
Đường vắng bóng người trong băng giá
Tuyết mãi lang thang rụng là đà
Mơ màng từng hạt rơi lặng lẽ
âm thầm thương nhớ một miền quê
Ngỡ ngàng tôi đón mùa xuân mới
Lạc lỏng trong tim một nỗi buồn
Mừng xuân sao nắng mong manh quá
Cho hồn tôi lạnh giữa hoàng hôn
Chân bước lê thê trên ngõ chiều
Nghe sầu chất chứa vạn niềm đau
Quê hương biền biệt bao ngày tháng
Hờn tủi cuộc đời chẳng có xuân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2007 23:57:39 bởi Ngô Thiên Tú >