Mùa hoa rau muống ruộng . Đông Hòa
Đông Hòa 04.02.2006 05:59:14 (permalink)
Mùa hoa rau muống ruộng Đông Hòa

Đến bờ ruộng dưới chân Đoàn một đám rau muống đỏ ướt sương , rải rác một vài bông đỏ lợt cong mình như khoe cái sắc thiên nhiên mà mỗi năm chỉ có một lần nở . Đi qua bắc An Hoà sang Mỹ luông thì đến huyện Chợ mới ! Ở đất Chợ Mới , tỉnh Long xuyên người ta không làm ruộng hai mùa , mùa trước trồng lúa sau đó thì trồng dưa gang hoặc dưa leo . Đến mùa dưa , tùng hàng thẳng tắp luống xanh ngát một vùng dọc theo đường nhựa .
Bên kia ruộng dưa là nhà của Duyên . Nhà bằng gỗ lợp ngói trông rất cổ kính , nhà cô cũng làm ruộng như mọi người , quanh năm theo lưỡi cày , lưỡi hái . Đoàn đi bộ một đổi thì đến , Duyên mặc chiếc áo bà bà với quần mỹ-a đứng trước cửa như chờ đón anh
- Anh Đoàn mới về đó hả ! Lâu dữ hôn ! . Duyên vừa gọi vừa trách
- Hai bác khoẻ không Duyên ! Đoàn hỏi
- Vẫn khoẻ ! Tía má em ra ruộng rồi , anh vào chơi uống trà chút nghe .
- Em hôm nay có đi học không ! Đoàn hỏi tiếp
- Dạ có ! Năm nay cuối trung học rồi em định thi xong thì nghỉ ở nhà phụ Tía má . Duyên nói tay vừa rót trà
- Vậy uổng lắm ! Bộ em định lấy chồng hả ! . Đoàn vừa nói vừa cười
- Uý mèn ! Chưa đâu anh ơi , em còn nhỏ mà . Duyên giãy nãy rồi nói tiếp
- Thời này người ta ít lập gia đình sớm chứ không như xưa nữa đâu !
- Mấy tháng mình không gặp nhớ em quá ! Đoàn vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Duyên
- Tưởng anh có ai trên ấy rồi chứ ! Chẳng thấy thư từ gì hết . Duyên đăm mặt hơi giận
- Anh bận thi cử , mà cũng vì tập trung tinh thần quá cho nên anh quên , chừng xong rồi , nhớ em nên tức tốc về đây nè . Viễn nói như xin lỗi
- Ráng nghe ! Em cũng mong anh thành tài về quê … .
- Cảm ơn em !Thôi anh về nhà kẻo Tía má anh chờ , lát nữa hai bác về nói anh gửi lời thăm ! chiều anh ghé lại ! . Đoàn chào Duyên xong rồi tiếp tục đi về hướng xóm nhà .
Ngoài trời đang hơi tối bỗng nắng to lên , những đám rau muống ruộng mang bông lắc lư theo làn gió nhẹ thổi vào một mùi hương đồng nội . Hơn bốn tháng nay mải mê trong việc thi cử nay mới có dịp về anh đi vòng quanh tùng đám ruộng dưa đang mang cái không khí của mùa xuân , trên kia bầu trời xanh thăm thẳm , xa xa thi thoảng có một vài đám mây nhỏ lờ lửng trôi ! . Đoàn đi một hơi thì về đến nhà , trước cổng tiếng chó sủa rân trời , trong nhà có người đi rạ , giọng nói quen thuộc của mẹ chàng khi nhìn thấy con , bà mừng rỡ
- Úi chà ! Con trai của tui ! Ông ơi ! Thằng Đoàn nó về nè . Bà Liên kêu to
- Mới về hả con ! Học hành sao rồi ! Ông Đỉnh cha của Đoàn hỏi
- Da thưa Ba má ! Con thi rồi , tháng sau mới có kết quả ! Còn em Thái đâu rồi Tía !
- Nó đi rải phân , lát nữa nó thấy con về chắc mừng lắm . Ông Đỉnh nói
- Hổm rày trời trở gió , Tía mà có khoẻ không ạ ! Đoàn hỏi cha
- Khoẻ con à ! Hôm nay về , chừng nào thì con đi . Ông Đỉnh hỏi
- Dạ thưa Tía , sang mốt ạ ! Đoàn vừa kéo ghế cho ông ngồi vừa trả lời
- Hôm qua , Gia đình sáu Kiến hỏi con Duyên nhà sáu Ẩn , con biết chưa ! Ông Đỉnh nói tiếp còn Đoàn thì giật bắn mình .
- Thiệt không vậy Tía !
- Chắc vậy rồi ! Vì nghe ông Sáu Ân trên đường về ngang nhà mình nói chuyện huyên thuyên rất vui vẻ
Đoàn bỏ chạy như mang theo suy nghĩ về Duyên . Trời ơi ! Nếu mất nàng anh sẽ ra sao trên nửa đoạn đường tình ! Cả hai sẽ vô cùng đau khổ trước sự chia ly trong khi đường công danh của anh còn dang dở . Trên cõi đời có thứ nào quý hơn tình yêu , nó đã tô điểm cho anh ước mơ sự nghiệp đầy hoài bảo . Qua đến nhà Duyên vẫn thấy nàng đang quét sân , thần thái vô tư lự ! Đoàn vội gọi
- Duyên ơi ! Anh vào được không ?
- Có gì không anh ! Mở rào rồi vào . Duyên nói và Đoàn cùng vùa đứng một bên
- Bộ khi chiều ông sáu Ân sang nhà em hả Duyên ! Đoàn hỏi vội
- Dạ ! Em có thấy ông ấy sang ngồi nói chuyện với Tía em . Duyên trả lời
- Em có nghe gì không ? . Đoàn hỏi tiếp
- Có nghe gì đâu ! Duyên tỉnh bơ
- Ông ấy định hỏi cưới em vế làm dâu nhà ổng ! Đoàn nói vẻ mặt đau khổ
- Em không chịu đâu ! Vả lại con ông ấy bê tha lắm !
- Nhưng có khi Tía em đồng ý thì sao ?
- Em cũng không ưng ! Em còn nhỏ , nhưng bây giờ hôn nhân do mình quyết định ! Tía má em đâu ép gã em ! Thôi vui đi mà ! Duyên phì cười khi nhìn Đoàn nhăn nhó
- Bây giờ sợ mất em rồi hả ! Duyên nói tiếp
- Sợ lắm ! Mất em rồi anh chắc sống không nỗi ! Đoàn nói nét mặt vẫn buồn vẫn lo sợ , vì lời nói của Tía anh cứ ám ảnh mãi . Duyên dụi tay Đoàn
- Hôm nay anh mới về , nói chuyện gì đâu không ! Buồn chết
- Tại anh nghe thấy hơi lo vậy mà ! Đoàn gãy đầu
- Giờ hết lo chưa !
- hết rồi ! Đoàn phì cười rồi nói tiếp
- Mình ra bờ ruộng nghe em !
- Chi vậy anh !
- Anh nhớ màu hoa rau muống ruộng quá ! Mỗi năm chỉ nở một lần vào giáp tết như hoa mai vậy ! Đoàn bâng khuâng
- Em cũng thích như anh vậy ! Diễm nói tay vịn vai Đoàn và cả hai đi về phía bờ ruộng dưa , nơi ấy rau muống dại mọc rất nhiều trổ hoa tim tím từng chùm như hoa loa kèn .
Chiều dần qua , đi bên nhau bầu trời hơi tối điểm tô thêm cho miền quê chút gì đó của hoang dại và trữ tình . Đi bên nhau , thương nhớ tràn đầy !bên nhau sao bao ngày xa cách , thủ thỉ tâm sự , Tiếng cười khúc khít , tiếng ré của Duyên như nhỏ dần . Họ thật gần nhau và yêu đương không dừng lại , ôm lấy nhau ! Trao nhau những nụ hôn đắm đuối của tình yêu đầu đời , trẻ trung và mộng ước cháy bỏng giữa thiên đường tình ái ! Trong mệt nhoài của thể xác , thoả mãn niềm sung sướng như sự giao thoa giữa ánh sáng và bong tối ! Có ai biết được những gì xảy ra sau đêm ấy ! Duyên không hối hận nhưng Đoàn lại bức rức vì chuyện mình đã làm . Nhưng chuyện đời không dễ dàng vậy ! Cái ung nhọt gì rồi theo thời gian cũng lộ ra
- Anh Đoàn ! Chừng nào anh đi vậy ? Duyên hỏi
- Ít hôm nữa , có gì không em ! Đoàn hỏi
- Em có thai rồi ! Duyên bâng khuâng gì chặt tay Đoàn mắt nhìn như đạoc ý nghĩ của Đoàn , còn Đoàn bất ngờ không biết phải làm sau khi hay tin sét đánh này
- Thật không vậy em ! Đoàn hỏi dồn
- Thật rồi ! Chừng hai tháng rồi còn gì . Mắt Duyên hơi đỏ , nhưng không khóc
- Em bình tâm đi ! Anh vẫn vậy không phụ tình em đâu ! Để anh suy nghĩ một vài hôm rồi mình quyết định .


Còn tiếp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2006 14:42:27 bởi Donghoa >
#1
    Ct.Ly 18.02.2006 18:13:02 (permalink)
    #2
      Đông Hòa 22.02.2006 22:49:04 (permalink)
      - Em lo quá lỡ tía má hay biết , em chẳng biết phải làm sao ! Tay Duyên run theo lời nói , cô rất xúc động
      - Mình thật dại khờ và thiếu suy nghĩ , anh cũng chưa nghĩ ra cách gì ! Đoàn thở sượt dài và Duyên đã khóc thật
      - Nín đi em , khóc có ích gì , chờ anh suy nghĩ một chút ! Đoàn dỗ dành

      Hoàn cảnh và sự nóng vội đưa họ đến việc phải đối mặt với sự khó khăn và đang tìm lối thóat cho mình , nhưng biết làm sao khi mọi việc ngày càng trở nên bất lợi cho chính họ . Hai gia đình và hai nếp sống khác nhau , nhà Duyên cũng còn xem nặng một số lễ giáo xưa cũ còn bên Đoàn thì tất cả phụ thuộc vào người cha .

      - Hay là mai em đi với anh lên thành phố , mình mướn nhà và em sẽ sinh con trên ấy ! bây giờ thì đến đâu hay đến đó em à . Đoàn chậm rại nói và nhìn Duyên
      - Em nghe theo anh chứ biết làm sao bây giờ , nhưng em lại sợ tía má buồn ! Em lo quá
      - Thôi đừng lo nhiều nữa em ! Rồi vài tháng hay chừng một năm chắc tía má cũng tha thứ , rồi mình về lại mà . Đoàn nói vẻ mặt tự tin
      - Đễ em về thu xếp đã ! Duyên nói và đứng dậy về nhà

      Mờ sáng hôm ấy , hai người lẳng lặng ra đi mang theo một ít quần áo và hành lý cũng đơn giản . Đến trưa thì đến thành phố , lần đầu tiên đi xa nhà Duyên bồn chồn lo lắng không yên cứ nhấp nhổm trên xe . Xuống xe còn hơi say sóng mệt mỏi cả hai đi xích lô về khu nhà trọ gần trường Toàn học và thuê một phòng nhỏ ở tạm . Cuộc sống đảo lộn , thay vì trước đây chỉ chuyên tâm vào việc học thì nay phải cán đáng thêm người vợ nên sự túng quẩn luôn đến với họ. Tiền ở nhà gửi cho Đoàn học chẳng thấm vào đâu , ngày ngày anh phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi vợ , việc học hành cũng sao lãng dần . Còn ở dưới quê , ông bà sáu Ẩn thất thần khi thấy con gái bỏ nhà đi biệt , suy nghĩ mãi không biết sao vì xưa nay Duyên là đứa con gái nết na thùy mị ông nghĩ rằng Duyên nào có tình ý gì với ai trong xóm này . Bà sáu Ẩn thì khóc ròng , không khí gia đình càng lúc càng ngột ngạt.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2006 14:43:20 bởi Donghoa >
      #3
        Đông Hòa 23.02.2006 08:33:49 (permalink)
        - Ông ơi ! Làm sao bây giờ , ông ơi..... Bà Ẩn khóc rưng rức vì nhớ và lo lắng cho con
        - Bà bình tỉnh để tui coi sao đã...... Ông Ẩn thở dài
        - Mẹ cha nó ! Không biết đi đâu với ai nữa.... con với cái... hết biết
        - Xóm mình có ai đi xa không ông ! Bà Ẩn nức nở hỏi
        - Bà ơi ! Bây giờ chứ phải hồi xưa đâu , cả khối người đi làm ăn xa chứ ít gì ! Ông Ẩn nhăn mặt
        - Thôi bà ở nhà , tui sang lối xóm coi có tin tức gì không ? Nghe bà

        oo00oo

        Bẳm đi một thời gian , mọi việc lắng dịu khi Duyên viết lá thư đầu tiên về gia đình . Tuy cô không để địa chỉ nhưng ông bà Ẩn cũng yên tâm phần nào do trong thơ Duyên chỉ nói rằng vì mình mắc phải một chuyện khó xử cho nên phải ra đi và xin cha mẹ tha thứ cho cô . Nhưng cô không hề đá động gì với Đoàn cho nên ông cũng không thể biết rằng cô theo Đoàn lên thành phố
        - Bà ơi ! Thư thì tui đọc bà cũng nghe rồi , chắc nó không sau đâu ! Nhưng tìm nó đâu có dễ biết chổ nó ở lên đó thì được nhưng không có địa chỉ làm sao mà tìm. Ông Ẩn nói một hơi
        - Không biết trên đó nó có khổ cực không nữa ! Hồi nào giờ nó có làm cái gì nặng nhọc đâu . bà Ẩn rơm rớm nước mắt
        - Thôi bà đừng buồn nữa , từ từ rồi tui tìm nó về.......Con cái không biết ra làm sao....dại dột quá
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2006 17:06:13 bởi Donghoa >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9