Tuyển tập truyện ngắn
Tần Anh 25.01.2006 22:24:06 (permalink)
Câu chuyện mùa đông

Kotoko


Chỉ dành tặng cho riêng tôi, và có thể cho anh nữa.

...........



Lọ lem ngồi khóc,
Ngồi khóc,
Rồi một bà tiên hiện ra, trao cho nàng ba hạt dẻ. Ba hạt dẻ với ba điều ước.
........



Trời về chiều.

Không khí không còn hanh khô như những ngày đầu đông. Vài trận mưa sớm đã làm không khí ẩm ướt hơn, trong một chừng mực nào đó thì nó làm người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cái rét cũng không còn buốt giá, cắt da cắt thịt mà ngọt ngào hơn, tạo ra cho người ta cảm giác đáng nhớ nhung hơn.

Cô đẩy cửa bước ra ngoài. Trời trong veo, đẹp tuyệt vời. Những đám mây trắng nõn bay lững lờ trên vòm trời cao xanh vòi vọi. Gió thổi nhè nhẹ. Cô cảm thấy hơi lạnh, nên quay vào nhà quấn thêm một cái khăn mỏng vào cổ rồi mới bước xuống đường.

Nắng, một chút nắng rơi nhàn nhạt trên đường. Không đủ chói chang nhưng cũng làm không khí ấm áp hơn một chút. Cái thời tiết này thật dễ chịu, không quá lạnh để phải ru rú trong chăn, nhưng cũng không quá nóng để có cảm giác đang giữa mùa hè chứ không phải mùa đông nữa.

Bước những bước khoan thai trên vỉa hè bao quanh cái hồ lớn gần nhà, cô để đầu óc trôi miên man. Gió từ hồ thổi vào mát lạnh, những làn sóng gợn lăn tăn, lăn tăn trên làn nước xanh ngăn ngắt, trong veo thấu đáy. Cô khẽ hòa mình vào dòng người nhàn rỗi đang thong thả dạo bước quanh hồ.

Một vòng. Cô đã đi hết một vòng hồ. Thở phào một tiếng, cô ngồ xuống cái thành được xây bao quanh hồ. Chân mỏi rã rời. Cô nhìn một cách khâm phục những con người vẫn đang thả bước không chút mỏi mệt. Chịu, không thể nhúc nhích thêm một bước nào nữa.

Cô quay mặt nhìn ra hồ. Nắng đã tắt, và mặt hồ dường như sẫm hơn. Gió cũng lạnh hơn. Chiều buồn thinh, tĩnh lặng. Cô cảm thấy cô đơn vô cùng khi nhìn những đôi tình nhân đang mỉm cười nhìn nhau, tay trong tay, bước thong dong qua mặt mình. Nhớ đến người. Nhớ điên người. Sao cô vẫn có thể miệt mài theo đuổi những ảo tưởng về người như thế nhỉ, dù biết rằng nó hoàn toàn vô ích. Biết đến bao giờ trái tim cô mới biết mỏi mệt mà dừng lại đây.

Gió càng ngày càng lạnh. Cô quấn thêm một vòng khăn vào cổ, và tiếp tục nhìn ra mặt hồ. Lạnh, nhưng hoàn tòan không có cảm giác muốn về nhà. Thà ngồi đây, ngắm nhìn thiên hạ đi lại dập dịu còn hơn về giam mình trong bốn bức tường, để nỗi cô đơn gặm nhấm dần con tim đa cảm, để rồi lại mơ mộng vẽ vời ra bao ảo tưởng mơ hồ.

- Chào cô bé.

Cô ngước mắt nhìn lên. Một chàng trai lạ hoắc đang đứng trước mặt cô. Cao ráo, khá đẹp trai, nhưng không phải mẫu người cô thích. Cô giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn săm soi vào chàng trai, với ánh mắt đã làm bao nhiêu người phải lẩn tránh, bỏ chạy. Chàng trai mỉm cười. Vô ích, trên mặt cô như phủ lên một làn sương lạnh lẽo, ánh mắt vẫn không thay đổi, chỉ phóng ra duy nhất một cái nhìn vô cảm.
“Đồ ngốc, cái trò này xưa rồi. Tính làm quen với tôi ah. Vô ích thôi”

Chàng trai vẫn mỉm cười, như là ánh mắt của cô không có chút trọng lượng hoặc ảnh hưởng gì :

- Cô lạnh quá đến mức cơ mặt cứng hết, không cười nói được àh ?

Không còn gì để nói. Cô thở hắt ra, quay mặt nhìn đi chỗ khác. Chàng trai ngồi xuống bên cạnh cô một cách tự nhiên. Kệ xác, chỗ ngồi công cộng mà, ai cấm được.

Cái điện thoại rung lên nhè nhẹ trong túi. Cô giật nảy mình, tim nhói lên một cái. Là ai. Ai nhắn tin cho cô vào giờ này. Là ai nhỉ. Cô run run đút tay vào túi áo. Tim đập thình thịch. Lẽ nào là ... Cô run run đút tay vào túi. Tim đập thình thịch, ánh đèn báo sáng lấp lánh. Là ai. Là ai... Cô vừa muốn mở máy, vừa không muốn. Hay là người. Là tin nhắn của người. Nhưng chắc gì. Người nhắn tin cho cô làm gì. Muốn gặp cô ah. Hay không phải, hay là....

Cô từ từ đẩy cái nắp lên, không hiểu sao thoáng buồn. Là mama. Nhắn tin gọi về ăn cơm. Có cần phải dùng điện thoại vào những việc như thế này không. Làm cô ... Nhưng không hiểu sao cô thấy nhẹ nhõm hơn. Đúgn rồi. Rõ ràng cô đâu là gì với người. Ảo tưởng thêm nhiều chỉ càng thêm đau khổ mà thôi.

Cô đứng dậy. Kể cũng tốt. Ăn cơm, rồi ngủ sớm một chút cũng tốt cho sức khỏe. Dù mai cô được nghỉ, nhưng nghỉ ngơi lúc nào cũng cần thiết.

- Cô bé về à?

Cô kinh ngạc quay lại. Sao, sao nó dám kéo áo cô. Cô giật phắt vạt áo mình lại rồi quay ngoắt đi. Vô ích. NGười con trai đó vẫn túm chặt lấy áo cô. Cô đứng sững quay lại nhìn chàng trai, cố gắng nói với giọng mềm mỏng nhất :

- Cậu đang cầm nhầm vạt áo của tôi. Làm ơn buông nó ra.

Chàng trai nhìn cô, cười phá lên :

- A, vậy cô đâu có câm. Hay quá, thế mà tôi lại tưởng cô bị bệnh. Vậy ở lại trò chuyện với tôi một chút đi.

Ánh mắt nâu thẫm sáng rực trong ánh chiều nhập nhoạng, trong giây lát cô cảm thấy mình như bị mê hoặc. Không hiểu sao cô không phản đối nữa mà lẳng lặng ngồi xuống cạnh chàng trai. Bóng chiều tà đã phủ lên không gian xung quanh một bức màn tím sẫm, mọi thứ hiện ra mờ mờ ảo ảo, chỉ còn là những hình khối câm lặng xa lạ. Trong làn ánh sáng mơ hồ đó, không hiểu sao cô vẫn có thể nhìn thấy chàng trai rất rõ, cô cảm thấy có một quầng sáng dìu dịu bao quanh người chàng. Chàng trai lại mỉm cười.
- Cô đang có chuyện buồn àh.

Những lời nói ngọt ngào vang lên nhè nhẹ, ấm áp vô cùng. Cô đáp khẽ :

- Vâng.

Chàng trai lại mỉm cười :

- Cô có muốn nó mất đi không, nỗi buồn của cô ấy. Cô có ước ao gì không. ?

Cô quay sang nhìn chàng trai chăm chú. Trời càng sẫm, quầng sáng bao xung quanh chàng trai càng rõ dần, lấp lánh. Cô kinh ngạc ấp úng :

- Anh ... anh là ai ????

Chàng trai mỉm cười, xòe tay ra trước mặt cô. Trên tay chàng xuất hiện ba hạt dẻ, màu nâu thẫm, tròn trĩnh :

- Đâu quan trọng gì. Cô bé đưa tay đây.

Cô rụt rè đưa tay ra, người mông lung mơ hồ

- Ba hạt dẻ dành cho Lọ lem ???

Giọng chàng trai thì thầm :

- Đúng vậy, ba hạt dẻ dành cho Lọ Lem. Cho cô đó, Tiêu Tương.

Cô nắm chặt tay. Ba hạt dẻ cồm cộm, nóng ấm. Kỳ lạ. Ba điều ước. Cái gì đang xảy ra bên cạnh cô vậy. Không thể nào. Đây có lẽ là một trò đùa. Cô quay ngoắt sang bên cạnh. Chàng trai đã biến mất. Cô đứng bật dậy nhìn quanh. Vô ích. Chàng trai như không hề hiện diện. Cô xòe tay ra. Ba hạt dẻ nằm im lìm trên tay cô. Vậy sao. Lẽ nào cô đã gặp một thiên thần.

-----

Cô im lặng ngồi ăn cơm. Không bình luận gì về những câu nói huyên thuyên của đứa em gái, không hùa theo những câu nói đùa vô duyên của ông anh trai. Cô chỉ muốn ăn thật nhanh để có thể trở về phòng. Ba hạt dẻ vẫn đang nằm im trong túi cô cồm cộm, nóng ấm, hoặc giả cô cảm thấy thế.

Cô không có phòng riêng, và cô muốn được ở một mình với ba điều ước của mình, không nên để đứa em gái lắm mồm của cô biết về điều đó. Mà thật lạ. Cô không muốn ăn. Bụng cô có lẽ no ngang vì cái bí mật cô vừa gặp. Cô buông bát, cố gắng uể ỏai đứng dậy.

- Con đi ngủ đây.

Mẹ nhìn theo :

- Mệt ah.

Cô khẽ dạ một tiếng. Cố gắng giữ những bước chân mình thật nặng nề, cần phải thế mới lừa nổi con bé em tinh quái. Thật may, nó đang cắm mặt vào cái TV. Cô rút ngay về phòng, đóng chặt cửa lại.

Cô ngồi bệt trên giường, ba hạt dẻ đặt ngay ngắn trước mặt, lăn lóc bình thường như những hạt dẻ khác. Chẳng có gì chứng tỏ nó là ba hạt dẻ có phép màu cả.

“Mình đang cư xử như một con ngốc. Có lẽ cái thằng đó đang thầm cười nhạo mình. Tốt nhất là quẳng nó qua cửa sổ. “

Không hiểu sao cô vẫn ngồi im. Nhỡ đó là thật thì sao. Dù sao cô cũng đã bị coi là một con ngốc, dù có tin thêm một chút nữa cũng đâu tệ hại hơn.

Cô cầm một hạt dẻ lên. Ước gì đây. Ước gì đây.

Cửa phòng bỗng bật mở. Cô hoảng hồn đánh rơi hạt dẻ xuống nệm. Cô em gái chạy ào vào phòng. Nó nhìn sững cô, rồi reo lên :

- A Hạt dẻ.

Và trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng gì, nó vồ lấy cả ba hạt dẻ. Cô vội kêu lên :

- Không ăn được đâu, nó còn chưa chín.

Con bé đút tọt ba hạt dẻ vào túi, đáp tỉnh khô :

- Lát em sẽ bỏ lên trên bếp, làm thành món hạt dẻ nướng. Cám ơn chị nhé.

Nó đóng sập cửa phòng, biến mất, bỏ lại cô ngồi sững sờ trên giường. Vậy là sao. Ba hạt dẻ của cô. Ba điều ước của cô. Có lẽ đây là ý trời. Muốn cô không phải băn khoăn về ba điều ước chăng. Hoặc giả đó chỉ là ba hạt dẻ bình thường và điều đó giúp cô khỏi bẽ bàng ảo tưởng. Cô thở dài, nằm xuống giường, kéo chăn lên ngang mặt rồi với tay tắt đèn.

Nếu còn ba hạt dẻ, cô sẽ ước gì nhỉ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2006 03:17:06 bởi kotoko >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9