Chương 13 -Anh đưa Hoàng Khanh về nhé .
Giọng trầm trầm, ấm áp của Quân Bảo vẫn vang đều bên tai Hoàng Khanh một cách kiên nhẫn. Bây giờ nơi đây chỉ còn cô và Quân Bảo, Quang Luân đã theo vợ về rồi. Hoàng Khanh không muốn bận lòng vì họ nữa .
Nỗi chao đảo vẫn rã rời ở tim cô. Cơn say rượu của cô dường như có lẩn một chút nỗi say tình làm cô bềnh bồng hư hư thật thật .
Không thể phủ nhận một điều, Hoàng Khanh thích mọi thứ ở gả con trai đó. Từ hào quang uy lực, từ vẻ tự tin vững chắc, từ lối kênh kiệu ngông nghêng, đến một chút điềm tỉnh, trầm tư suy nghỉ đầy bản lỉnh .
Anh phải là gã con trai để Hoàng Khanh trao cuộc đời mình, trao cả trái tim yêu say đắm, chất nghất và u uẩn. Trời ơi!, mà tại sao cô yêu anh để phải nhận nổi bẻ bàng, tê đắng chứ ?
Thái độ thẫn thờ của Hoàng Khanh làm Quân Bảo e dè cất giọng:
- Em thấy sao rồi hả Hoàng Khanh ?
Chỉ khẻ lắc đầu một cái chán chường, Hoàng Khanh không thèm trả lời Quân Bảo. Anh lo lắng nói cô:
- Không biết uống rượu sao em dám liều vậy hả ?
Giọng Hoàng Khanh thấp chùng tái tê:
- Em rất muốn tò mò để biết xem rượu có giúp mình quên được nổi buồn nào đó hay không vậy đó mà .
Nhướng mày nhìn cô, Quân Bảo cười nhẹ:
- Anh nói thật nhé Khanh. Cách giải tỏa hay ho nhất nhửng nổi buồn vớ vẩn bế tắc là em cứ sống tự nhiên, đừng gò bó, khép mình một cách quá ư ...tù túng nữa .
Ngừng một lát để nhìn cô, anh tiếp:
- Anh vẫn thấy " nể phục" cách sống của em đó chưa. Lấy lối sống của em với Nhất Phương cộng lại, đem chia đôi, có lẻ đáp số là một lối sống quân bình của những cô gái bình thường .
Anh nói vậy là em và nhỏ Nhất Phường đều bị mất bình thường .
Quân Bảo cười xoà:
- Hơi " tửng tửng" một chút thôi, đủ làm điên đảo một con tim nào đó .
Chớp mi nhì anh, giọng Hoàng Khanh thật nhẻ như thể chim đi:
- Nhỏ Phương thì có thể làm anh điêu đứng. Chớ còn em thì ngược lại, em chỉ bị người khác làm điêu đứng mà thôi .
Sau câu nói, Hoàng Khanh cắn nhẹ môi. Nổi bức xúc lại đang vây bủa lấy cô. Dường như hiểu được điều đó, Quân Bảo khẻ khàng nói với cô một câu thật ...lãng để né tránh vấn đề:
- Bằng một suy nghĩ nào đó, cách sống của em dể được " bình chọn là tiên tiến" hơn. Vậy thì hảy ráng ngoan. Hứa với anh sẻ không tái phạm một lần nửa chứ, Hoàng Khanh .
E-m ghét cách " bình chọn tiên tiến" cái kiểu quy củ của anh lắm. Bộ anh tưởng rằng em không tức mình khi bị mẹ uốn nắn ngoan ngoãn theo cách dạy của mẹ em à .
-Thế thì...có lẽ anh lầm .
-Trước đây khác. Và bây giờ khác chứ anh. Phải biết thay đổi suy nghĩ để......thức thời với người ta chớ .
-Thay đổi cách nào anh cũng không muốn thấy em " nổi loạn" kiễu này rồi. Hay ho gì kiểu đó .
Hoàng Khanh " đau đớn", gương mặt cô hất lên bất cần đời:
- Với tư cách gì anh nói với em câu đó. Hy vọng rằng em không phải nghe anh trả lời rằng với tư cách người anh rể đâu nghe .
Quân Bảo sửnzg sờ:
- Rất tiếc đó là câu trả lời nghe xuôi tai nhất. Thông cảm cho anh .
Tự nhiên Quân Bảo nghe bối rối. Anh cãm thấỵ......chưa biết phải phản ứng xử tiếp như thế nào với Hoàng Khanh. Đúng là trong cái đầu của cô gái này cũng có chút " ngông" đó chớ. Anh đã lầm. Và có lẽ Nhất Phương cũng lầm khi nghĩ rằng Hoàng Khanh chỉ là con búp bê bằng nhựa và biết thở. Không hoàn toàn không...các cô gái và......nhất là các bà mẹ cứ tưởng nhốt con gái trong một cái hộp là con cái cứ thế tuân theo và tiếp thụ..tiến bộ............ .
Cô cũng có những suy nghỉ tái tê. Những thầm lặng giấu kín. Những nỗi uất ức muốn đạp đổ và tàn phá. Những ngông nghêng. Những bất cần. Những xâu xé, giằng co, bứt rứt. Giữa hạnh phúc và thống khổ. Giữa được và mất. Giữa cay đắng và vinh quang. Giữa một con người biết yêu và được yêu thương. Hay bị khướt từ phủ phàng cay đắng .
Chọn khỏanh khắc yên lặng, Quân Bảo chợt nghe lòng mình gợn lên chút xốn xang. Bằng một cảm nhận mơ hồ nào đó, anh đả nhận ra anh chính là nguyên nhân làm xáo trộn một quả tim đang tinh tuyền phẳng lặng .
Bậy bạ thật, lắc đầu với suy nghĩ day dứt của mình, không muốn dấn sâu vào mạch suối khơi nguồn của sự phiêu lưu. Quân Bảo nghiêm giọng lặp lại:
- Về được rồi Khanh, anh đưa em về .
Nhưng Hoàng Khanh thì không muốn vậy. Cô không muốn dứt ra những khoảng khắc bất ngờ đang làm lây lất tim cô. Đó là bướm là hoa, là thơ mộng, là lãng mạn. Vượt ra khuôn phép mà mẹ cô vẫn ran rảng áp đặt .
Khẻ lắc đầu, cô thờ thẩn buông lời .
-Em chưa muốn về .
-Thế lúc đi, em xin phép dì Huyền đàng hoàng chớ .
-Chỉ một mảnh giấy nhỏ trên bàn, - Con đến nhà bạn- Được chớ anh .
Quân Bảo nhếch môi .
-Em nói dối củng hay quá nhỉ. Nhưng đến nhà bạn mà lúc về thế này cũng...có thể ốm đòn đấy nghe cô bé .
-Khỏi nói, chắc chắn mẹ cũng sẽ giận điên luôn. Nhưng em không sợ. Em đã trốn buổi lể xem mắt này khi rời nhà từ bốn giờ chiều lận .
-Trời ơi, thế thì không được. Em càng phải về. Dì Huyền đang quýnh lên ở nhà đó nhé .
-Mặc kệ, em chán cái trò xem mắt xem mũi lắm rồi .
-Đã sao. Nếu em không bằng lòng .
-Anh nói hay nhỉ? Thế thì tại sao lần đó anh không coi mắt em đi, mà phải nhờ tới Quang Luân. Đã sao đâu chớ. Ai bắt anh phải bằng lòng cưới em sau khi xem mắt .
-.... .
-Lần ấy, một cách gián tiếp anh đã coi thường em quá mức .
Cảm thấy ngắc ngứ, Quân Bảo xuôi xị nhìn cô, giọng anh cũng yếu xìu .
-Thật ra anh cũng đáng trách ở lần chơi " ngông" đó. Cho anh xin lỗi được không, Khanh .
Hoàng Khanh nhếch môi:
- Có cần thiết không? Một lời xin lỗi thật là...lạc lõng.và trơ trẽn hết chổ nói luôn .
Yếu ớt, xốn xang Quân Bảo thanh minh .
-Ở một khía cạnh nào đó anh đã làm tỗn thương em. Một sự tổn thương anh không hề nghỉ đến để có trong hành động bộp chộp vô ý thức của mình lúc đó. Bây giờ biết làm sao .
-Tốt nhất anh đừng nói gì nửa hết. Thà là sau lần ấy anh cứ im lặng rút lui luôn. Đằng này, anh lại hí hửng và đường hoàng quay lại nhà em với một....tư cách khác .
-Vì anh yêu Nhất Phương. Sự thật là vậy đó .
-Em biết rồi. Nhưng sao anh không nghĩ anh đã cố tình bởn cợt chọc vào tự ái của em .
Quân Bảo khẽ cắn môi. Lý lẻ Hoàng Khanh đưa ra hợp lý và sắc bén quá làm anh không thể nào cãi lạị Càng lúc Quân Bảo củng cảm thấy tội lổi của mình đúng là " tày trời" thật chớ. Hời hợt gì khi hành động anh không hề nghỉ đến một " mớ bòng bong" của sự việc mình làm .
Giọng Hoàng Khanh tự nhiên khô khốc:
- Đời có vay có trả chớ anh. Anh đang khốn đốn vì con nhỏ Nhất Phương thật đó. Và sẽ còn dài dài .
-Là sao ?
-Bị cắm sừng chớ còn sao nửạ Bửa nay con nhỏ lại " trôi nổi" về với cảm giác của tình yêu một thời đó nhé. Anh không biết thật vậy à .
-Em nói gì vậy hả Khanh ?
-Có thật là anh không biết không. Nhìn nét trầm tư bức xúc như đang cố đè nén một nổi đau, một nổi bực nãy giờ của anh là đủ biết rồi. Không ngờ anh dở quá. Trong giai đoạn tìm hiểu nhau mà vậy. Chưa thật sự là của nhau mà. Ai bắt anh phải khốn đốn vì Nhất Phương vậy chớ .
Quân Bảo nhìn Hoàng Khanh một cách dử dội. Phải công nhận là cô nàng này tinh ý thật. Bỗng nhiên anh muốn nhìn Hoàng Khanh với một cái nhìn " nể phục" hơn. Cô nàng đã tự đánh đổ những suy nghỉ trước đây về mình trong lòng Quân Bảo .
Nhưng..anh còn biết giải quyết thế nàọ Anh yêu Nhất Phương là điều không phủ nhận. Lãng mạn mà nghiêm túc, chân thành mà thiết tha .
Nếu không cảm thấy điều đó, sao Quân Bảo lại thấy rằng nhất thiết anh và cô phãi ràng buộc đời nhau .
Anh-một Quân Bảo ngông nghênh mà lảng mạn. Thực tế mà cũng rất mộng mơ. Anh. Một Quân Bảo của cái xấu và cái tốt. Thích nhận lại nhiều hơn...bị cho đị Ích kỷ hay gì gì củng mặc. Vốn dỉ tính tình anh đả vậy rồi .
Vậy mà .
Đùng một cái, mọi thứ tự Quân Bảo làm đảo ngược. Có thật đời có vay có trã hay không. And đã xông xáo làm nhửng thủ tục hành chánh ấy một cách nghiêm chỉnh và tự nguyện chớ có ai ép buộc anh đâu .
Sao mãi đến bây giờ anh mới " tỉnh táo" lại để tự hỏi lòng mình rằng - anh yêu Nhất Phương quá đổỉ. Vì, duyên phận trời dành? Hay tại Nhất Phương bỏ...bùa mê .
Không cần Hoàng Khanh nói. Hồi sáng này anh đã phải nếm cái cảm giác ghen tuông bởi Nhất Phương rồi .
-Đã qua nhà Nhất Phương rồi, anh quay lại giùm đi, Hiếu Dũng! .
Đang dừng xe trước cổng biệt thự Phương Nam. Chờ mở cửa, một chân chống xuống đường, một tay vòng ra sau hờ hững giử chặt eo của Hoàng Khanh, vì Quân Bảo cứ sợ cô bị ngã .
Tiếng hét của cô gái ngồi trên chiếc xe vừa phóng vụt qua trên con lộ vắng người hày làm Quân Bảo ngạc nhiên và cau mày khó chịu. Cùng lúc chiếc xe đó củng đã dừng. Và gã con trai ngồi trước xe nheo mắt thật là tình tứ với cô gái ngồi sau .
-Suy nghỉ gì mà đến nổi quên cả xung quanh vậy hả Phương .
-Không suy nghĩ gì cả .
-Vậy hả? Vậy mà anh cứ hy vọng Phương đang nghỉ về cuộc gặp gở của chúng ta ngày hôm nay .
Nhất Phương chỉ cười, cô nhảy xuống khỏi xe gọn gàng, nhí nhảnh, hồn nhiên với chiếc quần jean màu xanh sậm có yếm trước ngực. Đi kèm là áo sơ mi tay phùng màu kem thật dể thương. Mũ lưỡi trai chụp trên đầụ Chiếc ba lô nhỏ máng lủng lẳng trên vai. Chiếc ba lô ấy bửa nay chỉ mang thuần một sắc màu độc nhất. Không biết có phải do lần Quân Bảo cao hứng chọc quê cô lần đó hay không nửa .
Đứng im một hồi, Nhất Phương nhoẻn miệng cười, giơ cao tay vẩy:
- Bye nghe anh Dũng. Chúc anh ngủ ngon nghe .
Chàng trai không nói gì. Anh chờ Nhất Phương gọi được người trong nhà ra mở cỗng. Gần mười hai giờ khuya rồi đấy chứ. Hơn ngạc nhiên nhưng Hiếu Dũng lại không mấy bận lòng vì một cặp tình nhân đứng gần đấỵ Anh khẽ nhún vai với ý nghĩ chuyện quá thường trong cuộc sống đời thường .
Nhất Phương vừa bước đi mấy bước. Cô chợt dừng lại, vì bước chân chợt lao đao. Choáng người khi nhận ra Quân Bảo với Hoàng Khanh. Cô " kênh xì po" tới bến một cái với Quân Bảo, rồi mím chặt miệng, liền đó một thái độ khinh ghét, xa lạ, dửng dưng .
Cái hứng bất tử đả được nhận lại là một nổi đau mệt phờ ngườị Cho quạ Một phen " hồn siêu phách lạc" Cho qua Nhất Phương vẩn còn lời vì một ngày đi chơi vui kinh khủng .
Choáng người một lúc, Nhất Phương đả quay lại người phía sau, nói lớn:
- Anh Dũng cứ việc về đi. Nhất Phương sẻ vào nhà được mà. Bộ anh hổng thấy saỏ Phương đã có bạn " đồng hội đồng thuyền" rồi đấỵ " Cặp này" cũng đang đợi để được vô nhà .
Cô đưa tay chỉ Quân Bảo với Hoàng Khanh. Lúc này anh đã chịu buông tay thôi vịn cô nàng nhưng vẩn đưa tấm lưng hộ pháp ra cho Hoàng Khanh làm điểm tựạ.Dằn lắm Nhất Phương mới không điên điên, bước tới xô mạnh cho chiếc xe ngã nhàọ.Trời ơi, giữa đường giửa xá, lại khuya lắc khuya lơ, bộ làm như vậy họ không thấy chán sao chớ .
Bây giờ thì Nhất Phương mới biết cô lầm. Tiểu thư Hoàng Khanh củng biết đi chơi khuya với bạn trai như ai vậy. Mà nực cười đến đau lòng khi bạn trai của cô nàng là Quân Bảo .
Trời ơi, sao mà anh " mặt dạn mày dày" quá vậy không biết nửa, thế mà, bấy lâu nay Nhất Phương cứ hạnh phúc tin rằng anh đang rất thật lòng chỉ muốn có cô trong cuộc đời này .
Hóa ra chỉ là một thái độ đầy trơ trẻn và cợt nhả. Được rồi! Sẻ chẳng đời nào Nhất Phương tha thứ cho anh về sự xúc phạm này .
Thấy Hiếu Dủng vẩn chưa đi, Nhất Phương tròn xe mắt ngó anh:
- Sao hả? còn chuyện gì nửa không anh Dũng ?
-Dường như là còn .
Ánh mắt Dũng nhìn Phương như say đắm làm cô bối rối vụt hiểu ra:
- Thôi đừng giỡn nửa anh Dũng à. Anh không muốn Phương sẽ bị đòn đấy chứ ?
-Dĩ nhiên không rồi. Nhưng Phương không thể nói thêm là " Hẹn gặp lại" với anh sao hả ?
Thở ra như cất đi gánh nặng. Cô cười ngất, nói mau như máy:
- À quên, Phương nói đây. See you again. Được rồi chớ. Anh về đi, vui vẻ nhé .
-Dĩ nhiên anh phải về rồi. Và dỉ nhiên anh cũng sẽ vui vẻ rồi. Nhưng bây giờ...tự nhiên muốn nhìn Phương thêm chút nữa .
Lén nhìn Quân Bảo một cái. Nhất Phương thấy anh cũng đang ngó lại cô. Cái nhìn sôi sục và nảy lửa. Cũng may, Hiếu Dủng đã lao vụt xe đi, sau khi bỏ lại tiếng cười. Chớ nếu không chắc Nhất Phương hết biết ứng tiếp như thế nào .
Bây giờ bình tĩnh lại được một chút, Nhất Phương xốc xốc lại chiếc balô trên vai dù nó đả rất là ngay ngắn. Hất mặt nhìn Quân Bảo một cái, cô hỏi trống không:
- Nhỏ Khanh bị sao vậy ?
-Đến bây giờ mới chịu hỏi hả? Sao mãi tới bữa nay tôi mới nhận ra là cô xí xọn quá trời là xí xọn .
-Cũng đâu mắc mớ gì tới ai. Việc quan trọng bây giờ là Hoàng Khanh bị sao kìa .
-Xỉn rượu chớ sao nửa .
Cái gì? Nhất Phương trợn mắt lên. Dù cô vừa mới để ý tức thì mùi rượu thoang thoảng trong gió lạnh ban đêm. Cứ ngở là Quân Bảo uống. Ai dè! Trề môi, Nhất Phương nói tỉnh:
- Vậy mà làm tôi tưỡng nó vừa bị ai đó " làm nhục". May mắn là được anh ra tay nghĩa hiệp đưa về chứ .
Lừ mắt với cô, Quân Bảo nạt:
- Em ăn nói đàng hoàng một chút được không Phương ?
-Tôi không biết đàng hoàng. Chỉ biết nghỉ sao nói vậy. Hổng tin anh cứ gọi đại bất kỳ một người đi đường nào đó hỏi coi. Có phải họ nghĩ giống như tôi nghĩ không .
-Thôi được, không nhiều lời với em. Bước tới nhấn chuông cổng mau lên .
-Tôi không hân hạnh có thói quen đó ở nhà này. Được rồi, tôi sẽ báo cho vú Kê ra mở cửa giúp anh. Chịu khó chờ thêm một lát .
Nói rồi, rất tự nhiên, Nhất Phương bặm môi tỉnh bơ trèo cổng vào nhà. Ngạc nhiên và bực mình thiệt, nhưng Quân Bảo không thèm nói lời nào nửạ Anh hoàn toàn không...ý kiến. Không muốn có thêm ý kiến nào nửa hết .
Nhảy được vào trong, Nhất Phương phủi tay lia lịa. Cô thấy Quân Bảo nhìn cô rất thản nhiên. Môi anh mím chặt như cố đè nén một nổi giận tràn bờ .
Ló mặt qua cửa, cô lặp lại:
- Chờ nghe, cam đoan nửa phút sau cả nhà sẻ quýnh lên. Anh lo chuẩn bị bằng cách nào để mang được tiểu thư vào tận nhà đi nhé .
Thật đúng như lời Nhất Phương nói, dì Huyền đã đích thân ra mở cổng, theo sau có cả vú Kê .
Bà ta như lả người đi khi trông thấy cảnh tượng bên ngoài. Quýnh quánh lên, bà trách Nhất Phương:
- Chuyện gì hả Nhất Phương, sao con không nhấn chuông gọi cổng mà lại trèo vào như vậy ?
Quay qua bà hét cả vú Kê .
-Còn vú củng vậy nửa, tôi đả biểu vú canh chừng đợi nó về. Từ chiều giờ tôi đả ngồi đứng không yên rồi. Có mổi việc đó, vú cũng lo không được nữa. Mau mở cửa ra.
Nhún vai, Nhất Phương gượng mỉm cười:
- Có gì đâu mà dì ngồi đứng không yên. Nhỏ Khanh đi nhậu, có anh Bảo theo " bảo vệ" và đưa về tận nhà rồi. Bây giờ dì chỉ cần dỗ nó ngủ là xong .
Cô nói tỉnh và giọng điêu ngoa ngoắt thế kia nhưng cơn ghen tức đang dâng lên ồ ạt trong lòng .
Chịu được không chớ? Khỏi nói, Nhất Phương cũng biết Hoàng Khanh cùng lắm là chỉ nhấp một tí rượu để làm nư. Nó mà say thật thì nãy giờ đả bị gió nhập ngẻo luôn rồi .
Ghét quá, Nhất Phương quay lưng bỏ đi. Cô nghe dì Huyền luôn miệng kêu trời ơi đất hởi làm Quân Bảo cũng quýnh lên luôn .
Trời hỡi là trời. Đúng là Quân Bảo đang bồng Hoàng Khanh trên tay thật. Anh hỏi vú Kê:
- Phòng Hoàng Khanh chổ nào vú .
Nhất Phương củng buột miệng kêu trời.Nỗi uất ức đang làm ngập tim cô. Trăm ngàn lần cô cám ơn Hiếu Dũng. Nếu mải vui anh không cao hứng rủ cô về thì làm sao Nhất Phương khám phá ra sự thật bẻ bàng này .
Vậy tay nửa chào Hiếu Dũng, Nhất Phương chạy biến vô nhà. Cô đang muốn mừng ba " Tín hiệu riêng" đang mách với cô ông Nam đã về. Và thật tình Nhất Phương củng đang rất mong điều đó. Có đang cháy túi, cháy cả những ước mơ vì rất nhiều khoản chi chưa có được " kinh phí" .
Từ sau đêm hôm đó, Nhất Phương thích đi chơi nhiều hơn nữa. Những cuộc họp mặt sôi nổi với bạn bè giúp Nhất Phương nguôi ngoai nổi tức tối cứ trào dâng, sôi sục. Để đêm về, thầm lặng một mình, Nhất Phương lại tự độc thoại với bao nhiêu ngỡ ngàng .
Từ lần sau " đối mặt" bẽ bàng và trơ trẻn ấy, Hoàng Khanh bỗng nhiên có vẻ tự tin và như muốn công khai thách thức Nhất Phương. Cô cứ phải lờ đi như không biết nhỏ muốn thách thức chuyện gì .
Tin yêu đã rạn vỡ rồi còn đâu nữa Cô sẽ thù Quân Bảo đời đời kiếp kiếp. Hơn một tuần rồi, anh không thèm đến nhà, không gọi điện cho cô, không một lời giải thích .
Mà giải thích gì nửa bây giờ khi anh đã bị " lật tẩy" như vậy đó. Cũng đâu có gì đâu là lạ khi anh rút lui một cáh khẻ khàng, lén lút. Hoàng Khanh có thể ủ rủ âu sầu. Chớ Nhất Phương thì không thể. Cô còn rất nhiều việc phải làm và còn lắm niềm vui trong cuộc sống này .
Chưa đặt chân đến phòng khàch, Nhất Phương đã nghe giọng ba sang sảng:
- Ừ, xem như bác thống nhất. Khoảng chín giờ bác tới gặp họ với con. Bản vẻ có cấu trúc lạ đấy chớ. Quân Bảo, bác chịu lắm .
-Một phần cũng là nhờ thái độ chửng chạc, trầm tỉnh và khéo xử sự của Như Huyền .
Tin như vậy, nên thỉnh thoãng ông có rầy Nhất Phương củng là rầy cho có lệ. Cho nó đừng lớn mắt, được nước mà có thái độ quá quắt vậy thôi Ông thừa biết không thể biến Nhất Phương thành đứa con gái như Hoàng Khanh .
Mà sao phải muốn nó giống như Hoàng Khanh chứ. Tính nết mỗi đức đều có cái hay riêng. Có những thái độ Nhất Phương làm chướng mắt ông thiệt. Nhưng ít ra nó cũng gây thích thú và có sức quyến rủ với một chàng trai như Quân Bảo .
Nói thật, ông rất hài lòng về chàng trai này .
Và nay mai Quân Bảo sẻ làm chồng của Nhất Phương. Ông Nam chịu lắm với viển ảnh tương lai đó .
Ngọ ngậy với đủ thứ suy nghĩ, thấy cha im lặng hơi lâụ Nhất Phương mừng quýnh:
- Ba ơi, vậy là ba đã hỏi xong rồi phãi không. Con lên lầu nghe ba .
Cô liếc mắt về Quân Bảo một cái Quên mất giửa anh và cô đang có những xung đột khủng khiếp chưa được giải bày. Nhất Phương đứng dậy thật nhanh, nhưng liền đó, cô đã bị ông Nam nạt lớn:
- Ai cho phép con đứng dậy đó Phương. Ba chưa nói xong mà .
Cô liếc Quân Bảo một cái nữa. Anh chàng bửa nay lạ thiệt. Bị làm một kẻ dư thừa, tự nãy giờ cứ tỉnh như không. Nếu là Nhất Phương thì cô đã bỏ về rồi. Ai lại lì lợm tò mò như vậy, ngồi giữa câu chuyện gia đình cha con của người ta như vậy .
Thế mà Quân Bảo vẩn điềm nhiên. Thỉnh thoãng anh còn mở to mắt hay nhướng mày lên một cái để nghe Nhất Phương trả lời ba một cách rành rọt nửa chớ. Thật là bực bội gì đâu .
Anh muốn nghe thì cứ việc nghe. Nhưng nếu có bị châm chích một chút thì cũng đừng bị nhột. Anh thừa biết rồi mà. Nhất Phương thích được móc nghéo người khác lắm .
Ông Nam bất ngờ hỏi:
- Hồi nảy ai đưa con về vậy hả Phương ?
Ỉu xìu ngồi trở lại, nhưng giọng Nhất Phương vẩn rất...tự tin trả lời:
- Dạ, bạn con .
-Xe con đâu không tự đi được mà lại phải nhờ bạn đưa về. Bạn trai hay bạn gái .
-Dạ, xe con bị hư. Mấy hôm nay Hiếu Dũng vẩn đưa rước con mà .
-Xe hư sao không bỏ sửa .
-Dạ, bỏ rồi đó chớ. Hiếu Dủng bỏ sửa giúp con ở chổ anh ta quen. Xe phải sơn và làm đồng lại nên anh ta phải chịu khó đưa rước con đó chớ .
Gỏ gỏ tẩu thuốc trên bàn, như lơ đểnh nhưng kỳ thật ông Nam vẩn chăm chú nghe những câu trả lời của Nhất Phương. Hơi bị giật mình, ông hỏi vội:
- Cái thắng lúc nãy tên Hiếu Dũng đó à. Thằng nhỏ này sao ba không biết .
-Dạ, tại ba đi hoài có ở nhà đâu mà biết với lại con với Hiếu Dủng mới vừa quen thôi .
-Ha ha, chi tiết này đáng tội đó con. Con có biết con đã không được phép có bạn trai nửa rồi hay không hả Nhất Phương .
Nghiêng nghiêng đầu, cô láu lỉnh hỏi cha:
- Sao kỳ vậy hả cha .
-Có gì là kỳ. Con và Quân Bảo đang trong giai đoạn tìm hiểu nhaụ Không nên vô tư đến nổi để cho bất kỳ ai nghi ngờ về hạnh kiểm của con mới phải .
-Cái gì mà nghi ngờ hạnh kiểm. Bộ Quân Bảo vừa méc ba chuyện con đi chơi tới khuya với Hiếu Dủng đó chớ gì. Anh ta đã nói gì với ba về con vậy .
Ông Nam trừng mắt:
- Con ăn nói cho đàng hoàng một chút có được không Phương. Quân Bảo không cần phải méc ba đâu. Tự nó vẫn có quyền " xử" con về chuyện đó. Ba cho phép nó mà .
Mím môi Nhất Phương nói một câu không hề suy nghỉ trước:
- Nhưng con không cho phép. Sao ba lại làm giãm giá con gái mình dữ vậy .
-Sao lại giảm giá. Con hồ đồ đến vậy à. Với tư cách là chồng sắp cưới của con. Quân Bảo có quyền cấm con kết bạn lung tung kiểu đó. Con đừng có...mất dạy như vậy .
-Con không mất dạy. Con chỉ thích sống thoãi mái với con người thật của mình thôi .
-Con nói vậy là sao? Nếu con không giãi thích được ba sẽ đánh đòn con ngay lập tức bây giờ .
-Tại ba " lạc hậu" quá đó thôị Chớ mọi việc bị đảo lộn hết rồi. Ba muốn xem Quân Bảo là rể quý của ba thì cứ việc xem. Con đâu có...cành nanh. Nhưng con thì đã hết muốn xem Quân Bảo là chồng sắp cưới của con rồi. Hổng chừng con sắp thích....Hiếu Dũng thật rồi đó .
Tại sao Quân Bảo vẩn không biết rằng anh đã xúc phạm cô khi tự nhiên yêu chiều Hoàng Khanh như vậy chớ. Anh đã vậy rồi, và vẩn còn điềm nhiên thách thức. Nhất Phương cũng chẳng cần biết mình đang đúng hay sai để làm gì. Cô phải nói cho bỏ tức .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2006 13:00:33 bởi SBC >