Tuổi trẻ và chiến tranh Ngô Thiên Tú
Tôi sinh ra trong quê hương chinh chiến
Tôi lớn lên trong khói lửa mịt mù
Tuổi thơ tôi là hoả châu thắp sáng
Đêm giật mình nghe còi hú giới nghiêm
Sáng đi học nhìn chiếc cầu vừa xập
Chiều tan trường thấy phố xá xe tăng
Đêm xuống hầm sợ đạn rơi pháo kích
Nằm co ro trong lòng Mẹ bom gào
Chiến tranh ơi !... sao cướp tôi tuổi dại
Đại bác ơi !... tôi không biết hận thù
Quê hương tôi !...Ôi Chinh chiến ngục tù
Tuổi trẽ ơi !... tôi ngỡ ngàng gánh chịu
Khói cay ơi ! ..tôi còn thơ nhỏ dại
Lựu đạn ơi !... sao cứ nổ liên hồi
Mìn chông ơi !...xin đừng giăng khắp lối
Trả rừng sâu núi thẳm bóng mát chiều
Ai thắng bại tôi nào hay bìết trước
Tuổi trẻ tôi phải chấp nhận gục đầu
Giương mắt nai tôi nhìn đời nghẹn tủi
ám ảnh hồn sợ hãi tiếng bom rơi
Quê hương ơi... ! Chiến tranh ơi…!
Ai không yêu sự sống
Là con người sao chẳng được bình yên
Trái tim ơi...! Lương tâm ơi…!
Xin có một chút tình người
Đạn bom ơi...! Vủ khí ơi…!
Bao giờ ngưng sản xuất
Ai trả tôi cả khoảng đời thơ ấu
Tôi van xin cho thế giới an lành
Để em tôi không còn nghe súng nổ
Để tuổi thơ có được ánh nắng hồng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2006 04:32:29 bởi Viet duong nhan >