MỴ CHÂU Sau bài giảng là phút lặng im cảm động
Tôi hoá ngập ngừng: trăm mắt ngó
ngây ngây
Giọng run run - cuối lớp: Thưa thầy...
Tại sao Mỵ Châu không là Thánh Gióng?
Lòng các em tôi bỗng dạt dào muôn
đợt sóng
Cả lớp ồn lên: À, sao Mỵ Châu...
Tôi bồi hồi. Đứng lặng. Rất lâu
Mới nói được những điều chưa nghĩ tới
Những điều các em mong đợi.
Ta có những nỗi đau đến muôn đời
Mà thương tích đã hằn sâu lịch sử
Nhưng chính nỗi đau kia đã biến thành
sóng dữ
"Đoạt sáo Chương Dương độ
Cầm Hồ Hàm Tử quan"
Phá Tống, bình Ngô. Lịch sử sang trang
Có đâu vì cao hứng mà cha ông đề
"Binh thư yếu lược"
Cho cháu con muôn đời sau giữ nước.
Hôm nay ta bữa ăn còn lưng chén cơm
Vải vóc chưa đủ sắm may quần dài
áo rộng
Chưa đủ xe đi. Cửa nhà chưa đủ ấm
Ta nhìn nhau chưa trọn niềm vui...
Lịch sử lại thêm nỗi đau đời
Nỗi đau đẻ của bà mẹ hiện đã bao phen
thân cò lặn lội
Mẹ nhìn con muôn nghìn ý nói
Lịch sử trong ta muôn nghìn tiếng gọi
Bên tai còn vang tiếng thét Tướng quân:
"Thà làm quỷ nước Nạm
Không thèm làm vương đất Bẳc"
Núi rừng Lam Sơn còn sang sảng
giọng ngâm thơ đánh giặc
Mới thuở nào đây. Chân đất đầu trần...
"Ngoài cật có một manh áo vải..."
"Ta đi tới". Không sức nào ngăn nổi
Núi sông còn vọng mãi:
"Các vua Hùng có công dựng nước,
Bác cháu ta phải cùng nhau giữ nước"
Nỗi đau Mỵ Châu xưa, nay dễ gì
quên được...
1978
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2011 10:57:24 bởi poetry >