cứ mỗi ngày cứ mỗi ngày, người gởi một bức thư
không gì cả, chỉ là lời thăm hỏi
rồi kể chuyện của chiều, của tối
vậy mà ta vui, nên cũng thấy đời vui
mấy hôm rồi thư người chẳng tới lui
ta bỗng thấy cuộc đời hơi đơn độc
có lẽ vì ta mãi là cô nhóc
nên buồn vui không tỏ được cùng đời
giá như mà ta có thể rong chơi
để gom gió, gom mây thành tri kỷ
để nghe sóng bên tai thầm thỉ
lời yêu đương cho bờ cát mông mênh
giá như mà ta có thể vượt lên
cao hơn cả những vì tinh tú
để ánh sáng hàng triệu năm không ngủ
soi cuộc đời trên trái đất chênh vênh
có lẽ là ta thôi những buồn tênh
không chờ đợi những điều hư ảo
như chiều nay, chợt nghe lòng áo não
khi một người quên gởi những lời thăm ...
04/22/05 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2006 12:06:05 bởi Huyền Băng >