Đôi Lời Phi Lộ:
Tựa bài “Phu Thê Thán” của tôi dưới đây phụng họa theo
nguyên vận của bài thơ “Khuê Phụ Thán” của tác giả Tố
Phang, tức Thượng Tân Thị làm vào khoảng năm 1919,
do tạp chí Nam Phong, số 21, tháng Mars 1919 đã xuất
bản và đăng tải. (trích: quyển Thành Ngữ Điển Tích
và Danh Nhân Từ Điển cùa GS Trịnh Văn Thanh)
Trân trọng .
Đông Thiên Triết
PHU THÊ THÁN (33)
(1)
Kể lại từ ngày cách vợ con !
Đến nay đếm đủ chục năm tròn.
Trời Nam, Em đắm chìm canh mộng,
Đất Bắc, Anh ôm hận nước non.
Một bước quay đi lòng thắc thỏm!
Không lời tiễn biệt dạ chon von!
Ông tơ lắt léo xe quàng chỉ,
Bày cảnh ly tan, dạ héo mòn.
(2)
Héo mòn năm tháng những lo âu,
Nghĩa vợ tình chồng đã dứt đâu?
Nhìn mối nhện giăng tơ đứt thảm,
Đau lòng đêm xuống dạ tuôn sầu.
Chỉn e hoa lá rơi tan tác,
Nào ngại thân cây hứng dãi dầu.
Bớ hỡi ! vợ son nàng có thấu,
Con oanh nhớ cảnh... gào canh thâu.
(3)
Canh thâu trở giấc, lại thèm ngồi,
Bứt rứt như người phỏng nước sôi.
Phượng chạ loan chung đành mất hết,
Vai kề lưng tựa cũng xa rồi.
Đèn khêu lửa tắt, lạnh chăn gối,
Trăng lụn nến tàn, nhạt khúc nôi.
Cánh nhạn bay đi, thư chẳng đến,
Bặt vô âm tín thê nhi ôi !
(4)
Thê nhi cách biệt khúc sông Tương!
Sóng nước dâng tràn nỗi tiếc thương.
Trở giấc phòng không nghe tiếng ngọc,
Mơ màng gối chiếc nhớ mùi hương.
Bể sông ngăn cách đành tương kế,
Trời đất nghịch bày phải liệu phương.
Gặp gở đành trong cơn mộng mỵ,
Giấc hoè xum hợp, dệt đêm thường.
(5)
Đêm thường giấc điệp thấy kề vai,
Kể mối tình đầu, nói với ai!
Những muốn hở môi cho vững dạ,
Bằng không kín miệng để ngoài tai,
Chỉ hồng óng chẳng xe tròn một,
Tơ tóc ai đành bứt rẽ hai.
Mộng đẹp năm canh còn thổn thức,
Đường xa muôn dặm thấy khôn dài.
(6)
Khôn dài duyên phận tưởng hòa cùng,
Hẹn biển thề non nguyện thác chung.
Né đặng sóng tình gìn chữ tiết,
Ngại chi bão tố đổ cây tùng ?
Khi xưa đôi lứa hương nồng ấm,
Nay chỉ mình anh tuyết lạnh lùng !
Đêm vắng cô phòng thêm rối rắm,
Xốn xang tim đập nhói lung tung.
(7)
Đập nhói như tung vỡ nốc thành,
Trở mình thức giấc đã sang canh.
Rung rinh gió thổi rơi tàu lá,
Dai dẳng mưa rơi đứt chỉ mành.
Nghe tiếng dế kêu lòng chẳng muốn,
Thấy hoa rơi rụng dạ khôn đành.
Quả như duyên số không tròn mộng,
Nguyện đợi chờ nhau kiếp tái sanh.
(8)
Kiếp tái sanh còn gặp được không ?
Mà ưa lặn lội với non sông !
Xa lòng nàng đã theo chân kép,
Cách mặt chàng không hái đóa hồng.
Muốn thoát tấm thân rời khỏi lưới,
Chớ đem cái ách cột vào lồng.
Nợ duyên chẳng đặng, thôi đành chịu,
Nắm níu làm chi cảnh vợ chồng ?
(9)
Vợ chồng duyên số đặng bền chăng ?
Phải cậy Ông Tơ xe chỉ bằng.
Lặng lẽ nàng Hằng sang bến mộng,
Lạnh lùng cung Quế phủ mây giăng.
Đường xa phụ tử không sum hợp,
Ngõ vắng phu thê phải cách ngăn.
Thắt thẻo đêm dài đầu điểm bạc,
Canh chầy Hậu Nghệ ngắm thềm trăng .
(10)
Đứng dưới thềm trăng nhớ cảnh non,
Thở dài ngán ngẩm trái bồ hòn.
Ngọt bùi em uống cho tươi thắm,
Cay đắng anh ôm đến mỏi mòn.
Trách số rủi may ham lặn lội,
Giận mình mê mẩn thích chen bon.
Bao niềm ân hận, bao thương nhớ,
Kể lại từ ngày cách vợ con !
Năm Canh Thìn 2000,
ĐÔNG THIÊN TRIẾT