Thơ Tình Ngô Thiên Tú
Chiều đông Ngô thiên Tú Tuyêt trắng từ đâu rụng bềnh bồng Lả lơi từng mảnh trắng long lanh Lang thang lả tả găng đầy lối Mơ màng lơ lững tựa bức tranh Vương bám cỏ cây màu tuyết buồn Lẳng lơ mềm rủ nhẹ như bông Mênh mang âm thầm rơi phơ phất Che lấp núi đồi trắng mênh mông Rung động chiều buông tuyết mịt mờ Lạc loại cô độc giữa trời mơ Mê man tuyết trắng rơi buồn bã Lạc hồn theo ngõ vắng lơ thơ Lạnh giá hình hài buốt gót chân Lại một mùa đông lặng lẽ về Thấm tim hiu quạnh sầu lẽ bóng Nghe đời tàn tạ giữa chiều đông
Buồn mênh mông Ngô Thiên Tú Buồn mênh mông khi mối tình tan vỡ Địa đàng yêu rủ chết giấc mơ tình Chiều tàn thu hoàng hôn sầu bỡ ngỡ Phủ tương tư bao chiếc lá lìa cành Sầu lê thê khi tình xưa đã hết Hình bóng thương mãi ám ảnh chưa tàn Thấp thoáng hồn dai dẳng nhớ mênh mang Làm sao quên đọa đày tim giẫy chết Càng nhớ nhung càng yêu người da diết Càng muốn quên càng đau nhói tâm hồn Thôi đành thôi buông thả trái tim bong Đập hôn mê theo bến bờ kỷ niệm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2006 22:21:56 bởi Ngô Thiên Tú >
Tiễn người đi Ngô Thiên Tú Tiễn người đi ta sầu như lá úa Tim nhói đau trong từng bước chân buồn Nhịp vào hồn một hình dáng thương yêu Xa dần mãi giữa chìều buông nắng nhạt Bến sân ga chỉ còn ta ở lại Đứng nhìn theo chiếc bóng một con tàu Như pho tương hồn ta sầu rủ mục Lạc theo người biền biệt chẳng còn đây Tuyết bất chợt âm thầm mênh mang rụng Lối trở về ta thơ thẩn nhớ thương Chiều lập đông ngơ ngác một trái tim Sầu tương tư ôm niềm đau ly biệt
Tuyết bất chợt âm thầm mênh mang rụng
Lối trở về ta thơ thẩn nhớ thương
Chiều lập đông ngơ ngác một trái tim
Sầu tương tư ôm niềm đau ly biệt
Mình tiễn mình đi Có đôi khi đời buồn em cũng biết Hiểu nổi lòng bao thi khách tha hương Một bóng dáng ẩn đựng những yêu thương Trong linh tưởng song đường cùng cuộc sống Tiển người đi nghĩa là chia cách mộng Tự tiển mình là khóa lỏng đời ngăn Sân ga buồn ngơ ngác một vầng trăng Là thiên định trở trăn làm chi nữa! Chiều mùa đông một mình em thắp lửa Sao hong hoài không tan rữa nổi băng Nhớ nhung chi chỉ nghe trời im lặng Tuyết rơi đầy...chẳng lấp hết băn khoăn!
Cám ơn BN đã đến với những vần thơ làm ray rứt trái tim Tình đơn Ngô Thiên Tú Tình đã chết từ người lìa bến mộng Nén xót xa đưa tiễn một mối tình Buồn rủ hồn trong định mệnh trái ngang Ôm nhớ thương tim sầu như cỏ úa Mối tình ấy chỉ còn là kỷ niệm Bỗng mênh mang trong ký ức mơ màng Một lần yêu lịm tình vào huyệt mộ ám ảnh hồn sợ hãi chuyện vỡ tan Tìm chút nắng sưởi buồng tim băng giá Lãng quên đi bao mộng mị tình đầu Nắng nơi nào sao vẫn lạnh tái tê Tàn thu mưa lại phủ đầy tuyết trắng Bước lang thang theo núi rừng triền dốc Tim cô đơn chờ đợi một bóng người Xuân chưa về nên ngõ vắng lê thê Phủ đông lạnh màu trắng buồn hấp hối Cảm hồn rồi mà hình như xa cách Mãi lặng im cho mài miệt ân tình Xích lại gần cho tim lại chạm tim Đừng lạnh nhạt cho héo tàn ngày tháng Đến đi em đừng bi quan nghi kỵ Ánh nến tình đang lấp lánh buồng tim Đừng để gió thổi tan đi mộng mị Theo thời gian giết chết ước mơ buồn Anh đã đến mà tim em khoá cửa Bước trở về ngừng ngập gót bàn chân Phủ đau thương buồn thương nhớ miệt mài Ôm tương tư còn hơn là bày tỏ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2006 03:49:35 bởi Ngô Thiên Tú >
Không còn 2 Ngô Thiên Tú Không còn chiếc bóng xưa Trên lối mưa rủ buồn Cho hồn ta lưu luyến Thẫn thờ giữa hoàng hôn Không còn đôi mắt yêu Nhìn ta dưới nắng vàng Nghe buồng tim xao xuyến Nhớ thương người mênh mang Không còn bờ môi thương Nỡ nụ cười mơ màng Cuốn hồn ta lang thang Mỗi khi người về ngang Không còn bàn chân thon Ngập ngừng mỗi chiều tàn Gõ nhịp buồn vào tim Hồn ta sầu ngả nghiêng Không còn một mùa thu Lối ngõ xưa vắng người Phủ buồng tim giá băng Tuyết giăng buồn mênh mông
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2006 19:55:33 bởi Ngô Thiên Tú >
Say rượu tình Ngô Thiên Tú Lâu rồi uống rượu với cô đơn Đêm nay đối ẩm có bạn tình Hồn ta bỗng nhiên xao xuyến lắm Bềnh bồng ngây ngất thấm men tim Hỡi người tri kỹ ta thương yêu Say chưa mà rượu chưa cạn bình Uống thêm cho thấm duyên hạnh ngộ Cho tàn giá lạnh một đêm đông Tình ơi ta đã say rượu nồng Bờ môi mềm rũ bỡi hơi men Mơ màng ánh mắt như ấm ấm Cuốn hút tim ta nhịp thì thầm Bờ vai lạc lõng tựa bờ vai Lãng mạn đam mê hương ân tình Dưới trăng lấp lánh hình say bóng Đa tình ngư ngất mộng liêu trai Mông mị cho đời một thoáng mơ Cuồng si dã tưởng một thiên đường Chiêm bao hư ảo hay là thật Say tình cạn rượu ta với ta
Lần cuối Ngô Thiên Tú Em đã đến bên tôi lần sau cuối Rồi ngày mai hai đứa rẽ đôi đường Luyến lưu tình nước mắt ấy cứ tuôn Thầm nghẹn tủi cho tim buồn hấp hối Khóc đi em ru tình vào huyệt mộ Lần cuối cùng vĩnh viễn chẳng còn nhau Tình yêu là giọt nước mắt thương đau Đời xanh xao theo tháng ngày rủ mục Nói đi em lời thì thầm uất nghẹn Yêu nhau nhiều mà đành phải biệt ly Còn lại gì khi em đã vu quy Thôi thì thôi chỉ còn là kỷ niệm Chúc em vui ngày mai về bến mới Đừng nhớ anh cho ủ rủ tâm hồn Tình lỡ làng hãy cố nén dấu yêu Rồi thời gian là mồ chôn dĩ vãng Vỡ tan đời nghe buồng tim đau buốt Hồn lang thang theo áo cưới xa mờ Xót xa tình thương nhớ quá em ơi Đứng thẩn thơ giữa chiều buông lẽ bạn Hình bóng em mất rồi trên phố nhỏ Bánh xe lăn mài miệt chẳng trở về Mưa ngậm ngùi ướt hình hài tượng đá Gìữa trời thu ly biệt một mối tình Tiễn đưa em hồn anh như giẫy chết Phút cuối cùng mắt đắm đuối tìm nhau Nén xuyến xao lệ dâng tràn bờ mắt Trời không thương nên đành phải chia lìa Khộng tiễn em sợ mai này hối hận Ám ảnh hồn sao đời được bình yên Chừng đưa em tim đau như bấu xé Trời hỡi trời ai hiểu thấu niềm riêng Muốn quên em giết trái tim nhung nhớ Bóng hình em thấp thoáng mãi trong hồn Làm sao quên em ơi làm sao giết Rủ cuộc đời anh lại muốn có em Yêu em nhiều anh sẽ rời bỏ phố Không thấy anh say hạnh phúc bên người Anh đi rồi tim em sẽ bình yên Trả lại em mối tình đầu thơ mộng Sao bỗng nhiên địa đàng xưa ẩn hiện Chết lâu rồi hình bóng ấy trong tim Buồn làm chi khi tình đã hết rồi Người yêu ơi có hiểu gì không hỡi…
Lên đồi Ngô Thiên Tú Bước lang thang lên đồi cao lơi lả
Cỏ mềm mềm rủ bám những hạt sương
Nắng long lanh trên triền dốc đa tình
Nghiêng nghiêng ngả trong chiều buông êm ả
Nằm mơ màng nhìn trời mây lơ lửng
Lâng lâng hồn nghe là lạ như mơ
Đời lạc loài theo cơn gió phất phơ
Lay nhè nhẹ thoáng đam mê huyền ảo
Tim ngất ngây một lần lên đồi cỏ
Nằm hôn mê nghe gió khẽ thì thầm
Ru chiều buông một cảm xúc lạ lùng
Chút lãng mạn cho dù là viễn tưởng
Chiều đông Ngô Thiên Tú Mùa đông băng giá lạnh lùng Co ro loài thú ngủ vùi trong hang Ngoài trời tuyết trắng lang thang Thẫn thơ xác lá mênh mang rủ buồn Chuyền cành một cánh chim đơn Gọi tình tha thiết chiều buông lững lờ Dòng sông cô độc bơ vơ Đợi chờ chiếc bóng thuyền mơ trở về Bến bờ buồn bã lê thê Thấm hồn lữ khách hôn mê nhớ nhà Ru đời theo bóng chiều tà Giá băng tuyết trắng là đà phủ tim Nhỏ nhoi từng mảnh ngả nghiêng Ấm thầm lả tả vào tim dậy hồn Chiều đông nhìn dáng hoàng hôn Nghe đời lịm chết cô đơn giữa trời
Mùa đông Ngô Thiên Tú Chiều muà đông lạnh lẻo dưới tuyết buông Trắng long lanh thơ thẩn từng mảnh buồn Tương tư ai tiếng đàn rung lặng lẽ Rủ tâm hồn cảm xúc giữa hoàng hôn Nắng tắt sớm màn đêm sầu ủ rủ Sao lững lờ chớp tắt chẳng bình yên Trăng chập chờn chiếc bóng xao xuyến tim Tuyết mênh mang phủ đất trời thương nhớ Mùa đông ơi ! lại âm thầm trở lại Buồn vào hồn băng giá ngắm tuyết giăng Tình lạc loài hấp hối môt dòng sông Hứng miên man từng hạt buồn tuyết nhớ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2006 15:16:43 bởi Ngô Thiên Tú >
Trời mùa đông Ngô Thiên Tú Từng mảnh tuyết long lanh rơi lả tả Rụng âm thầm trên đỉnh nhớ ngất ngư Bám bờ vai phủ trái tim buồn bã Tương tư sầu tình nghiệt ngã mùa đông Lạnh hình hài thơ thẩn một dòng sông Trôi ấp ủ cả trời mơ hình bóng Còn lại gì trong niềm đau tù ngục Theo tháng ngày ray rứt quả tim bong Nhớ dã man từng mảnh buồn tuyết mõng Đọng thành băng một khối tảng trong hồn Làm sao tan tuyết mùa đông băng giá Ấm thầm chờ ánh nắng sưởi hoàng hôn Tim đi hoang nghe trời buông tiếng sét Chớp trong tim một ánh sáng lạ lùng Giết cô đơn giết nỗi sầu sa mạc Thoáng mơ màng lấp lánh một biển yêu Mùa đông ơi ! làm tan đi phiền muộn Hay đóng thêm một tảng nhớ đọa đày Địa đàng tình phủ tiền kiếp rong rêu Đời tàn phai như thời gian lặng lẽ Trời mùa đông làm cỏ cây héo úa Lạnh thịt da không bằng lạnh tâm hồn Rủ buồng tim co ro như dã thú Quên lãng đời say giấc ngủ mênh mang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2006 15:15:53 bởi Ngô Thiên Tú >
Lỗi hẹn Ngô Thiên Tú
Đêm nay chốn hẹn chờ em
Quán đông rựợu ấm dáng em nơi nào
Bồi hồi tiếng hát nghẹn ngào
Lời thương lời nhớ dạt dào tim si
Chờ em men rượu say nồng
Quán xưa tiếng nhạc bềnh bồng tim côi
Rượu làm cay nóng bờ môi
Sao em lỗi hẹn để tôi mãi chờ
Chờ em từng phút từng giờ
Quán đêm đóng cửa mắt mờ men say
Bước về mềm rũ như bay
Bóng trăng nghiêng ngã hay say men tình
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: