Bài thơ cuối 2 Ngô Thiên Tú Hoa hồng em tặng không cón nữa
Tình đôi mình đã chết kể từ đây
Trả lại em mơ mơ ước ước
Một mối tình như áng mây bay
Em thầm thì chưa yêu ai cả
Tình của em cô độc miệt mài
Không riêng ai bây chừ anh hiểu
Đành giã từ thoải mái tâm linh
Đâu ai hiểu lâu đài tình ái
Em mộng mơ xây đắp bao ngày
Tình yêu kia đam mê thần thánh
Giờ phải đành đôi ngã biệt ly
Van xin em ngăn tim lãng mạn
Yêu ngườI ta hãy lãng quên anh
Đừng cho anh mang tội với đời
Dù anh biết tình em vô tội
Vĩnh biệt em ngườI tình yêu dấu
Về với người nghiệt ngả đời em
Hạnh phúc nào không đắng với cay
Chờ với đợi đời em héo úa
Giã từ em dù tim nhức nhối
Cũng đành thôi đời vẹn thủy chung
Đâu ai hiểu ngườI ta mai mỉa
Tội cho em nhận lấy cực hình
Vĩnh biệt em bằng bài thơ cuối
Ai hiểu mình em hiểu em thôi
Về đi em xây ngôi mộ mới
Chôn đời vào huyệt mộ thương đau
Thơ có tội vì thơ mang nét
Lãng mạn tình đùa bởn yêu đương
Thôi thì thôi cũng đành chấm dứt
Giết đời em giết luôn cả tình anh