Khoảng lặng
Trả hết nợ duyên tình ngày xưa cũ
Trao lại em hôn nhỏ ấm môi hồng
Tặng cho biển một khoảng buồn trên sóng
Giữ cho đời một khoảng lặng trong đêm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2006 22:10:47 bởi tinhanhdemvang >
Nhớ
Xuân đến rồi có phải vậy không em?
Nơi phố xưa còn mùa thu hoa sữa
Em có về thăm lại chút thương yêu
Hay lặng lẽ gom lá vàng nỗi nhớ !
Xuân đến rồi còn chăng những ngày đông
Mênh mông một cõi lạnh tê lòng
Phòng không gối chiếc đêm đơn bóng
Ôm mộng chờ mong ngọn lửa hồng.
Xuân đến đó đào mai đua sắc thắm
Đón nắng hồng tươi, nở môi hoa
Nghiêng ngả lòng ai bên song cửa
Mơ hoài một bóng ngóng tình nhân...
ánh xuân hồng thắm trên muôn nẻo
nao nức mừng vui đón xuân tươi
ai hay ai biết nơi xa lạnh
một mảnh tình băng khép giữa dòng
Lời ai thoảng gió bên thềm
Tình ai sóng dậy êm đềm biển khơi
Ngày mai xuân đến em ơi
Tình xuân mãi gọi về nơi bến tình
Bâng khuâng nhớ dáng nhớ hình
Tìm trong xuân sắc hương nồng yêu thương
Ai về còn thấy vấn vương
Anh về ngập nắng nẻo đường tình yêu
Còn gì đâu nữa anh ơi !
Hẹn ước tình son chẳng vơi đông đầy
Mà tình hóa kiếp bèo mây
Người đi không hẹn được ngày về thăm
Em còn đợi đến trăm năm
Biết người phương đó trăm năm có về
Xuân này em đợi chốn quê
Xuân sau biết có người về hay chưa?!!
Xuân này rồi đến xuân sau
Trăm năm anh đợi ngàn năm em chờ
Gió trôi theo gió hững hờ
Thuyền trôi theo sóng thẫn thờ bến mong
Tình anh gửi mộng đêm hồng
Ru em giấc ngủ say nồng yêu thương
Ngày xanh rồi những đêm trường
Bơ vơ hồn vắng vấn vương nỗi sầu...
Hẹn ước mùa Xuân
Hẹn hò chi hỡi tuổi xanh
Thời gian vội khép mong manh nắng chiều
Mây trôi cùng gió phiêu diêu
Bỏ quên ta giữa khoảng yêu tím mờ
Hẹn hò chi lúc ngủ mơ
Ngàn hoa ong bướm tình thơ thắm nồng
Giật mình mới hiểu rằng không
Chiêm bao sao mãi chờ mong mỏi mòn
Xuân ơi có phải vẫn còn
Đào mai vẫn đẹp mầu son chưa nhòa
Bãi dài bến rộng hồng hoa
Bên sông vẳng một tiếng hò đợi sang
Trời mênh mông nước mênh mang
Một mình ta với thênh thang nỗi sầu
Đường dài trăm nỗi lo âu
Đợi người bắc một nhịp cầu cho thơ
Gió chiều ơi gió chiều ơi
Sao đem đến những tả tơi cõi lòng
Hẹn rồi cũng để mà trông
Thuyền tình trôi mãi mãi không về bờ...
Ta còn đợi một chữ duyên
Ta còn chờ một chiếc thuyền xa khơi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2006 21:58:02 bởi Viet duong nhan >
Buồn nỗi nhớ
Đêm lắng xuống muôn đêm buồn ảo não
Cõi hồn vương mộng nhỏ trái tim sầu
Nghe lắng đọng giọt mưa chiều xuân rụng
Gói thương yêu trao trả kỉ niệm đầu
Buồn có phải, em ơi buồn có phải?
Là hồn xưa phảng phất giữa lòng đêm
Là khói sương mờ mịt cả đêm trường
Che nỗi nhớ ẩn sâu dần nỗi nhớ
Còn chăng đó tiếng tàu đêm năm cũ
Xé nát lòng đêm vắng cõi hồn hoang
Còn chăng đó nụ hôn chiều môi thắm
Mở lòng say ngây ngất đón men tình
Còn đây em còn chỉ một mình
Trong sâu thẳm buồn vương đường hiu quạnh
Gom thương nhớ góp lại thành kỉ niệm
Trả cho đời môi thắm nắng cười xinh
Buồn có phải em ơi buồn có phải?
Hay men say gợi lại khoảng u buồn...
Trích đoạn: co_be_trong_cay_si
Chung mộng
Ai ơi mưa nắng sớm chiều
Thuyền tình đã đắm tin yêu không còn
Sao em vẫn giữ lòng son
Bến mộng vẫn nhớ vẫn còn chờ ai
Hoa hồng phủ tuyết bờ vai
Bên sông con sóng rẽ hai con đường
Nhịp cầu bắc dải vấn vương
Mưa chiều tí tách câu tương tư buồn
Mộng về thăm bến trăng suông
Chung nhau mộng cũ lệ tuôn vui vầy
Bến xưa đò cũ còn đây
Mà sao ai nỡ đi xây mộng buồn
Hương Thu
Gặp em giữa hội hoa cười
Quen em giữa chốn chín mười nhớ thương
Dây lòng buông tiếng tơ vương
Sắc hương ngào ngạt khói sương ngất trời
Nhớ sao nhớ mãi người ơi
Sóng xô sóng mãi biển khơi nhuộm thuyền
Đã đành là một chữ duyên
Sao mà lắm nỗi truân chuyên vậy người...
Cô đơn
Trao trả cho em những ân tình
Cả hình em đó nắng thu sang
Cả ngàn câu hát ru trong gió
Thêm cả trời thơ khúc rộn ràng
Để lại bên anh hồn ảo não
Gió lùa gác lạnh trái tim đơn
Mong manh bóng nguyệt nơi hư ảo
Buông tiếng tơ lòng với gió sương
Hai ta đôi ngả đường ly biệt
Vạn dặm mờ xa nhớ cũ dần
Ngày về bên ấy ai hay biết
Cánh lá thu buồn lẻ rụng rơi
Xuân sang nỗi nhớ chẳng đầy vơi
Người ơi lối nhỏ hồn trơ lạnh,
Gom mảnh yêu thương ngày bé dại
Ghép lại bè thơ thả dòng trôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2006 20:59:58 bởi tinhanhdemvang >
Vẫn là Em
Một mình em thương nhớ
Một mình anh nhớ thương,
Hai phương trời xa thẳm
Thắm mãi nụ hôn đầu.
Nếu nghĩ tới ngày sau
Anh sẽ là cơn gió
Đến bên em dịu dàng
Mơ màng men tình ái,
Nếu nghĩ tới ngày mai
Anh sẽ làm cánh én
Bay ngày đêm không nghỉ
Chỉ mong rằng gặp em.
Nghĩ đến ngày hạnh phúc
Nghĩ về ngày đã qua
Lá cành già thêm tuổi
Lối cũ rêu xanh dần
Trong triệu lần yêu thương
Vẫn còn hương tóc em
Trên tóc mềm của em
Còn đây bàn tay ấm,
Nơi mạch ngầm trái tim
Chẳng cần tìm ở đâu
Hình em trong tim anh
Hình anh nơi em đó.
Anh và em dù có
Xa cách nhau bao lâu
Chỉ mình em là đủ
Cho một trái tim này.
Vắng Em
Người ra đi mới nhớ về cội gốc
Đêm lặng buồn nếm trải nỗi cô đơn,
Anh xa em mới giật mình chợt thức
Mơ gót hồng về lại bậc thềm xưa.
Còn lại đây, còn lại những cơn mưa
Từng sợi mảnh giăng đầy bên khung cửa
Tiếng đàn buồn chẳng còn ngân vang nữa
Hoa rã rời, cánh mỏng, rụng tả tơi,
Còn lại đây, còn lại trong chơi vơi
Đưa tay với cánh buồm xa chao đảo
Sóng gầm gào, lắc lư trong cơn bão
Cánh chim chiều mòn mỏi dõi về đâu,
Cánh chim chiều mòn mỏi dõi về đâu
Khi sầu hận nơi chân trời sâu thẳm
Giăng mù mây khỏa lấp chốn xa xăm
Một nỗi nhớ phủ đầy trên bến lạnh,
Một nỗi nhớ phủ đầy trên bến lạnh
Men rượu nồng đắng ngắt trái tim anh
Long lanh đọng giọt tình rơi đáy cốc
Dốc cạn lòng gửi thương nhớ về đêm...
Êm ả quá ! Khi bước vào cõi chết
Kết đoạn tình bên giấc mộng ngàn thu. R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2006 22:01:29 bởi Viet duong nhan >
Khoảnh khắc
Phải chăng đó khi đêm tàn rụng xuống
Ta giật mình chợt thấy nhớ về nhau
Phải chăng đó trên nỗi buồn sót lại
Vẫn còn em trong khoảng nhớ cô đơn
Nếu còn nhau sao chẳng thấy trở về
Để nỗi nhớ cứ cũ dần nỗi nhớ
Từng giờ trôi kỉ niệm cũng phai dần
Và còn đó, còn chỉ là khoảnh khắc...
Ngày mai
Đã biết ngày mai em sẽ xa
Bên ta còn lại với mình ta
Chênh vênh nỗi nhớ treo rèm cửa
Một nửa hồn hoang nửa ngỡ ngàng
Ngày mai tiệc cưới nhà bên ấy
Rộn rã mừng vui đón em qua
Anh về tìm lại sau trang giấy
Nét mực nhòa phai chữ mấy dòng
Nặng trĩu phòng không trái tim sầu
Níu kéo làm chi chỉ thêm đau
Chôn sâu đáy mắt mầu hi vọng
Xâu nửa vòng hoa kết tình đầu
Dẫu biết ngày mai chẳng còn nhau
Chẳng còn dìu dặt bản tình ca
Vẫn ôm tình lẻ trong tim vỡ
Tiếng sáo u buồn vẫn ngân nga...
Biết vậy thời gian chẳng thể dừng
Dễ đâu nước mắt khóc người dưng
Ngày mai thôi nhé, thôi từ tạ
Dã biệt đôi đường hỡi tình ta.
Khoảng cách
Nơi em đến cả mùa xuân vẫy gọi
Khắp đất trời thắm mãi một mầu xanh
Trên mắt em từng giọt biếc long lanh
Đầy hi vọng tràn niềm tin phấp phới
Nơi ngục tối cũng là nơi anh tới
Đắng tình yêu ngọt những vị u sầu
Hương lửa nồng đã tắt lịm từ lâu
Mầu lạnh lẽo vươn dài trùm vũ trụ
Nơi em đến màn đêm còn đương ngủ
Nắng hồng tươi rải kín nẻo đường qua
Bạt ngàn đây thêm nữa một rừng hoa
Sắc hòa quện bên hương tình ngào ngạt
Anh đứng giữa khoảng trời chiều phai nhạt
Mây lặng lờ theo gió hững hờ trôi
Mơ ước đành gửi trọn nơi xa xôi
Khi đêm tối chiếm dần đi ánh sáng
Nơi em đến những hồn thơ lai láng
Mải mê cười đắm đuối tiếng chim ca
Ngàn vũ điệu cho lòng em nghiêng ngả
Lả lướt bay trên phím nhạc mơ màng
Anh bước về căn gác nhỏ hoang tàn
Cây đàn cũ vài câu thơ dang dở
Ô cửa trống nhưng lòng không rộng mở
Chua xót thời lầm lỡ lạc mùa xuân...
Bởi khác cảnh hai mảnh đời hai ngả
Em chải chuốt vuốt ve cùng vàng ngọc
Anh nặng gánh bên sườn đồi ngang dọc
Đôi bàn tay chai sạn gió sương đời
Một khoảng cách xa ngàn vòng tay với
Đêm lặng thầm theo mộng tới bên nhau ! R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2006 11:19:06 bởi BĂNG NGUYỆT >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: