Em đến thăm ta Ngô Thiên Tú
Nghe tiếng gọi ta giật mình thức giấc
Ai đến thăm giữa đêm tối canh tàn
Lòng ngỡ ngàng nghe lời quen nghẹn tủi
Nước mắt nàng ướt đẩm nổi buồn mang
Ta bỡ ngỡ nhìn bờ môi khô héo
Run thầm thì bao lời nói nhớ thương
Buồn xót xa trái tim như ngừng đập
Hiểu tình nàng ôi ngư ngất mù sương
Ta vuốt nhẹ mái tóc thề lơi lả
Hôn mê man nước mắt của người tuôn
Nàng yên lặng không hay ta yêu trộm
Chiều mùa thu lành lạnh phủ mưa buồn
Nàng run run trong cơn mưa tầm tả
Hay vòng tay nghiệt ngả của ta ôm
Nước mắt nàng làm hồn ta tơi tả
Sầu thẫn thờ lịm chết giữa hoàng hôn
Ta yêu nàng rong rêu tình mơ mộng
Nàng bong đùa cho rủ rượi đời ta
Không yêu thương không một tiếng ru hời
Chờ với đợi phủ hình hài tuyệt vọng
Chiều sắp tàn nàng ngậm ngùi trở lại
Bỏ lại ta đối diện với cô đơn
Mùi hoa thơm còn phảng phất nơi này
Ta bơ vơ đọa đày đời hư ảo
Tiễn nàng về trái tim ta giẫy chết
Chiếc bóng ta bên cạnh dáng hình nàng
Chiều nghiã trang trời ơi buồn bã lắm
Ta ru mình bằng nấm đất mồ hoang