Chương kết Ông Nam càng đổ quạu quát lớn hơn :
-Phản ứng cái kiểu mất dạy như vậy đó à ?
-Bà im đi. Có muốn tôi giết chết nó liền bây giờ không hả ?
Bà Huyền im bặt. Để rồi bà bỗng nói mấy câu làm Nhất Phương tức uất người :
-Anh không nên thẳng thừng như vậy. Biết đâu đau khổ Nhất Phương sẽ chịu một mình ? Em biết tại vì sao anh phải nổi nóng như vậy rồi. Nhưng suy cho cùng, thì giữa Nhất Phương với Quân Bảo đã có một ràng buộc nào đâu ? Ngoài cái chuyện đang tìm hiểu nhau. Trong khi nhỡ ra, con gái mình đã trót lỡ với Hiếu Dũng trong những lần cùng đi chơi xa thì sao ? Công khai hóa tình yêu của chúng nó có phải hay hơn không chớ hả anh ?
Nhất Phương im lìm nhìn bà Huyền. Cô đã đoán có sai đâu ! Bà đã cố đẩy cô vào tay Hiếu Dũng để giành Quân Bảo cho con gái yêu quí của bà. Đúng là ti tiện và nham hiểm. Cô đâu có ngốc tới nỗi không nhận ra để vạch mặt bà ta ngay bây giờ chớ ?
Nổi điên lên, Nhất Phương quắc mắt nhìn bà Huyền. Cô nói gần như hét :
-Bà im đi ! Chưa chắc gì thứ con gái... trót lỡ như tôi hễ gặp con trai là đeo riết tới như con gái kín cổng cao tường của bà không biết xấu hổ là gì đâu.
Hết chịu nổi, tới phiên bà Huyền cũng hét :
-Nè ! Cô nói vậy là sao chớ ? Ai đeo ai ?
-Nhìn thì biết. Không có tịch sao phải giựt mình.
Nhất Phương trề dài một cái. Cô cong cớn nói tiếp khi vẻ thách thức tràn trên mặt :
-Sao mà tôi tức cười thật chớ. Coi chừng gặp thứ"thiệt" thì dễ tàn đời lắm đó.
Bà huyền lồng lên như phải ổ kiến lửa :
-Mày nói. Ai tàn đời ?
-Ở đây ai thì tự người đó biết. Còn ai có muốn tàn đời vì cái thứ đó thì cứ nhào dô. Nhất Phương này không ý kiến rồi à.
Ông Nam giận run lên. Ông đứng bật dậy bước tới mấy bước. Bằng đôi mắt tóe lửa ông nghiến răng tát cho Nhất Phương hai cái tát nên thân : rồi rít giọng :
-Trời ơi ! Tao không ngờ có đứa con gái cứng đầu, ngu ngốc và mất dạy như mày. Mày ăn nói với dì mày như vậy đó sao ? Có mau xin lỗi dì mày không ?
-Không việc gì con phải xin lỗi hết. Bà ta còn không xứng đáng để con nói "tay đôi" nữa là. Mà làm gì bà ta giẫy lên như bị Ong chích ấy ? Đúng là bênh con một cách mù quáng. Dạy con một cách mù quáng. Bà ta làm vậy bảo sao con gái bà ta tìm hoài vẫn chưa có được một người chân thật để ý mà yêu. Thật là vừa chán. Vừa tội nghiệp. Vậy mà ba luôn miệng bảo con phải bắt chước con gái bà ta. Ba cũng mù quáng luôn.
Hết biết sợ. Nhất Phương nói một hơi vẫn chưa cơi uất ức. Ông Nam phải quát lên :
- Đủ rồi ! Tao không ngờ mày mất dạy tới như vậy. Tao bảo mày im ! Có im chưa thì nói.
Bà Huyền xanh mặt vì tức. Bà đứng yên để mặc cha con Nhứt Phương với nhau không nói thêm gì nữa. "Trận chiến" đang "xáp lá cà" còn cứu vãn gì nữa bây giờ.
Nhất Phương càng lì lợm hơn. Không biết vì tức hay vì hai cái tát tai của ông Nam quá mạnh làm gương mặt cô đỏ rần. Cô mím môi, hét lớn :
-Ba có thể đánh con bao nhiêu tùy ý. Nhưng không thể cấm con nói. Không nói họ tưởng mình ngu à ?
Ông Nam bước tới mấy bước. Thêm mấy cái tát nữa giáng lên mặt Nhất Phương. Thế nhưng không hề nao núng, Nhất Phương vẫn cứ nói, càng nói, cô càng điên, càng uất ức hơn. Quân Bảo làm lơ quay đi chỗ khác. Trái tim anh bứt rứt, xốn xang bực bội lẫn tức cười. Anh nhói lòng trước sự việc xảy ra. và thừa thông minh để hiểu rằng bây giờ Nhất Phương chỉ thích...gây lộn với bất kỳ ai đụng tới cô. một lời "xiá vô" của anh lúc này sẽ làm sự việc tồi tệ hơn là cái chắc.
-Ối trời ơi ! Anh mà còn muốn bẻ cổ cô ra sau lưng chớ nói chi ông Nam - Người cha tội nghiệp kia. Quân Bảo chỉ biết lắc đầu ngao ngán.Và "cứng mình" chịu đựng. Ông Nam muốn" thử lửa" anh mà. Thử thì cứ thử. Quân Bảo đành làm thằng khờ phức cho rồi. Tình trạng " dầu xôi lửa bỏng" này làm anh " oải " quá.
Thái độ "Phớt tỉnh Ăng lê" của anh càng làm Nhất Phương nổi điên hơn. Anh thừa biết cô không thể nói huỵch toẹt điều đang xảy ra ở trái tim mình trước "thanh thiên bạch nhật" nên sẵn sàng kiếm chuyện "búa xua" vậy thôi mà.
Giọng cô vẫn ngập đầy uất ức.
-Chỉ có ba mới tin bà ta tốt. Chỉ có ba mới tin một ai kia một lòng một dạ với con gái của mình. Ba muốn con đối đãi với họ thế nào mới vừa ý ba đây ? Trái tim của họ đen thủi đen thui mà ba không thấy thật vậy à ?
Nắm chặt nắm taỵ Ông Nam rít giọng :
-Mày tự cho mày khôn hơn cha mày chắc ?
-Cũng có trường hợp "hậu sanh khả úy" thật chứ cha.
Nhất Phương hất mặt lên, điên điên nói :
Dường như cô đã hết phân biệt phải trái là gì rồi. Lì lượm và bướng bỉnh đã làm cho cô trở nên xù xì, gai góc, hỗn láo và...bất trị.
Và đừng mong ai sẽ...trị được cô. Cho dù đó là người cha cô yêu quí nhất trên đời, gương mặt vẫn căng căng, cô mím môi liều lĩnh...và tới bến :
-Ít ra con cũng đã nhìn được những điều mà ba vì mù quáng mà chưa nhìn thấy. Chính vì nhìn thấy mà con chán sống trong cái nhà này lắm rồi. Lấy chồng là "cứu cánh" bây giờ của con thôi. Nếu ba không chấp nhận chuyện con với Hiếu Dũng, không chịu gã con cho ảnh thì con cũng sẽ tự đi khỏi đây thôi. Con không yêu được Quân Bảo nữa đâu. Ba đừng ép.
Ông Nam nghiến răng chỉ tay ra cửa :
-Mày đúng là gan trời. Đồ con gái hư. Hết thuốc chửa thật rồi mà. Việc yêu đương với Quân Bảo trước đây tao ép mày sao ? Còn bây giờ có muốn theo ai thì cứ đi ngay đi. Tao không cản.
-Ba khỏi đuổi !
Hét lên như vậy. Nhất Phương ương bướng mím chặt môi bước nhanh ra cửa. Ông Nam giận run lên như có thể giết chết Nhất Phương tức khắc. Hoàng Khanh sợ sệt hết ngó mẹ lai nhìn Quân Bảo. Bà Huyền như cố mím chặt môi như kìm cơn giận. Chỉ có Quân Bảo, anh lầm lì trước sự việc xảy ra, gương mặt như cũng tím đi.
Hết chịu nổi, ông Nam lại quát tướng lên :
-Tao nói vậy mà mày dám đi thật vậy à? Con này lớn gan thật chớ. Chắc lá phải dần cho mày một trận quá đi.
Dừng chân, Nhất Phương hậm hực :
-Ba đắnh con bao nhiêu đó chưa đủ à ?
Đưa tay quẹt ngang môi, Nhất Phương nòi lớn :
-Nếu cần đánh nữa thì con đứng yên cho ba đánh đã tay ba. Con đâu có ngán.
Hết chịu nỗi, ông Nam bước tới gựt vội thanh trúc trên bức mành cửa sổ phòng ăn. Đến bây giờ Quân Bảo mới chịu năn nỉ ông bớt giận.
Nẻ tình anh, cặp mắt nổ lửa nhìn Phương, ông Nam quát tháo, biểu bà Huyền :
-Bà lôi cổ con nhà này lên phòng nhốt nó lại cho tôi. Từ bây giờ cấm không được đi đâu nữa hết. Khỏi học hành gì nữa.
Nghe vậy bà dấm dẳng :
-Ông còn xúi nữa à ? Ý là tôi chưa dám làm gì mà con gái ông đã đối xữ với tôi như vậy đó.
Nói rồi, bà Huyền bỏ mặc, te te lên lầu. Ông Nam hừ một tiếng rồi xô ghế đứng lên bỏ ra phòng khách. Chỉ con Hoàng Khanh lo cắm cúi thu dọn bàn ăn. Cô không quên liếc xem Quân Bảo thế nào.
Anh khẽ thở dài, kéo Nhất Phương ngồi xuống ghế, ấn vào tay cô ly nước lạnh, giọng bực dọc :
-Uống nước đi rồi bình tâm lại. Em dám quậy tới cỡ này thi cò lẽ phải nhốt lại thật rồi.
Ráng thật bình tỉnh, anh nhìn sâu vào mắt Nhất Phương. Rõ ràng trong mắt Quân Bảo lúc bây giờ là cả biển ngọc mênh mông dậy sóng :
Hoàng Khanh nghe thương mình đến xót xa, cô ôm chồng bát đĩa bỏ hết vào bồn rửa. Rồi theo mẹ lên phòng. Dù hiểu một cách đắng cay, cũng đâu biết làm sao trốn được cả đời chuyện của trái tim mình.
oOo
Đả hơn năm phút trôi qua, Quân Bảo vẫn ngồi im hút thuốc. Anh bỗng chạnh lòng khi nghe tiếng hít mũi của Nhất Phương. Dù bề ngoài vẫn cố giữ dáng điệu bình thường, dửng dưng và nguội lạnh.
Thế đó, cuối cùng rồi Nhất Phương cũng đã chịu đỗ lệ trần ai rồi sao vậy ?
Thêm năm phút nữa thấy Quân Bảo vẫn không nói gì. Anh bỗng chạnh lòng với một chút hoài niệm vu vơ. Như tiếc nhớ một thưở vào yêu nào xa xôi lắm. Thật tức cười anh cũng lãng mạn thế này ? Định mệnh ư ? Sao anh lại gặp cô ở đây ? Để rồi tự cười mình cũng vớ vẫn, ngông nghênh. Để rồi ngỡ ngàng khi khám phá ra con tim mình bỗng dưng chao đảo. Yêu Nhất Phương ? Có lẽ ông trời đang "trả báo" anh,, Bỡi Quân Bảo đã từng yêu như giỡn, đã từng làm đau những quả tim con gái trong trắng trinh nguyên.
Bây giờ nói chuyện chia tay ư ? Cũng được. Quân Bảo đâu có lỵ tình ? Lì lưọm và bất cần tới nỗi hết biết kiên nhẫn là gì ? Những gì anh muốn tìm hiểu đã đủ hiểu rồi. Họa có là người điên mới ràng buộc đời mình với một cô gái chỉ thích đem đến cho anh toàn là những điêu đứng, phiền toái bực mình...
Chai tay với Nhất Phương ư ? Cũng như những cuộc tình đã đến rồi đi trong đời Quân Bảo vậy. Nhưng chẳng lẻ định mệnh đã tàn ác tói nỗi đẩy cô vào đời mình. Để bây giờ, càng lúc Quân Bảo càng nhận ra rằng dường như anh đã lỡ yêu cô nhiều hơn anh tưởng. Còn cô thì ôi thôi, đủ thứ trò ngoa ngoắc, điên khùng để làm cho anh tơi tả, điên đảo cô mới hả lòng.
Quẳng vèo điếu thuốc đang hút giữa chừng trong trạng ngổn ngang. Quân Bảo hơi bị giật mình bởi giọng Nhất Phương càng lớn :
-Bộ anh điếc rồi hả ? Tôi đã nói rồi. Chẳng những tôi cấm anh xía vô bất kỳ chuyện gì của tôi kia mà. Nếu còn biết tự trọng là gì thi anh nên về đi. Hay ít ra cũng đừng bao giờ để cho tôi thấy mặt.
Nhìn một một thoáng, cố dằn đi nổ bức xúc đang dâng lên ồ ạt trong lòng. Dù anh chẳng còn lạ gì tính nết của Nhất Phương.Nhưng trời ạ ! Những lời cô vừa nói vẫn giốmg hnhư một phát súng bắn vào giữa tim anh. Giấu cả tiếng thở dài, Quân Bảo chùng giọng :
-Tự em đã tạo cho em tâm trạng bất ổn thôi. Em tưởng em là cái gì mà đối với ai cũng quá quắt được hết vậy ?
Ngừng một chút, Quân Bảo tiếp :
-Bây giờ tôi muốn nói chuyện này, tôi tuyệt đối không làm phiền em nữa. Được chưa ?
Lắc đầu ngầy ngậy, dù lòng Nhất Phương bỗng chùng đi trong một thoáng ngỡ ngàng, cô vẫn tĩnh táo, để ý thức được rằng nếu như Quân Bảo tuyệt đối không làm phiền cô nữa, việc đó cũng đồng nghĩa với việc anh làm đau trái tim cô. Anh cố tình không điều đó thì thôi.
Bịt chặt cả hai tai, giọng Nhất Phương cong cớn :
-Tôi không có thì giờ để nghe đâu. Và cũng muốn nghe rồi. Nói cho anh biết, trước sau như một cho dù ba tôi không đồng ý, tôi vẫn sống thao tiếng nói của tim mình.
-Nghĩa là em sẽ lấy Hiếu Dũng chớ gì ?
- Đúng vậy.
-Tôi không muốn quẩn quanh mãi với một chuyện phiền phức như vậy đâu. Nhưng dù sao cũng phải giải thích thái độ kỳ hoặc của em được rồi chia tay cũng được.
-Xem như chia tay lâu rồi đó chứ. Một cgười cho là tự thông minh như anh chẳng lẽ không nhận ra điều đó qua thái độ của tôi à ?
-Nhận ra chứ. Cho nên tôi mới bảo em giải thích dùm thái độ kỳ quặc đó của em.
-Không có chuyện vô ích và vớ vẫn đó đâu ?
Làm ra vẻ phớt đời. Nhất Phương nhún vai một cái. Quân Bảo nhếch môi, gằn giọng :
-Thôi được. Một khi em đã không muốn, tôi cũng chẳng ép làm gì. Vả lại quyền hành gì mà ép em. Có phải không ? Tôi chỉ tội nghiệp vì tôi mà hôm nọ em bị đòn đau. Một lần đó đủ nhớ đời rồi. Mai mốt đừng có ngu ngư như vậy nữa.
Nhất Phương bỗng giận run lên. Cô rất muốn đốp chát lại anh nhưng không hiểu sao cái nhìn của Quân Bảo lúc bấy giờ bỗng làm cô im bặt.
Quay đi chỗ khác, Nhất Phương cố lấy lại vẻ khinh miệt, lạnh lùng. Nhưng có lẽ chẳng "ăn nhằm" gì với Quân Bảo nên anh lại tỉnh bơ với chất giọng bỡn cợt, chọc tức cô thêm :
-Nếu biết suy nghĩ và chịu nghe anh, chắc em đã không bị đòn đau như hôm nọ.
Ráng dằn lắm, Nhất Phương vẫn đổ khủng.
-Sao anh cứ cố tình nhắc tới nhắc lui chuyện tui bị đòn hoài vậy ? Anh thích nhìn người khác bị đau lắm à ? Đúng là tồi !
Nụ cười nữa miệng bỗng phảng phất trên môi, Quân Bảo nữa thật, nữa đùa :
-Thích chứ ! Vì thật ra nếu tôi là bác Nam tôi sẽ không nhẹ tay như vậy đâu.
Tia nhìn dữ dội của Nhất Phương lập tức chiếu thẳng vào Quân Bảo. Cô hét lên như thể trái tim cô sắp ühải ngừng đập tới nơi
- Đủ rồi nghe. Nếu anh còn tiếp tục nói kiểu đó, tôi cũng không nhẹ tay với anh đâu.
Quân Bảo nhướng mày lên :
-Có cả "khoản" đò nữa à ? Vậy mà lúc xin đượ tìm hiểu em, tôi lại quên phứt chuyện đó đi chớ.
-Bây giờ biết vẫn chưa muộn.
Điệu bộ hơi ngớ ngẩn. Quân Bảo vụt cười thích thú. Anh bỗng nói một câu làm Nhất Phương thiếu điều... ngã ngửa :
-Bây giờ tôi mới biết là em ghen dữ dội thật. Chớ còn trước đây tôi chỉ nghĩ đơn giản là chút bóng gió, vu vơ.
Đúng là cái kiểu nói chọc vào tự ái người khác mà. Nhất Phương gầm gừ. Cô tía lia :
-Sao anh biết tôi ghen. Hổng dám có chuyện đó đâu. Nhưng mà nói thiệt. Tôi ghê ghê anh thí có. Tưởng hay ho gì, cuối cùng anh cũng đã chứng minh trước tôi một kiểu... yêu thức dụng.
Quân Bảo điềm nhiên :
-Yêu thực dụng ? Lại thêm một chuyện lạ em gán cho tôi nữa. Thôi cũng được. có lẽ tôi phải "rút kinh nghiệm" thật. Tôi hiểu ý em rồi. Tuy nhiên. điều hôm nay tôi muốn nói với em không phải là giải thích bất kỳ một ý nghĩ nào của em về tôi. Em muốn nghĩ sao cũng được.
-Nếu vậy... thì giữa tôi và anh không còn gì để nói. Nãy giờ như vậy là tôi rất lụch sự với anh rồi. Xin anh hiểu chọ Ba tôi dạy là con gái không nên để cho ai nghi ngờ về hạnh kiểm của mình. Tôi muốn thử ngoan ngoãn một lần. Dù sao tôi cũng là gái sắp lấy chồng. Hiếu Dũng không thích cho tôi nói chuyện riêng với anh quá lâu như vậy đâu.
Đốt một điếu thuốc khác, Quân Bảo hơi ngơ ngớ với chính những lằn khói do chính mình thả ra chúng bay từng vòng trong không gian nhạt nắng. Cổ họng không đắng, anh thong thả buông lời :
-Một câu nói thật...hiền, thật ngoan. Và có lẽ là câu nói đầu tiên và duy nhất mà tôi nghe được từ miệng em. Xin lỗi em nghe, có lẽ tôi bậy thật. Nhưng suy cho cùng thì nãy giờ tôi chưa nói gì với em gọi là riêng tư cả. Đồng ý ?
Nhất Phương im lặng. Cô bỗng nhìn Quân Bảo bằng tất cả những u uẩn giấu kín trong lòng. Trong khi đó thì giọng anh lại dững dưng, nguội lạnh pha chút cợt đùa :
-Cũng như Hiếu Dũng của em. Tôi phải sắp đi xa đây. Ông bà ta từng dạy. Hôn nhân là chuyện quan hệ cả đời người. Gì chớ chuyệm này thì tôi nghe theo và không...ẩu. Bằng cớ là dù yêu em tôi vẫn muốn chúng ta phải tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa. Và bây giờ thì...chia tay không hận lòng, nhẹ nhàng và... vui vẻ đúng không nào ? Xem như tôi đã hiểu được cá tính của em rồi đó.
-...
-Tôi thật sự muốn đến để từ giả em. Dù sao thời gian tôi phải đi cũng...hơi lâu. Và dù sao... cũng có lúc mình từng yêu nhau mà. Bây giờ thì cuối cùng tôi cũng đã nói được lời chia tay giống như em.
-...
-Cám ơn em đã ráng im lặng. Ráng nghe nhữn gì tôi nói từ nãy giờ. Xin hết. Hứa dứt khoát từ nay sẽ không làm phiền em nữa.
Quân Bảo đứng lên. Thái độ anh dứt khoát, bất cần. Anh quay gót bỏ vào nhà và bỏ lại cả một khoảng hụt hẫng, chơi vơi trong lòng của Nhất Phương.
Trời ơi ! Đểu đến thế là cùng. Sao trời xui chi cô lại yêu anh đến thắt tim mình chớ hả ?
Sẽ chia tay ? Ừ. Thì chia taỵ Cô biết Quân Bảo nói thật chớ không là những lời dấm dẳng, ngoa ngoắc giống như cô.
Lạy trời ! Nếu bây giờ Quân Bảo quay lại. Chỉ cần anh cốc nhẹ vào đầu cô một cái, mỉm cười như đã hiểu thấu tim đen thái độ cong cớn của cô.
Nhất Phương sẽ quên. Quên hết. Cô lại sẽ ngã vào lòng anh với cảm giác yêu thương, bay bổng. Một lần nữa anh hãy xác nhận chỉ yêu có cô thôi.
Hoàng Khanh ngồi cắn cắn móng taỵ Cô cúi nhìn một cách thờ ơ mấy nhánh huệ đỏ cắm xen với lá ki thủy tùng. Từ hoa, trong chiếc bình lấp lánh ánh bạc toát lên một vẻ kiêu sa, rực rỡ và hào nhoáng.
Nhưng dường như tất cả chỉ làm cho căn phòng khách vốn sang trọng ấy lại thêm vẻ trầm mặc, nhàm chán và buồn tẻ. Vẻ buồn tẻ không bao giờ thay đổi.
Như mơ, Hoàng Khanh đã bước vào cuộc đời làm vợ. Và bây giờ sau tuần trăng mật là một nỗi tê đắng ngỡ ngàng để đối diện với cuộc sống đời thường. Cô bỗng như già đi để có thể lý giải những ngày tháng qua rồi. Dưới mắt của hết thảy mọi người. Hoàng Khanh đã là một người quá ư hạnh phúc. Cô có đủ tiền tài sắc đẹp với một cuộc hôn nhân vừa đôi phải lứa. Thống. Chồng cô là một người đàn ông trẻ. Anh điềm đạm, biết cư xử và tỏ ra rất chăm chút cho tổ ấm của đôi vợ chồng son mới cưới. Dù đã thành đạt. Nhưng Thống không có tính hống hách, kẻ cả, uy quyền và tự ban cho mình quá nhiều thứ như những người đàn ông nhiều tiền của. Anh rất ghét rượu chè và sự ăn chơi sa đọa. Thái quá như phần đông những thanh niên cùng tuổi. Bây giờ, lấy Thống làm chồng, không biết có phải là hồng phúc đối với Hoàng Khanh không nữa. Mẹ cô đã nói rằng :
-Nếu con không lấy Thống. Mẹ nghĩ con sẽ không tìm được ai hơn nó nữa đâu.
Hơn là hơn ở chổ nào ? Hoàng Khanh không biết. Với cô, sự lựa chọn và sắp đặt của mẹ đã làm cho cô quá mệt mỏi. Cuộc sống chung với Thống như vắng mặt sự ngân vang của một khúc nhạc du dương nào đó mất rồi.
Từ nhà trong bước ra, bà Huyền đang thật quí phái và sang trọng với y phục định đi đâu đó. Bà hơi sững người khi phát giác ra sự có mặt của của Hoàng Khanh. Tròn mắt nhìn cô, bà buộc miệng :
-Con về từ lúc nào sao không gọi mẹ. Thống đâu ?
-Con mới về thôi. Gọi mẹ làm gì. Anh Thống đưa con tới đây. Tí nữa anh tới rước con. Ảnh dặn con nói mẹ cho ảnh ăn cơm chiều nay với.
Bà Huyền cười nhẹ :
-Vui vẻ chớ sao, sao con không xuống dặn vú Kê lo thêm thức ăn đi hả ?
-Thôi kệ. Có gì ăn nấy đi mẹ. Ảnh đã là người nhà rồi chớ có còn là khách khứa gì đâu mà mẹ lo cho mệt.
-Dù sao nó cũng là rễ mới. Con không muốn thì để mẹ lo. Nhưng này, mẹ nhắc con bí quyết để giữ được chồng cũng là biết nấu cho chồng những món ăn ngon đó nhé.
Hoàng Khanh nhăn mặt. Vói cô, dường như những thứ ấy không còn là nỗi xao xuyến của những thầm lặng gởi trao. Một chút xót xa nào đâu vang lên tận đáy tim cô. Cô đang có với thống một cuộc hôn nhân với đầy đủ lễ nghi. Nhưng sự đầm ấm của cuộc sống lứa đôi dường như rất chông chênh, khập khễng.
Chính trong những thứ gọi là hạnh phúc được mẹ cô vun vén cho quá đầy tràn Hoàng Khanh bỗng nhận ra cô đang rơi vào một tâm trạng hụt hẫng khác. Bây giờ đây, dù rất muốn, song hình như cô không tìm được sự che chở trong trách nhiệm làm chồng của anh nữa kia mà.
Cô đã nhận lời lấy Thống khi trái tim u uẩn của mình như chết lạnh. Cuộc hôn nhân như mơ ấy đã đem lại cho cô một nỗi tê tái, bẽ bàng. Và giờ đây, cô như càng bị đánh thức bởi mội nỗi thất vọng xót xạ Năm lần, bảy lượt : Cuối cùng mẹ cô cũng đã chọn được chồng cho cô. Thống yêu cô giống như anh đóng kịch. Một sự thật đau lòng đến nực cười. Hoàng Khanh đang cúi mặt buồn. Thi bà Huyền đã trở ra. Bà có vẻ còn "mát mẻ" hơn cả tuổi thanh xuân phơi phới của Hoàng Khanh nữa, chiếc đầm màu sậm phủ gót, không tay, cổ khoét sâu đã làm cho vóc dáng đẩy đà của người đàn bà hơn bốn mươi như kêu hãnh với sự thành công chủ yếu trong cuộc sống. Hoàng Khanh bỗng hơi tê tái một chút. Sao đến bây giờ cô mới nhận ra cô có một trái tim yêu không giống mẹ. Cô yêu lãng mạn và thực tế trần trụi như giết chết mộng mơ. Giọng thanh thanh của bà Huyền vang nhẹ :
-Mẹ dang định mang sang cho vợ chồng con ít tiền nữa đây.
-Chi vậy mẹ ?
-Muốn mở một thẫm mỹ viện lớn nhất nhì thành phố, ngoài thứ "vốn" tụi mình đã có được. Đó là bằng cấp của Thống. Sắc đẹp của con. Mặt bằng đang có, quan trọng hơn vẫn là tiền. Mẹ muốn chồng con sẽ mạnh dạn hơn trong việc làm ăn khi nó biết khả năng tài chính, mẹ sẽ giúp tụi con.
-Nhưng ! Mẹ lấy đâu ra nhiều tiền quá vậy ? Chi phí, nữ trang cưới, vé du lịch cho vợ chồng con ở nước ngoài và cả một căn biệt thự riêng cho tụi con nữa. Con đã thấy chóng mặt rồi khi mẹ đã lo ngần ấy thứ.
-Con khờ quá è Làm sao mẹ có thể để cho con vu qui với những sính lễ quá lèo tèo, xoàng xỉnh của nhà tra mang đến ? Nhà Thống thì không đến nổi. Nhưng nó là con cả, lại còn nhiều ah em, vừa mới tốt nghiệp ra trường. Thống không dòm ngó của cải nhà mình thật nhưng nó thương con. Và mẹ còn cách nào khác hơ là bù đắp. Cho nó cũng là con gái của mẹ thôi mà.
Hoàng Khanh cúi mặt. Cô nén tiếng thở dài. Giải thích cách nào cũng không làm nhạt nhòa được ý nghĩ xót xa đã lẫn khuất ở lòng cô. Ở một khía cạnh nào đó. Hoàng Khanh hiểu xâu xa tấm lòng người mẹ. Nhưng sao lại bỏ tiền ra để mua cho con gái mình một người chồng. Một người chồng chỉ độc nhất cái bằng bằng bác sĩ. Anh ta có thật sự yê Hoàng Khanh không, không biết. Chỉ biết rằng cái sự thật trần như nhộng ấy dù có che đậy cũng đã hiển nhiên phô bày trước mắt mọi người. Và sao phải vậy. khi mà Hoàng Khanh đã trót lỡ yêu anh ta hay trót lỡ hư hõng gì đâu chớ ?
Rồi cô và Thống sẽ có tình yêu thật sự với nhau không. Điều đó sao có vẻ hụt hẫng. Chông chênh và...mặc kệ quá chừng. Dù rằng cuộc sống chung thủy vừa mới khởi đầu. Và dĩ nhiên cô với Thống còn cả những ngày dài tháng rộng bên nhau nữa.
-Con sao vậy Khanh ? Con có bệnh gì không ?
Giọng mẹ vang vang làm Hoàng Khanh ngước vụt lên. Cô cười gượng gạo :
Đạ không.
-Vậy sao buồn ? Cuộc sống của con và Thống tốt đẹp chứ ?
-Dạ, tốt đẹp.
Hoàng Khanh nhỏ nhẹ trả lời như cái máy. Như bản tính cố hữu đã từng có ở cô. Bà Huyền bỗng soi mói nhìn sâu vào mắt cô, rồi gặng hỏi.
-Vậy thì chuyện gì ? Mau nói thiệt cho mẹ nghe đi.
-Không có chuyện gi hết. Thật mà mẹ. Con chỉ thấy... làm sao ấy khi trở về đây thăm mẹ mà không thấy Nhất Phương.
Bà Huyền thở ra một cái. Bà buột miệng.
-Ôi trời ơi ! Tưởng chuyện gì. Con dư hơi quá vậy Khanh. Tự nó muốn vậy. Ba nó cũng đành bất lực lên tiếng từ nó rồi mà. Nó ngu thì ráng chịu chớ ai chịu dùm cho được. Lâu lắc gì đó, tới chừng "nát bét" rồi, thàng nào cũng "đá đít" thì lại mò về chứ đi đâu mà con lo cho mệt ?
Hoàng Khanh định nói gì đó với mẹ thì có tiếng điện thoại reo vang. Ngồi gần đó nên bà Huyền với tay bắt máy. Hoàng Khanh chăm chú nhìn mẹ. Cô bỗng nghe trái tim mình như đổi nhịp khi giọng bà Huyền to và rõ :
-Dạ, Đúng rồi. Tôi đang nghe đây. Xin lỗi, đầu dây bên kia là ai vậy ?
-...
-Quân Bảo à. Tôi tưởng cậu đã quên luôn gia đình này rồi chứ. Sao hả. Có chuyện gì ?
-...
-Cám ơn cậu. Tất cả vẫn bình thường thôi Hoàng Khanh đã lấy chồng. Nó vừa trở về sau tuần trăng mật với chồng ở Thụy Sĩ.
-...
-Cám ơn. Tôi sẽ chuyễn lời chúc mừng đến vợ chồng nó.
-...
-Cái gì ? Cậu muốn gặp Nhất Phương à ?
-...
-Nó đâu còn ở đây nữa. Điều đó tôi nghĩ cậu đã biết rồi mà.
-...
-Cậu Bảo à ! Thật tình tôi không có ý xấu. Thương cậu như con nên mới nói câu này. Đàn ông chọn vợ cho phải đôi phải lứa. Rành rành ra đó. Con nhỏ Nhất Phương hư hỏng quá mức rồi.Tự nó tạo điều kiện cho cậu buông nó ra. Bây giờ tội tình gì cậu lo cho nó chi cho phiền phức vậy ? Nếu tôi là cậu tôi chẳng điên khùng nghĩ tới nó làm gì nữa. Con gái gì đâu mà hết biết.
Không biết Quân Bảo nói gì. Nhưng qua cách nói chuyện của mẹ. Hoàng Khanh nhận rõ một điều là anh có vẻ muốn cắt đứt câu chuyện. Trong khi mẹ cô lại muốn nói lâu hơn và bà có vẻ vui vẻ lắm khi nói tới Nhất Phương , Hoàng Khanh bước tới bật ti vi. Cô ngồi rụt chân lên ghế nhìn màn hình một cách vô hồn. Cô không muốn để tâm tới những lời mẹ nói với Quân Bảo nữa. Mệt mỏi ! Héo rũ !
Tự nhiên cô thấy cô thấy chán kinh khủng. Và như hãi hùng tại sao cô đã từng nghe lời mẹ hệt như một đứa trẻ ngoan, ý nghĩ buông xuôi cuộc sống nhu lớn dần trong trái tim mệt mỏi của Hoàng Khanh.
Khá lâu sau, bà Huyền gác máy, bà mỉm cười nói với cô như về một nỗi tự hào của chính cuộc đời mình :
-"Chưa thấy quan tài chư đổ lệ" mà. Hên cho con đó Khanh à ! Nếu trước đây Quân Bảo chịu cưới con thì mẹ cũng đồng ý rồi. Mẹ đâu ngờ nó "dại gái" đến vậy, trời ạ ! Lấy phải một thằng chồng như vậy chỉ thêm khổ đời của con thôi.
oOo
Quân Bảo về trước đúng ngay lúc giới kinh doanh đang sôi động lên về chuyện nhà doanh nghiệp Phương Nam bị phá sản. Sự việc xảy ra làm cả tinh thần lẫn thể chất của ông bị sụp đổ tới mức trầm trọng.
Có lẽ điều đáng nói ở đây là trong hoàn cảnh như vậy, thì bà Huyền lại bỏ sang ở với vợ chồng Hoàng Khanh. Lý do bà phải phụ giúp con gái coi sóc trước sau trong nhà. Vì việc làm ăn của vợ chồng chúng nó quá bận rộn và phát đạt.
Sự thật hiển nhiên là phải vậy. Không sớm thì muộn thì cũng phải đi đến kết cuộc đó đó thôi. Đâu phải ông Phương Nam không nghĩ tới tình huống xấu như bây giờ xảy ra ?
Hôn nhân chấp nối của ông với bà Huyền đâu hẳn là tình yêu. Khi sống chung rồi, ông càng nhận ra rõ ràng điều ấy. Công bình mà nói. Sự nghiệp ông có được hôm nay cũng phải kể công của bà Huyền không ít. Đã vậy, bà và ông không có chung một đứa con nào. Suy cho cùng, nếu đúng như điều phê phán và nhận định khách quan của nhiều người, việc rút dần tài sản chung để xây dựng kinh tế riêng của bà Huyền cũng là lẽ thường tình. Bởi đó là cách bà làm để vun đắp tương lai cho đứa con riêng.
Lý ra ông nên rạch ròi công bằng một chút. Ông đã không làm gì khác hơn và cảm thấy đã đủ khi cho mẹ con bà ăn ngon, mặc đẹp. Thì cứ để bà tự làm. Nhưng coi chừng rút cuộc người được hưởng mớ của cải đó không phải là Hoàng Khanh thì mới ngộ.
Ông Nam chỉ buồn khi chưa thẳng tay, mạnh miệng với bà Huyền thì bà đã thản nhiên tỏ thái độ thách thức, rũ bỏ một cách cạn tàu ráo máng. Coi vậy, chớ làm sao ông bị sạt nghiệp được một cách dễ dàng. Ông cũng có con riêng thì ai cấm chúng được thừa hưởng sự nghiệp cả đời cha chúng gầy dựng chứ ?
Dù bề ngoài lạnh lùng, cứng rắn, nhưng trong lòng ông rất thương đứa con gái út của mình. Nó đúng là bản sao cua mẹ nó. Thục Linh người đàn bà đã bỏ ông về bên kia thế giới.
Dù mắng chửi Nhất Phương sao quá quắt, kỳ cục, ngang tàng, bướng bỉnh...nhưng ông thích lắm cá tính đó của cô. Phải nói là có lúc bực mình muốn điên luôn. Nhưng suy nghĩ đi nghĩ lại rồi cười. Chẳng phải ngày xưa ông yêu mẹ nó vì những cá tính làm ông điêu đứng ấy là gì.
Là cha nên ông thương từng cái xấu của con. Nhưng chắc là khó có thằng con trai nào chịu nổi tánh nết đó của nó. Ông kỳ vọng nhiều ở Quân Bảo. Để rồi chính ông lại thất vọng vì sự "rút lui" lặng lẽ của anh.
Trời ạ ! Nhất Phương mà chưa có đôi có bạn thì chắc là có phải sang thế giới bên kia lòng vẫn cứ phải canh cánh nỗi lo âu cho con gái.
oOo
-Cộc ! Cộc !
Vừa mới kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người cha, Nhất Phương vội bước tới xoay nhẹ nắm cửa. Ngở bác sĩ đến nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Qúa sức tưởng tượng của Nhất Phương khi Quân Bảo đang đứng trước mặt cô. Anh có vẻ gầy đi và vẫn với dáng điệu thật bình thản, dửng dưng pha lẫn một chút ngông nghênh bụi bậm.
Lặng người đi một lúc. Nhất Phương cúi gằm mặt xuống, môi cắn nhẹ. Cô không dự trù cho mình tình huống gặp gở lại Quân Bảo như vậy. Nên dường như vẻ ương bướng bỗng tan đi đâu mất. Tự nhiên cả người Nhất Phương như run lên vì chạm phải một luồng điện nhẹ.
Dường như Quân Bảo cũng hơi bị choáng khi bất ngờ gặp lại cô. Anh đứng im một lúc nữa. Rồi hơi mỉm cười. Nói một câu khách sáo và xa lạ không chịu được :
-Tôi đến thăm bác Nam, bác có đở tí nào không Phương ?
Cũng như anh, cô đang cố tạo cho mình vẻ mặt lạnh lùng. Môi cong lên, rồi cô cũng chỉ nói được một câu lãng nhách :
-Bộ anh không...đang ở nước ngoài sao vậy ?
Vẫn bị đứng ở bên ngoài cánh cửa. Quân Bảo hơi khó chịu. Anh vắn tắ :
-Tôi mới về khi tối. Tôi muốn hỏi em bác sao rồi.
Xúc động bàng hoàng bất chợt vẫn cuốn Nhất Phương vào tâm trạng ngỡ ngàng. Cô cắn hẹ môi, trq1nh không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng vẫn có cảm giác rất rõ ràng là Quân Bảo sẽ sẵn sàng kéo cô tránh sang một bên để anh bước hẳn vào phòng. Và sự thật anh đã làm vậy dù Nhất Phương vẫn đang ở tư thế ...đề phòng.
Cô quýnh quáng đẩy nhẹ anh ra, cố nhỏ giọng gần như muốn khóc :
-Cám ơn anh đã đến thăm. Nhưng ba tôi vừa mới ngủ được.
-Em không muốn ba bị đánh thức hay bực bội sự quấy rầy của tôi ?
-Có thể cả hai.
-Tôi biết tôn trọng giấc ngủ của người bệnh và tội gi phải mượn cớ đến thăm bác để gây phiền phức khó chịu cho em ?
Anh hơi nhếch môi lên với một chút ngạo mạn và căm ghét. Rất điềm nhiên, anh nói tiếp :
-Tôi thấy em có vẻ căng thẳng quá. Chắc là thức suốt đêm qua chớ gì ? Đi ngủ một chút đi. Tôi có thể thay phiên cho em suốt chiều nay.
Nhất Phương tròn mắt nhìn Quân Bảo. Câu nói của anh làm cô hơi quê và hơi bị bất ngờ. Dù cô có thức suốt đêm qua với nỗi thấp thỏm lo cho bệnh tình của cha thật. Nhưng phải thức trên một chuyến xe tốc hành với lòng nguyện cầu sẽ trở về kịp lúc để gặp cha. Chỉ vì bức điện tín của chị Lam Phương đánh ra với những lời lẽ mưa găng sấm sét :
"Nhà cửa tiêu tan. Cha hấp hối".
Chị, Lam Phương.
Lúc đó tâm trạng cô bị gằng xé lắm. Nhưng bây giờ thi tương đối ổn lại rồi. Hồi tối cô đã nghe chính miệng của bác sĩ đến thăm bệnh cho cha cô bảo là an tâm, không đến nỗi nào mà.
Chắc chị Lam Phương giận quá nên mới... vậy. Mà nếu chẳng...vậy, có lẽ Nhất Phương đã chẳng trở về. Dù thật cô đã nhớ nhà và nhớ cha quay quắt.
Thấy cô im lặng hơi lâu, Quân Bảo buột miệng :
-Sao ? Có gi không ổn hả Phương ?
Cô chớp mắt nhìn anh. Và bất ngờ bắt gặp ở anh một cái nhìn thật ấm nồng tình tứ làm cô bối rối hệt như lần lâu lắm rồi anh đã buột miệng nói với cô :
-Dường như tôi đã yêu em !
Đúng là lời tỏ tình "kiệt xuất". Tỏ tình mà vẫn giữ vẻ kieu ngạo và cứ như chọc vào tự ái của người ta.
-...
Rất muốn mở miệng để nói lại với anh một lời cạnh khóe cho... bỏ ghét. Nhưng Nhất Phương kịp nghĩ ra rằng sẽ...vô tác dụng. Chắc Quân Bảo đã hết yêu cô rồi. Cả năm nay anh cứ đoạn tuyệt hẳn với bao nhiêu kỷ niệm của một vòm trời bướm hoa hai đứa từng có với nhau. Hỗng lẽ anh tin rằng cô đã lấy Hiếu Dũng thật à ? Nếu vậy thì đúng là anh...ngốc quá. Mà cũng vô tình quá nữa.
Phẩy taỵ Nhất Phương vội nói :
-Không ! Không có gì.
-Vậy thì em nên tranh thủ đi ngủ một chút đi.
Rất muốn nói lời cảm ơn Quân Bảo và nhìn trả lại anh một cách dịu dàng. Nếu như anh đừng buột miệng nói thêm :
-Không ngờ em cũng giỏi đó chứ, chịu ngoan ngoãn quanh quẫn bên ba lo chăm sóc cho ba như vậy là tốt quá rồi.
Không hiểu sao Nhất Phương bỗng cảm nhận lời khen vừa rồi của Quân Bảo còn tệ hơn cả một lời xốc hông. Phát khùng lên, cô đổ quạu :
-Anh thừa biết là tôi đâu được tích sự gì. Mấy hôm nay lo cho ba tôi là vú Khê, anh Thái Hoàng với chị Lam Phương đó chớ. Tôi mới ở xa về...cũng giống như anh vậy.
Quân Bảo chợt vỗ trán một cái :
-Tôi quên mất điềi đó. Em hạnh phúc chứ ? Ông xã không về cùng sao ?
Nhất Phương bỗng ngẫng lên nhìn anh một cách ấm ức :
-Anh thật sự quan tâm hay là muốn châm chọc, cạnh khóe tôi vậy ?
-Chỉ là một lời thăm hỏi bình thường.
-...
-Em biết sao không ? Nhiều lúc buồn buồn nghĩ về em, về những ngày tháng đã qua rồi của chúng tạ Tôi cứ hay tưởng tượng. Bây giờ chắc em sẽ mập ra, sẽ đẹp hơn, chững chạc hơn và quyến rũ hơn. Không ngờ em lại... xuống dốc nhu vầy.
Quân Bảo bỗng nói với vẻ mơ màng một chút. Hai tay anh xộc vào túi quần taỵ Mắt nhìn Nhất Phương một cách chăm chú, luẩn khuất một chút cợt nhả, sàm sở làm cô càng điên lên muốn tát cho anh một cái.
Đúng ngay lúc đó chợt có tiếng của ông Phương Nam trở mình rên nhẹ. Nhất Phương chạy nhanh vào với chạ Cô thề với lòng sẽ có lúc ăn thua đủ với câu anh vừa mới "kê" cô với thái độ vừa rồi.
Quân Bảo cũng bước nhanh vào phòng ông Nam. Ân cần như một đứa con hơn là một người khách, anh quỳ xuống sát mép giường lặng lẽ quan sát cha cô trong giấc ngủ. Và kéo lại cho ông tấm chăn vừa bị lệch.
Thái độ đó của anh tự nhiên làm cơn giận đùng đùng trong lòng Nhất Phương như vụt tan đi. Cô vừa xúc động vừa tủi thân đứng nép sát chân giường, cắn cắn ngón tay mình.
Nãy giờ cô rất muốn hỏi anh. Lần chia tay ấy với lời tuyên bố thẳng thừng cô sẽ lấy Hiếu Dũng làm chồng. Không biết Quân Bảo đã yêu thêm một người con gái nào nữa hay không ?
Ai cấm anh điều đó chứ ? Anh mà ngừng yêu thì trời cũng sập.
Một nỗi nhức lòng rớt nhẹ vào tim của Nhất Phương. Rồi cô không có thời gian suy nghĩ nữa. Bao nhiêu việc Quân Bảo đã "sai" cô khi cha cô vừa bàng hoàng mở mắt. Nào là pha nước nóng, lấy anh chiếc khăn sạch để lau mặt cho chạ Nào là soạn một bộ quần áo sạch và thoáng để anh thay ra cho bác khỏe. Rồi lấy thuốc, pha sữa, Biểu vú Ke hâm súp. Cô đã răm rắp làm theo mệnh lệnh của anh.
Còn anh làm tất cả như một đứa con chăm sóc cha già trong cơn bệnh nặng làm Nhất Phương cứ lặng người đi với một nỗi xao xuyến ấm lòng. Cô bỗng cảm nhận một nỗi sâu sắc rằng. Có Quân Bảo mọi lo lắng trong cô như lắng xuống. Thậm chí, cô không phải lo gì cả.
Tiếc rằng cô đã tự đánh mất tất cả rồi. Chỉ vì thái độ ngoa ngoắt, giận dữ một cách phi lý và nhất định hàng động cho đã nư mình.
Rút cuộc...người điêu đứng là cô chứ chẳng phải ai khác.
oOo
Để hiểu hết một con người mình yêu, cũng đâu phải dễ dàng. Càng nghĩ. Nhất Phương càng nghe chua xót.
Cô như vụt trưởng thành hơn sau những hành động nhất thời, xốc nổi, sau những biến cố của gia đình.
Hơn một tháng trời cô phải ở nhà, không thể tiếp tục bỏ đi vì ba bịnh. Thỉnh thoảng Quân Bảo vẫn thường lui tới. Thái độ anh vẫn lạnh lùng, xa cách. Dù anh đã thừa biết rằng làm gì có chuyện cô và Hiếu Dũng cưới nhau. Vậy mà, anh luôn tránh mắt Nhất Phương, không thèm đá động gì tới chuyện tình cảm riêng tư thầm kín từng có giữa hai người.
Đó là chỉ riêng mình cô. Chớ còn với ba, với anh Thái Hoàng hay chị Lam Phương anh tỏ ra rất thâm tình cởi mở. Hệt như những ngày anh vẫn lui tới nhà cô để xin...tìm hiểu.
Hiểu được gì về nhau chưa thì chuyện đó đâu còn quan trọng nữa. Và xem như đã chấm dứt lâu rồi.
Một năm qua Nhất Phương đã chịu được trước sự phải chấp nhận đó. Thì bây giờ vẫn thế. Có chết con ma còn đâu mà phải sợ. Cô sẽ xem như chưa từng có mặt Quân Bảo trong đời.
Nhất Phương đã quá mềm yếu trong lớp vỏ cứng rắn của cô mà có ai nhìn thấy điều đó đâu nào ? Ngay cả người mà trước đây cô cứ ngỡ đã hiểu cô rất nhiều là Quân Bảo.
Đúng là không làm sao để hiểu hết một con người. Chán !
Cũng như ba cô - Nhất Phương không hiểu sao khi mọi chuyện đã xảy ra rành rành như vậy, vẫn chưa chịu ly dị và cứ để bà Huyền muốn đi, muốn về lúc nào trong nhà này tùy ý. Dù rằng cô thừa biết vị trí của bà ở nhà cô, và ở trong tim ba bây giờ đã khác.
Nghe đâu nhỏ Hoàng Khanh với chồng sắp ly dị nhau. Chắc là vì chuyện đó mà dì Huyền không thể tiếp tục sống bên đó với con gái. Nhất Phương cũng hơi đâu mà ngạc nhiên, thắc mắc làm gi cho mệt. Bởi vì với một thằng đàn ông chỉ có vẻ bề ngoài nhu Thống, sờ sờ ra đó là một "trái tim đào mò" Cái mỏ của cải hắn cần khai thác đã tới đây rồi. Biết rằng "ngần ấy" là xong việc. Kết cục hiển nhiên đến thằng khờ cũng biết được kia mà. Có một điều lạ, là một đứa con gái tứ đức tam tòng cỡ Hoàng Khanh lại cũng dám "vùng lên" để sẵn sàng chấp nhận ly hôn. Mà thôi. Nghĩ lung tung làm gì nữa? Không thể khác khi sự thật muôn thưở vẫn xung đột vẫn không thể nào tránh khỏi với những sự kiện vốn dĩ nó đã rối mù, phức tạp rồi.
Nhất Phương chán tới mức không còn muốn xen vào bất kỳ chuyện gì của gia đình. Cũng may là cô đã chập chững đi được bằng đôi chân của chính mình để sẵn sàng chuẩn bị những bước nhảy thoát xa cái tù túng, ngột ngạt đầy phiền toái này.
Cô chỉ hơi buồn trước khi trở về đây, nói rõ quyết định tự lập một cách dứt khoát của mình, cha cô không đồng tình, cũng không phả đối. Dường như cho tới bây giờ ông vẫn nghĩ cô là một đứa con nít. "Chuyên môn" Của cô là gây nên bao trò xốc nổi. Nên ông không thèm có ý kiến gì lại hay hơn. Nhất Phương thấy tức kinh khủng.
Đã vậy thì thôi. Ông còn tỏ ra muốn giữ quan hệ giữa Quân Bảo làm gì nữa ? Cái miệng ông từng thích Quân Bảo thì Nhất Phương biết rồi. Nhưng bây giờ mọi việc phải khác đi chứ. Hỗng lẽ vì một chút tình cảm thường tình mà anh đã dành cho ba trong lúc bệnh hoạn, ông lại cứ để cho anh ta lui tới nhà hoài sao chớ. Coi sao được ? Đúng là có bao giờ ba chịu nghĩ tới con gái của ba đâu ?
oOo
Nhất Phương buông rời hết mọi suy nghĩ...bẽ bàng. Một ngày mới lại sắp bắt đầu. Sáng nay cô phải đến công ty sớm. Tư liệu để báo cáo trong cuộc họp quan trọng cô đã phải thức tới khuya hồi tối này để lo chuyẩn bị cho giám đốc. Và bây giờ cô phải phụ sắp đặt và trang hoàng phòng họp nữa. Cô cũng...phải lo chớ bộ bỏ sao ?
Giám đốc Triệu muốn mọi việc đều tươm tất. Vì buổi họp hôm nay sẽ có mặt vị tổng giám đốc trẻ, từ thành phố ra dự. Ông ta vừa "làm" một chuyến tìm hiểu về thị trường vải vóc của Việt Nam ở nước ngoài về.
Thấy kệ ! Cô chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi. Chớ còn cái vị tổng giám đốc trẻ măng hay già quắt quéo thì chẳng có mắc mớ tới cô rồi. Nhất Phương chỉ cần tới tháng được lĩng lương, đủ nuôi thân và nếu may mắn có dư dã chút ít thì sẽ quậy một chút cho đỡ buồn, đỡ khổ.
Cô không yêu Hiếu Dũng được. Cô cũng không Quân Bảo nữa. Nhưng không phải vì vậy mà Nhất Phương định là nữ tu đâu. Cô vẫn sẽ yêu. Và yêu mãnh liệt nữa đó.
Ừ ! Mà biết đâu chừng, một vị tổng giám đốc trẻ nào đó, nếu ông ta chịu để mắt tới cô, và nếu trái tim cô chịu... rung đúng tần số...thì a lê ! Xáp vô liền. Để cho Quân Bảo biết. Và cũng...đường hoàng có một bến mơ với người ta phứt đi cho rồi.
Thật ra, có đã chán những trò quậy phá và muốn từ bỏ cuộc sống bếp bênh này.
oOo
Xốx xốc lại mớ tư liệu theo đúng trình tự trong văn bản báo cáo cuộc họp, tự nhiên Nhất Phương có cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Cô ngước vụt lên. Và đúng là có người nhìn mình thật.
Anh đang đứng bên ngoài cánh cửa. Veston trịnh trọng trên người. Và gương mặt nghiêm nghị thế kia thì...lầm chết được. Khi cũng từng bụi như ai và cũng từng...chọc trời khuấy nước.
Trái tim Nhất Phương bỗng như ngừng đập. Tuy nhiên cô vẫn ...đủ tỉnh táo để đọc được thật nhanh ở mắt Quân Bảo là một tia thú vị trước giương mặt ngệt ra chắc là ngộ lắm của cô.
Không cần lên tiếng và cũng chẳng đợi mời. Quân Bảo bước thẳng vào phòng. Anh lên tiếng :
-Không ngờ Phương làm việc ở đây ?
Một câu nói chẳng có gì. Vậy mà vẫn làm Nhất Phương nổi nóng, cô đốp chát :
-Vậy đã biết tôi làm việc ở đây rồi. Có gây phiền phứt gì cho anh không vậy hả ?
- Đúng là em giàu tưởng tượng. Thật ra tôi chỉ đến đây để gặp giám đốc Triệu của em thôi.
-Giám đốc Triệu đang bận chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng sáng naỵ Bộ lúc vào đây anh không được bảo vệ cho biết hay sao vậy ?
-Tôi đã biết. Bởi vì tôi cũng nằm trong danh sách được mời tham dự cuộc họp mà. Tôi muốn gặp Triệu chẳng qua ...ngoài quan hệ trong công việc, tôi và anh ấy có quan hệ bạn bè. Tôi nghĩ là Triệu có mặt ở đây, nên mới... tranh thủ tí xíu. Khôngn ngờ lại phiền em. Xin lỗi nhé !
Nói xong câu đó, Quân Bảo nhún vai một cái. Anh thản nhiên bỏ ra ngoài, không quên khép nhẹ cánh cửa lại cho cô.
Nhất Phương mở lớn mắt, ngặc nhiên lẫn khổ sở. Tại sao Quân Bảo lại có mặt ở đây chớ ? Anh ta và giám đốc Triệu là bạn bè thật à ? Trời ạ ! Nếu vậy thì cũng đâu có gì ?
Quả đất này sao mà hẹp quá !
Nhất Phương đã muốn được thật sự đoạn tuyệt với những tháng ngày quạ Đoạn tuyệt luôn với gã con trai đã kiêu ngạo gieo vào trái tim cô bao nỗi nhói lòng không tên gọi.
Cớ sao cô cứ phải gặp lại Quân Bảo hoài vậy không biết nữa. Trong khi anh cũng đâu muốn thấy mặt cô. Trái tim vừa tưởng được yên tỉnh, được ru êm, được lảng quên, thì chính anh, chính sự có mặt của anh, chính tia nhìn vừa nồng ấm vừa khinh bạc, vừa gần gũi, vừa cách vời của anh lại khuấy động, lại xốc tung tất cả trái tim vốn dĩ rất đa cảm của cô rồi. Chính những câu nói vừa tế nhị nồng nàn, vừa ngạo mạn của anh lại xoáy mạnh tim cô một cách quay quắt, điên đảo và chếch choáng đến thế.
Trời ạ !
oOo
Có kêu trời thì sự thật cũng ngoài tưởng tượng của Nhất Phương rồi. Cũng nào thấu được tới trời ?
Tổng giám đốc có mặt trong cuộc họp sáng hôm ấy ở công ty không ai khác hơn là Phan Quân Bảo. Suốt buổi họp hôm ấy Nhất Phương cứ như ngồi trên đống lửa.
Để rồi cuối cùng bây giờ cô chợt nghiền ngẫm ra một sự thật tức cười lẫn đau lòng. Cô đã hiểu vì sao giám đốc Lưu Thành Triệu đã mò tới tận trường cô để xin cô về cho công ty ông ta bằng được. Cô đâu phải là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc. Lại càng bị chìm lỉm giữa biển đời tạp nhạp. Thì ai mà để ý tới "tài năng còm" của cô làm gì ? Tiếc rằng, dù rất nhạy cảm, Nhất Phương cũng không thể nào nhận ra sự sắp đặt từ đầu của Quân Bảo, và gián tiếp được sự tiếp sức, đồng tình của ba cô.
Cuối cùng thì Nhất Phương cũng có hay ho gì đó. Cái gì như tức tưởi, nặng nề vẫn đè nặng tim cô. Vô tình cô đã đặt đời mình vào tay Quân Bảo. Tối nay, không chịu được với những cồn cào xạu xé, Nhất Phương dắt xe ra phố, không hiểu sao trong những lúc buồn chán như vậy, gợi lên trong tim Nhất Phương vẫn là hình ảnh một gia đình. Tại sao cô và Quân Bảo lại không thể quan hệ với nhau, là của nhau được chứ ? Càng nghĩ, Nhất Phương càng thấy buồn và bế tắc, cái bế tắc của cô gái nhận ra chân dung tình yêu trong nỗi hụt hẫng.
Khuya, dắt xe về khu nhà tập thể ở xéo cổng công tỵ Nhất Phương bỗng nghe tim mình đập thình thịch. Cô vừa đọc được bảng số xe của chiếc Dream dựng chênh chếch bên gốc sứ trước sân. Dường như trong trăm ngàn cái thú thích đổi mới của Quân Bảo, lại không có cái thú đổi xe mới lạ. Anh tới đây có việc gì mà khuya khoắt thế này ?
Nhất Phương còn đang ngơ ngác thì dã thấy anh bước ra. Điếu thuốc kẹp hờ giữa hai ngón tay anh được "tranh thủ" đưa lên miệng rít thêm một hơi nữa rồi mới quẳng đi. Anh đang bước về phía cô. Quần Jean, áo pull với mái tóc bồng bềnh phiêu lãng làm anh như trẻ hẳn ra. Mà chắc một điều là. Dù anh trẻ hay già vẫn đủ sức làm trái tim Nhất Phương chao đảo. Hôm qua, bây giờ. và chắc là mãi mãi.
Khi Quân Bảo đặt tay lên vai cô, mắt âu yếm nhìn cô thì nhất Phương không còn đủ sức...ương bướng nữa. Gịong anh vẫn nhẹ như một lời ru, một lời thì thầm trong gió đêm thật hiền hòa :
-Em đi đâu về mà khuya vậy, Phương ?
- Đi vòng vòng phố chơi cho quên ... buồn.
-Quên...được chứ ?
Quân bảo nhìn sâu hơn nữa vào mắt cô. Không hiểu sao Nhất Phương bỗng nghe miệng cô đắng ngắt. Dù tối nay cô hoàn toàn không hề thưởng thức một giọt cà phê không đường nào cả. Nhếch môi, Nhất Phương nói một cách mệt mỏi :
-Có lẽ...được. Nhưng quên chưa được bao nhiêu đã lại gặp chuyện bực mình.
-sao nữa ? Ai chọc giận em à ?
-Không ! Lâu rồi, tôi chảng hơi đâu mà giận người dưng. Chỉ vì chiếc xe mắc toi này, tự nhiên phát trở chứng làm tôi dẫn bộ muốn đứt hơi luôn vậy đó.
Cô không hay mình trao xe cho Quân Bảo tự lúc nào. và chậm rãi bước theo anh. Liếc cô một cái, Quân Bảo cười đắc ý :
-Hèn gì, anh phải đợi em lâu gần chết.
Nhất Phương bỗng buột miệng :
- Đợi tôi chi vậy ?
Cô liếc về phía Quân Bảo. Anh lại nhìn thật bạo vào mắt cô. Không trả lời, Quân Bảo hỏi gặng :
-Em vẫn thường đi chơi một mình những lúc buồn như vậy à ? Đi một mình không chán sao ?
Nhất Phương đã định cong môi lên. Nhưng cô kịp nghĩ thái độ như vậy thật ra cũng đâu có dễ chịu chút nào. bây giờ cô đã chững chạc hơn để biết nhìn lại những dỗi hờn ngoa ngoắt của mình.
Quân Bảo nhẹ giọng :
-Em có thấy em đã phải sống hơi lung tung gần như mất cả phương hướng hay không. Anh thấy đã đến lúc chúng ta cần có một quyết định dứt khoát rồi đó Phương ?
-Về chuyện gì cơ ?
Nhất Phương chợt run giọng hỏi. Cô moi chùm chìa khóa từ chiếc xắc tay ra. Quân Bảo dành lấy và mở cửa. Anh im lặng không nói gì nữa cho tới lúc cánh cửa được mở ra. Phòng của Nhất Phương ỏ tầng dưới và sát chân cầu thang. Cô hơi quạu khi thấy đầy những đầu lọc thuốc lá ai vứt bừa ra đó. Nhưng rồi chợt nhớ. Chắc Quân Bảo đã ngồi đây và đợi cô lâu lắm. Nếu biết tối nay anh đột ngột đến đây, chắc là Nhất Phương không đủ sức để đi long nhong rồi. Cô sẽ ở nhà để nói chuyện với anh.
Nhiều lúc cô vẫn hay bần thần tự hỏi mình. Trong một căn phòng riêng tư, ấm cúng thế này. Nếu như Quân Bảo, cô và anh sẽ nói gì với nhau và làm gì nhỉ ? Hẳn là phải tuyệt vời, thú vị lắm.
Cô bước vào phòng bật đèn lên. Quân Bảo dắt xe vào cho cô. Anh lia mắt một lượt khắp phòng. Rồi tự nhiên, rất tự nhiên ngồi xuống một mép giường của Nhất Phương. Vẻ mặt anh đăm đăm khó hiểu.
Nhất Phương vẫn im lặng. Vẻ mặt của anh làm cô không chịu nổi nữa. Dường như hết biết nói gì, nên Quân Bảo nói đại :
-Sáng mai anh sẽ sửa xe cho em. Còn bây giờ cho anh xin ly nước đi Phương. Chờ em đến khát khô cả cổ rồi.
Nhất Phương vui vẻ rót nước cho anh. Uống xong trả lại cho Nhất Phương chiếc ly với ba tiếng "cám ơn em" ngọt xớt, Quân Bảo chợt hơi ngửa mặt và chống tay ra phía sau thở một hoi dài khoan khoái. Anh nói :
-Ước gì căn phòng này của anh và em thì lý tưởng quá Phương nhỉ ? Anh sẽ yêu em đã thèm luôn.
Cô chợt đỏ mặt trước ước mơ bất tử của anh nên tròn mắt hét :
- Đừng có mà sàm sở quá không được đâu nghe. Về đđợc rồi ông tổng giám đốc ạ ! Tôi không muốn sáng mai cả công ty nhìn đăm đăm vào tôi để chỉ trỏ, xầm xì thứ đó đâu nghen.
Quân Bảo hơi chướng mắt lên. Cái nhướng mắt muôn thưở của anh mà. Nó vừa mạnh bạo, vừa bởn cợt, vừa điềm tĩnh, vừa thấu suốt...Bây giờ, trong một khung trời bất ngờ yên tĩnh này, cái nhìn đó của anh chợt làm Nhất Phương muốn buông trôi tất cả theo giòng cảm xúc ồ ạt trong lòng. Cô gần như không chịu nỗi nữa.
Quân Bảo chợt cười một cách hồn nhiên :
-Anh chắc là em hết giận anh rồi. Hết ghét anh rồi phải không Phương ? Em chịu hòa với anh anh ? Giận thêm nữa không ...chịu nỗi đâu.
Anh nắm bàn tay đang run run của cô :
-Cũng như lần đó, anh giận tới có thể giết em được lận. Nhưng rồi... anh cũng đã thôi giận.
Nhất Phương chợt muốn khóc. Cô nũng nịu bất ngờ nói một câu thật là ngoan :
-Xin lỗi... Em...Quân Bảo, anh hết giận em thật rồi ư ? Thế mà cứ tưởng đã vĩnh viển...
Không kìm được nữa, Quân Bảo chợt cúi xuống đôi môi hé mở của Nhất Phương thì thầm :
-Từng có lúc anh nhớ em dến phát điên lên được.
Giọng Nhất Phương cũng chợt nhẹ như sương :
-Em cũng vậy.
Quân Bảo chợt cười :
-Thế thì tốt quá. Anh nghĩ đã tới lúc em...đòi lấy chồng được rồi. Lần này nhất định ba sẽ bằng lòng nga. Và nhất định em cũng sẽ không bị đòn đau như những lần trước kia nữa.
Nhất Phương mím môi, cô chợt đấm túi bụi vào ngực anh làm anh phải bậm môi giữ tay cô lại, gằn giọng :
-Nhưng nên nhớ...làm vợ anh mà cứ dữ dằn như vậy. Anh sẽ chẳng ...nhẹ tay đâu.
Đúng là Quân Bảo sẽ không nhẹ tay thật. Bằng cớ là...chỉ mới sơ sơ mà cô đã bị anh làm đau gần chết rồi nè.
Biết làm sao bây giờ khi định mệnh đã chọn anh và cô. Và khỏi phải nói. Nhất Phương cũng đã hiểu rằng những cái gai ương bướng của cô đã Quân Bảo lần lượt bẻ gãy hết tự lúc nào rồi. Tự lâu rồi, cô đã không còn muốn làm cho anh bị đau khổ nữa.
Với điều kiện...Quân Bảo mãi mãi phải duy nhất là của riêng cô. Không khác được. Anh đừng hòng léng phéng nữa một khi đã biết rằng cô ghen dữ dội thế nào rồi.
"...Biết người... biết ta " mà. Trong tình yêu cũng vậy. Có cho... có nhận...chớ nếu như "yêu là chết trong lòng một ít" thì yêu nhau làm gì để phải thiệt thòi ?
Cũng đừng vội mừng vì tưởng rằng anh đã có cách riêng để trị được cô. Chưa chắc ! Con gái khi yêu... kỳ lắm. Sẽ có lúc hiền như ma cô ( ủa lộn như ma-sơ). Và cũng sẽ có lúc dữ như bà chằn đó. Quân Bảo ạ !
Hết