Trái Tim Thục Nữ-Thiên Du
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
SBC 12.02.2006 21:28:33 (permalink)
Chương 14

Nhón chân lên một cái, kéo cành cây cong oằn xuống thấp, Nhất Phương ngắt được liền một nhánh phượng đỏ rực. Cô cười heo héo, rồi nói với Liên Hương:

- Mày thấy không. Cao như tao trong bất cứ hoàn cảnh nào củng tiện và lợi. Đâu cần phải diện giày cao gót như mày, yểu điệu thấy mà ghét .

Tủm tỉm cười, Liên Hương đốp chát:

- Nhưng mày có thân con gái đi giày cao gót nhìn đẹp hơn không. Xài hoài mấy loại sandal mỏng dính như mày chán lắm .

-Tao lại khoái nó ở chổ nhẹ nhàng thoãi mái .

Vừa nói, Nhất Phương vừa mân mê nhánh phượng một cách vô hồn. Thái độ buồn rười rượi của cô không lọt khỏi mắt Liên Hương .

-Sao nửa rồi, mày và Quân Bảo lại có chuyện à .

Nhất Phương vênh mặt:

- Hổng dám cải nhau đâu. Tao mà thèm cải với anh ta cho mất công mỏi miệng. Xù luôn thì có .

Liên Hương khúc khích cười:

- Mày " xù " được, tao sẻ cõng mày từ đây đến nhà .

-Xàm, mày cõng nổi tao không .

Nhất Phương trề môi một cái:

- Nếu mày " xù" được Quân Bảo luôn, tao sẻ cõng nổi. Những đứa con gái làm ra vẻ chanh chua bất cần như mày thật ra yêu sâu đậm lắm .

Nhất Phương trợn mắt lên:

- Mày nói cái gì. Ê, sao không thử tham gia vào một mục gở rối tơ lòng nào đó trên báo phụ nữ xem .

-Được quá đi chớ. Nếu bạn " tâm tình" của tao vướng vào những rắc rối giống như mày tao sẽ gở mày xem. Cố chấp và bướng bỉnh cỡ mày càng suy nghỉ càng thấy mày ngu kinh khủng .

Liếc Liên Hương một cái, Nhất Phương chưa kịp " sửng cồ" lại thì một chiếc Dream chạy thẳng tuốt vào sân trường rồi đứng lại ngay chổ cô. Bấm nhanh tay Nhất Phương một cái, Liên Hương nói nhỏ:

- Tao về trước à nghe Phương .

Buông tay Nhất Phương ra, thấy nhỏ đang ngây người quắc mắt nhìn Quân Bảo, Liên Hương nheo mắt một cái:

- Nghe lời tao đi, hòa nhau cho vui vẻ cả làng .

Nhất Phương không nghe. Cô hòan toàn không dám ngờ Quân Bảo đến trường đón cô hôm nay. Dường như anh còn biết chắc rằng cô sẻ phản ứng quyết liệt nên anh đã chạy xe thẳng vào tận đây mà không cần đứng chờ Nhất Phương ngay cổng .

Chận cô lại giửa sân, anh hơi mỉm cười chào Liên Hương một cái, rồi quay qua Nhất Phương ngay:

- Anh cần nói chuyện với em .

Nhất Phương hất mặt lên. Cô mím môi thật ngang tàng .

-Nhưng tôi không cần .

Vừa nói Nhất Phương vừa kéo mạnh tay Liên Hương. Nhưng Quân Bảo cứ tỉnh như không, anh kéo mạnh tay cô lại:

- Vào trong kia nói chuyện một chút đi. Ngúng ngẩy kiểu đó càng khó coi hơn nữa .

-Tôi đã bảo tôi không có chuyện gì để nói với anh hết mà. Nếu anh cứ tiếp tục khống chế tôi kiểu đó, tôi sẽ la lên đó. Anh có muốn tôi la lên không .

-Em thích thì cứ la. Thiên hạ bu lại đây đâu phải một mình tôi quê đâu mà sợ .

Đến nước này thì Liên Hương thật sự lúng túng. Cô nàng hết nhìn Quân Bảo lại đến nhìn Nhất Phương. Trời ạ. Gương mặt người nào cũng muốn ăn thua đủ, chẳng ai chịu thua ai. Yêu nhau cái kiểu gì mà ghê gớm quá .

Hết biết làm sao, Liên Hương lại bấm tay Nhất Phương cái nữa, cô nhẹ giọng:

- Mày bướng bỉnh và ngang ngược kiểu đó coi chừng bị quê à nha. Không khéo buổi học ngày mai tụi nó xầm xì đủ thứ chuyện bây giờ. Ở đây là trường mình. Tụi nó chỉ biết mày chớ có đứa nào biết anh Bào đâu mà ảnh sợ .

Nhất Phương cắn môi. Cô chợt bị quê thật sự khi thấy có vài cặp đang tò mò nhìn. Có cặp đã đi vượt qua họ rồi mà còn quay lại hết nhìn cô rồi nhìn Quân Bảo. Bất lịch sự dễ sợ luôn .

Nhất Phương nói liều:

- Nói gì sao không nói lẹ lên .

Cương quyết và lì lợm, Quân Bảo hất mặt về chổ chiếc băng đá kê dưới gốc phượng già, giọng anh như đanh lại:

- Nếu em khó chịu khi phải tới quán cà phê cùng tôi, thì chỉ còn cách tới chổ đó. Chớ không lẻ đứng nói chuyện tại đây .

Liên Hương nói nhỏ với Nhất Phương. Cô lập lại câu ban nảy:

- Tao về trước nghe Phương .

Lần này miển cưỡng Nhất Phương gật đầu. Cô không trả lời Quân Bảo. Nhưng lầm lì bỏ đi lại chổ băng đá. Nhìn anh như kẻ thù, cô ngồi nhích ra sát một đầu băng phía kia, như thế muốn nói rằng khỏang cách giửa anh và cô bây giờ càng xa càng tốt .

Không thèm ngó Quân Bảo, Nhất Phương rứt mạnh từng cánh phượng vò nát. Cô im lặng chờ anh lên tiếng trước .

Làm như không để ý thái độ trẻ con ấy của Nhất Phương. Quân Bảo thản nhiên ngồi xuống chổ đầu băng còn lại, sau khi anh đả dựng xe sát chổ mình ngồi. Cũng như cô, anh cũng cố ngồi ra sa, một tay tì lên yên xe, một tay móc túi tìm thuốc hút .

Nhả vòng khói đầu tiên, vẩn chẳng nhìn Nhất Phương, Quân Bảo lầm lì cất lời:

- Sao lại phãi nặng nề một cách quá đáng vậy nhỉ. Tôi đã suy nghỉ rất nhiều. Tôi đã làm gì khiến em muốn xem tôi như kẻ thù vậy chớ .

-Làm gì hả, anh không biết thật vậy à ?

Đung đưa đôi chân, giọng Nhất Phương như giểu cợt. Cô ném cho anh tia nhìn đầy tự mãn:

- Thôi được, tôi tự nói đây. Tôi còn không thèm muốn nhìn tới mặt anh nửa chứ đừng nói nhìn một cách nặng nề .

-Em bỏ giùm tôi tật ngang ngược và bướng bỉnh một chút có được không .

-Sao lại phải bỏ. Anh thừa biết tôi rất tự vừa ý với tính nết trời phú cho tôi rồi mà. Tôi như vậy đó, không hợp thì chia tay. Có gì đâu phải nói nhiều cho mất thì giờ .

Rít một hơi thuốc nửa, rỏ ràng Quân Bảo phải đè nén nổi giận đã sôi lên sùng sục ở tim anh .

-Em tưởng tôi thuộc loại đàn ông lắm chuyện và lấy làm khoái chí lắm chi phải theo dỗ dành những đứa con gái đỏng đảnh cở như em vậy đó à. Nói chuyện chia tay thì dễ quá rồi. Nhưng ít nhất tôi muốn chúng ta cũng phải giải thích một cách rạch ròi rồi đã chứ .

-Khỏi cần, chi cho rườm rà, luộm thuộm vậy. Vì tôi cũng chẳng thích nói nhiều với hạng đàn ông tự cho là mình chững chạc cỡ anh đâu .

-Nếu em cứ tiếp tục nói ngang kiểu đó hoài thì chẳng giải quyết được gì đâu .

-Vậy hả. Tôi cũng đâu muốn nói. Rõ ràng anh ép buộc tôi mà. Vậy thì người nói ngang là anh hay là tôi chớ .

Quân Bảo giận điên luôn. Anh ném vụt điếu thuốc ra xa rồi lớn tiếng:

- Sự kiên nhẩn của tôi có giới hạn thôi. Tôi chưa bắt em giải thích rỏ ràng về thái độ ngông nghêng tùy tiện của em buổi sáng hôm đó. Đã vậy còn giận ngược lại tôi. Rồi có những thái độ thật kỳ cục. Những lời nói thật khó nghe. Em thử đặt em vào vị trí của tôi xem .

Lì lợm quay mặt đi chổ khác, Nhất Phương ngoa ngoắt nói:

- Thì tôi cũng biết buổi sáng đó anh lên để " tiễn tôi đi chơi" không kịp, anh sẽ giận lắm. Vì vậy, mà anh không thấy sao. Đang vui chơi với bạn bè, tôi còn dứt khoát bỏ về giữa chừng mà. Tôi cương quyết tới nỗi Hiếu Dủng phải đưa tôi về, anh làm sao biết được nếu như đêm đó không có Hiếu Dủng thì tôi đã bị tụi lưu manh làm nhục rồi. Thế mà khi về đến tôi được phát hiện thêm một sự tình đáng nhớ đời nửa chứ .

Sắc mặt Quân Bảo thoáng tái đi. Anh mím môi nhìn cô với cái nhìn bất ngờ như vụt hiểu. Vậy là lời cay độc vẩn cứ bật thốt ra:

- Cho nên em mới định lấy Hiếu Dũng làm chồng luôn cho " vẹn vẻ đôi bề" có đúng không ?

Quay phắt lại, vẻ mặt Nhất Phương hung hăng không kém:

- Đấy, như vậy đấy. Anh có biết tôn trọng tôi chút nào đâu mà biểu tôi phải tôn trọng anh .

Quân Bảo im lặng nhìn Nhất Phương một lát. Rỏ ràng anh đang cố nén sự bực mình cao độ, nghiêm mặt anh hỏi cô:

- Anh không tôn trọng em chổ nào .

-Tự mà biết .

-Tại sao em thích làm cho người khác bị điêu đúng quá vậy Phương .

-Tôi bắt chước anh .

-Em bỏ cái tật lúc nào lúc nào củng châm chọc người khác đó đi. Tôi ghét lắm .

-Ghét thì làm gì được tôi chớ hả .

Nhất Phương nổi khùng lên. Cô tiếp tục nói ngang. Xong phẩy tay đứng dậy bỏ về. Nhưng Quân Bảo bổng thật dữ dằn. Anh nhấn mạnh vai cô, giọng cộc lốc:

- Ngồi xuống .

-Không .

Sự phản kháng của cô như một lời động viên làm Quân Bảo dữ dằn hơn. Anh quát:

- Tôi bảo em ngồi xuống đó .

Chẳng hiểu sao Nhất Phương lại liu ríu ngồi xuống. Cô tròn mắt nhìn anh rồi cụp mi một cách vội vàng. Gương mặt xanh tái. Cô như sắp khóc trước cái nhìn gườm gườm của anh:

- Anh đừng có thô bạo như vậy .

Tính tôi quen thô bạo như vậy. Nhất là với mấy đứa con gái quá quắt cỡ em. Yêu chiều sẽ chẳng được gì. Em càng được nước làm tới thì ai chịu cho nổi ?

Thấy Nhất Phương trở nên ngoan ngoãn, Quân Bảo hầm hừ:

- Ba em cưng em, chưa bao giờ đánh em. Chớ còn tôi cưng cỡ nào, nổi sùng lên tôi cũng dám đánh như thường. Em liệu hồn đi .

Nhất Phương vẩn im lặng. Hình như cô hơi sợ nên không dám đốp chát lại anh mà...chỉ háy anh một cái...hơi nhè nhẹ. Quân Bảo mừng thầm, chắc anh đả tìm ra cách " trị" cô. Lẳng lặng , Quân Bảo rút thêm điếu thuốc ra hút. Anh bỏ mặc cô một lúc .

Nhất Phương vẫn để ý như vậy. Anh cứ hay hút thuốc sau mổi lần có chuyện cãi vã với cô. Bộ hút thuốc dể làm cơn giận xẹp xuống hay tỉnh táo hơn để " đấu khẩu" cùng nhau hay sao không biết .

Lâu thật là lâu, Quân Bảo chợt gằn giọng nói thêm:

- Tại sao tối hôm qua em hứa với tôi sẻ ra quán cà phê phía trước nhà nói chuyện. Tôi kiên nhẫn đợi, năm phút, mười phút...để rồi cuối cùng Hiếu Dũng chở em lướt ngang mặt tôi như vậy chớ .

-Anh tức à .

-Tôi giận em điên luôn. Chớ không tức. Anh chàng tài xế hộp của em đâu. Em ngốc tới nổi tự làm khổ mình mà cứ tưởng là hay lắm. Lúc đó em gọi Hiếu Dũng tới có phải không ?

-Đúng vậy đó, rồi sao ?

-Ngốc quá chớ còn sao nửa .

-Thì tôi cũng thừa biết là mình ngốc. Chớ nếu tôi khôn ngoan thì đâu có vướng vào cảnh nhố nhăng như vậy ?

-Em cứ nói cái kiểu hơn thua như vầy hoài là sao chứ hả Phương? Tôi lập lại. Muốn chia tay cũng được nhưng em phãi cho biết lý do tại vì sao .

Dường như Nhất Phương sắp nổi điên thật sự. Cô hất mặt lên nhìn Quân Bảo cất giọng chanh chua:

- Anh thật sự muốn biết lắm à. Nghe cho kỷ nghe. Chưa bao giờ tôi yêu anh cả. Không yêu thì chia tay. Để mất công thiên hạ nghỉ rằng tôi và nhỏ Khanh chúi mũi vào yêu một người. Bộ thế gian này hết đàn ông con trai rồi chắc .

Quân Bảo cũng giận điên luôn. Anh quắc mắt nhìn cô, giọng rắn đanh dể sợ:

- Lại thêm cái tật đanh đá, chanh chua nữa à. Trước khi nói câu đó, em đã suy nghỉ kỹ chưa .

-Dĩ nhiên là phải kỷ. Tôi đã nghiền ngẫm đến đầy nhóc trái tim đa cảm của tôi rồi .

-Nhưng tôi cũng đã đi giầy vào tận trái tim em rồi. Cho em xác định hai lần nửa. Nếu thật sự trái tim em...thích đổi nhịp để yêu Hiếu Dũng thì hổng chừng tôi cũng ráng biểu tim mình đổi nhịp để yêu Hoàng Khanh thử xem sao. Em chịu " xù" kiểu đó chứ .

Tự nhiên Nhất Phương rơi vào trạng thế im lặng. Cô nghe lòng mình cồn cào một nổi uất ức...vô bờ bến .

Quân Bảo ác thật chớ. Anh biết anh đã tàn bạo với trái tim cô. Anh thừa biết cô nói lời chia tay với rất nhiều nổi đau xâu xé lòng cô. Thế mà, anh vẩn cố tình chà đạp lên nổi đau đó một cách thật cay độc .

Gương mặt Quân Bảo đang cau lại. Nhất Phương cũng không hiểu tại sao cô có phản ứng thật dử dội:

- Anh nói nhiều quá mà cũng chẳng có điều gì mới lạ. Tôi chỉ cần ngắn gọn thế này là đã đủ: Tôi yêu Hiếu Dũng. Tin hay không là tuỳ anh. Còn anh cảm thấy cần phải yêu Hoàng Khanh hay là đã yêu...nó rồi thì là chuyện của anh. Hổng ai phãi mắc mớ tới ai hết .

Nói xong câu đó, Nhất Phương gần như nhảy xuống khỏi băng ghế. Cô liếc Quân Bảo một cái thật sắc tưởng như rách cả mi mắt, mà đôi mắt thì long lanh nước:

- Nói bao nhiêu đó đủ rồi. Nói thêm nửa tôi sẽ mắng vào mặt anh rằng là một thằng tồi đó .

Quân Bảo cũng gườm nhìn cô. Nhưng may mắn là anh còn một tí xíu tỉnh táo để kịp bịt cái miệng sắp nổi cơn nói bậy bạ của Nhất Phương. Mím môi, Quân Bảo ráng nói bằng một thái độ khá trầm tỉnh:

- Tôi đã nhịn em hết cách rồi đó. Ráng mà hiểu đúng những gì tôi đã nói với em .

Bướng bỉnh, Nhất Phương hất mặt lên:

- Như vậy mà không đúng ý anh à. Còn sao nữa mới gọi là đúng ?

Quân Bảo đổ quạu, anh lớn tiếng:

- Em đàng hoàng một chút xem. Cái gì mà giãy nãy như ong chích vậy. Càng nhìn càng khó coi hết sức .

Giận run lên, Nhất Phương nghẩng mặt chổ khác:

- Vậy thì đừng nhìn nửa. Tôi có biểu anh nhìn đâu. Nhìn một hồi coi chừng nổi mụt lẹo ở mắt nửa .

Lừ mắt nhìn cô, Quân Bảo gằn giọng:

- Hổng biết đến bao giờ em mới bỏ được giùm tôi cái tật nói cho đả nư chớ không chịu im lặng nghe để phân biệt phãi trái thế nào .

-Ừ, tôi như vậy đó. Khi không còn tìm được sự đồng cảm ở nhau nửa thì chia tay. Sao phải cứ nói tới nói lui hoài cho mất công quá vậy ?

Quân Bảo nạt:

- Nhưng tôi muốn đâu ra đó. Cái kiểu nói ngang như em. .

Cong môi, Nhất Phương tỉnh bơ nói tiếp:

- Thì ba lăng nói còn không lại chứ gì. Anh định nói vậy đó chớ gì. Ừ,mấy đứa con gái lách chách, thích đốp chát như tôi coi vậy chớ không nguy hiểm gì đâu. Nghĩ sao nói vậy hết rồi. Dốc cả tim, gan, phèo, phổi ra mà nói hết rồi. Đâu còn gì chứa trong bụng nửa mà anh tốn thời gian..tìm hiểu một cách vô ích vậy .

Thôi được xem như tôi ngốc đi .

Nhất Phương bổng trề môi một cái:

- Anh mà ngốc, hổng dám ngốc đâu. Ngốc sao anh biết lựa một đứa con gái khác rất ngoan ngoãn, rất thuỳ mị và rất đẹp khi biết chắc rằng tôi sẻ nói chuyện chia tay .

-Em nói vậy là sao .

-Không phải anh ngốc mà anh quá đểu chớ sao .

-Đủ rồi nghe Phương. Em có biết nãy giờ em gán cho toàn là tội danh kinh khủng lắm hay không vậy ?

-Cũng chưa bằng những lời anh mắng mỏ tôi. Ba tôi còn chưa chửi tôi cái kiểu như anh chửi vậy đâu nghe .

-Tôi mà dám chửi em à, thôi được rồi. Cứ cái kiểu tay đôi như vầy tới sáng cũng không giãi quyết được gì đâu .

- Nhưng ý anh muốn giải quyết chuyện gì mới được? Tôi đã chẳng giúp anh nói ra cái điều khó nói rồi sao .

-Chuyện của tôi có gì khó nói đâu. Tôi thề có trời là hôm đó tôi chỉ tình cờ gặp Hoàng Khanh. Nếu không là tôi mà bất kỳ chàng trai nào khác cũng có thể đưa giúp cổ về nhà. Em có biết rằng hôm đó Hoàng Khanh gần như nổi loạn và uống rất nhiều hay không vậy. Tôi không tin chỉ vì chuyện đó mà em kiếm đủ thứ chuyện với tôi .

Lần này người đứng dậy là Quân Bảo. Anh cũng đang giận điên luôn. Liếc Nhất Phương một cái, anh hầm hừ nói tiếp:

- Giải thích như vậy được chưa. Em muốn yêu tôi hay thôi yêu củng được. Nhưng nhớ là dù đối với nhau quan hệ như thế nào, củng đừng nên chọc tức tôi kiểu đó mà mất đi cảm tình ban đầu .

Nhất Phương còn đang ngẩn ra vì nhửng lời bất ngờ của Quân Bảo, thì anh đã lừ mắt, phẩy tay với cô một cái:

- Tôi chỉ mong em nhớ cho rằng tôi chưa bao giờ đòi chia tay với em vì đã yêu một người khác. Nhưng em hùng hổ tuyên bố trước mắt ba em là bây giờ em chỉ thích lấy Hiếu Dũng thôi. Thật là trơ trẽn khi phải ầm ĩ như vậy đó .

Leo lên yên xe ngồi, Quân Bảo còn ráng nói thêm khi hất mặt nhìn cô:

- Tôi đã nói xong rồi đó. Em lên xe đi, tôi đưa về. Xin lổi vì đã làm mất thời giờ quý báu của em tự nãy giờ .

-Khỏi cần .

Nhất Phương buông gọn. Cô trề môi một cái rồi đi te te ra cổng. Quân Bảo biết, lúc này dù trời xuống đây nói giúp cô cũng chẵng thèm leo lên xe cho anh chở .

Nổi tức sục sôi với tự ái, Quân Bảo vọt xe luôn ngang mặt Nhất Phương. Muốn đi bộ thì Quân Bảo cho đi bộ. Cứ thoãi mái kênh kiệu, lì lợm và ngang bướng một bửa đi .

Chán quá, yêu nhau cái kiểu này, thà đừng yêu nhau cho tâm hồn thanh thản .

Giận đến ứa nước mắt, Nhất Phương thất thểu thả những bước chân dổi hờn ra cổng. Cô cắn môi tự hứa với lòng, rằng đừng hòng có sự hàn gắn nào một khi tình yêu đã chấm dứt .

Trái tim tơi bời nhức nhối. Tưởng rằng Noel năm nay sẻ là một Giáng Sinh thật đẹp. Dè đâu, lại là một đêm đông ảm đạm. Cô ngu lắm Nhất Phương cắn môi khàn giọng tiếc nuốc một tình yêu tàn lụi, cô đang khinh bỉ và thù ghét Quân Bảo nhất trên đời. Phải tỉnh táo ngạo nghể hiểu rằng Quân Bảo coi cô như một " bóng mát nhỏ nhoi". Mà cuộc hành trình rong chơi của anh thì vẩn còn mải miết .

Làm sao để biết một cách chắc chắn rằng từ bây giờ cho đến lúc Quân Bảo thật sự muốn dừng chân, anh sẻ còn bước qua bao nhiêu cái bóng mát nhỏ nhoi như vậy nửa .

Chán! .

Vậy mà củng bày đặt mơ một cuộc sống gia đình yên ổn. Vậy mà cũng bày đặt xin tìm được tìm hiểu trước khi đời đời kiếp kiếp cột chặt đời nhau .

Anh đã hiểu được gì chưa ở Nhất Phương. Trong khi cô đã hiểu anh quá rỏ. Chỉ tiếc một điều là không biết cô có dể dàng không với cái chuyện không đồng cảm nửa thì...chia tay. Mà lại chia tay đúng ngay lúc anh đã có một người con gái khác. Rất thuỳ mị và rất đẹp. Nếu như người con gái đó không phải là Hoàng Khanh thì Nhất Phương không thù Quân Bảo đến vậy đâu .

Vừa đi vừa nghỉ, Nhất Phương càng tức sôi lên khi cách cổng trường một khoảng, xe Quân Bảo đang đâu chình ình sát lề đường. Còn anh thì ngồi đó, trên một chiếc ghế con, gương mặt hơi cúi xuống với điếu thuốc gắn trên mội. Cây quẹt Zippo trên tay vừa loé một vòng lửa nhỏ. Cũng là lúc anh nghẩng lên và bắt gặp Nhất Phương đang đi thất thểu .

Mím môi, nén tiếng thở dài, Nhất Phương ngoắc đại chiếc xe đạp ôm vừa trờ tới và ngả giá. Hoạ là có điên mới đi bộ lơn tơn về tới nhà trong tình trạng thế này. Và tại sao phải kỳ kèo giá cả. Chẳng qua Nhất Phương muốn kéo dài thời gian để xem phản ứng Quân Bảo thế nào thôi .

Nhất Phương leo lên xe. Cô còn ráng liếc một cái để thấy ly phin đen mới vừa được mang ra đặt trước mặt Quân Bảo. Đả vậy, anh làm như không thấy Nhất Phương, tỉnh bơ nhấc phin lên và dùng muổng khuấy cà phê. Đúng là con người nhẩn nha,không có gì vướng bận. Thái độ ấy của anh làm trái tim Nhất Phương tức đến...điêu đứng luôn. Cô cắn môi, hất mắt ngó lơ bên đường, cố tình bỏ quên Quân Bảo .

Thế nhưng, chiếc xe đạp vừa mới lăn bánh được mấy vòng bổng thắng rít đến rợn người. Nhất Phương hết hồn nhảy xuống đất. Chẳng thèm nhìn đến cô một cái, Quân Bảo móc túi lấy ra một tờ tiền trao cho gả chạy đạp ôm. Rồi vắn tắt giải thích với gã ta:

- Xin lổi, cô này là em tôi. Tôi sẽ chở cô ấy về nhà. Tôi gởi anh tiền một cuốc xe. Nhé! .

Gã đạp ôm chưa kịp sừng sộ thấy Nhất Phương đã xuống khỏi xe, gương mặt đang xanh như tàu lá. Dù không mấy tin lời giãi thích của Quân Bảo, gả vẩn đưa tay nhận tiền rồi cười bỏ mặt Nhất Phương, gả đạp xe đi tìm mối khác cho rồi .

Còn đang lơ ngơ, cô đã nghe giọng Quân Bảo khi anh dùng tay kéo mạnh cô ra sau chiếc mô tô:

- Bây giờ em đã chịu lên xe chưa thì bão .

Dù ức lắm, song có mấy người đi đườnng quay lại nhìn. Nhất Phương quê quá. Cô leo đại lên xe Quân Bảo. Nhưng không thèm vòng tay âu yếm ôm anh như mọi khi cô vẩn thường làm .

Nhất Phương thừa hiểu rằng, lúc này nếu cô lì lợm bước tiếp, Quân Bảo sẽ chẳng ngại gì dùng vủ lực để kéo cô quay trở lại. Mà cần gì phải vậy. Nhất Phương đã không còn đủ sức níu giử lại những cảm xúc ở lòng mình. Nhất Phương đáng ghét anh đã lấy sự trêu chọc, dày vò cô để làm niềm kiêu hãnh riêng mình .

Nhất Phương đâu cứng cỏi và gai góc được như anh tưởng. Kể từ hôm ấy, cô đả phải âm thầm nhỏ nhửng giọt nước mắt đắng cay. Tất cả cũng chỉ vì anh thôi đó chớ còn ai nữa. Thế mà Quân Bảo chỉ coi cô như trò đùa.. Hỗng lẻ ông trời đã " quả báo" Nhất Phương hay sao vậy. Bởi vì cô đã từng làm cho những thằng con trai khờ khạo yêu cô bị rụng tim " lạch ạch". Còn cô thì lắt léo cười đến trào nước mắt .

Quân Bảo im lìm vọt xe đi. Nãy giờ anh hoàn toàn không thèm nói tiếng nào, Nhất Phương không thèm vịn vào anh. Và anh củng không thèm nhắc. Cũng không hoàn toàn có ý kiến khi cô cố tình ngồi nhích xa anh một khỏang .

Cứ thế, Quân Bảo im lặng lái xe. Dù giả vờ ngắm phố, Nhất Phương cũng chẳng tâm trí đâu mà ngắm được gì. Giận duy nhất chỉ một người, sao bao nhiêu cảnh đẹp lại không còn đủ sức hấp dẩn được cô .

Đã quá giờ cơm, bụng cồn cào đói. Lẽ ra Quân Bảo phải biết điều đó chớ. Vậy mà anh cũng lờ đi, không thèm rủ cô đi ăn nửa chứ .

Mới gây nhau chút xíu, những gì gọi được là galant, lịch sự Quân Bảo đã ngông nghêng thô bạo quẵng bỏ vào sọt rác hết rồi. Biết đựơc tính nết anh như vậy, còn nói làm chi nửa .

Không muốn nói chuyện thì thôi. Là tự anh ham làm tài xế cho chớ Nhất Phương đâu ép. Bằng chứng là cô đã ngồi lên chiếc xe đạp ôm rồi mà. Nếu bây giờ anh có phãi chở cô về thì cũng là đáng tội. Cái tội đã điên điên chặn cô giữa sân trường chỉ để gây gổ tào lào, mất thì giờ .

Ấm ức với những suy nghỉ lung tung, Quân Bảo đã chở cô về nhà tự lúc nào. Anh dừng xe lại trước cổng, vẩn nổ máy, không thèm bước tới nhấn chuông giúp cô nữa chứ .

Nhảy khõi xe, Nhất Phương quắc mắt nhìn anh. Cô nói cụt ngủn và xa cách:

- Cám ơn .

Rồi quày quả bước xăm xăm tới cổng .

Gương mặt quạu đeo, đến bây giờ Quân Bảo mới gọi giật cô lại, hầm hừ hỏi một câu lãng nhách:

- Xe em bỏ sửa ở tiệm nào .

Tức mình, Nhất Phương cố điềm tỉnh nhìn anh, cô ngọt nhạt:

- Điều gì khiến anh bận tâm vì một chuyện không đâu vậy hả ?

- Em đừng hỏi kiểu đó .

Nhất Phương hất mặt lên:

- Dỉ nhiên sẽ không hỏi nếu anh đừng làm ra vẻ phải phiền phức vì tôi. Mắc mớ tới anh sao vậy .

Co chân đá một hòn sỏi do bánh xe tải vừa cán dạt vào. Quân Bảo nhếch môi:

- Có thể là không mắc mớ thật. Tôi hơi tào lao chớ gì , xin lổi ?

Câu nói vừa rồi của Quân Bảo là Nhất Phương như bị khiêu khích. Cô nói như hét:

- Việc đó đã có người tình nguyện lo giúp tôi rồi. Tôi đâu có bắt anh phải bận lòng ?

Quân Bảo nói rành rọt, anh phẩy tay một cái:

- Tôi thừa biết cái người tình nguyện lo giúp em rồi. Cứ để họ lo cho em đến...suốt cuộc đời càng tốt. Sung sướng gì đó mà ham .

Nhất Phương cứng họng. Cô giận Quân Bảo, thế nhưng không bao giờ cô giải thích lý do đã hờn giận cho anh hiểu. Tự ái để đâu mà Nhất Phương có thể hé môi để nói lên nổi ghen hờn của mình đây. Còn cách nào hơn là cô muốn được nhìn thấy Quân Bảo điêu đứng vì cô cho bỏ ghét .

Mắt chợt ươn ướt. Nhất Phương cắn chặt môi, không kiềm chế được con giận, cô nói như sắp khóc:

- Đó là chuyện của tôi. Miển anh đừng làm phiền tôi nữa là tốt rồi .

Sau câu nói, Nhất Phương nhìn Quân Bảo một cách hằn học. Còn anh thì cứ tỉnh bơ khiêu khích cô thêm:

- Có thể giải thích lý do không ?

Cái nhìn lom lom của Quân Bảo lúc bấy giờ làm Nhất Phương càng tức. Cô ngạo nghể đốp chát lại ngay:

- Cần gì phải giải thích với loại người như anh vậy .

Quân Bảo cười nhẹ, anh nhún vai một cái:

- Thì thôi, loại người như tôi củng không cần nghe em giải thích làm gì. Hứa không làm phiền em nữa. Có thể vào nhà được rồi. Nhấn chuông gọi cổng đi .

Nhất Phương trề môi, cô " làm tới" .

- Không cần, tôi không quen làm phiền người khác với những chuyện không đáng. Nhưng còn anh, nói thì nhớ đấy. Tôi cấm anh từ đây về sau không được đến nhà tôi nửa .

Gương mặt Quân Bảo bổng tím đi. Tự ái đang quẩy lên làm nhức nhối tim anh. Nhất Phương thật là quá quắt. Anh cảm thấy khó chịu đựng cô nổi nửa rồi. Nhưng nếu chia tay thì là........ lãng xẹt .

Lãng thì lãng chớ còn biết làm sao. Sự kiên nhẩn của Quân Bảo củng phải biên giới chớ. Anh tức điên lên khi nhìn Nhất Phương tỉnh bơ trèo cổng vào nhà xem như không có mặt anh. Cứ mặc kệ cô vô đi. Quân Bảo quành xe lại định về. Anh cương quyết lần này cứ để cho Nhất Phương giận thoải mái xem được...bao lâu cho biết. Yêu chiều quá cô nàng càng làm tới .

Chợt Quân Bảo nghe có tiếng la thất thanh của dì Huyền ở bên trong căn biệt thự. Tiếng la của dì Huyền. Tưởng là Nhất Phương bị mắng, nhưng không phải. Không thể chần chừ, Quân Bảo tắt máy xe, dựng đại bên ngoài. Anh trèo cổng vào nha giống như Nhất Phương lúc nảy. Cánh cổng sắt cao nghệu thế này, với bên trên là nhửng hoa văn bén nhọn và gai góc. Chúng như nhửng móng vuốt sẳn sàng quẹt vào bất kỳ ai muốn xâm nhập vào địa phận không phải của mình. Vậy mà, với đôi chân nghịch ngợm của và thích bay nhảy, Nhất Phương lại tỉnh bơ leo trèo như sóc. Cô nàng đúng là hết nói .

Phóng tuốt lên lầu, Quân Bảo đưa mắt dáo dát nhìn. Anh sửng người khi nghe tiếng dì Huyền quát tháo:

- Trời ơi, còn chờ gì nửa. Mau xúm lại phụ tôi đưa nó đi bệnh viện .

Vú Kê thì nhăn mặt phân bua:

- Nhưng làm sao tôi bồng nổi cô Khanh đi xuống hết nhửng bậc thang này .

Nhất Phương hét lên:

- Ráng đặt Hoàng Khanh lên chiếc ghế bố nhỏ đi. Con cùng khiêng với vú. Như vậy sẻ an toàn hơn .

Vừa nói Nhất Phương vừa lao đến bên cạnh Hoàng Khanh. Một giọng nói khác chợt vang lên ngay khi Nhất Phương đang ráng hết sức mình luồn tay dưới người của Hoàng Khanh định nhấc bổng cô lên .

- Dang ra đi Phương, em không làm được gì đâu. Để anh! Em với vú Kê lo chạy xuống nhà mở sẳn cổng và gọi xe giùm anh đi .

Quýnh lên, Nhất Phương thật ngoan làm theo lời Quân Bảo. Cô đứng nép bên tường. Cắn chặt môi nhìn Quân Bảo bế Hoàng Khanh từ trên lầu xuống bằng đôi tay rắn chắc của anh .

Nét mặt đau khổ và khẩn trương của anh làm trái tim Nhất Phương chợt nghe nhói lên một cái .

Tưởng rằng Quân Bảo sẻ quay trở lại để lấy xe. Nhưng không hề. Anh cứ ôm Hoàng Khanh như thế trên tay mình , theo dì Huyền và vú Kê vào bệnh viện. Giải thích đi. Nếu không yêu nhỏ Khanh, tội gì Quân Bảo quýnh lên như vậy chớ .

Thở hắt ra, Nhất Phương lo dắt xe Quân Bảo vào sân. Dù sao cô cũng nở lòng nào để cho anh bị mất xe một cách oan uổng như vậy được .

Khóa cổng rào, Nhất Phương rã rời buông mình xuống ghế xa lông. Cô cắn răng cảm thấy chán nản đến muốn chết phức cho rồi. Nhưng liều lỉnh như Hoàng Khanh thì cô không dám nghỉ tiếp .

Ngồi co chân lên, tay Nhất Phương vòng qua gối và đầu cô gục xuống. Buồn và chán .

Thời gian cứ chậm chạp trôi qua đi. Cho đến lúc Np hết chịu nổi vì sự căng thẳng tột cùng cô vẩn không thấy Quân Bảo về nhà lấy xe .

Chắc là tình trạng nhỏ Khanh bi đát lắm. Rủi nhỏ chết thật thì sao nhỉ. Và tại sao phải chết. Nhất Phương không hình dung nổi vì sao mà nhỏ dám hành động giống như chuyện hoang đường vậy .

Không biết bao lâu, Nhất Phương mới nghe được tiếng điện thoại reo. Như tỉnh hẳn, Nhất Phương bước đến chụp vội ống nghe. Giọng Quân Bảo vang lên thật rõ:

- Phương phải không ?

-Thì em chớ còn ai nửa, Hoàng Khanh sao rồi .

-Qua nguy hiểm. Em lên phòng soạn giúp cho Khanh mấy bộ quần áo. Vú Kê sẽ về lấy liền .

-Được, còn anh. Anh định bỏ xe ở đây luôn phải không ?

-Anh sẽ về lấy chớ. Nhưng bây giờ thì chưa. Anh phãi đi mua cho Khanh vài thứ thuốc nửa. Vậy nhé, không có gì đâu. Đừng sợ nửa nghe Phương! .

Quân Bảo cúp máy .

Nhất Phương càng thấy chán nản hơn. Quân Bảo nói gì lạ vậy. Sợ ư, việc gì Nhất Phương phải sợ. Cô đâu có dính dáng tới chuyện của nhỏ Hoàng Khanh .

Nhưng có một điều không thể phủ nhận được rằng, dường như trái tim cô đang bổng dưng tụt xuống lao đao và hẩng hụt .



#16
    SBC 14.02.2006 12:39:32 (permalink)
    Chương 15

    Hoàng Khanh mở mắt trong sự im lặng như tờ. Ánh điện neon hắt sáng trắng trong phòng. Đầu nhức như búa bổ, Hoàng Khanh dần dần nhớ ra mọi việc. Nước mắt cô lăn dài trên má .

    Cô lại chỉ muốn khép mắt để chìm vào một giấc mơ miên viển. Nhưng ánh mắt cô đã chạm vào bàn tay Quân Bảo. Bàn tay anh đang nằm trên trán cô. Và ánh mắt anh cũng đang đọng thật lâu ở đó. Gần gủi, ấm nồng. và chao đảo .

    Thấy Hoàng Khanh mở mắt, Quân Bảo như mừng quýnh. Anh buột miệng nói liền:

    - Khoẻ rồi phải không Khanh, trưa giờ em làm mọi người lo gần chết .

    Giọng trầm ấm của anh thật rồi. Đảo mắt nhìn quanh phòng, Hoàng Khanh chợt nhếch môi:

    - Anh lo cho em thật vậy à ?

    Khẻ gật đầu, Quân Bảo im lặng nhìn cô với cái nhìn hơi lạ. Trái tim con gái của Hoàng Khanh chợt run lên. U uẩn và nhói buốt. Hạnh phúc hay đau khổ với khoảng khắc đang có được này đây. Đau đớn nhìn anh, Hoàng Khanh chợt hỏi như muốn khóc:

    - Mẹ em đâu rồi anh Bảo ?

    -Dì Huyền gởi Khanh cho anh trông chừng. Dì bảo xuống căn tin mua đồ. Chắc sắp lên tới nơi rồi đó. À, em có muốn uống một chút sữa cho khỏe không Khanh ? Anh khuấy nhé .

    -Dạ không, em không uống .

    Nước mắt lại ràn rụa trên đôi má đẹp hằn vẻ xanh xao. Tự nhiên Quân Bảo thấy buốt lòng. Anh hơi cúi xuống để nói cho đủ Khanh nghe .

    -Vậy thì Khanh ráng nhắm mắt lại ngủ thêm một chút nữa đi. Mọi việc đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa .

    Mái tóc suông mượt mà buông rũ trên nền gối trắng của Hoàng Khanh. Đôi mắt khép hờ với rèm mi cong ngoan ngoãn. Tất cả như bỗng " xúi" Quân Bảo thì thầm một...lời yêu .

    Tất cả như bỗng " xúi" Quân Bảo thì một lời yêu. Song anh kịp ghìm lại và bổng siết nhẹ tay của Hoàng Khanh .

    Như một phép lạ bất ngờ truyền đi từ bàn tay ấy. Nổi xúc động ngỡ ngàng làm Hoàng Khanh mở bừng mắt nhìn anh .

    Vẫn nhìn lại cô, giọng Quân Bảo chợt hơi đùng đục:

    - Sao em dại quá vậy Khanh? Chuyện gì rồi cũng giải quyết được mà .

    Quân Bảo siết nhẹ tay Khanh. Trong khoãng khắc ngắn ngủi ấy anh như thấy nước mắt cô không rơi , đã đọng lại tự bao giờ thành những buồn đau năm tháng .

    Môi bổng run lên, Hoàng Khanh tức tưởi:

    - Nhưng chuyện của em thì muôn thuở không giải quyết được .

    Khe khẽ lắc đầu, Quân Bảo nói với thái độ đầy day dứt:

    - Anh biết lúc này em chưa bình tĩnh được. Em hãy tin ở mọi người. Anh tin rằng rồi em sẽ nhìn đời một cách sáng sủa hơn .

    -Anh không biết đâu Quân Bảo. Những đứa con gái như em yêu sâu sắc lắm .

    -Anh biết chớ .

    Giọng Quân Bảo chợt nhẹ như ru. Anh nói như thì thầm:

    - Tại em cứ ép mình sống theo những suy nghĩ khuôn phép quá. Trời ơi, thời buổi này rồi ai bắt em phải thuỳ mị, đoan trang một cách lạc hậu và mù quáng vậy Khanh ?

    Nét buồn vẫn còn nguyện, Hoàng Khanh chùng giọng:

    - Yêu thầm lặng, trong sạch, thuỷ chung mà mù quáng và lạc hậu sao anh ?

    Quân Bảo tặc lưởi, thở dài:

    - Em còn mệt, không nên suy nghĩ nhiều không tối đâu Khanh. Một lúc khác,nhất định anh sẽ tranh luận với em đề tài này. Còn bây giờ, anh chỉ muốn nói vắn tắt thế này. Đâu hễ cứ tuyệt vọng vì yêu là mình không còn...đường sống. Sẽ có lúc em tự giận em quá ngốc. Quang Luân không đáng để cho em tự hủy hoại và kết thúc đời mình như vậy. Vô lý lắm ?

    Rũ rượi và chìm lắng, Hoàng Khanh khẽ nhếch môi chua chát:

    - Anh mà cũng biểu em như vậy nữa à ?

    Qua rồi cái tuổi mộng mơ, con người bổng chín chắn hơn Khanh ạ. Chẳng qua tâm hồn em chưa bị va chạm bởi những gai góc của cuộc đời thôi. Nghe lời anh, ngủ thêm đi nhé .

    -Em hết muốn ngủ rồi, Quân Bảo. Tự nhiên em thèm được chuyện trò, kể lể cùng anh qua .

    -Nếu điều đó giúp cho em có thể trầm tỉnh và quân bình trở lại. Nét mặt Quân Bảo chợt hơi nghiêm .

    Hụt hẩng, giọng Hoàng Khanh nhỏ hẳn:

    - Quang Luân không mắc mớ gì tới chuyện con tim em đâu Quân Bảo ạ .

    Dồn hết bao nổi niềm kiềm nén, Hoàng Khanh bổng dổi hờn, uất ức buông câu nói...giá băng. Giá băng đến nổi đang làm Quân Bảo bàng hoàng chết điếng:

    - Em nói sao ?

    -Chưa bao giờ em yêu Quang Luân cả thì làm sao trái tim em có thể điêu đứng vì Quang Luân chớ. Tại sao mọi người và ngay cả anh nữa, anh Bảo. Tại sao cứ cố tình gán ghép cho em vậy chớ .

    -Hoàng Khanh, anh không có bất kỳ tư cách gì để gán ghép cho em...kiểu đó. Thật sự anh chỉ mong em đừng phiêu lưu, trôi nổi quá lâu vào một mối tình vô vọng. Tương lai của em còn sáng lạn .

    -Nổi đau của em hôm nay dù sao cũng một phần tự sự đùa giởn quá quắt của anh ngày ấy. Anh cũng không biết sao lúc đó anh lại ngông nghêng và điên khùng như vậy nữa. Bây giờ nhìn lại việc làm đó của mình, anh ân hận quá. Tại sao anh không chịu mở mắt nhìn cho rõ em là một cô gái rất đáng được yêu .

    -Đáng được yêu? Anh còn định đùa giỡn trên sự đau khổ của em cho đến bao giờ. Quân Bảo, anh sẽ nghĩ sao nếu em không xấu hổ để nói thật là...em yêu anh. Anh chớ không phải Quang Luân .

    Thiếu điều ngả ngửa, sảng hồn Quân Bảo nạt nhẹ:

    - Đừng nói bậy nửa, Hoàng Khanh .

    -Bộ ..em yêu anh là bậy à. Vậy thì em tự biết để chọn cho mình cái gì ...là phải lắm. Sao anh không để mặc em đi .

    Quân Bảo nhướng mày lên. Lòng anh bỗng rối bời bời. Không thể suy tính, anh bối rối:

    - Làm sao có thể để mặc em kia chứ. Không chi anh mà ai cũng yêu thương em hết Khanh à. Sao em cứ tự dẫn ý nghĩ của mình đi đến những bế tắc chi vậy hả .

    Hoàng Khanh tức tưởi:

    - Sao nữa thì anh mới cho là bế tắc. Em đã không chịu nổi với ý nghĩ anh yêu Nhất Phương rồi. Em còn đau khổ đến đâu khi hai người sắp cưới nhau .

    Xúc động dạt dào, để rồi không biết ai xui Quân Bảo bổng nói một câu chua chát thiếu bình tỉnh:

    - Sắp cưới nhau đâu mà cưới nhau chớ. Nhất Phương đã huỵt tẹch công khai rằng người sẽ cưới cô ta là Hiếu Dủng kia mà. Anh bị " ra rìa" rồi .

    Câu nói điên điên của Quân Bảo vừa mới dứt. Hoàng Khanh còn chưa kịp chớp mắt ngở ngàng thì bổng một tiếng " bịch" khô khốc đập mạnh vào lưng Quân Bảo. Anh định thần nhìn kỷ chiếc túi xốp vừa mới " đập" vào lưng anh đang nằm dưới nền gạch. Lượm nó lên một cách tò mò, anh chợt nghe giọng Hoàng Khanh thoáng chút ngỡ ngàng. Đầu cô bé đang nghếch lên với ánh mắt tròn xoe...vô tội vạ:

    - Quần áo của em...sao lại..Quân Bảo ?

    Vỗ trán, Quân Bảo chợt à lên một tiếng. Anh chợt hiểu và lao vội ra hành lang bệnh viện trong tâm trạng vừa tức cười vừa bực bội:

    - Trong phút chốc, anh đả bỏ mặc Hoàng Khanh không một lời giải thích. Muốn ra sao thì ra, Quân Bảo phải đuổi theo Nhất Phương cái đã .

    **** .

    -Con đến thăm Hoàng Khanh đó à .

    Giọng ngọt ngào của bà Huyền vang lên sát bên tai, Nhất Phương không trả lời. Cô nhăn mặt xô mạnh bà ra rồi bước tiếp những bước ngông nghêng. Sao mà cô chán quá với những con người giả dối thế này .

    Giận một cách điên cuồng, trái tim Nhất Phương như ngừng đập. Nếu biết bồn chồn mò vào bệnh viện để được nghe thấy nhửng điều bẽ bàng như vậy thì Nhất Phương chẳng đời nào .


    Cô đã thần người bên ngoài chấn song cửa sổ có hơn mười phút và Quân Bảo hoàn toàn không hay biết, chả trách. Khi anh đang trôi nổi với những tình huống mê ly bên người đẹp thế kia .

    Nhỏ Khanh có gì đâu. Vậy mà lúc trưa ai cũng quýnh quánh làm như tận thế tới nơi. Bà Huyền quýnh thì còn có lý. Chớ còn Quân Bảo. Sao anh phải quýnh. Bây giờ thì Nhất Phương đã hiểu. Trời ơi .

    Nhất Phương mím môi bước vội khi nổi tức cứ tăng dần theo...cấp số nhân .

    Được rồi Quân Bảo ạ. Biết anh khôn ngoan nên anh mới chọn một cô gái " tam tòng tứ đức" cỡ nhỏ Khanh mà yêu. Chứ còn hạng gái xanh xảnh suốt ngày như Nhất Phương thì làm sao bảo đảm có thể đứng yên trong tim anh .

    Nhưng anh đừng tưởng bở. Dù rằng Nhất Phương đã biết mình ngu dại, không thể khác. Bởi với cô, tình yêu chỉ thật sự là tình yêu khi hai trái tim đến với nhau một cách tự nguyện, vô tư. Chớ đâu phải bằng những kiểu tấn công liều lĩnh đó .

    Ráng dằn cơn tức, Nhất Phương cố giữ vững những bước chân đã lao đao. Cô ghen ư! Chứ nếu không, sao chứng kiến cảnh Quân Bảo với Hoàng Khanh lúc nảy, Nhất Phương đã phải nổi giận đùng đùng như thế .

    Không, cô đang khinh bỉ Quân Bảo thì có .

    Đằng sau lưng cô, Nhất Phương đã nghe được tiếng chân Quân Bảo bước theo cô. Anh im lặng một cách điềm nhiên như thể ngấm ngầm theo dõi cô từ phía sau lưng. Hừ, ít ra cũng phải chứng tỏ cho Quân Bảo biết cô đang chán ghét anh tới đâu kia chớ .

    Ý nghĩ đó làm Nhất Phương đột nhiên xoay người đứng lại. Cô mím môi nhìn chằm chằm Quân Bảo như đã thấu hiểu suốt cả tim, gan, phèo, phổi của anh. Rồi hất mặt cao lên bước tiếp, không thèm nói tiếng nào .

    Một bên vai Nhất Phương bổng bị ghì lại thật là thô bạo làm cô đau nhói. Ráng không nhăn mặt, Nhất Phương hất mạnh tay Quân Bảo. Giọng cô khô khốc, gay gắt và chát chúa:

    - Dẹp, bây giờ anh còn định giở trò gì với tôi đây nữa .

    Đang giận run, song Quân Bảo cũng nhẹ giọng. Anh cố làm công việc " cơm sôi bớt lửa":

    - Giở trò gì, anh chỉ muốn hỏi em làm gì kỳ vậy. Đã vào tới đây, sao không vào thăm Hoàng Khanh mà em lại bỏ về .

    -Anh không hiểu thật à. Tôi đâu có mất lịch sự tới nổi phá đám anh để làm gì .

    -Sao là phá đám. Em thừa biết là anh làm tất cả cho Hoàng Khanh chỉ là vì những tình cảm trong sáng giữa con người với nhau thôi. Khanh thoát chết vì tuyệt vọng. Cô ta cần được sự cảm thông, yêu chiều, an ủi và....chia xẻ. Có vậy thôi mà .

    -Thì tôi có nói gì đâu. Uống vài viên thuốc an thần hơi quá liều một chút thì làm sao chết được mà thoát với không thoát. Xót ruột, anh cứ tự nhiên ở đó mà lo lắng cho nó đi mà. Tôi phải về đây. Xin lổi, tối nay tôi đã lỡ hẹn đi chơi với Hiếu Dũng rồi .

    Đổ quạu, Quân Bảo nói ngay, hơi giểu cợt:

    - Em muốn hẹn với ai đó là quyền của em mà. Có điều tôi hơi lạ là dường như em rất thích hẹn với Hiếu Dũng mổi khi phải gây gổ với tôi. Sao lại phải làm vậy hả Nhất Phương? Mai mốt ráng chú ý đừng có làm vậy nữa. Con nít lắm .

    Quay ngoắt đi, Nhất Phương lạnh lùng:

    - Anh đuổi theo tôi chỉ để nói bấy nhiêu đó thôi sao .

    Im lặng nhìn cô một lát, Quân Bảo cố lấy giọng bình thản:

    - Không, định quá giang em về nhà để lấy xe tôi. Nhưng.....cái kiểu này có lẽ hơi khó thật .

    Nhất Phương ngoa ngoắt, cô trề dài môi:

    - Khó chớ sao không khó. Tôi đâu có xe để cho anh quá giang. Lúc nảy tôi đến đây bằng xe đạp ôm. Và bây giờ, tôi sẽ vào phòng điện thoại gọi Hiếu Dũng đến đây đón tôi đi chơi luôn mà .

    Cười khảy, dù một bên mày của Quân Bảo hơi nhíu lại. Anh hất mặt về phía buồng kiếng có mấy chữ " điện thoại công cộng" đặt ở một góc sát bệnh viện, giọng cũng khô khốc, trống không:

    - Điện thoại công cộng đó, đến gọi đi .

    Định nói để chọc tức Quân Bảo thôi. Không ngờ bị anh " chơi " như vậy. Nhất Phương tức quá:

    - Gọi cách nào là việc của tôi. Anh tránh ra đi. Đồ tồi! .

    Mấy tiếng sau của Nhất Phương bổng phẩn nộ hét to lên. Cô hét lớn quá làm nhiều người đưa mắt nhìn chằm chằm Quân Bảo. Như thể họ muốn nhìn tận mắt xem anh đểu và tồi đến cở nào .

    Quê thì ít, mà giận thì nhiều. Quân Bảo tím mặt nhìn trả Nhất Phương. Anh không dám tin rằng cô giận tới cở nào, cô lại có thể hét thẳng vào mặt anh những từ " đao to búa lớn" như vậy đó. Trời ơi, cái gì xúi anh lại đi yêu một cô gái như vậy chớ. Giận quá mất khôn, Quân Bảo hậm hực gằn giọng với cô:

    - Tôi tồi thì ai bắt cô yêu ?

    Nhìn nhau đổ lửa, Nhất Phương nổi điên luôn. Cô gai góc móc ngoéo anh thật cay độc:

    - Tôi mà thèm yêu anh à. Đó là lúc tôi còn ngu. Còn bây giờ biết khôn ra, chẳng ngu dại gì tôi thèm yêu anh .

    Không vừa, Quân Bảo " trả miếng" liền:

    - Ô hay, thì ra bây giờ cô khôn ở cái chỗ biết .... yêu thực dụng đó chớ gì. Cũng tốt! .

    -Không mắc mớ đến anh. Chỉ cần biết là tôi không yêu anh. Mà tôi còn cấm anh không được yêu tôi nữa. Nhớ đó! .

    Nói một câu cho hả hê như vậy, nhưng không biết Quân Bảo có biết hay không. Trong mắt Nhất Phương bây giờ là cả một nổi niềm .

    Trở về nhà sau một chuyến đi xa hơn nửa tháng trời. Ông Phương Nam thấy gia đình dường như có điều gì bất ổn .

    Dù vẫn vậy, vẫn cái bề ngoài bình yên muôn thưở xưa nay như mỗi chuyến đi xa của ông về .

    Bữa cơm chiều được bà Huyền và Hoàng Khanh lăng xăng chuẩn bị. Phòng ăn nhà ông hôm nay có thêm một người mà cũng vắng mất một người .

    Có Quân Bảo mà không có Nhất Phương .

    Điều gì đó. Ông chưa tiện hỏi. Và bà Huyền cũng chưa kịp kể. Không biết chuyện gì. Mà ngày hôm qua trong lúc lo lo gọi điện thoại về nhà, Nhất Phương là người nghe máy đã thấy là một chuyện hi hữu rồi. Đã vậy, vừa nhận ra giọng nói của ông, cô nàng đã nói thật nhanh như sợ ông biến mất không bằng .

    -Ba về mau đi, con có chuyện quan trọng muốn nói với ba đó .

    Ông đã quýnh quánh thu xếp lo về cho kịp hôm nay. Và bây giờ tất cả đông đủ mặt. Chỉ thiếu Nhất Phương dù chiều nay con nhỏ không có giờ học. Biểu ông không lo sao được ?

    Ông đã thấy lạ nhưng dù có muốn hỏi cũng không biết hỏi làm sao. Hoàng Khanh ngồi cạnh bên Quân Bảo. Còn bà Huyền thì đã bắt ông bị cuốn ngay vào chuyện ăn uống thật là vớ vẩn:

    - Anh biết không, Hoàng Khanh nó quí anh lắm. Nghe bảo bửa nay anh về, từ sáng sớm con nhỏ đã lo đi chợ và lọ mọ nấu nướng một mình rồi. Cố thử xem con bé nấu ăn có được không nhé .

    Vừa nói bà vừa tiếp thức ăn vào chén của ông Nam và Quân Bảo. Nhìn ông ăn, bà hỏi thật ngọt ngào:

    - Thế nào, anh ?

    Ngồm ngoàm nhai, ông gật đại:

    - Ừ, ngon. Được lắm, hơn cả nhà hàng nấu .

    Bà hoan hỉ:

    - Anh biết không, em dặn Hoàng Khanh phải mua cho được gà giò với tiêu còn tươi thì nấu món này mới đúng điệu .

    Bà lại luôn miệng khi quay qua nhắc Hoàng Khanh:

    - Kìa, Khanh. Con lên mang chai Maxime xuống đây để dượng với anh Bảo con lai rai cho vui miệng. Đi con! .

    Quân Bảo loáng thoáng nghe. Anh có vẻ trầm ngâm một chút. Rồi cười méo xệch khi bà Huyền bỏ vào chén cho anh một miếng thịt gà .

    -Sao hả, ăn đi chớ Bảo. Trước sau gì củng là người nhà cả kia mà. Cậu ăn rồi cho ý kiến để Hoàng Khanh rút kinh nghiệm chớ .

    Ngu ngơ, anh bỗng hỏi:

    - Về chuyện gì, thưa bác .

    -À, thì là tài nghệ nấu nướng của Hoàng Khanh đấy mà. Bác đã cho nó học xong một khóa nữ công gia chánh rồi đấy. Học xong thì phải hành chứ .

    Nhâm nhi miếng thịt gà, Quân Bảo cười cười. Anh nói như đùa như thật:

    - Công nhận là Hoàng Khanh nấu món này " bá cháy". Chỉ cần ăn một lần là đủ " ấn tượng" rồi. Thưa bác! .

    Bà Huyền hơi mỉm cười. Đôi má mịn màng của Hoàng Khanh chợt hồng lên. Ông Phương Nam nuốt vội miếng cơm và cố để không bật tiếng " hừ" ra khỏi cổ .

    "Trời đánh còn tránh bửa ăn" .

    Ông thuộc nằm lòng câu nói cửa miệng đó. Và cố không để lộ vẻ bất bình qua thái độ. Có thể vì vậy mà bữa ăn phải kém vui. Do đó, ông phớt lờ, không ý kiến, để mặc bà Huyền ca tụng cô con gái cưng của bà bằng cách nào tuỳ ý .

    Ông chợt muốn nhếch môi cười. Sao mãi đến giờ ông mới để ý cách dạy con của bà Huyền. Đồng ý là Hoàng Khanh nó hiền, được giáo dục hẳn hoi. Lân la đến đây nhiều lần. Và với ý định " tìm hiểu". Có là thánh thì Quân Bảo mới không phác họa nhanh một phép so sánh về hai cô gái cùng tuổi nhau. Cùng sống chung nhau dưới một mái nhà như vậy. Sự so sánh nào không khập khiểnh. Yêu nhau thì không nói làm gì. Còn như...chọn vợ, thì nhất định Hoàng Khanh vượt tiêu chuẩn để...về nhất là cái chắc .

    Bà Huyền bổng nói:

    - Nếu cậu Bảo thích, bác sẽ biểu Hoàng Khanh chỉ cho Nhất Phương nấu món này. Dù sao việc nấu ăn cho chồng ngon miệng cũng vẩn là thiên chức muôn đời của phụ nử mà. Đúng không nào ?

    Quân Bảo chỉ cười không ý kiến. Nhưng gương mặt anh dường như hơi tối lại. Nhận thấy điều đó, ông Nam buột miệng:

    - Con Phương không nói với bà nói đi đâu à .

    Nhẹ lắc đầu, nhưng giọng bà Huyền dể dãi:

    - Thường sau giờ học nó vẫn ưa nổi hứng đi chơi một chút. Anh cũng nên thông cảm cho con .

    -Một chút mà tới giờ này vẩn chưa chịu dẩn xác về à. Lở nó chết bờ chết bụi cũng không biết nó ở đâu mà mang xác về chôn sao .

    Bà Huyền chặc lưởi:

    - Kìa, anh nói gì mà dử dằn quá vậy. Em chắc là Nhất Phương không là gì bậy bạ đâu. Nó chỉ có tật ham vui chút xíu thôi .

    -Chút xíu là đủ tàn đời rồi. Nó là con gái. Dù sao bà cũng biết điều xíu thôi .

    Bắt gặp cái lừ mắt dữ dội của chồng, bà Huyền nhỏ giọng:

    - Thôi anh dùng đi để cậu Bảo cùng dùng cho ngon miệng. Tại anh ít ở nhà thường nên không biết. Chớ em thì quen với tình trạng này lắm rồi. Ngay cả cậu Bảo chắc cũng không lạ về tính sôi nổi, hồn nhiên, bướng bỉnh của Nhất Phương. Dạn dĩ như nói coi vậy chớ đở lo. Lo là lo nó quá nhút nhát như con Hoàng Khanh đây thì...mệt thật. .

    Quân Bảo cũng rất muốn nói một câu gì đó. Nhưng rồi anh không nói. Anh cố tình phớt lờ câu chuyện giửa ông bà Phương Nam và như muốn nổi hứng tách làm hai phe trẻ già rỏ rệt giửa bốn người trong cái diện tích phòng ăn nhỏ hẹp này. Mà anh không hứng thú, không ngán ngẩm đứng về phe...trẻ với Hoàng Khanh .

    Câu chuyện có vẻ nhạt nhẻo lần. Cuối cùng bà Huyền nhỏ nhẹ khi thấy Quân Bảo có ý không muốn xen vào:

    - Để rồi từ từ em sẽ khuyên nó. Thật ra Nhất Phương cũng chịu nghe lời với điều kiện chịu khó mềm mỏng, ngọt ngào với nó một chút. Anh đừng làm quá, con sợ tội nghiệp .

    -Tôi đập nó chết luôn củng còn được chớ nói chi làm quá. Muốn ngăn nào được ngăn nấy hay sao .

    Rồi khua tay, ông tiếp với chất giọng rắn đanh:

    - Thôi được rồi. Dẹp chuyện con Phương qua đi. Nhưng nếu đêm nay nó có về, bà cũng phải lôi đầu nó lên phòng cho tôi biểu .

    Gương mắt bừng bừng sắc giận của ông Nam làm bà Huyền bổng im bặt. Bà không dám nói thêm tới nửa lời, dù trong bụng rất đồng tình về sự giận dử của ông Nam. Đau khổ lắm chớ chơi sao khi có một đứa con gái quá quắt như vậy .

    Còn Quân Bảo. Anh vẫn tỏ vẻ thật bình thản chớ chẳng có vẻ khốn đốn gì. Tụi trẻ bây giờ yêu cái kiểu gì lạ đời thật chớ. Ngồi chờ Nhất Phương cả buổi trời, ông Phương Nam không dám tin rằng Quân Bảo có thể giấu được vẻ bồn chồn hay đến vậy .

    Hoàng Khanh vẩn im lặng ăn một cách nhỏ nhẹ. Cô bẽn lẽn nhai miếng thịt Quân Bảo vừa gắp bỏ vào chén với vẻ hạnh phúc chảy tràn trên mặt khi đón nhận thái độ quan tâm săn sóc của anh .

    Ông Nam bổng bần thần tự hỏi. Có lẻ nào nguyên cớ thậ là đây. " Tín hiệu xanh " dường như đột ngột đổi phương rồi .

    Đàn ông vẩn chỉ là một muôn đời vậy đó sao? Bản lỉnh lắm - Uy vũ lắm - Nhưng lại rất dễ có nhửng khoãnh khắc bị chao ngả một cách thật ngọt ngào và...lảng nhách. Và nếu thật vậy, ông không biết nên phiền trách hay là nổi điên với anh chàng này đây nửa .

    Bằng kinh nghiệm đàn ông, ông biết ngay cả khi chính họ không thích. Và rất cố giữ một thái độ chừng mực, lịch sự, nhẹ nhàng, cũng rất khó xử khi " dại dột" từ chối một cô gái đẹp và quyến rủ .

    Con gái ông thì lóc chóc quá, gai góc quá, bướng bỉnh quá. Nó khó có thể làm một người tình theo .....đúng nghĩa một người tình. Và lại càng khó có khả năng sẻ là một cô vợ nết na, đảm đang mà mười thằng đàn ông hết chín luôn đòi hỏi ở người bạn đời mình phải vậy .

    Rót thêm ly rượu ra ly, ông Nam giã lãng sang chuyện khác:

    - Bửa nay chiều thứ bảy, " oắt cần câu" một bửa nghe Bảo. Dù sao cũng " hợp với lẽ trời" khi bác muốn biết nhiều hơn một chút về chàng trai sắp trở thành rể quý của mình. Được phải không ?

    Đưa tay gải đầu, giọng Quân Bảo như rên rỉ:

    - Dạ...được mà bác .

    Ông Nam cười hề hề. Song nụ cười đó dường như không làm gương mặt ông tươi hơn một chút nào. Có lẻ đó là nụ cười của hơn năm mươi năm làm người, ông chưa hề trốn tránh một điều gì lúc cuộc đời đẫy đưa nhập cuộc .

    -Hay quá, ba đã về rồi. Ba oi, ba cho con mời bạn con với nghe ba .

    Đang nói chuyện cùng Quân Bảo, ông Nam phải ngước vụt lên với ánh mắt thật nghiêm. Nhìn Nhất Phương từ đầu đến chân, ông ậm ừ không trả lời, cố dằn cơn giận .

    Thấy vậy Quân Bảo kéo cô cái ghế. Rồi anh làm thinh, hoàn toàn không tỏ thái độ gì. Bà Huyền vừa định rời bàn ăn đành nán lại, nói nhỏ với Nhất Phương với thái độ quan tâm:

    - Con ngồi đi. Dì quên nữa. Nếu là bạn thân của con thì cứ mời vào cho vui. Để dì đi lấy thêm chén đũa. Ba con đang giận, lựa lời mà nói với ba .

    Phớt tỉnh vẻ nghiêm nghị của ông Nam, khẻ liếc Quân Bảo một cái, khinh bạc cả giọng điệu ngọt ngào của bà Huyền, Nhất Phương cong môi:

    - Cám ơn dì. Con vẫn cố gắng để biết chuyện đó rồi. Vấn đề quan trọng bây giờ con muốn biết là ba con có cho phép con mời bạn cùng ăn không? Chỉ có vậy thôi .

    Quân Bảo liếc về phía ông Nam. Vẻ mặt đang cau có của ông làm anh thấy ngán. Thế mà Nhất Phương thì cứ tỉnh như không. Cô nàng cố tình lì lợm tới nổi làm anh còn thấy bực .

    Hoàng Khanh cắn môi nói nhỏ:

    - Mời bạn, sao Phương không nói trước. Lỡ cả nhà đang ăn nửa chừng thế này, mới kỳ lắm không Phương .

    Câu nói xen vào " ngàn năm một thưở" của Hoàng Khanh đúng là ...có lý. Nhưng lý lẻ gì nửa khi cái đầu Nhất Phương chỉ đang muốn ngang ngược mà thôi. Cô nhăn nhó, mè nheo một cách liều lỉnh. Âm thanh,giọng nói của cô bổng thoáng chút ngở ngàng, bối rối:

    - Có gì đâu mà kỳ. Đâu có ai chết thèm tới nổi vác mặt tới đây để chờ ăn chờ uống. Hé ba? Ba cho con ra đón bạn vào đây chứ .

    Ông Nam lừ mắt. Ông như muốn gầm lên khi gần như nuốt nghẹn miếng cơm trong miệng:

    - Bạn con là ai, đang ở đâu ?

    -Là Hiếu Dũng. Ảnh đang đứng trước cổng nhà mình kìa. Nghe ba? Ba gật đầu một cái thôi, chớ để ảnh đứng lâu cũng kỳ. Ảnh đã muốn gặp ba lâu rồi mà không có dịp .

    -Gặp ba để làm gì ?

    -Dạ..tại ảnh muốn thưa chuyện với ba mà .

    -Sao lại phải thưa chuyện với...lão già này .

    -Dạ....là tại vì chuyện chỉ có thể nói với ba thôi .

    Hớp một ngụm rượu, ông Nam nhướng mày hỏi:

    - Quan trọng đến thế cơ à? - Nhưng là chuyện muốn nói riêng với ba thì con hẹn với bạn khi khác hổng được sao. Vô ý tới nổi con muốn đuổi mọi người đi chổ khác cho con nói chuyện vậy à .

    Nhất Phương hất mặt lên:

    - Ai muốn nghe thì cứ việc mà nghe. Chuyện đâu có gì phải giấu giếm đâu ba. Bởi vì không nghe hôm nay thì rồi chuyện này cũng phải rành rành như thế. Ai cũng sẽ biết thôi mà, con đâu cần giấu .

    Ông Nam nghiêm mặt:

    - Có nghĩa là con muốn tất cả mọi người cùng chứng kiến câu chuyện hôm nay. Ngay cả Quân Bảo nửa ?

    -Dạ, đúng như vậy đó ba à .

    Bà Huyền và Hoàng Khanh không giấu được vẻ hồi hộp. Họ hết nhìn người chủ gia đình, người cha của Nhất Phương, lại tò mò nhìn Quân Bảo. Anh đang cầm ly rượu trên , ngó một cách lơ đễnh vào cái chất lỏng nhàn nhạt ấy. Như thể nhửng gì Nhất Phương vừa nói, thậm chí sắp nói đều không hề ảnh hưởng tới anh .

    Thái độ đó của anh làm Nhất Phương hơi sượng...may thay, ông Nam đã " phán" một câu gọn lỏn:

    - Thôi được đưa bạn con vào đây .

    Nhất Phương thở dài. Cô mím môi bước thật nhanh lên phía nhà trên, không quên liếc Quân Bảo một cái bén ngót. Anh phớt lờ luôn thái độ của cô. Nãy giờ Hoàng Khanh thiếu điều nín thở. Bà Huyền nhẹ giọng bảo cô khi Nhất Phương vừa đứng dậy:

    - Con chịu khó mang thêm thức ăn và chén đũa nhanh lên đi Khanh .

    Hoàng Khanh dạ nhỏ và đứng lên rất ngoan, thấy vậy, Quân Bảo nói:

    - Để anh phụ với Khanh nghe .

    Cô cười cười, cắn môi nhỏ nhẹ:

    - Dạ, Khanh làm được mà. Anh Bảo ngồi chơi với ba mẹ em đi .

    Quân Bảo không nói gì. Anh lại ngồi im lặng, từ từ uống rượu trong ly, như nhấp nháp chút trầm tư nào đó. Không biết anh có đang rất bực mình với thái độ vừa rồi của Nhất Phương hay không nửa. Thật tình Hk rất muốn biết được điều đó, nhưng cô đành ấm ức khi phải cố tình làm ra vẻ chẳng quan tâm .

    Ông Nam thì trái lại. Ông không ăn, cũng không uống thêm rượu, ngồi hơi ngả đầu vào lưng ghế tựa như cố nén một nổi giận sục sôi .

    Bà Huyền im re không dám nói tiếng nào. Mắt bà thỉnh thoảng liếc ra cửa. Hoàng Khanh đả mang thêm thức ăn và chén đủa lên. Bà Huyền mau mắn giúp cô thu dọn lại bàn ăn một cách...lịch sự và trật tự hơn. Khanh lại tò mò nhìn Quân Bảo, dường như anh không có ý định bỏ về dù hơi ...xốn mắt .

    Cuối cùng thì Hiếu Dũng cũng xuất hiện. Anh sóng bước bên cạnh Nhất Phương, và gật đầu chào ông Nam thật lể phép:

    - Cháu chào bác. Cháu là Hiếu Dũng...bạn Phương .

    Ánh mắt vụt lia khắp phòng. Rồi dừng lại hơi lâu ở Quân Bảo...Bảo thản nhiên mỉm cười và bổng nổi hứng ...đá lông nheo với Hoàng Khanh một cái. Nhất Phương hất mặt quay chổ khác .

    Ông Nam sang sảng cất lời:

    - Cả nhà tôi đang dùng cơm dở. Nghe con Phương bảo cậu muốn gặp tôi có chuyện gì gấp lắm à .

    Dũng khép nép ngồi xuống chiếc ghế do Quân Bảo kéo. Nhất Phương ngồi kế một bên Dũng. Ánh mắt họ hướng về ông Nam chờ đợi nghe nhửng lời ông sẽ nói. Tự nhiên Hiếu Dủng như bị " khớp" .

    Vẻ mắt ông Nam vẩn nghiêm khắc, kín như bưng .

    Ông nhìn thẳng vào mặt Hiếu Dũng. Chàng trai mà một đôi lần ở nhửng lúc sau này vẩn ưa " nhá tới nhá lui" trước cửa nhà ông. Và đã một lần Nhất Phương điên điên nhắc đến. Còn........"hăm doạ" sẽ yêu. Nhưng hoàn toàn ông không ngờ sẽ có lúc anh ta đường hoàng muốn được thưa chuyện với ông. Nếu không là chuyện của anh ta và Nhất Phương thì là chuyện gì nửa chớ. Thật đến điên đầu với ba cái chuyện yêu đương của tụi trẻ bây giờ. Tối nay, Hoàng Khanh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, mái tóc dường như cũng được anh chọn kiểu cắt đàng hoàng hơn. Cử chỉ anh có vẻ khiêm tốn pha lẩn chút rụt rè như con gái. Nhìn lạ lạ làm sao ấy .

    Bà Huyền nhắc nhở với thái độ sởi lởi:

    - Cậu Dũng cứ tự nhiên nghe. Cậu là bạn của Nhất Phương thì xem như người nhà đi. Kìa Phương, con cầm đũa lên đi và mời bạn tự nhiên chớ .

    Quân Bảo đứng lên. Anh hơi nghiêng người với lấy thêm một chiếc ly nhỏ trên bàn mà Hoàng Khanh đã chu đáo mang lên lúc nảy. Và rót rượu ra ly định mới Hiếu Dũng .

    Nhưng Np đả ngăn lại với vẻ mặt bực bội:

    - Anh Dũng không uống rượu được đâu. Anh đừng có rủ rê. Anh Dũng phải tỉnh táo để nói chuyện nghiêm chỉnh với ba tôi nữa. Chuyện hệ trọng đấy .

    Quân Bảo nhún vai một cái. Ông Nam giận điên lên. Song bà Huyền thì như giấu nụ cười. Gương mặt bà bổng tươi lên thấy rỏ. Bà nhìn Hoàng Khanh với cái nhìn khuyến khích pha chút thích thú bất ngờ và thân thiện .

    -Dũng muốn nói gì với bác trai thì cứ nói đi. Cháu không phải ngại gì hết. Ở đây toàn là người nhà cả thôi mà, cứ nói đi. Hình như cháu với Nhất Phương còn định đi đâu nữa phải không ?

    -Dạ....phải. Nửa giờ nửa cháu phải đi dự một tiệc sinh nhật. Và rồi cháu còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho một chuyến du lịch dài ngày ở nước ngòai .

    Quân Bảo cười cười. Anh quay về phía ông Nam định nói vắn tắt một câu:

    - Cháu xin phép. Có lẽ.... .

    Quân Bảo chưa nói dứt câu, ông Nam đã rắn giọng. Ông phẩy tay một cái:

    - Không được, cậu Bảo cứ ngồi đó. Lúc nảy tôi đã nói sao. Tối nay.. "oắt cần câu" mà .

    Rồi quay sang Nhất Phương, giọng ông bừng sắc giận:

    - Con lại bày trò gì nửa đây .

    -Con đâu có bày chuyện gì đâu. Chỉ là bạn muốn thưa chuyện nghiêm chỉnh với ba mà .

    Nhất Phương cười thản nhiên nhìn mọi người. Rồi nhìn thẳng vào mặt Quân Bảo , môi nhếch lên như thách thức anh .

    Anh nghiêm nghị nhìn trả cô. Sau đó là một thái độ bàng quanh hờ hững. Nhất Phương cảm thấy căm ghét Quân Bảo một cách kỳ cục .

    Còn ông Nam, có lẻ ông phải kềm chế lắm để khỏi quát lên thật lớn, song giọng ông thật gay gắt:

    - Thôi được rồi. Tôi đang sẵn sàng nghe đây. Có chuyện gì vậy? Cậu Dũng, nói đi. Để khỏi mất thì giờ của cậu .

    Cách nói của ông Nam nghe như có vẻ thế nào ấy. Nhưng lúc này Nhất Phương không muốn để ý đến điều đó nửa. Thậm chí cô còn muốn thách thức, coi thường mọi lời phải đối, nếu có của mọi người .

    Hoàng Khanh cố ngồi thẳng người lên. Anh nói như đã được chuẩn bị trước .

    -Dạ...chuyện con muốn thưa với hai bác là...nếu hai bác đồng ý con xin thu xếp đưa ngay gia đình con đến gặp hai bác .

    Không khí trong phòng chợt lắng đi sau câu nói đột ngột vừa rồi của Tuấn Dũng. Mọi người có vẻ sửng sốt, ngay cả Quân Bảo nửa. Anh như choáng người dù rất cố giử vẻ điềm nhiên .

    Tự nhiên Nhất Phương thấy hả hê. Cô bấm nhẹ vào tay Tuấn Dũng. Thái độ ấy của cô Quân Bảo bắt gặp thật trọn vẹn. Anh xoay xoay ly rượu torng tay, im lìm. Ông Nam không nén được giận nữa. Ông gằn giọng hỏi con gái:

    - Vậy là sao Nhất Phương .

    -Con nhớ có lần con thưa qua với ba rồi mà. Và hôm nay chính thức Tuấn Dũng muốn được lên tiếng về chuyện của tụi con .

    Ông Nam cười gằn:

    - Có nghĩa là con và Tuấn Dũng đã bàn tính trước. Và bữa nay muốn chính thức thông báo với mọi người chứ gì .

    Tuấn Dũng chen vào:

    - Tụi con quyết định sẽ cưới nhau. Và vì con có việc phải đi xa nên Nhất Phương đồng ý cưới gấp .

    -Vậy à, tôi vừa nghe xong thông báo quan trọng của anh chị. Quá quắt lắm. Không có cưới xin gì hết. Lẽ ra con phải biết chuyện đó chớ Phương .

    Nhất Phương hỏi một cách cố tình:

    - Sao vậy ba ?

    Ông Nam hầm hầm hỏi lại Nhất Phương:

    - Con và Tuấn Dũng đã dại dột để xảy ra chuyện gì với nhau rồi có phải không ?

    Nhất Phương bướng bỉnh:

    - Đã lở...yêu nhau thôi. Vì vậy chúng con thích tổ chức cưới nhau sớm. Con không chờ đợi nổi đâu khi mai mốt anh Dũng phải sang Nhật nửa năm trời, trong khi con yêu ảnh ...mà ba .

    Tỉnh bơ Nhất Phương nói tiếp như không biết xấu hổ là gì:

    - Con chán sống ở đây và phải sống một mình lắm rồi ba ơi .

    Nét mặt cô càng câng câng, cố tạo một vẻ lạnh lùng, châm biếm và thách thức. Ông Nam khẽ liếc Quân Bảo. Anh vẩn ngồi im lìm. Cuối cùng, ông quát tướng lên, hết biết làm sao nửa:

    - Vậy thì con cứ tự tiện đi theo bất kỳ ai và tới chổ nào con thích. Ba xem như chưa hề có đứa con gái nào như con .

    Nhất Phương mím môi. Mái tóc để tém quanh năm suốt tháng của cô như củng đang muốn xù lên vì tức tối:

    - Nhưng....chúng con yêu nhau mà ba. Anh Dũng là người đàng hoàng chứ đâu phải thứ đồ đểu giả mà ba không chấp nhận .

    Đến nước này thì ông Nam giận run lên. Mím môi ông chỉ tay ra cửa, nói thẳng với Hoàng Khanh:

    - Cậu có thể về được rồi đó cậu Dũng, cô cậu nói chuyện cưới xin sao nghe giống chơi nhà chòi quá. Tôi không có thì giờ nghe tiếp nửa .

    Nhất Phương đẩy ghế đứng lên. Cô run giọng:

    - Sao ba lại làm vậy? Anh Dũng có tự ái chớ. Con cũng chưa thấy ai kỳ cục như ba. Người ta đến hỏi cưới con gái mình đàng hoàng lại không chịu gả. Ba còn biểu cứ theo không. Được rồi, nếu con theo không thiệt thì cũng là lỗi do ba cả. Chừng đó rồi ba đừng ân hận à nha .

    Ông Nam quát lên, quai hàm ông bạnh ra thật dử:

    - Được, được. Không ngờ cho mày ăn học đàng hoàng tử tế để mày nói chuyện với ba mày như vậy. Đồ con gái hư. Đồ mất dạy. Mày muốn ai đó thì cứ đi theo không đi. Đi đi. Đứng đó xớ rớ một hồi là tao đập chết liền. Ra khỏi nhà tao ngay. Tao không có đứa con mất dạy như mày, ngu ngốc như mày .

    Bà Huyền chợt lên tiếng:

    - Sao anh lại muốn đuổi con như vậy. Từ từ giải thích nó sẽ hiểu ra mà. Dù sao nó cũng lớn rồi. Nó có tự ái chớ. Dẩn người yêu về nhà để giới thiệu đâu phải là việc làm bậy bạ. Tự nhiên bị anh cư xử như vậy. Quê với bạn nó phải phản ứng chớ .




    #17
      SBC 14.02.2006 12:50:47 (permalink)
      Chương kết

      Ông Nam càng đổ quạu quát lớn hơn :

      -Phản ứng cái kiểu mất dạy như vậy đó à ?

      -Bà im đi. Có muốn tôi giết chết nó liền bây giờ không hả ?

      Bà Huyền im bặt. Để rồi bà bỗng nói mấy câu làm Nhất Phương tức uất người :

      -Anh không nên thẳng thừng như vậy. Biết đâu đau khổ Nhất Phương sẽ chịu một mình ? Em biết tại vì sao anh phải nổi nóng như vậy rồi. Nhưng suy cho cùng, thì giữa Nhất Phương với Quân Bảo đã có một ràng buộc nào đâu ? Ngoài cái chuyện đang tìm hiểu nhau. Trong khi nhỡ ra, con gái mình đã trót lỡ với Hiếu Dũng trong những lần cùng đi chơi xa thì sao ? Công khai hóa tình yêu của chúng nó có phải hay hơn không chớ hả anh ?

      Nhất Phương im lìm nhìn bà Huyền. Cô đã đoán có sai đâu ! Bà đã cố đẩy cô vào tay Hiếu Dũng để giành Quân Bảo cho con gái yêu quí của bà. Đúng là ti tiện và nham hiểm. Cô đâu có ngốc tới nỗi không nhận ra để vạch mặt bà ta ngay bây giờ chớ ?

      Nổi điên lên, Nhất Phương quắc mắt nhìn bà Huyền. Cô nói gần như hét :

      -Bà im đi ! Chưa chắc gì thứ con gái... trót lỡ như tôi hễ gặp con trai là đeo riết tới như con gái kín cổng cao tường của bà không biết xấu hổ là gì đâu.

      Hết chịu nổi, tới phiên bà Huyền cũng hét :

      -Nè ! Cô nói vậy là sao chớ ? Ai đeo ai ?

      -Nhìn thì biết. Không có tịch sao phải giựt mình.

      Nhất Phương trề dài một cái. Cô cong cớn nói tiếp khi vẻ thách thức tràn trên mặt :

      -Sao mà tôi tức cười thật chớ. Coi chừng gặp thứ"thiệt" thì dễ tàn đời lắm đó.

      Bà huyền lồng lên như phải ổ kiến lửa :

      -Mày nói. Ai tàn đời ?

      -Ở đây ai thì tự người đó biết. Còn ai có muốn tàn đời vì cái thứ đó thì cứ nhào dô. Nhất Phương này không ý kiến rồi à.

      Ông Nam giận run lên. Ông đứng bật dậy bước tới mấy bước. Bằng đôi mắt tóe lửa ông nghiến răng tát cho Nhất Phương hai cái tát nên thân : rồi rít giọng :

      -Trời ơi ! Tao không ngờ có đứa con gái cứng đầu, ngu ngốc và mất dạy như mày. Mày ăn nói với dì mày như vậy đó sao ? Có mau xin lỗi dì mày không ?

      -Không việc gì con phải xin lỗi hết. Bà ta còn không xứng đáng để con nói "tay đôi" nữa là. Mà làm gì bà ta giẫy lên như bị Ong chích ấy ? Đúng là bênh con một cách mù quáng. Dạy con một cách mù quáng. Bà ta làm vậy bảo sao con gái bà ta tìm hoài vẫn chưa có được một người chân thật để ý mà yêu. Thật là vừa chán. Vừa tội nghiệp. Vậy mà ba luôn miệng bảo con phải bắt chước con gái bà ta. Ba cũng mù quáng luôn.

      Hết biết sợ. Nhất Phương nói một hơi vẫn chưa cơi uất ức. Ông Nam phải quát lên :

      - Đủ rồi ! Tao không ngờ mày mất dạy tới như vậy. Tao bảo mày im ! Có im chưa thì nói.

      Bà Huyền xanh mặt vì tức. Bà đứng yên để mặc cha con Nhứt Phương với nhau không nói thêm gì nữa. "Trận chiến" đang "xáp lá cà" còn cứu vãn gì nữa bây giờ.

      Nhất Phương càng lì lợm hơn. Không biết vì tức hay vì hai cái tát tai của ông Nam quá mạnh làm gương mặt cô đỏ rần. Cô mím môi, hét lớn :

      -Ba có thể đánh con bao nhiêu tùy ý. Nhưng không thể cấm con nói. Không nói họ tưởng mình ngu à ?

      Ông Nam bước tới mấy bước. Thêm mấy cái tát nữa giáng lên mặt Nhất Phương. Thế nhưng không hề nao núng, Nhất Phương vẫn cứ nói, càng nói, cô càng điên, càng uất ức hơn. Quân Bảo làm lơ quay đi chỗ khác. Trái tim anh bứt rứt, xốn xang bực bội lẫn tức cười. Anh nhói lòng trước sự việc xảy ra. và thừa thông minh để hiểu rằng bây giờ Nhất Phương chỉ thích...gây lộn với bất kỳ ai đụng tới cô. một lời "xiá vô" của anh lúc này sẽ làm sự việc tồi tệ hơn là cái chắc.

      -Ối trời ơi ! Anh mà còn muốn bẻ cổ cô ra sau lưng chớ nói chi ông Nam - Người cha tội nghiệp kia. Quân Bảo chỉ biết lắc đầu ngao ngán.Và "cứng mình" chịu đựng. Ông Nam muốn" thử lửa" anh mà. Thử thì cứ thử. Quân Bảo đành làm thằng khờ phức cho rồi. Tình trạng " dầu xôi lửa bỏng" này làm anh " oải " quá.

      Thái độ "Phớt tỉnh Ăng lê" của anh càng làm Nhất Phương nổi điên hơn. Anh thừa biết cô không thể nói huỵch toẹt điều đang xảy ra ở trái tim mình trước "thanh thiên bạch nhật" nên sẵn sàng kiếm chuyện "búa xua" vậy thôi mà.

      Giọng cô vẫn ngập đầy uất ức.

      -Chỉ có ba mới tin bà ta tốt. Chỉ có ba mới tin một ai kia một lòng một dạ với con gái của mình. Ba muốn con đối đãi với họ thế nào mới vừa ý ba đây ? Trái tim của họ đen thủi đen thui mà ba không thấy thật vậy à ?

      Nắm chặt nắm taỵ Ông Nam rít giọng :

      -Mày tự cho mày khôn hơn cha mày chắc ?

      -Cũng có trường hợp "hậu sanh khả úy" thật chứ cha.

      Nhất Phương hất mặt lên, điên điên nói :

      Dường như cô đã hết phân biệt phải trái là gì rồi. Lì lượm và bướng bỉnh đã làm cho cô trở nên xù xì, gai góc, hỗn láo và...bất trị.

      Và đừng mong ai sẽ...trị được cô. Cho dù đó là người cha cô yêu quí nhất trên đời, gương mặt vẫn căng căng, cô mím môi liều lĩnh...và tới bến :

      -Ít ra con cũng đã nhìn được những điều mà ba vì mù quáng mà chưa nhìn thấy. Chính vì nhìn thấy mà con chán sống trong cái nhà này lắm rồi. Lấy chồng là "cứu cánh" bây giờ của con thôi. Nếu ba không chấp nhận chuyện con với Hiếu Dũng, không chịu gã con cho ảnh thì con cũng sẽ tự đi khỏi đây thôi. Con không yêu được Quân Bảo nữa đâu. Ba đừng ép.

      Ông Nam nghiến răng chỉ tay ra cửa :

      -Mày đúng là gan trời. Đồ con gái hư. Hết thuốc chửa thật rồi mà. Việc yêu đương với Quân Bảo trước đây tao ép mày sao ? Còn bây giờ có muốn theo ai thì cứ đi ngay đi. Tao không cản.

      -Ba khỏi đuổi !

      Hét lên như vậy. Nhất Phương ương bướng mím chặt môi bước nhanh ra cửa. Ông Nam giận run lên như có thể giết chết Nhất Phương tức khắc. Hoàng Khanh sợ sệt hết ngó mẹ lai nhìn Quân Bảo. Bà Huyền như cố mím chặt môi như kìm cơn giận. Chỉ có Quân Bảo, anh lầm lì trước sự việc xảy ra, gương mặt như cũng tím đi.

      Hết chịu nổi, ông Nam lại quát tướng lên :

      -Tao nói vậy mà mày dám đi thật vậy à? Con này lớn gan thật chớ. Chắc lá phải dần cho mày một trận quá đi.

      Dừng chân, Nhất Phương hậm hực :

      -Ba đắnh con bao nhiêu đó chưa đủ à ?

      Đưa tay quẹt ngang môi, Nhất Phương nòi lớn :

      -Nếu cần đánh nữa thì con đứng yên cho ba đánh đã tay ba. Con đâu có ngán.

      Hết chịu nỗi, ông Nam bước tới gựt vội thanh trúc trên bức mành cửa sổ phòng ăn. Đến bây giờ Quân Bảo mới chịu năn nỉ ông bớt giận.

      Nẻ tình anh, cặp mắt nổ lửa nhìn Phương, ông Nam quát tháo, biểu bà Huyền :

      -Bà lôi cổ con nhà này lên phòng nhốt nó lại cho tôi. Từ bây giờ cấm không được đi đâu nữa hết. Khỏi học hành gì nữa.

      Nghe vậy bà dấm dẳng :

      -Ông còn xúi nữa à ? Ý là tôi chưa dám làm gì mà con gái ông đã đối xữ với tôi như vậy đó.

      Nói rồi, bà Huyền bỏ mặc, te te lên lầu. Ông Nam hừ một tiếng rồi xô ghế đứng lên bỏ ra phòng khách. Chỉ con Hoàng Khanh lo cắm cúi thu dọn bàn ăn. Cô không quên liếc xem Quân Bảo thế nào.

      Anh khẽ thở dài, kéo Nhất Phương ngồi xuống ghế, ấn vào tay cô ly nước lạnh, giọng bực dọc :

      -Uống nước đi rồi bình tâm lại. Em dám quậy tới cỡ này thi cò lẽ phải nhốt lại thật rồi.

      Ráng thật bình tỉnh, anh nhìn sâu vào mắt Nhất Phương. Rõ ràng trong mắt Quân Bảo lúc bây giờ là cả biển ngọc mênh mông dậy sóng :

      Hoàng Khanh nghe thương mình đến xót xa, cô ôm chồng bát đĩa bỏ hết vào bồn rửa. Rồi theo mẹ lên phòng. Dù hiểu một cách đắng cay, cũng đâu biết làm sao trốn được cả đời chuyện của trái tim mình.

      oOo

      Đả hơn năm phút trôi qua, Quân Bảo vẫn ngồi im hút thuốc. Anh bỗng chạnh lòng khi nghe tiếng hít mũi của Nhất Phương. Dù bề ngoài vẫn cố giữ dáng điệu bình thường, dửng dưng và nguội lạnh.

      Thế đó, cuối cùng rồi Nhất Phương cũng đã chịu đỗ lệ trần ai rồi sao vậy ?

      Thêm năm phút nữa thấy Quân Bảo vẫn không nói gì. Anh bỗng chạnh lòng với một chút hoài niệm vu vơ. Như tiếc nhớ một thưở vào yêu nào xa xôi lắm. Thật tức cười anh cũng lãng mạn thế này ? Định mệnh ư ? Sao anh lại gặp cô ở đây ? Để rồi tự cười mình cũng vớ vẫn, ngông nghênh. Để rồi ngỡ ngàng khi khám phá ra con tim mình bỗng dưng chao đảo. Yêu Nhất Phương ? Có lẽ ông trời đang "trả báo" anh,, Bỡi Quân Bảo đã từng yêu như giỡn, đã từng làm đau những quả tim con gái trong trắng trinh nguyên.

      Bây giờ nói chuyện chia tay ư ? Cũng được. Quân Bảo đâu có lỵ tình ? Lì lưọm và bất cần tới nỗi hết biết kiên nhẫn là gì ? Những gì anh muốn tìm hiểu đã đủ hiểu rồi. Họa có là người điên mới ràng buộc đời mình với một cô gái chỉ thích đem đến cho anh toàn là những điêu đứng, phiền toái bực mình...

      Chai tay với Nhất Phương ư ? Cũng như những cuộc tình đã đến rồi đi trong đời Quân Bảo vậy. Nhưng chẳng lẻ định mệnh đã tàn ác tói nỗi đẩy cô vào đời mình. Để bây giờ, càng lúc Quân Bảo càng nhận ra rằng dường như anh đã lỡ yêu cô nhiều hơn anh tưởng. Còn cô thì ôi thôi, đủ thứ trò ngoa ngoắc, điên khùng để làm cho anh tơi tả, điên đảo cô mới hả lòng.

      Quẳng vèo điếu thuốc đang hút giữa chừng trong trạng ngổn ngang. Quân Bảo hơi bị giật mình bởi giọng Nhất Phương càng lớn :

      -Bộ anh điếc rồi hả ? Tôi đã nói rồi. Chẳng những tôi cấm anh xía vô bất kỳ chuyện gì của tôi kia mà. Nếu còn biết tự trọng là gì thi anh nên về đi. Hay ít ra cũng đừng bao giờ để cho tôi thấy mặt.

      Nhìn một một thoáng, cố dằn đi nổ bức xúc đang dâng lên ồ ạt trong lòng. Dù anh chẳng còn lạ gì tính nết của Nhất Phương.Nhưng trời ạ ! Những lời cô vừa nói vẫn giốmg hnhư một phát súng bắn vào giữa tim anh. Giấu cả tiếng thở dài, Quân Bảo chùng giọng :

      -Tự em đã tạo cho em tâm trạng bất ổn thôi. Em tưởng em là cái gì mà đối với ai cũng quá quắt được hết vậy ?

      Ngừng một chút, Quân Bảo tiếp :

      -Bây giờ tôi muốn nói chuyện này, tôi tuyệt đối không làm phiền em nữa. Được chưa ?

      Lắc đầu ngầy ngậy, dù lòng Nhất Phương bỗng chùng đi trong một thoáng ngỡ ngàng, cô vẫn tĩnh táo, để ý thức được rằng nếu như Quân Bảo tuyệt đối không làm phiền cô nữa, việc đó cũng đồng nghĩa với việc anh làm đau trái tim cô. Anh cố tình không điều đó thì thôi.

      Bịt chặt cả hai tai, giọng Nhất Phương cong cớn :

      -Tôi không có thì giờ để nghe đâu. Và cũng muốn nghe rồi. Nói cho anh biết, trước sau như một cho dù ba tôi không đồng ý, tôi vẫn sống thao tiếng nói của tim mình.

      -Nghĩa là em sẽ lấy Hiếu Dũng chớ gì ?

      - Đúng vậy.

      -Tôi không muốn quẩn quanh mãi với một chuyện phiền phức như vậy đâu. Nhưng dù sao cũng phải giải thích thái độ kỳ hoặc của em được rồi chia tay cũng được.

      -Xem như chia tay lâu rồi đó chứ. Một cgười cho là tự thông minh như anh chẳng lẽ không nhận ra điều đó qua thái độ của tôi à ?

      -Nhận ra chứ. Cho nên tôi mới bảo em giải thích dùm thái độ kỳ quặc đó của em.

      -Không có chuyện vô ích và vớ vẫn đó đâu ?

      Làm ra vẻ phớt đời. Nhất Phương nhún vai một cái. Quân Bảo nhếch môi, gằn giọng :

      -Thôi được. Một khi em đã không muốn, tôi cũng chẳng ép làm gì. Vả lại quyền hành gì mà ép em. Có phải không ? Tôi chỉ tội nghiệp vì tôi mà hôm nọ em bị đòn đau. Một lần đó đủ nhớ đời rồi. Mai mốt đừng có ngu ngư như vậy nữa.

      Nhất Phương bỗng giận run lên. Cô rất muốn đốp chát lại anh nhưng không hiểu sao cái nhìn của Quân Bảo lúc bấy giờ bỗng làm cô im bặt.

      Quay đi chỗ khác, Nhất Phương cố lấy lại vẻ khinh miệt, lạnh lùng. Nhưng có lẽ chẳng "ăn nhằm" gì với Quân Bảo nên anh lại tỉnh bơ với chất giọng bỡn cợt, chọc tức cô thêm :

      -Nếu biết suy nghĩ và chịu nghe anh, chắc em đã không bị đòn đau như hôm nọ.

      Ráng dằn lắm, Nhất Phương vẫn đổ khủng.

      -Sao anh cứ cố tình nhắc tới nhắc lui chuyện tui bị đòn hoài vậy ? Anh thích nhìn người khác bị đau lắm à ? Đúng là tồi !

      Nụ cười nữa miệng bỗng phảng phất trên môi, Quân Bảo nữa thật, nữa đùa :

      -Thích chứ ! Vì thật ra nếu tôi là bác Nam tôi sẽ không nhẹ tay như vậy đâu.

      Tia nhìn dữ dội của Nhất Phương lập tức chiếu thẳng vào Quân Bảo. Cô hét lên như thể trái tim cô sắp ühải ngừng đập tới nơi

      - Đủ rồi nghe. Nếu anh còn tiếp tục nói kiểu đó, tôi cũng không nhẹ tay với anh đâu.

      Quân Bảo nhướng mày lên :

      -Có cả "khoản" đò nữa à ? Vậy mà lúc xin đượ tìm hiểu em, tôi lại quên phứt chuyện đó đi chớ.

      -Bây giờ biết vẫn chưa muộn.

      Điệu bộ hơi ngớ ngẩn. Quân Bảo vụt cười thích thú. Anh bỗng nói một câu làm Nhất Phương thiếu điều... ngã ngửa :

      -Bây giờ tôi mới biết là em ghen dữ dội thật. Chớ còn trước đây tôi chỉ nghĩ đơn giản là chút bóng gió, vu vơ.

      Đúng là cái kiểu nói chọc vào tự ái người khác mà. Nhất Phương gầm gừ. Cô tía lia :

      -Sao anh biết tôi ghen. Hổng dám có chuyện đó đâu. Nhưng mà nói thiệt. Tôi ghê ghê anh thí có. Tưởng hay ho gì, cuối cùng anh cũng đã chứng minh trước tôi một kiểu... yêu thức dụng.

      Quân Bảo điềm nhiên :

      -Yêu thực dụng ? Lại thêm một chuyện lạ em gán cho tôi nữa. Thôi cũng được. có lẽ tôi phải "rút kinh nghiệm" thật. Tôi hiểu ý em rồi. Tuy nhiên. điều hôm nay tôi muốn nói với em không phải là giải thích bất kỳ một ý nghĩ nào của em về tôi. Em muốn nghĩ sao cũng được.

      -Nếu vậy... thì giữa tôi và anh không còn gì để nói. Nãy giờ như vậy là tôi rất lụch sự với anh rồi. Xin anh hiểu chọ Ba tôi dạy là con gái không nên để cho ai nghi ngờ về hạnh kiểm của mình. Tôi muốn thử ngoan ngoãn một lần. Dù sao tôi cũng là gái sắp lấy chồng. Hiếu Dũng không thích cho tôi nói chuyện riêng với anh quá lâu như vậy đâu.

      Đốt một điếu thuốc khác, Quân Bảo hơi ngơ ngớ với chính những lằn khói do chính mình thả ra chúng bay từng vòng trong không gian nhạt nắng. Cổ họng không đắng, anh thong thả buông lời :

      -Một câu nói thật...hiền, thật ngoan. Và có lẽ là câu nói đầu tiên và duy nhất mà tôi nghe được từ miệng em. Xin lỗi em nghe, có lẽ tôi bậy thật. Nhưng suy cho cùng thì nãy giờ tôi chưa nói gì với em gọi là riêng tư cả. Đồng ý ?

      Nhất Phương im lặng. Cô bỗng nhìn Quân Bảo bằng tất cả những u uẩn giấu kín trong lòng. Trong khi đó thì giọng anh lại dững dưng, nguội lạnh pha chút cợt đùa :

      -Cũng như Hiếu Dũng của em. Tôi phải sắp đi xa đây. Ông bà ta từng dạy. Hôn nhân là chuyện quan hệ cả đời người. Gì chớ chuyệm này thì tôi nghe theo và không...ẩu. Bằng cớ là dù yêu em tôi vẫn muốn chúng ta phải tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa. Và bây giờ thì...chia tay không hận lòng, nhẹ nhàng và... vui vẻ đúng không nào ? Xem như tôi đã hiểu được cá tính của em rồi đó.

      -...

      -Tôi thật sự muốn đến để từ giả em. Dù sao thời gian tôi phải đi cũng...hơi lâu. Và dù sao... cũng có lúc mình từng yêu nhau mà. Bây giờ thì cuối cùng tôi cũng đã nói được lời chia tay giống như em.

      -...

      -Cám ơn em đã ráng im lặng. Ráng nghe nhữn gì tôi nói từ nãy giờ. Xin hết. Hứa dứt khoát từ nay sẽ không làm phiền em nữa.

      Quân Bảo đứng lên. Thái độ anh dứt khoát, bất cần. Anh quay gót bỏ vào nhà và bỏ lại cả một khoảng hụt hẫng, chơi vơi trong lòng của Nhất Phương.

      Trời ơi ! Đểu đến thế là cùng. Sao trời xui chi cô lại yêu anh đến thắt tim mình chớ hả ?

      Sẽ chia tay ? Ừ. Thì chia taỵ Cô biết Quân Bảo nói thật chớ không là những lời dấm dẳng, ngoa ngoắc giống như cô.

      Lạy trời ! Nếu bây giờ Quân Bảo quay lại. Chỉ cần anh cốc nhẹ vào đầu cô một cái, mỉm cười như đã hiểu thấu tim đen thái độ cong cớn của cô.

      Nhất Phương sẽ quên. Quên hết. Cô lại sẽ ngã vào lòng anh với cảm giác yêu thương, bay bổng. Một lần nữa anh hãy xác nhận chỉ yêu có cô thôi.

      Hoàng Khanh ngồi cắn cắn móng taỵ Cô cúi nhìn một cách thờ ơ mấy nhánh huệ đỏ cắm xen với lá ki thủy tùng. Từ hoa, trong chiếc bình lấp lánh ánh bạc toát lên một vẻ kiêu sa, rực rỡ và hào nhoáng.

      Nhưng dường như tất cả chỉ làm cho căn phòng khách vốn sang trọng ấy lại thêm vẻ trầm mặc, nhàm chán và buồn tẻ. Vẻ buồn tẻ không bao giờ thay đổi.

      Như mơ, Hoàng Khanh đã bước vào cuộc đời làm vợ. Và bây giờ sau tuần trăng mật là một nỗi tê đắng ngỡ ngàng để đối diện với cuộc sống đời thường. Cô bỗng như già đi để có thể lý giải những ngày tháng qua rồi. Dưới mắt của hết thảy mọi người. Hoàng Khanh đã là một người quá ư hạnh phúc. Cô có đủ tiền tài sắc đẹp với một cuộc hôn nhân vừa đôi phải lứa. Thống. Chồng cô là một người đàn ông trẻ. Anh điềm đạm, biết cư xử và tỏ ra rất chăm chút cho tổ ấm của đôi vợ chồng son mới cưới. Dù đã thành đạt. Nhưng Thống không có tính hống hách, kẻ cả, uy quyền và tự ban cho mình quá nhiều thứ như những người đàn ông nhiều tiền của. Anh rất ghét rượu chè và sự ăn chơi sa đọa. Thái quá như phần đông những thanh niên cùng tuổi. Bây giờ, lấy Thống làm chồng, không biết có phải là hồng phúc đối với Hoàng Khanh không nữa. Mẹ cô đã nói rằng :

      -Nếu con không lấy Thống. Mẹ nghĩ con sẽ không tìm được ai hơn nó nữa đâu.

      Hơn là hơn ở chổ nào ? Hoàng Khanh không biết. Với cô, sự lựa chọn và sắp đặt của mẹ đã làm cho cô quá mệt mỏi. Cuộc sống chung với Thống như vắng mặt sự ngân vang của một khúc nhạc du dương nào đó mất rồi.

      Từ nhà trong bước ra, bà Huyền đang thật quí phái và sang trọng với y phục định đi đâu đó. Bà hơi sững người khi phát giác ra sự có mặt của của Hoàng Khanh. Tròn mắt nhìn cô, bà buộc miệng :

      -Con về từ lúc nào sao không gọi mẹ. Thống đâu ?

      -Con mới về thôi. Gọi mẹ làm gì. Anh Thống đưa con tới đây. Tí nữa anh tới rước con. Ảnh dặn con nói mẹ cho ảnh ăn cơm chiều nay với.

      Bà Huyền cười nhẹ :

      -Vui vẻ chớ sao, sao con không xuống dặn vú Kê lo thêm thức ăn đi hả ?

      -Thôi kệ. Có gì ăn nấy đi mẹ. Ảnh đã là người nhà rồi chớ có còn là khách khứa gì đâu mà mẹ lo cho mệt.

      -Dù sao nó cũng là rễ mới. Con không muốn thì để mẹ lo. Nhưng này, mẹ nhắc con bí quyết để giữ được chồng cũng là biết nấu cho chồng những món ăn ngon đó nhé.

      Hoàng Khanh nhăn mặt. Vói cô, dường như những thứ ấy không còn là nỗi xao xuyến của những thầm lặng gởi trao. Một chút xót xa nào đâu vang lên tận đáy tim cô. Cô đang có với thống một cuộc hôn nhân với đầy đủ lễ nghi. Nhưng sự đầm ấm của cuộc sống lứa đôi dường như rất chông chênh, khập khễng.

      Chính trong những thứ gọi là hạnh phúc được mẹ cô vun vén cho quá đầy tràn Hoàng Khanh bỗng nhận ra cô đang rơi vào một tâm trạng hụt hẫng khác. Bây giờ đây, dù rất muốn, song hình như cô không tìm được sự che chở trong trách nhiệm làm chồng của anh nữa kia mà.

      Cô đã nhận lời lấy Thống khi trái tim u uẩn của mình như chết lạnh. Cuộc hôn nhân như mơ ấy đã đem lại cho cô một nỗi tê tái, bẽ bàng. Và giờ đây, cô như càng bị đánh thức bởi mội nỗi thất vọng xót xạ Năm lần, bảy lượt : Cuối cùng mẹ cô cũng đã chọn được chồng cho cô. Thống yêu cô giống như anh đóng kịch. Một sự thật đau lòng đến nực cười. Hoàng Khanh đang cúi mặt buồn. Thi bà Huyền đã trở ra. Bà có vẻ còn "mát mẻ" hơn cả tuổi thanh xuân phơi phới của Hoàng Khanh nữa, chiếc đầm màu sậm phủ gót, không tay, cổ khoét sâu đã làm cho vóc dáng đẩy đà của người đàn bà hơn bốn mươi như kêu hãnh với sự thành công chủ yếu trong cuộc sống. Hoàng Khanh bỗng hơi tê tái một chút. Sao đến bây giờ cô mới nhận ra cô có một trái tim yêu không giống mẹ. Cô yêu lãng mạn và thực tế trần trụi như giết chết mộng mơ. Giọng thanh thanh của bà Huyền vang nhẹ :

      -Mẹ dang định mang sang cho vợ chồng con ít tiền nữa đây.

      -Chi vậy mẹ ?

      -Muốn mở một thẫm mỹ viện lớn nhất nhì thành phố, ngoài thứ "vốn" tụi mình đã có được. Đó là bằng cấp của Thống. Sắc đẹp của con. Mặt bằng đang có, quan trọng hơn vẫn là tiền. Mẹ muốn chồng con sẽ mạnh dạn hơn trong việc làm ăn khi nó biết khả năng tài chính, mẹ sẽ giúp tụi con.

      -Nhưng ! Mẹ lấy đâu ra nhiều tiền quá vậy ? Chi phí, nữ trang cưới, vé du lịch cho vợ chồng con ở nước ngoài và cả một căn biệt thự riêng cho tụi con nữa. Con đã thấy chóng mặt rồi khi mẹ đã lo ngần ấy thứ.

      -Con khờ quá è Làm sao mẹ có thể để cho con vu qui với những sính lễ quá lèo tèo, xoàng xỉnh của nhà tra mang đến ? Nhà Thống thì không đến nổi. Nhưng nó là con cả, lại còn nhiều ah em, vừa mới tốt nghiệp ra trường. Thống không dòm ngó của cải nhà mình thật nhưng nó thương con. Và mẹ còn cách nào khác hơ là bù đắp. Cho nó cũng là con gái của mẹ thôi mà.

      Hoàng Khanh cúi mặt. Cô nén tiếng thở dài. Giải thích cách nào cũng không làm nhạt nhòa được ý nghĩ xót xa đã lẫn khuất ở lòng cô. Ở một khía cạnh nào đó. Hoàng Khanh hiểu xâu xa tấm lòng người mẹ. Nhưng sao lại bỏ tiền ra để mua cho con gái mình một người chồng. Một người chồng chỉ độc nhất cái bằng bằng bác sĩ. Anh ta có thật sự yê Hoàng Khanh không, không biết. Chỉ biết rằng cái sự thật trần như nhộng ấy dù có che đậy cũng đã hiển nhiên phô bày trước mắt mọi người. Và sao phải vậy. khi mà Hoàng Khanh đã trót lỡ yêu anh ta hay trót lỡ hư hõng gì đâu chớ ?

      Rồi cô và Thống sẽ có tình yêu thật sự với nhau không. Điều đó sao có vẻ hụt hẫng. Chông chênh và...mặc kệ quá chừng. Dù rằng cuộc sống chung thủy vừa mới khởi đầu. Và dĩ nhiên cô với Thống còn cả những ngày dài tháng rộng bên nhau nữa.

      -Con sao vậy Khanh ? Con có bệnh gì không ?

      Giọng mẹ vang vang làm Hoàng Khanh ngước vụt lên. Cô cười gượng gạo :

      Đạ không.

      -Vậy sao buồn ? Cuộc sống của con và Thống tốt đẹp chứ ?

      -Dạ, tốt đẹp.

      Hoàng Khanh nhỏ nhẹ trả lời như cái máy. Như bản tính cố hữu đã từng có ở cô. Bà Huyền bỗng soi mói nhìn sâu vào mắt cô, rồi gặng hỏi.

      -Vậy thì chuyện gì ? Mau nói thiệt cho mẹ nghe đi.

      -Không có chuyện gi hết. Thật mà mẹ. Con chỉ thấy... làm sao ấy khi trở về đây thăm mẹ mà không thấy Nhất Phương.

      Bà Huyền thở ra một cái. Bà buột miệng.

      -Ôi trời ơi ! Tưởng chuyện gì. Con dư hơi quá vậy Khanh. Tự nó muốn vậy. Ba nó cũng đành bất lực lên tiếng từ nó rồi mà. Nó ngu thì ráng chịu chớ ai chịu dùm cho được. Lâu lắc gì đó, tới chừng "nát bét" rồi, thàng nào cũng "đá đít" thì lại mò về chứ đi đâu mà con lo cho mệt ?

      Hoàng Khanh định nói gì đó với mẹ thì có tiếng điện thoại reo vang. Ngồi gần đó nên bà Huyền với tay bắt máy. Hoàng Khanh chăm chú nhìn mẹ. Cô bỗng nghe trái tim mình như đổi nhịp khi giọng bà Huyền to và rõ :

      -Dạ, Đúng rồi. Tôi đang nghe đây. Xin lỗi, đầu dây bên kia là ai vậy ?

      -...

      -Quân Bảo à. Tôi tưởng cậu đã quên luôn gia đình này rồi chứ. Sao hả. Có chuyện gì ?

      -...

      -Cám ơn cậu. Tất cả vẫn bình thường thôi Hoàng Khanh đã lấy chồng. Nó vừa trở về sau tuần trăng mật với chồng ở Thụy Sĩ.

      -...

      -Cám ơn. Tôi sẽ chuyễn lời chúc mừng đến vợ chồng nó.

      -...

      -Cái gì ? Cậu muốn gặp Nhất Phương à ?

      -...

      -Nó đâu còn ở đây nữa. Điều đó tôi nghĩ cậu đã biết rồi mà.

      -...

      -Cậu Bảo à ! Thật tình tôi không có ý xấu. Thương cậu như con nên mới nói câu này. Đàn ông chọn vợ cho phải đôi phải lứa. Rành rành ra đó. Con nhỏ Nhất Phương hư hỏng quá mức rồi.Tự nó tạo điều kiện cho cậu buông nó ra. Bây giờ tội tình gì cậu lo cho nó chi cho phiền phức vậy ? Nếu tôi là cậu tôi chẳng điên khùng nghĩ tới nó làm gì nữa. Con gái gì đâu mà hết biết.

      Không biết Quân Bảo nói gì. Nhưng qua cách nói chuyện của mẹ. Hoàng Khanh nhận rõ một điều là anh có vẻ muốn cắt đứt câu chuyện. Trong khi mẹ cô lại muốn nói lâu hơn và bà có vẻ vui vẻ lắm khi nói tới Nhất Phương , Hoàng Khanh bước tới bật ti vi. Cô ngồi rụt chân lên ghế nhìn màn hình một cách vô hồn. Cô không muốn để tâm tới những lời mẹ nói với Quân Bảo nữa. Mệt mỏi ! Héo rũ !

      Tự nhiên cô thấy cô thấy chán kinh khủng. Và như hãi hùng tại sao cô đã từng nghe lời mẹ hệt như một đứa trẻ ngoan, ý nghĩ buông xuôi cuộc sống nhu lớn dần trong trái tim mệt mỏi của Hoàng Khanh.

      Khá lâu sau, bà Huyền gác máy, bà mỉm cười nói với cô như về một nỗi tự hào của chính cuộc đời mình :

      -"Chưa thấy quan tài chư đổ lệ" mà. Hên cho con đó Khanh à ! Nếu trước đây Quân Bảo chịu cưới con thì mẹ cũng đồng ý rồi. Mẹ đâu ngờ nó "dại gái" đến vậy, trời ạ ! Lấy phải một thằng chồng như vậy chỉ thêm khổ đời của con thôi.

      oOo

      Quân Bảo về trước đúng ngay lúc giới kinh doanh đang sôi động lên về chuyện nhà doanh nghiệp Phương Nam bị phá sản. Sự việc xảy ra làm cả tinh thần lẫn thể chất của ông bị sụp đổ tới mức trầm trọng.

      Có lẽ điều đáng nói ở đây là trong hoàn cảnh như vậy, thì bà Huyền lại bỏ sang ở với vợ chồng Hoàng Khanh. Lý do bà phải phụ giúp con gái coi sóc trước sau trong nhà. Vì việc làm ăn của vợ chồng chúng nó quá bận rộn và phát đạt.

      Sự thật hiển nhiên là phải vậy. Không sớm thì muộn thì cũng phải đi đến kết cuộc đó đó thôi. Đâu phải ông Phương Nam không nghĩ tới tình huống xấu như bây giờ xảy ra ?

      Hôn nhân chấp nối của ông với bà Huyền đâu hẳn là tình yêu. Khi sống chung rồi, ông càng nhận ra rõ ràng điều ấy. Công bình mà nói. Sự nghiệp ông có được hôm nay cũng phải kể công của bà Huyền không ít. Đã vậy, bà và ông không có chung một đứa con nào. Suy cho cùng, nếu đúng như điều phê phán và nhận định khách quan của nhiều người, việc rút dần tài sản chung để xây dựng kinh tế riêng của bà Huyền cũng là lẽ thường tình. Bởi đó là cách bà làm để vun đắp tương lai cho đứa con riêng.

      Lý ra ông nên rạch ròi công bằng một chút. Ông đã không làm gì khác hơn và cảm thấy đã đủ khi cho mẹ con bà ăn ngon, mặc đẹp. Thì cứ để bà tự làm. Nhưng coi chừng rút cuộc người được hưởng mớ của cải đó không phải là Hoàng Khanh thì mới ngộ.

      Ông Nam chỉ buồn khi chưa thẳng tay, mạnh miệng với bà Huyền thì bà đã thản nhiên tỏ thái độ thách thức, rũ bỏ một cách cạn tàu ráo máng. Coi vậy, chớ làm sao ông bị sạt nghiệp được một cách dễ dàng. Ông cũng có con riêng thì ai cấm chúng được thừa hưởng sự nghiệp cả đời cha chúng gầy dựng chứ ?

      Dù bề ngoài lạnh lùng, cứng rắn, nhưng trong lòng ông rất thương đứa con gái út của mình. Nó đúng là bản sao cua mẹ nó. Thục Linh người đàn bà đã bỏ ông về bên kia thế giới.

      Dù mắng chửi Nhất Phương sao quá quắt, kỳ cục, ngang tàng, bướng bỉnh...nhưng ông thích lắm cá tính đó của cô. Phải nói là có lúc bực mình muốn điên luôn. Nhưng suy nghĩ đi nghĩ lại rồi cười. Chẳng phải ngày xưa ông yêu mẹ nó vì những cá tính làm ông điêu đứng ấy là gì.

      Là cha nên ông thương từng cái xấu của con. Nhưng chắc là khó có thằng con trai nào chịu nổi tánh nết đó của nó. Ông kỳ vọng nhiều ở Quân Bảo. Để rồi chính ông lại thất vọng vì sự "rút lui" lặng lẽ của anh.

      Trời ạ ! Nhất Phương mà chưa có đôi có bạn thì chắc là có phải sang thế giới bên kia lòng vẫn cứ phải canh cánh nỗi lo âu cho con gái.

      oOo

      -Cộc ! Cộc !

      Vừa mới kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người cha, Nhất Phương vội bước tới xoay nhẹ nắm cửa. Ngở bác sĩ đến nhưng hoàn toàn không phải vậy.

      Qúa sức tưởng tượng của Nhất Phương khi Quân Bảo đang đứng trước mặt cô. Anh có vẻ gầy đi và vẫn với dáng điệu thật bình thản, dửng dưng pha lẫn một chút ngông nghênh bụi bậm.

      Lặng người đi một lúc. Nhất Phương cúi gằm mặt xuống, môi cắn nhẹ. Cô không dự trù cho mình tình huống gặp gở lại Quân Bảo như vậy. Nên dường như vẻ ương bướng bỗng tan đi đâu mất. Tự nhiên cả người Nhất Phương như run lên vì chạm phải một luồng điện nhẹ.

      Dường như Quân Bảo cũng hơi bị choáng khi bất ngờ gặp lại cô. Anh đứng im một lúc nữa. Rồi hơi mỉm cười. Nói một câu khách sáo và xa lạ không chịu được :

      -Tôi đến thăm bác Nam, bác có đở tí nào không Phương ?

      Cũng như anh, cô đang cố tạo cho mình vẻ mặt lạnh lùng. Môi cong lên, rồi cô cũng chỉ nói được một câu lãng nhách :

      -Bộ anh không...đang ở nước ngoài sao vậy ?

      Vẫn bị đứng ở bên ngoài cánh cửa. Quân Bảo hơi khó chịu. Anh vắn tắ :

      -Tôi mới về khi tối. Tôi muốn hỏi em bác sao rồi.

      Xúc động bàng hoàng bất chợt vẫn cuốn Nhất Phương vào tâm trạng ngỡ ngàng. Cô cắn hẹ môi, trq1nh không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng vẫn có cảm giác rất rõ ràng là Quân Bảo sẽ sẵn sàng kéo cô tránh sang một bên để anh bước hẳn vào phòng. Và sự thật anh đã làm vậy dù Nhất Phương vẫn đang ở tư thế ...đề phòng.

      Cô quýnh quáng đẩy nhẹ anh ra, cố nhỏ giọng gần như muốn khóc :

      -Cám ơn anh đã đến thăm. Nhưng ba tôi vừa mới ngủ được.

      -Em không muốn ba bị đánh thức hay bực bội sự quấy rầy của tôi ?

      -Có thể cả hai.

      -Tôi biết tôn trọng giấc ngủ của người bệnh và tội gi phải mượn cớ đến thăm bác để gây phiền phức khó chịu cho em ?

      Anh hơi nhếch môi lên với một chút ngạo mạn và căm ghét. Rất điềm nhiên, anh nói tiếp :

      -Tôi thấy em có vẻ căng thẳng quá. Chắc là thức suốt đêm qua chớ gì ? Đi ngủ một chút đi. Tôi có thể thay phiên cho em suốt chiều nay.

      Nhất Phương tròn mắt nhìn Quân Bảo. Câu nói của anh làm cô hơi quê và hơi bị bất ngờ. Dù cô có thức suốt đêm qua với nỗi thấp thỏm lo cho bệnh tình của cha thật. Nhưng phải thức trên một chuyến xe tốc hành với lòng nguyện cầu sẽ trở về kịp lúc để gặp cha. Chỉ vì bức điện tín của chị Lam Phương đánh ra với những lời lẽ mưa găng sấm sét :

      "Nhà cửa tiêu tan. Cha hấp hối".

      Chị, Lam Phương.

      Lúc đó tâm trạng cô bị gằng xé lắm. Nhưng bây giờ thi tương đối ổn lại rồi. Hồi tối cô đã nghe chính miệng của bác sĩ đến thăm bệnh cho cha cô bảo là an tâm, không đến nỗi nào mà.

      Chắc chị Lam Phương giận quá nên mới... vậy. Mà nếu chẳng...vậy, có lẽ Nhất Phương đã chẳng trở về. Dù thật cô đã nhớ nhà và nhớ cha quay quắt.

      Thấy cô im lặng hơi lâu, Quân Bảo buột miệng :

      -Sao ? Có gi không ổn hả Phương ?

      Cô chớp mắt nhìn anh. Và bất ngờ bắt gặp ở anh một cái nhìn thật ấm nồng tình tứ làm cô bối rối hệt như lần lâu lắm rồi anh đã buột miệng nói với cô :

      -Dường như tôi đã yêu em !

      Đúng là lời tỏ tình "kiệt xuất". Tỏ tình mà vẫn giữ vẻ kieu ngạo và cứ như chọc vào tự ái của người ta.

      -...

      Rất muốn mở miệng để nói lại với anh một lời cạnh khóe cho... bỏ ghét. Nhưng Nhất Phương kịp nghĩ ra rằng sẽ...vô tác dụng. Chắc Quân Bảo đã hết yêu cô rồi. Cả năm nay anh cứ đoạn tuyệt hẳn với bao nhiêu kỷ niệm của một vòm trời bướm hoa hai đứa từng có với nhau. Hỗng lẽ anh tin rằng cô đã lấy Hiếu Dũng thật à ? Nếu vậy thì đúng là anh...ngốc quá. Mà cũng vô tình quá nữa.

      Phẩy taỵ Nhất Phương vội nói :

      -Không ! Không có gì.

      -Vậy thì em nên tranh thủ đi ngủ một chút đi.

      Rất muốn nói lời cảm ơn Quân Bảo và nhìn trả lại anh một cách dịu dàng. Nếu như anh đừng buột miệng nói thêm :

      -Không ngờ em cũng giỏi đó chứ, chịu ngoan ngoãn quanh quẫn bên ba lo chăm sóc cho ba như vậy là tốt quá rồi.

      Không hiểu sao Nhất Phương bỗng cảm nhận lời khen vừa rồi của Quân Bảo còn tệ hơn cả một lời xốc hông. Phát khùng lên, cô đổ quạu :

      -Anh thừa biết là tôi đâu được tích sự gì. Mấy hôm nay lo cho ba tôi là vú Khê, anh Thái Hoàng với chị Lam Phương đó chớ. Tôi mới ở xa về...cũng giống như anh vậy.

      Quân Bảo chợt vỗ trán một cái :

      -Tôi quên mất điềi đó. Em hạnh phúc chứ ? Ông xã không về cùng sao ?

      Nhất Phương bỗng ngẫng lên nhìn anh một cách ấm ức :

      -Anh thật sự quan tâm hay là muốn châm chọc, cạnh khóe tôi vậy ?

      -Chỉ là một lời thăm hỏi bình thường.

      -...

      -Em biết sao không ? Nhiều lúc buồn buồn nghĩ về em, về những ngày tháng đã qua rồi của chúng tạ Tôi cứ hay tưởng tượng. Bây giờ chắc em sẽ mập ra, sẽ đẹp hơn, chững chạc hơn và quyến rũ hơn. Không ngờ em lại... xuống dốc nhu vầy.

      Quân Bảo bỗng nói với vẻ mơ màng một chút. Hai tay anh xộc vào túi quần taỵ Mắt nhìn Nhất Phương một cách chăm chú, luẩn khuất một chút cợt nhả, sàm sở làm cô càng điên lên muốn tát cho anh một cái.

      Đúng ngay lúc đó chợt có tiếng của ông Phương Nam trở mình rên nhẹ. Nhất Phương chạy nhanh vào với chạ Cô thề với lòng sẽ có lúc ăn thua đủ với câu anh vừa mới "kê" cô với thái độ vừa rồi.

      Quân Bảo cũng bước nhanh vào phòng ông Nam. Ân cần như một đứa con hơn là một người khách, anh quỳ xuống sát mép giường lặng lẽ quan sát cha cô trong giấc ngủ. Và kéo lại cho ông tấm chăn vừa bị lệch.

      Thái độ đó của anh tự nhiên làm cơn giận đùng đùng trong lòng Nhất Phương như vụt tan đi. Cô vừa xúc động vừa tủi thân đứng nép sát chân giường, cắn cắn ngón tay mình.

      Nãy giờ cô rất muốn hỏi anh. Lần chia tay ấy với lời tuyên bố thẳng thừng cô sẽ lấy Hiếu Dũng làm chồng. Không biết Quân Bảo đã yêu thêm một người con gái nào nữa hay không ?

      Ai cấm anh điều đó chứ ? Anh mà ngừng yêu thì trời cũng sập.

      Một nỗi nhức lòng rớt nhẹ vào tim của Nhất Phương. Rồi cô không có thời gian suy nghĩ nữa. Bao nhiêu việc Quân Bảo đã "sai" cô khi cha cô vừa bàng hoàng mở mắt. Nào là pha nước nóng, lấy anh chiếc khăn sạch để lau mặt cho chạ Nào là soạn một bộ quần áo sạch và thoáng để anh thay ra cho bác khỏe. Rồi lấy thuốc, pha sữa, Biểu vú Ke hâm súp. Cô đã răm rắp làm theo mệnh lệnh của anh.

      Còn anh làm tất cả như một đứa con chăm sóc cha già trong cơn bệnh nặng làm Nhất Phương cứ lặng người đi với một nỗi xao xuyến ấm lòng. Cô bỗng cảm nhận một nỗi sâu sắc rằng. Có Quân Bảo mọi lo lắng trong cô như lắng xuống. Thậm chí, cô không phải lo gì cả.

      Tiếc rằng cô đã tự đánh mất tất cả rồi. Chỉ vì thái độ ngoa ngoắt, giận dữ một cách phi lý và nhất định hàng động cho đã nư mình.

      Rút cuộc...người điêu đứng là cô chứ chẳng phải ai khác.

      oOo

      Để hiểu hết một con người mình yêu, cũng đâu phải dễ dàng. Càng nghĩ. Nhất Phương càng nghe chua xót.

      Cô như vụt trưởng thành hơn sau những hành động nhất thời, xốc nổi, sau những biến cố của gia đình.

      Hơn một tháng trời cô phải ở nhà, không thể tiếp tục bỏ đi vì ba bịnh. Thỉnh thoảng Quân Bảo vẫn thường lui tới. Thái độ anh vẫn lạnh lùng, xa cách. Dù anh đã thừa biết rằng làm gì có chuyện cô và Hiếu Dũng cưới nhau. Vậy mà, anh luôn tránh mắt Nhất Phương, không thèm đá động gì tới chuyện tình cảm riêng tư thầm kín từng có giữa hai người.

      Đó là chỉ riêng mình cô. Chớ còn với ba, với anh Thái Hoàng hay chị Lam Phương anh tỏ ra rất thâm tình cởi mở. Hệt như những ngày anh vẫn lui tới nhà cô để xin...tìm hiểu.

      Hiểu được gì về nhau chưa thì chuyện đó đâu còn quan trọng nữa. Và xem như đã chấm dứt lâu rồi.

      Một năm qua Nhất Phương đã chịu được trước sự phải chấp nhận đó. Thì bây giờ vẫn thế. Có chết con ma còn đâu mà phải sợ. Cô sẽ xem như chưa từng có mặt Quân Bảo trong đời.

      Nhất Phương đã quá mềm yếu trong lớp vỏ cứng rắn của cô mà có ai nhìn thấy điều đó đâu nào ? Ngay cả người mà trước đây cô cứ ngỡ đã hiểu cô rất nhiều là Quân Bảo.

      Đúng là không làm sao để hiểu hết một con người. Chán !

      Cũng như ba cô - Nhất Phương không hiểu sao khi mọi chuyện đã xảy ra rành rành như vậy, vẫn chưa chịu ly dị và cứ để bà Huyền muốn đi, muốn về lúc nào trong nhà này tùy ý. Dù rằng cô thừa biết vị trí của bà ở nhà cô, và ở trong tim ba bây giờ đã khác.

      Nghe đâu nhỏ Hoàng Khanh với chồng sắp ly dị nhau. Chắc là vì chuyện đó mà dì Huyền không thể tiếp tục sống bên đó với con gái. Nhất Phương cũng hơi đâu mà ngạc nhiên, thắc mắc làm gi cho mệt. Bởi vì với một thằng đàn ông chỉ có vẻ bề ngoài nhu Thống, sờ sờ ra đó là một "trái tim đào mò" Cái mỏ của cải hắn cần khai thác đã tới đây rồi. Biết rằng "ngần ấy" là xong việc. Kết cục hiển nhiên đến thằng khờ cũng biết được kia mà. Có một điều lạ, là một đứa con gái tứ đức tam tòng cỡ Hoàng Khanh lại cũng dám "vùng lên" để sẵn sàng chấp nhận ly hôn. Mà thôi. Nghĩ lung tung làm gì nữa? Không thể khác khi sự thật muôn thưở vẫn xung đột vẫn không thể nào tránh khỏi với những sự kiện vốn dĩ nó đã rối mù, phức tạp rồi.

      Nhất Phương chán tới mức không còn muốn xen vào bất kỳ chuyện gì của gia đình. Cũng may là cô đã chập chững đi được bằng đôi chân của chính mình để sẵn sàng chuẩn bị những bước nhảy thoát xa cái tù túng, ngột ngạt đầy phiền toái này.

      Cô chỉ hơi buồn trước khi trở về đây, nói rõ quyết định tự lập một cách dứt khoát của mình, cha cô không đồng tình, cũng không phả đối. Dường như cho tới bây giờ ông vẫn nghĩ cô là một đứa con nít. "Chuyên môn" Của cô là gây nên bao trò xốc nổi. Nên ông không thèm có ý kiến gì lại hay hơn. Nhất Phương thấy tức kinh khủng.

      Đã vậy thì thôi. Ông còn tỏ ra muốn giữ quan hệ giữa Quân Bảo làm gì nữa ? Cái miệng ông từng thích Quân Bảo thì Nhất Phương biết rồi. Nhưng bây giờ mọi việc phải khác đi chứ. Hỗng lẽ vì một chút tình cảm thường tình mà anh đã dành cho ba trong lúc bệnh hoạn, ông lại cứ để cho anh ta lui tới nhà hoài sao chớ. Coi sao được ? Đúng là có bao giờ ba chịu nghĩ tới con gái của ba đâu ?

      oOo

      Nhất Phương buông rời hết mọi suy nghĩ...bẽ bàng. Một ngày mới lại sắp bắt đầu. Sáng nay cô phải đến công ty sớm. Tư liệu để báo cáo trong cuộc họp quan trọng cô đã phải thức tới khuya hồi tối này để lo chuyẩn bị cho giám đốc. Và bây giờ cô phải phụ sắp đặt và trang hoàng phòng họp nữa. Cô cũng...phải lo chớ bộ bỏ sao ?

      Giám đốc Triệu muốn mọi việc đều tươm tất. Vì buổi họp hôm nay sẽ có mặt vị tổng giám đốc trẻ, từ thành phố ra dự. Ông ta vừa "làm" một chuyến tìm hiểu về thị trường vải vóc của Việt Nam ở nước ngoài về.

      Thấy kệ ! Cô chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi. Chớ còn cái vị tổng giám đốc trẻ măng hay già quắt quéo thì chẳng có mắc mớ tới cô rồi. Nhất Phương chỉ cần tới tháng được lĩng lương, đủ nuôi thân và nếu may mắn có dư dã chút ít thì sẽ quậy một chút cho đỡ buồn, đỡ khổ.

      Cô không yêu Hiếu Dũng được. Cô cũng không Quân Bảo nữa. Nhưng không phải vì vậy mà Nhất Phương định là nữ tu đâu. Cô vẫn sẽ yêu. Và yêu mãnh liệt nữa đó.

      Ừ ! Mà biết đâu chừng, một vị tổng giám đốc trẻ nào đó, nếu ông ta chịu để mắt tới cô, và nếu trái tim cô chịu... rung đúng tần số...thì a lê ! Xáp vô liền. Để cho Quân Bảo biết. Và cũng...đường hoàng có một bến mơ với người ta phứt đi cho rồi.

      Thật ra, có đã chán những trò quậy phá và muốn từ bỏ cuộc sống bếp bênh này.

      oOo

      Xốx xốc lại mớ tư liệu theo đúng trình tự trong văn bản báo cáo cuộc họp, tự nhiên Nhất Phương có cảm giác như ai đó đang nhìn mình. Cô ngước vụt lên. Và đúng là có người nhìn mình thật.

      Anh đang đứng bên ngoài cánh cửa. Veston trịnh trọng trên người. Và gương mặt nghiêm nghị thế kia thì...lầm chết được. Khi cũng từng bụi như ai và cũng từng...chọc trời khuấy nước.

      Trái tim Nhất Phương bỗng như ngừng đập. Tuy nhiên cô vẫn ...đủ tỉnh táo để đọc được thật nhanh ở mắt Quân Bảo là một tia thú vị trước giương mặt ngệt ra chắc là ngộ lắm của cô.

      Không cần lên tiếng và cũng chẳng đợi mời. Quân Bảo bước thẳng vào phòng. Anh lên tiếng :

      -Không ngờ Phương làm việc ở đây ?

      Một câu nói chẳng có gì. Vậy mà vẫn làm Nhất Phương nổi nóng, cô đốp chát :

      -Vậy đã biết tôi làm việc ở đây rồi. Có gây phiền phứt gì cho anh không vậy hả ?

      - Đúng là em giàu tưởng tượng. Thật ra tôi chỉ đến đây để gặp giám đốc Triệu của em thôi.

      -Giám đốc Triệu đang bận chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng sáng naỵ Bộ lúc vào đây anh không được bảo vệ cho biết hay sao vậy ?

      -Tôi đã biết. Bởi vì tôi cũng nằm trong danh sách được mời tham dự cuộc họp mà. Tôi muốn gặp Triệu chẳng qua ...ngoài quan hệ trong công việc, tôi và anh ấy có quan hệ bạn bè. Tôi nghĩ là Triệu có mặt ở đây, nên mới... tranh thủ tí xíu. Khôngn ngờ lại phiền em. Xin lỗi nhé !

      Nói xong câu đó, Quân Bảo nhún vai một cái. Anh thản nhiên bỏ ra ngoài, không quên khép nhẹ cánh cửa lại cho cô.

      Nhất Phương mở lớn mắt, ngặc nhiên lẫn khổ sở. Tại sao Quân Bảo lại có mặt ở đây chớ ? Anh ta và giám đốc Triệu là bạn bè thật à ? Trời ạ ! Nếu vậy thì cũng đâu có gì ?

      Quả đất này sao mà hẹp quá !

      Nhất Phương đã muốn được thật sự đoạn tuyệt với những tháng ngày quạ Đoạn tuyệt luôn với gã con trai đã kiêu ngạo gieo vào trái tim cô bao nỗi nhói lòng không tên gọi.

      Cớ sao cô cứ phải gặp lại Quân Bảo hoài vậy không biết nữa. Trong khi anh cũng đâu muốn thấy mặt cô. Trái tim vừa tưởng được yên tỉnh, được ru êm, được lảng quên, thì chính anh, chính sự có mặt của anh, chính tia nhìn vừa nồng ấm vừa khinh bạc, vừa gần gũi, vừa cách vời của anh lại khuấy động, lại xốc tung tất cả trái tim vốn dĩ rất đa cảm của cô rồi. Chính những câu nói vừa tế nhị nồng nàn, vừa ngạo mạn của anh lại xoáy mạnh tim cô một cách quay quắt, điên đảo và chếch choáng đến thế.

      Trời ạ !

      oOo

      Có kêu trời thì sự thật cũng ngoài tưởng tượng của Nhất Phương rồi. Cũng nào thấu được tới trời ?

      Tổng giám đốc có mặt trong cuộc họp sáng hôm ấy ở công ty không ai khác hơn là Phan Quân Bảo. Suốt buổi họp hôm ấy Nhất Phương cứ như ngồi trên đống lửa.

      Để rồi cuối cùng bây giờ cô chợt nghiền ngẫm ra một sự thật tức cười lẫn đau lòng. Cô đã hiểu vì sao giám đốc Lưu Thành Triệu đã mò tới tận trường cô để xin cô về cho công ty ông ta bằng được. Cô đâu phải là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc. Lại càng bị chìm lỉm giữa biển đời tạp nhạp. Thì ai mà để ý tới "tài năng còm" của cô làm gì ? Tiếc rằng, dù rất nhạy cảm, Nhất Phương cũng không thể nào nhận ra sự sắp đặt từ đầu của Quân Bảo, và gián tiếp được sự tiếp sức, đồng tình của ba cô.

      Cuối cùng thì Nhất Phương cũng có hay ho gì đó. Cái gì như tức tưởi, nặng nề vẫn đè nặng tim cô. Vô tình cô đã đặt đời mình vào tay Quân Bảo. Tối nay, không chịu được với những cồn cào xạu xé, Nhất Phương dắt xe ra phố, không hiểu sao trong những lúc buồn chán như vậy, gợi lên trong tim Nhất Phương vẫn là hình ảnh một gia đình. Tại sao cô và Quân Bảo lại không thể quan hệ với nhau, là của nhau được chứ ? Càng nghĩ, Nhất Phương càng thấy buồn và bế tắc, cái bế tắc của cô gái nhận ra chân dung tình yêu trong nỗi hụt hẫng.

      Khuya, dắt xe về khu nhà tập thể ở xéo cổng công tỵ Nhất Phương bỗng nghe tim mình đập thình thịch. Cô vừa đọc được bảng số xe của chiếc Dream dựng chênh chếch bên gốc sứ trước sân. Dường như trong trăm ngàn cái thú thích đổi mới của Quân Bảo, lại không có cái thú đổi xe mới lạ. Anh tới đây có việc gì mà khuya khoắt thế này ?

      Nhất Phương còn đang ngơ ngác thì dã thấy anh bước ra. Điếu thuốc kẹp hờ giữa hai ngón tay anh được "tranh thủ" đưa lên miệng rít thêm một hơi nữa rồi mới quẳng đi. Anh đang bước về phía cô. Quần Jean, áo pull với mái tóc bồng bềnh phiêu lãng làm anh như trẻ hẳn ra. Mà chắc một điều là. Dù anh trẻ hay già vẫn đủ sức làm trái tim Nhất Phương chao đảo. Hôm qua, bây giờ. và chắc là mãi mãi.

      Khi Quân Bảo đặt tay lên vai cô, mắt âu yếm nhìn cô thì nhất Phương không còn đủ sức...ương bướng nữa. Gịong anh vẫn nhẹ như một lời ru, một lời thì thầm trong gió đêm thật hiền hòa :

      -Em đi đâu về mà khuya vậy, Phương ?

      - Đi vòng vòng phố chơi cho quên ... buồn.

      -Quên...được chứ ?

      Quân bảo nhìn sâu hơn nữa vào mắt cô. Không hiểu sao Nhất Phương bỗng nghe miệng cô đắng ngắt. Dù tối nay cô hoàn toàn không hề thưởng thức một giọt cà phê không đường nào cả. Nhếch môi, Nhất Phương nói một cách mệt mỏi :

      -Có lẽ...được. Nhưng quên chưa được bao nhiêu đã lại gặp chuyện bực mình.

      -sao nữa ? Ai chọc giận em à ?

      -Không ! Lâu rồi, tôi chảng hơi đâu mà giận người dưng. Chỉ vì chiếc xe mắc toi này, tự nhiên phát trở chứng làm tôi dẫn bộ muốn đứt hơi luôn vậy đó.

      Cô không hay mình trao xe cho Quân Bảo tự lúc nào. và chậm rãi bước theo anh. Liếc cô một cái, Quân Bảo cười đắc ý :

      -Hèn gì, anh phải đợi em lâu gần chết.

      Nhất Phương bỗng buột miệng :

      - Đợi tôi chi vậy ?

      Cô liếc về phía Quân Bảo. Anh lại nhìn thật bạo vào mắt cô. Không trả lời, Quân Bảo hỏi gặng :

      -Em vẫn thường đi chơi một mình những lúc buồn như vậy à ? Đi một mình không chán sao ?

      Nhất Phương đã định cong môi lên. Nhưng cô kịp nghĩ thái độ như vậy thật ra cũng đâu có dễ chịu chút nào. bây giờ cô đã chững chạc hơn để biết nhìn lại những dỗi hờn ngoa ngoắt của mình.

      Quân Bảo nhẹ giọng :

      -Em có thấy em đã phải sống hơi lung tung gần như mất cả phương hướng hay không. Anh thấy đã đến lúc chúng ta cần có một quyết định dứt khoát rồi đó Phương ?

      -Về chuyện gì cơ ?

      Nhất Phương chợt run giọng hỏi. Cô moi chùm chìa khóa từ chiếc xắc tay ra. Quân Bảo dành lấy và mở cửa. Anh im lặng không nói gì nữa cho tới lúc cánh cửa được mở ra. Phòng của Nhất Phương ỏ tầng dưới và sát chân cầu thang. Cô hơi quạu khi thấy đầy những đầu lọc thuốc lá ai vứt bừa ra đó. Nhưng rồi chợt nhớ. Chắc Quân Bảo đã ngồi đây và đợi cô lâu lắm. Nếu biết tối nay anh đột ngột đến đây, chắc là Nhất Phương không đủ sức để đi long nhong rồi. Cô sẽ ở nhà để nói chuyện với anh.

      Nhiều lúc cô vẫn hay bần thần tự hỏi mình. Trong một căn phòng riêng tư, ấm cúng thế này. Nếu như Quân Bảo, cô và anh sẽ nói gì với nhau và làm gì nhỉ ? Hẳn là phải tuyệt vời, thú vị lắm.

      Cô bước vào phòng bật đèn lên. Quân Bảo dắt xe vào cho cô. Anh lia mắt một lượt khắp phòng. Rồi tự nhiên, rất tự nhiên ngồi xuống một mép giường của Nhất Phương. Vẻ mặt anh đăm đăm khó hiểu.

      Nhất Phương vẫn im lặng. Vẻ mặt của anh làm cô không chịu nổi nữa. Dường như hết biết nói gì, nên Quân Bảo nói đại :

      -Sáng mai anh sẽ sửa xe cho em. Còn bây giờ cho anh xin ly nước đi Phương. Chờ em đến khát khô cả cổ rồi.

      Nhất Phương vui vẻ rót nước cho anh. Uống xong trả lại cho Nhất Phương chiếc ly với ba tiếng "cám ơn em" ngọt xớt, Quân Bảo chợt hơi ngửa mặt và chống tay ra phía sau thở một hoi dài khoan khoái. Anh nói :

      -Ước gì căn phòng này của anh và em thì lý tưởng quá Phương nhỉ ? Anh sẽ yêu em đã thèm luôn.

      Cô chợt đỏ mặt trước ước mơ bất tử của anh nên tròn mắt hét :

      - Đừng có mà sàm sở quá không được đâu nghe. Về đđợc rồi ông tổng giám đốc ạ ! Tôi không muốn sáng mai cả công ty nhìn đăm đăm vào tôi để chỉ trỏ, xầm xì thứ đó đâu nghen.

      Quân Bảo hơi chướng mắt lên. Cái nhướng mắt muôn thưở của anh mà. Nó vừa mạnh bạo, vừa bởn cợt, vừa điềm tĩnh, vừa thấu suốt...Bây giờ, trong một khung trời bất ngờ yên tĩnh này, cái nhìn đó của anh chợt làm Nhất Phương muốn buông trôi tất cả theo giòng cảm xúc ồ ạt trong lòng. Cô gần như không chịu nỗi nữa.

      Quân Bảo chợt cười một cách hồn nhiên :

      -Anh chắc là em hết giận anh rồi. Hết ghét anh rồi phải không Phương ? Em chịu hòa với anh anh ? Giận thêm nữa không ...chịu nỗi đâu.

      Anh nắm bàn tay đang run run của cô :

      -Cũng như lần đó, anh giận tới có thể giết em được lận. Nhưng rồi... anh cũng đã thôi giận.

      Nhất Phương chợt muốn khóc. Cô nũng nịu bất ngờ nói một câu thật là ngoan :

      -Xin lỗi... Em...Quân Bảo, anh hết giận em thật rồi ư ? Thế mà cứ tưởng đã vĩnh viển...



      Không kìm được nữa, Quân Bảo chợt cúi xuống đôi môi hé mở của Nhất Phương thì thầm :

      -Từng có lúc anh nhớ em dến phát điên lên được.

      Giọng Nhất Phương cũng chợt nhẹ như sương :

      -Em cũng vậy.

      Quân Bảo chợt cười :

      -Thế thì tốt quá. Anh nghĩ đã tới lúc em...đòi lấy chồng được rồi. Lần này nhất định ba sẽ bằng lòng nga. Và nhất định em cũng sẽ không bị đòn đau như những lần trước kia nữa.

      Nhất Phương mím môi, cô chợt đấm túi bụi vào ngực anh làm anh phải bậm môi giữ tay cô lại, gằn giọng :

      -Nhưng nên nhớ...làm vợ anh mà cứ dữ dằn như vậy. Anh sẽ chẳng ...nhẹ tay đâu.

      Đúng là Quân Bảo sẽ không nhẹ tay thật. Bằng cớ là...chỉ mới sơ sơ mà cô đã bị anh làm đau gần chết rồi nè.

      Biết làm sao bây giờ khi định mệnh đã chọn anh và cô. Và khỏi phải nói. Nhất Phương cũng đã hiểu rằng những cái gai ương bướng của cô đã Quân Bảo lần lượt bẻ gãy hết tự lúc nào rồi. Tự lâu rồi, cô đã không còn muốn làm cho anh bị đau khổ nữa.

      Với điều kiện...Quân Bảo mãi mãi phải duy nhất là của riêng cô. Không khác được. Anh đừng hòng léng phéng nữa một khi đã biết rằng cô ghen dữ dội thế nào rồi.

      "...Biết người... biết ta " mà. Trong tình yêu cũng vậy. Có cho... có nhận...chớ nếu như "yêu là chết trong lòng một ít" thì yêu nhau làm gì để phải thiệt thòi ?

      Cũng đừng vội mừng vì tưởng rằng anh đã có cách riêng để trị được cô. Chưa chắc ! Con gái khi yêu... kỳ lắm. Sẽ có lúc hiền như ma cô ( ủa lộn như ma-sơ). Và cũng sẽ có lúc dữ như bà chằn đó. Quân Bảo ạ !


      Hết

      #18
        SBC 14.02.2006 12:56:46 (permalink)
        Thỏ Lỳ ới ời
        Hồi sáng này có người bạn từ VN qua, cho Kên mí con khô mực , ngon bá cháy luôn, đem biếu cô Thỏ lại một con. HỎNG BIẾT CÔ THỎ CÓ THÍCH ĂN KHÔ MỰC KO NỮA

        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9