Thơ Đông Hòa & Tình yêu lãng mạn
Buồn theo cuộc chiến
Người nằm xuống giữa
cuộc chiến tranh
Biết được gì và nghĩ được gì
Bởi trước mắt
là máu và thù hận
Vinh quang và tủi nhục
của kiếp người
Người nằm xuống
khi đã tàn chiến chinh
Một người được vinh quang
vì hi sinh cho tổ quốc
Một người cũng vì tổ quốc hi sinh
nhưng lại chẳng được gì
Ta thù hận chiến tranh
Bởi chiến tranh khiến người , người ly cắt
Mang vết thương nỗi buồn , mẹ Việt Nam
Vết thương một đời không lành lặn
Đã chôn vào sách sử nghìn năm
Đông Hòa
30.04.2008
Muôn đời tình xa
Tình đã trao nhau ngày ước thề
Đời cũng như em rất u mê
Nào đâu biết tương lai thật khó
Để bây giờ tình yêu cách chia
Và em bước lên xe hoa khác
Còn ta đành nghoảnh mặt quay đi
Không lời nói , cũng không lời chúc
Thốt ra nào em hiểu được gì ?
Đời sẽ đến , sẽ đến nhanh thôi
Trăm năm kia nào có là bao
Mái tóc và hồn em đã trắng
Đã quên người xưa từ rất lâu
Rồi khi nằm yên niềm cát bụi
Ta cũng như em chẳng mỉm cười
Không hề nói dù lần sau cuối
Không còn gặp trong giấc muôn đời
Đông Hòa
30.04.2008
Thế là em đã quay về Thế là em cũng đã quay về
Và ta cũng được nhìn thấy nhau
Môi mắt kia vẫn như ngày ấy
Rất xinh và rất ngọt ngào Em ơi , thời gian dù đã xa
Nhưng lòng ta vẫn nhớ em hoài
Vẫn còn đó khuôn hình thầm lặng
Và em đang đứng mỉm cười say Ta một lần nữa xin đón em
Ta một lần nữa nắm tay em
Ta một lần nói lời yêu dấu
Sẽ mãi mãi không thể quên em
Ta tìm đến trau nhau nụ hôn
Và em sẽ như dáng thiên thần
Sẽ cùng ta sánh vai một kiếp
Sẽ cùng ta ái tình hiến dâng Đông Hòa
30.04.2008 
Vương vấn tình xưa
Thật khổ thân em
tôi nào biết
bởi đã lâu
không thấy mặt nhau
Không thấy cả
những lời quen thuộc
Mỗi mùa xuân
đọc lá thư trao
Nên cứ tưởng
đời em hạnh phúc
sống bên chồng
với những ngày vui
Nào ngờ số kiếp
trời đưa đẩy
em cũng cô đơn
cũng như tôi
Ngửa mặt hỏi trời , vì sao thế
Vì sao em tủi phận má hồng
Vì sao kẻ đợi mang sầu khổ
Chẳng thấy được nhau bớt nỗi mong
Cúi xuống , trời ngả màu tối xám
Tôi lại quay lưng bước độc hành
Gió khuya buốt quá , hồn tê tái
Xót tình năm cũ giữa đêm đông ...
Đông Hoa
30.04.2008
Tưởng nhớ Thầy Huy
Chợt nhớ đến thuở Thầy còn sống
Một cuộc đời trải rộng nhiều năm
Nét thơ xưa trăm chữ ân tình
Chầm chậm chảy như giòng nước nhẹ
Có những lúc viết về tình mẹ
Thầy bảo ban câu nói ân tình
Nói rằng mình không thể lặng thinh
Khi tình ấy cao như biển cả
Những lúc vui Thầy cười giả lả
Thả lời thơ kể cả tình người
Thơ Thầy tươi như những bông hoa
Đang hé nhụy chờ cô thôn nữ
Thầy lại viết giữ tay quạt ấm
Cho nồng nàng giấc mộng thâm canh
Ngủ đi em mộng vẫn bình thường
À ơi , đâu tiếng Thùy Dương ru nàng
Giấc mộng vàng năm xưa còn đó
Nay không gian sao chẳng thấy người
Thầy ra đi , buổi sớm trời tươi
Cho nhân thế nhiều năm tiếc nhớ
Đông Hòa
* Bài viết tưởng nhớ cố thi sỹ Cù Huy Cận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2008 06:04:25 bởi Đông Hòa >
Tình sầu bến cũ
Hò ơi ….
Thân em như cánh lục bình
Trôi về miệt thứ hành trình khổ đau
Đậu bên ngõ cụt hứng sầu
Nỗi lòng nhớ bạn giữa thâu ngậm ngùi
Đến khi tóc bạc chưa nguôi
Mãi tìm phương bắc rối bời tâm can
* * * *
Em ơi , có thấy bóng một người
Đang trở về trên bến phà xưa
Nhìn sông Cửu Long phù sa đỏ
Buồn không tỏ , thương nhớ bồi hồi
Ai có hay mấy mùa thu muộn
Khi ngọn nước lũ đổ về đồng
Là những lúc nghe trái tim lặng
Nỗi niềm rơi theo suối lệ ròng
Phà sang bến sông , bước lên bờ
Cảnh cũ vườn hoang vẫn lạnh mờ
Cố níu bàn chân , hồn chẳng nỡ
Nên phải thả dài trên lối xưa
Lục Bình ơi ! Ví như thân em
Dập dìu trôi ngọn sóng tràn lên
Bỗng nát tan nghe tình xa biệt
Lưu luyến nào đốt cháy tâm linh
* * * *
Hò ơi …
Hoàng hôn phủ ngập trời mây
Ai nào hay biết nơi này người mơ
Mơ về một tối trăng mờ
Nỉ non tâm sự sẽ chờ đón nhau
Bây giờ ứa lệ nghẹn ngào
Một đời cách biệt còn đâu để tìm
Đông Hòa
01.05.2008
Hoa Bấc
Hoa bấc về
tìm dáng mùa thu
nở trên vai đời
tiếng lá ru
nở trên không gian
mùi hoa sữa
vùi dưới chân em
lá vàng khô
Hoa vừa đến
đợi chờ em sang
đón bàn tay
mười ngón nhu mềm
Nghe giọng nói
mơ hồ êm ái
ru hồn người
giấc ngủ mênh mang
Hoa bấc về em tròn đôi mươi
Trong ngần thời con gái xinh tươi
Trong ngần với tấm thân trinh nữ
Áo lụa khoe hương sắc cho đời
Hoa bấc về , tình yêu đã chín
Cầu mong em sẽ ở bên tôi
Đôi ta cùng mơ ngày tháng đẹp
Với lời thề ước không thể vơi
Đông Hòa
02.05.2008
Rồi mùa thu cũng đến gió bấc về , mang mùi hương mượn của đời và gửi tặng khắp nơi …trong tôi nghĩ đến những cơn gió ấy như một loài hoa mang cánh trắng vô hình , nhưng rực rỡ bằng sắc diện của rừng hoa sữa
Những chiếc lá vàng khô rơi đầy góc phố ....
Những hàng cây trơ lá rung mình chờ bóng của Bấc tìm đến in hằn dấu vết …
Và để buông rơi từng chiếc lá …. chiếc lá như vừa chìm trong hoài niệm của một cõi người với một loài hoa không có thật “ Hoa Bấc” ….
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2008 17:01:38 bởi Đông Hòa >
Tình thôi ước mơ
Hôm qua em vĩnh biệt nỗi buồn
Để theo chồng một sớm mờ sương
Chồng em xa lắm nơi xứ lạ
Anh vội cười để em vui lòng
Hôm qua em vĩnh biệt nỗi nhớ
Riêng anh quay mặt nghe lệ trào
Em nào biết có người thương xót
Đang nén trong hồn một niềm đau
Em ơi , ta còn gì ! Em hỡi
Phương trời ấy tình ta mất nhau
Lời đã hứa còn chăng kỷ niệm
Một người ở lại mang nỗi sầu
Đếm bước cô đơn trên lối khuya
Chẳng còn em để hẹn , để hò
Chẳng còn em nói lời tâm sự
Chẳng còn em để thả ước mơ
Đông Hòa
03.05.2008 
Gọi Tình Giữa Đêm
Giữa màn đêm em mãi gọi tình
Hỡi người ơi , biết đâu đón tìm
Lời tha thiết vẫn như ngày ấy
Nay giá lạnh rồi nơi trái tim
Đời ngăn cách em xa vắng người
Cố dấu nhưng sao nước mắt rơi
Bởi xưa nghẹn lời yêu không nói
Miền thương như đốt cháy tâm tư
Rời quá khứ ... phương trời cách biệt
Mấy mùa thu , em khóc âm thầm
Mấy mùa thu , dấu lòng hình bóng
Đã từ lâu gửi về xa xăm
Nhìn nửa bóng đêm vừa trở sáng
Thấp thoáng ai đi hun hút sâu
Lặng lẽ như người của thuở ấy
Đề em nghe nhói hồn một nỗi sầu
Đông Hòa
03.05.2008
