Văn MM_Ngọc
MM_Ngoc 30.01.2006 03:23:51 (permalink)
Kỷ niệm đêm 30

Nàng ngồi im lặng bên giòng sông ,nhìn mông lung xa xa trên dòng chảy,trôi về đâu thế đám Lục Bình kia...? sao chẳng thấy sự hăm hở cùa mùa xuân trên đám Lục Bình vậy nhỉ ,có điều gì đó thiếu thiếu mà mọi khi nàng vẫn nhìn thấy trên mặt sông này ,à đúng rồi ,hoa Lục Bình chưa nở ,chẳng có một bông nào cả ,nên đám Lục Bình trở thành trơ trọi trên giòng nước ,y hệt như nàng trơ trọi ngồi bó gối nhìn hờ hững xa xăm...

Thực ra chiều nay nàng không ngồi một mình,bên cạnh nàng còn có một người nữa ,cũng im lặng y như nàng vậy ,có điều lâu lâu lại liếc mắt nhìn nàng dò hỏi ,nét băn khoan hiện rõ trên ánh nhìn của cậu nhỏ ( nàng tạm gọi người ngồi bên là "cậu nhỏ " vì chắc chắn cậu ta ít hơn nàng cả chục tuổi có dư ) Lúc mới đến ngồi đây nàng còn liến thoắng lắm cơ mà ,kể cho cậu nhỏ nghe đủ thứ chuyện về chỗ ngồi của nàng bên giòng sông này ,nào là nàng đã mua một gói xôi mang ra đây ngồi tự tình với cái muỗng ,nào là nàng hay thích coi thuyền bè qua lại trên sông ,coi những người đi chợ đêm trốn tránh cảnh sát đường sông ( nàng thú vị với cái ý nghĩ mới nảy ra trong cái đấu " thông thái " của mình ( vì nàng gán cho họ trốn tránh này nọ ,chứ thực ra có ai trốn tránh ai đâu ) chỉ có nàng đang cố trốn tránh chính mình mà thôi. Nàng đã ngôi im lâu lắm rồi ,ít nhất là 3 phút ,cậu nhỏ không chịu nổi nữa liền hỏi nàng " chi hai nghĩ gì thế? có điều gì buồn à? " Buồn ! cái từ đó sao mà xa xỉ vậy nhỉ ,Nàng chẳng có cả thời gian để nghỉ ngơi ,lấy gì có thời gian để buồn chứ. Nàng hơi mỉn cười trong bóng tối mờ mờ đang dần bao phủ cả mặt sông, ngước nhìn lên trời để tìm một ngôi sao nhấp nháy ( coi có phải cô em gái đáng yêu đang cười với nàng đó không?) Trời còn trong xanh bằn bặt ,một vài dải mây trắng bồng bềnh lơ đễnh trên cao ,ước gì nàng với được cụm mây trắng kia nhỉ ,nàng sẽ phủ lên đôi cánh tay trần của mình để ngăn làn gió se se lạnh ,bầu trời đang từ từ vào đêm.
Đêm nay là đêm 30,đêm cuối của năm ,ngày cuối của tháng. Lần đầu tiên trong đời nàng ra khỏi nhà vào đêm 30 tết ,có lẽ cũng là lần cuối bên giòng sông với người bạn nhỏ này ( chứ biết đâu với chàng thi sỹ nào đó nàng lại chẳng ra ngồi hàng đêm nhỉ). Những ý nghĩ vơ vẩn thường làm nàng cảm thấy vui vui. Nàng tự hỏi nhỏ lòng mình " ta có thấy khác lạ không nhỉ nếu bên cạnh ta là chàng ? " cậu nhỏ nói khẽ chỉ đủ cho nàng nghe " chị có đôi mắt rất buồn " lại buồn nữa ,sao hôm nay cái từ này nàng nghe nhiều thế.Ngày 30 tết sao lại buồn nhỉ ,nàng không cho phép mình phí phạm ngày cuối của năm đâu, nàng quay lại nói " chị không buồn em ạ " thế là nàng đành dùng từ buồn để nói rõ lòng mình lúc này.Nàng cũng đã chia sẻ với cậu nhỏ về nỗi lòng của cậu rồi.Những lời bi ai của cậu kể ra một câu chuyện đứt quãng về thời gian và không gian , làm nàng càm thấy muốn an ủi ,chia sẻ với cậu nhỏ bằng mọi khả năng của mình. Đều làm nàng thấy hơi khó hiểu ở mình là chưa bao giờ nàng đi với ai vào đêm 30 như hôm nay ,vậy mà nàng đã sẵn sàng đi với cậu nhỏ ,nghe cậu kể về số phận của mình ngay bên giòng sông thơ mộng này ,vào ngày cuối cùng của một năm ,nghe cậu nói về cái chết sắp xảy ra cho cậu...Mà sao nàng vẫn bình tĩnh lắng nghe ,bình tĩnh khuyên nhủ.....
Nàng ngồi trầm ngâm nhớ lại mọi chuyện đã từng xảy ra với nàng bên giòng sông êm ả này ( cả chuyện buồn lẫn chuyện vui ) tất cả đã đi qua kễ từ khi kim đồng hồ nhích qua thời khắc của điểm giao ngày và đêm. Không gian vẫn chìm vào yên lặng. Quanh nàng người đến ngày càng đông hơn ,có cả trẻ em vui vẻ nhảy tưng tưng bên cạnh những người lớn.Thì ra đêm 30 tết có rất nhiểu người cũng ra khỏi nhà ,cũng đến bên giòng sông này nhỉ ,họ cũng chờ đợi một điều gì đó chăng? Đêm càng lúc càng chìm sâu xuống giòng nước ,khi chiều nàng còn thấy từng giải mây thả mình in trên mặt sông ,bây giờ mặt sông đã nuốt chửng nó vào lòng rồi ,nên không còn nhìn thấy các đám mây đâu nữa. Nàng tiếc rẻ cảnh tượng huy hoàng hồi chiểu khi mới ra ngồi đây ngắm trời mây ,ngắm sông nước.
Đang trầm ngâm bỗng nàng nghe có một tiếng nổ nhỏ và tiếng rào rào y như mưa mùa hạ vậy ,Một phút im lặng bao trùm cả khu vực sông đêm...rồi bỗng vỡ òa thành tiếng reo vang của tất cả mỗi người ,nhất là của lũ nhóc con sửng sốt vì giữa trời cao lồng lộng vừa xuất hiện một đóa hoa màu tím thẫm đang nở ra..nở ra để giữa lòng nó lại sáng bừng lên ,lung linh những đốm sáng xanh dương lộng lẫy ,y như thật nhiều ngôi sao xinh xinh cùng nhấp nháy ,rồi hàng chùm ,hàng chùm hoa lại nở ra...nở ra rực rỡ cả vùng trời trên sông ,làm cả mặt sông bừng tỉnh giấc. Trên trời ,dưới sông đều lung linh tỏa sáng ,Bầu trời đêm 30 tối như mực bỗng rực sáng lên bởi ngàn vì sao li ti óng ánh đủ màu liên tục nở rộ ,đua nhau nở rộ. tiếng reo hò vang mặt sông ,ai nấy đều thích thú ,vỗ tay tán thưởng cảnh tượng hoành tráng của đợt bắn pháo bông này.
Nàng cũng trầm trồ vì vẻ đẹp lộng lẫy của pháo bông trên bầu trời. Tự nhiên nàng nghĩ ra một điều " nếu như bên cạnh nàng hôm nay là chàng nhỉ? thì nàng sẽ không có cảm giác thấm lạnh khi ngồi phơi sương gió giữa đêm như thế này đâu. nàng thực sự cầu mong điều kỳ diệu đó đến với mình,nàng tự vòng hai tay qua ngực , che cho hai cánh tay trần lạnh ngắt của mình.Như hiểu ý nàng cậu nhỏ hỏi khẽ " em che cho chị hai nhé " nàng mỉm cười lắc đầu ,né tránh cậu nhỏ. Cậu đâu có biết rằng nàng chỉ dành điều đó cho chàng mà thôi ,và không ai có thể thay chàng được. Một cảm giác hơi buồn buồn len vào ý nghĩ " giờ này chàng đang làm gì nhỉ...? ngủ hay thức...? có nhớ tới nàng không?
Tiếng trầm trồ không còn nhiều như lúc đầu ,vì bây giờ đang bắn vào giai đoạn cuối.Những bông hoa cuối cùng được bắn lên cùng một lúc trước khi ngưng hẳn làm mọi người reo mừng súyt xoa mãi ,một cảnh tượng tuyệt vời nhất giữa đêm 30 tối đen như mực , là cảnh tượng hoành tráng của hoa pháo bông nở rực rỡ cả bầu trời đủ kiểu,đủ màu
Bầu trời sau khi kết thúc các đợt bắn pháo bông mờ cả đi trong làn khói trắng đục.Mọi người lục tục kéo nhau ra về.Nàng còn ngồi nán lại một chút vì ngòai đường đông nghẹt người ,chen chúc xe cộ ... nàng vẫn ngồi im ,cái lạnh cũng giảm bớt đôi chút vì mải coi bắn pháo bông quên cả lạnh.Bây giờ nàng mới chợt thấy lòng se sắt lại ,nàng thấy mình thật sự cô đơn giữa bao người xung quanh ,cô đơn dưới gầm trời đêm 30 ,đêm cuối cùng của năm mới.
Dẫu rằng bên cạnh nàng cón có một người nữa nhưng không ai có thể làm cho nàng bớt cảm thấy cô đơn được ,ngọai trừ một người....người đó là chàng thi sỹ của lòng nàng.
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 04:25:35 bởi MM_Ngoc >
#1
    Ct.Ly 14.02.2006 04:35:51 (permalink)
    #2
      MM_Ngoc 26.07.2006 04:27:29 (permalink)
      Tia Sét

      ( Người đi ngược chiều gió )


      Gío bình thường thổi nhè nhẹ - mát mẻ - êm êm và còn mang theo tiếng vi vu của sáo diều trong lòng nó nữa - Người người say sưa tận hưởng nó , thả mình mơ mộng trong nó - và ngủ êm như ru trên cánh võng thơ ca. Ai cũng mỉm cười trong lời ru của gió , ai cũng nương theo chiều gió mà đi - ai ai cũng yêu ngọn gío lành man mác lời ca.

      Cánh võng vườn thơ đang đu đưa bỗng khựng lại ngơ ngác . Cái gì vậy? Điều gì vậy? có một vệt gì đó như một tia sét sượit qua cánh võng. nó chưa cất tiếnng cười vì ánh sáng thường đi nhanh hơn tiếng động. Tia sét nghiêng mình nhìn xuống , nó tò mò , tọc mạch nhòm ngó làng thơ

      Thích thú xoè bàn tay ra nhứ nhứ để mọi người hốt hoảng chơi. Cái ánh sáng của tia sét mới nhìn thì dễ sợ thật , cứ nhoằng một cái , ngoằn ngoèo xoèn xoẹt quanh vườn tược , làm cây cối nghiêng qua , nghiêng lại tránh né.

      Đám cây cối có vẻ căng thẳng chống chọi , còn tiếng sáo bình thường vẫn vi vu ru ngủ cho cánh võng thì bây giờ lại tò te , tò te như tiếng còi cảnh báo , càng tò te tiếng sáo càng làm người ta lo lắng tợn , không biết rồi sẽ ra sao với cái thứ sét ở đâu lạc tới này. Phải chi nó là giữa cơn giông , đằng naỳ nó lạc đường , lạc ngõ ở đâu nhảy xuống vườn này , cứ y như Thiên Lôi trượt chân rơi xuống vậy đó , nó làm cả không gian căng lên như dây đàn bị vặn quá cỡ. mọi cây cối trong vườn cứ gio gai nhọn cả lên , hoặc chí ít cũng xù những gì được coi là để tự vệ lên. tất cả đồng thanh , đồng thủ cảnh giác tia sét quái lạ đó
      Trong khi đó , tia sét cứ nhở nha , nhởn nhơ ghẹo hoa ghẹo lá , và coi giò coi cẳng của những ai đang run lên , những bàn tay cố dấu kín mà cứ lòi ra từ cánh võng bây giờ đã hết đu đưa mà đang co cứng lại chuẩn bị đối phó với tia sét.

      Tia sét khoái chí qúa , hắn nhảy đánh nhoằng một cái , tung ra một chưởng , là tiếng cười hi hi hi ( may quá chưa phải là đùng đoàng như người ta vẫn nghe thấy mọi khi ) mà hắn tung ra một chưởng ( có vẻ giống na ná là thơ hay gì ấy ) tia sét cất giọng đọc oang oang giữa thanh thiên bạch nhật chẳng ngán ai cả , chảng sợ ai cười , tia sét chỉ sợ người ta không hiểu bài thơ hắn ra mắt cái vườn đẹp đẽ đang phát run lên vì hắn mà thôi.
      Vừa đọc xong bài diễn văn ra mắt làng thơ , hắn nhoản miệng cười khà khà khà và...chuồn thẳng

      Xin chào mọi người nhé , tôi chỉ là một tia sét đi hoang , ngang qua vườn Thượng Uyển , chớ có sợ sự thật của tia sét nhé , chính tia sét sẽ làm cho hoa lá xanh tươi thêm đó , cứ mở sách vật lý ra mà coi về tác dụng của tia sét với thiên nhiên các bạn ạ

      XIN CHÀO

      #3
        MM_Ngoc 26.07.2006 04:30:44 (permalink)
        Chân dung chàng Thi sỹ của Việt Nam Thư Quán


        Anh có khuôn mặt không biết có được gọi là bí ẩn không nữa, vì thực sự tôi không nhìn thấy anh bao giờ, tôi chỉ hình dung anh qua những điều anh viết, những suy nghĩ, vui buồn có những khi lại rất dí dỏm được thể hiện trên các trang thơ văn. Tôi vẫn phải mỉm cười khi nghĩ về anh vì anh có khuôn mặt của những gì tôi gán cho anh trong suy tưởng của mình.
        Một khuôn mặt trầm tư dưới mái tóc gọn gẽ chải ngược trên trán, đầu hơi cúi xuống, cằm tương đối đầy đặn thánh thiện trước thánh giá. Trong lòng anh đang nghĩ gì nhỉ khi anh cầu nguyện Đấng Thiêng Liêng...? Chỉ biết là nó rất hiền từ, (nhiều lúc còn có vẻ thơ ngây nữa đấy) khi anh quỳ gối trong ngôi giáo đường quen thuộc. Tôi lại muốn mỉm cười vì hình như ngay trong anh lúc ấy, khi đang cầu nguyện, một câu thơ nào đó xuất hiện thay vì lời kinh cầu , có thể lắm chứ . Thế là tôi bắt gặp cái man trá dễ thương của anh (không thực lòng với Chúa nhé ! dám đem người anh yêu vào câu kinh cầu). Có thể là sự man trá đó có từ phía tôi, cũng có thể do tôi mong muốn ở anh điều gì đó nên tôi đã gán sự man trá của tôi qua anh. Có trời mà biết sự thực khi cầu kinh anh có nghĩ đến điều gì khác không chứ ? "Chỉ có Chúa mới biết ", lần này thì tôi bật cười to lên... Đúng ! chỉ có Chúa mới biết anh có làm thơ khi đang cầu nguyện hay không mà thôi. Thế tại sao vừa cầu nguyện xong là anh đã đăng ngay một bài viết gì rồi...? "Chỉ có Chúa mới biết "!...
        Anh lại cũng có một khuôn mặt rất khả ái khi yêu đương, nét trầm tư biến mất khỏi anh, tôi thấy anh như mơ mộng bay bổng. Anh mở to đôi mắt mơ màng để nhìn vào cội nguồn của tình cảm, và anh có thấy những mạch máu li ti từ khắp toàn thân đang dội ngược về tim những phách loạn nhịp không anh? Cẩn thận thi sĩ ơi! Các cô gái đang bị cảm xúc của anh làm cho choáng ngợp đấy!
        Tôi lại thấy anh đang cưỡi trên con tuấn mã mà người đời thường gọi là Bạch Mã của Hoàng Tử. Anh phi qua đồng, qua đồi núi, thung lũng, qua suối, qua sông... Khi phi với nước kiệu nhẹ nhàng, khi như tên bắn vào tim từng cô gái. Trên lưng tuấn mã, anh mỉm cười ngạo nghễ, trẻ trung. Tôi thầm ngưỡng mộ các chàng hoàng tử phi ngựa Bạch. Tôi chỉ đứng xa xa nhìn họ, dò hỏi...? Có con đường nào đưa họ đến với mình không nhỉ? Anh thì cứ cho ngựa tung vó câu dưới nắng vàng tươi của cánh đồng quê mẹ, hay dưới trăng đêm ngang đỉnh Thiên Thai? Khuôn mặt trước kia có lẽ trắng lắm ,còn bây giờ hơi rám nắng rắn rỏi do bôn ba trên lưng ngựa, để đi tìm cảm xúc chân thật nhất của tình yêu...
        Không hiểu tôi có phóng đại anh lên hay không, và anh có tự hào về chính mình hay không nữa, nhưng tôi nhìn thấy anh ngồi trên lưng ngựa, tay cầm một cuộn giấy các bài viết của mình và tự cười phá lên khi băng qua một cánh đồng, anh vung thơ xuống những người thợ đang gặt lúa trên cánh đồng bát ngát màu vàng, làm cho các cô phải bỏ cả liềm gặt ngẩng phắt lên, xô đẩy nhau dúi dụi để đón nhận lời tỏ tình của chàng thi sỹ. Anh thả hồn thơ vào các đám mây đang lơ lửng vắt vẻo trên trời, làm đám mây cứ mải soi gương xuống dòng sông trong vắt, anh thả tình xuống khi ngang qua dòng suối ngàn hoa, cho các nàng tiên nữ nhảy nhổm lên mà đuổi bắt nhau oai oái và nằm lăn ra dưới khóm hoa dại dọc hai bên bờ suối cười đùa rôm rả. Có một nàng trên làn môi xinh xắn còn đang ngậm một nhánh hoa dại, nàng chui sâu vào bụi cỏ mềm mại, khẽ ngả tấm lưng trần thon thả xuống bờ hoa cúc trắng tinh khiết, tận hưởng những lời tình tứ của thơ ca. Còn anh, nheo nheo cặp mắt vui vẻ hơi giễu cợt như đang tự giễu chính mình, hàm răng trắng, đều đặn sáng lên khi cười đùa với các nàng thơ xinh đẹp ấy.
        Nhìn gương mặt trẻ trung vui vẻ của anh lúc đó, tôi không thể nào hình dung lại được con người đạo mạo khi đang chắp tay cầu nguyện của anh. Cái dáng cao cao hơi đầy đặn luôn toát lên một sức thuyết phục, lôi cuốn phụ nữ. Chắc chắn anh là "Thiên sứ ", Chúa sai xuống trần rồi, Thiên Sứ của thơ tình đấy các cô gái ạ. Mà này! Đừng cô em nào vội vàng tin vào thơ ca của chàng thi sỹ cả nhé! Hãy tin vào chính cảm xúc của lòng mình với thơ ca. Hãy bay bổng khi thơ ca đã hạ cánh xuống phàm trần và đứng rất vững chắc trong diễn đàn Việt Nam Thư Quán...

        #4
          MM_Ngoc 26.07.2006 04:32:53 (permalink)
          Một điều mới mẻ


          Đã bao nhiêu năm rồi ,cứ mỗi khi sắp đến một ngày lễ gì đó ,nhất là các ngày lễ tết sao tự nhiên tôi thấy buồn chi lạ.Lâu lắm rồi ,có thể là 3 năm hay 5 năm gì đó tôi không đi mua sắm đồ mới để mặc nữa ,cứ măc những cái áo cũ ,cái quần cũ cách đây 3 hay 5 năm trước. Có cái đã bạc màu ,có cái sù cả lông trên bề mặt sợi ( nhất là những cái áo bằng sợi pha len ) mà sao tôi chẳng thấy gì là kỳ cả ,tôi vẫn cứ như vậy từ lâu rồi. Bình thường tôi rất vui vẻ ,hay choc phá mọi người ở công sở ,lúc nào cũng cười tươi rói ,hết chọc người này lại chọc người khác ,làm ai cũng phải cườo theo tôi cả. Nhưng về đến nhà tôi lại chẳng biết tại sao mình cứ thấy buồn buồn ,nhất là vào những ngày lễ. Và thường thì tôi im lặng mãi cho đến ngày hôm sau khi quay vào công sở ,tôi lại trở thành con người khác...
          Những ngày lễ ,tết mọi người đi mua sắm và chuẩn bị đi chơi xa ,còn tôi chẳng đi đâu cả ,cứ ngồi lì ở nhà bên máy vi tính ,viết lách đủ điều ,và đọc đủ thứ ,sao mình giống mấy người già lão thế nhỉ...?Ấy vậy mà chẳng ai nói tôi gìa đi cả ,cứ vậy vậy hòai.Tôi nghĩ có lẽ vì ngày nào cũng tập thể dục cả đó ,hay có lẽ tôi chẳng có sự thù hận trong lòng nên tôi không phải đau đớn ,khổ sở như những người hay giận dỗi. và điều đó làm cho tôi trẻ chăng? Có điều tôi rất hay tủi thân khi nhìn mọi người đi chơi với nhau ,đi mua sắm đồ mới để chuẩn bị cho một cuộc dã ngạoi nào đó. Còn tôi cứ thui thủi một mình ,và cứ như vậy năm này qua năm khác cũng đã quen rồi.
          Có lẽ người bạn tâm đắc nhất của tôi là diễn đàn.Những trang thơ ,trang văn này làm tôi nguôi đi nỗi buồn vào những ngày lễ tết. Bởi vậy tôi yêu nó hơn tất cả những gì xung quanh tôi,nên tôi chẳng cần đi đâu cả.không cần phải ăn mặc cho đẹp ,cứ bình thường như mọi ngày là xong.
          Tết này có lẽ cũng vậy thôi ,cũng lại măc những cái áo cũ... Tôi chẳng muốn phá vỡ những gì tôi đang có ,phá vỡ những thói quen lâu nay.
          Nhưng hôm nay ,có một điều gì đó len lỏi vào trong lòng tôi ,làm tôi thấy rạo rực , và cũng làm tôi có cảm giác không yên tâm như mọi lần. Tôi không thích cảm giác này lắm ,nó làm người ta thấy bất an trong lòng.
          Lạ thật đấy ,có một thứ tình cảm lạ đang xâm chiếm ,len lõi vào suy nghĩ của tôi. Nó đang từ từ phá vỡ thói quen của tôi ,và thường bất chợt cắt ngang những thói quen suy nghĩ thường ngày. Nó là cái gì nhỉ...?phải chăng nó có thể thay đổi cuộc sống rất bình thường nhàm chán của tôi..?
          Không biết nữa ,nhưng nhiều khi cũng thấy vui và nhất là có một cảm xúc dâng lên mỗi khi tự nhiên nhớ về nó....Có phải đó là tình yêu không nhỉ... Tôi vừa muốn né tránh nó ,vừa muốn khám phá nó... Tôi đang chờ đợi điều gì nhỉ tôi ơi... !

          #5
            MM_Ngoc 26.07.2006 04:34:59 (permalink)
            Trái táo chín và đôi cánh tay




            Thế là tôi đã rời bỏ con người đó ,con người đã làm đau trái tim bé nhỏ của tôi. Có lẽ anh qúa đầy tràn lòng kiêu hãnh ,qúa đầy tràn sinh lực để luôn khao khát cái bao la của tình cảm ,mà trong cuộc đời này tình cảm bao la lắm đó. Nên anh nhanh chóng quên trái cấm anh đã lỡ cắn một miếng to ,ngập hết bờ môi dầy dặn của anh. Anh vừa nuốt xuống..trôi qua cần cổ là anh đã quên phắt ngay miếng táo thơm ngọt ,đỏ lựng vì chín trên cây. Chưa kịp cả trầm trồ khen mùi thơm ngon của nó. Anh vung vẩy đôi cánh tay to khoẻ rắn chắc của mình ,với cái dáng hơi khuynh khuynh của những người cảm thấy mình oai vệ lắm ( mà thực ra chỉ để che dấu nội tâm thiếu tự tin của mình mà thôi ) anh đang buớc đi ngoài đường ,những bước hơi vội vàng. Miệng luôn nở một nụ cười vĩnh cửu trên đôi môi dầy đó.
            Anh đang đi với cái vẻ đầy tự tin đó , tự nhiên tôi thấy anh hơi luống cuống dừng lại cạnh một cô gái vừa băng qua đường. Cô gái đó có dáng người thon thả và khá khêu gợi. Nhưng nét mặt lại rất dễ thương và tràn đầy sự kiêu hãnh vào nhân dáng của mình. Vẻ tự tin thành đạt hiện rõ ra ở khuôn mặt trắng trẻo đầy đặn , cặp mắt hơi sếch lên với cách nhìn chăm trú ,nhưng lại hơi phớt đời và cái khoé miệng rất dễ thương khi cười mà người ta gọi là miệng qoai sếch , hơi cong lên ở hai bên khoé ,lúc nào cũng như muốn mời mọc người ta hôn lên nó. Anh dừng lại liếc nhìn cô ta ( tự nhiên anh có cảm tưởng rằng đây là người sẽ đem lại cho anh mọi thứ ) và thực sự sửng sốt vì anh bỗng nhiên rất muốn hôn cô ta ,mặc dù đó là ngay giữa đường đi lối lại ,mà với cô ta anh hoàn toàn là người xa lạ.Tôi rất mong anh đừng dừng lại ,mong anh hãy đi tiếp trên quãng đường anh đang rất cần phải đi tới đích. Quãng đường không còn bao xa là tới cuối đường rồi. Nơi đó chính là lối rẽ cuối cùng để anh đi về hướng của sự thành đạt , của mơ ước bấy lâu nay trong cuộc đọ sức của anh với bao vất vả gian lao trên con đường học vấn mà anh luôn theo đuổi ,biết bao tâm nguyện của anh muốn đặt tới đỉnh cao của sự hiểu biết khoa học.
            Đúng rồi ,có lẽ những người làm công việc khoa học ,họ đều có cái tính như anh cả đó. Rất tự tin nhưng lại thiếu hẳn nhận thức về cái thực trong cuộc sống đời thường. Họ chỉ trú tâm vào việc học thôi ,họ rất tự tin vào khả năng hiểu biết khoa học của mình ,nhưng họ lại luôn vấp ngã khi đối mặt với cuộc sống và nhất là với tình cảm.
            Tôi rất lo lắng về con người này ,anh y hệt một đứa trẻ to xác vậy ,mau thay đổi ,và ngơ ngác trước vẻ đẹp mê hồn của tình cảm ,do đó chẳng bao giờ nhận thức được cái nào đẹp hơn cái nào trong tình cảm cả. Hai tay anh cứ khuỳnh ra ,vung vẩy ,nên chẳng thể nắm bắt được điều cần nắm bắt vì mải làm ra bộ mình tự tin và oai vệ. Anh đâu có biết tình cảm chẳng cần đến cách khuỳnh khuỳnh của hai cánh tay anh ,mà cái nó cần là một vòng tay chắc chắn ,ghì chặt và mạnh mẽ mà bao dung . Nó không cần cái kiểu làm bộ của hai cánh tay đó ,cho dù hai tay có to lớn cỡ nào đi nữa.mà không chở che được thì nó cũng không cần đâu. chỉ vì anh đã tự tin không đúng chỗ mà thôi.
            Điều tôi lo lắng đã thành sự thực.Anh đứng lại nhìn trân trân vào cô gái và bất ngờ nói với cô rằng " cô thấy tôi thế nào? nếu tôi yêu cô ? " nói xong anh tự ngạc nhiên về chính lời nói của mình ,nhưng lại tự cảm thấy mình hay thật. Còn cô gái hơi ngạc nhiên thật ,nhưng chỉ một thoáng thôi vì có lẽ cô đã gặp không ít người đến với cô bằng đủ mọi kiểu rồi ,nên cô chỉ hơi mỉm cười ,nhếch cái qoai sếch lên một chút và nói " Tôi không thích đôi tay của anh đâu " Cô hơi cười to hon , ưỡn thắng hơn bộ ngực no tròn của cô về phía trước và vẫn đi như chưa từng thấy anh.chưa từng nghe anh hỏi vậy. Tôi cũng hơi phật ý với cô gái đó ,vì tôi vẫn hơi thích anh một chút ,cho dù hai cánh tay của anh khuỳnh khoàng hoi quá đáng ,nhưng cũng có sao đâu ,vì tôi thích anh ở mọi khía cạnh mà ,kể cả điều xấu nhất trong con người anh tôi cũng chẳng lấy đó làm buồn phiền ,chỉ hơi lo lắng mà thôi.
            Anh rất ngạc nhiên về câu trả lời của cô gái , anh quay người lại sải những bước gần như là chạy theo sau lưng cô ,anh năn nỉ " tôi thực sự thích cô mà ,làm ơn đi... " Lúc này cô gái dừng bước và nói " anh là ai vậy...? Tôi đâu có cần anh thích tôi chứ ,nếu anh cứ quấy rầy ,tôi sẽ la to đó " Anh chưng hửng vì lời nói đó và đứng khựng lại một chút ,rồi tiếp tục đi sau lưng cô gái vừa đi vừa nghĩ mãi không biết mình có nên khuỳnh hai tay nữa hay không...?
            Tôi thấy buồn cho anh một người tự sưng là nhà khoa học có hạng ,nhưng lại rất đáng chán trong lĩnh vực tình cảm. Bây giờ tôi cũng bắt đầu lây cô gái đó về việc hơi coi thường anh rồi. Thực ra trái táo chín mọng anh đâu có được ăn chứ ,vì anh không biết trái táo đó ở đâu cả ,hơn nữa trái táo chín không tự nhảy vô miệng anh được ,nếu anh không biết phân biệt đâu là táo thật ,đâu là táo để chưng cho đẹp.
            Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định không nghĩ gì về con người này nữa ,vì tôi cũng không thích cách đi khuỳnh hai cánh tay hơi qúa đáng của anh. Tôi không muốn trái tim nhỏ bé luôn khao khát yêu đương của tôi sẽ bị anh làm tổn thương ,nên tôi không chú ý đến anh nữa cho dù anh có khuỳnh hai tay để đi hay không.
            Tôi tự mỉm cười với cái ý nghĩ vui vui này , rồi sẽ có một cô gái dễ thương nào đó đang đi qua đường , thích cái dáng đi làm bộ của anh chứ nhỉ.


            Đã mang vào thư viện
            #6
              MM_Ngoc 26.07.2006 04:40:41 (permalink)
              CỘI NGUỒN CỦA MỘT NGƯỜI MỸ



              Tôi là DV ( một cái tên Mỹ được viết tắt xin không nói ra ) tôi lớn lên ở Việt Nam ,Nơi đó Mẹ của tôi đã sinh ra tôi ,nuôi tôi khôn lớn. Từ nhỏ xíu tôi đã được biết thế nào là sự khổ đau của mẹ ,đã được biết thế nào là nỗi vất vả ,gian truân để vượt qua được những năm cơ hàn của cả gia đình tôi trên vùng kinh tế mớI . Đã được biết thế nào là sự khinh rẻ của ngườI đời khi nhìn những đứa trẻ lai như tôi.... Nhưng tôi vẫn cứ lớn lên ,vẫn cứ là tình yêu của mẹ ,của mọi ngườI trong gia đình .
              Tôi là con út nên Mẹ yêu tôi lắm . Còn tôi vừa đi học vừa lo giúp mẹ những việc có thể giúp mẹ . Nhưng dĩ nhiên tôi cũng làm mẹ đau lòng không kém những gi tôi đã làm cho mẹ . Gia đình tôi nghèo lắm ,luôn luôn cơm không đù ăn , áo không đủ măc .tôi lại không thể mặc những cái áo mà anh tôi để lại vì tôi lớn nhanh hơn cả bạn bè cùng lứa tuổi ,nên mẹ đành may riêng cho tôi những cái áo của tôi , đó là điều tôi rất thương mẹ ,vì như vậy càng làm mẹ thêm vất vả vì tôi .
              Quê tôi ở Biên Hòa ( thuộc tỉnh Đồng Nai bây giờ ) cách thành phố Sài Gòn có 30 km thôi ,nhưng tôi chưa hề được lên thành phố ,vì nhà tôi nghèo lắm ,vì tôi và gia đình phải sống ở vùng kinh tế mới ,tôi không có điều kiện để được vui chơi như mọi đứa trẻ khác ,Tôi rất mong có một ngày tôi sẽ đến thăm Sài Gòn ,nhưng ngày đó chưa tới .
              Năm 20 tuổi mẹ tôi quyết định tìm lại người cha cho tôi ,để tôi có được cơ hội vươn lên với xã hội . ( vì khi tôi vừa lọt lòng thì cha tôi được lênh về nuớc ,hết hạn nghia vụ của người công dân Mỹ ) Mẹ tôi đã nhờ nhiều người tìm kiếm cha tôi theo tên tuồi và số lính . Người ta đã tìm thấy cha của tôi ,nhưng tìm thấy trên tấm bia mộ ,vì cha tôi đã qua đời cách đó hai năm . Thế là tôi hết hy vọng gặp mặt cha ,hết hy vọng một cơ hội vươn lên .... Nhưng Mẹ tôi rất thương tôi ,mẹ không muốn tôi cứ mãi bị mòn mỏi vì sự kỳ thị của mọi người ,mòn mỏi vì không có lối thoát trên vùng đất này ,mẹ muốn tôi đổi đời ( vì tôi là con của mẹ mà )
              Mẹ vẫn tìm mọi cách để cho tôi về được nơi cha tôi sinh ra ( vì chỉ nơi đó tôi mới thực sự là tôi thôi ,vì nơi đó tôi là một người Mỹ ,như mọi người Mỹ khác )Trong khi đó tôi buồn ,chẳng biết phải làm sao với chính mình ,tôi uống cho thật say xưa ,đập phá mọi thứ cho thỏa thích ,tự đánh vào mình khi cơn giận đã lên đến tột đỉnh ... để rồi ...sau khi hết cơn thịnh nộ với đời ,hết buồn ,hết giận lại chạy về bên mẹ ,cầu cứu mẹ ,van xin mẹ tha lỗi cho tôi ( con yêu mẹ biết nhường nào mẹ ơi ... và con đã có lỗi rất nhiều với mẹ )
              Sức tôi mạnh lắm vì tôi đã là một chàng trai 20 tuổi ,đã giúp đỡ được mẹ khá nhiều ,nhưng vẫn chẳng thể nào nguôi được lòng ham muốn vươn lên nữa ,tôi không cam tâm khi thấy mình không làm được điều gì đó cho tương lai ,cho mẹ của tôi .
              Tôi đã đi qua Mỹ theo diện con lai . ( mẹ của tôi đã làm cho tôi tất cả để tôi được về với quê hương của tôi ,nơi mà tôi không hề biết đến từ lúc ra đời cho đến 20 năm sau ) nhưng đó vẫn là quê hương của người cha đã sinh ra tôi ,và đó là nơi người ta nhìn tôi cũng bình thường như mọi người Mỹ khác .
              Vậy nhưng... người ta đã quăng chúng tôi ra đường sau khi họ đưa những đứa con lai về Tổ Quốc của nó ... người ta chẳng coi chúng tôi ra gì cả ,chỉ là thứ rác rưởi của xã hội ,không nơi nương tựa ,không một tiếng Mỹ có được khi thốt ra lời cầu xin mọi người hãy cho tôi một công việc để kiếm sống . Cho nên những đứa con lai như tôi đã trở thành những kẻ bất hảo trong xã hội ,trở thành tệ nạn, thành gánh nặng cho xã hội cho cộng đồng nơi họ quăng chúng tôi đến nước Mỹ này .
              Lúc đầu tôi rất lo sợ ,rất nản chí ,rất bế tắc ... nhưng rồi những điều đó từ từ qua đi ,khi hằng đêm nằm thao thức nhớ mẹ của tôi ,những lời mẹ khuyên tôi trước khi ra đi ,tôi ghi nhớ mãi trong lòng .hai mươi năm mẹ nuôi tôi khôn lớn thành người ,tôi không thể làm mẹ tôi buồn khi biết tôi chẳng thành người . Khi mong muốn tôi có được một tương lai nơi quê hương xứ sở mới ( nước Mỹ xa lạ ) Tôi đã quyết tâm làm lại cho mình tất cả .dù phải trả giá đắt thế nào tôi cũng phải trở thành người mà mẹ mong đợi ở tôi .

              Bây giờ tôi đã có 3 đứa con , mức thu nhập của tôi bằng hai người khác cộng lại ( nước mỹ không phải chu cấp cho các con của tôi ,vì tôi tự lo được cho tụi nhỏ ,các con của tôi rất ngoan ngoãn ,học giỏi ) tôi có một căn nhà chưa gọi là khang trang lắm ,nhưng là nhà do tôi gầy dựng lên bằng công sức của mình. Mười sáu năm sống bên đất Mỹ ,đã hai lần tôi về với mẹ ,thăm lại quên hương của tôi ,Đó mới chính là nơi tôi đã học làm người ,đó là nơi mẹ của tôi đã cho tôi tất cả . Mỗi khi có điều gì phiền muộn tôi đều nhớ đến mẹ ,nói với mẹ ,cầu xin mẹ che chở cho tôi như thời còn thơ dại . Tôi yêu quê hương Việt Nam của mẹ ,của tôi .vì đó mới chính là nguồn cội cho tôi khôn lớn thành người

              đã mang vào thư viện
              #7
                MM_Ngoc 26.07.2006 04:43:27 (permalink)
                Alo...Xin hỏi ai vậy nhỉ? DV đây bạn. Tôi là DV đây ,tôi đang ở Việt Nam đó. Ohhh. Bạn về Việt Nam có việc gì vậy? Sao không cho tôi biết..? Tôi có một việc bất ngờ phải về Việt Nam bạn ạ
                Chúng tôi đã hẹn gặp nhau vào buổi trưa hôm nay mùng 6/12 ,tháng Noel vui vẻ này. Cứ hàng năm vào tháng 12 ,từ đầu tháng không khí Noel đã bắt đầu rộn rã rồi , mọi người đều vui hơn một chút do không khí Noel bắt đầu bao trùm lên toàn thành phố, nó đang từ từ len niềm vui vào lòng từng người dân ,nhất là tầng lớp thanh niên thành phố . Tại các xóm Đạo ,họ rộn rịp chuẩn bị các hang đá cho Chúa về nghỉ ngơi sau cả năm mệt nhọc với công việc cứu rỗi của Người. Tôi không có đạo nhưng vẫn rất vui vào những ngày này của tháng 12 hàng năm. Tôi tưởng DV cũng về chơi Noel nên hỏi bạn về chơi Noel ở Việt Nam à? Tiếng đầu giây bên kia hơi lưỡng lự và trầm hẳn lại , DV lưỡng lự vài giây rồi cho tôi biết là Bác của DV vừa mất , Me lại đau năng nên DV phải chạy về Việt Nam gấp như vậy. Tôi hỏi thăm và chia buồn với DV. bạn cho tôi biết bạn phải về Mỹ ngay vì bạn cũng hết tiền rồi. Về đây bạn đã cho các cháu hết số tiền đem về để giúp các cháu làm ăn... Còn giúp mẹ đang đau nặng và lo đám tang cho bác.Đó là những mong ước của người mẹ khi thấy con mình đã trở về lo lắng cho mẹ và gia đình sau một thời gian đi lập nghiệp nơi xa. Mẹ vẫn mong mỏi về DV ,và bạn luôn nhớ quê hương của mình. Nơi đó đầy ắp những kỹ niệm đau buồn thơi xa xưa khốn khó ,và cũng đầy ắp tình yêu của mẹ trong lòng đứa con lai ngày nào. DV đã trở về bên mẹ


                Vây là cuối cùng chúng tôi cũng gặp được nhau. DV đã ra phi trường từ 6 giờ chiều ,đi loanh quanh chơi với vài người bạn. Đến 9 giờ tối tôi mới chạy ra phi trường. Vì từ nhà tối tới phi trường chỉ mất khỏang 20 phút đi xe máy. nên tôi còn tranh thủ lên net để làm chút việc rồi mới ra gặp bạn. Ra đến nơi ,từ xa tôi đã nhận ra David ,tôi chạy lại ngay vì tôi va David đã hẹn nhau chỗ gặp mặt rồi.
                DV và tôi đều rất mừng rỡ. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau mà giống như đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. DV hỏi tôi " Cô Long chạy xe ra có bị kẹt xe không vậy ( DV vẫn đùa gọi tôi là cô Long ,và dần rồi quen luôn cách xưng hô như vậy ), đường có xa không..? Mẹ CL có khoẻ không.... DV hỏi tôi nhiều lắm. " Tôi chưa kịp hỏi thì DV đã kể tôi nghe rất nhiều chuyện xảy ra cho mình khi về VN thăm mẹ lần này và những lần trước đó. Nge DV kể chuyện về mẹ của mình tôi mới thấy hết tình cảm trong con người của anh chàng Mỹ này. DV là người sống rất tình cảm với gia đình ,với mẹ của mình ( y như một người Việt Nam chính cống ) không khách sáo ,mà rất chân thành với mọi người trong gia đình. Tôi cũng gặp chị ruột của DV và đứa cháu cũng ra tiễn ở phi trường. DV nhờ tôi giúp đỡ cho đứa cháu gái và một đứa nào đó đang học...Nhờ tôi lưu tâm giúp đỡ nếu có điều kiện.DV rất lo lắng và quan tâm đến những đứa cháu của mình. Tôi thầm cảm phục anh chàng Mỹ này vì hiện nay ở VN thiếu gì người chẳng hề quan tâm đến ai trong chính gia đình của mình nữa đó. DV rất lo lắng cho sức khoẻ của mẹ ,nỗi lo cứ ám ảnh hoài khi nhìn thấy mẹ khi khóc ,khi cười trước khi DV ra sân bay.
                Đây là lần đầu tiên tôi quen và kết bạn với một người Mỹ gốc Việt. Quen thân với DV rồi tôi mới mất dần ý nghĩ những người con lai là những người không có một Tổ Quốc nào cho riêng mình và không nhiều tình cảm với gia đình ,với xã hội vì họ thường bị khinh rẻ ,hắt hủi và bỏ rơi...bị quên lãng trong cái thế giới chật chội này. DV đã làm tôi suy nghĩ lại về những người Mỹ gốc Việt đã bị " biến " thành một món hàng để " họ "mua bán kiếm lời trong các dịch vụ đưa con lai về đất Mỹ. DV kể với tôi rất nhiều điều về cuộc sống thực sự của những người VN sống ở Mỹ. Họ khổ sở thế nào để kiếm được tiền,cuôc sống thực của họ ra sao ( nghe mà phát sợ ) nhưng khi về đấn VN họ lại huyênh hoang ,khoác lác về cuộc sống của họ bên Mỹ ,càng làm cho nhiều người lâm tưởng cái thiên đường đó đang chờ đón họ. Theo tôi cũng có thể là thiên đường thực nếu họ đã sống ,học tập và làm việc một cách nghiêm túc trên đất Mỹ. Thì đất Mỹ sẽ trả lại cho họ những gì họ cống hiến ,vì tôi có nhiều người bạn hiện đang sống bên Mỹ.Họ rất hài lòng về nghề nghiệp ,cuộc sống của họ ,họ hoàn toàn an tâm khi đến tuổi nghỉ hưu. Đó là những người có ý chí phấn đấu bằng chính sức lao động của mình trong học tập và làm việc , nên họ được nước Mỹ hoan nghênh nhiệt liệt.
                DV đang rất nôn nóng quay về để làm việc ,và gặp lại các con. Các con của DV rất ngoan ngoãn ,học giỏi. Tụi trẻ con đều nói và hiểu được tiếng Việt. DV muốn chúng hiểu được cội nguồn của cha mẹ chúng nó ,hiểu được tại sao cha chúng nó lại yêu Tổ Quốc VN như vậy


                #8
                  MM_Ngoc 26.07.2006 04:45:44 (permalink)
                  TRUYỆN KIẾM HIỆP THỜI NAY


                  Nàng đang sống (không phải trong Cổ mộ ) .mà nàng sống ở nhà của nàng ,nàng thích thể dục thể thao ( vì nàng chưa học kiếm cung bao giờ cả ,nhất là môn CHƯỞNG ... ) nàng không biết chưởng theo phái Cổ mộ ,nhưng nàng lại biết truyền nội lực của mình cho người bị đau ( nếu người đó bị đau ở phần đầu ,nàng sẽ giúp người đó mau chóng đỡ đau bằng cách truyền nội lực lên gan bàn chân của người đó ).
                  Nàng ngủ trên giường nệm ( có thể nằm võng để ngủ ) chứ không ngủ trên sợi dây thừng nhỏ xíu ( vì nàng không muốn bị té đau ) ...nàng cũng thích ăn uống nhẹ nhàng ( Điều này thì gần giống phái Cổ Mộ )
                  Nàng có 3 Sư phụ truyền nghề cho nàng ,nhưng cả 3 người đó đều là nam giới ( điều này tự nhiên nó đến ,chứ nàng không hệ lựa chọn cho mình ) Và nàng cũng chẳng lấy thế làm buồn phiền ,mà trái lại là đằng khác ...
                  Hàng ngày nàng luyện ( võ thể dục )vào buổi sáng sớm ,buổi trưa và có khi thêm buổi tối nữa ...nên nàng luôn bận rộn về thời gian học đạo của mình . Ngược lại nàng có được một dáng người tròn lẳn , chắc nịch ,nhanh nhẹn .. Với một khuôn mặt thon nhỏ luôn tươi cười ,làn da rám nắng rắn rỏi , cặp mắt sáng trong ...nàng được tiếng là một Mui Mui dễ thương trong giới ( không phải là võ thuật ,càng không phải là phái Cổ Mộ ) mà trong giới ... mày râu ..điều này không hề làm nàng để ý ,lưu tâm ...
                  Rồi một ngày không như mọi ngày ,đang trên đường đi học đạo .. nàng gặp một thiếu niên anh hùng ( so với nàng có thể được kêu là cậu bé ) Nhưng về thể chất và tinh thần ( kể cả kiến thức ...) thì vuợt trội hơn nàng gấp bội ,hơn nàng kể cả về lĩng vực ...tình cảm . Nàng cảm thấy trong lòng dậy lên một điều gì đó giống như một luồng gío mới thổi bật lên tất cả mọi nguồn cảm hứng mà lâu nay đang ngủ quên trong lòng nàng ...Một điều gì đó mới lạ bàng hoàng ...nàng không tin ở bản thân mình nũa ( Vì nàng đã nguyện với lòng mình chỉ tôn thờ võ thuật ,không màng đến điều gì khác ) nàng cảm thấy bất an trong lòng thay vì lạnh lùng như những lân đi học đạo xưa nay ...nàng tự hỏi lòng mình ...điều gì đang xảy ra như vậy ? phải chăng ta lầm đường lạc lối ..đi về ...( nhà ) ...để rồi nàng cứ đi lang thang khắp những con đường có ánh trăng ... ,để nhìn lại cái bóng nhò bé của mình in hằn trên con đường đó lâu nay ...nàng bỗng nhiên chợt nghĩ ..có bao giời cái bóng của mình được trùm lên bởi một cái bóng khác mạnh mẽ ,bao dung không nhỉ ...

                  ( Phần tiếp theo )
                  Nàng vẫn tự cho mình là đã hiểu rõ cuộc sống này lắm ( vì nàng đã sống trong nó kha khá rồi mà ) .Nàng luôn yêu cuộc sống ,tin tưởng vào cuộc sống mà trong đó người sinh thành ra nàng dạy nàng nhìêu điều thật đáng qúy ,nên nàng rất qúy trọng cuộc sống này . Do vậy bản thân nàng luôn muốn đem vào cuộc sống những gì nàng cho là tốt đẹp mà mình có thể thực hiện được với mọi người ...
                  Ở đâu có thể học hỏi được điều tốt ,điều hay nàng đều đến đó bái sư học Đạo ... Một hôm nàng gặp một người có tầm vóc cao lớn hơn nàng cả về thể lực lẫn học thức ,nàng đã tin ngay những điều rất hay mà người đó chỉ vẽ cho nàng .. và nàng đã trao toàn bộ số ngân lượng mà nàng dành dụm được cho người đó mượn để làm một công việc gì đó ... ( đối với nàng đồng tiền không là tất cả ) nên nếu có thể giúp được họ nàng sẵn sàng chìa tay ra với mọi người ,sẵn sàng chia đồng bạc cuối cùng với người cần nó hơn nàng .
                  Thế nhưng nàng đã vấp phải một sự thực mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới ... Số ngân lượng nàng đưa cho người kia tưởng làm được điều tốt cho họ ...trái lại họ đã trở thành một người bất lương hồi nào không biết .Được tin đó nàng đã buồn cả một thời gian dài ,và nàng đã hoang mang ít nhiều khi nghĩ về những con người sống trong cuộc đời này ....
                  Nàng vẫn thấy chỉ có võ thuật là không lừa gạt ai cả ,và nàng càng yêu thích các bài thể dục hơn nữa ,nó luôn đem lại cho nàng niềm vui và sự trẻ trung ,kể cả ...hạnh phúc.
                  Lại nói nàng có 3 người thầy ( 3 sư phụ truyền đạo chính giáo )
                  Một người thầy dậy nàng môn yoga ,Sư phụ chỉ dậy nàng đúng một động tác thể dục dể làm cho tâm trí luôn cânn bằng ,chống mất ngủ .Thầy dậy xong thì nói :"con hãy tập nó ,và chờ thầy về ,khi nào về thấy con vẫn tập thày sẽ chỉ tiếp động tác kế tiếp ".Sau đó thầy đã lên núi tinh tâm ...Đến nay đã hôn năm năm trời nàng vẫn tập và vẫn chờ đợi thầy trở lại .Nhưng đến năm thứ 5 thì nàng chợt hiểu ra thầy đã dạy cho nàng biết kiên trì ,nhẫn nại trong cuộc sống.
                  Sư phụ thứ hai chỉ cho nàng hoc cách truyền nội lực giúp đỡ những người có sức khoẻ yếu .Nàng đã giúp rất nhiều người bị đau hoặc bị tai nạn vào đầu .Học môn này nàng mạnh mẽ hơn nhiều so với trước kía .đó là môn khí công ,rấtt cong hiễu cho sức khỏe .
                  Sư phự thứ 3 dậy cho nàng cả hai môn phái kia ( khí công va yoga ) dạy nàng võ thuật để tự vệ nhưng chủ yếu là tập cho khoẻ .nàng học rất nhanh tất cả những lới thầy dạy ...
                  Ngoài ra nànng còn học một môn thể dục theo phái bàlamôn của các Lạt Ma Tây Tạng nữa ...
                  Học dược các môn võ thuật thì nhiều lắm đó ,nhưng riêng về con người nàng mãi mãi mù mờ ,vì xưa nay nàng không để ý đến ai cả .Với nàng ai cũng là bạn tốt ( nàng vẫn cho rằng ta chẳng hại ai ,thì chẳng ai hại ta cả ).Nhưng lòng người như biển cả ,biển vừa rộng vừa sâu .Khi hiền như làn gío nhu mì ,khi tàn bạo lật chìm tất cả ...
                  Nàng buớc vào đời bằng một hành trang toàn là màu Hồng không một chút kinh nghiệm về con người trong cuộc sống .Bởi Nàng chỉ là cây cỏ hiền hoà mà thôi

                  ( ĐOẠN KẾT - THAY LÕI MUÔN NOI )

                  Đứng trên ngọn đồi thật cao ,nơi vườn Địa Đàng đang đâm chồi nảy lộc ,cây Tùng đang ra lá mới ... Nàng nhìn lại nơi đã đến ,đã qua . Nàng rất tiếc nơi nàng vừa rời khỏi đó .vì nàng những tưởng đó là nơi đất lành chim đậu ...thực ra nới đó lại gây cho nàng nỗi buồn vào giờ phút tưởng là thăng hoa . nàng đã rời xa và để lại sau lưng mình nỗi nhớ nhung man mác , cảm giác ấm cúng ở nơi đó đang từ từ biến đổi theo thời gian .mà chính con người đã huỷ hoại nó .Tiếc thương một khoảng trời đẹp ,nàng vãy tay chào ,lưu luyến chào từ biệt bạn bè .Xin người trồng rừng đừng tự mình phá huỷ cái mình đã sinh ra ,chỉ vì một phút bất đồng ,tương phản ...

                  Thôi chào nhé bạn bè ơi chào nhé
                  Ta đi rồi lưu luyếm mãi không nguôi
                  Chăng có ta ,buồn cũng một phút thôi
                  Hãy giữ mãi tình bạn bè thân ái
                  Chớ vì chỉ một phút giây oan trái
                  Mà ngắt đi bao lộc của chồi non
                  Để rồi mai đá quây chẳng thành hòn
                  Để nuối tiếc thời vàng son bất khuất
                  Ta đi nhé chẳng có gì khuất tất
                  Chỉ đượm buồn nơi đã đến hôm qua
                  Chúc mọi người hãy sống giữa chan hòa
                  Tâm hồn đẹp - hơn bao điều muốn nói


                  Và nàng đã ra đi ...Xin chào bè bạn lần chót ...

                  Nàng đến một nơi mới ,nơi đây nàng bắt đầu làm lại cho mình tất cả.Nhưng nàng chẳng ngần ngại gì đâu ,vì bản tánh nàng lạc quan lắm. Nàng dọn dẹp và bỏ đi những gì không cần thiết cho cuộc sống của mình.Mỉm cười hài lòng Nàng vui vẻ đi vòng quanh và

                  - XIN CHÀO MỌI NGƯỜI

                  Hãy cho tôi một khoảng trời bên cạnh các bạn nhé ,tôi muốn được ngắm bầu trời mênh mông đầy sao tại nơi các bạn đang quây quần vui vẻ bên nhau - Cho phép tôi nhé.

                  Gió hãy hát lời thân thương
                  Sông hãy hát lời vấn vương
                  Người hãy yêu tôi chân thật
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2006 04:47:00 bởi MM_Ngoc >
                  #9
                    MM_Ngoc 14.11.2006 07:55:27 (permalink)

                    Phù Du

                    Hạt cát quay cuồng và si dại trong cơn cơn lốc cuốn nó đi , càng bị lốc cuốn trôi nhanh xuống triền dốc , nó càng cố níu kéo lấy cái ào ảnh mà nó mơ giữa ban ngày là tình yêu. Đành rằng tình yêu cho nó sự hứng phấn lạc quan , nhưng với điều kiện nó bình an trong cuộc sống thường nhật ( có nghĩa nó phải được người ta giành cho một vị trí ổn định , an toàn - không mất cân bằng với vị trí trụ lại của nó và xung quanh dù mọi điều kiện có thể thay đổi không làm nó nao núng ) Thì tình yêu sẽ càng đem lại cho nó nguồn cảm hứng thơ ca hơn nữa .
                    Ta cũng như mọi hạt cát khác đang có mặt trên đời này , cũng chịu bão giông như mọi hạt cát khác. Nhưng dù gì hạt cát là ta cũng có một nơi trụ lại để vượt qua cơn giông. Thì Tình yêu đến với ta là đểu khích lệ. Nhưng nếu hạt cát không có chỗ gửi thân trong cuộc đời , cứ bị gió bão xoay tứ chiều , bấu víu chỗ này một ít , chỗ kia một giây , lưu linh lưu địa , mất hẳn cân bằng trọng lực , mất hẳn phương hướng giữa đời , để gió cuốn đi đâu cũng được , thì tình yêu chĩ là những phù du huyễn hoặc , mục ruỗng thêm trên cát , nát bấy thêm thời gian mà thôi
                    Hạt cát phải biết tìm cho mình vị trí nào là vững chắc, để người đời cảm nhận sự cần thiết của nó trong cuộc sống - tình yêu không phải để mua vui , nếu cứ níu lấy tình yêu để qua cơn bĩ cực chỉ làm tình yêu trở thành nạn nhân trên đường hạt cát đang trôi đi trong lốc cuốn xa mù
                    Cái gàn dở chỉ càng làm mất hẳn ánh sáng mà hạt cát trắng có thể trở thành thủy tinh.
                    Hãy đi tìm bến đỗ cho mình trước khí cơn lốc cuốn phăng đi tắt cả và nhận chìm luôn hạt cát trong xa mặc hư không
                    #10
                      MM_Ngoc 17.02.2007 08:52:28 (permalink)
                      Bình yên , điều tôi luôn mong đợi đã đến với tôi thực sự rồi. Đã bao năm tôi không tìm được cho lòng mình sự bình yên , cái gì được gọi là bình yên chỉ bất chợt đến trong một thoáng chốc rồi lại nhanh chóng qua đi. Tôi trôi trên vùng không gian bàng bạc , không điểm đến , cứ trôi đi , trôi đi
                      Không biết là bao lâu nữa... nếu như không có một điểm để tiếp xúc , có lẽ tôi vẫn mãi quay quanh chính mình , quay quanh tiệm cận không bao giờ có điểm cuối
                      Điều gì đã làm tôi bỗng trở nên hoạt bát , vui vẻ hẳn lên như vậy? điều gì khiến tôi luôn nảy sinh sáng kiến trong công việc , và đoạt lấy kết quả như mình mong muốn? Điều gì khiến tôi không còn buồn những ngày nghỉ , ngày lễ tết?
                      Tôi đã đến được điểm tiếp xúc của đường tiệm cận. Tôi có được tình yêu thực sự như mong muốn của mình rồi. Bây giờ tôi sẽ là một mùa xuân hoa nở , luôn luôn giữ cho đời mình hoa đua nở trong vườn tình yêu dù cho giữa mùa đông băng gía hay nóng như thiêu cháy , hoa cũng sẽ nở tươi thắm trong lòng tôi.
                      Tôi rất bình yên trong lòng. Tôi yêu cuộc sống này giữa những người bạn văn thơ trên Việt Nam Thư Quán và trên tất cả các trang web đem đến cho tôi sự hứng khỏi làm thơ.Xin cảm ơn người đã làm tôi trở thành mùa xuân của chính mình
                       
                      #11
                        MM_Ngoc 26.05.2007 06:18:59 (permalink)
                        HẠT BỤI



                        Hạt bui trốn vào hốc sâu của mắt  , nó sợ người đời ghét bỏ nó , hắt hủi nó như người ta vẫn làm như vậy với tất cả dòng họ nhà nó xưa nay. Nó tự nhủ ta sẽ ở yên nơi này và không để ai ăn hiếp nữa ,  ẩn mình ở đây là yên chuyện nhất.
                        Mắt thấy hạt bụi lo sợ như vậy , nó mỉm cười nghĩ mình sẽ làm hạt bụi cảm thấy yên tâm khi cư trú tại đây vì mắt  luôn là nơi nhìn nhận mọi việc đúng mực nhất và hơn nữa con mắt đã tu hành từ lâu , nó nhìn điều đúng sai rõ hơn hạt bụi , nó không bao giờ muốn gây điều ác nào kể cả với hạt bụi đáng thương kia
                        Con mắt liền tỏ lòng thương cảm bằng cách nó tiết ra một thứ nước đặc biệt để rửa chổ ở của hạt bụi và tắm cho hạt bụi sạch sẽ . Nó cố gắng hết sức mình vì hạt bụi nên nước mắt của nó có cả vị mặn mà như  tâm tư của nó. Nó kể cho hạt bụi nghe những vui buồn mà nó  từng trải qua giống như hạt bụi bây giờ.
                        Hạt bụi lắng nghe mắt kể chuyện của mình. nó cũng muốn chia sẻ với mắt nỗi đau chung này nên nó ra sức nhúc nhich , ra sức tắm trong thứ nước đầy tình cảm của mắt . Nó càng nhúc nhich nhiều , mắt càng khóc nhiều , khóc đến độ hạt bụi khó chịu và nghĩ sao mắt lại quấy nhiễu cái ý muốn bình yên của hạt bụi. Thế là nó nổi giận thực sự , vung tay đánh tứ tung bảo vệ quyền được bình yên của nó tại cái hốc mà nó đã quyết chiếm lấy làm đại bản doanh trú ngụ ,  con mắt bây giờ  lại thấy mình còn tội nghiệp hơn cả hạt bụi kia  nữa vì hạt bụi đã đánh cho nó đỏ ngầu cả lên , không còn nhìn thấy đâu là trắng đâu là đen nữa.vì mắt đang nhắm nghiền lại để không thấy cái cảm giác đau khi hạt bụi đang ra sức đuổi mắt đi chỗ khác.
                        Sai khi nhắm nghiền lại khá lâu , con mắt chợt nhận ra rằng trong bóng tối nó vẫn thấy rất rõ hạt bụi chính là kẻ  đáng để người đời quét cho sạch khỏi nơi thanh tịnh xưa nay của mắt , nơi tu hành không thể để hạt bụi đến quấy nhiễu vì không bao giờ hạt bụi lương thiện với bất kỳ ai ngoài nó ra , hạt bụi sẵn sàng làm đau mọi con mắt khác nhau trên đời này. Điều nên làm nhất của mắt là dùng nước mắt hay một thứ nước mạnh mẽ khác cuốn trôi hạt bụi ra khỏi hốc mắt  và hãy luôn luôn tỉnh táo để bảo vệ con ngươi của chính  mình vậy

                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2007 06:20:16 bởi MM_Ngoc >
                        #12
                          MM_Ngoc 17.06.2008 08:18:26 (permalink)
                          PHÍM ĐÀN ĐÁ NÚI


                          Chúng tôi đi bên cạnh nhau , anh ta vẫn im lặng bước , hình như đôi chân anh ta biết nói và nó đang nói điều gì đó mà tôi chưa hiểu được . Nên tôi chỉ đành im lặng đi bên cạnh , chỉ đành chờ đợi điểu đôi chân anh ta sẽ nói ra ( hoặc chính anh ta sẽ mở miệng )
                          Dẫu sao cũng đã đến chân núi rồi . Bất chợt tôi hơi mỉm cười , ý nghĩ thoáng qua trong đầu lại là những mẫu chuyện vui nho nhỏ , Tôi dự định dành để kể cho anh ta nghe khi bàn chân của anh ta rên khe khẽ , tôi sẽ kể cho anh ta bớt mệt khi phải leo dốc với sức khỏe không mấy khả quan của anh ta . Bất giác tôi tự hào về sức khỏe của mình ,lâu lắm rồi chưa một lần ngã bệnh dù chỉ là ho gió .
                          " Mình đi từ từ thôi hả " tôi đề nghị vậy , Anh ta liếc nhìn tôi rất nhanh , chân hơi chậm lại một chút ( đôi chân dò hỏi hơn là đôi mắt , tôi nghĩ vậy , thực lòng rất muốn anh ta giữ sức khỏe ngay từ lúc bắt đầu leo núi , đường còn xa mà ) Anh ta vẫn đi , yên lặng đi không nói lời nào , chỉ khuôn mặt là phẳng phất một nét cười và đôi chân nói lời bình thản nhất của tiếng bước chân nhẹ nhàng đều đặn không dài không ngắn tạo thành một âm thanh câm khó tả ( nhưng tôi lại nghe được )
                          Trời mùa này nhiều nắng hơn nhiều gió , dốc núi xương xẩu nhô ra , người đời đã làm cho núi đau rát cả thân mình bằng sự phá hoại tàn khốc , y như chiến tranh vừa tràn qua đây vậy . Cây cối chặt trụi thay vào đó là trồng loại cây không giữ được chân của đất nên thân mình của núi đang từ từ lở loét ra , đau đớn như bị ai xé nát từng thớ thịt "âu cũng là nghiệp " tôi nghĩ vậy . nắng càng ngày càng gay gắt , tôi bắt đầu đổ mồ hôi rơm rờm trên trán và trên lưng . Nhìn ngang qua người bạn đi cùng tôi hơi mừng vì thấy anh ta chưa có vẻ gì là mỏi mệt cả . vẫn cái nụ cười phảng phất ấy trên môi .vẫn đôi chân muốn nói điều gì trong cấm nín.
                          Tôi đưa mắt ước lượng con đường phía trước , mới đi được một phần tư quãng đường thôi mà dự định kể chuyện vui của tôi lại biến đâu mất nhỉ . bản thân tôi cần giữ cho hơi thở của mình đều đặn hơn nên tôi quyết định không nói gì cả ( vì thấy người bạn đồng hành không có ý muốn nói chuyện trong khi đi ) . Tôi hơi ngạc nhiên mỗi lần nhìn qua anh ta chưa lần nào thấy anh ta có vẻ mệt mỏi hay có ý cần nghỉ giữa đường . Tôi vẫn đề nghị " nghỉ chút nhé , có cần nghỉ chút không ?" anh ấy vẫn không trả lời , chỉ hơi mỉm cưới , tôi nghĩ là anh ấy cười vì khuôn mặt tươi hơn lúc nãy do cặp mắt nói rõ điều đó , không như nụ cười phảng phất thường trực trên môi . Chẳng nói gì cả anh ấy vẫn bước rất đều đặn , khoan thai . Đôi chân nhẹ nhàng đặt trên từng phiến đá như người ta lướt từng ngón tay trên phím đàn vậy . Tôi nghe gió vi vu ...vi vu hòa âm với bản nhạc lặng câm phát ra từ bước chân anh ấy . Tôi nghe có tiếng vọng của núi rừng trầm trầm nói chuyện với đôi chân của anh ấy .
                          Tôi đã thấm mệt . Còn một phần hai quãng đường nữa . núi càng ngày càng dốc hơn , giọt mồ hôi càng ngày càng lớn hơn và nắng càng ngày càng đỏ ối như trái chín lựng . Tôi muốn ngồi xuống vài phút , và muốn anh ấy nói chuyện gì đó với tôi ( có thể nói chuyện một chút cũng hay , quên được cái nóng gay gắt đang bủa vây quanh chúng tôi ) nhưng anh ấy không có ý muốn ngồi lại , đôi chân anh ấy không đồng tình với sự nghỉ ngơi dù chỉ là dừng lại vài giây , nó chẳng hề có cảm giác mỏi rã như chân tôi . tôi nhìn đôi chân anh ấy mà thèm " lạ thật " Đành đi theo vậy . Lần này tôi đi theo anh ấy phia sau , lâu lâu tự tụt lại để nghỉ đôi chút , sau đó lại phải sải bước theo cho kịp , do vậy mồ hôi túa ra , nhịp thở dồn dập chân mau mỏi rã .
                          "Quái lạ " cái anh này hình như đôi chân không biết mệt mỏi hay sao nhỉ ? Tôi quên phắt là trước đó tôi biết chắc căn bệnh hiểm nghèo của anh ấy đang mang trên người , và tôi đã từng mừng cho mình không bị căn bệnh đó , đã từng lo lắng cho anh ta trước khi leo núi , đã từng chuẩn bị cho anh ta những mẩu chuyện vui để anh ta đỡ mệt , chuẩn bị cả tình huống xấu nhất là dìu anh ta nếu anh ta mệt không đi nổi .
                          Vậy mà tôi đang phải chạy theo phía sau , mà đâu có sát ngay phía sau , anh ấy bỏ rơi tôi một quãng ,lâu lâu ngoái lại nhìn tôi động viên và nụ cười vẫn phảng phất trên môi .
                          Bước chân vẫn nhẹ nhàng gõ trên từng phím đàn đá núi , gió vẫn hây hây ... vi vu ...vi vu , rừng núi vẫn đồng thanh hòa âm trầm mặc . " đôi chân đang hát " tôi chợt nghĩ vậy khi nhìn dáng nhỏ nhắn của anh ấy in trên lưng núi , khoan thai khắc vào bậc đá từng nốt của một bản nhạc tâm linh thinh lặng . Bất giác tôi mỉm cười , nụ cười phảng phất trên môi tôi đã nở từ lúc nào không biết .Tôi cũng bước từng bước nhẹ nhàng ngay sau lưng anh ấy . Toàn thân thả lỏng , nhẹ nhõm bước như đi trên một lớp khí vậy .
                          Bây giờ những bàn chân dường như đã hiểu nhau , cùng đang thì thầm " đây là con đường về với ngôi nhà thân yêu của ta . về với Mẹ của ta , về với núi rừng của ta , ta ca hát khi về với cội nguồn thiêng liêng trong lòng Mẹ " Giờ đây tôi đang bước trên phím đàn đá núi , hai chúng tôi cùng hòa nhạc với rừng với núi , với gió trời mơn trớn lá hoa và với nắng say say giữa khoảng trời lồng lộng .
                          Không còn một cảm giác mệt mỏi nào nữa chúng tôi cùng nở nụ cười như hai kẻ đa tình yêu phím đàn đá núi
                          #13
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9