 
    
  
    
    
    
        
        
     đôi dòng thơ thẩn...
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
               
  
 Vắng!
  
  Em về xếp lại trang thơ ấy 
 Xếp cả tình ai với hửng hờ! 
 Ta ôm chiếc bóng nhìn gương rạn ... 
 Một chiếc bóng thôi, luống thẩn thờ
 Sương đêm trở lạnh hay hồn lạnh?
 Nước mặt chợt rơi hay gương mờ! 
 ....................................................
  
  HB
HB 
   
  <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2014 15:05:04 bởi Huyền Băng >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Huyền Băng
  
   
   
  Vắng!
  
  Em về xếp lại trang thơ ấy 
 Xếp cả tình ai với hửng hờ! 
 Ta ôm chiếc bóng nhìn gương rạn ... 
 Một chiếc bóng thôi, luống thẩn thờ
 Sương đêm trở lạnh hay hồn lạnh?
 Nước mặt chợt rơi hay gương mờ! 
 ....................................................
  
  HB
HB 
    
  
   
   
  
       em đi vào chốn đời rất thực 
  ngẫm cảnh nhân tình chán ghê nơi 
  chữ câu xếp lại đời tan mộng ... 
  giọt mắt bây giờ ...chẳng thèm rơi ... ;)    
 mí tháng không gặp bà chị chắc khoẻ hén ...em lười ...cả email luôn :)   
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ừh đôi lúc buồn không thèm thở 
 mơ cũng không , đầu óc rỏng toang 
 lấy đâu ra câu chữ để xếp hàng 
 du cơn mộng mênh mang đây đó!   
 gió bay ngang, tai chẳng nghe tiếng gió 
 mưa rắc đầy mà mắt chẳng thấy mưa 
 chiều qua chiều mà buồn vẫn như xưa 
 hồn vô cảm lui vào trong một xó!   
 Để trả lời một câu hỏi!     
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               một ngày 
    
  một ngày ta về bên ấy 
  trang thơ lặng tiếng, người mong 
  chờ nhau trăm năm hoá muộn 
  đời người một kiếp trống không 
   
 một ngày ta quên câu nhớ 
  dòng sông vẫn nhịp nhàng trôi 
  gió buông tiếng lòng than thở 
  đêm về cây - cỏ lẻ loi ? 
   
 một ngày ta thôi giấc ảo 
  phủi sầu trên mỏm rêu xanh 
  bóng trăng xuôi dòng sông lạnh 
  đêm tàn thôi tiếng em - anh 
   
 một ngày qua, lại một ngày 
  ta tìm ở cuộc trần ai 
  bóng mây -  hư ảo - đời say 
  ta đi trọn ngày lại trôi 
    
  aug. 2nd , 2014 
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ta lại nữa  
       
  ta lại nữa bước vào đời rất thực  
  buông những giấc mơ chỉ có trong thơ  
  ta lại nữa xóa tan ký ức  
  quên những đêm tàn ngồi viết vu vơ  
   
  ta cứ sống mặc ngày qua nhanh - vội  
  cứ vô tình như sỏi đá dưới chân  
  ta cứ mặc đời trêu bao khó nhọc  
  cuộc trần ai bao buổi họp - phân  
   
  cũng có lúc trái tim ta biết nhớ  
  và lắm khi  giọt mắt lại rơi  
  ai chẳng thế giữa  đời đơn độc  
  đôi ba cuộc tình để thắm những buồn - vui  
    
    
  ta lại cứ như gã ăn mày trên phố vắng  
  chìa tay xin một mảnh vỡ trái tim  
  ai rảnh rỗi ném về nơi bất hạnh  
  một chút tình cho gã ăn xin ?  
   
  ta chợt bỗng về ru giấc ngủ  
  mộng chữ câu tìm đến cùng đêm  
  ta xẻ nửa trái lòng nơi sâu thẳm  
  chút ân tình cho đêm ....cứ thế dài thêm ...  
       
  aug. 2nd , 2014  
 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2014 02:49:09 bởi diên vỹ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Rất vui, em đã trở về      
  TÔI CÓ CHẾT CŨNG NHƯ TÔI CÒN SỐNG          Tôi có chết, vẫn vui như còn sống     Xin trời cao biển rộng hát cùng ta     Vẫn ngây ngất giữa bao tầng gió lộng     Và tình yêu ngồi hát với phong ba        Xin hãy đốt dùm tôi ngàn ngọn nến     Để cho tôi cầu nguyện với cuộc đời     Cho cành hồng hãy mãi mãi còn tươi     Em bé nghèo, có bánh mì buổi sáng          Cho tôi nói cùng trái tim thoi thóp       Đừng lau khô giọt nước mắt của tôi       Để tôi khóc trước giờ tôi giã biệt       Những đau thương giết chóc – cuộc đời này        Tôi đã chết mà vẫn vui như còn sống       Vẫn yêu thương và vẫn hé môi cười       Cho tôi tặng những cánh hồng buổi sáng     Vào trong tay run rẩy của cụ già        Hãy cho tôi hành hương về đất thánh     Để cầu cho nhân loại biết yêu thương      Không còn kẻ giết người, để tìm đất sống     Nước mắt tràn, làm mặn cả đại dương        Hãy cho tôi về những thảo nguyên xanh     Xem loài người biến rừng hoang thành ruộng lúa     Xin Thượng Đế cho tôi, cuối cùng phần ân huệ :    Hoa nở vàng trên khói lửa chiến tranh          Đừng liệm tôi bằng chiếc khăn tang trắng     Hãy cho tôi màu thanh khiết Oải Hương       Để tôi cắm trên dọc đường mây trắng     Hoa sẽ nồng nàng ngát mãi yêu thương          Bạn đừng cho tôi tiếng khóc cầu hồn       Vì tôi chỉ tạm biệt người để về vĩnh cửu       Tôi về nơi xưa , về nơi có Mẹ       Có tình thương yêu và có cả Thiên Đường.         
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2014 22:18:26 bởi Kiều Giang >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              @ Kiều Giang : - anh vẫn khoẻ hén !:)   
         ta có thể  
     
  ta có thể chẳng nợ gì nhau nữa  
  chút yêu thương trả hết ngày qua  
  ta trở lại phút ban đầu xa lạ  
  nửa câu chào chẳng thốt được ra ...  
   
  ta có thể không cần nhìn nhau nữa  
  tia mắt kia chẳng sưởi ấm lòng  
  con tim lạnh, làn hơi thở lạnh  
  chẳng chút gì quen thuộc - đợi mong  
   
  ta có thể không cần nhau nữa  
  nụ môi kia thôi những khát khao  
  ta đi vội giữa dòng đời tất bật  
  đôi bóng vô tình như chẳng có nhau  
   
  ta có thể vô tình hơn nữa  
  nhưng ký ức kia có chịu buông tha  
  đêm ta mộng người về trong giấc ngủ  
  hai kẻ vô tình để tim nhớ diết da ...  
     
  diên vỹ  
  aug. 03, 2014  
 
     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2014 05:36:40 bởi diên vỹ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ta bỗng đợi ...   
       
  ta bỗng đợi những điều không thực  
  từ ở anh ... kẻ rất vô tâm  
  ta cứ ngóng giữa dòng phố lạ  
  chút dịu dàng từ tia mắt xa xăm  
   
  anh vẫn thế ngày ba buổi   
  đơn giản thôi - chỉ một câu chào  
  ta vẫn thế bao lần chạm phải  
  chỉ điềm nhiên cười - mặc nắng - gió  nghiêng chao  
   
  ta cứ diễn vai trò vô tư nhất  
  anh vẫn ngang qua ba buổi một ngày  
  có thể chẳng nợ gì nhau tiền kiếp  
  nên vô tình đôi tim chẳng hề say ....  
   
  mai ta gặp lại anh giữa phố  
  dòng đời trôi - ta cứ mặc nhiên ?  
  đôi câu hỏi có cho lòng bớt lạ  
  hay cứ vô tình mặc nắng - gió nghiêng ...?  
   
  diên vỹ 
 aug. 03, 2014
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2014 05:40:55 bởi diên vỹ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              RẤT CÓ THỂ   
   
   rất có thể, em đã bỏ đi khỏi cuộc đời hoang mạc của ta. Cuộc đời lang thang cầu mong sự cứu rỗi của ái tình,  
   
   rất có thể, ta đã lấy những mảnh vỡ của trái tim mình để gói những cuộc tình xám bạc, tai nghe những bài hát từ những cơn bão mùa xuân,  
   
   nàng là người cho ta bình minh và bóng tối, ta đã tự đốt cháy trước bình minh và nghẹn ngào cùng đêm đen, đôi khi ta thấy mình có tội với nàng vì bàn tay đa mang bất chợt,  
   
   nàng coi ta như một gã vô gia cư lang thang trong công viên chìa tay xin mảnh tình thừa của thượng đế, hắt ra từ tiếng nhạc của người bán kem dạo ngủ quên trên ghế đá, còn ta thì giấu nụ cười của nàng như một phép lạ rụng từ tầng mây cao,  
   
   rất có thể, ta đã mang vào trái tim thứ triết lý khù khờ nhân thế, nên quỷ cũng chẳng buộc vào người ta tội ác, chân ta đi lạc giữa trần gian, dù có yêu nàng, thì chiếc lá khô rụng giữa công viên cũng chẳng thèm để ý.   
   
   rất có thể nàng đã nhặt một tiếng ca từ quán bar bên vệ đường để ném vào vũ trụ mà nàng cho rằng mênh mông và trống rỗng của hồn ta, còn ta thì mang tiếng ca ấy đi về phía thiên thu, để ta hiểu thế nào là nỗi đau vô định,  
   
   rất có thể bài tình ca ta viết cho nàng đã ôm chặt lấy nàng, còn nàng thì bận rộn lẩn vào cuộc nhân sinh đầy bóng tối.  
   
   Rất có thể, tội lỗi đã không đi từ phía chúng ta.  
   KG 6-8-2014  
   
   
     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2014 09:41:35 bởi Kiều Giang >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              rất có thể   
     
  rất có thể ta tầm thường quá đổi  
  trước ái tình chỉ cuối mặt ...rồi đi  
  anh tiếng hát giữa lưng trời vang vội  
  ta ủ vào lòng cho tim nhớ hoá si  
   
  rất có thể ta loài cỏ dại  
  dưới chân ai van chút sinh tồn  
  anh ngọn gió, áng mây cao vút  
  có cần chi một cọng cỏ vô ngôn  
   
  rất có thể ta loài rong dưới biển  
  sống trăm năm chưa thấy ánh mặt trời  
  anh tia sáng giữa đời muôn sắc  
  ta kiếp nhạt nhoà trong bóng tối đơn côi  
   
  rất có thể ta tầm thường hơn thế  
  chỉ loanh quanh giữa bề bộn cuộc đời  
  bài toán cộng... trí còn chưa tính nổi  
  hỏi nhân - chia... tim sao biết mà soi 
  diên vỹ  
  aug. 07, 2014  
 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2014 22:04:04 bởi diên vỹ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               khờ ơi ...!  
   
 người ta biết đời ưu tư phiền muộn 
  sao bao phen gây sóng gió làm chi 
  người ta cứ nói cười điềm nhiên thế 
  để đêm về ta nước mắt tràn mi 
   
 người ta biết thời đại này đã khác 
  inbox kia một cái click là xong 
  text message tốn bao nhiêu công sức 
  sao người cứ vô tình cho ta mãi chờ mong 
   
 người ta biết trái tim ta dễ vỡ 
  thì đừng cười duyên để ta cứ tương tư 
  thiên hạ bảo ta và người rất đẹp 
  mà ai hay ta chỉ một kẻ khờ 
   
 người ta biết mỗi khi chạm mặt 
  trái tim ta như trống giục lạ ghê 
  nếu ta biết cớ duyên gì như thế 
  và nếu yêu người ........ 
  .....thiên hạ có tưởng là ta bị bùa mê ? 
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               cõi thơ ... 
    
  một tuần có bao nhiêu buổi 
  hẹn hò với những giấc mơ 
  thì thầm tôi nghe hắn hỏi ... 
  để rồi cứ giả làm ngơ .... 
   
 mùa này mưa thu có lẻ ... 
  bụi đời còn vương đâu đây 
  hắn rồi quên tôi có lẻ .... 
  nỗi sầu trời thu ai vay 
   
 tôi về mang vần thơ cũ  
  lời thương chẳng khác thời xưa 
  vẫn là vương sầu nỗi nhớ 
  vẫn là mùa thu trong mưa ... 
   
 hắn là người trong đời thật 
  tôi là kẻ xứ ảo hư 
  dù tim bao lần chia cắt 
  vẫn là chỉ ở cõi thơ .... 
    
  diên vỹ 
 aug. 10, 2014  
    
  
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              với thu ....  
      
  ta có thể ngàn lần không tin nổi   
  chuyện tình yêu vốn chẳng có ở trần gian ...  
  ta chỉ biết tận cùng nỗi nhớ  
  giấc mơ kia  đẹp mấy cũng tan ....  
   
  ta chẳng biết vì sao mưa quyến rũ  
  và mùa thu cứ xao xuyến tim lòng  
  ta chẳng hiểu vì sao chiếc lá  
  khiến tim chùng ở những phút ngóng mong  
   
  ta chẳng thiết mùa xuân hoa nở  
  ta chẳng ưa hạ nóng rát da  
  đông có lạnh trụi trơ cây cỏ  
  ta bất cần dù thiên hạ kêu ca ...  
   
  thế nhưng bỗng mùa thu qua ngõ  
  trái tim ta lạnh bấy cũng tan  
  một chiếc lá ...một nỗi lòng khắt khoải  
  hạt mưa thu cho nỗi nhớ cưu mang  
   
  ta chợt bỗng cần anh về trong giấc ngủ  
  để mơ ta có cớ với trời thu  
  ta chợt bỗng trở nên mềm yếu  
  tự siêu lòng qua câu hát, lời ru ...  
      
  diên vỹ  
  aug. 10, 2014 
  
 
  
 
 R 
 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2015 15:27:14 bởi Ct.Ly >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              sầu tôi ...  
     
  nỗi nhớ vô tình hay cố ý  
  ngang tôi một buổi bấy nhiêu lần  
  hắn vô tình hay cố ý  
  cớ gì sao .... tôi lại cứ buâng khuâng ?  
   
  trời thu ...mưa thu ....và chiếc lá  
  khoảng lòng hắn có hay mơ  
  một mảnh chiều thu rơi cuối phố  
  hắn có nhặt về viết một câu thơ ?  
   
  hắn thường gởi sầu trong đôi mắt  
  khiến tôi thao thức chẳng yên  
  có điều gì xa xôi khó hiểu  
  hay tôi chỉ tự chuốt ưu phiền ?  
   
  một lần ngang qua hắn  hỏi:  
  - nhớ không  ? ... tôi khẽ gật đầu  
  nỗi sầu vương tà áo mỏng  
  tôi về thức cả canh thâu ...  
     
  chiều nay lòng tôi rất lạ  
  - nhớ không ? .... tôi đã nói rồi ...  
  vì sao hắn ngồi im lặng   
  sầu tôi rơi ngập bờ môi ...  
     
  diên vỹ  
  aug. 10, 2014  
 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2014 06:29:59 bởi diên vỹ >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               tương tư cùng thu 
    
  nếu tôi chỉ là ngọn gió 
  ngang qua đời hắn một lần 
  biển người mênh mông thế đó 
  dễ gì tìm được tình thân 
   
 nếu tôi chỉ là khách trọ 
  ngủ quên trên đỉnh thời gian 
  hắn về lay mùa thu dậy 
  nỗi nhớ lòng tôi mênh mang 
   
 nếu tôi bụi đời vô nghĩa 
  bám vào tim hắn đôi giờ 
  dòng sông đời người có lẻ 
  uống mình ngâm khúc tình thơ 
   
 nếu tôi mùa sau biết khóc 
  sẽ hoà nước mắt cùng thu 
  bất cần đời kia khó nhọc 
  thu về tôi cứ tương tư ... 
   
 diên vỹ 
  aug. 10, 2014  
  
 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  5 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: