GỬI NGƯỜI EM HẬU CHIẾN Buổi sáng thay vì nghe tin chiến sự
Ta sẽ ngồi thanh thản đọc thư em.
Hút điếu thuốc và ngâm thơ thật nhỏ,
Cười vu vơ ngắm hoa lá bên thềm.
Tim sẽ tươi lên má hồng tuổi trẻ,
Hát trong hồn êm dịu những tình ca.
Khuya dưới trăng nhấp từng chung rượu ấm,
Mặc ta đời trôi lấp bến mơ xa.
Em thử nghĩ mà thương tâm quá đỗi,
Những ngày xưa ta chinh chiến mịt mù.
Yêu thương nhau cũng trò chơi trá ngụy,
Học điên cuồng cho những cuối năm thi.
Chỉ tro bay mà không mù khói thuốc,
Đời có gì đâu thơ mộng hỡi em.
Có chiến chinh để mọi người giật tỉnh,
Sẽ tưởng mơ mê miết giấc thanh bình.
Vốn liếng đời ta sống đầy những mộng mơ,
Nên rất ung dung chờ đợi hòa bình.
Chỉ có ngày cùng em về xứ sở,
Là băn khoăn như gỡ mối tâm tình.
Em đã nghe quê hương mười ba tuổi,
Mà bây giờ đang sắp sửa hăm hai.
Mười năm qua có nguyên lòng chờ đợi,
Về quê xưa theo những lối bom cày.
Em biết có cùng nghẹn lời nén tủi,
Nhìn ruộng vườn ta hoang phế ngậm ngùi.
Em chỉ thấy chiến tranh đầy mặt báo,
Và người thương người ngọt xớt bờ môi.
Mà thật, mắt em dại khờ hơn chinh chiến,
Ta hình dung trong ấy có vườn xưa.
Có vòng tay mẹ già ôm mạ lúa
Trên lối mòn ta nhún bước ngây thơ.
Em thầm hiểu ta thầm đau lá cỏ,
Giấc hòai thương canh cánh nặng bên lòng.
Có khi chiều ta đứng khóc bên sông,
Hồn ám ảnh những cầu tre đã gãy.
Thế nào em cũng dừng chân bước ngại,
Chiến chinh e thương phế trái mơ đầu.
Đem hòa bình bày cuộc bán buôn nhau,
Em sẽ chỉ thấy trong lòng đô hội.
Nhưng giấc mơ ta chưa tan mây khói,
Thì vẫn chưa thôi đợi một ngày về.
Hàng cây xưa vẫn thừa hương thơ ấu,
Dù quê nhà vầng trán quá hai mươi
-1973-