Hương Thầm Ngày Xưa
Trần Quốc Bảo 19.01.2006 01:34:30 (permalink)
Hương Thầm Ngày Xưa (Truyện ngắn)
-Trần Quốc Bảo-

Không hiểu tự bao giờ đôi khung cửa sổ ở hai nhà đối diện hết còn hé mở. Người dân khu phố lấy làm lạ, nhưng chẳng ai tìm đựơc nguyên nhân uẩn khúc. Tò mò lẫn hiếu kỳ dẫn họ tìm tới vị chủ nhân ngôi nhà dò xét. Vị chủ nhân là cụ bà trên sáu mươi. Lối sống của bà nhiều bí ẩn. Bí mật về đôi cửa sổ bà chưa hề tiết lộ cho bất cứ người láng giềng nào, ngoại trừ chú cún con, cây bưởi trắng trứơc hiên, từng tất đất, thửa vườn...Bà sống trong kỷ niệm suốt mấy chục năm trời, họ hàng không, con cháu chẳng thấy. Xung quanh bà thiên hạ thêu dệt đủ chuyện trên trời. Hàng xóm các nhà bên thỉnh thoảng sang hỏi thăm, bà chỉ lặng lẽ tiếp họ bằng nụ cười khô héo.

Đời sống kinh tế bà đều phải trông cậy vào cây bưởi say cành trĩu quả. Mỗi khi trúng mùa bà thường bày biện nâm thúng đặt trên chiếc bàn con trứơc nhà buôn bán , có khi bà cón nấu chè bưởi bán thêm. Lối xóm thương cảnh neo đơn, không người thân thích ở bà thường tới mua giúp ủng hộ. Họ thừơng gọi bà là bà hai cây bưởi, tên quê mùa mà đầy tình cảm

Sống một thân một mình vừa buồn, vừa tội. Ngày nào bà cũng phải đối diện với sự trống vắng, lạnh lẽo nơi căn nhà trầm mặc. Cây bưởi ngan ngát hương đưa, mùi hương dịu dàng tinh khiết theo ngọn gió lùa cả lên gác. Căn gác trầm tĩnh le lói độc nhất chỉ ngọn bạch lạp đặt ở đầu giường. Khung cửa sổ như mắc lời nguyền độc địa cứ cài then chốt suốt bao mùa mưa nắng. Ánh sáng cố sức lắm chỉ lọt đựơc vào vài tia nhạt nhẽo. Chiếc radio nằm một xó trong căn phòng tối mãi ngân nga lập đi lập lại thứ điệp khúc ai oán

"Giấu một chùm hoa trong chiếc khăn tay
Cô bé rụt rè sang nhà hàng xóm
Bên ấy có người ngày mai ra trận
Bên ấy có người ngày mai đi xa..."

Vâng, Hiển đã ra đi. Ký ức tua lại từng vòng tròn số phận, bà nhớ như in thời vàng son tay trong tay nắm của mình.

Thuở ấy Hiển là của Nghi. Nghi (tên bà cụ) là của Hiển. Đôi bạn chung xóm lại chung trường, thân thiết đến độ khó mà tách rời, sớm sớm chiều chiều chung đôi kề bóng, hội hè đình đám, các cuộc vui bè bạn họ đều bên nhau.Cây bưởi gắn liền tuổi thơ trong họ là những buổi tối đom đóm lập loè. Nhớ có lần theo Hiển đi bắt đom đóm phía sau vừơn, mãi mê thế nào mà chân vấp phải nhánh cây khô, té đau. Thế là Nghi khóc. Hiển cuống cuồn dỗ. Cô gái bướng vẫn không chịu nín, câu con trai thông minh nảy ra ý định mang đom đóm vừa bắt cài lên tóc nàng, lạ lùng sao cô gái cười tươi xinh như hoa. Bóng tối mờ mịt, ánh sáng lung linh khiến khung cảnh huyễn hoặc, trăng trên cao và gió lựơn vòng cộng thêm nụ cười đốt cháy hồn ai, bất giác môi Hiển đặt trên môi Nghi lúc nào chả biết. Nghi đỏ mặt thẹn thùng, Hiển lúng ta lúng túng, Nghi mắc cỡ bỏ chạy vào nhà, Hiển ngẩn ngơ trông theo.

Sau ngày đó đôi bạn không còn tới trường chung nữa, vô lớp chạm mặt Nghi phớt lờ làm Hiển hờn mát. Duy chỉ khung cửa sổ hai nhà thì không hề thay đổi cứ mở suốt. Đôi bạn trẻ trò chuyện qua ánh mắt.

"Hình như Nghi đã giận Hiển rồi, Hiển đã hành động quá đáng phải không Nghi?nên Nghi không thèm chơi với Hiển, Hiển buồn quá...buồn quá"
"Không...không...Hiển hiểu nhầm rồi, Nghi không giận khi Hiển cứơp đi nụ hôn đầu, mà Nghi chỉ là muốn giữ gìn duy truỳ tình bạn sang một hướng khác mà thôi"
"Thế ư?"
"Ừ!"

Con gái thường hay kín đáo. Tháng ngày yên ả rồi không còn dịu êm. Khói lửa chinh chiến lan rộng ở Miền Nam.Đàn ông thanh niên đều xung phong ra trận. Hiển bỏ ngang việc học, chàng cũng quyết đi bộ đội . Tin về Hiển làm Nghi mất ăn mất ngủ. Trong lòng nàng lúc đó hoàn toàn ủng hộ chí hướng cao đẹp của chàng. Ngay bản thân nàng còn muốn gia nhập hội chữ thập đỏ tình nguyện. Nhưng không thể. Cha mẹ nàng có duy nhất chỉ mình nàng. Cha nàng cũng ra trận năm trứơc, rốt cuộc chết vinh trên trận mạc do máy bay phản lực của bọn phát xít thả bom làm nát hơn một vùng cứ điểm đặt ở rừng. Nàng khóc suốt mấy đêm liền. Nhờ có Hiển cạnh bên vỗ về mà nàng hơi nguôi ngoai. Chiến tranh thật tàn ác, tung hoành tác oai tác oái, trên đài trên báo nhiều cư dân miền bắc đi tản vào Nam rồi từ Nam chạy ngựơc về Bắc, mẹ xa con, vợ xa chồng, trẻ thơ mồ côi bố, đói rét, bệnh tật...Chính quá nhiều nguyên do mà Hiển không thể không ra đi theo tiếng gọi Tổ Quốc thiêng liêng. Trái tim Nghi đã bay theo Hiển vào cuộc chiến từ lâu, chỉ còn cái xác ở lại đỡ đần người mẹ trong giờ phút cô đơn lạnh vắng.

Buổi sáng trứơc ngày Hiển đi. Nghi đã trèo lên cây bưởi ngắt một chùm hoa trắng, len lén giấu trong chiếc khăn tay hồng, rồi vội vã sang nhà đối diện

Nghi nhìn Hiển ngậm ngùi. Biệt ly là như thế này sao? thật khó chịu khi không biết phải nói gì? không lẽ cứ nhìn nhau, cứ lặng im, rồi cứ quay đi lặng lẽ sao? Mắt Nghi cầu cứu Hiển "Hiển ơi hãy nói điều gì đi chứ" Hiển thật tài ba có thể đọc đựơc những gì Nghi nghĩ, chàng buồn bã nói:

-Hành lý Hiển chuẩn bị xong rồi, mai xe quân đội xuống Hiển sẽ không còn gặp Nghi...
-Nói gì mà như trăn trối- nàng giận dỗi- đi cũng nhớ về chứ Hiển đi luôn hai bác bên nhà bỏ cho ai

Hiển cười:
-Đành nhờ Nghi săn sóc hộ
Nàng cong môi:
-Xí, Hiển không về, Nghi nghĩ chơi Hiển ra luôn

Thấy Nghi mắt hơi đo đỏ, Nghị vội áp hai tay lên đôi gò má của Nghi, nói rất cả quyết
-Hiển hứa quay về, Nghi đừng buồn nghen
-Nói thì phải giữ lời đó
-Thiệt, thiệt mừ...

Nghi xúc động,một bàn tay nàng nằm gọn trong tay Hiển, tay còn lại nhẹ nhàng đặt chiếc khăn hồng có chùm hoa trao cho chàng. Mùi hương hoa bưởi phản phất, khiến Hiển ngây ngất

***

"Nào ai đã một lần dám nói,
Hương bưởi thơm cho lòng bối rối
Cô bé như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thầm nói hộ tình yêu..."

Hiển ra đi trong tâm trạng vui vẽ với tình yêu vừa đón nhận. Nhiều tháng chờ, nhiều ngày đợi, những lá thư thưa thớt không còn đem tin về. Khói lửa lắng chìm, tan dần rồi biệt dạng. Trên mảnh đất quê hương đã nhuộm thẳm máu bao người dân yêu nứơc. Độc lập muôn năm! Tự do muôn năm! Có ai biết đằng sau khung cửa sổ nhà bên là hình ảnh ngừơi mẹ tội nghiệp vừa mất đi đứa con trai. Là hình ảnh cô nhân tình vừa mất đi người yêu quý. Hiển hứa trở về như lời hứa, có điều chàng trở về bằng một cổ áo quan, chiếc ba lô rách nát, di vật : cuốn nhật ký ố vàng, bên trong chùm hoa bưởi ép khô, di vật còn có nhiều bức thư không tem chưa kịp gửi, tấm ảnh cô gái với môi cười ngây thơ khi đứng bên chàng....Tất cả, tất cả khiến lòng Nghi xót xa.

Thời gian vô tình làm phôi pha mọi thứ, người con gái thủa nào giờ thành bà lão trên sáu mươi. Khung cửa sổ kể từ khi không còn bóng dáng Hiển tự động đóng im ỉm. Gia đình Hiển di tản sang nứơc ngoài, vì một lý do nào đó không thể mang tro cốt chàng qua bên kia đại dương, cha mẹ chàng đành ký thác ngôi nhà hương quả cho Nghi, nhờ nàng nghĩ tình xưa mà lo cho chàng chút nhang khói đủ đầy. Bà bỏ lỡ tuổi xuân, bà sống trong ký ức, hằng ngày bà chăm qua quét dọn ngôi nhà Hiển. Nhìn tấm ảnh đang cười trên bàn thờ mà bà không nở bứơc đi tìm hạnh phúc, đành ôm cô đơn ngủ cùng hoài niệm

Thấm thoát mà đã sáu mươi năm, bên bờ dĩ vãng chỉ còn xót mình bà. Chú cún con vẫy chiếc đuôi khi bà tâm tình cùng tấm ảnh. Nó sủa vài tiếng "gâu...gâu..."như chia sẽ nổi niềm

Đêm lập lại khuya khoắt, bà mộng thấy ông. Ông đã tới cầu hôn bà thêm lần nữa, bà cười mỏm mẽm gật đầu thoả mãn. Thế là đựơc đoàn tụ, xa cách bao năm giờ đi về chung một thế giới.

Lối xóm không ai hay biết, chỉ cây bưởi trứơc nhà thấu hiểu cái kỷ niệm cùng nổi đau nơi bà lão khổ hạnh.

Viết xong 4 giờ 30 chiều ngày 17-1-2006
Chỉnh sửa hoàn tất 7 giờ 25 phút tối ngày 17-1-2006
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9