Thơ Hoàng Anh Tú
Một chút thu
(cho Long)
Ai gánh cốm về xanh lối?
Cây rêu rao hương sữa bay
Sợi nắng hanh hao bối rối
Lá vàng rơi trĩu bàn tay.
Mùa thu ngó vào cửa nẻo
bằng cọng heo may dại khờ
Một tôi đi rong khắp phố
thả hoài xuống lối vần thơ.
Trời xanh nhìn không chớp mắt
Chợt thương ai giữa xứ người
Thằng bạn gửi thư từ Úc
Nói là nhớ lắm Thu ơi!
Hoa sữa
Nào bé ngoan hãy xua về anh nhé
Hương sữa thơm váng vất phía ta chờ
Anh dồn nắng căng vào hao cúc
Bé sợ mưa ướt hết giọng ngu ngơ.
Con ngõ cũ đêm ẩm nồng hoa sữa
Bé tròn trăng khoe ánh mắt đang rằm
Anh ngắt cỏ ngậm say môi để nhớ
Lá rơi haòi lại nhắc tháng năm.
Xin tạ lỗi trước sương ngày độ cốm
Mắt bé trong veo
Lời anh đành để héo
Câu thơ tình bỏ túi rơi theo.
Hoa sữa thơm giờ đến ngày sẽ rụng
Dương cầm rơi vào rêu xám, ngủ yên
Để đôi lúc ta thót mình cổ phố
Anh lang thang tưởng tượng có một ngày...
Hoa sữa thơm run rẩy cái cầm tay
Hoa sữa trắng lên trăng mười sáu
Hoa sữa theo vào nỗi nhớ
Anh cầm đi đến những mùa sau.
Thơ cho cái ngủ
Cái ngủ mày ngủ cho ngoan
Đừng đau đáu nhắc giọng buồn nửa khuya
Cái ngủ mày rủ làn mi
Mày leo vào những nghĩ suy, những buồn
Mẹ ta tóc thớt sợi sương
Ngủ ơi mày dụ mẹ buông màn giùm
Câu thơ ta viết rung run
Kim đồng hồ cũng như chùn nhịp đi
Cái ngủ mày chớ bỏ đi
Ầu ơ mày hãy rủ mi mẹ giùm
Thời gian chiếc lá vèo buông
Ngủ ơi mày có biết buồn ta không?
Mẹ buồn – trăng vót sợi sương
Ngủ ơi! Hãy tới vào giường mẹ đi!
Hãy giấu tôi vào nỗi nhớ của em đi
Giấu tôi vào nỗi nhớ của em đi
Để tránh cái nhìn nghi ngờ của bố
Để mẹ không dò hỏi về bông hồng đỏ
Giấu tôi vào nỗi nhớ của em nhé
Để tôi biết những ngày không được khoẻ
Vai của tôi cứ tựa mái đầu
Tôi sẽ chẳng quậy phá em đâu
Những buổi tối khi em vào bàn học
Tôi sẽ làm khăn mỗi khi em khóc
Thấm khô những nỗi buồn em mang
Rồi tôi sẽ hát khe khẽ cùng em
Những bài hát cả hai mình cùng thích
Rồi mỉm cười vu vơ trên môi em
Chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích
Trong nỗi nhớ của em, tôi đẹp hơn tôi thật
Bởi ngoài đời áo hoàng tử chưa may
Bởi bụi phố và nhiều lo lắng quá!
Tôi ngoài đời thật – một gã ăn mày!
Hãy giấu tôi trong nỗi nhớ em nghe
Đừng nói với ai rằng tôi trong đó
Như cách em giấu một bông hồng đỏ
Của một tôi không dám tỏ bày
Giấu tôi vào nỗi nhớ của em đi
Đừng để tôi lang thang hoài trên phố
Cho tôi chết thiêu trong màu áo đỏ
Cho tôi dám chặn em trước ngõ
Cướp em đi mỗi buổi tới trường
Cho tôi dám hét lên giữa phố
Người tôi làm bài thơ này tặng tên là... chấm chấm (...) thương!!!
Ghi chép những giấc mơ
Tiếng con thạch sùng chép miệng trong đêm
Cứ chập chờn giấc mơ của con, mẹ ạ!
Để hiện về con đường phơi đầy rạ
Mẹ âm thầm phơi phóng những lo toan
Mẹ ơi! Con thích sương vì nhìn sương thật đẹp
Sao trong giấc mơ gặp tóc mẹ con lại thắt lòng?
Thời gian cứ sàng sảy mẹ
Cho con chiếc áo mùa màng
Đêm, giấc mơ nối dài, giấc mơ hiện ẩn
Những khuôn mặt ngời thơm của những cô gái cùng trường
Khuôn mặt mẹ hiện ra ở cuối con đường
Quả trứng gà mót nhặt gửi lên thành phố
Cho con được lòng người thương
Cho con nở mặt cùng bạn bè trên đó
Lại một buồng cau dỡ xuống trước mùa.
Tiếng con thạch sùng chép miệng vào giấc con mơ
Nhắc mùa phù sa sắp bồi lên sau mùa lũ
Con được bồi lên sau những lần gửi thư
Và dưới quê mẹ cong người bến lở
Đêm oằn mình trước tiếng khóc trẻ thơ
Con quệt vội nước mắt để tham gia vào một ban mai mới
Trong cái ban mai rất vội
Mẹ lại nhòe đi trước bụi phố mịt mờ
Để mà mỗi đêm tiếng thạch sùng chép miệng giấc con mơ
Khoảng thời gian để con nhớ mẹ
Để con hứa hẹn từ ngày mai mình sẽ...
Nhưng vẫn cứ hoài cứ mãi chỉ là mơ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: