Thơ Lê Vũ Hùng
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 40 bài trong đề mục
yeutholvh 07.02.2006 12:40:16 (permalink)
Tập “Thơ Lê Vũ Hùng”: Hai giọng điệu - một tâm hồn
Thứ ba, 1/6/2004, 07:37 GMT+7

Lần đầu tiên tôi nhận một tập thơ mà không có chữ ký tặng của tác giả, đó là tập “Thơ Lê Vũ Hùng” vừa do Sở Giáo dục - Đào tạo Đồng Tháp ấn hành, vì tác giả đã qua đời. Vì vậy, khi cầm tập thơ trong tay, một niềm xúc động tự nhiên dâng trào. Tôi nhớ về Lê Vũ Hùng thời còn là học sinh ở Sóc Trăng, khi là Chánh văn phòng UBND tỉnh Đồng Tháp, Giám đốc Sở Giáo dục - Đào tạo Đồng Tháp, rồi Thứ trưởng Bộ Giáo dục - Đào tạo. Để kỷ niệm 1 năm ngày mất của anh, nhà thơ Trần Quốc Toàn, tạp chí Thế Giới Mới, từ nhiều tháng trước đã đi nhiều nơi vận động những người quen biết Lê Vũ Hùng viết về anh cho một quyển kỷ yếu. Quyển sách ấy chưa phát hành, thì tập “Thơ Lê Vũ Hùng” như một nén nhang thắp nhân kỷ niệm ngày giỗ thứ nhất của anh trong những ngày đầu tháng 6 tới.

“Thơ Lê Vũ Hùng” gồm có hai phần, thể hiện hai giai đoạn thơ và được sắp thứ tự theo thời gian sáng tác của anh. Vì thế nó giúp ta cảm nhận được thế giới nội tâm của anh qua các thời kỳ sống cũng như cho thấy sự “chín” dần lên của từng bài thơ về sau của anh. Nếu như bài “Người em Mỹ Xuyên” sáng tác đầu tay (?) lúc 16 tuổi - năm 1968, cho đến bài “Gửi người em hậu chiến: sáng tác năm 1973, ta thấy một Lê Vũ Hùng của thời cắp sách đến trường: học tiểu học ở Phong Điền (Cần Thơ) quê nhà, trung học ở Sóc Trăng và đại học ở Cần Thơ. Đó là thời Lê Vũ Hùng mới bắt đầu đến với thơ trong nhóm Khuôn mặt học trò (Sóc Trăng), là “Chút trần tình” với bè bạn, với tình yêu và cuộc đời. Thời kỳ này, Lê Vũ Hùng có thơ đăng báo không nhiều, nhưng vẫn tạo được một vị trí nhất định trong lòng bè bạn. Là học sinh nên ngôn ngữ, cách diễn tả trong thơ của Lê Vũ Hùng, cũng như các bạn trẻ khác khi tập tễnh làm thơ, đều chưa được “cứng tay”. Ta thấy ở đó phảng phất phong cách của Thơ mới, và qua thơ Lê Vũ Hùng, thỉnh thoảng người đọc còn thấy âm hưởng của một nhà thơ người Rạch Giá: Kiên Giang - Hà Huy Hà. Đó là giọng điệu giản dị, chân chất, đáng yêu của người đồng quê Nam bộ, tạo cảm tình với những con chữ hiền hậu, dễ thương: héo queo, buồn hiu, buồn thiu, mút đường, quèn... Cũng như khá nhiều người tuổi trẻ làm thơ lúc bấy giờ, ngoài những dòng thơ tình, Lê Vũ Hùng cũng có khá nhiều bài tỏ rõ thái độ của mình trước cuộc chiến tranh phi nghĩa do Mỹ - ngụy gây nên. Điều mà lúc ấy người ta gọi là “thân phận - tình yêu và chiến tranh”...

Bặt đi thời gian, mãi đến khoảng 1990 tôi mới được đọc bài thơ “Bộ nhớ” của Lê Vũ Hùng trên tạp chí Thế giới mới. Tôi hoàn toàn bất ngờ vì giọng điệu thơ anh đã hoàn toàn đổi khác. Đó là một Lê Vũ Hùng trưởng thành trong thơ ca. Vài năm sau, tôi còn có dịp đọc một hai bài thơ gì đó của anh trên tờ nội san của Sở Giáo dục - Đào tạo Đồng Tháp, khẳng định suy nghĩ của tôi về thơ anh. Bây giờ, qua phần “Nỗi nhớ” trong “Thơ Lê Vũ Hùng” (16 bài) tôi càng thấy điều mình suy nghĩ là đúng: Lê Vũ Hùng đã tiến một bước dài trên con đường thơ mà anh rất đỗi yêu thích. Tuy nhiên, anh hiếm khi gửi thơ đăng báo, cho nên ít người biết đến có một Lê Vũ Hùng làm thơ. Những bài thơ giai đoạn sau này của Lê Vũ Hùng gây xúc động mạnh trong người đọc vì ngoài việc thể hiện ý tứ sâu sắc còn được diễn tả xúc động một cách kỹ thuật. Ta vẫn thấy một Lê Vũ Hùng khiêm nhường nhưng đầy tình cảm với các bạn đồng nghiệp quanh mình, với những con người anh gặp, những người bạn mà anh hằng quý trọng, những nơi chốn anh đã đi qua... Đó là một Lê Vũ Hùng chân chất của một con người Nam bộ đáng yêu!

“Thơ Lê Vũ Hùng”, tập thơ mỏng nhưng sao nặng quá nghĩa tình - nghĩa tình gặt được từ những mùa tình cảm mà Lê Vũ Hùng (1952-2003) đã gieo trước đây.

PHÙ SA LỘC

(Báo điện tử Cần Thơ)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2006 05:16:09 bởi yeutholvh >
#1
    yeutholvh 07.02.2006 12:49:32 (permalink)
    NGƯỜI EM MỸ XUYÊN
    Gửi T.T
    -1968-

    Mắt em buồn và dáng em xinh,
    Xứ sở dầu sao cũng ngọt tình.
    Em - kẻ tha phương - đồng cảnh ấy,
    Ngọai già lần chuỗi nguyện thanh bình.

    Rồi em từ chỗ không quen biết,
    Đã đến cùng anh một sớm chiều.
    Mưa nắng hai mùa ươm mộng đẹp,
    Mình về xua đuổi bóng cô liêu.

    Và mấy năm thương em Mỹ Xuyên,
    Mùa thu đánh rối tóc em huyền.
    Hoa cười cho thấy trời xuân hạ
    Cho máu hồn rơi ướt trái tim.

    Phân nửa cuộc đời trao gửi em,
    Từ hôm tóc chải rẽ đôi miền.
    Anh thương, anh nhớ hòai trăng mộng,
    Cô gái lai hiền Việt gốc Miên.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2006 05:22:00 bởi yeutholvh >
    #2
      yeutholvh 07.02.2006 13:01:46 (permalink)
      CON GÁI THẦY TÔI
      1969
      Kính dâng thầy P.V.H
      và Em ngày xưa


      Như nắng trong lòng anh mới lên,
      Thầy cho hai đứa được ngồi bên.
      Anh nhìn nét mặt hừng đông sáng,
      Bỗng thấy thẹn thùng nơi mắt em.

      Rồi những bài nào không hiểu rõ,
      Thì em - thầy bảo - hỏi nhờ anh.
      Từng câu, anh chỉ từng câu một,
      Em gật đầu, thưa đã hiểu rành.

      Mười mấy năm rồi xa bảy tuổi,
      Hoài hòai vẫn nhớ lớp tư thôi.
      Lớp tư ngồi cạnh con thầy giáo,
      Hãnh diện trong anh suốt một đời.

      Từ nề nếp đó, em khôn lớn,
      Ngôn, hạnh, công, dung đã thấm nhuần.
      Mấy bận anh về ngang phố quận,
      Trong em đằm thắm, đẹp vô chừng.

      ANh sẽ vào lâu đài thuở ấy,
      Sẽ ngồi bàn nhứt lớp tư "bê".
      Hình dung đôi mái đầu chăm chú,
      Và khóc thương mùa thơ ấu đi.

      Em hỡi ! Em là con gái thầy,
      Van em đừng chấp cánh cò bay.
      Trong hồn anh dựng rồi hôn lễ,
      Chờ đón em vào ngõ trúc mai.

      Em ngồi bên anh như ngày xưa,
      Anh thương em lễ nghĩa dư thừa.
      Thầy ơi ! Con nguyện đời con sẽ...
      Dìu dắt em hòai như thuở xưa.



      #3
        yeutholvh 07.02.2006 13:12:29 (permalink)
        BÃI XÀU VÀ NHỮNG NGÀY KHÔN LỚN
        1969

        Ở đó mắt anh mù khói thuốc
        Những lần bè bạn khóc bên nhau.
        Cuối năm có đứa xa trường học,
        Mơ ước dường như cũng vẫy chào.

        Trong một vài đêm sao nói hết,
        Đèn khêu dầu cạn gối tay nằm.
        Trăm thằng tuổi trẻ, trăm tâm trạng,
        Thân phận tình yêu với chiến tranh.

        Rồi cũng về chung đường lối ấy
        Từ thắng mười tám, đứa hai mươi
        Em ơi, tháng chạp lo rầu quá
        Chẳng biết sang năm đổi cuộc đời.

        Nước chảy về đâu, sông Mỹ Xuyên?
        Cho ta giũ hết những ưu phiền.
        Hãy trôi ra biển trôi ra biển,
        Còn lại mình ta phận cỏ quèn.

        Thôi nghĩ về anh, thôi xót đau,
        Tay căng biểu ngữ ở trên đầu.
        Thời "muôn năm" cũng thời "đả đảo"
        Nghĩ thế nào em? - Biết nghĩ sao !

        Mười sáu, nhà quê lo cưới vợ,
        Sống bằng thửa ruộng với đôi trâu.
        Người ta coi vậy bình yên quá,
        Còn phận mình đây biết thuở nào.

        Bãi Xàu và những ngày khôn lớn,
        Anh đứng trên cầu ngó xuống sông.
        Thân phận đang nằm trên đất lún,
        Hình như con nước lớn trong lòng.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2006 05:22:25 bởi yeutholvh >
        #4
          yeutholvh 07.02.2006 13:19:12 (permalink)
          NỖI NHỚ SA ĐÉC
          1991
          Tặng bằng hữu ở Sa đéc (Đồng Tháp)

          Ta đâu làm cánh chim bay hòai
          Vườn cây xanh ơi ! Dòng sông dài...
          Một bước đi, lòng nghĩ ngợi,
          Mười lăm năm nào chỉ đắng cay.

          Rất đỗi thân quen từng buổi sáng,
          Mỗi ngõ đường nhớ dáng người đi.
          Chẳng chào mà thấy đâu xa lạ,
          Thị xã như vòng tay ôm ghì.

          Tết năm nào xa nhà rơi lệ,
          Với quê ta bao nỗi niềm riêng.
          Xuân đến lại nghe lòng rưng rức,
          Sa Đéc dội vào ta trái tim.

          Đời ta, một dòng sông nổi nhớ,
          Đưa em về qua mỗi bến bờ.
          Lại thấy nỗi niềm riêng chất chứa,
          Khi rời Sa Đéc sớm tinh mơ.

          #5
            yeutholvh 07.02.2006 13:24:15 (permalink)
            VỚI BẠN CŨ
            1998
            Riêng tặng họ Trịnh và Giang

            Đâu phải tự dưng mà bật lệ
            Hỡi thằng bạn cũ phận lao đao.
            Bao phen tìm kiếm nay vừa gặp,
            Mấy thoáng lòng ta nghiêng nghiêng chao.

            Bè bạn lìa xa ta nhớ lắm.
            Cánh bèo trôi dạt cuối quê xưa.
            Từ một phương trời riêng lồng lộng,
            Đọng phía hồn ta bao nắng mưa.

            Nhớ thắt lòng - hàng cây lối cũ,
            Bóng dáng em giờ trôi xa lâu.
            Một chút gì như vương tiếc nuối,
            Ở bạn và ta chờ mong nhau...
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2006 18:16:58 bởi yeutholvh >
            #6
              yeutholvh 07.02.2006 13:38:15 (permalink)
              BUỔI SÁNG SỚM Ở KHU TẬP THỂ
              1980
              Tặng khu tập thể
              Trường PTTH Đồng Tháp


              Bác Ba dậy trước tiếng nhạc đài,
              Gọi mấy thanh niên ra thể dục.
              Chẳng biết gà ai kêu cúc cúc,
              Mấy thầy cuối dãy : cười, vươn vai.

              Hương nối chà tre thêm đọt mướp,
              Cô Tâm ngồi đếm lá khoai mì.
              Mười bốn gà con vù xuống ổ,
              Trần Quang se thuốc hút - cười khì.

              Heo nhà Lưu Bình táp sòng sọc,
              Ngỗng nhà Hà Tòng kêu inh tai.
              Luân ngồi bó gối coi gà ấp,
              Bé Ly, Nhơn Ái chạy loay hoay.

              Chàng Đua tắm sớm, khăn vắt vay,
              Vũ Thắng ngồi chăm chú soạn bài.
              Chị Tài đi chợ về nhanh thật :
              - Ai gửi mua gì đến lấy đây !

              Mấy thầy ngồi bờ ao cá phi,
              Hỏi nhau sáng nay lên mấy tiết.
              Sương sắp tan dưới làn cỏ biếc,
              Các thầy giục nhau : uống cà phê.

              Quốc Khang, Nhơn Ái đi nhà trẻ,
              Gọi vang Thụy Anh đi luôn thể,
              Thầy trống tiết đầu ngồi ung dung.
              Việt Yên còn ngậm nguyên bình sữa.

              Sáng sớm ở đây ngày mỗi ngày,
              Đơn giản vậy thôi mà nhớ lạ.
              Mấy lúc đi xa luôn mấy bữa,
              Trong về như thể ngóng trong ai...


              -------------------------------------------------------------------------------------------------
              Ghi chú : Trong bài thơ, tên riêng là tên của các thầy cô, con cái của các thầy cô sống trong khu tập thể.
              #7
                yeutholvh 07.02.2006 13:53:02 (permalink)
                EM QUA ÁO LỤA VÀNG THƠ PHÚ
                1971

                Dòng tóc buồn em lạnh chớm đông,
                Hồn ta nghiêng lệch sớm mai hồng.
                Nhìn trang vở mỏng thương tay nhỏ,
                Bỗng thắt lòng đau chút ước mong.

                Hằng buổi lắng hồn mơ diễn sử,
                Rất thầm một nhánh cỏ khô đau.
                Em qua áo lụa vàng thơ phú,
                Ta nhịp đầu ngâm khúc ả đào.

                Ta sẽ đề thơ từng bước nhỏ,
                Gửi người thương ngỡ cách nghìn sông.
                Ôi ta mấy dạo hồn phiêu lãng,
                Chén rượu nồng, thêm chén rượu nồng.

                Ta sẽ ngồi ngâm thơ suốt buổi,
                Nhìn em mim mím chót môi cười.
                Bỗng dưng ta thấy lòng đông lạnh,
                Ôi mắt em sầu thu chửa vơi.

                Sẽ đón em từ Hoàng Hạc Lâu,
                Dìu nhau êm thắm mộng Dương Châu.
                Bâng khuâng ta gọi hồn thơ cũ,
                Gọi suốt đời mơ giấc mộng đầu.

                Cuối giảng đường nghe đau ghế quạnh,
                Thầm ru em chớm nụ hồng đào.
                Giờ tan bước nhỏ, lòng thơ thẩn,
                Muốn đợi em về chung lối nhau.

                Vẫn lặng chiều nhìn em vỗ cánh,
                Vời xa đôi kính cận u buồn.
                Vời xa áo lụa vàng thơ phú,
                Sỏi lượn vào tim một gã Mường.

                "Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
                Đào hoa y cựu tiếu đông phong" (1)
                Tay che mù bụi chiều hiu hắt,
                Chợt nhớ khôn nguôi buổi sớm hồng.


                --------------------------------
                (1) Thơ Thôi Hộ.
                #8
                  Fee 07.02.2006 15:28:49 (permalink)


                  Trích đoạn: yeutholvh


                  ...
                  Sứ sở dầu sao cũng ngọt tình ---> Xứ sở..
                  ....

                  Phân nữa cuộc đời trao gửi em--->Phân nửa..


                  #9
                    poetry 09.02.2006 06:37:51 (permalink)

                    Do sự cố nên diễn đàn VN Thư quán đã bị mất bài trong khoảng thời gian từ 14:30 ngày 07.02.2006 đến 6:00 ngày 08.02.2006.

                    Thay mặt ban quản trị VN Thư quán, thành thật cáo lỗi cùng các bạn.


                    Thân ái,
                    Mars


                    Vậy là hôm qua giờ mình ngồi post một lọat thơ đã tiêu hết ! phí công thật ! Kể cả đăng ký thành viên, hôm nay phải đăng ký lại !
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2006 06:41:17 bởi poetry >
                    #10
                      poetry 09.02.2006 06:40:21 (permalink)
                      NỖI NHỚ

                      Nhớ cả đời ta tuổi ấu thơ
                      Dòng kinh Xẻo Của ấm đôi bờ
                      Nhà ai khói bếp chiều nương náu
                      Những áng mây về trôi vẩn vơ.

                      Ơi những hàng cau, bóng mẹ già
                      Trải đời theo lắm nỗi can qua
                      Em từ độ ấy xuân đang tới
                      Cho má hồng tươi những nụ hoa.

                      Đầu hôm tiếng cuốc - nhịp cầu tre
                      Vọng mãi hồn anh rực nắng hè
                      Ơi mái chèo xuôi về xóm nhỏ
                      Nhớ người em gái đẹp miền quê.

                      Câu chuyện dài như tiếng võng đưa
                      Đêm nằm - bên ngọai - cuộc đời xưa
                      Bài học đầu tiên : nhân, lễ, nghĩa

                      -1989-
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2006 05:24:46 bởi poetry >
                      #11
                        poetry 09.02.2006 17:53:39 (permalink)
                        GỬI NGƯỜI EM HẬU CHIẾN

                        Buổi sáng thay vì nghe tin chiến sự
                        Ta sẽ ngồi thanh thản đọc thư em.
                        Hút điếu thuốc và ngâm thơ thật nhỏ,
                        Cười vu vơ ngắm hoa lá bên thềm.

                        Tim sẽ tươi lên má hồng tuổi trẻ,
                        Hát trong hồn êm dịu những tình ca.
                        Khuya dưới trăng nhấp từng chung rượu ấm,
                        Mặc ta đời trôi lấp bến mơ xa.

                        Em thử nghĩ mà thương tâm quá đỗi,
                        Những ngày xưa ta chinh chiến mịt mù.
                        Yêu thương nhau cũng trò chơi trá ngụy,
                        Học điên cuồng cho những cuối năm thi.

                        Chỉ tro bay mà không mù khói thuốc,
                        Đời có gì đâu thơ mộng hỡi em.
                        Có chiến chinh để mọi người giật tỉnh,
                        Sẽ tưởng mơ mê miết giấc thanh bình.

                        Vốn liếng đời ta sống đầy những mộng mơ,
                        Nên rất ung dung chờ đợi hòa bình.
                        Chỉ có ngày cùng em về xứ sở,
                        Là băn khoăn như gỡ mối tâm tình.

                        Em đã nghe quê hương mười ba tuổi,
                        Mà bây giờ đang sắp sửa hăm hai.
                        Mười năm qua có nguyên lòng chờ đợi,
                        Về quê xưa theo những lối bom cày.

                        Em biết có cùng nghẹn lời nén tủi,
                        Nhìn ruộng vườn ta hoang phế ngậm ngùi.
                        Em chỉ thấy chiến tranh đầy mặt báo,
                        Và người thương người ngọt xớt bờ môi.

                        Mà thật, mắt em dại khờ hơn chinh chiến,
                        Ta hình dung trong ấy có vườn xưa.
                        Có vòng tay mẹ già ôm mạ lúa
                        Trên lối mòn ta nhún bước ngây thơ.

                        Em thầm hiểu ta thầm đau lá cỏ,
                        Giấc hòai thương canh cánh nặng bên lòng.
                        Có khi chiều ta đứng khóc bên sông,
                        Hồn ám ảnh những cầu tre đã gãy.

                        Thế nào em cũng dừng chân bước ngại,
                        Chiến chinh e thương phế trái mơ đầu.
                        Đem hòa bình bày cuộc bán buôn nhau,
                        Em sẽ chỉ thấy trong lòng đô hội.

                        Nhưng giấc mơ ta chưa tan mây khói,
                        Thì vẫn chưa thôi đợi một ngày về.
                        Hàng cây xưa vẫn thừa hương thơ ấu,
                        Dù quê nhà vầng trán quá hai mươi

                        -1973-
                        #12
                          poetry 09.02.2006 18:06:06 (permalink)
                          ĐỨNG DỰA CỘT TRƯỜNG

                          Anh đứng buồn hiu, rất tội tình,
                          Tiếng cười con gái ở sau lưng.
                          Chợt nghe thân phận mình trong lớp,
                          Nên mắt anh nhìn như dửng dưng.

                          Bụi với lầu cao, với tuổi anh,
                          Mù khơi phận nhỏ mút đường quanh
                          Đêm ngồi, tập sách không buồn giở.
                          Mà viết thư tình yêu mướt xanh.

                          Thầy giảng, anh thường che sách mở,
                          Lén nhìn ra cửa đón chim bay.
                          Chim bay, ta gửi hồn mây mộng,
                          Nương gió lên rồi nghe đắng cay.

                          Cô mới ra trường nên mắc cỡ,
                          Thường đưa trang sách đậy môi cười.
                          Học trò cuối lớp xôn xao quá,
                          Ngồi vẽ hình cô đẹp tuyệt vời.

                          Bỗng nhớ ngày xưa học vỡ lòng,
                          Trường ông Hai Xã rất là đông.
                          Mồng tơi làm mực đồ hai nét,
                          Mới đó, bây giờ mười mấy năm.

                          Nếu cuối năm nay thi cử rớt,
                          Ngòai đôi tay trắng được gì đâu.
                          Thơ... thơ... chỉ mấy bài vớ vẫn,
                          Em hỡi, từ đây chớ hiểu nhau.

                          Sao vẫn nhìn em rất cảm tình,
                          Má hồng tươi thắm nét trinh nguyên.
                          Ngày mai ai sẽ hôn lên đó,
                          Có lẽ như là không phải anh.

                          Trong lớp nhiều thằng mê truyện lính,
                          Nửa chừng đang học bỏ đi êm.
                          Mình anh, và chỉ mình anh đứng
                          dựa cột trường nghe đau xót thêm.

                          -1969-
                          #13
                            poetry 09.02.2006 18:53:07 (permalink)
                            PHONG ĐIỀN (1)
                            Đê đầu tư cố hương
                            (Lý Bạch)


                            Phong Điền có mấy con kinh nhỏ
                            Xuôi ngược trong lòng anh ấu thơ
                            Đò dọc Trà Niền ngưng bến đỗ
                            Từ anh xa xứ sở quê mùa.

                            Tình nhau rún đó ghi muôn thuở,
                            Hãy kể hằng đêm chuyện cũ xưa.
                            Kháng chiến quân về vây Cảng Rạch,
                            Tàu Lang Sa đến bắn như mưa.

                            Anh thương Phong Điền, thương quê anh,
                            Thương ngọai và thương xứ sở mình.
                            Nên sống mộng mơ từ thuở bé,
                            Máu xương đem góp dựng thanh bình.

                            Hãy dạo điệu đàn Nam ai cũ,
                            Sáu câu vọng cổ khảy mùi tai.
                            Lắng nghe để thấy tình quê đẹp,
                            Mà giữ lòng son một tấm hòai.

                            Kinh Xáng, Xà No chung thủy không?
                            Mà sao con nước rẽ đôi dòng.
                            Em chèo tam bản xuôi ra tỉnh,
                            Áo mới vừa may lấm nước sông.

                            Phong Điền và ngày xưa của anh,
                            Tuổi ngọai già nua theo chiến tranh.
                            Anh ở bên nây thời trẻ dại,
                            Nhìn sang mộng ước tuổi thanh bình.

                            -1969-

                            --------------------------------------------------
                            (1) nay là huyện Phong Điền tỉnh Cần Thơ
                            #14
                              poetry 09.02.2006 18:59:29 (permalink)
                              VỀ PHONG ĐIỀN
                              Cho S.

                              Lần trở về quê vắng bóng em,
                              Phong Điền, phố nhỏ đã chong đèn
                              Anh tương tư mãi lời thề cũ.
                              (Trong buổi lên đường, anh với em).

                              Khi hỏi người ta, mới biết rằng,
                              Em theo chồng đã mấy mùa trăng.
                              Chồng em giàu lắm - con điền chủ,
                              Tiền bạc mơ hồ chất cả sông.

                              Anh đứng nghe lòng anh héo queo,
                              Sao anh tay trắng, xác thân nghèo.
                              Một đời chỉ phải ôm thua thiệt,
                              Kiếp sống viền quanh tuổi bọt bèo.

                              Lần trở về quê gánh khổ đau,
                              Hai vai nặng trĩu mối u sầu.
                              Phong Điền sao vẫn buồn muôn thuở,
                              Xin hẹn đời vui ở kiếp sau.

                              -1969-
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 40 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9