Ðón Xuân Ngô Thiên Tú Xứ người chờ đón mừng xuân
Nhìn trời tuyết đổ bâng khuâng nỗi buồn
chim kêu gọi bóng hoàng hôn
Cô đơn lạc lõng chiều buông não nùng
Xuân về thơ thẩn Lạnh lùng
Thương quê nhớ mẹ bão bùng trái tim
Xa quê như một cánh chim
Lang thang lưu lạc ngả nghiêng gìữa trời
lạc loài buồn bã cuộc đời
Từng năm xuân đến rã rời nhớ thương
ở đây cũng một quê hương
Mà sao hồn mãi vấn vương quê nhà
Xót xa hình ảnh mẹ già
Lom khom chiếc bóng trước nhà ngóng trông
Xuân về mòn mõi đợi mong
Sầu giăng đôi mắt quầng thâm tháng ngày
Ðón xuân lòng dạ u hoài
Nhìn trời mây phủ miệt mài hồn côi
Gởi buồn theo áng mây trôi
Niềm thương nỗi nhớ về nơi quê mình
Từng năm xuân đến bập bình
Trong tim rủ rượi bóng hình xuân quê