LỜI CỦA TRÁI TIM by Trần Thị Thanh Du
ThiTham 19.01.2004 05:30:28 (permalink)
................

PAGE 20


đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
<Edited by: mickey -- 1/25/2004 8:02:26 AM >
#1
    ThiTham 19.01.2004 17:11:12 (permalink)
    ..................


    page 40


    đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
    <Edited by: mickey -- 1/25/2004 8:03:48 AM >
    #2
      ThiTham 21.01.2004 00:14:24 (permalink)
      ..............

      pae 80


      đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
      <Edited by: mickey -- 1/25/2004 8:05:00 AM >
      #3
        ThiTham 21.01.2004 17:07:26 (permalink)
        ..................


        Page 100


        đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
        <Edited by: mickey -- 1/25/2004 8:05:54 AM >
        #4
          ThiTham 22.01.2004 16:31:45 (permalink)
          ................

          Page 130

          đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
          <Edited by: mickey -- 1/25/2004 8:06:41 AM >
          #5
            ThiTham 24.01.2004 02:02:50 (permalink)
            ................

            Page 160

            đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
            <Edited by: mickey -- 1/25/2004 8:07:29 AM >
            #6
              ThiTham 26.01.2004 03:11:08 (permalink)
              - Anh cô nói sao ?

              - Nhưng ông hứa không được giận đó nha.

              - Tôi hứa (91)
              Anh Hai tôi bảo thường những người thành đạt là những người rất lạnh lùng và khó gần gũi, họ không cởi mở chan hòa như chúng ta. Vì có thể họ mới bảo vệ được sự thành đạt của mình

              Vỹ Khang nheo mắt :

              - Và có thấy sao ?

              - Ban đầu tôi cũng nghĩ giống như anh Hai tôi. Nhưng khi vào làm việc, ở ông có cái gì đó làm cho người ta nể và tôn trọng, chứ không phải sợ

              Vỹ Khang bật cười lớn làm cho Phong Đình ngơ ngác

              - Tôi nói sai ư ?

              - Không phải . Cô còn ngây thơ trong suy nghĩ quá . Muốn đánh giá nhận xét một con người, cô phải tiếp xúc với họ, chớ đừng nghe người khác nói để bị sai lầm lắm

              - Đó cũng là khuynh hướng để người ta nhận xét một con người mà . Nếu ông không làm điều gì xấu thì đâu sợ người ta nói mình, phải không ?

              - Đúng .

              - Vậy ông cần quan tâm làm gì những điều ấy . Anh Hai tôi nói về ông, đó là quyền của anh ấy . Còn bản thân tôi, tôi cũng có nhận xét của riêng mình, đâu nhất thiết phải nghe theo anh Hai tôi.

              - Cám ơn cô đã có cái nhìn rộng lượng về tôi.

              Phong Đình nguýt dài :

              - Tôi không rộng lượng như ông đã nghĩ đâu. Ông xấu, tôi vẫn nói ông xấu mà thôi, không thể khác hơn được .

              Vỹ Khang chợt nhận xét :

              - Cô là người để xơn đi nổi buồn và những thắc mắc của người khác . Đôi lúc tôi bực bộc ....

              Phong Đình cắt ngang:

              - Nói chuyện với tôi càng bực thêm chứ gì, vì tôi là chuyên gia nói khích và xóc hông người khác .

              Vỹ Khang rối rit giải thích :

              - Ý tôi không phải vậy, cô đừng hiểu lầm . Tôi muốn nói .....

              - Xem ông kìa . Tôi chỉ đùa thôi mà ông đã vội vã giải thích như vậy rồi, nếu là thật, tôi không biết phải nghe ông đến bao giờ .

              - Với cô, tôi mới giải thích thôi, còn người khác có lẽ là không.

              Phong Đình cau mày :

              - Ngộ nhỉ ?

              - Một điều thật là khó nói, tôi chỉ biết tôi không muốn để cho cô hiểu lầm tôi bất cứ điều gì . Tôi phải là ngưỜi thật trong sạch trước mặt cô, vì mỗi nhận xét của cô rất quan trọng đối với tôi.

              - Nhưng tôi đâu phải quan tòa .

              - Cô không phải quan tòa, mà cô là người nắm giữ trái tim tôi.

              Phong Đình ngắc ngư, cô không biết phải làm gì trong tình thế như thế này . Im lặng là cố thừa nhận nó, còn lên tiếng phải đối thì cô không thể, bởi vì cô cũng bị anh giữ trái tim mà .

              Phong Đình không thể chấp nhận tình cảm của anh một cách hấp tấp như vậy . Mọi việc chỉ mới bắt đầu, cô chưa biết được, hay nắm chắc phần thắng về mình, thôi thì thời gian cũng là một liều thước tốt đây . Cô trong cậy vào nó xem sao ?

              Yêu Vỹ Khang là cô đang thử thách với chính mình . Thử thách hay đấy nhỉ ? Cô muốn nếm thử cay đắng cuộc đời xem như thế nào đây ?

              Vỹ Khang thì thầm :

              - Phong Đình ! Cô có nghe tôi nói gì không ?

              Phong Đình cố ý lảng chuyện :

              - Thường tôi vẫn nhớ câu nói, những người đàn ông thành đạt, sau lưng họ có một người đàn bà . Còn ông ?

              Vỹ Khang khẽ thở dài, anh biết Phong Đình có tình trốn tránh anh, nhưng anh không phải là người để bỏ cuộc . Hãy chờ đấy, không xa đâu, cô bé sẽ chấp nhận tình cảm của anh.

              - Những người đàn ông thành đạt không nhất thiết phải có một người đàn bà sau lưng họ . Chỉ cần cô có lý tưởng và mục đích của mình thì cô sẽ thành đạt thôi .

              - Vậy lý tưởng của ông là gì ?

              - Sự giàu đẹp, phồn vinh của đất nước Việt Nam. Thay những căn nhà lá lụp xụp bằng những ngôi nhà gạch khang trang. Tôi vẫn biết lý tưởng của tôi chỉ là một hạt cát rất nhỏ giữa bao nhiêu lý tưởng . Nhưng tôi sẽ cố gắng bằng những học hỏi và hiểu biết của tôi, để góp phần làm bộ mặt xã hội thay đổi . Ba tôi lúc nào cũng ủng hộ anh em tôi, nên tôi luôn hăng hái làm việc và cống hiến sức trẻ cho đời . Hiện tại, cái gì tôi cũng có thể làm được, nhưng có một điều tôi chưa làm được, đó là tìm một người yêu tôi thật lòng, một nàng dâu ngoan để tuổi già tôi không còn lo lắng vì anh em tôi.

              Phong Đình an ủi :

              - Vỹ Khương đã có Vy Vy . Còn anh, tôi tin rằng thượng đế rất thương yêu anh.

              - Thượng đế thương yêu tôi, thế ngài bắt tôi chờ đến bao giờ ?

              Phong Đình như nhắc nhủ :

              - Ông có kiên nhẫn thì không lâu đâu.

              Vỹ Khang có ngu đâu mà không hiểu câu nói của Phong Đình . Trái tim anh như reo vui tràn trề những hy vọng .

              Phong Đình hỏi thăm :

              - Sang đây được bốn ngày rồi, ông có gọi điện về cho bác Bình không ?

              Vỹ Khang bắt lỗi :

              - Gọi ba tôi bằng bác, gọi tôi bằng ông, vậy ra cô cho tôi lớn hơn ba tôi sao ?

              - Tôi....

              - Không thể lộng ngôn được đâu.

              - Thì từ từ tôi sẽ sửa .

              - Tại sao không phải bây giờ ?

              - Ông đừng thắc mắc, lúc nào tôi thấy (97)

              Vỹ Khang gật đầu :

              - Hôm qua tôi gọi về nhà, ba tôi luôn miệng hỏi thăm cô mà quên con trai yêu quý này .

              - Rồi ông ganh tị ?

              - Tôi đâu phải là con người nhỏ mọn . Ba tôi quan tâm cô, tôi còn mừng không hết nữa là khác .

              Phong Đình lẩm bẩm :

              - Lý sự . Ai biết đâu chuyện không có nói có thì sao.

              - À ! Hình như cô thích tính ngày tháng, thời gian .

              - Đó không phải thích mà là thói quen. Thời gian của tôi lúc nào cũng là vàng bạc .

              - Còn tôi, đôi khi công việc làm cho tôi quên cả ngày tháng thời gian. Nếu cô không nhắc tôi thì tôi cũng không biết mình đã sang đây được bao nhiêu ngày .

              Phong Đình xòe bàn tay :

              - Thời gian ta sang đây là một tuần lễ, mà lịch làm việc của chúng ta chỉ có ba ngày . Còn bốn ngày dư dả để làm gì ?

              - Rong chơi.

              - Có phí quá không ?

              - Vậy hai ngày qua cô thấy nó phí như thế nào ? Tính tôi làm việc không thích dồn dập căng thẳng quá . Tôi đưa cô đi đây đó là để tìm hiểu học hỏi, chứ không phải đơn giản hai từ rong chơi

              - Tôi hiểu rồi . Xin lỗi, vì đã nghĩ không đúng về ông.

              Vỹ Khang dễ dãi :

              - Không có gì . Những cái cô đã thấy và biết mấy ngày nay hy vọng buổi chiêu đãi ngày mai cô ứng dụng nó tốt .

              - Phải đi sao ? Tôi định xin ông cho tôi được miễn, vì tôi không thích nơi đông người

              - Tiệc chiêu đãi này không thể nói thích hay không thích mà với vai trò của mình cô phải đến. Đừng nói là tôi không nhắc nhở cô nha, ngày mai có cả người đại diện bên Đức, Nhật, người cũa công ty Chang Hòa, cơ hội cho cô rất nhiều, hãy tự chứng tỏ mình, đừng làm tôi thất vọng.

              Cái đầu nhỏ bé cũa Phong Đình hoạt động nhanh, cô vạch ra ngay kế hoạch. Ngày mai công ty cô phải có ích nhất hai hợp đồng nữa, cái gì mà Phong Đình này quan tâm thì không bao giờ thoát khỏi.

              Vỹ Khang khều nhẹ vai Phong Đình:

              --Tôi đã nói cô đừng căng thẳng kia mà. Hãy tự thả lỏng mình đi. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi.

              Phong Đình đánh trống lãng:

              --Ai nói với ông là tôi căng thẳng. Tôi đang nghỉ thời gian dư ra chiều nay, tôi phải làm gì?

              Vỹ Khang đề nghị:

              --Tôi đưa cô đi dạo phố, tham quan những nơi mà cô chưa tới.

              Đã có kế hoạch sẳn nên Phong Đình lắc đầu.

              --Tôi chợt nghĩ ra, chiều nay tôi phải ở lại phòng chờ điện thoại cũa anh Hai tôi.
              --Vậy tôi đành lang thang một mình sao?
              --Đành chịu thôi. Tôi biết làm sao hơn.
              --Phố xá đông người mà buồn nỏi gì. Nếu ông muốn, tôi nhờ cô Vĩnh Kỳ đi với ông.

              Vỹ Khang xua tay:

              --Cho tôi xin. Tôi không muốn phiền phức nữa, thà một mình buồn, còn hơn bị người khác quấy nhiễu.

              Phong Đình khúc khích cười, khuôn mặt cô trẻ con làm sao. Cô biết vì có cô nên lúc nào Vỹ Khang cũng làm ra vẻ nghiêm chỉnh cả.


              Canh đúng giờ, Phong Đình khóa cửa phòng, cô rón rén sang phòng Vỹ Khang. Nghe ngóng, không thấy động tĩnh gì, cô vọt ngay xuống phòng tiếp tân của khách sạn để gởi chìa khóa phòng.

              Người quản lý khách sạn tươi cười:

              --Cô đi dạo phố?

              Phong Đình gật bừa:

              --Vâng.

              --Sao ông Vỹ Khang không đi với cô?

              Đúng là nhiều chuyện. Phong Đình liếc Vinh Ky, cô hướng dẫn khách du lịch của khách sạn đang đứng xó ró gần đó.

              --Vỹ Khang có lẽ đã mệt, tôi không muốn làm phiền anh ấỵ Với lại, tôi thích đi lang thang một mình hơn.

              Viên quản lý tỏ ra quan tâm:

              --Cô là khách nuớc ngoài, đường phố có lẽ chưa rành, hay để cô Vĩnh Kỳ hướng dẫn cho cô.

              Phong Đình từ chối:

              --Rất cám ơn. Tôi biết tôi có thể đi một mình được, nên tôi không muốn làm phiền đến cô Vĩnh Kỳ . Tôi nghĩ, nếu theo tôi thì cô ấy sẽ thật chán, vì tôi đi lung tung, không định hướng là một nơi nào.

              --Thế ông Vỹ Khang có hỏi tôi thì trả lời sao đây ?

              --Chắc không đâu. Hình như chiều nay anh ấy có hẹn, thời gian đâu mà quan tâm đến tôi. Nhưng nếu lỡ có, ông nói tôi đi dạo phố là được rồi.

              Vốn không mấy chuộng cái tính lẵng lơ của Vĩnh Kỳ . Vả Lại, thấy cô ta tỏ ý thích Vỹ Khang, nên Phong Đình cũng muốn phá.

              --Ủa! Chị Vĩnh Kỳ! Chiều nay không hướng dẫn vị Khách nào sao?

              Tuy trong lòng không thích cách hỏi của Phong Đình, nhưng Vĩnh Kỳ vẫn tỏ ra thân thiện vì cô đang chấm Vỹ Khang mà, một gíam đốc trẻ Tài hoa và gìau có.

              --Chiều nay không phải là lịch cuả Chị. Bộ em muốn nhờ chị việc gì à?

              Hổng dám đâu. Tôi đang nằm trong ruột bà đây này.

              - dạ, cũng không c'ó gì đâu. Nếu chị thật sự rãnh thì chị Làm hướng dẫn cho Vỹ Khang giùm em. Để anh ấy đi một mình thì buồn lắm.

              Vĩnh Kỳ gật nhanh, cô không ngờ để Lộ ra sự Trơ trẻn của mình:

              - Được thôi, cứ an tâm giao Vỹ Khang cho chị . Bảo đảm anh ấy sẽ không buồn.

              Phong Đình đùa:

              --Nếu anh ấy mà có mất miếng thịt nào là em bắt đền chị đó nha.

              --OK. Có mất là mất cả người, chứ không mất một vài miếng thịt đâu. Chị sẽ bắt cóc Vỹ Khang luôn đấy. Em có sợ không?

              Phong Đình nhún vai:

              --Sợ thì đâu giao anh ấy cho chị .

              --Thuờng thuờng thì chị thấy đa số phụ nữ họ không bao giờ thản nhiên khi thấy nguời yêu của mình đi với nguời con gái khác. Còn em lại muốn anh Khang đi chung với chị nghĩa là sao?

              --Không phải em muốn, mà là em có công việc riêng thôi. Anh Khang đi với ai hay đi với chị, thì có gì khác đâu. Em có niềm tin, và anh Khang chỉ có một trái tim, em cũng tin ở chị, vì chị không nỡ cướp đi trái tim kia phải không chị?

              --Em tin chị, còn chị lại phản bội em thì sao?

              Phong Đình cười tự tin:

              -- Nhưng Vỹ Khang thì không phản bội em . Em biết anh ấy thích givà không thích gì . Nếu chỉ thấy bản thân mình không ngăn nổi sự phản bội thì chị đừng đến gặp Vỹ Khang chiều nay . Vì như thế, anh Khang rất khó xử . Còn bản thân em, em cũng không muốn chuyện buồn xen lẫn giữa hai người khi cùng sang đây công tác .

              Vĩnh Kỳ cau mày:

              -- Ý em khuyên chị đừng nên gần gũi với Vỹ Khang nhiều chứ gì ? Rõ ràng em cũng sợ Vỹ Khang thay đổi mà . Hừ! Người cong ái nào chẳng lo sợ điều ấy, vậy mà còn bày đặt ra vẻ anh hùng . Nếu em không có khả năng giữ được Vỹ Khang thì chị nghĩ em nên rút lui đi để sau này khỏi phải đau khổ .

              Phong Đình cười nửa miệng:

              -- Chị không hiểu ý em rồi . Nhưng thôi, em không muốn tranh cãi với chị về chuyện ấy . Vỹ Khang chọn ai, hay thay ai, đó là quyền của anh ấy . Em vẫn biết tình yêu không thể tranh giành và chiếm đoạt, nên em không thích bon chen . Yêu không được tình yêu đáp lại, đó cũng là số phận của mình . Nhưng cũng đừng lấy chuyện đó làm buồn, vì trên đời này đâu chỉ có một người đàn ông đó là tốt .

              Ngưng một chút, Phong Đình bồi thêm:

              -- Trên đời này có nhiều chuyện ngộ nghĩnh bất thường, những người phụ nữ xinh đẹp hay bị cô đơn, và họ chỉ có cái bề ngoài, còn nhân cách của họ không có .

              Vĩnh Kỳ sa sầm nét mặt, sau những lời bóng gió của Phong Đình, cô xẵNg giọng:

              -- Em muốn ám chỉ điều gì ở chị thì cứ nói thẳng ra đi .

              Phong Đình xua tay:

              -- Em không có ý gì cả . Tại em thấy sao nói vậy thôi, chị không hài lòng thì cho em xin lỗi vậy .

              Viên quản lý chen vào:

              -- Hai cô đừng nên cự cãi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tầm nhìn riêng, đừng qua tưởng tượng suy nghĩ của người khác là được rồi .

              Vĩnh Kỳ háy ngay:

              --Tôi nào thích tưởng tượng chứ, tại cô ta muốn kiếm chuyện thôi.

              Phong Đình giơ tay:

              --Vĩnh Kỳ! Chị không hài lòng thì em không nói. Người Việt Nam có câu “lời thật mất lòng”, em chưa hề nói gì thì chị đã thấy mất lòng nhau, em không biết phải làm sao cho chị hiểu.
              --Không cần.

              Phong Đình so vai. Sao mà dể tự ái giận dữ thế. Mà cô cũng hơi qúa đáng; ai đời không thích người ta mà nói kiểu ấy… Bản thân cô, cô còn thấy nhột nữa là.

              Như chợt nhớ ra việc mình phải làm, Phong Đình vội vã chào viên quản lý rồi nhanh chân rời khởi khách sạn.

              Vĩnh Kỳ nhìn theo:

              --Con bé này đúng là không tầm thường.
              --Thì cô nhìn thấy cũng biết rồi. Muốn cướp Vỹ Khang từ tay cô bé này không phải dễ. Vả lại, Vỹ Khang có phải là người đàn ông thích trăng hoa đâu. Cô khá biết rõ Vỹ Khang, vì lần nào sang đây, ông ta cũng ở khách sạn này. Vỹ Khang là người đàn ông đứng đắn nghiêm chỉnh trong công việc cũng như trong tình cảm. Còn trong giao tiếp, ông ta rất cởi mở và bình dị, không cầu kỳ hay có tính phân biệt. Tôi thích con người Vỹ Khang ở những điểm ấy, xem chừng cô không vào nổi ông ta đâu
              --Anh đừng xem thường tôi qúa. Bao nhieu người đàn ông bị tôi “cua đó”, chẳng lẽ Vỹ Khang ngoại lệ?
              --Bản tính kiêu kỳ của người phụ nữ luôn làm cho Vỹ Khang dị ứng, sắc đẹp đối với ông ta không quan trọng đâu, mà quan trọng là phẩm chất đạo đức của con người. Phong Đình là cô gái duy nhất Vỹ Khang quan tâm đến.

              Vĩnh Kỳ bướng bỉnh:

              --Tôi không tin.
              --Thi cô cứ thử đi.

              Vĩnh Kỳ mím môi:

              --Anh hãy chờ xem.
              --Nhưng chỉ còn có bốn ngày nữa là Vỹ Khang về Việt Nam đấy.

              ----------------------

              Phong Đình rời khách sạn với nụ cười trên môi, cô chấp Vĩnh Kỳ đó, xem cô chiếm được trái tim Vỹ Khang không cho biết.

              Với sắc đẹp của cô mà muốn đánh gục Vỹ Khang à? Nam mô đi. Anh ấy đâu có thích những cô gái lẳng lơ như Vĩnh Kỳ .

              Ngày đầu tiếp xúc là cô biết Vĩnh Kỳ say mê Vỹ Khang rồi, nhưng cô lại muốn xem kết quả như thế nào? Đôi khi Phong Đình true, co tình gán ghép anh với cô ấy làm Vỹ Khang nổi giận rồi cô lấy đề tài đó mà cười.

              Ôi! Vỹ Khang đào hoa ngoài sức tưởng tượng của cô. Đi đến đâu cũng có người sẳn sàng dâng trọn cả trái tim.

              Phong Đình đưa mắt nhìn mọi người trên phố mà lòng thanh thản nhẹ nhàng.

              Nhiều chiếc taxi chạy qua mà cô chẳng thèm gọi, vì cô đang lang thang d.ao phố mà.

              Cuộc sống của người Hông Kông nào có khác gì Việt Nam đâu, cũng hối hả, cũng chạy đua với thời gian, cũng có người ăn không ngồi rồi, cũng có người thất nghiệp… Nhưng nhìn lại cuộc sống của họ có phần sung túc hơn, ổn định hơn.

              Rồi nghĩ đến những con người, không một mái nhà, họ lấy lề đường gầm cầu làm chổ trú ngụ, Phong Đình thấy lòng mình chùng xuống. Biết bao giờ xã hội vắng bóng những con người ấy đây, để họ có công ăn việc làm ổn định, một mái nhà che mưa che nắng.

              Càng nghĩ, lòng cô càng xót xa, nhưng vấn đề ấy cả thế giới đều tồn tại, chứ chẳng riêng một nước nào. Nếu tất cả đều có quyết tâm khắc phục nó đâu có khó, mở rộng tình thương cho họ một mái nhà chung cũng đủ rồi.

              Ngang qua các shop thời trang, Phong Đình dừng chân ngắm nghía. Mốt của thời trẻ bây giờ vô cùng đa dạng và phong phú. Nhưng ngày thường làm việc như thế này, mà sức mua sức tiêu thụ cũng khá cao, nhiều shop thời trang đông nghẹt khách mua. Chắc đây là những công tử tiểu thư nhà giàu dư ăn dư để, không cần phải làm việc. Thời gian của họ dành để mua sắm dạo phố và ăn chơi.
              Cùng thanh niên nam nữ tụm năm tụm ba, ăn mặc thật bốc lửa đèo nhau trên xe rong rong giữa đường phố.

              Các nhà hàng liên tiếp giờ nào cũng có tiệc chiêu đãi của những ông lớn, họ muốn chứng tỏ sự giàu có của mình.

              Dư tiền, chẳng biết làm gì, họ giải trí bằng cách chơi bài, bi da, vũ trường hộp đêm.

              Ban ngày mà nhiều sòng bạc cũng chật ních, người khách ra vào Casino tấp nập.

              Phong Đình đứng trước một bưu điện lớn của Hông Kông. Cô đẩy cửa bước vào, không khí từ máy lạnh tỏa ra cô thấy dể chịu làm sao, vì nãy giờ cứ nhông nhông ngoài đường nóng bức.

              Đưa mắt tìm kiếm dãy dành cho các cuộc gọi quốc tế, cô tiến lại, không dùng tiếng Hoa, tiếng Quãng hay tiếng Tiêu mà Phong Dinh dùng tiếng Anh.

              --Xin lỗi, tôi muốn hỏi gọi điên sang nước ngoài được tính bằng tiền Hồng Kông hay đô la Mỹ?

              Người đứng quầy trả lời:

              --Cả hai ạ.
              --Cám ơn.

              Phong Đình dùng phiếu, cô ghi số điện thoại của công ty Khang Hoa, rồi trao lại cho người đứng quầy.

              --Tôi muốn gọi về Việt Nam.
              --Xin vui lòng chờ một phút.

              Không đầy một phút, Phong Đình đã được gọi vào phòng nghe.

              --Alô.
              --Chị Nhã Trinh!

              Giọng Nhã Trinh mừng rỡ:

              --Phong Đình! Em về hồi nào vậy?
              --Em còn đang ở Hông Kông. Chị nghe đây, ngắn gọn thôi nhé. Tìm giúp em số điện thoại văn phòng giám đốc của công ty tàu biển. Đừng hỏi. Về Việt Nam, em sẽ kể cho chị nghe. Nhanh nghe chị.
              --Được rồi.

              Một phút sau:

              --Alô. Phong Đình! Em nghe nghe.
              --Vâng.
              --85…
              --Cám ơn chị.

              Phong Đình gác máy. Vậy là hơn hai phút. Để tìm ra sự thật cô không ngại tốn kém đâu.

              Cô nói với người trực quầy:

              --Tôi gọi cuốc thứ hai cũng về Việt Nam.

              Phong Đình ghi số điện thoại vào phiếu, và cũng rất nhanh cô được gọi vào phòng nghe.

              --Alô. Văn phòng công ty tàu biển nghe đây.
              --Chị ơi! Tôi muốn gặp giám đốc.
              --Chị có hẹn không?
              --Dạ không, tôi đang gọi điện thoại đường dài.
              --Ở đâu? Xin chị cho biết.
              --Hồng Kông.
              --Ủa! Không phải giám đốc đã đi Hồng Kông sao?

              Phong Đình vô cùng ngạc nhiên:

              --Chị vừa nói…
              --Tôi nghe người trợ lý nói lại thôi, giám đốc đi Hồng Kông ba hôm nay.

              Vậy là khong còn nghi ngờ gì nữa rồi.
              ^
              --Cám ơn chị.

              Phong Đình gác ống nghe. Cô trả tiền hai cuốc gọi, rồi bước ra khỏi bưu điện. Chẳng lẽ trùng hợp vậy? Quả thật ông Diệp Thành đang có mưu đồ gì đây? Chỉ cái điều công ty Khang Hoa chưa muốn ký hợp đồng, sự nghi ngờ lớn nhất cô luôn đặt vào ông.

              Nếu vì tình cảm riêng tư của Diệp Linh mà ông Diệp Thành đưa vào công việc chung thì ông không phải là người quân tử, thương con theo kiểu ông có thể đánh mất cả danh dự của mình. Tại sao ông không chịu nghĩ tình yêu không thể gượng ép? Vỹ Khang từ chối tình yêu của con gái ông, cũng đâu phải trên đời này chỉ có một mình Vỹ Khang mà thôi.

              Vì tình yêu trở nên đối đầu nhau, oán hận nhau, đánh mất tinh thần thì không hay cho lắm.


              Đến bây giờ Vỹ Khang vẫn một mực không tin ông Diệp Thành làm chuyện đó. Cô không muốn anh phải ôm lấy thất bại trong chuyến đi Hồng Kông lần này, cho nên cô phải giúp anh. Nhưng đất Hồng Kông rộng lớn này làm sao mà tìm gặp ông ta? Thật là chuyện mò kim đáy biển.

              Những sự than thở của Phong Đình thấu đến tận mây xanh hay sao ấy, để rồi thượng đế đã giúp cô khi đi ngang qua một nhà hàng lớn, bất chợt Phong Đình nhìn vào. Do kính trong suốt và cô nhìn thấy ông Diệp Thành đang cùng giám đốc công ty Chang Hoa ăn uống.

              Mừng hơn bắt được vàng, Phong Đình liền nhắm mắt cám ơn thượng đế.

              Vội vã bước vào trong nhà hàng, Phong Đình chọn một cái bàn sau lưng ông Diệp Thành. Cô muốn nghe ngóng họ đang nói gì với nhau.

              Bao tử không đói, nhưng bắt buộc Phong Đình phải gọi thức ăn, vì chẳng lẽ vào đây mà cứ ngồi không.

              Với dĩa thức ăn đầy ắp trước mặt, Phong Đình ung dung làm thực khách, nhưng tai cô thì không bỏ sót một câu nào trong cuộc đối thoại giữa hai người:

              --Ông Diệp Thành! Cách đối xử với Vỹ Khang như vậy có quá nặng hay không?

              Tiếng ông Thành cay độc:

              --Hừ! Từ xưa tới nay, chưa ai dám làm con gái tôi buồn, vậy mà vì cậu ta con gái tôi bỏ ăn khóc lóc suốt ngày, có khi tới tự tử nữa. Ông nghĩ xem, cậu ta có quá đáng không? Vì con gái tôi, tôi không loại trừ việc gì, dù đánh đổi cả sự nghiệp của tôi.
              --Nhưng tôi thấy Vỹ Khang đâu đến nỗi nào. Cậu ta là một chàng trai tốt, trong công việc cậu ấy vừa tài giỏi vừa uy tín, được ký hợp đồng với công ty cậu ta, tôi rất an tâm.

              --Tôi không phủ nhận những điều ông vừa nói. Nhưng cũng không vì thế mà tôi bỏ qua cho cậu ta khi cậu ta cố tình làm con gái tôi buồn. Ông cũng biết rõ, từ Việt Nam tôi bay sang đây thì nhất định những điều tôi muốn không thể thất bại.
              --Ông không nghĩ đến tình thân với ông Vỹ Bình sao?

              --Nghĩ thì được gì khi con trai ông ta cố tình đi ngược lại sự mong đợi của tôi. Diệp Linh con gái tôi để mắt đến cậu ta, đó là hân hạnh lắm rồi. Vậy mà còn bày đặt làm cao. Cậu ta gây nên thì cậu ta phải trả giá. (xì, làm như con gái ổng là con vua sao mà làm phách thế)
              --Bằng cách ông nhúng tay vào phá hoại công việc của cậu ta.
              --Phải. Ông cứ theo ý tôi, thiệt hại gì của công ty, tôi sẽ chịu. Nếu ông cần tôi đứng ra tìm thêm hợp đồng cho ông.

              Giám đốc công ty Chang Hoa có vẻ lưỡng lự:

              --Tôi…
              --Ông không định bỏ cuộc chứ?
              --Tôi thấy…
              --Không ai bảo ông lao vào dao tử thần đâu, ông chỉ cần không ký hợp đồng và lôi theo những công ty khác, càng nhiều càng tốt. Tôi muốn Vỹ Khang ăn không ngon, ngủ không yên khi phản bác ý tôi.

              Ông Thành gằn giọng:

              --Chống đối tôi thì không có kết quả tốt. Nếu ông thực hiện tốt kế hoạch của tôi thì ông sẽ được lợi nhuận cao.

              Giám đốc công ty Chang Hoa thắc mắc:

              --Chỉ vì Vỹ Khang từ chối tình yêu của con gái ông, mà ông ra tay nặng vậy sao?
              --Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết, ông hiểu chưa?

              --Yêu chi đau khổ rồi trở thành hận thù, ông thật không có cách gì khác hơn sao? Nếu Vỹ Khang xúc phạm con gái ông, ông có thể bắt cậu ta chịu trách nhiệm đó mà. Tôi nghĩ cậu ta không phải là người không có trách nhiệm.
              --Một khi con ông đã uống hết mật rồi thì còn quay lại để làm gì nữa, phải bay đi để tìm cánh hoa khác nữa chứ.

              Giám đốc công ty Chang Hoa có vẻ trầm ngâm:

              --Vỹ Khang bạc tình như thế thì còn ba của ông ta chi. Ông không nói chuyện với ông Vỹ Bình xem sao? Biết đâu mọi việc sẽ không đến nỗi nào.

              Ông Thành khoát tay:

              --Nói ra cũng chẳng có ích gì. Ông Vỹ Bình nào tham dự vào chuyện của con trai mình. Ông ta ăn không ngồi rồi, tháng trước bị tai nạn giao thông không trở thành một kẻ phế nhân là may. Trên danh nghĩa ông ấy là bạn, nhưng tôi chưa xem ông ấy là bạn bao giờ. Cả ông ta còn không quyết định để hai gia đình kết thông gia mà.

              Đôi mắt ông tóe lửa:

              --Đụng tới Diệp Thành thì có trời xuống đây cứu. Tôi chống mắt xem phen này Vỹ Khang chạy đi đâu. À! Ngày mai có buổi tiệc chiêu đãi phải không?
              --Vâng.
              --Vậy ông hãy sắp xếp cho tôi đến đó nhe.

              Ông Thành giơ cao ly bia:

              --Chúc thành công.

              Tiếng cười tiểu nhân của ông Thành làm lòng Phong Đình sôi sục. Đúng là khốn nạn thật.

              Cô thấy thương cho gia đình Vỹ Khang. Lúc nào cũng coi người ta là người bạn tốt, tin tưởng vào người ta, thế mà người ta có coi mình là bạn đâu. Trái lại, còn rắp tâm ra tay không thương tiếc.

              Phong Đình căm giận ông Diệp Thành và cả cô con gái Diệp Linh. Chính hai người đã đang tâm phá hỏng công việc của Vỹ Khang, gây cho anh sự khó khăn trong bản hợp đồng.

              Nếu không phải chính tai cô nghe thì sự nghi ngờ kia có thể bị dập tắt. Vỹ Khang! Phải chi có anh ở đây để anh thấy sự thật phủ phàng đến dường nào.

              Những lời nói gớm ghiếc kia, những việc làm không tình người kia có thể xuất phát từ vị giám đốc có tên tuổi kia sao? Không thể ngờ được phải không?

              Cũng chỉ vì thương con gái mà ông Diệp Thành đã làm những việc mù quáng. Và ông cũng không bao giờ lường trước được hậu quả đến sớm như vậy.

              Tiếng cười của ông càng xoáy vào lòng Phong Đình. Không dằn được nữa, cô phải, lột mặt nạ của kẻ tiểu nhân thôi.

              Dĩa thức ăn trước mặt không hề vơi, giữ khuôn mặt lạnh lùng, Phong Đình bước sang bàn của hai người đàn ông luống tuổi đang cười nói:

              --Xin chào.

              Cả hai người đàn ông đều ngẩng lên. Giám đốc công ty Chang Hoa giật mình.

              --Là cô à?

              Phong Đình nghiêng đầu:

              --Ông không hoan nghênh tôi sao?

              Giám đốc công ty Chang Hoa nhìn quanh như tìm kiếm. Phong Đình cười:

              --Ông yên tâm chỉ có một tới mà thôi.

              Cô chỉ:

              --Chỗ tôi ngồi phía sau lưng ông đây này.

              --Cô…

              --Chúng ta đúng là hữu duyên phải không? Tôi cũng không có ý định vào đây đâu, nhưng đi dạo ngang đây thấy ông nên tôi vào chào để giữ phép lịch sự.

              --Cô vào đây lâu chưa?

              --Đủ để nghe trọn câu chuyện của những người bụng dạ thâm độc, chỉ vì một chuyện không đáng mà ra tay không thương tiếc. Ngầm nghĩ tình đời sao có những chuyện nực cười đến thế.

              --Vậy…

              Phong Đình quay sang ông Diệp Thành:

              --Rất vui khi được gặp ông ở đất Hồng Kông này. Trái đất sao mà bé nhỏ phải không, thưa ông Diệp Thành? Những kẻ tranh nhau thường gặp nhau là vậy thế.

              Ông Thành đưa mắt nhìn giám đốc công ty Chang Hoa.

              --Cô gái này là ai ăn nói có vẻ hỗn láo thế?
              --Hỗn láo ư?

              Phong Đình nhếch môi:

              --Nếu ông biết tôn trọng kẻ khác thì ông sẽ được tôn trọng. Còn không thì ngược lại.

              Người lớn như ông mà bị con bé cỏn con này ăn nói xấc xược. Diệp Thành này chưa bao giờ để người khác coi thấp mình, hay không lịch sự. Đi đến đâu cũng có người đón kẻ chào. Thế mà… Ông cũng không ngạc nhiên cho lắm khi cô bé biết ông, vì tên tuổi và địa vị của ông nào có xa lạ gì.

              Bực mình vì lời nói hỗn láo của cô bé, ông Thành lên giọng:

              --Này! Cô là ai, tại sao lại ăn nói không đầu không đuôi? Cô có tin tôi gọi bảo vệ, vì tội quấy nhiễu khách không?

              Phong Đình thản nhiên:

              --Tôi là ai ư? Một nhân viên bình thường, một người nhỏ nhoi trong xã hội thôi, ông cần biết làm gì. Còn nếu ông muốn gọi bảo vệ thì cứ gọi đi, xem họ bắt tôi về tội gì, trong khi tôi rất lịch sự sang đây chào hỏi ông, mà pháp luật nào quy định xã giao là phạm tội nhỉ.

              Bị một đứa con nít đôi co trước mặt vị khách, ông Thành tức giận.

              --Yêu cầu cô đi cho ngay.
              --Sao dễ nóng giận thế ông Thành?

              Giám đốc công ty Chang Hoa can thiệp:

              --Cô Phong Đình nên trở về bàn của mình đi, kẻo có chuyện gì thì không hay đâu.

              Phong Đình bướng bỉnh:

              --Tôi mặc kệ, hôm nay tôi nhất định phải làm rõ xem kẻ tiểu nhân nào đã hại người tốt.

              --Nhưng cô là khách nước ngoài, để liên can đến luật pháp Hồng Kông thì không hay đâu.

              --Cùng lắm là tôi hy sinh bản thân mình, để cứu bao nhiêu mạng người.

              Cô đanh giọng:

              --Cả ông nữa, uổng công chúng tôi tin tưởng vào ông, thế mà ông không biết suy nghĩ, tiếp tay cho kẻ ác hại người vô tội.

              Ông Diệp Thành cau có hỏi:

              --Ông quen cô gái này?
              --Cô ấy tên Phong Đình, thông dịch của Vỹ Khang.

              Ông Thành có vẻ thất sắc:

              --Ông nói…
              --Cô ấy cùng Vỹ Khang sang đây ký hợp đồng và tìm hiểu thêm về ngành kiến trúc của đất nước tôi.

              Phong Đình khoanh tay:

              --Ông nghe rõ rồi chứ, ông Thành? Có cần tôi nhắc lại không?

              Ông Thành cố giữ bình tĩnh:

              --Thì đã sao nào? Vỹ Khang sang đây nào có liên quan gì đến tôi?
              --Đúng là anh ấy đâu liên quan gì đến ông, nhưng ông là người đặc biệt liên quan đến anh ấy. Ông tưởng những việc làm của ông chúng tôi không biết sao. Xin lỗi ông, tôi nói thẳng, ông đáng bậc cha chú của tôi, nhưng hành động của ông sao giống trẻ con quá.

              Ông Thành giận run người:

              --Cô dám…

              --Ông là người lớn, lại là một giám đốc công ty, sao ông không có suy nghĩ, hay ông không muốn suy nghĩ? Tình yêu không thể nào gượng ép, Diệp Linh con gái ông cho đi, nhưng Vỹ Khang không nhận, bởi vì anh ấy chỉ xem Diệp Linh là bạn thôi. Đau khổ vì bị khước từ, tôi có thể thông cảm được, nhưng tôi không thể nào bỏ qua những hành động dã tâm của chị ấy. Gây phiền phức Vỹ Khang, tôi không nói, nhưng ông có biết chính chị ấy lái xe tông bác Bình bị gãy chân không? Vỹ Khang và Vy Khương mà biết được người gây tai nạn cho bác Bình chính là Diệp Linh thì hai người không tha thứ đâu.

              Ngưng một chút để xem phản ứng của ông Thành. Phong Đình nói tiếp:

              --Còn ông, ông không thể nhận ra những việc làm sai trái của con gái ông, mà ông còn tiếp tay, thậm chí ông đứng ra để hành động. Ông hại Vỹ Khang, liệu vì thế anh ấy có đáp lại tình cảm của con gái ông không, hay còn căm ghét thêm? Sao ông không nghĩ hạnh phúc là tự mình tìm kiếm chứ không phải tranh giành, hay dùng thủ đoạn này thủ đoạn khác. Ông muốn Vỹ Khang suy sụp rồi ông thêm tuổi thọ, giàu có lên, hay lương tâm ông sẽ bị ray rứt khi đối xử không đúng với anh ấy. Vỹ Khang không hề có lỗi gì với con gái ông cả, chỉ vì con gái ông yêu đơn phương mà thôi.

              Ông Thành phản kháng:

              --Nhưng cậu ta đã làm con gái tôi buồn, đau khổ.
              --Đau khổ là do chị ấy làm chị ấy đau khổ. Đã biết trước không bao giờ là của mình, tại sao cứ mãi muốn có nó, đâu phải trên thế giới này chỉ có mình Vỹ Khang. Ông đã quá sai khi thương con gái mình bằng cách đó. Việc trả thù tình cảm của một người làm cha như ông có đúng không? Nếu sau này mọi người biết được giám đốc công ty tàu biển giúp con cái trả thù cho tình cảm thì họ nghĩ gì? Liệu ấn tượng của ông ngày trước đối với họ có còn nữa không? Rồi tình thân giữa ông và bác Vỹ Bình sẽ ra sao? Tìm bạn thì dễ, nhưng tìm một người bạn tốt thật sự thì không dễ bao giờ. Đáng lý tôi không muốn nói lên những điều xúc phạm đến ông, nhưng công việc của Vỹ Khang đang gặp khó và tình cờ tôi cũng nghe được cuộc đối thoại giữa ông và giám đốc công ty Chang Hoa nên tôi mới hiểu hết, việc làm của ông quá sức tưởng tượng của tôi.

              --Cô giỏi lắm. Chuyện tôi nghĩ không ai biết, nào ngờ…

              --Lưới trời lồng lộng, ai gây nên tội nhất định phải đền tội. Ông có biết không? Cho đến bây giờ, Vỹ Khang không hề nghĩ việc ngưng hợp đồng là do ông gây ra. Tôi đưa ra ví dụ anh ấy vẫn một mực phản bác nhất định không tin, anh ấy luôn bảo ông là một người tốt… Và khuyên tôi đừng bao giờ gán ghép chuyện đó cho ông.



              --Thế tại sao cô không nghe?
              --Những gì tôi nghi ngờ chưa bao giờ sai, và tôi âm thầm tìm hiểu để làm sáng tỏ sự việc. Trước tiên tôi gọi điện về Việt Nam xin số điện thoại công ty ông, manh mối thứ nhất được biết là ông sang Hồng Kông. Biển người mênh mông tôi chẳng hy vọng gì cả, thế rồi ông trời không phụ lòng tôi, cho tôi nhìn thấy ông và giám đốc công ty Chang Hoa trong nhà hàng này, lại thêm nghe được sự bàn tính của ông, tôi không dằn lòng được nên mới bước sang đây để vạch trần bộ mặt tiểu nhân của ông.
              --Cô đừng quá nặng lời chứ.
              --Còn chưa đủ với những việc làm xấu xa mà cha con ông gây cho gia đình Vỹ Khang.

              Phong Đình nóng giận, cô không kiềm chế được lời nói của mình, cô bắt qua luôn giám đốc công Ty Chang Hoa:

              --Ông thấy rồi đó, ông còn có thể kết bạn được với ông ta sao? Không phải vì bản hợp đồng của công ty mà chúng tôi mới đem chuyện này ra đâu. Ông ký hay không ký, đó là quyền của ông. Điều quan trọng chúng tôi cần là thắt chặt thêm tình hữu nghị giữa các nước bạn.

              Giám đốc công ty Chang Hoa gật đầu:

              --Tôi hiểu rồi.
              --Cám ơn ông.

              Ông Diệp Thành hình như thấm thía được ở từng lời nói của Phong Đình, ông gục mặt không dám nhìn chung quanh như sợ người ta phát hiện ra ông.

              Hôm nay ông bị một con bé đáng tuổi con mình chỉ trích thật là xấu hổ.

              Chỉ vì thương con mà ông đánh mất cả lý trí của mình, hành động mà không nghĩ đến hậu quả.

              Tuy giám đốc công ty Chang Hoa không nói gì, nhưng ông biết ông ta đã có một cái nhìn khác dành cho ông.

              Giữa lúc không khí vẫn còn căng thẳng, khi lòng Phong Đình vẫn chưa nguôi, thì lúc ấy Diệp Linh vào đến:

              --Papa…

              Cô há hốc mồm khi nhìn thấy Phong Đình.

              --Cô…
              --Ngạc nhiên lắm phải không? Tôi nói với chị rồi, đừng nên làm những chuyện xấu. Nếu không sẽ gặp tôi đấy.

              Diệp Linh ngang tàng:

              --Ừ. Rồi sao? Cô làm gì tôi?
              --Không làm gì chị thật, nhưng ba chị sẽ ăn nói sao với bạn bè về việc làm của mình đây? Chẳng lẽ danh dự của chị lớn hơn ba chị sao?

              Phong Đình trở về bàn mình, gọi người phục vụ tính tiền rồi ung dung rời khỏi nhà hàng.

              Diệp Linh nghiến răng, đôi mắt cô như tóe lửa bởi cô chưa muốn ngưng sự việc lại.

              -------------------------------

              Phong Đình vừa về tới khu tiếp tân của khách sạn thì bị viên quản lý chận lại:

              --Cô Đình!

              Phong Đình nhăn mặt:

              --Tôi hơi mệt, khi khác hãy nói chuyện.
              --Không phải. Lớn chuyện rồi.
              --Ông nói thử xem?
              --Cô đi không nhắn lại, ông Khang đây lo lắng và đang tìm cô.
              --Thế anh ấy đâu?
              --Lúc nãy có về đây, nhưng đi nữa rồi.
              --Đi với ai?
              --Một mình. Thấy cô Kỳ chàng ràng, ông liền quát mắng một hồi, xem ra ông Khang đang giận lắm. Mà cô đi đâu vậy?

              Phong Đình nhún vai:

              --Thì lang thang, ngắm cảnh.
              --Phố chợ đông người, cô cũng nên cẩn thận.
              --Cám ơn ông. Thôi, tôi lên phòng đây. Vỹ Khang có hỏi hay có gọi điện thì ông nói tôi đã về.
              --Vâng.

              Lên tới phòng, Phong Đình buông người xuống giường một cách mệt mỏi. Cả buổi chiều nay, cô rong ruổi từ nơi này đến nơi khác, thật ra ngắm cảnh cũng đâu có bao nhiêu đâu, bận lòng về việc của Vỹ Khang thì nhiều.

              Một người thành đạt như anh mà cũng nhìn lầm người nữa sao?

              Hừ! Diệp Thành trong đôi mắt anh lúc nào cũng tốt. Nhưng chuyện đời khó ai ngờ được, người anh lúc nào cũng tin tưởng lại ra tay hại anh.

              Vỹ Khang! Nếu lúc nãy tại nhà hàng có mặt anh thì anh sẽ nghĩ sao? Có còn một mực tin tưởng nữa không?

              Phong Đình vươn vai. Mọi việc coi như đã sáng tỏ không còn bận tâm nữa, điều cô lo lắng bây giờ là cơn bão Vỹ Khang.

              Cô sang đây cùng anh, đất lạ quê người, lại không rành đường mà đi không một tiếng nhắn gọi, rồi biết đâu chuyện gì sẽ xảy ra? Anh lo lắng cho cô cũng phải thôi.

              Nhưng mà để Vỹ Khang biết chắc là anh cản trở cô rồi. Và cô cũng không thể gặp được ông Diệp Thành để thỏa mãn mọi nghi ngờ của mình.

              Lăn một vòng, Phong Đình dự định đi tắm, sau đó chờ Vỹ Khang về cùng đi ăn cơm chiều. Nhưng chưa kịp ngồi dậy, cô đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài. Tiếng Vỹ Khang vọng vào:

              --Phong Đình! Mở cửa.

              Phong Đình nào dám chậm trễ. Cánh cửa vừa bật mở, Vỹ Khang lao vào như cơn lốc. Khuôn mặt anh bừng giận, nắm tay Phong Đình lôi đến bên giường và đẩy cô xuống:

              --Cô vừa đi đâu về?
              --Thì đi lang thang cũng như ông.
              --Tôi không đùa, nói đi.

              Phong Đình bỗng ngang ngạnh:

              --Tôi đi đâu, đó là quyền của tôi, tại sao phải nói với ông?
              --Cô…
              --Ông tưởng ông đang là gì chứ? Ông đâu có quyền quản lý tôi.
              --Nhưng tôi là ông chủ của cô. Cô muốn đi đâu ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, còn để tôi biết cô ở đâu mà tìm. Tự do đi lững tững như vậy, lỡ có chuyện gì, tôi là người chịu trách nhiệm vì không quan tâm đến cô.

              Phong Đình so vai:

              --Quan tâm ư? Tôi không cần điều ấy ở ông. Ông nên để sự quan tâm ấy cho người khác đi.
              --Cô nên bỏ cái tính ngang bướng đó đi, không tốt cho cô đâu.
              --Ừ. Tôi bướng bỉnh thế, có liên quan gì đến ông? Hại thì hại thân tôi chứ nào hại thân ông.

              Vỹ Khang lắc đầu:

              --Sao lúc nào cô cũng gây cãi và đối đầu với tôi hết vậy?
              --Tại tôi thích.
              --Chúng ta không thể dung hòa với nhau một chút được sao? Tôi thấy tính cô đâu phải thích gây cãi.
              --Rồi sao?
              --Tôi muốn khuyên cô nên dễ chịu với mọi người, như thế cô sẽ thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng, dễ chịu hơn.
              --Ông nói vậy, có nghĩa là tôi rất khó chịu vì không được như Diệp Linh của ông chứ gì? Từ tình yêu chuyển sang hận thù. Cũng đúng thôi, bởi vì tôi không được dịu dàng với đàn ông.

              Vỹ Khang nhăn nhó:

              --Cô nghĩ lệch đi đâu thế? Tôi chỉ muốn tốt cho cô. Rộng lượng và tha thứ thì cuộc sống cô là một màu hồng.
              --Tôi không giống ông, tin người một cách mù quáng, người ta trở mặt với mình mà cứ nghĩ là người ta tốt.
              --Cô không bao giờ bỏ được sự nghi ngờ.
              --Nhưng nghi ngờ của tôi đâu phải là không đúng.
              --Đúng? Thế cô chứng minh xem?
              --Tôi…

              Phong Đình định nói huỵch toẹt ra, nghĩ thế nào cô lại thôi. Cô muốn Vỹ Khang tận mặt thấy, anh mới không còn khăng khăng giữ quan niệm mình.

              Đâu phải mới đây, mà ngày từ đâu cô đã thấy như vậy rồi. Diệp Linh chính là người sẽ hại Vỹ Khang đến khi anh không còn chỗ đứng trong xã hội, nếu như cô không phát hiện sớm.

              Phong Đình lắc đầu:

              --Ông không hề tin thì tôi nói làm gì, chi bằng im lặng là hơn.
              --Vậy là cô không hiểu tôi?
              --Tôi thật không dám hiểu ông.

              Vỹ Khang thở hắt ra:

              --Càng nói thì cô càng đôi co, trong khi tôi không muốn bất hòa, hay xảy ra chuyện gì không vui trong chuyến đi này. Cô nghĩ xem, tôi và cô đều là khách đến Hồng Kông này, không rành rẽ, không am hiểu luật lệ, xã hội… Đâu phải nước văn minh là đâu có tai nạn, cô không cảnh giác là sẽ có chuyện không hay đến với cô ngay. Tôi không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ngay lúc này, chẳng những tôi là người chịu trách nhiệm, mà còn không biết ăn nói làm sao với anh cô. Như lúc chiều nay, tự nhiên biến mất, cả nhân viên khách sạn cũng không biết cô đi đến nơi nào, cô có biết tôi chạy tới chạy lui lòng thầm cầu nguyện cô đừng có chuyện gì. Còn cô thì vẫn ung dung trên sự lo lắng của tôi.
              --Chứ ông biểu tôi phải làm sao?
              --Tôi không yêu cầu cô làm gì, chỉ cần cô biết tôi lo lắng cho cô là được rồi.
              --Cám ơn, tôi vừa biết thêm mình có một bảo mẫu. Nhưng tôi đã quá lứa tuổi mười tám rồi.

              Khiêu khích, châm biếm, mỉa mai, Phong Đình chẳng có lời nào khác được. Cô không bao giờ chịu khuất phục chịu thua bất cứ ai, đến anh mà cô còn không loại trừ.

              Phải làm sao để cô bé chịu nghe anh một chút đây? Cứ đà này, mãi mãi mối tình kia phải đành câm lặng sao?

              Vỹ Khang nghiêm nghị:

              --Trong những ngày còn lại ở Hồng Kông, cô làm ơn đừng để tôi phải mất hồn vì cô nữa. Tốt hơn hết muốn đi đâu, xin nói hay nhắn với tôi một tiếng.

              Phong Đình trề nhẹ môi:

              --Tôi thấy không cần thiết cho lắm. Quản lý tôi trong công việc, chẳng lẽ lại quản lý tôi trong đi đứng nữa sao? Giám đốc thôi mà, nhiều quyền thế? Ở nhà, anh Hai tôi còn chưa quản lý tôi như ông.
              --Ở đây là đất khách, cô vẫn so sánh được ư?
              --Nhưng tôi thấy không có gì khác.

              Vỹ Khang lớn tiếng:

              --Cuối cùng cô có nghe những gì tôi nói không?

              Phong Đình xìu xuống:

              --Nghe thì nghe, đâu cần ông phải lớn tiếng như thế. Những chiêu ấy ông sử dụng với Diệp Linh thì đúng hơn, lúc nào cũng thích bắt nạt người khác.

              Vỹ Khang hầm hầm:

              --Cô nói gì?
              --Không nghe thì thôi.
              --Hừ! Giỏi bướng bỉnh và cãi lý.

              Vừa lúc ấy có chuông điện thoại, Phong Đình miễn cưỡng nhấc ống nghe:

              --Alô.
              --Xin lỗi, cô là Phong Đình phải không?
              --Vâng.
              --Làm phiền cô, ông Vỹ Khang có ở chổ cô không?

              Liếc nhẹ về phía Vỹ Khang, trong đầu cô thắc mắc. Tại sao tìm Vỹ Khang mà gọi sang phòng cô, ý gì đây? Chẳng lẽ Vỹ Khang đã nói gì với họ…

              --Cô Phong Đình!

              Phong Đình giật mình:

              --Chờ chút.

              Cô đặt ống nghe xuống và nói trỏng:

              --Có điện thoại.

              Vỹ Khang suýt bật cười vì tính tình trẻ con của Phong Đình, nhưng anh cố kềm lại.

              Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của co, anh biết lúc này mà nói sóc một cái là có chuyện ngay. Và anh cũng đâu dại khờ đến vậy.

              Vỹ Khang vờ hỏi:

              --Điện thoại tìm ai?
              --Nếu tìm tôi thì tôi đâu cần phải bảo người ta chờ.
              --Căn phòng này là của cô, tại sao lại tìm tôi?
              --Ai biết đâu được.
              --Họ có lộn không?
              --Họ muốn gặp Vỹ Khang mang quốc tịch Việt Nam, có phải là ông không?
              --Đúng rồi.
              --Vậy ông có nghe không hay là tôi gác máy?

              Vỹ Khang ngăn lại:

              --Để tôi.

              Phong Đình lầm bầm:

              --Con người gì đâu kỳ cục hết chỗ nói, lại còn vô duyên vô cớ nhiều chuyện nữa. Hèn gì đến tuổi này mà vẫn chưa có cô nào.

              Mới buổi chiều loanh quanh ngoài phố, Phong Đình cảm thấy mệt mỏi. Cô muốn được ngủ một giấc, nhưng Vỹ Khang đang ở đây. Thèm nằm muốn chết cũng không nằm được, mong ông ta biến nhanh khỏi đây cho mình nhờ.

              Phong Đình dựa tường, hai chân duỗi thẳng ra cho thêm thoải mái một chút, cô khoanh tay trước ngực. Vỹ Khang đứng đó lại đúng vào tầm nhìn của cô, và cô đã vô tình ngắm anh một cách say sưa.

              Nói Vỹ Khang đẹp trai cũng không đúng, mà sao anh có cái gì đó cuốn hút cô, và tự lúc nào, trái tim cô gởi chỗ anh không hay biết.

              Phải chăng anh rất u đàn ông, thành đạt, có địa vị sự nghiệp… Nói đúng hơn, cô yêu anh không phải sự giàu sang địa vị, mà là ở anh cô đã tìm thấy được sự chân thật tận đáy lòng.

              Cô biết từ đây cuộc đời cô không thể thiếu vắng anh rồi. Nhưng trong cô, cục tự ái sao cao hơn trái tim mình. Cô không để cho anh cơ hội, cô tự lấy cái vỏ lạnh lùng bên ngoài để che đậy tình cảm, làm cho người khác không thể mở lời.

              Cô yêu anh, tại sao cô cố tình phải làm vậy? Và biết đến bao giờ cô vứt bỏ được cục tự ái để mình sống thật với chính mình.

              Từ khi biết mình yêu Vỹ Khang, Phong Đình đã có những ngày tháng giả dối với bản thân cô. Tự ép buộc mình đưa ra nguyên tắc cho mình, và cô luôn bị nghẹt thở với những điều ấy, thậm chí có lúc cô không thể chịu đựng được, muốn tháo ra tất cả để ra sao thì ra.

              Còn Vỹ Khang, không biết anh vô tình hay cố ý mà luôn chọc tức cô, khiêu khích cô, và chính anh đã biến cô trở nên hung dữ và triết lý nhiều.

              Anh không có những lời dịu dàng dành cho cô, đôi khi cô muốn quên anh nhưng quên không được, càng muốn quên, cô càng nhớ.

              Phong Đình nén thở dài. Âu đó cũng do duyên nợ chưa tới thôi, chẳng thể trách ai được.

              Phong Đình bận tâm nhiều với những điều mình suy nghĩ. Cô trằn trọc và băn khoăn. Vỹ Khang có hiểu cho cô, hay anh vẫn cứ vô tâm?

              Tiếng anh đều đều trong máy:

              --Ông cần gặp tôi ngay bây giờ ư?
              --Ồ! Không. Có thể trong buổi tiệc chiêu đãi ngày mai được không? Nhưng khi đi dự tiệc, nhớ mang theo bản hợp đồng nhé.

              Vỹ Khang như không tin vào tai mình:

              --Ông nói…
              --Cô thông dịch của ông giỏi lắm. Chỉ cần những lời nói của cô ta đã thuyết phục tôi một trăm phần trăm, cho nên tôi quyết định ký hợp đồng với ông ngày mai.
              --Thế ư? Phong Đình đã gặp ông vào lúc nào?
              --Chiều nay, cô ấy không nói với ông à?
              --Chưa nghe.
              --Ngoài tôi ra, cô ấy còn gặp ông Diệp Thành và cô con gái Diệp Linh.

              Vỹ Khang lắp bắp:

              --Họ đã sang đây?
              --Ba ngày rồi. Xin lỗi ông, vì tôi không kịp suy nghĩ đã tiếp tay với ông Thành, nhưng nhờ cô Phong Đình tôi hiểu được tất cả. Tôi ước được có một cô trợ lý như Phong Đình, vừa thông minh, vừa nhạy bén, lại biết cách ứng xử làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
              --Cám ơn ông.
              --Không có gì, ngày mai gặp lại nhau nhé.
              --Vâng, chào ông.

              Vỹ Khang gác máy, anh thấy hối hận khi ép Phong Đình một cách vô cớ.

              Cô đã suy nghĩ đúng. Để đạt được mục đích, họ có thể bất chấp tất cả, không loại trừ tình thân.

              Những người vồn vã với mình, chưa chắc họ tốt với mình thật sự. Anh đã không nghe ý kiến của Phong Đình, để bây giờ mọi việc đã rõ với tất cả, anh phải xin lỗi với Phong Đình như thế nào đây?

              Anh không thể hiểu tại sao ông Diệp Thành có thể đối xử với anh như vậy? Anh vẫn luôn kính trọng và chưa bao giờ làm gì sai quấy với ông ấy mà.

              Chẳng lẽ vì tình cảm của con gái ông, mà ông sẵn sàng ra tay? Ở đời ai đo đước lòng người phải không? Vậy là hình ảnh tốt đẹp của ông trong lòng anh đã sụp đổ mất rồi.

              Vỹ Khang bước đến trước mặt Phong Đình, nhưng cô vẫn không hề hay. Cô ngồi đó, nhưng hình như cô đang suy nghĩ điều gì ở tận đâu đâu. Anh gọi khẽ:

              --Phong Đình!
              --…
              --Phong Đình!

              Đến tiếng thứ hai cô mới giật mình ngơ ngác:

              --Ông gọi tôi?
              --Ừ. Cô không sao chứ?

              Phong Đình lắc nhẹ đầu:

              --Không sao. Nếu ông chưa giáng điều gì tiếp tục.

              Vỹ Khang cười nhẹ:

              --Cô sợ nói chuyện với tôi đến vậy sao?
              --Không phải sợ mà là ông lúc nào cũng đúng, nên tôi e ngại nếu tôi sai…
              --Cô đang mỉa mai tôi đó phải không?
              --Tôi thật không dám, thưa giám đốc.

              Vỹ Khang ngồi xuống mép giường:

              --Cô có mỉa mai hay cười, tôi cũng không giận cô đâu. Vì quá chủ quan nên đã dẫn đến việc sai lầm của tôi. Tất cả đều không đơn giản như tôi tưởng, dù tôi đương đầu với khá nhiều việc gay go, nhưng trong tình cảm lại không dứt khoát, để cuối cùng hậu quả tôi phải nhận mà tôi vẫn không dám tin đó là sự thật. Phong Đình! Tôi thật lòng xin lỗi cô.

              Phong Đình cau mày:

              --Tại sao phải xin lỗi tôi?
              --Chuyện trong những ngày qua, và bản hợp đồng với công ty Chang Hoa.
              --Thì ra ông đã biết. Nếu vậy thì tốt, ông không cần phải cám ơn. Vì lợi ích của công ty, tôi không thể ngồi yên. Buổi chiều nay, tôi đã tình cờ gặp ông Diệp Thành và mọi chuyện đã hên mà nghiêng về phía tôi.

              Vỹ Khang gằn lại:

              --Gặp được ông Diệp Thành mà cho là hên. Nhưng tôi biết dù cô nghi ngờ mà không dám khẳng định khi chưa có bằng chứng và cô đã gọi điện về Việt Nam?
              --Cảm giác của ông, hay ai nói cho ông nghe?
              --Cô không cần biết. Mà có đúng không?
              --Đúng.
              --Mọi việc cô làm vì công ty?
              --Như tôi đã nói.
              --Không đúng. Tất cả vì công ty, tại sao cô dối tôi?

              Phong Đình tròn mắt:

              --Tôi dối ông hồi nào?
              --Cô nói với tôi chiều nay ở lại phòng chờ điện thoại ở Việt Nam. Thế sao cô ra ngoài hành động một mình?
              --Cho ông biết ư? Ông nghĩ ông sẽ nghe tôi, gọi điện về Việt Nam tìm hiểu à?
              --Tôi…
              --Trong lòng ông, họ tốt lắm mà.
              --Vậy cô trả lời tại sao về việc cô nhờ Vĩnh Kỳ làm hướng dẫn cho tôi?
              --Tại tôi thấy cô ấy thích ông…
              --Rồi cô tự tiện gán ghép, không hề nghĩ đến cảm giác của tôi. Cô thừa biết Vĩnh Kỳ hay Diệp Linh đâu phải là mẫu người tôi chọn.
              --Tôi không biết mẫu người của ông như thế nào. Nếu ông không thích thì thôi.

              Vỹ Khang nhỏ giọng:

              --Phong Đình! Nhìn tôi đi.

              Phong Đình lẩn tránh:

              --Tự nhiên sao bảo tôi nhìn ông?
              --Cô biết đối tượng của tôi và mẫu người tôi chọn mà.

              Phong Đình lắc đầu:

              --Tôi không biết.
              --Không biết, sao cô phản ứng mạnh vậy?
              --Tôi…

              Phong Đình đứng dậy. Vỹ Khang cũng đứng lên theo anh xoay người cô lại cho đối diện với mình. Giọng anh rất trầm:

              --Sao em không dám nhìn anh? Có phải vì em sợ anh biết sự thật từ đôi mắt em không? Phong Đình! Những việc em làm, anh đều biết hết và biết lý trí em đang chống chọi với trái tim em thế nào nữa kia. Hãy ngẩng lên nhìn anh đi, tình cảm anh dành cho em bấy lâu nay, anh mới nói lên thành lời. Trong trái tim anh mãi mãi không ai thay thế được em.

              Phong Đình như bị ru hồn trong lời nói êm dịu của Vỹ Khang, cô không phản ứng và cũng không đồng tình.

              Anh ôm cô trong vòng tay yêu thương. Từng tế bào trong người Phong Đình như bị tê liệt, cô đứng không nhúc nhích.

              Nâng cằm cô lên, Vỹ Khang thương quá là thương đôi mắt ngây thơ, vừa trẻ con vừa người lớn của Phong Đình.

              Không kềm được lòng mình, Vỹ Khang cúi xuống. Nụ hôn tình yêu đầu bất chợt làm Phong Đình rung lên, cảm giác lâng lâng dìu cô vào nụ hôn dài.

              Vỹ Khang thì thầm:

              --Anh yêu em.

              Nụ hôn thứ hai lại đến. Phong Đình bấu chặt vào người Vỹ Khang. Thời gian như ngừng đông giữa hai người.

              Rời khỏi môi Phong Đình, Vỹ Khang nựng cằm cô.

              --Em chưa bao giờ biết hôn.

              Phong Đình như chợt tỉnh, cô đỏ bừng mặt vùng ra khỏi vòng tay Vỹ Khang.

              --Xin đừng đùa.

              Vỹ Khang giữ cô lại:

              --Em nói gì thế? Anh yêu em là tình yêu chân thật. Hãy tin vào anh, và hãy tin vào trái tim mình.
              --Tôi…
              --Nụ hôn vừa qua đã cho anh biết một điều rất rõ là em rất yêu anh. Thế tại sao em không nhận nó để sống cho tình yêu của mình?
              --Đàn ông, tình yêu của họ rất khó tin bởi vì trái tim họ dễ dàng nhận và dễ dàng cho.

              Vỹ Khang nhăn mặt:

              --Em không thể vơ đũa cả nắm như vậy được. Trên thế gian này có rất nhiều loại đàn ông mà anh là người rất chân thật.
              --Cái đó còn phải xét lại.
              --Vậy thì em hãy lấy trái tim anh ra mà xem đi.
              --Như thế anh sẽ chết, và tôi sẽ không có ai khác để đền lại cho bác Bình.
              --Thế này không được, thế kia không được, thật ra em muốn gì?
              --Có thể trả sự yên tĩnh, vì tôi đang buồn ngủ.

              Vỹ Khang phản đối:

              --Không được. Anh ở đây đến bao giờ em chấp nhận mới thôi. Còn bằng không thì khỏi ngủ luôn.
              --Sao ông lì quá vậy?
              --Cũng chấp nhận.

              Phong Đình đi đâu, Vỹ Khang theo đó, cô đứng là anh đứng. Bực quá, cô đẩy anh xuồng giường. (hì hì hì, VK nì cũng lì wé hén)

              --Vậy thì ông ở đây một mình đi.

              Nhưng Vỹ Khang đã nhanh hơn, anh chụp lấy tay Phong Đình. Do sơ ý cô đã ngã xuống đè lên người anh. Vỹ Khang siết chặt vòng tay:

              --Để xem em trốn anh đến khi nào.
              --Buông tôi ra.
              --Giờ này còn tôi tôi ông ông nữa hả? Em có tin anh hôn em nữa không? Sửa đổi lại ngay.

              Phong Đình cong môi:

              --Ép buộc người ta.
              --Có như thế, em mới nghe. Mềm mỏng không chịu đâu, đợi dùng vũ lực không hà. Ở công ty em em anh anh với Công Thành, Hoàng Phúc ngọt như đường, còn với anh chẳng có lấy một lời nhỏ nhẹ.
              --Rồi ganh tị à?
              --Ừ.

              Phong Đình nắm mũi Vỹ Khang:

              --Xấu quá đi.
              --Lâu rồi, bộ mới biết hả?

              Phong Đình bắt đầu ngọ ngoạy:

              --Nói nghe nè, ở tư thế như thế này, lỡ ai thấy kì lắm. Ông… Anh…

              Vỹ Khang nghiêng người, anh đặt đầu Phong Đình lên cánh tay mình. Vỹ Khang trợn mắt, dọa.

              --Để xem em chịu được mười nụ hôn của anh không đã.

              Phong Đình hốt hoảng:

              --Để em nói.

              Cô mím nhẹ môi.

              --Ừ. Yêu đó.
              --Nghe sao bạo lực quá vậy. Cho nói lại.

              Phong Đình nhăn nhó:

              --Rườm rà.

              Cô cố gắng thả từng tiếng.

              --Em yêu anh. Được chưa?
              --Lời nói thật lòng của em chứ?
              --Vâng.
              --Cám ơn em.

              Vỹ Khang hôn nhẹ lên trán Phong Đình và đỡ cô ngồi dậy. Vẫn giữ cô trong vòng tay yêu thương, anh hỏi:

              --Em yêu anh từ bao giờ?
              --Không biết.

              Cô thố lộ:

              --Chỉ biết rằng hình bóng anh có trong trái tim em thôi.
              --Thế sao em vẫn cứ trốn tránh?
              --Vì em sợ một ngày nào đó, em cũng giống như Diệp Linh, không giữ được trái tim anh.
              --Khổ quá! Anh không yêu Diệp Linh, làm sao mà giống được. Anh yêu em, chỉ yêu em mà thôi.
              --Chấp nhận tình cảm của anh, em phải đối diện với nhiều người. Em… không biết làm như thế nào nữa.
              --Chỉ cần im lặng là tốt.
              --Em đã từng tuyên bố là không yêu ai…

              Vỹ Khang bật cười:

              --Ai biết trước được tương lai của mình như thế nào và mai sau nữa. Anh nghĩ sẽ không ai chọc ghẹo gì em đâu.
              --Nếu có?
              --Anh chịu hết cho.
              --Là do anh nói đó nha.
              --Ừm.

              Vỹ Khang vén những sợi tóc lòa xòa trước trán của cô:

              --Sau chuyến công tác này, anh muốn hai bên gia đình gặp nhau.

              Phong Đình nhổm dậy:

              --Nhanh vậy?
              --Anh đâu còn trẻ nữa.
              --Nhưng em chưa ra trường?
              --Gặp nhau, chứ anh đâu bảo cưới liền.

              Vỹ Khang vui vẻ:

              --Phen này ba anh vừa giật mình, vừa vui.

              Phong Đình buồn buồn:

              --Gia đình em…

              Vỹ Khang cắt ngang:

              --Anh biết rất rõ và ba anh cũng biết. Anh Minh nuôi dạy em cũng như người cha, anh ấy đến gặp ba anh là được rồi. Anh yêu em, chỉ cần biết điều đó, ngoài ra anh không quan tâm vấn đề gì khác.

              Phong Đình cảm động:

              --Em thật là có phước mới được anh yêu.
              --Đừng nói vậy, tại anh và em đẹp lòng thương dễ thôi. Đừng lo lắng gì thêm nhiều, em nhé.

              Phong Đình nhìn Vỹ Khang như gởi trao. Anh bâng khuâng cúi xuống. Tình yêu là thế đấy. Lời con tim anh muốn nói là “anh yêu em”.

              --Hello! (Xin chào)

              Nhã Trinh reo lên:

              --Ồ! Phong Đình! Em về khi nào vậy?
              --Hôm qua.
              --Kết quả tốt đẹp chứ em?

              Đặt túi xốp xuống bàn, Phong Đình cười:

              --Có thể nói là như vậy. Em có quà cho chị và mấy anh đây.

              Hoàng Phúc ở đâu ló đầu vào:

              --Phần anh có không?
              --Có. Anh vào đây.

              Phong Đình trao hộp giấy màu hồng cho Nhã Trinh:

              --Quà của chị, một màu hồng hạnh phúc.
              --Cám ơn em.
              --Màu xanh của anh Phúc, đầy hy vọng nhé.

              Hoàng Phúc khiếu nại:

              --Sao của Nhã Trinh lớn, còn của anh thì nhỏ xíu vậy?
              --Bởi vì chị ấy hai người nên hai phần.

              Nhã Trinh phụ họa:

              --Đúng rồi. Anh mau tìm thêm một người nữa đi để được hai phần.
              --Muốn tìm là tìm sao? Một chút anh lên đòi quà của giám đốc.
              --Xin cứ tự nhiên. Có lẽ giám đốc cũng đang chừa phần quà cho anh.

              Nhã Trinh và Phong Đình cùng cười. Hoàng Phúc nhăn nhó:

              --Vui lắm, cứ cười đi.

              Phong Đình xòe tay:

              --Nếu anh không thích món quà của em tặng thì xin trả lại đây, em cho người khác.

              Hoàng Phúc ôm vào người:

              --Ngu gì.

              Nhã Trinh kéo tay Phong Đình:

              --Đừng nói chuyện với anh ấy nữa. Sang đây, kể về đất nước Hồng Kông cho chị nghe đi. Em có gặp diễn viên Hồng Kông như Quách Phú Thành, Cổ Thiên Lạc, Tuyên Huyên, Quách Khả Doanh không?

              Hoàng Phúc trề môi:

              --Người ta sang bên ấy công tác, hoặc có rảnh nữa, người ta đi ngắm cảnh, dạo phố, chứ ai đâu men mo và săn tìm diễn viên như cô. Cũng may là giám đốc không chọn cô đi, nếu không, chuyến đi chẳng có kết quả gì rồi.

              Nhã Trinh hét lên:

              --Ê! Không ai đụng chạm gì tới, tại sao anh cứ moi móc và kể tội hoài vậy?
              --Ồ, tôi cũng không biết. Sao Phong Đình tôi không nói mà lại nói cô?
              --Anh… Tại món quà nhỏ quá nên anh ganh tỵ, nói cho bỏ ghét, phải không?
              --Tôi đâu có ích kỷ như vậy.
              --Ai biết đâu được. Cái tính ích kỷ của người khác bình thường thì không ai thấy, đụng chuyện rồi mới rõ trắng đen.
              --Cho là vậy đi. Tôi ích kỷ nên thường ngày không có giám đốc ở đây, cô mới về sớm được đấy.
              --Anh…

              Phong Đình can ngăn:

              --Thôi cho em xin đi. Hai người cùng là bạn cùng là đồng nghiệp với nhau, không ai nhường ai được sao? Hơn thua nhau thì có ích lợi gì chứ?

              Nhã Trinh ấm ức:

              --Không có lửa, làm sao có khói. Nếu anh Phúc không chọc tức chị thì chị đâu có gây làm chi.
              --Nhưng bây giờ ngưng được chưa? Thú thật, em vẫn còn mệt lắm, sau chuyến đi Hồng Kông. Anh chị thương em thì đừng có cãi cọ nữa.

              Hoàng Phúc quan tâm:

              --Mỗi lần sau chuyến công tác là được nghỉ phép hai ngày, sao em không ở nhà nghỉ ngơi lại còn vào đây? Giám đốc yêu cầu à?

              Phong Đình lắc nhẹ đầu:

              --Không phải. Tại em muốn vào để thăm các anh chị thôi. Chốc nữa nhờ anh chuyển hộ mấy phần quà này sang phòng kỷ thuật, điều hành nhân sự giùm em nha.
              --Đã vào đây rồi, sao không tận tay mình đưa?
              --Em còn công việc khác phải làm, không có thời gian nhiều.
              --Được rồi, để anh chuyển giúp cho.
              --Cám ơn anh.
              --Chỉ là chuyển nhờ thôi. Em có nghe nói giám đốc chừng nào mới ghé công ty không?
              --Vì công việc tồn đọng khá nhiều nên sáng nay giám đốc đã vào công ty. Em vừa gặp ông ta ở thang lầu.

              Hoàng Phúc trợn mắt:

              --Đúng là một ông chủ luôn coi thời gian là vàng, và nghiêm chỉnh trong công việc. Hèn gì chẳng có một cô gái nào vừa ý ông ta, bởi còn thời gian đâu mà nghĩ tới. Bộ giám đốc của chúng ta chỉ muốn làm giàu thôi sao mà.
              --Cũng không đúng lắm đâu. Giám đốc tranh thủ như vậy, tất cả đều vì lợi ích của công ty. Có làm việc thường xuyên với ông ta, em mới hiểu được giám đốc không như những giám đốc khác, chỉ thích ngồi trên cao mà ra lệnh. Ông ta rất giản dị hòa nhã với tất cả mọi người khác tôn trọng và kính nể, chô nên chuyến đi Hồng Kông vừa qua khá tốt đẹp. Chúng ta đừng nghĩ giám đốc quá nguyên tắc trong công việc, hiểu được giám đốc thì tất cả đều thoải mái và dễ chịu không có áp lực.
              --Thế em đã hiểu gì giám đốc?
              --Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để giám đốc không có cơ hội bắt nạt em.

              Nhã Trinh chép miệng:

              --Vậy là em không kể được gì về thắng cảnh ở Hồng Kông rồi?

              Phong Đình xem đồng hồ:

              --Nếu chị muốn nghe ngay bây giờ thì có thể được đấy, bởi vì sang Hồng Kông em cũng chẳng đi đâu nhiều. Phố xá, nhà cửa, phong tục… Tất cả những sinh hoạt, xã hội có khác gì Việt Nam đâu. Nhích một tí là có con người Hồng Kông, cuộc sống của họ có phần ổn định đầy đủ hơn, không có nhà lá chật chội, chung cư của họ rất là đẹp, đường phố có phần sạch sẽ hơn. Dân của họ đa số không thuộc gốc, có thể là Trung Quốc, Đài Loan, Nam Triều Tiên. Một điều nữa họ cũng hiếu khách như người Việt Nam. Cách ăn mặc của họ khá tự do, hình như chỉ có những ngày tết cổ truyền họ mới mặc đồ truyền thống.
              --Còn các diễn viên của họ, có khác gì trong phim?
              --Giản dị hơn một chút, không hóa trang thì họ vẫn bình thường như chúng ta. Có hôm em đi shop hoặc đi dạo phố gặp Huỳnh Nhật Hòa, La Gia Lương, Lâm Văn Long, Quách Khả Doanh….

              Nhã Trinh nôn nóng:

              --Em có nói chuyện với họ không?
              --Tất nhiên là có. Lâm Văn Long rất thích thắng cảnh ở Việt Nam, nhất là Đà Lạt và Vịnh Hạ Long. Anh ta nói, có dịp anh ta sẽ đến với Việt Nam nữa.
              --Vậy là Lâm Văn Long đã có sang Việt Nam?
              --Có nên mới biết rành như vậy. Quách Khả Doanh, người yêu của Lâm Văn Long ở ngoài dễ thương lắm chị ạ. Vui vẻ, bình dị, trò chuyện với chị ấy rất thích.
              --Còn giám đốc?
              --Miễn bàn, ông ta đâu có thích diễn viên. Nhưng có một điều khá thú vị là cô Vĩnh Kỳ, người Đài Loan hướng dẫn viên của khách sạn rất thích giám đốc của chúng ta.

              Hoàng Phúc tò mò:

              --Còn giám đốc?

              Phong Đình tủm tỉm:

              --Ông ta không ưa. Hôm nọ em gài độ hai người, giám đốc nổi trận một bữa quá trời. Ông ta mắng em đừng có nhiều chuyện, đừng có tài lanh, nói chung là em không có đường để đỡ luôn.
              --Đúng thôi. Ai bảo em ghép đôi không đúng đối tượng.
              --Nhưng em chỉ đùa, đâu cần ông ấy phải dữ dằn với em như thế.
              --Giám đốc kỵ nhất chuyện đùa cợt ái tình.
              --Nói vậy còn chị Diệp Linh…
              --Đó là cô ta tình nguyện yêu, một tình yêu đơn phương, chứ giám đốc chỉ coi cô ta là bạn.
              --Tình yêu không được đáp lại, có khi nào trở thành hận thù không?
              --Tùy theo người hiểu và người đang cố tình.
              --Vậy là Diệp Linh là người cố tình rồi.
              --Ý em là…

              Phong Đình quay sang Nhã Trinh:

              --Chị còn nhớ lần trước em gọi về xin số điện thoại của công ty tàu biển không?

              Nhã Trinh gật đầu:

              --Nhớ.

              Phong Đình chậm rãi kể lại chuyện xảy ra ở Hồng Kông cho Hoàng Phúc và Nhã Trinh nghe. Xong cô kết luận:

              --Ông Diệp Thành thương con một cách mù quán. Đáng lý ông là người lớn là cha, ông phải khuyên con như thế nào cho đúng. Còn đằng này lại giúp con làm những điều mà không lường trước hậu quả, để bây giờ vì xấu hổ vì chính mình đánh mất tình bạn, tình thân. Em nghĩ ông Diệp Thanh không dám đến gặp giám đốc của chúng ta đâu.

              Hoàng Phúc thì nóng nảy:

              --Em hiền đó, chỉ nói những lời phải trái nhẹ nhàng. Chứ là anh hả, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho những con người như vậy đâu.
              --Trong cuộc sống, chúng ta nên rộng lượng vị tha thì tốt hơn.
              --Rộng lượng gì với những con người không hề nghĩ đến tình bạn. Ví như em không nghi ngờ, và tìm ra sự thật thì hậu quả khó lường phải không? Rồi giám đốc không nói gì hết à?
              --Có nói, hãy để người ta tự ăn năn và xấu hổ về những việc mình đã gây ra.
              --Em với giám đốc sao giống nhau quá vậy? Chuyện không đáng để bỏ mà cũng bỏ qua. Anh thật không hiểu nổi.

              Phong Đình thở nhẹ:

              --Họ không tốt với mình, cố ý hại mình, mà mình không có ý định đối trả lại những gì mà họ đã gây ra. Mình im lặng nghĩa là mình tha thứ, tự họ sẽ ý thức việc làm của mình lương tâm ray rứt.
              --Họ không bao giờ ray rứt như em nghĩ đâu.
              --Dù sao họ cũng là những người có trình độ, họ sẽ không đến nỗi.
              --Tâm hồn em rất ngây thơ, cho nên em đâu nghĩ đến những việc họ sắp sửa gây ra. Họ không bao giờ dừng lại, nếu họ chưa thỏa mãn sự căm giận. Hơn nữa, chính em là người vạch rõ bộ mặt xấu xa của họ thì họ sẽ tìm cách đối phó với em.

              Nhã Trinh lên tiếng:

              --Anh Phúc nói không phải là không có lý. Em nên cẩn thận với những hạng người tiểu nhân như vậy thì tốt hơn,nhất là với Diệp Linh, em luôn là cái gai trong mắt cô ta.
              --Cám ơn anh chị đã quan tâm em.
              --Gặp Diệp Linh ở Hồng Kông, cô ta có hung dữ như ở đây không?
              --Không hề thay đổi.
              --Giám đốc có…

              Chưa hết câu, Nhã Trinh đã há hốc mồm, bởi giám đốc Vỹ Khang đã hiện ra nơi cửa phòng tự lúc nào. Hoàng Phúc nhanh nhẹn cúi đầu:

              --Chào giám đốc.

              Nhìn điệu bộ của Vỹ Khang và khuôn mặt nghiêm nghiêm của anh, Phong Đình bỏ đi, nhưng cô không nín cười được.

              Vỹ Khang đằng hắng:

              --Không có việc làm à?
              --Dạ…
              --Tôi thuê anh chị, đâu phải là để tán dóc.

              Nhã Trinh le lưỡi, nhanh nhanh trở về nơi làm việc của mình. Còn Hoàng Phúc thì ôm gói quà, chuồn nhanh.

              --Xin phép giám đốc.

              Vỹ Khang hất mặt ra lệnh:

              --Cô Phong Đình! Sang văn phòng tôi ngay.
              --Vâng ạ.
              #7
                ThiTham 26.01.2004 03:11:53 (permalink)
                Vỹ Khang quay lưng bỏ đi, Nhã Trinh ngoắc Phong Đình:

                --Sao hôm nay ông ấy ngầu quá vậy?
                --Em đâu biết.
                --Chị hơi ớn rồi đây. Thôi, em đi ngay đi, kẻo giám đốc lại nổi trận lôi đình.

                Phong Đình nhún vai:

                --Em quen với tính khí bất thường đó rồi, chị ạ. Thích la thì la, thích mắng thì mắng, em không thèm lên tiếng, mệt rồi ông ấy cũng sẽ ngưng.

                Cô khoác túi xách lên vai, chào Nhã Trinh rồi biến ra cửa.

                Phòng giám đốc không xa lắm với phòng làm việc của cô, nhưng Phong Đình bỗng cảm thấy xa. Không biết Vỹ Khang gặp cô có việc gì không? Mà tại sao anh biết cô đến công ty? Hôm qua, anh cho cô nghĩ phép mà.

                Chẳng lẽ anh đã gọi điện đến nhà, nếu thế thì gặp Giao Tiên rồi. Chết không! Con nhỏ này cái miệng nó cũng đâu có vừa.

                Đứng trước cửa phòng, Phong Đình thấy hồi hộp. Tuy chấp nhận tình yêu của Vỹ Khang, nhưng cô vẫn có cảm giác chưa được an toàn cho lắm, vì bên cạnh Diệp Linh vẫn đeo bám.

                Giơ tay định gõ cửa thì cánh cửa chợt mở.

                --Sao em còn chưa vào?

                Phong Đình nối gót Vỹ Khang, họ không được tự nhiên cho lắm. Vì trong phòng chỉ có hai người, nếu như…

                Bất ngờ Vỹ Khang xoay người ôm ngang eo Phong Đình, cô lúng túng:

                --Đừng thân mật như thế Vỹ Khang. Nhân viên thấy thì không hay đâu.
                --Có gì là không hay khi chúng ta yêu nhau.
                --Nhưng…
                --Anh muốn cho cả thế giới này biết em là của anh. Sao? Đêm qua ngủ có ngon không?
                --Mệt mỏi, dĩ nhiên là ngủ ngon rồi.
                --Mơ thấy anh chứ?

                Phong Đình phùng má:

                --Không.

                Vỹ Khang hầm hè:

                --Cho nói lại.

                Né tránh nụ hôn của Vỹ Khang, Phong Đình quýnh quáng:

                --Thấy, thấy, anh hung dữ và bắt nặt em.

                Vỹ Khang bẹo má Phong Đình:

                --Anh nào đám, yêu không hết tại sao lại bắt nạt em chứ?

                Phong Đình phụng phịu:

                --Không phải sao? Lúc nãy ai nói: “Cô Phong Đình! Sang văn phòng tôi ngay”.
                --Chứ em không cười anh sao?
                --Ai bảo anh làm cái mặt mắc cười làm chi. Vậy mà chị Nhã Trinh và anh Phúc cũng hoảng hồn.
                --Còn em?
                --Chẳng có gì phải sợ.
                --Ngon nhỉ?
                --Chỉ vì mình không có tội.

                Phong Đình gỡ nhẹ tay Vỹ Khang:

                --Anh gọi em sang đây không phải đỡ nhớ em chứ?
                --Đúng đó.
                --Hông giỡn đâu nha.
                --Anh cũng đâu giỡn. Hôm qua chia tay em tối về anh ngủ không được.
                --Xạo sự.
                --Thật mà. Vỹ Khương hỏi và anh đã khai hết.
                --Vậy…
                --Em an tâm, Vỹ Khương rất ủng hộ chúng ta.

                Vỹ Khang đề nghị:

                --Tuần sau, anh đón em về gặp ba nhé.
                --Em… Có vội vàng quá không anh?

                Vỹ Khang nghiêm nghị:

                --Với anh mà em còn hỏi câu đó à? Anh có bao giờ hấp tấp đâu, và cũng chưa khi nào anh tự tiện đưa ai về nhà. Anh tự hứa với lòng mình từ lâu, nếu anh chọn được người bạn lòng thì người đó là người đầu tiên cùng về gặp ba với anh. Phong Đình! Tình yêu anh dành cho em chẳng lẽ em không tin?
                --Không phải, mà tại em chưa chuẩn bị gì hết.
                --Còn chuẩn bị gì nữa, em và ba anh đâu có xa lạ gì.
                --Vỹ Khang! Anh nói anh yêu em thì ít ra anh cũng phải tôn trọng ý kiến của em.
                --Thôi được. Ý em như thế nào?
                --Tuần sau là lễ đính hôn của anh Hai, em muốn cho anh Hai một niềm vui trọn vẹn. Anh có thể sắp xếp thời gian lại được không?

                Vỹ Khang tỏ ra dễ dãi:

                --OK. Lễ đính hôn của anh Hai xong sẽ đến chúng ta. Anh nghĩ hai đám cưới tổ chức một lượt thì vui lắm.

                Phong Đình lườm dài:

                --Ham.
                --Chúng ta làm sự kiện nổi bật ở thế kỷ XXI di.

                Vỹ Khang hôn nhẹ lên má Phong Đình, cô cự nự:

                --Ẩu vừa thôi nha.
                --Anh hôn người yêu của anh mà.
                --Trơ trẽn quá đi. Ở đây là văn phòng công ty đấy.

                Vỹ Khang vẫn giữ Phong Đình trong vòng tay mình.

                --Em suy nghĩ xem, hưởng tuần trăng mật chúng ta sẽ đi đâu nè?

                Phong Đình đỏ bừng mặt, cô nạt:

                --Ơ, nham nhở quá đi.
                --Tại anh tính trước mà. Em thích đi đâu, anh chiều.
                --Em không biết.
                --Chúng ta đến Châu Âu đi. Phong cảnh cũng dễ chịu lắm.

                Phong Đình nghiêng đầu:

                --Em thích sang Nhật để ngắm hoa anh đào và tuyết rơi ở Bắc Kinh.
                --OK.
                --Nhưng đó chỉ là ước mơ. Tốn kém lắm, anh ạ.
                --Em đừng lo ngại, để vấn đề ấy cho anh lo. Được đưa em đi chơi, với anh không lo tốn kém, anh chỉ sợ nhất là để em buồn thôi.

                Phong Đình xúc động:

                --Anh yêu em nhiều đến thế sao?
                --Phải. Em là tình yêu duy nhất của anh.
                --Vỹ Khang!

                Phong Đình vùi mặt vào ngực anh, để con tim cô reo vui trong từng nhịp đập.

                Vỹ Khang siết chặt vòng tay. Có Phong Đình bên cạnh cuộc đời anh không mong muốn gì hơn.

                Nhẹ nâng cằm Phong Đình, nụ hôn khát khao yêu đương chợt đến.

                Họ quấn chặt lấy nhau quên đi không gian chung quanh mình.

                Lời Phong Đình nhẹ như gió thoảng:

                --Vỹ Khang! Tình yêu của em.



                Vừa vào tới cửa thì Phong Đình đã oang oang:

                --Ê! Cái con nhỏ chị Hai kia! Mày gọi tao về gấp có chuyện gì vậy?
                --Í trời! Hôm nay mạnh dạn lớn tiếng vậy đó hả? Lại hỗn gọi ta là con nhỏ này, con nhỏ nọ, bộ muốn bị đòn sao?

                Phong Đình ngóng tai:

                --Chuyện mới à nghe. Chưa chi đã ra oai rồi ư? Nhưng với con nhỏ Phong Đình này không dễ dàng đâu, cưng đừng ỷ là chị dâu ta rồi muốn sai thì sai, muốn gọi thì gọi.

                Giao Tiên hỏi:

                --Có lễ đính hôn rồi thì tao là gì của anh Hai mày?
                --Vợ.
                --Vai vế gọi sao?
                --Chị dâu.
                --Thế sao mày hỗn, không biết lỗi mà còn nói oang oang cái miệng. Mày có tin tao méc với Phong Minh không?
                --Nè! Đừng lấy anh Hai tao ra dọa nha. Con nhỏ này cũng cóc sợ luôn. Nói cho mày biết, dù có trở thành vợ anh Hai tao, tao vẫn gọi mày là Giao Tiên, chứ đừng hòng có tiếng chị. Bằng tuổi người ta mà bày đặt làm lớn.

                Giao Tiên gục gặc:

                --Mày ngon lắm. Bây giờ có người bảo trợ rồi, đâu còn sợ ai nữa.
                --Nói gì?
                --Thì mày đã nghe. Bước ra đường có kẻ đón người đưa, chẳng ai đám lên tiếng nạt nộ, nhất phẩm phu nhân mà.

                Phong Đình mím môi:

                --Nói gì thì phải chính xác hãy nói, chứ đừng có nghe phong thanh mà nói bậy bạ. Mày có tin tao cắt cổ mày không?
                --Tin chứ, và tao cũng tin lời của Phong Minh.
                --Anh Hai tao nói gì?
                --Có một ông giám đốc giàu có và đầy uy quyền hỏi cưới mày, và anh Minh đã vui vẻ bắt tay với họ.
                --Vớ vẩn.
                --Không tin, đó là quyền của mày. Nhưng chính tai tao nghe, tao cũng không thể không tin, mới hôm qua đây Vỹ Khang gọi điện tới tìm mày.

                Phong Đình nhổm dậy:

                --Mày nghe điện thoại?
                --Hỏi lạ, ở nhà có mình tao, tao không nghe thì ai nghe.
                --Vỹ Khang đã nói gì?
                --Đơn giản là tìm Phong Đình.
                --Chỉ thế thôi mà mày suy tưởng ra? Giỏi thật.
                --Mày đã đoán có phần sai. Vỹ Khang đã nói chuyện với anh Minh gần hai tiếng đồng hồ ở căn nhà này. Chính xác là lúc ba giờ ba mươi phút hôm qua, lúc mày đi gặp một người bạn gì đó.

                Giao Tiên chọc ghẹo:

                --Im lìm, nhưng đùng một cái là vợ giám đốc công ty xây dựng thương mại Khang Hoa, oai nha! Ê! Hai người nhận ra tình yêu của mình từ lúc nào vậy?
                --Hỏi chi, nhiều chuyện.
                --Chứ tao thấy Vỹ Khang yêu mày nhiều hơn mày yêu anh ấy.

                Phong Đình nhìn bạn:

                --Mày gọi tao về để hỏi chuyện này à?
                --Không phải. Anh Minh bận việc không đi lấy áo với tao được, anh ấy bảo tao phone cho mày.
                --Thế anh Minh cưới vợ hay tao cưới vợ?
                --Thôi đừng có nhằn mà. Người nhà không mà, giúp đỡ tao đi.
                --Tao có nói là không giúp đâu, nhưng mà đừng có đày ải tao quá.

                Giao Tiên mỉm cười:

                --Lần này thôi.
                --Vậy thì thay đồ đi.
                --Chưa đến giờ.
                --Cái gì?

                Giao Tiên kéo tay bạn:

                --Ngồi xuống đây nói chuyện với tao một chút đi. Tuy là bạn bè với nhau, nhưng mấy khi tao với mày có thời gian bên nhau nhiều.

                Phong Đình mát mẻ:

                --Phải rồi. Mày dành thời gian cho anh Hai tao, chứ dành cho tao làm gì. Bây giờ lại sắp làm vợ, giữa tao và mày nói gì đây?
                --Mày có thể nói về Vỹ Khang.
                --Vô duyên vừa thôi nha. Tự nhiên sao lại nói về anh ấy?
                --Thì nói về chuyện tình yêu của hai người.
                --Cái đó lại còn vô duyên nữa. Chuyện tình cảm con tim của người ta sao lại phơi bày ra?
                --Vậy chứ tao có giấu chuyện tao và anh Minh đâu.
                --Nhưng anh Minh là anh Hai của tao nên tao cần tìm hiểu. Nhỡ anh ấy yêu nhầm người con gái không tốt thì sao?
                --Mày khôn vừa vừa thôi.
                --Chỉ cần biết một điều tao và Vỹ Khang yêu nhau là được rồi. Ngoài ra chẳng còn chuyện gì đáng nói.

                Giao Tiên buột miệng:

                --Thế còn Diệp Linh. Cô ta không có biểu hiện gì khi mày và Vỹ Khang bên nhau?

                Phong Đình trầm ngâm:

                --Tình yêu phải có cảm giác từ hai phía. Diệp Linh đã yêu đơn phương, và chị ấy vẫn cố tình không hiểu Vỹ Khang mãi mãi không phải là của chị ấy. Vỹ Khang khước từ, chị ấy cho là đã xúc phạm nặng nề đến chị ấy nên đâm ra thù hận, và tìm cách trả thù.
                --Vậy mày và Vỹ Khang gặp nhiều rắc rối rồi.
                --Không sai, Diệp Linh theo tao và Vỹ Khang đến Hồng Kông. Chị ấy bày rất nhiều trò, lôi kéo luôn cha của mình phá hoại công việc làm ăn của Vỹ Khang.
                --Kết quả thế nào?
                --Không có gì thiệt hại rơi vào Vỹ Khang, chỉ có ông Diệp Thành xấu hổ trước mặt bạn bè.
                --Chỉ vì yêu không được đáp lại mà xảy ra nhiều cớ sự như thế ư?

                Phong Đình nhếch môi:

                --Mọi việc sẽ không dừng lại ở đây đâu. Tao đoán Diệp Linh còn tiếp tục gây ra nhiều chuyện nữa.
                --Mà mục tiêu là mày?
                --Đúng. Mày có biết lần trước ba Vỹ Khang bị tai nạn cũng là do Diệp Linh gây ra.
                --Trời đất! Chị ấy không có lương tâm sao vậy, cả người già mà cũng không loại trừ, vì tình yêu mà hận thù chất cao. Vỹ Khang có biết việc này không?
                --Tao chưa nói. Anh ấy tính nóng như Trương Phi, tao sợ xảy ra chuyện lớn.

                Giao Tiên thở dài:

                --Con người ngày nào cũng sống trong thù hận, làm sao lòng thanh thản.
                --Diệp Linh có bao giờ hối hận chuyện đã làm đâu. Hình như chị ấy yêu ai thì phải đáp lại, nếu không hậu quả không lường.
                --Đáng sợ thật. Mày cũng phải cẩn thận. Vỹ Khang không lên tiếng gì sao?
                --Anh ấy bao giờ cũng bảo vệ tao, nên tao có phần an tâm hơn.
                --Hạnh phúc nhỉ?
                --Mày không vậy sao? Anh Hai tao là tuyệt nhất rồi.

                Giao Tiên xua tay:

                --Đừng đừng. Xin đừng ca ngợi anh Hai mày nữa. Tao nghe nhiều rồi.
                --Nhưng vẫn không thấy chán.
                --Khiếp! Anh em cứ thay nhau mà khen qua khen lại, không mắc cở sao?
                --Có gì phải mắc cở, mọi cái đều đúng sự thật mà.
                --Thế sao tao không nghe mày khen Vỹ Khang anh ấy cũng đẹp trai cũng đào hoa như ai…

                Phong Đình lắc nhanh:

                --Thôi khỏi. Vỹ Khang không thích ai khen mình, và cũng không quen khen người khác. Mày có biết tao yêu Vỹ Khang cũng chính là ở đó.

                Giao Tiên rùng mình:

                --Nghe mày thú nhận tình yêu, gai ốc tao nổi hết trơn.
                --Học hỏi đi.
                --Hổng dám đâu. Lúc trước nghe mày hùng hồn tuyên bố, cứ tưởng mày sẽ không bao giờ yêu ai.
                --Nhưng đời ai biết được chữ ngờ, phải không?

                Giao Tiên bẹo má bạn:

                --Hạnh phúc ở trong tầm tay, cố gắng mà nắm giữ nó. Tao nguyện cầu hai người mãi mãi đẹp đôi.
                --Cám ơn mày. Anh Hai tao và mày cũng thế. Nhìn thấy hai người hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của tao.
                --Nói thật nha, tao và Phong Minh vô cùng bất ngờ khi Vỹ Khang xin cưới mày đấy. Và tao luôn thắc mắc hai người yêu nhau từ lúc nào nhỉ?

                Phong Đình tủm tỉm:

                --Tình yêu không nói bằng lời, chúng tao chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt cũng đủ hiểu nhau. Vỹ Khang có lúc đáng yêu lắm, nhưng cũng có lúc làm cho tao phải nổi giận.
                --Cuối cùng, anh ấy lại là người cầu hòa.
                --Đương nhiên.
                --Mày đừng có chảnh quá nghe, đàn ông dễ chán lắm đó. Làm quá đáng rồi ngồi khóc một mình.
                --Làm như tao ngu, cũng biết dừng lại đúng lúc chứ.
                --Ừ. Đừng trách sao tao không nói trước. Vỹ Khang là một người đàn ông tốt, không tự biết gìn giữ cũng là tại mày.
                --Biết, biết.

                Phong Đình đẩy bạn:

                --Chuẩn bị đi bà chị, cà rà một hồi trễ giờ của tao mất.
                --Mày có hẹn?
                --Còn phải hỏi. Nhanh đi.
                --Chờ tao năm phút.

                Phong Đình, Giao Tiên hai cô gái nhí nhảnh điều khiển chiếc Wave hòa vào dòng người. Nhìn vào khuôn mặt mùa xuân của họ, người ta có thể nhận ra họ đang được tình yêu vun đắp.

                Chỗ may áo cũng không xa lắm. Xe dừng lại trước một cửa tiệm lớn, Giao Tiên quảng cáo:

                --Ở đây thường là may đồ cho người mẫu, không tệ đâu.
                --Nhìn là biết, nhưng giá cả thì như thế nào?
                --Không đắt lắm, rất phù hợp với túi tiền. Mày có thể đến đây đặt áo cưới.
                --Tới đó hẳng tính.

                Hai cô gái dựng xe rồi đẩy cửa bước vào, bà chủ tiệm mỉm cười đon đả:

                --Cô Giao Tiên đến lấy áo phải không?
                --Vâng ạ.

                Bà chủ tiệm ngắm Phong Đình:

                --Cô xinh đẹp lắm, là em của Giao Tiên à?

                Phong Đình đỡ lời:

                --Dạ, chính xác là em chồng.
                --Ồ! Chắc hai cô suýt soát tuổi nhau?

                Giao Tiên nhanh miệng:

                --Nhỏ ấy nhỏ hơn tôi hai tháng.

                Phong Đình liếc bạn:

                --Vậy cũng nói.

                Bà chủ tiệm xởi lởi:

                --Thế bao giờ cô đến đây may áo?

                Giao Tiên lách chách:

                --Không lâu đâu, cũng có thể là một lượt với tôi.
                --Ồ! Hân hạnh được phục vụ cô.
                --Cám ơn bà.

                Bà chủ tiệm lấy cái áo trắng trong tủ ra:

                --Cô thử chứ?
                --Cũng được.

                Phong Đình nhìn đồng hồ, cô nói với bạn:

                --Mày cứ thử áo nhé, tao sang bên kia đường gọi điện thoại.
                --Ừ. Mau quay lại đó.

                Giao Tiên thử áo, cô thích thú khi thấy mình khác hẳn, xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn khi mặc chiếc áo này vào.

                Cứ ngây người ngắm mình mãi trong gương, bà chủ tiệm hỏi:

                --Cô thấy sao?

                Giao Tiên không giấu:

                --Đẹp lắm. Nhất định nhỏ bạn tôi nhìn thấy cũng sẽ thích.

                Được khách hàng khen hết lời dĩ nhiên là vui rồi.

                Giao Tiên vào trong thay áo, khi trở ra vẫn chưa thấy Phong Đình quay lại. Gì mà lâu thế?

                Trả tiền áo, sợ bạn đợi ngoài nên Giao Tiên xin phép bà chủ tiệm.

                Đẩy cửa bước ra, vừa lúc Giao Tiên nhìn thấy Phong Đình qua đường. Nhưng từ xa một chiếc Dream chạy rất nhanh đâm thẳng vào Phong Đình. Giao Tiên chưa kịp la lên thì Phong Đình đã té nhào.

                Lao đến bên bạn, Giao Tiên gọi:

                --Phong Đình.

                Cô ngẩng đầu nhìn theo chiếc xe bằng ánh mắt căm giận. Bất ngờ cô ta hét lên:

                --Bắt lấy cô ta.

                Xui cho người tài xế chiếc Dream vì phải tránh một trái dưa nên đã té nhào.

                Mấy người chạy xe Honda ôm ở gần đó giữ lại. Một người lớn tuổi lên tiếng:

                --Đàn bà con gái sao ghê gớm vậy. Lái xe đụng người ta rồi bỏ chạy luôn.

                Giọng một người khác:

                --Cố tình đụng chết người ta thì đúng hơn.

                Gởi Phong Đình cho một người phụ nữ tốt bụng, Giao Tiên đến bên cô gái vừa bị giữ:

                --Là chị à? Thật không ngờ chị vẫn chưa thức tỉnh được việc mình sai, bây giờ còn lại muốn hại đến Phong Đình nữa? Bạn tôi có lỗi gì với chị chứ? Chị đụng nó không biết thương tích ra sao ở đằng kia kìa chị thấy không?

                Một người lớn tuổi hỏi:

                --Cháu quen với cô gái này à?
                --Dạ, cháu chỉ biết, chứ không quen. Cô ta là con giám đốc công ty tàu biển.

                Mọi người ồ lên:

                --Thì ra… Nhưng tại sao cô ta lại đụng bạn cháu?
                --Bác hỏi cô ta xem, cô ta trả lời thế nào. Chị Diệp Linh! Chị ngẩng mặt lên đi.

                Diệp Linh cắn môi cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên.

                Người phụ nữ chạy lại:

                --Cô gì ơi! Bạn cô ngất xỉu rồi, phải đưa vào bệnh viện thôi.

                Giao Tiên hoảng hốt:

                --Phong Đình! Phong Đình! Cô ơi! Gọi giúp cháu taxi.

                Người đàn ông lớn tuổi đẩy Diệp Linh về phía Phong Đình.

                Giao Tiên giận dữ:

                --Cô phải đi với tôi đến bệnh viện.
                --Nếu tôi không đi?
                --Rất dễ, tôi nhờ công an làm việc với chị. Lúc đó, chị đừng hối hận. Vì nhiều tội trạng, ba chị cũng không bảo lãnh được cho chị đâu. Sao? Chị suy nghĩ kỷ đi.

                Dỡ Phong Đình lên taxi, Giao Tiên nói thêm:

                --Vì tánh mạng của bạn tôi, nên tôi không đôi co với chị nhiều. Lên tới bệnh viện không thấy chị thì chị đừng trách tôi không nhẹ tay.

                Giao Tiên nói với những người chung quanh:

                --Các bác, các chú để cho chị ấy nhận lại xe. Chị ấy không trốn thoát đâu.

                Vô tình nhìn thấy bà chủ tiệm may, Giao Tiên mừng rỡ:

                --Dì ơi! Cho cháu gởi lại chiếc xe nhé?

                Chiếc taxi chạy đi, mọi người cũng tản ra, nhưng tiếng xì xầm chỉ trích về cô gái ấy vẫn còn.

                Không còn cách nào khác, Diệp Linh đành lái xe đến bệnh viện. Có lẽ số phần của cô không vượt qua khỏi Phong Đình. Lần nào ra tay cũng chẳng trót lọt được, mà hôm nay lại còn nghiêm trọng hơn.

                Diệp Linh có nhận ra chưa, những sai phạm của mình, và cô có dừng lại để ăn năn hay không?

                Phong Đình được đưa vào cấp cứu mà bác sĩ trực hôm đó lại là Vỹ Khương. Giao Tiên ở bên ngoài, đứng ngồi không yên, cô lo lắng cho tính mạng Phong Đình đang gặp nguy hiểm. Cô nguyền rủa Diệp Linh, một con người không có lương tâm, chỉ mù quáng vì tình yêu mà hành động không suy nghĩ.

                Giao Tiên liên tục cầu nguyện, hy vọng Phong Đình không có gì, nếu không, cô không tha thứ cho Diệp Linh.

                Phòng cấp cứu chưa mở cửa thì Giao Tiên chưa nguôi lo lắng. Ánh mắt cô cứ dán mãi vào đó, với chung quanh cô không cần chú ý.

                Rồi cánh cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, Giao Tiên nôn nóng:

                --Bác sĩ! Bạn tôi thế nào?

                Chưa vội trả lời câu hỏi của Giao Tiên, vị bác sĩ trẻ hỏi lại:

                --Cô gái đưa vào lúc nãy là Phong Đình?

                Giao Tiên gật đầu:

                --Vâng. Bác sĩ biết bạn tôi?
                --Không những biết, mà còn khá quen. Phong Đình là bạn gái của anh Hai tôi và còn là em gái của bạn tôi.
                --Vậy ra ông là bác sĩ Vỹ Khương?

                Vỹ Khương nhíu mày:

                --Nếu tôi không lầm thì cô là Giao Tiên mà Phong Đình thường nhắc?
                --Vâng.
                --Hân hạnh được biết cô.
                --Chào bác sĩ. Bạn tôi…

                Vỹ Khương trấn an.

                --Không gì nguy hiểm hết, nhưng cánh tay trái bị bong gân. Các bác sĩ còn đang kiểm tra.

                Giao Tiên thở nhẹ.

                --Cám ơn bác sĩ nhiều.

                Vỹ Khương thắc mắc:

                --Tại sao Phong Đình lại như vậy?
                --Nó bị xe đụng. Mà thủ phạm không ai xa lạ với anh em của bác sĩ.
                --Cô muốn nói…
                --Chính Diệp Linh đã gây ra.
                --Lại cô ta nữa ư?
                --Tôi bắt buộc chị ấy đi theo đến đây, nhưng sao vẫn chưa thấy.

                Vỹ Khương khoát tay:

                --Thôi được rồi. Cô ngồi đây đợi đi, tôi ra ngoài một chút.
                --Vâng.

                Không đầy năm phút sau, Vỹ Khương quay lại.

                --Tôi vừa gọi điện cho Phong Minh, nhưng cậu ấy đi công tác, chiều mới về. Tôi có gọi điện sang công ty Khang Hoa, có lẽ tí nữa anh Hai tôi vào tới.
                --Làm phiền bác sĩ…
                --Cô đừng nói vậy. Chúng ta cũng như người nhà cả mà, chăm sóc, lo lắng cho Phong Đình cũng là trách nhiệm của tôi. Không lâu nữa, Phong Đình trở thành chị dâu của tôi rồi. Nhiều chuyện thật không ngờ phải không Giao Tiên? Ngày nào chúng ta còn xa lạ, nay trở thành thân quen.
                --Có những điều lạ không thể biết trước được. Cũng như tôi, có bao giờ tôi biết tôi là chị dâu của Phong Đình đâu. Tất cả đều do thượng đế, Vỹ Khương ạ.

                Nhác thấy Diệp Linh từ xa, Giao Tiên bật dậy. Nhưng đã bị Vỹ Khương cản lại:

                --Đừng nóng.

                Vỹ Khương tiến gần:

                --Chào Diệp Linh, cô có thấy hậu quả của trò chơi không suy nghĩ của cô chưa? Người xưa có câu “gieo gió ắt gặp bão”, và những việc cô làm, có qua mắt được ai chưa?

                Diệp Linh nhếch môi:

                --Tại các người hên thôi.
                --Giờ phút này mà cô vẫn nói được câu đó ư? Cô không biết ăn năn là gì à?
                --Biết chứ. Nhưng thua Phong Đình, tôi không bao giờ phục.
                --Cô đúng là ngoan cố. Chính vì thế cô đã đánh mất tình bạn của mình, xin đừng trách ai.
                --Trách ai? Tôi chẳng trách được ai, không lẽ tôi trách cha mẹ tôi sinh tôi ra, bởi cái số vô duyên, hay trách thượng đế thiên vị? Tôi chỉ trách bản thân tôi, tự tôi làm tới mất tất cả.

                Diệp Linh đưa mắt nhìn Giao Tiên:

                --Nếu Phong Đình thật sự không có gì, tôi xin lỗi cô ấy. Phong Đình đã thắng tôi hoàn toàn, thắng tôi một cách thuyết phục. Nhờ cô ấy, tôi mới hiểu được, tình yêu thường, dung hòa, rộng lượng thì mới đem lại cho con người niềm vui thật sự. Tấm lòng vị tha của Phong Đình sẽ được đền đáp bằng tình yêu chân thật của Vỹ Khang.

                Giao Tiên cũng đâu phải là gỗ đá:

                --Nếu chị biết nhận thức sớm thì có lẽ tất cả đều vui vẻ với nhau. Nhưng bây giờ cũng đâu muộn để chị làm lại từ đầu.
                --Tôi sợ Vỹ Khang không tha thứ cho tôi.
                --Phong Đình tha thứ, nghĩa là Vỹ Khang cũng tha thứ. Chị chờ gặp Phong Đình chứ?
                --Tôi không đủ can đảm.
                --Phong Đình đâu dễ sợ.
                --Chính vì sự trong sáng của Phong Đình làm tôi hổ thẹn.

                Vừa lúc ấy Vỹ Khang vào tới.

                --Phong Đình đâu? Vỹ Khương! Cô ấy không sao chứ?
                --Yên tâm đi anh Hai. Phong Đình chỉ xây xát ngoài da thôi.
                --Tại sao lại như vậy? Cô ấy đang ở công ty, chỉ xin tôi ra ngoài một chút thôi mà.

                Giao Tiên cúi mặt.

                --Là do em, em nhờ Phong Đình chở em đi lấy áo nên mới xảy ra chuyện.
                --Cụ thể là thế nào?

                Chợt thấy Diệp Linh, Vỹ Khang chau mày:

                --Sao cô lại có mặt ở đây?
                --Em…
                --Hay Phong Đình bị tai nạn là do chính cô gây ra? Cô hại chúng tôi bao nhiêu đó chưa đủ sao?

                Vỹ Khương nhắc nhở:

                --Bình tĩnh đi, anh Hai. Ở đây là bệnh viện.
                --Cô đi đi. Tôi không muốn thấy con người cay độc như cô nữa.

                Giao Tiên vỗ nhẹ vai Diệp Linh:

                --Chị về đi. Hôm nào gặp lại sau.

                Diệp Linh ôm mặt bỏ chạy ra ngoài. Vỹ Khang vẫn không nguôi:

                --Các người còn nhẹ nhàng với cô ta làm gì chứ?
                --Anh Khang! Đừng nên xua đuổi những người biết quay đầu lại. Lúc chứng kiến cảnh Phong Đình bị té nhào ngoài đường em giận lắm chứ, nhưng Diệp Linh đã biết hối lỗi, ta cũng nên tha thứ.
                --Giao Tiên nói đúng đó, anh Khang. Huống chi Phong Đình không một lời trách móc Diệp Linh.
                --Con người sống phải biết bao dung và vị tha, những lẽ đó mới giúp người lầm đường quay trở lại làm người hữu dụng.
                --Phong Đình!

                Giao Tiên chạy lại dìu bạn:

                --Mày thấy trong người sao?

                Phong Đình mỉm cười:

                --Không sao hết. Tao có thể về nhà.

                Cô quay nhìn Vỹ Khang:

                --Có lẽ em phải nghỉ phép thôi, chứ cái tay như vậy mà làm gì được.
                --Em muốn làm, anh cũng không cho. Nghỉ một tháng đi.
                --Không chịu.
                --Nghĩ lâu như thế, em nhớ công việc lắm.
                --Hay là nhớ anh?

                Giao Tiên chen vào:

                --Ở đây không phải là không gian riêng của hai người nha.
                --Bộ ganh tị hả?
                --Hổng dám đâu. Tại thấy hơi bị gai mắt thôi.

                Phong Đình đấm bạn:

                --Con khỉ!

                Giao Tiên né người:

                --Thấy chưa. Người ngợm như vậy mà còn hung dữ được.
                --Đủ rồi nghe. Mày biến đi, đứng ở đây chọc tức tao.
                --Phủi ơn nhanh thế sao?
                --Tao không quên, nhưng mày không định bỏ xe và túi đồ cho người ta chứ?

                Giao Tiên như nhớ:

                --Ồ chết! Mày không nhắc tao cũng quên mất luôn.
                --Chưa già mà sao lẩm cẩm thế?
                --Tại lo lắng cho mày chứ bộ.
                --Đổ thừa.

                Giao Tiên vẩy tay:

                --Em có công việc phải đi. Anh Khang cho em gởi lại Phong Đình. Chào anh Khương.

                Phong Đình vói theo:

                --Mày đi bằng gì?
                --Taxi. Nhớ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Chiều, tao làm việc với mày sau.
                --Hừ!

                Cô căn dặn:

                --Đừng để nó đi lung tung nha anh Khang.
                --Con nhỏ…

                Vỹ Khương biết điều cũng xin cáo lui. Còn lại hai người, Vỹ Khang cầm tay cô:

                --Chắc là em đau lắm hả?
                --Ê, ê! Thôi.
                --Đâu đưa anh xem.

                Phong Đình ngập ngừng:

                --Anh Khang…
                --Có gì, em cứ nói?
                --Anh đừng giận, đừng trách chị Linh nhé?
                --Em hiền đến thế ư? Người đã từng hại em mà em cũng không một lời oan trách.
                --Chị ấy cũng vì yêu mà thiếu suy nghĩ. Nay nhận thức được sai trái, anh cũng nên tha thứ để chị ấy có cơ hội làm lại từ đầu.

                Vỹ Khang ôm vai Phong Đình:

                --Có người bạn đời như em, anh thật không mong gì hơn. Chúng ta sẽ trọn đời bên nhau nhe em?

                Phong Đình tựa đầu vào vai Vỹ Khang:

                --Nếu anh không thay đổi?

                Vỹ Khang nồng nàn:

                --Yêu em trọn đời, trọn kiếp.

                Bỗng điện thoại cầm tay của Vỹ Khang có tín hiệu. Anh lẩm bẩm:

                --Không đúng lúc gì hết.

                Vỹ Khang định tắt máy, nhưng Phong Đình cản lại:

                --Anh nên nghe, lỡ có công việc gì quan trọng thì sao.

                Vỹ Khang miễn cưỡng:

                --Alô.
                --Vỹ Khang! Con đang ở bệnh viện phải không?
                --Dạ, sao ba biết?
                --Ba gọi điện thoại đến công ty tìm con, họ nói như vậy. Phong Đình sao rồi?
                --Dạ, cô ấy chỉ bị nhẹ thôi.
                --Vỹ Khương có đó không?
                --Dạ không.
                --Bao giờ các con về nhà?
                --Có lẽ ngay bây giờ, vì Phong Đình không phải nằm viện.
                --Cho ba nói chuyện với con bé ấy.
                --Vâng.

                Vỹ Khang trao máy cho Phong Đình:

                --Ba muốn nói chuyện với em.

                Cô lúng túng:

                --Em…

                Vỹ Khang động viên:

                --Cầm máy đi em.

                Giọng Phong Đình rung rung:

                --Alô.
                --Phong Đình hả?
                --Dạ.
                --Con đã khỏe nhiều chưa?

                Tiếng con ngọt ngào từ miệng ông Vỹ Bình làm cho Phong Đình tự tin hơn.

                --Dạ, đã đỡ nhiều rồi ạ.
                --Cố gắn giữ gìn sức khỏe. Vỹ Khang lúc nào cũng quan tâm đến con đấy. Ta hy vọng con sớm trở thành con dâu của ta, để Vỹ Khang khỏi phải ngày đêm thao thức. Con yêu con trai ta chứ?
                --Dạ…
                --Cứ mạnh dạn nói thật lòng mình.

                Phong Đình liếc nhẹ Vỹ Khang:

                --Dạ có.
                --Tốt rồi. Ta có thể yên tâm với tuổi già của mình. Ta giao con trai ta lại cho con đấy. Nhớ mãi mãi yêu thương nhau. Chào con.
                --Chào bác.

                Trả máy cho Vỹ Khang, Phong Đình đứng lên:

                --Về đi anh.

                Vỹ Khang hỏi:

                --Ba nói gì vậy?

                Phong Đình lắc đầu:

                --Không có gì.
                --Giấu anh hả?

                Vỹ Khang nắm tay cô:

                --Nói nhanh. Nếu không, anh không cho em đi.
                --Ở đây là bệnh viện đó anh.
                --Anh mặc kệ.

                Biết không thể nào lay chuyển được Vỹ Khang, Phong Đình đành nói mà khuôn mặt đỏ bừng:

                --Ba muốn chúng ta làm lễ cưới sớm ba mới yên tâm.
                --Thế còn em?
                --Hỏi lạ.
                --Ôi!

                Vỹ Khang reo mừng làm cho mọi người đứng gần đó phải quay đầu nhìn. Họ thông cảm cho anh đang trong hạnh phúc.

                Vỹ Khương cũng nhìn thấy điều ấy, anh cũng vui lây với niềm hạnh phúc của anh Hai, bởi anh biết Vỹ Khang đã tìm được một tình yêu thật sự.


                Hết
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9