(url) Bản giao hưởng số 10 Beethoven

Tác giả Bài
cucgach
  • Số bài : 34
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.01.2006
  • Nơi: Đất sét
(url) Bản giao hưởng số 10 Beethoven - 24.01.2006 09:06:40
Ludwig Von Beethoven
 
Album Beethoven's Last Night được Trans Siberian Orchestra sản xuất vào năm 2000. Mặc dù album này thuộc thể loại Rock Opera nhưng với những thính giả của dòng giao hưởng vẫn cảm nhận được sức hút từ nó. Vì album Beethoven's Last Night được kết hợp từ nhạc rock, nhạc kịch và giao hưởng. Beethoven's Last Night lấy bối cảnh vào một buổi tối mùa xuân lạnh lẽo, Beethoven bên cây đàn Piano đã hoàn thành một tuyệt tác mới cho nhân loại, bản "Symphony #10"....

Cucgach có sưu tầm được bản tóm tắt về album Beethoven's Last Night, post lên cho pà kon đọc chơi, hy vọng 1 ngày nào đó sẽ được nghe bản Symphony số 10 của Beethoven

---------------------------------------------------------------

Chuyện kể về Beethoven's Last Night

Trong một đêm khuya năm 1827, thành phố Vienna đang đắm chìm trong một cơn bão cuồng phong. Ludwig Von Beethoven đang ngồi tư lự tìm cảm hứng trước cây đàn dương cầm. Trên cây đàn cũng như ngổn ngang khắp phòng là những bản thảo cho bản Symphony thứ 10 dang dở. Đó là một tác phẩm cuối cùng mà ông nghĩ phải là một tuyệt tác.

Nàng tiên Fate và con trai nhỏ xíu Twist cùng đến để báo cho Beethoven biết đêm nay là đêm cuối cùng của ông trên đời. Rất nhiều linh hồn khác cũng kéo tới và rì rào đủ chuyện trong quá khứ của ông. Beethoven yêu cầu họ rời khỏi phòng, nhưng Twist bảo rằng những hình bóng này chỉ hiện diện khi ánh sáng của cuộc đời Beethoven còn soi rõ nhưng ánh sáng này đang bắt đầu mờ dần. Khi ánh sáng cuộc đời ông tắt thì những linh hồn này cũng sẽ biến mất.

Khi đồng hồ điểm 12 tiếng chuông báo hiệu nửa đêm, Mephistopheles bất ngờ xuất hiện và báo cho Beethoven biết rằng anh ta là quỷ đến thu hồn của Beethoven. Sự xuất hiện của hắn khiến cho tất cả các linh hồn co vào trong góc căn phòng một cách lặng lẽ. Nhạc sĩ quá thất vọng vì hoảng sợ, chỉ than vãn rằng ông chưa hoàn thành xong tác phẩm thứ 10 cuối cùng trong đời. Mephistopheles nhìn vào bản nháp, với một vẻ ranh mãnh tinh quái, hắn bảo rằng có thể tặng cho Beethoven rất nhiều thời giờ như ông muốn để hoàn thành tác phẩm này nếu ông nói đoạn nào ông muốn đổi hay thêm bớt... Nhưng Beethoven khẳng định cho đến nay ông không muốn đổi một dấu nhạc nào.

Mephistopheles gật gù có vẻ suy nghĩ và rồi đề nghị Beethoven một cách khác. Đó là nếu nhạc sĩ tặng không cho quỷ tất cả các tác phẩm đã sáng tác trước, nghĩa là cho phép hắn xóa toàn bộ những sáng tác đó ra khỏi trí nhớ của Beethoven thì hắn sẽ trả lại linh hồn cho ông. Beethoven tỏ ra rất bối rối trước đề nghị này. Lo sợ trước sự dầy vò nơi địa ngục vĩnh hằng, ông muốn cứu rỗi linh hồn mình ngay tức khắc, nhưng ý nghĩ mất tất cả những cống hiến cho âm nhạc, sự nghiệp của mình, lại khiến ông lưỡng lự.

Con quỷ nhận ra sự do dự này nên cho ông một tiếng đồng hồ để suy nghĩ và bỏ đi. Và dường như không thể tìm ra câu trả lời trong tuyệt vọng, Beethoven bắt đầu nhớ lại những gì xảy ra trong quá khứ đã dẫn ông tới địa ngục ngày hôm nay. Trong sự giận dữ, ông đã đối diện với Fate để nhìn lại cuộc đời tàn khốc của mình. Bị đẩy lùi bởi những lời kết tội của Beethoven, bà ta đã đồng ý nhìn lại cuộc đời của nhà soạn nhạc thiên tài và sẵn sàng thay đổi bất cứ điều gì mà ông muốn thay đổi.

Vui mừng với lời đề nghị không lường trước, Beethovens đã đồng ý. Khi Fate hỏi ông muốn bắt đầu từ đâu, Beethoven đã nói điều đầu tiên mà ông muốn thay đổi là thời niên thiếu của mình. Fate đã đưa ông trở lại thời niên thiếu khi chỉ là một cậu bé ngồi trên cây đàn piano. Ông đã bị ăn tát một cách thô bạo bởi thầy của mình khi đã không nhận được một vị trí bổ nhiệm trong cung điện của hoàng đế. Thầy của ông đã muốn tạo nên một kỳ quan từ thủa niên thiếu như Mozart, nhưng không giống Mozart, ông chỉ là nột đứa trẻ vụng về và lóng ngóng. Bấy giờ, ngồi một mình trước cây đàn piano, Beethoven đang giải khuây bằng cách đánh một bản nhạc dễ chịu. Nhà soạn nhạc nhận ra đây chính là bản giao hưởng số 6 của tương lai và đã ngồi cạnh đứa trẻ để hoàn thành phần hoà âm. Và đứa trẻ đã cười với ông già tốt bụng.

Beethoven quay sang Fate và nói với bà ta “Tôi không cần thời niên thiếu này. Tôi không cần mẹ tôi khi bà mất lúc tôi mới năm tuổi. Tôi không cần một người cha say rượu và một ông thầy tàn ác. Tôi không muốn những đau đớn của một đứa trẻ tồn tại. Hãy xoá nó ra khỏi cuộc đời của tôi”. Fate nói với ông rằng bà ta sẵn sàng làm mọi điều ông yêu cầu, nhưng nếu bà ta xoá bỏ những đau đớn của thời tuổi trẻ ra khỏi cuộc đời ông, ông sẽ phải mất cho bà ta cảm hứng tạo ra bản giao hưởng số 6. Ông đã suy nghĩ và quyết định rút lại lời đề nghị của mình.

Fate nói “ Chắc chắn ông cũng đã có những khoảnh khắc hạnh phúc, những cảm giác kỳ diệu chứ??? “
Beethoven trả lời “Có, đôi khi cũng có” - “Như lần đầu tiên ông tới Vienna ???” - “Như lần đầu tiên tôi tới Vienna.”

Một vài giây sau họ đã chứng kiến một chàng trai trẻ mang tên Beethoven đang hào hứng trong lần đầu tiên nhìn thấy Vienna.

Tại Viena, Fate và Beethoven đã cùng nhau nhìn lại khoảnh khắc chàng trai trẻ gặp thần tượng của mình, Mozart. Fate cũng nhắc lại cho nhà soạn nhạc nhớ đến Thereresa, người yêu đầu tiên và lớn nhất của ông. Họ cùng nhau chứng kiến đêm đầu tiên hai người đã ở bên nhau. Chàng trai trẻ giờ đây đã trở thành một nhà soạn nhạc và nhạc công piano nổi tiếng còn cô gái là công chúa của triều đại Hapsburg. Họ đang chìm trong tình yêu sâu đậm.

Beethoven nói với Fate đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời ông. Khi bà ta hỏi tại sao nó lại chấm dứt, ông trả lời “Bởi vì nó phải thế.”. Fate một lần nữa thắc mắc “Nhưng tại sao?” - Ông trả lời: “Không một người đàn bà nào muốn sống cả cuộc đời với một nhạc sỹ điếc, nhất là một quý bà xinh đẹp ở tầng lớp cao như thế.”

Fate đưa họ tới phòng trọ của Beethoven vào năm 1801. Nhà soạn nhạc đang gục mặt trên piano với nhận thức không thể thay đổi rằng ông đã bị điếc. Ông cảm thấy rằng cuộc đời mình đã chấm dứt. Beethoven tin rằng nếu Theresa phát hiện ra ông bị điếc, nàng sẽ rời bỏ ông. Trước khi điều này có thể xẩy đến, ông đã chấm dứt quan hệ của họ.

Đến đây Beethoven muốn xin Fate xóa đi đoạn đời này vì chính sự điếc tai đã làm ông vô cùng đau khổ. Fate nói rằng, việc này có thể làm được, nhưng Beethoven phải hiểu rằng, trước khi ông bị điếc tai, ông đã chuyên trình diễn hơn là sáng tác. Và chính vì Beethoven bị điếc và đau khổ, loài người mới được nghe bản "Fur Elise" và những Symphony tuyệt vời như vậy...

Beethoven một lần nữa lại động lòng và rút lại lời đề nghị. Fate đưa ông đến một con ngõ nhỏ bên ngoài quán rượu hàng xóm. Nhiều năm đã trôi qua và lúc này cả Beethoven và Theresa đều đã có tuổi. Không ai trong hai người lập gia đình. Tình cờ, Theresa nhìn thấy Beethoven bước ra từ một quán rượu và nàng không để ông thấy. Từ xa, nàng suy ngẫm về những gì đã xảy ra.

Beethoven nhận ra rằng nàng không bao giờ nghĩ đến chuyện ông bị điếc và điều đó đã làm tan vỡ trái tim ông. Để làm dịu đi sự hối hận của ông, Fate đã cho ông nhìn thoáng qua sự nghiệp của ông đã ảnh hưởng tới âm nhạc như thế nào trong tương lai. Bà ta cho ông được nhìn thấy toàn cảnh, một cái nhìn xuyên thấu tới những nhạc sỹ quá khứ mà ông đã trân trọng học hỏi cũng như những nhạc sỹ trong tương lai sẽ trân trọng ông.

Fate đã cho ông thấy một số người đã được âm nhạc của ông hàn gắn, giải thoát khỏi u sầu, một người phụ nữ đã mất chồng và tìm thấy sự yên bình khi nghe Pastoral Symphony, một đứa trẻ tàn tật quên đi cảm giác mặc cảm với Ode To Joy.

Beethoven nhận thấy rằng sự thay đổi những giờ phút đau khổ nhất trong đời ông cũng sẽ xóa tan đi những cảm hứng ông đã hình thành nên những sáng tác hay nhất. Beethoven cũng hiểu rằng âm nhạc đó chính là ông, là nguyên nhân cho sự hiện diện của ông trên trái đất này, và quyết định rằng thà ông hứng nhận sự đau khổ triền miên hơn là hủy diệt chúng. Beethoven không thể xóa bỏ âm nhạc mà ông nghĩ đã mang lại cho một số người nhiều hạnh phúc.

Khi Mephistopheles trở lại, biết rằng Beethoven không nhận đề nghị, hắn đã nhanh chóng đưa ra một đề nghị mới. Nếu Beethoven đưa cho hắn bản giao hưởng số 10 mà chưa ai được nghe, hắn sẽ trả lại ông linh hồn. Beethoven lại một lần nữa phải lưỡng lự. Hồn ma của Mozart xuất hiện và nói rằng đây là kiệt tác vĩ đại, là lời nói của Chúa và ông không thể để nó bị phá huỷ. Khi hồn ma biến đi, ông nhận ra rằng mình không thể phá huỷ bản nhạc đó.

Trong nỗ lực cuối cùng để lấy bản nhạc giao hưởng số 10, Mephistopheles đã chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi một bé gái mồ côi đang ngủ vật vạ bên hè phố. Hắn nói rằng hắn sở hữu linh hồn bé nhỏ này và hắn sẽ thử từng trò ghê rợn mà hắn có đối với linh hồn này.

Beethoven nhìn kỹ đứa bé để cố gắng tự thuyết phục rằng nó không có ý nghĩa gì trong đời ông. Còn hơn thế nữa, nếu ông cứu đứa bé này còn bao nhiêu trẻ khác đang sống khốn khổ trong xã hội thì sao? Một mạng sống nhỏ nhoi này làm sao sánh bằng niềm vui của bao triệu người thưởng thức sáng tác của ông? Nhưng trong tim Beethoven vẫn nhói đau nếu ông không chấp nhận lời đề nghị của Mephistopheles. Gục đầu trên những phiếm đàn, Beethoven nói rằng ông đã lựa chọn... ông sẽ mất cả bản giao hưởng số 10 lẫn linh hồn của mình.

Trong khi con quỷ mừng rỡ sung sướng nhảy nhót định thò tay lấy tác phẩm Symphony số 10, bên tai Beethoven nghe thấy giọng nói thì thào của Twist: "Làm sao nhạc sĩ có thể tin rằng con quỷ sẽ giữ lời hứa?" Đứng bật dậy, Beethoven nhắc lại thật to câu hỏi này cho Mephistopheles nghe. Con quỷ trả lời rằng cả hai sẽ ký vào một hợp đồng xác nhận đôi bên cùng thỏa thuận. Fate, trong bóng tối, nói với nhạc sĩ rằng hợp đồng phải viết trên một văn bản thiêng liêng có thiên thần chứng giám và không ai hủy ước được.

Fate đã viết văn bản này lên mặt sau của cuốn kinh thánh cho cả hai với nội dung như sau: "Đêm nay, 26.3.1827, giữa hai chữ ký dưới đây đã cùng thỏa thuận rằng, bản Symphony số 10, được sáng tác bởi Ludwig Von Beethoven, con trai thứ nhất của ông bà Johann và Maria Von Beethoven tại thành phố Bonn, sẽ trở thành sở hữu của Mephistopheles, Chúa tể của Bóng tối. Beethoven hiện diện tại đây đồng ý rằng mọi cảm hứng về sáng tác này sẽ được xóa sạch vĩnh viễn trong trí nhớ của ông. Bù đắp cho sự hủy diệt này là Mephistopheles và các thần dân của hắn phải rời khỏi cuộc đời của đứa bé gái hiện đang ngủ vật vạ bên kia đường đối diện căn phòng này."

Mephistopheles đọc lại tờ hiệp ước, ký tên và đưa cho Beethoven. Không cần nhìn lại nội dung của văn bản, nhạc sĩ đã ký tên. Mephistopheles tức thì tiến đến, cầm lấy bản Symphony số 10 và đưa vào ngọn nến để đốt cháy nó. Dĩ nhiên là bản Symphony số 10 bốc thành ngọn lửa. Nhưng, kỳ diệu thay, khi ngọn lửa vừa tắt, con quỷ ngạc nhiên nhận ra rằng bản Symphony vẫn còn đó như chẳng hề bị đốt cháy! Hắn gào thét lên nhưng Beethoven cũng không hiểu gì cả...

Khi Mephistopheles cố gắng đốt cháy sáng tác này thêm một lần nữa, lại một lần nữa, nhưng vô vọng, hắn nghe tiếng cười của Twist trong bóng tối. Giận dữ, con quỷ quát hỏi Twist cười gì. Và Twist đã trả lời: "Thân sinh của nhạc sĩ đã hạ sinh một bé trai trước khi Beethoven đang đứng đây ra đời. Họ đã đặt tên cho đứa bé là Ludwig Von Beethoven nhưng em bé này đã chết yều trong năm đầu. Còn nhạc sĩ Ludwig Von Beethoven này là con trai thứ nhì của ông bà Johann & Maria. Họ đã đặt tên cho cả 2 người con trai giống nhau, chỉ là người thứ nhất đã chết, người thứ nhì trở thành nhạc sĩ lừng danh khắp thế giới đây. Quỷ Mephistopheles đã cố gắng đốt cháy bản sáng tác thứ 10 của Ludwig Von Beethoven, con trai thứ nhất đã chết, y như tờ hợp đồng đã ghi, hừm, nếu đứa bé này đã từng sống và sáng tác, khà khà!" Có nghĩa là bản Symphony số 10 của nhạc sĩ tài danh Ludwig von Beethoven, con trai thứ nhì, không thể đốt cháy được!

Mephistopheles giận dữ vì bị lừa, nhưng tờ hợp đồng không thể hủy được, hắn gầm gừ dữ dội rồi biến mất trong màn đêm. Beethoven ngạc nhiên trước mọi việc và ông vẫn còn thắc mắc nếu Mephistopheles trở lại một lần nữa. Nhưng Fate trả lời rằng chính Mephistopheles đã lừa Beethoven vì hắn không có quyền thu hồi linh hồn ông. Và cùng những lời này là một cảm giác ấm áp yên bình bao quanh linh hồn của ông.

Khi ông hỏi cái gì sẽ xảy ra tiếp theo, Fate nói rằng đã đến lúc nghỉ ngơi và đêm nay ông sẽ mơ một giấc mơ mới ở cổng thiên đàng. Beethoven đã nằm xuống bên cạnh cây đàn piano của mình và bắt đầu mơ một giấc mơ mới...

Cùng với sự ra đi của linh hồn ông là sự tĩnh lặng sau cơn bão và từng linh hồn cùng các hồn ma bay ra khỏi ngôi nhà của ông. Twist quay trở lại cửa sổ, nhìn vào nét mặt sung sướng của Beethoven, giấu bản giao hưởng số 10 vào một quyển sách và cất nó vào sau tường. Ở nơi đó, thế giới sẽ sung sướng mà không cần biết tới sự tồn tại của nó cho tới một ngày trong tương lai, bản giao hưởng này sẽ được tìm ra và vang lên một lần nữa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2006 11:48:07 bởi TTL >
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy. Sắc bất mê nhân, nhân tự mê.