Chiều qua phố Ngô Thiên Tú
Gõ vào lon đi hỡi những đồng xu nhỏ
Cho em thơ bớt dõi tim ngóng chờ
Giữa phố thị xa hoa đầy tráng lệ
Mà lòng người lại băng giá tựa mùa đông
Mặc mưa giăng mặc run run rét mướt
Em vẫn ngồi mong mõi tiếng lon vang
Tuổi thơ em là góc phố viã hè
Âm thầm đợi trong chiều buông ướt lạnh
Gỏ đi lon cho ánh mắt mơ buồn bã
Được niềm vui dù cay đắng ngậm ngùi
Con nhà giàu thì được làm quan
Còn em tôi vẫn áo quần rách rưới
Chiều qua phố sao tim tôi ướt nhẹp
Nhìn em ngồi hồn sầu thãm không nguôi
Tuổi mộng mơ sao lại phải chịu đọa đày
Thầm nguyện cầu trời ban cho em chút phước
Đưa em về mà tim tôi vỡ nát
Mái nhà em là một tấm cao su
Không đủ che mưa che gió dưới gầm cầu
Nuôi Mẹ bệnh bằng những đồng tiền xin giữa chợ
Rời con phố mà tim như nghèn nghẹn
Lòng xuyến xao nhìn mưa phủ cuộc đời nghèo
Khóc đi em cho hồn tôi giẫy chết
Không bình yên trong ánh mắt thơ ngây sầu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2018 23:16:36 bởi Ngô Thiên Tú >