Người Tình Của Mẹ
Trần Quốc Bảo 25.01.2006 02:16:26 (permalink)
Người Tình Của Mẹ (truyện ngắn)
-Trần Quốc Bảo-

Thanh Nhi vừa mở cổng, vừa dắt xe đạp ra ngoài, thấy một ông bác cứ lóng ngóng ngó vô nhà mình như cần tìm ai đó, nàng buột miệng hỏi:
-Dạ, chú muốn tìm gặp ai?

Ông ta lộ vẽ lúng túng, nhìn quanh quất rồi mắt cũng tụ về một điểm. Đôi mắt đăm chiêu trứơc giậu rào bao bọc xung quanh ngôi nhà mang phong cách cổ đó, là những dây leo mọc đầy hoa Tigôn. Trắng có, hồng có, loài hoa đẹp không hương, có năm cánh hình trái tim. Không thể nhầm lẫn vào đâu đựơc, bà chắc chắn là ở đây. Ông ta thầm nghĩ trong khi Thanh Nhi mãi liếc nhìn chiếc đồng hồ tay. Nàng sợ trể giờ học! quan sát người khách lạ thêm tí xíu nữa, nàng nhận ra một điều ông ta đứng đây với mục đích chỉ ngắm những đoá hoa TiGôn mà thôi.

-Chú thấy sao?
Ông bác chạc tuổi mẹ Nhi. Ông không hiểu Nhi muốn hỏi gì, nên ngơ ngác:
-Cô bé nói chi?
-Tigôn- Nhi cười nụ- chú thấy hoa có đẹp không?
Ông ta ngẩn người, gật nhẹ đầu trầm trồ:
-Đẹp, rất đẹp! người yêu tôi ngày trứơc cũng thích loại hoa này
-Ồ, có người cùng sở thích với mẹ cháu à- Nhi vui vẽ- tất cả hoa ở đây đều chính tay mẹ cháu gieo trồng chăm bón, mẹ cháu có kể ngày xưa cũng có người con trai từng kết hoa này làm vòng đeo cổ tặng mẹ, nhưng tiếc "Hoa dáng như tim vỡ- Hoa làm lỡ cuộc tình"

Ông ta xúc động hoàn toàn, vô thức đặt tay lên vai Nhi, giọng nghẹn ngaò:
-Mẹ cháu bà ấy sống thế nào? vẫn khoẻ chứ?
Nhi ngạc nhiên thật sự, nàng líu lưỡi hỏi:
-Chú, chú quen mẹ cháu à?

Người đàn ông chợt tỉnh trí, ông buông thỏng hai bàn tay gầy guộc khỏi bờ vai Nhi, ông quay mặt sang hướng khác lắc đầu:
-Không, chẳng quen biết gì cả

Dứt lời ông ta bỏ đi, mặc Nhi trông theo một cách tò mò. Hành động lạ lùng ở ông khiến nàng khó hiểu. Nàng đạp xe tới trường khi nắng đã lên cao thiệt cao.

***

Buổi trưa tan học, theo như mọi lần thì nàng phải học thêm Pháp Văn vào tiết chót ở lớp, nhưng do thầy giáo dạy tiếng pháp mắc công chuyện đột xuất thành ra đựơc về sớm. Vừa đặt chân lên mấy bậc thềm, bứơc qua ngạch cửa Nhi đã nghe tiếng kêu bi thiết vọng từ phòng khách, giọng đàn ông rõ mồn một

-Bởi vì tôi còn yêu bà
Rồi giọng mẹ nàng run run
-Xin ông đừng lập lại từ ấy. Tôi không còn nghĩ tới chuyện luyến ái phàm tục. Tôi giờ là quả phụ...tôi...tôi lại vừa mất chồng
-Trời ơi!- giọng đàn ông kêu to đau đớn, Nhi hiếu kỳ bứơc gần tới chổ phát ra tiếng kêu. Qua cái cánh cửa khép còn để hở tí xíu ánh sáng đủ cho tia mắt lọt vào, nàng trông thấy viễn cảnh oái oăm ở phòng khách. Mẹ nàng quỳ sụp dưới chân gã đàn ông, nàng ngỡ ngàng nhận ra ông bác ban sáng.Ông ta sao lại hiện diện ở đây? ông ta và mẹ có quan hệ thế nào? mà xem dáng bộ mẹ khổ sở đến độ phải quỳ trên thảm

-Van ông hãy buông tha cho tôi...tôi không thể theo ông...tôi không muốn mất con và miệng đời dị nghị
-Buông tha, có nặng lời quá không bà, khi mà hai mươi năm qua hình bóng bà có lúc nào để tôi yên đâu. Chiến tranh đã không cho phép tôi đựơc ở bên bà, chiến tranh đã cứơp đi hạnh phúc của nhiều đôi lứa. Sau cuộc chiến tôi trở về Vừơn Thanh, nhưng cô gái hôm nào giờ đã sang bến khác.

Nhi bất ngờ trứơc câu chuyện của ông bác, nàng lặng lẽ im hơi nép một góc nghe ngóng. Giữa mẹ và ông ta có nhiều điều nghi vấn? giữa họ dường như có mối tương quan mật thiết

-Bà còn nhớ không bài thơ ấy.TQB
Mấy mẩu tự cuối làm mẹ nàng hoảng hốt, mất bình tỉnh
-Suỵt, đừng...ông đừng lớn tiếng, cái tứơc hiệu của người ta tôi không còn bận tâm
-Hẳn bà vẫn còn xúc động
-Ông đã lầm. Tôi là Trần Khánh...Trần Khánh- Mẹ vỗ ngực liên tục, bóng lệ chập chờn, bất giác môi khẽ ngâm:

"Vương tơ làm kiếp tằm anh hỡi
Những mùa thu đi chẳng trở về
Tơ lòng vẫn nhả dù ngăn cách
Mà sắc Tigôn đoá kém tươi"

Ông bác bùi ngùi ngâm tiếp:

"Để rồi đường xưa xác pháo bay
Tình xưa theo dấu những gót hài
Những cô yếm đỏ sang nhà mới
Có kẻ theo chồng khóc chơi vơi"

Lệ đong đầy khoé mắt, giọng mẹ đầy phẫn uất

"Ta nhớ lời người giận biết bao
Giận sắc Tigôn giết đời nhau
Ai biểu hoa dáng như tim vỡ
Chia cắt tình yêu thủa dại khờ"

Như không còn chịu đựng nổi, mẹ rút cây trâm vắt đầu ra, làm cho từng lọn tóc buông xoã thả dài, mái tóc đen lấm tấm vài sợi bạc

-Tôi thù ghét chiến tranh ông hiểu không? giá mà mùa thu đó ông đừng bỏ tôi đi, giá nhà hội đồng Bá Quản đừng uỷ quyền cậy thế mà ép hôn, thì sẽ chẳng có cái tình cảnh bi đát như vầy
-Em cần thông cảm, tôi có nghĩa vụ của một thằng con trai, tôi đành lỗi hẹn với em
-Ông Bảo- bà Khánh lạnh lùng nhắc lại đôi dòng thơ ông viết ngày xưa

"Tôi nén đau thương chẳng giã từ
Sợ nàng lo lắng chết trời mơ
Nứơc mất thì tình thôi lỗi ứơc
Đành xem tình đó vốn ngây thơ"

-Khen cho câu "Tình đó vốn ngây thơ"- giọng mẹ chua chát- thôi, ông hãy về đi, xem như tôi đã chết.
-Bà nở lòng xua đuổi, bà không còn lưu luyến gì sao?
-Tất cả đều thuộc về quá khứ, nhắc lại chỉ tổn thương thêm. Thôi ông hãy về đi kẻo con bé đi học về nó thấy đựơc tình cảnh này tôi chỉ có nước chết
-Tôi không hiểu tại sao bà cố gưọng ép mình phải sống theo ý người khác, bà chấp nhận số phận dễ dàng quá

"Nhiều lần quyết quên loài hoa vỡ
Nhưng hễ ngang sông cứ ngóng chờ
Sắc hồng tựa trái tim nhung nhớ
Lỡ chuyến đò ngang, tôi...ngẩn ngơ"

Mẹ sụt sùi
-Ông tới tìm tôi để làm gì? tôi là con đàn bà hư thân, có chồng mà vẫn còn tơ tưởng người đàn ông khác. Kẻ ngoại tình tư tưởng xấu xa như tôi đáng bị lên án, nhưng thật lòng tôi chưa bao giờ muốn danh giá gia đình bị tổn hại. Tôi giận sao mình lại quá yêu ông, không thể dứt ông ra khỏi tâm trí- Bà Khánh cười cay đắng

"Chồng em vốn chẳng biết cười
Nên hoa môi héo em thời lặng câm
Gia phong gác ở đầu nằm
Mỗi khi trăn trở lại thầm đớn đau"

Thanh Nhi không tin vào mắt mình, nàng đang xem lại cuộc tình quá khứ. Mẹ lấy cha là do gưọng ép. Người mẹ thật sự yêu là ông bác kia. Cũng buồn thật, lấy một người đáng tuổi cha, tuổi chú mẹ thì làm sao còn hạnh phúc. Nàng không biết mình nên giận mẹ, hay thông cảm với mẹ. Linh hồn cha nàng nơi chín suối có đựơc yên lòng không. Nàng nhớ lại lúc cha đổ bệnh, cha không hề muốn gặp mẹ, dù mẹ có tới thăm nhiều lần nhưng cha không tiếp, rồi khi cha lâm chung chỉ có mình Nhi ở bên cạnh, cha đã cố thều thào với nàng "Hãy thương mẹ nhiều hơn, quan tâm mẹ nhiều hơn, cha đã không cho mẹ con đựơc hạnh phúc, thì con hãy thay mặt cha làm cho mẹ hạnh phúc"

Lời cha trối trăn, lúc ấy Nhi thật không hiểu, giờ thì nàng biết cha cũng có chút ăn năn. Nàng cũng hết thắc mắc vì sao tuổi đời của cha lại lớn gấp đôi mẹ. Nhi bối rối. Phim chiếu bên trong đang quay một cảnh mùi mẫn. Ông Bảo ôm lấy bà Khánh, còn bà thì gục đầu lên vai ông khóc nức. Nàng chợt tối xầm đôi mắt, chân muốn xông thẳng vào để làm sáng tỏ câu chuyện hơn, nhưng nàng khựng lại khi nghe ông bác nói:

-Bà hãy đi theo tôi, tôi muốn bù đắp quãng đời sau của tụi mình

Mẹ lắc đầu, mắt mơ màng ứơt đẫm rèm mi

"Ân tình hết còn in đáy nứơc
Nghĩa xưa giờ khuyết một vầng trăng"

Ông buồn bã
-Tại sao tới giờ bà mãi...
-Tôi còn có con, tôi không muốn làm nó khó xử
Ông thở dài, cố thuyết phục:
-Tôi sẽ cùng bà che chở cuộc đời nó, bà đừng bận tâm...rồi nó sẽ hiểu, bà đừng để hạnh phúc ở tôi vuột mất
Bà khánh kiên quyết:
-Không thể nào có sự diệu kỳ đó đâu.

Ông nắm chặt tay bà. Tơ tình không thể nối lại. Họ nhìn nhau nuối tiếc. Ngoài song từng cánh hoa tigôn rơi lác đác, những mãng tim rạn nứt

Thanh Nhi vô cùng xúc động, nàng cảm thấy đã tới lúc nên thực hiện tâm nguyện của cha, mang hạnh phúc trở về bên mẹ. Xông vào đường đột thì kỳ cục quá, không biết suy nghĩ thế nào mà nàng chạy nhanh ra vừơn nhặt mấy cánh hoa Tigôn màu hồng, xong lại chạy trở vô. Nàng nhẹ nhàng mở cửa, tiếng mở cửa làm kinh động đôi tình nhân, họ vội vã buông nhau ra. Bà Khánh xâu hổ nhìn con, ông bác thì ngượng ngiụ. Nhi từ tốn tiến sát lại gần mẹ, nàng đặt mấy cánh hoa lên chiếc bàn nứơc, khéo léo ghép từng cánh thành nguyên vẹn hình trái tim. Hành động của nàng làm mẹ nàng không biết nói gì hơn là ôm chầm lấy nàng, ông bác hớn hở, ông cảm kích trứơc tâm ý Nhi dành cho ông.

Nàng đã chấp nhận mọi thứ. Vâng! cả người tình xa xưa của Mẹ. Hoa tim vẫn nở đẹp!

Viết xong 12 giờ 45 phút trưa ngày 24-1-2006
Chỉnh sửa hoàn tất 8 giờ tối ngày 24-1-2006


#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9