KHI NGƯỜI ĐÀN BÀ BẮT ĐỀN tháisan
thaisan 07.02.2006 14:14:02 (permalink)
KHI NGƯỜI ĐÀN BÀ BẮT ĐỀN

š|›


Tôi chạy xe cái đam cũ nhưng thật nhanh về phía hướng tây bắc, dù có ngừng cũng chẳng nói với nhau câu nào. Đi qua những trạm gác mà khi xưa tôi thường gác nay đã biến dạng và xem như tất cả đều lười biếng. Tôi vỗ đùi tự nói:
-Như thế này thì làm ăn gì nữa được, từ trên xuống dưới lười hết sức thì đất nước tiến triển sao được.
Tôi cũng phải nói với các bạn là tôi đang đi đâu đã mới hiểu chứ?
Tôi đến trung tâm phục hồi nhân phẩm của hồi trước gọi là vùng ba, nay gọi là quân khu chín hay bảy gì tôi cũng chẳng nhớ nữa.
Một vùng trồng cao su bạt ngàn, toàn là cao su non ngút ngàn, cây mới lớn cao lắm trên đầu người.
Hỏi kỹ mới biết các chị trồng đấy, tôi mới suy ra được trung tâm phục hồi nhân phẩm là vậy đó, quý vị xem cuộc đời các chị, các cô có kinh khủng không ạ? Hơi một tý cũng bị trừng phạt đưa đến trung tâm phục hồi nhân phẩm kể cả đó là do các anh cán bộ cũng đến mua vui nhiều nhất, vì thế các anh mới phát hiện chẳng hạn như:
-Này con hoa, kìa con dung. Đó con liễu ấy ấy đó, còn ba con bướng bỉnh khiêu khích và chiều chuộng đậm vào thì không có mặt trong bọn này đâu các bạn ạ, vì nhất quyết mua vui thì phải trả tiền, hoặc thảng có lợi gì cơm, gạo, và v.v…
Nói phải cho hết chung tất cả những đàn bà con gái xưa kia phục vụ (service) làm việc hay làm lao công bồi bàn gì cũng vậy đều phải đi cải tạo nhân phẩm vì lý do phục vụ cho đế quốc mỹ nói chung và nói riêng tức là những cô hộ lý theo kiểu miệt ngoải nói như chứ ở đây ai nói zậy.
Hôm nay tôi có nhiệm vụ giải phóng phụ nữ theo hiến pháp vn.
Nàng nhờ tôi bảo lãnh về làm ăn, lấy chồng khác, không phải là mỹ mới được. Chính thức nhận làm theo hợp đồng của hãng mỹ hãng rmk thuê làm cho nhà hàng caravell cũng đã được năm năm nếu đúng hợp đồng nay nhà nước phải trả tiền overtime là chết dở đó chứ chẳng chơi đâu ạ, nhưng các cán bộ đâu biết những cái đó là cái gì và cũng chẳng cần biết chi cho nhiều việc.
Chỉ biết cô phục vụ cho mỹ cũng giống như, hoặc hơn là đằng khác như các cô hộ lý vào trong rừng với các cbcsbv thế là đúng nhất, mà cũng chẳng biết họ làm gì với nhau mà gọi là hộ lý nữa.
Chuẩn bị giấy tờ và đi một phùa đến tới nơi khỉ ho, cò gáy muốn hư cái xên xe mà chưa biết chỗ nào chữa được vì thời này mà sửa chữa được là rất hiếm họa, nhưng cũng may chỉ phải cho căng, tăng lại cái xên xe mà thôi chưa đến nỗi.
Lẽ ra nàng phải chịu tất cả phí tổn đó đàng này, mình phải chi trả, còn những bữa ăn nữa chứ, nói cho đúng tôi cũng chẳng nhỏ mọn chi.
Những thời gian này cái đói bủa vây mọi người, mọi ngõ xóm chẳng thiết tha chi về ý nghĩa nào nữa. Tôi cố gắng chịu đựng cho đến khi cả hai về tới nơi tới chốn.
Thế là tôi đã làm xong được một chuyện giúp người, và nàng sẽ sống cuộc sống bình thường trở lại. Phần tôi chẳng quan tâm hơn, nghĩa là chỉ có thế mà thôi những số trời đầy đọa, nên nàng vẫn chưa hề buông tha tôi, khi nghe chính thức tôi tuyên bố:
-Anh chỉ gọi và giữ đúng biên giới là em nuôi mà thôi.
Ác nhơn nàng lại có hai đứa con lai tôi chẳng hề màng chàng tới những điều đó. Trong lúc mọi người chỉ lo kiếm đừng xu61t ngoại theo diện con lai. Theo tôi nghĩ:
Vì dù đi đâu cũng phải làm mà ăn cả nên tôi chẳng theo cách gọi mới của cm kể từ ngày giải phóng là những người khác chuẩn bị xuất khẩu theo lối gọi mới của họ là hệ diện con lai như vậy.
Tôi gọi là được người mỹ bảo lãnh đi về nước của họ, những cái tình dục rơi rớt được bảo lãnh có vẻ nhiều người ưa chuộng thậät, tại vn và nhất là gần các căn cứ của mỹ xưa, hoặc là đa số chỗ ỡ những người di cư vào nam khoảng thời gian năm năm tư chẳng hạn như khu vùng hố nai, dốc mơ, gia kiệm, cái sắn, tân mai, hoặc chung quanh khu làm việc cho mỹ như khu căn cứ long bình, trà nóc, chu lai, đà nẵng, rạch dừa v.v…
Vừa về đến nhà tôi phân trần:
-Còn việc gì anh làm giúp cho nốt thì mình chia tay nhé đừng lưu luyến nhau nữa được không. Khuôn mặt trông lúc này thật khó coi. Nàng trả lời dứt khoát:
-Làm sao mà được. Nàng cố tình lưu giữ tôi như báu vật, nhưng tôi chẳng muốn dan díu với nàng nữa.
Vì tôi còn cuộc sống của tôi nên chẳng muốn nàng thất vọng, lại nữa tôi cũng lo cho các con của nàng đi làm đầy đủ.
Đào bới long bình. Hợp đồng cho người khác, vì nó còn nhỏ tuổi.
Tóc vàng mũi lõ, nàng có nói với tôi là trước bố nó săn sóc nàng và theo đuổi nàng dữ lắm, có những hôm nàng cho nó ngồi ngoài cửa đêm khuya, chờ và nằm ngoải ngủ luôn nó cũng chẳng ca thán.
Riêng tôi thì bỏ quách đi cho dễ thở những nàng cứ bám cứng lấy tôi và coi như chính mình là của nàng.
Phần tôi cố chia tay với nàng để rảnh rang công việc cho khỏi cực đôi đàng lại nữa suốt ngày chờ chực ngoài bờ dậu.
Trong thời gian này chẳng gì hơn là đói, no cả nên nghĩ đi nghĩ lại chắc cũng chẳng gì hơn nữa đâu, nên tôi cũng buông thả và nhạt dần chứ không dứt khoát luôn.
Ai dè trời chưa cho tôi thoát khỏi cái lưới tình như chính bản thân tôi nghĩ.
Bỗng dưng nàng báo tin nàng có bầu, tôi chưng hửng, làm tôi kiếm cớ xoay sở giải quyết vụ việc, rồi thì cũng xong thôi. Khi vào chỗ giải quyết cái thai, khi xong các chị cãi nhau om tỏi tranh giành nhau cái thai bỏ đi như báu vật.
Bà bác sỹ vừa lấy hết cái thai mới nói như chia xí phần:
-Cái này nó tốt lắm chị ạ. nghe nói nó tăng trọng cho heo, nên thường giành giựt nhau những món đó nên.
-Tôi nghĩ giá tôi có dăm ba cái tôi sẽ chia đều hết chứ đừng làm như vậy.
Cái bệnh viện nằm ngay sau lưng nhà tôi khoảng chừng dăm chục mét cái đói khổ đã đành, lại phải nói đến những đứa con của nàng thời vang bóng tức là nàng đã có mấy đứa con tóc vàng mắt xanh nhưng nay chuyện đó đã biến nhanh vào dĩ vãng cả.
Trong lòng tôi chỉ muốn giúp đỡ nàng như những người khác nếu giúp được vì thế lại vô tình có người đàn bà khác tiếc nuối lao thẳng vào tôi như những chiếc xe không phanh, làm tôi choáng váng chẳng biết đâu mà đỡ, sau này có thời gian suy nghĩ lại mới hối tiếc vì mình đã không làm hết sức mình để cứu đói là chính, mỗi lần nghĩ đến tôi lại ân hận.
Cứ mỗi sáng lấy cớ đi mua đồ ăn sáng là ghé qua vời nhẹ tôi bên hàng dậu còn thô sơ của vùng miền quê yêu dấu, nay thì chẳng còn chút di tích nào nữa vì thời gian này đất cát tự dưng tăng lên vùn vụt sau thời mở cửa.
Riêng tôi chẳng thấy một chút nào mở cửa nào cả vì chế độ vẫn còn nguyên, vẫn trong chế độ cũ, tức làm như trá hình và học theo cách của trung quốc theo cơ chế thị trường, chỉ có riêng con gái vn thì đầy dẫy tha hồ giống như những món hàng sẵn sàng xuất cảng. Thời nay thường thì vậy. Tôi sợ đến thời con gái của nàng cũng phải chịu chung số phận, chỉ vì đói, nhìn mọi người mà thấy tội nghiệp, chúng còn quá nhỏ làm sao hiểu thấu các buồn vui cuộc đời được mà bà mẹ lại bị cô quả nên đành chịu đựng số phận.
Một buổi chiều tôi thấy nàng ra ngồi trước cửa một hàng quán trên ghế và một em bé gái trờ tời tay cầm sấp vé số. Nàng nói:
-Em thấy có cảm tưởng như đã nhìn thấy ở đâu, trong quán chè, cái dáng môi mỏng hay hớt, cái hàm nhô thừa sao mà tránh được con người dạng như vậy nhiều chuyện đa số hình dạng hay hớt, nhiều chuyện, nàng cười xóc đau cả cái chân mà chiều qua khi đi chở hom mì bằng chiếc xe một trâu vô tình cái hom đã cắt củ quật trúng chân sưng vù.
-Em nói rỗi hơi, nếu lấy chồng thì người ta mài bớt đi chứ sao lo bò trắng răng vậy anh.
Nhìn chân tay lạnh xám. Tôi đoán đã bước vào mùa đông trời lạnh ghê gớm, đến nỗi mỗi khi dậy sớm đi đánh vợt phải mặc áo lạnh, vừa đi người run lên như cầm cập. Chừng như nàng muốn gặp tôi. Nàng nói:
-Can I see you now?
-Yes. Tôi hỏi:
-What can i do for you now?
-Go to church.
-Are you go to church?
-Why can’t?
-Em cần nói với chúa một vài câu.
-Để mần chi rứa.
-Em cám ơn anh chứ chi.
-Khỏi cần cô ạ.
-Ý anh nói khỏi cần đến nhà thờ cám ơn à?
-Đúng như thế đó. Em thấy các buổi cầu xin của bush ý nghĩa mà thôi. Chưa chắc đã được thiên chúa toàn năng chấp nhận, với cái bụng dạ của ông ta đâu nhé. Nguyễn công trứ có nói câu:
-phá đền thì phải đền đền
-nào ai lấn đất xâm quyền được ai.
Chuyện đời tốt xấu khen chê là chuyện thường tình, một trong trí trá của tôn tẩn đó em ạ chứ chẳng phải như em nghĩ và em muốn làm là được đâu.
Chiều xuống nàng hẹn tôi trên đồi cỏ cháy rụi hết trơn, gọi là đồi trọc hay đồi gió. Tôi gật đầu, nàng mang theo rấm trải, thấy vậy tôi hỏi:
-Để chi em?
-Nhiều chiện góa xá đi ổng ơi ổng, thì đến những chỗ như zầy mà hổng có cái gì nằm sao? Mà còng hỏi nửa.
Tôi lặng thinh cho qua chuyện chưa bao giờ tôi nghĩ đến câu chuyện lợi dụng dù chỉ một việc nhỏ thôi cũng vậy. Không biết người ta phục hồi nhân phẩm hay là làm cho những chị đó nhân phẩm cho nó bị phủ phục luôn, sự đời nó và làm khác nhau lên giá trị của ông nói và làm lúc này cũng được lên giá kể từ những hôm đổi mới.
Nhưng đấy cũng chỉ là nói.
Còn làm thì hãy đợi đấy. Một trong nhưng câu nói của chuyện hoạt hình trẻ con. Chuyện của thằng cáo và….
Lặng lẽ đi theo tiếng gọi của ái tình trèo lên đồi trọc, cố kiếm lấy chỗ có một chút cấy cối cho hữu tình nhưng chẳng thể, sau cuộc rải thuốc dioxin. Đây là tôi nói sự thực chứ thật lòng chẳng nịnh bợ hay theo hùa với ai.
Ôi bạt ngàn cỏ để làm chổi, loại cỏ có tên mà tôi lại quên mất, nhưng chính nó lại quá giòn dễ gẫy nên muốn làm chổi để mưu sinh lại phải bỏ thêm vốn mua thêm loại cỏ từ vùng cao nguyên, mà mắc như cắt cổ về bó rồi nếu có thì chêm vô thêm cho có lời.
Người làm chổi chứ có quan trọng gì đâu như chính trị mà lo cơ chứ nữa, nhưng cũng được những cành người ta gọi là cây đót tốt cũing dễ xài và đa phần làm có lời nhiều lắm chứ chẳng chơi đâu ạ.
Gần đến cột điện Danhim cao thế mà ngày xưa nhật phải bồi thường chiến tranh loại điện sáu mươi tám ngàn von thiệt kinh khủng chúng suốt ngày kêu róc ránh như nước chẩy, có người đã làm cách lấy điện như khu phát tuyến ở trên an lạc ngã ba ông ta sài gòn tức chỉ việc đưa cao lên một tấm sắt vỉ và chuyền dây xuống sẽ sử dụng đưa vào làm bóng đèn thước hai sáng trắng nhưng dòng này quá mạnh chỉ chuyền mạnh mà không sử dụng như thế được lại còn nguy hiểm nữa.
Gần đến gốc cột điện tôi tưởng chừng như có tiếng gọi của ai đó quen thật quen và chợt nhớ ra là một cô bạn gái khác đang chờ từ chiều.
Vừa đi tôi nói với Mận:
-Anh hứa chỉ giup đỡ em cho xong công việc này anh xin chia tay với em.
Và xin hứa chỉ coi em như đứa em tinh thần mà thôi. Nói xong tôi chạy theo tiếng gọi, nàng mặt hầm hừ ra chiều không hài lòng trả lời:
-Anh muốn phũ phàng với em ư?
-Chuyện em anh đã vì thương mà làm cho bằng xong, thử xem nếu cần gì nữa anh sẽ làm tiếp.
-Anh đã biết người ta đang “kho khát” những âm thanh theo tiếng miệt trung nghe rất ư là khó chịu.
-Khao khát gì nữa anh vẫn hứa bên cạnh em cơ mà!
-Nhưng mới chợt nghe thấy tiếng gọi của mái là đã bỏ chạy.
-Thì anh đến kẻo người ta chờ.
-Nàng vất hết đồ đạc mang theo vào tận trong đồi trọc này và nói:
-Nhà nước lại khác anh lại khác, họ có quyền nói sai và nói dối vì chỉ để điều khiển một đám quá đông tức là một cả đất nước còn anh chỉ có em mà cũng “khó khen” dữ zẩy sao?
-Anh thấy đó đi trại phục hồi nhân phẩm thì được ích gì chớ chỉ tổ chúng khai thác tình dục chị em hơn thôi. Anh thấy những đứa con hoang không cha mẹ đó do những trung tâm phục hồi nhân phẩm ra thì ai nuôi hay là nhà nước nuôi? Em không học xa hiểu rộng, còn họ mang tiếng là những nhà chính trị mà làm còn làm như vậy thì đất nước bao giờ mới hết tệ nạn mà chính mình đi tìm và sửa chữa cái sai của mình. Theo em chính là họ dồn chúng em vào cái đói cái khổ, từ đó chính chúng em lại cuối cùng đi vào chính những vết chân cũ họ tạo ra, sửa sai và vi phạm lại công việc chúng làm và biết bao giờ mới chấm dứt được.
Những câu chuyện cứ loanh quanh luẩn quẩn như vậy cho đến khi chúng em vi phạm rồi họ lại bắt giữ chúng em theo diện phục hồi. Tóm lại thấy rõ là họ lợi dụng chúng em thì có để thoả mãn cái tiểu kỷ, bất tri của mình mà thôi, ngoài ra còn xác thịt, và suốt đời con tằm cứ nhả tơ vô vọng. Anh thấy đời em quá khốn khổn khổ không hả anh? Cao lắm chữa cháy rồi tiếp tục lại vi phạm và ôn tồn sửa sai cho thật thật hay mới được. Tôi ngưng chờ nàng nói hết rồi kể về một người khác, thực ra là tối kỵ nhưng lòng thật của tôi là vậy đó thưa các bạn. Tôi nói với nàng một cách âu yếm:
-Anh có quen biềt và yêu một người con gái cũng lỡ thì khác em đôi chút, nàng tên là CBU54. thuộc gia đình họ Ngô, anh cũng chưa mặn nồng với nàng là vì chính nàng theo đuổi anh nên anh vẫn khiếp và chạy, nhân đây anh giới thiệu và kể lể với em cho công bằng. Nàng trừng mắt nhìn tôi nói:
-Còn em không là họ hàng với họ Phan hay sao. Tỉnh ủy viên đó anh, thứ là anh giải thích cái tên hắc ám sao lại như vậy?
-CBU là một loại bom cuối cùng của thằng mỹ quá lắm cuống quýt thả xuống khi trận đánh Xuân lộc sắp tan hàng, nó có sức ép chết biết bao người anh biết không nào, nói thì thế chắc không thể nào biết được, còn 54 là một mớ xe tăng đang tràn vào thì bị một số dân quân đả chết hết, nằm tràn lan trên đường đi từ bắc nam theo đường một, à mà em quên nữa anh có nhớ bài hát suy tôn.
-Ai bao năm từng lê gót nơi quê người cứu đất nước thề tranh đấu cho tự do, người cương quyết chống cộng trừ phong kiến bóc lột, diệt thực dân…..
-Nhớ quá đi chớ, đó là bài tôn vinh họ Ngô, nhưng sau này cũng vì đàn áp phật giáo mà tan rã, từ đó cho chúng ta một suy nghĩ không thể cấm cản phật giáo thống nhất được.
-Mình không làm được nhưng cs sẽ làm được rồi tự họ chuốc lấy những bài học. Cũng như anh suy tưởng có lẽ người mỹ họ sẽ kết thúc từ ngày đánh afganistan và iraq.
-Thôi đừng nói chuyện xa xôi chi nữa, thôi anh nằm xuống đây chút đã nghỉ xả cái lưng. Tôi sợ vướng vào càng lún xâu càng khó thoát nên chần chà chần chừ mãi, cuối cùng cũng phải làm xong bổn phận cho rồi. Chợt thấy một ánh đèn những chàng đi xâm ếch, tôi lấy cớ cho nàng sượng nhưng tôi đã đoán sai hẳn. Nàng kéo tôi xuống đổå ập và tất cả phải xẩy đến như chính nàng dự trù, hai đứa thở khì khi nàng đã mãn nguyện, vết tích là những bãi nước lan tràn chòe choẹt. Tôi bật đứng dậy nhưng vẫn chưa xong được nàng kéo theo, tôi nhẹ nhàng như gỡ một mối tình vô vọng của nàng, có lẽ nàng quen đi tất cả những động tác quen thuộc của những thằng tây nên kéo dài hàng giờ làm tôi hết hơi. Tôi cúi xuống hai đâu vú của nàng tự nhiên nàng giật nảy người và rên thành tiếng. Nàng nói:
-Anh cắn nhẹ một chút nào hay quên hết nghề rồi.
-Làm sao gọi là nghe được từ thuở bé anh cũng còn hổng nhớ nổi cơ mà. Rồi nàng bật dậy như bị ai đánh kêu lên:
-Anh ơi, anh ơi…anh ơi…
Vài tuần sau một hôn tôi đi nhậu về, vừa xỉn vừa nhớ lại sự dính liền da thịt với nàng, khi đi qua ngõ nhà nàng tôi muốn bước vô nhưng cổng đó và rào bằng kẽm gai, tôi đánh liều trèo hẳn lên đó và vào cho bằng được nhất là có tý rượu đâu biết sợ là gì. Tôi đầu tôi nghĩ chúng sẽ làm cho nàng sướng điên lên vì có người tự dẫn xác đến.
Nhưng không thấy có chiếc xe dựng sẵn đó tôi cũng chẳng để ý cho lắm, thứ nữa lại bị rượu làm nên càng không biết mình đang hành động gì. Trời tối, tiện có cây nến đi đốt đi vào thẳng trong phòng. Nàng đang hành lạc với một tên cha căng chú kiếc nào đó, từ đó không thấy nàng nói gì nữa về tôi và càng chẳng oán trách gì được, qua bẵng đi vài tuần lễ.
Một ngày nữa tôi cũng bị nạp, mạng bất chợt, và sau nàng lẩm bẩm với tôi về cô gái họ Ngô của tôi ra sao. Tôi nói:
-Chẳng ra sao cả đa số nhiều người cho tôi là cái sướng nhưng tôi quá sợ hãi, vì cho chính bản thân không lối thoát.
Sau vài tuần nàng đưa tôi một cái lọ chao đựng sản phẩm không biết của ai, đó là cái thai nàng đã đi lấy ra do sự khuyến khích của nhà nước và khi lấy lại còn được năm chục bạc. Chính tay tôi đem chôn nó ngay dưới cây bông lài và cắm cho vài nén nhang. Và tôi sẽ kể cho các bạn nghe việc về đứa lừa đảo thời thế nữa.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9