cuộc gặp gỡ dễ mến .... viết cho người anh ..ta gặp trên chuyến bay...nhưng vô tình quên tên ..
bước lên máy bay, ta giã từ quê hương êm ả
nơi sinh ra ta , nhưng rồi phải cách xa
mẹ ta bảo ra nuớc ngoài để sống
để nên người nên phận với người ta
mẹ người lớn nên ta tin là đúng
bây giờ về, ta lại thấy hình như sai
phi cơ cất cánh, mắt ta cay
anh người lạ cạnh bên, vô tình gợi chuyện ...
"- cô nhỏ tên gì, về quê bao chuyến ...?"
ta giật mình quay lại ..."- dạ lần đầu tiên "
rồi anh cười, và hỏi chuyện huyên thuyên
ta quên lững nổi lòng sầu đang có
anh: " - mà chắc cô hình như còn nhỏ "
ta: " - gần ba mươi có bé lắm không ?"
và dường như anh đang tính ở lòng
rồi cười mĩm quay sang nhìn mây trắng
được đôi giây im lặng
anh quay sang: "...cô nhỏ tên chi ? "
" - em là mây tứ hướng phân ly"
"- à tên đẹp, nhưng cuộc đời dong rủi "
ta ngạc nhiên : " - chắc anh là thầy bói "
" - ơ không, thấy cô còn bé chọc chơi "
xoa đôi tay, anh sờ chiếc nhẫn không rời
ta tinh nghịch "- có phải anh định mang nhẫn giấu ? "
anh cười ngất khen ta độc đáo
"- nhưng thật tình anh có giấu cô đâu "
"- có vợ rồi , ba năm sống với nhau "
" - mà tội cho cổ, vì việc công anh đi miết "
" - thế vợ anh, em khen chị tài thiệt "
" - để anh đi rong mà không nghi ngại điều chi "
" - nếu là em, thì chắc đã chia ly "
anh cười mĩm, bảo "- hên cho tôi quá "
" - cô biết không có những ngày trên biển cả "
" - con trai không, nên buồn đến tận xương "
" - nhìn ánh trăng, rồi lại ngắm tà dương "
" - giá như có cô thì đời tụi này bớt nhạt "
phi cơ hạ cánh, ta - anh về hai phương trời khác
chúc câu vui, và cảm tạ cùng nhau
" - trên bước đời biết chắc gì được gặp lần sau "
" - cô vui nhé hỡi vần mây trắng nhỏ "
anh đi rồi, ta vẫn lặng im đứng đó
buồn vương lên khoé mắt cay cay
cuộc gặp gỡ nào rồi cũng phải chia tay ...
nhưng có những cái khiến người ta thấy mến ...
04/21/05
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2006 21:40:07 bởi diên vỹ >