EM LÀ TẤT CẢ (Tình Em Mãi Bên Anh II) by Dung Nhi
ThiTham 24.01.2004 01:56:22 (permalink)
Chương 1

..............
Page 20


đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
<Edited by: mickey -- 1/25/2004 3:18:19 AM >
#1
    ThiTham 26.01.2004 03:14:44 (permalink)
    ..............

    Page 50


    đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
    <Edited by: mickey -- 1/28/2004 7:32:13 PM >
    #2
      ThiTham 27.01.2004 02:09:23 (permalink)
      ..............

      Page 80


      đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
      <Edited by: mickey -- 1/28/2004 7:32:43 PM >
      #3
        ThiTham 29.01.2004 04:47:11 (permalink)
        --Diễm hận tôi đến như vậy , cổ hận tôi đến như vậy thật sao ?

        --Phải , tôi cảnh cáo anh đừng để tôi thấy nữa .

        --Anh an tâm , biết cổ hận tôi đến như vậy , tôi an tâm lắm , tôi bảo đảm từ nay anh sẽ không còn thấy mặt của tôi đâu . Hãy lo lắng cho Diễm thật tốt .

        Nói rồi Phong lên xe lái đi mất . Nam đứng đó ngơ ngác , Phong thật ra đang làm cái trò gì . Nam cảm thấy Phong dường như đã biến thành một người khác , một người thật kỳ lạ , khó hiểu chứ không phải là người bạn già chàng quen biết từ nhỏ .

        *************************************************************
        Diễm ngồi trong phòng của mình viết nhật ký mà nước mắt rơi xuống làm mực loang cả trang giấy . Diễm không ngờ lại trở về căn phòng củ của mình , ở đây cái gì cũng giống như xưa , riêng chỉ có nàng là không còn giống như xưa nữa . Trái tim của nàng , cõi lòng của nàng đã có một vết thương không thể hàn gắn lại được .

        --Dì à , dì khóc hả ?
        Diễm ôm bé Trân vô lòng , bàn tay nhỏ bé của nó lau những giọt nước trên mặt Diễm .
        --Dì đừng có khóc mà , ai đã bắt nạt dì vậy ?
        Diễm lắc đầu .
        --Dì đau khổ , khó chịu ghê lắm .
        --Khó chịu ? dì bị bịnh phải hông ?
        --Phải , dì bị bịnh , căn bịnh này bề ngoài nhìn không ra , vì là ở trong tim trong óc . Dì thương một người mà không nên thương , muốn quên lại quên không được .
        --Sao bịnh của dì khó hiểu quá à . Dì đừng có sợ , đừng có khóc , ông cậu là bác sỹ , ông cậu giỏi lắm , nói với ông cậu , ông cậu sẽ chữa cho dì .
        --Không! Đừng nói có nói cho ông cậu biết , nếu không dì chết ngay đó .
        --Ô..biết rồi .

        --Diễm à , Diễm!
        Nghe tiếng của Nam , Diễm vội lau nước mắt , dặn bé Trân .
        --Đừng có nói với cậu Nam là dì khóc đó biết không ?
        --Tại sao ?
        --Đừng có hỏi nhiều , có nghe lời của dì không ? Nếu không mai mốt dì không chở con đi chơi đâu đó .
        --Anh Nam , em ở trong này!

        --Ồ em ở đây , làm anh kiếm nãy giờ .
        --Chào cậu .
        --Ủa sao con bé này ở đây ?
        --Hôm nay chị Trâm Anh với anh Hùng xếp hàng đi mua nhà , nên đem con Trân qua đây chơi với em .
        --Lại đi sớm xê’p hàng à . Tuần trước họ không phải đi rồi sao ?
        --Tuần trước ảnh chị đi trễ người ta lựa trước hết rồI . Cái kiểu chị Trâm Anh thích mỗi đợt ra có 5 năm căn thôI . Hôm nay ảnh chị đi xếp hàng sớm lắm , chắc mua được mà nên giờ còn thấy chưa về .
        --Rồi hai dì cháu làm gì cả ngày ?
        --Lúc sáng dì dẫn cháu đi shopping .
        Bé Trân xen vào .
        --Rồi đi đâu nữa ?
        --Rồi đi coi movie , đi nhiều nơi lắm .
        --Em đã không sao à ?
        --Em đâu có gì . Đã suy nghĩ kỹ rồi , bây giờ có thiếu gì người ly dị . Em cứ khóc chỉ hại mình em thôI , ảnh cũng như vậy thôI . Sao hôm nay anh về sớm quá vậy ?
        --Anh tính về coi em ra sao , à em biết lúc nãy trước cửa nhà của mình anh gặp ai không ?
        --Ai vậy ?
        --Thằng Phong .
        --Ảnh đến để làm gì ?
        --Muốn biết em có khoẻ hay không ?
        --Nói cái gì ! Muốn biết em có khoẻ hay không ? Như vậy mà cũng hỏi được hay sao ? Trên đời này tại sao lại có người giả dối đến thế , tại sao lại cho em gặp phải chứ . Con người này em không bao giờ muốn gặp nữa , anh cũng đừng bao giờ nhắc cái tên này trước mặt em . Con người đó không đáng để em nhớ tơi , em sẽ không buồn không khóc nữa đâu . Anh hãy coi , em sẽ sống thật vui vẻ , vui vẻ hơn xưa gấp ngàn lần .

        --Thấy em suy nghĩ được như vậy anh thấy an tâm lắm . Vậy đỡ quá , cái này không cần đến nữa .
        Nam rút trong túi ra tấm check ghi hai ngạn
        Diễm giựt .
        --Cái gì đây .
        --Không , anh tính cho em đi du lịch giải buồn , nhưng bây giờ em không có gì rồI , đỡ quá khỏi tốn . Trả lại cho anh .
        --Còn khuya đó . Đưa ra rồi không có được đòi lại . Không đi du lịch thì đi shopping cũng được mà .

        --Hai anh em ở đây à ?
        --Bố! Sao bố cũng về sớm quá vậy .
        --Chắc bố cũng tính về khuyên em chứ gì .
        Nam cười .
        --Sao , hôm nay thấy con như vui vẻ lắm , mà sao mắt lại đỏ hết vậy hả ?

        Bố thật là tỉ mỉ . Cái gì cũng không qua được mắt của bố .
        --Tại đêm qua con thức khuya quá nên lúc sáng dậy mắt bị đỏ thôi . Con đã hết chuyện rồi . Bố có phải về để an ủi khuyên con hay không ?
        --Thấy con bình thản như vậy cho dù bố có hàng ngàn lời khuyên thì cũng để dành lại mai mốt mới nói .
        --Bố không cần để dành lại mai mốt mới nói đâu , con hổng cần lời khuyên , con cần cái gì thực tế hơn một chút .
        --Là cái gì ?
        --Thì giống như vậy nè .
        Diễm xoè cho bố coi tấm check của Nam .
        --Ô..sao ra nặng tay quá vậy Nam , ít khi đó .
        --Nên bây giờ con đang hối hận nè . Đau lòng quá đi .
        Nam nhăn nhó đùa .

        Chị Thu chạy vô báo ba mẹ Phong đến .

        --Thưa ông , ông bà xui gia đến .
        --Ồ được tôi xuống ngay , Diễm à , con có muốn gặp hay không ? Nếu không muốn thì ở đây đi không cần xuống đâu .

        Diễm hiểu ý của bố . Diễm mới hơi đỡ lại một tí , bây giờ ba mẹ của Phong đến , bố sợ họ nhắc đến chàng làm cho Diễm buồn . Nhưng xưa nay họ tốt với Diễm lắm . Cho dù có ghét có hận Phong đến mấy nhưng Diễm vẫn yêu mến họ

        --Dù sao họ cũng là ba mẹ chồng của con , con phải xuống chào hỏi .

        Bố nhìn Diễm cười ra vẻ đồng ý .
        --Con đã hiểu biết chuyện hơn xưa rất là nhiều đó .
        --Nhưng bố xuống trước đi , con đi thay cái áo khác đã .

        ****************
        --Chào anh , chào chi...
        --Ủa ...hôm nay anh ở nhà à ?
        --Không , hôm nay tôi về sớm chút coi con Diễm .

        Ba của Phong buồn buồn .
        --Tôi không ngờ chuyện lại xảy ra đến nước này , gặp mặt anh tôi thấy ngượng lắm , nhưng Lan cứ lo lắng không biết Diễm ra sao , nên đành phải vác mắt mặt qua đây .
        --Anh đừng có bao giờ nói như vậy . Chuyện của tụi nhỏ đâu có liên quan tới chúng ta . Tình bạn mấy chục năm không nên để chuyện này làm ảnh hưởng .
        --Diễm hôm nay như thế nào ?
        -- Mấy hôm trước nó cứ nằm trong phòng khóc . Tôi với mẹ nó lo lắm . Vân còn tính đưa nó qua Pháp một thời gian để cho khuây khoả . Hôm nay thì như là nó đã vui hơn . Anh Hoàng , sắc mặt của anh tệ lắm , anh không khoẻ à ? Đã đi coi bác sỹ chưa , hay lát để tôi coi cho anh .

        Ba của Phong thở dài .
        --Có thằng con bất hiếu như vậy tôi chưa bị vỡ mạch máu não thì coi như đã may mắn lắm rồi . Hôm qua tôi bảo nó không được ly dị nếu không từ nay đừng gọi tôi là ba . Anh có biết nó trả lời như thế nào với tôi không ? Nó nói xin lỗi tôi , "ba cứ coi như là không có con đi" . Tôi thấy thật chán quá . Cũng tại tôi không biết dạy con , còn hại luôn đến con Diễm .

        Diễm xuống tới cầu thang , nàng nghe được lời ba của Phong vừa nói . Trái tim đang tan nát giờ lại càng vụn vỡ hơn .. " Phong , anh thật tuyệt tình đến như vậy sao ? Không lẽ trong lòng của anh không còn một chút có em hay sao ?"

        Một giọt nước mắt lăn xuống , Diễm lau vội rồi bước xuống nhà .

        --Thưa ba , thưa me .
        --Ô..con..
        Mẹ của Phong đứng dậy , nắm tay kéo ngồi bên cạnh mình
        --Con có khỏe không ? Con ốm và xanh xao nhiều quá .
        --Con khoẻ lắm . Mẹ không cần lo cho con đâu .
        --Con muốn ăn gì , để mẹ nấu đem tới cho con .
        --Không cần đâu mẹ . Ở đây có chị Thu ngày nào cũng hầm đồ bổ cho con .
        --Diễm à .
        Ba của Phong lên tiếng .
        --Con đừng có lo . Ba sẽ nói chuyện với thằng Phong , ba không để tụi con ly dị đâu . Ngoài con ra , ba và mẹ không chấp nhận ai hết .

        Diễm cười buồn .
        --Cám ơn ba đã lo cho con . Nhưng con với anh Phong đã không còn trở lại được nữa đâu . Con cũng đã chấp nhận rồi , con thật rất mệt mỏi , con không muốn tiếp tục giằng co nữa . Anh Phong có quyền chọn lựa hạnh phúc và lối sống của mình . Ba mẹ đừng có vì chuyện của tụi con mà làm ảnh hưởng tình cảm trong nhà , nhất là làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của mình . Huyết áp của ba bị Cao , ba đừng có nổi giận , ba hãy coi chừng sức khoẻ của mình . Con với anh Phong có ra sao đi nữa con lúc nào cũng tôn kính , coi hai người là ba mẹ của con .

        Mẹ của Phong ôm Diễm vào lòng , bà chảy nước mắt .
        --Mẹ thật không biết thằng Phong đang suy nghĩ cái gì . Con tốt như vậy mà nó không biết quý .

        Lúc đó mẹ của Diễm về tới . Bà bước vào vui vẻ .
        --Anh Hoàng , chị Lan , ở lại đây ăn cơm nha .
        --Ơ.thôi đừng .
        --Ba mẹ ở lại đây ăn cơm đi .
        Diễm năn nỉ
        --Con không còn bao nhiêu ngày được ăn cơm với ba mẹ đâu . Ở lại đi mà . Mẹ à, để con giúp mẹ với chị Thu .

        Ba mẹ của Phong ái ngại nhìn nhau , phải chăng nếu gia đình của Diễm đừng qúa nhiệt tâm , mà la mắng họ thì có lẽ trong lòng của họ cảm thấy dễ chịu hơn.

        Diễm có thể thật sự quên đi Phong hay không thì chỉ có nàng mới biết , nhưng trông theo bề ngoài thì dường như Diễm đã làm được điều nàng nói . Nàng không còn ủ rũ khóc lóc mà lúc nào cũng cười nói luôn miệng , như chừng nàng vui vẻ lắm . Diễm vẫn đi làm ở đài phát thanh , khi rảnh thì đi shopping , đi xem phim , chọc phá bạn bè như lúc nàng chưa lấy chồng Lúc này Diễm thường hay gặp Tiến , giúp chàng lo buổi tiệc Charity Ball cho trẻ em mồ côi . Buổi tiệc sẽ được tổ chức tại Thánh Đường Tự Do .

        Thấy Diễm bước vào , Tiến ngừng tay .
        --Em ăn gian nha , đợi mọi người làm xong mới tới .
        --Không , không phải đâu . Em...chiều nay đột nhiên em thấy nhức đầu lắm nên mới tới trể .
        --Ồ thì ra vậy ....bộ Macýs lúc này có bác sỹ chữa bịnh nhức đầu ở đó hay sao ?
        Tiến đùa . Diễm đánh nhẹ Tiến .
        --Dám bắt bẻ em hả . Bánh su này anh không có phần đâu .
        --Không nhỏ nhặt vậy chứ .
        Diễm cười . Nàng để mấy hộp bánh lên bàn .
        --Mọi người nghỉ một lát ăn bánh đi nè . Phải rồi anh Tiến , mọi thứ đã gần xong hết chưa ? Anh nghĩ tối mai có okay không ?
        --Anh nghĩ cũng okay mà , thật ra thì là Charity Ball , bề ngoài trang hoàng ra sao không có quan trọng lắm đâu vì người đến đây mục đích là để làm từ thiện mà .
        --Anh nói đúng lắm , em đồng ý với anh .
        --Ở đây cũng gần xong hết rồi , thôi được , em có cần phải đi làm chuyện gì lát nữa không ?
        Diễm lắc đầu .
        --Chắc là không mà .
        --Vậy đi theo anh , anh đưa em đi đến nơi này .
        --Đi đâu hả ?
        --Lát nữa tới đó em sẽ biết .
        --Hiếu!. Nói lại giùm với cha Văn Chi tôi với Diễm đi trước nha .
        --Được tôi sẽ nói lại . Hai người đi đi .
        --Cám ơn nha .
        *******
        Tiến lái xe khoảng 20 phút rồi chàng tắp vô bên đường .
        --Tới rồi .
        Tiến nói .
        Diễm nhìn quanh ngơ ngác .
        --Anh vội vã đưa em tới đây hả ? Ở đây đâu có gì đâu!
        --Em còn nhớ chỗ này hay không ?

        Nghe Tiến hỏI , Diễm nhìn kỹ lại con đường , cố moi trong óc mình chỗ này là chỗ nào . Cây tùng đó , căn nhà trắng đó , buổi trưa hôm đó , chính là nơi này . Trong lòng của Diễm có chút bất ổn . Tại sao Tiến lại đưa mình đến lại nơi đây .

        --Đây là chỗ chúng ta lần đầu tiên gặp nhau . Em còn nhớ không ?

        Diễm gật đầu . Buổi trưa hôm đó, chính ở nơi này , bánh xe của nàng bị xì hơi, Tiến đã thay giùm cho nàng , rồi nàng đã quen biết Tiến .

        --Đúng ra thì không phải ở đây , nhưng ở đây em đã nói cho anh biết em tên Diễm , cũng chính nơi này anh biết được cái gì là chỉ gặp một lần rồi nhớ mãi . Em có biết không , anh không tin là có thể vừa gặp một người là đã có thể yêu , cho đến khi gặp em , thì suy nghĩ của anh hoàn toàn bị lật đổ .

        Tiến rút trong túi của chàng ra một cái hộp . Chàng mở nắp ra , trong đó có rất nhiều nhẫn .

        --Từ cái buổi trưa hôm đó , thì anh đã yêu em . Rồi được em đáp lại mối tình của anh , anh rất mừng . Anh đã mua chiếc nhẫn này , tính một ngày sẽ tặng cho em .

        Tiến cầm cái nhẫn trơn bằng vàn g.
        --Nhưng anh đã không dám tặng cho em .. Anh rất sơ...Em là cô gái nhà giàu còn anh là ai chứ . Anh không là ai cả , hai bàn tay trắng lem luốc xăng nhớt . Cái duy nhất anh còn có được chính là lòng tự ái của mình . Anh trách mình không bằng người ta , không cho em được cuộc sống sung sướng , rồi anh đã làm một chuyện điên rồ nhất trong cuộc đời của mình .

        --Anh cứ tưởng anh sẽ quên được em , nhưng thì ra anh làm không được . Anh sống những ngày tháng chản chán nản , đần độn , u tốI , và hối tiếc . Anh mở ra Diễm Hương , để tưởng tượng rằng em như vẫn còn ở bên cạnh anh . Càng muốn quên em thì anh lại càng nhớ đến em . Và mỗi khi nhớ đến em , thì anh lại đi mua một chiếc nhẫn . Hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện , một ngày nào đó anh sẽ có thể tặng cho em .

        Tiến lấy ra một chiếc nhẫn hột xoàn khác .

        --Có lẽ ông trời đã tội nghiệp anh , cho chúng ta gặp lại . Cái nhẫn này lúc sáng anh đã đi mua đó . Hai năm trước anh đã bỏ lỡ cơ hội , nhưng lần này anh quyết không bỏ lỡ nữa đâu . Tuy rằng đã có chút chậm trễ , nhưng chúng ta hãy quên hết những chuyện không vui . Chúng ta hãy làm lại từ đầu nha em . Lấy anh nha , hãy để cho anh được lo lắng chăm sóc cho em suốt cuộc đời nay.được không ?
        Chương 11

        Diễm im lặng không nói gì, một lát sau nàng cười .
        --Mặt của anh thật là nghiêm túc làm em suýt nữa bị anh gạt , còn tưởng là thật nữa đó , anh nói đùa thật là hay quá đi . Có nghĩ tới đi đóng phim hay không ? Em nghĩ anh sẽ nổi tiếng đó , chừng đó nhớ cho em xin chữ ký nha .

        --Diễm à , anh không phải nói đùa với em đâu . Anh nghiêm túc đó .

        Tiến nắm lấy bàn tay của Diễm , Diễm vội rút tay lại . Nàng lúng túng .
        --Thôi anh đừng có giỡn nữa mà . Em chợt nhớ ra em có chuyện phải đi làm , mình trở lại nhà thờ đi .

        --Anh biết em hiểu anh không phải nói chơi . Tại sao lại phải làm như không hiểu .

        Diễm thở dàI , nàng nghiêm nghị
        --Tiến à , anh có biết anh đang nói những gì hay không ?
        --Anh biết , còn rất là rõ ràng nữa . Anh đang cầu hôn với người anh yêu thương nhất .

        Diễm lắc đầu .
        --Không..anh không biết mình đang làm gì . Nếu anh biết , thì anh phải biết anh không thể nói với em những lời này , không thể nào đâu .

        --Tại sao lại không được , ai không cho phép ?

        --Tất ca....Tiến à , em đã vợ của anh Phong rồi .

        --Nhưng bây giờ em đã không phải nữa .

        --Không phải đơn giản như vậy . Em đã lấy anh Phong rồi , cả đời em luôn luôn là vợ của anh Phong , không thể thay đổi được đâu . Nói gì đi nữa em cũng là người đàn bà đã có chồng . Còn anh , anh không phải giống như lúc xưa , bây giờ có biết bao nhiêu người con gái tốt hơn em gấp trăm ngàn lần chờ anh lựa chọn . Em không có xứng đáng với anh đâu . Đừng có nghĩ tới em và chuyện xưa nữa , Tiến à .

        --Đừng có nghĩ tới em và chuyện xưa ? Anh làm không được , cho dù ngoài kia bao nhiêu người con gái tốt như thế nào thì họ cũng không thể so sánh với em , vì trên đời anh người yêu chính là em . Hãy coi những chuyện đã qua như một giấc mơ , như phấn trắng trên bảng , xóa đi hết , bắt đầu lại từ đầu , có được hay không ?

        --Không....không thể nào .
        Diễm nghẹn ngào .. Nước mắt của nàng rơi xuống .
        --Em không có thể coi như là một giấc mơ được , vì nếu là một giấc mơ khi em tỉnh lại thì không còn nhớ gì đến nữa . Nhưng những chuyện đã xảy ra , em không thể nào quên đi được . Xin anh đừng nói những lời như vậy nữa . Em xin anh ma.. Anh thấy em chưa đủ đau khổ hay sao ? Xin anh đừng bắt em phải đau khổ hơn nữa . Trong những ngày tháng vừa qua em đã gặp phải rất nhiều chuyện không vui . Có rất nhiều lúc em cảm thấy mình không còn sức để chịu đựng nữa , rất trống trãI , rất cô đơn . Nghe được những lời vừa rồi của anh . Nói thật nha , em rất muốn đồng ý , nhưng em làm không được , vì anh là một người tốt . Em không thể coi anh như một cái phao để bám níu trong những ngày tháng khó qua nhất này của em . Em không muốn lường gạt anh , lợi dụng đến tình thương của anh .

        Diễm ngưng giây lát ...
        --Nếu em không yêu anh Phong thì em không lấy ảnh đâu . Cho dù là bây giờ , khi ảnh đã làm em bị tổn thương rất nặng thì tình yêu của em dành cho ảnh vẫn chưa hề thay đổi . Em vẫn chờ đợi một ngày nào đó , anh Phong sẽ quay trở về . Có lẽ em thật khờ dại , nhưng em tin chắc sẽ có ngày đó , bản tính của anh Phong là một người rất tốt , không phải như anh đã thấy đâu . Tình cảm xưa của chúng ta đã không còn ở trong lòng của em nữa . Bây giờ chỉ còn là tình bạn thôi . Em biết .... nói những lời này với anh sẽ khiến anh buồn lắm . Nhưng đây là sự thật . Nếu không nói rõ ràng bây giờ , sau này sẽ càng khiến anh buồn hơn . Xin lỗi anh . Xin lôi..

        Tiến cười buồn .

        --Em không cần phải nói xin lỗi với anh , em đâu có lỗi gì . Anh cũng thể nào đi giận một người thật thà . Mong rằng chuyện hôm nay không khiến em sau này gặp anh phải ái ngại . Thôi được , coi như hôm nay anh chưa nói gì đi . Chúng ta vẫn còn là bạn bè chứ ?

        --Đương nhiên rồi . Tiến à , anh nhất định sẽ kiếm ra được người thích hợp đeo chiếc nhẫn của anh .

        Tiến cười .
        --Chuyện đó để mai mốt mới nói đi . Thôi được , anh đưa em về .

        ***********************************************************************

        Từ nhà thờ trở về , Diễm lặng lẽ đi vô phòng . Suốt cả buổi tối nàng ngồi trên giường thẫn thờ suy nghĩ . Diễm buồn rầu tự trách mình đã sử xự không khéo . Rõ ràng nàng không có ý gì với Tiến , thuần tuý chỉ coi chàng là người bạn , tại sao chiều nay Tiến lại có thể nói những lời đó , đây chứng tỏ rằng Tiến nghĩ Diễm vẫn còn chưa dứt tình cảm với chàng , nếu không thì chàng không dám mở miệng cầu hôn đâu . Ngay cả Tiến cũng hiểu lầm , huống hồ chi Phong , làm sao mà chàng không hiểu lầm cho được .

        Diễm thở dài . Nàng không cảm thâ’y buồn hay giận Phong , mà giận chính mình nhiều hơn .
        --Cũng tại mình tất cả , đáng lẽ phải giữ một khoảng cách , tại sao lại phải tỏ vẻ thân quá khiến người ta hiểu lầm , bây giờ lại phải một lần nữa làm cho Tiến buồn , còn hôn nhân của mình cũng giữ không nổi nữa . Không thể trách ai , chỉ có thể tự trách mình"

        --Diễm à , Diễm em đã ngủ chưa ?

        Diễm giật mình , nàng đứng dậy ra mở cửa .

        --Anh phá em đang ngủ hả ?

        --Em còn chưa ngủ , em đang đọc sách thôi . Kiếm em có chuyện quan trọng hả ?
        --Cũng không phải quan trọng lắm , nhưng anh muốn làm cho xong thôi .
        Bình đưa cho Diễm cái folder màu xanh
        --Đây là giấy tờ ly dị của em . Phong đã ký tên rồi , sáng nay luật sư bên đó giao sang cho anh . Bây giờ cần chữ ký của em nữa là coi như chính thức .

        Tay của Diễm run run cầm cái folder mở ra đọc . Diễm thở dài .
        --Ảnh thật sự không quay trở về nữa .

        --Anh đã coi lại rồi , không có vấn đề gì cả, có điều anh thấy hơi lạ là tất cả tài sản , nhà cửa , xe cộ , mutual fund , stock , bond , investment , tất cả đều giao cho em . Phong không lấy gì cả . Ngay cả phòng mạch của Phong cũng giao cho em , em có quyền bán .

        --Giao tất cả lại cho em , vậy anh Phong sống như thế nào .

        Bình nhún vai ,
        --Anh đâu có biết . Có lẽ nó cảm thấy có lỗi nên để lại tất cả cho em để đền bù . Thây kệ nó , còn lo nghĩ tới nó làm gì . Huống chi nó là bác sỹ , kiếm lại mấy hồi .

        --Ngày mai em ký rồi đưa cho anh được không ?

        --Okay , không gấp mà . Chừng nào em ký xong rồi đem qua cho anh cũng được . Thôi em đi ngủ đi . Ngủ ngon .

        --Anh Ba ngủ ngon .

        Tiễn Bình trở ra , Diễm khóa cửa lại . Nàng xé nát tấm giấy ly dị rồi ngã người xuống giường , nước mắt tuôn chảy như mưa . Diễm thút thít khóc không dám khóc lớn vì sợ người nhà nghe được . Lúc nãy Diễm đã ráng hết sức của mình mới không chảy nước mắt trước mặt Bình . Nàng không muốn gia đình hay bất cứ ai biết được nàng vẫn không thể chấp nhận được sự thật . Rằng nàng mỗi ngày vẫn sống trong một thế giới ảo tưởng , nghĩ rằng ngày mai Phong sẽ trở về , mọi việc sẽ như xưa .

        Mấy hôm sau Diễm cứ nằm lì trong phòng không rời khỏi nhà . Nàng khoá chặt cửa lại không muốn gặp ai . Không phải Diễm đau bịnh , nhưng nàng thấy tâm hồn rã rờI , cái rã rời của kẻ không còn biết bấu víu vào cái gì để sống . Suốt đêm qua , nàng không ngủ mà ngồi ở ghế nhìn lên bầu trời cho đến sáng . Trời gần sáng , Diễm đứng dậy đi đến bàn phấn lấy ra một xấp giấy viết thơ màu xanh lam có ép những chiếc lá khô ở giữa . Khi chữ bắt đầu hiện trên trang giấy thì nước mắt của Diễm cũng bắt đầu chảy xuống . Nàng phải xé đi viết lại nhiều lần vì nứoc mắt rơi xuống làm lem cả mực . Hai tiếng sau , rốt cuộc nàng đã viết xong . Diễm đứng dậy mở tủ lấy chiếc áo choàng mỏng màu đen rồi khoác lên người . Nàng gấp lá thư lại làm tư , bỏ vô túi áo choàng rồi mở cửa bước ra ngoài .

        Nàng đi nhè nhẹ ra balcony , leo lên đứng trên thành của lan can . Gió thổi tới lành lạnh . Bầu trời ban sáng hanh hanh lạnh nhè nhẹ . Vài giây nữa đây tất cả đau khổ , buồn tủi của nàng đều sẽ tan biến mất , sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại nữa . Nàng cũng không còn bị nó dằn vặt đau khổ . Nghĩ như vậy , Diễm không còn cảm thấy sợ , mà lại cảm thấy rất nhẹ nhàng và thanh thản hơn bao giờ hết .

        Nam đi chạy bộ ban sáng về , ngó lên ban công thấy Diễm , chàng hét lớn .
        --Hãy xuống mau , hãy trở xuống mau . Nguy hiểm lắm .

        Nhưng lời khuyến cáo của chàng đã không kịp nữa , Diễm đã nhảy xuống rớt ngay trước mặt chàng . Nam chết sững ,
        --Tại sao...tại sao em lại khờ dại , tại sao lại phải chọn con đường này ?

        Phong nghe Lập Văn báo tin Diễm đã nhảy lầu tự tử , nằm trong phòng đặt biệt ICU . Chàng vội vàng chạy tới bệnh viện . Khi thấy Phong bước vào , mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau , nhưng vẫn giữ im lặng không nói gì cả . Tuy rằng họ không nói gì , nhưng Phong cũng hiểu được là họ đang oán hận chàng .

        Phong bước đến gần giường . Biết Diễm phải nằm trong ICU ,
        chàng đã chuẩn bị tâm lý một phần nào , nhưng khi nhìn thấy trước mắt . Cả người của Diễm bị băng kín , máu rỉ thấm qua luôn cả lớp băng trắng . Trên màn ảnh máy trợ tim , từng nhịp mặch tích lên chậm chạp . Phong gần như băng hoại .

        Nam từ ngoài bước vào , thấy mặt của Phong , chàng đã nổi nóng nhào tới đánh Phong .

        ---Ai cho nó vô đây , tên hung thủ giết người . Mày còn mặt mũi dám đến đây hay sao ?

        Phong không chống đỡ những cú đánh của Nam , máu từ mũi , từ khoé miệng của chàng chảy ra . Nhưng Phong
        không cảm thấy đau , vết đau trong lòng của chàng bây giờ còn đau gấp ngàn lần so với vết đau trên da thịt . Chàng cố lết đến gần giường ôm lấy Diễm . Chàng đau khổ
        -- Tại sao em lại khờ đến như vậy ? Tại sao em phải làm như thế này ?
        --Là mày đã hại nó đến như vậy , còn dám nói hỏi tại sao . Hôm nay tao phải đánh chết mày .

        Nam quá kích động , có lẽ vì chàng đã chính mắt mình nhìn thấy Diễm nhảy xuống mà không thể kéo lại . Mọi người vội kéo Nam lại , sợ chàng sẽ đánh chết Phong . Bố của Diễm quát .

        --Đủ rồi , đủ rồi . Coi chừng đánh trúng Diễm bây giờ . Đây là nhà thương , im lặng một chút có được không . Tất cả ra ngoài hết cho tôi .

        Quay sang Phong ông bảo
        --Cậu ở lại đây . Tôi có chuyện bảo cậu .

        Mọi người không dám cãi lại đành trở ra . Còn lại chỉ mình ông
        và Phong , bố của Diễm chậm rãi giọng của ông buồn buồn .
        --Cậu thật khiến tôi rất thất vọng . Tôi cũng muốn đánh cậu
        một trận để cho cậu tỉnh táo lại . Nhưng tôi biêt...nếu như tôi đánh cậu bị thương..con Diễm sẽ giận tôi , nó sẽ đau lòng lắm .

        Bố của Diễm rút trong túi ra một lá thư .

        --Cái này kiếm ra trong túi áo của con Diễm , nó viết cho cậu đọ Cậu hãy đọc đi rồi suy nghĩ lại những việc mình đã làm .

        Ông thở dài , rồi đi ra ngoài . Phong cầm lá thư chậm chạp mở ra , hai bàn tay của chàng toát lạnh .

        Phong ,

        Cho đến ngày hôm nay em vẫn không tin chuyện chúng ta ly dị là thật . Em vẫn cứ nghĩ rằng chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra . Sau một thời gian thì chúng ta nhất định sẽ huề lại , sống cuộc sống vui vẻ như xưa . Em vẫn ôm hy vọng , là anh sẽ trở về . Nhưng tối hôm nay , khi anh Bình đưa cho em tấm giấy ly dị anh đã ký thì tất cả hy vọng của em đều đã không còn nữa , em hiểu anh sẽ vĩnh viễn không trở về nữa đâu . Dù rằng đã biết vậy , nhưng em vẫn không thể chấp nhận được sự thật này . Lúc xưa , có những lúc vu vơ suy nghĩ , em tự hỏi mình lỡ một ngày nào đó anh rời xa em thì em sẽ làm gì ? Câu trả lời là em sẽ chết để không cần phải thấy ngày đó xảy ra . Vì em sẽ không thể nào quên được anh . Khi nào trái đất ngưng xoay vần , khi nào trên trời không có mây , khi nào loài chim không còn bay lượn trên bầu trời nữa thì họa may em mới quên được anh , còn không thì không thể
        nào , không bao giờ , cho nên cái chết là cách giải quyết tốt đẹp và hạnh phúc nhất của em . Không ngờ , suy nghĩ vẩn vơ hôm xưa , bây giờ rốt
        cuộc đã phải dùng đến .

        Trước khi ra đi , như một con chim trước khi chết hót lên những tiếng bi thương cuối cùng , em cũng muốn viết những lời cuối cùng giải thích sự hiểu lầm của chúng ta với anh , người em yêu nhất và cũng là người làm cho em đau khổ nhiều nhất , dù biết rằng có lẽ anh sẽ vất , chẳng đọc lá thư này đâu . Và có lẽ những lời giải thích vào lúc này của em có hay không thì cũng không còn giá trị khi anh đã yêu thương
        người khác . Dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng em có thể
        thổ bày nổi oan ức trong lòng của mình , nếu bây giờ không nói ra thì không còn cơ hội nào khác nữa .

        Anh tin hay không cũng được , mãi cho đến giây phút này trong lòng của em chỉ có riêng hình bóng một người , người đó chính là anh . Mỗi một hồi ức đẹp và vui vẻ trong đầu của em , cũng đều là những kỷ niệm quanh quẩn bên anh . Hình ảnh của anh như đã được khắc lên trong tim óc của em , không có một ai có thể thay thế , trừ khi là lấy đi tim óc của em thì mới có thể xóa nhòa đi bóng hình của anh được .

        Anh chắc không biết em đã yêu anh từ bao giờ đâu . Ngay cả em cũng không biết từ bao giờ nữa . Em chỉ biết bắt đầu năm 16-17 tuổi , mỗi khi nghe anh Bình và anh Nam xầm xì về chuyện anh có bao nhiêu cô bạn gái bên New York , em tự nhiên cảm thấy rất bực tức . Em không biết là em đang bực tức chuyện gì , em chỉ biết khi nghe những lời đó trong lòng của em cảm thấy đau và khó chịu lắm . Khó chịu đó , và những lần anh viết thư về thăm hỏi cả nhà , hỏi hết mọi người ngay cả người cắt cỏ cho nhà thì anh cũng hỏi thăm luôn , nhưng lại không có đến một chử hỏi thăm em . Tại sao vậy ? Chúng ta không phải là thân nhất hay sao ? Em rất giận anh , và ghét anh . Em tự nói với mình là từ này sẽ không còn thèm nghĩ đến anh và không thèm biết đến chuyện của anh nữa .

        Anh cuối cùng đã trở về , nhưng anh thật sự đã khác với hình
        ảnh trong trí nhớ của em nhiều lắm . Anh chững chạc đàng hoàng khiến em cảm thấy thật xa lạ , mỗi lần gặp anh thì em lại cảm thấy dường như ở giữa hai chúng ta có một bức tường vô hình đang ngăn đôi . Em sợ cảm giác đó , em tránh không muốn gặp anh . Rồi tình cờ em biết anh Tiến . Anh Tiến thật có nhiều điểm giống anh lúc xưa . Ở bên cạnh anh
        Tiến , mỗi khi ảnh nói điều gì hay làm cái gì thì lại khiến em chợt nhớ lúc xưa anh cũng nói như vậy . Khiến em hồi tưởng lại được những kỷ niệm vui vẻ . Em đã lầm lẫn tưởng em yêu thích anh Tiến , thật ra em thích anh Tiến , chẳng phải là vì ảnh , mà vì qua hình ảnh của anh .

        Nếu như lúc xưa , em sẽ không nói chuyện này cho anh biết đâu . Em sợ ....em sơ . ... nếu để anh biết em yêu anh nhiều đến thế , anh sẽ cười rồi lên mặt với em . Nhưng bây giờ , em đã sắp phải đi rồi , tất cả đều đã không còn quan trọng nữa , em nói ra những điều này chỉ mong anh hiểu được lòng của em và xin anh đừng coi thường em , đừng hiểu lầm em , đừng nghi ngờ em không chung thủy với anh .

        Ngoài trời cũng đang bắt đầu hửng sáng . Buổi sáng hôm nay
        cũng rất giống buổi sáng hôm đó , ngày đau khổ nhất trong cuộc đời của em , khi anh nói đã không còn yêu em nữa . Em bỏ chạy ra khỏi nhà , xa cách người em yêu thương nhất , ôm theo bao nhiêu nỗi đau buồn và oán hận . Em rất oán anh bạc tình , viện cớ . Em đã trao cho anh tất cả , cả trái tim , cả linh hồn của em, tại sao anh lại nghi ngờ em . Tại sao anh lại tàn nhẫn đến thế , không thể cho em được sống vui vẻ trong những ngày còn lại rất ngắn ngủi trong cuộc đời của mình .

        Buổi sáng hôm nay cũng như vậy đó , khi em viết xong lá thư này cho anh , em sẽ lại một lần nữa ôm bao nhiêu nhiêu nỗi đau , nỗi buồn bỏ đi , xa cách người em yêu thương nhất . Nhưng khác với lần trước , trong lòng của em đã không còn oán hận gì anh . Em muốn anh hiểu một điều , em tự chọn kết cuộc này cho mình không phải vì em còn oán trách hay muộn phiền gì anh . Em chỉ oán trách bản thân mình đã không biết sử xự khôn khéo , khiến anh không còn yêu và tin tưởng em được , đó là lỗi nơi em , không phải tại anh. Em ra đi , để trả anh lại với tất cả những gì đẹp và hạnh phúc nhất . Em thật sự cầu mong anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình .

        Diễm


        Lá thư trên tay Phong rơi xuống đất . Phong đau khổ lặng người đến không nói ra tiếng . Tất cả , tất cả những thứ chàng làm đều là mong Diễm sau này sẽ sống được vui vẻ hạnh phúc . Tại sao ông trời lại phải tạo ra nghịch cảnh trái ngang như ngày hôm nay . Chàng đi đến bên giường , nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Diễm . Một giọt nước mắt rớt xuống bàn tay của nàng .
        --Xưa nay anh chưa bao giờ nghi ngờ em , chưa từng có một giây phút nào anh ngưng yêu em . Tất cả những thứ anh làm đều vì em , em không thể chết đâu . Em phải ráng lên . Nhất định phải ráng lên .

        Cánh cửa mở ra , Vỹ kiệt và 5-6 người y tá khác đẩy cửa
        bước vào .

        -- Tôi phải đưa Diễm lên khoa não kiểm tra kỷ hơn .
        Phong gật đầu .
        --Tình trạng của Diễm như thế nào hả Vỹ Kiệt ?

        --Những vết thương bên ngoài thì không có gì quan trọng , bị gẫy tay , và vài vết thương khác , không có gì nguy hiểm . Điều tôi lo lắng là vết thương ở đầu , không chịu cầm máu . Bây giờ tôi đưa Diễm lên trên coi kỹ hơn .

        --Anh phải nhất định cứu cổ .

        --Tôi sẽ ráng hết sức của mình . Nhưng cho dù tôi có chữa
        được vết thương ở đầu của Diễm thì cũng không chắc cứu được cổ đâu . Cô ta bị vết thương gì anh phải hiểu rõ hơn tôi . Người duy nhất cứu được cô ta chỉ có anh thôi , anh hiểu ý tôi chứ . Làm cách nào thì chắc tôi không cần phải nói rõ ra với anh có phải không ? Làm người đừng bạc tình quá Phong à .

        *****************

        Phong theo Vỹ Kiệt đưa Diễm lên tầng 3 của bệnh viện , rồi
        trở vô văn phòng của chàng . Mở cửa ra thì chàng thấy ngay Lập Văn đang ngồi thừ trên ghế sofa , anh chàng ủ rũ thờ thẩn như một người chết .

        --Tôi nghĩ chỉ có tôi mới có chuyện phiền não thôi , anh lại có
        chuyện gì ?

        --Tôi đã giết người .

        Trong lòng đang buồn , lại có nhiều lo lắng khiến Phong nổi cáu .
        --Tôi đang phiền lắm , không có hứng thú đùa giỡn với anh đâu. Làm ơn trở xuống làm việc đi .

        Lập Văn đứng dậy hét .
        --Tôi nói tôi đã giết người , tôi không phải nói chơi , tôi nói thật . Tôi đã cùng với anh giết chết một người con gái vô tội . Anh có thể coi như không có gì hay sao ? Tôi thật không biết tại sao lúc đầu lại nghe anh thuyết phục , tại sao lại đóng màn kịch này với anh . Tại sao lại nhờ em gái của tôi giả bộ gọi phone đến nhà cho Diễm . Thật là hoang đường , chúng ta đã tạo ra một bi kịch đáng lý ra không nên có . Anh đã lầm rồi , anh đã sai rất nhiều rồi . Hãy ngưng tay đi . Đừng có tiếp tục cái kế the new hoạch điên rồ đó của anh nữa .

        --Không được , tôi không có sai . Tôi thừa nhận sự việc ngày
        hôm nay xảy ra ngoài dự tính của tôi . Nhưng sau này chuyện này sẽ không có xảy ra nữa .

        --Không xảy ra ? Đến bây giờ anh còn chưa tỉnh táo hay sao ?.
        Diễm hiện nay chưa biết có thể sống nổi hay không ? Cô ta đến nông nổi này không phải là do bịnh gây ra , mà là do chính anh đã gây ra . Anh đã tạo ra một bi kịch vốn không nên có . Cô ta có thể tự tử một lần thì vẫn có thể tự tử lần thứ hai .

        --Không đâu ! Diễm đã trải qua sự đau đớn của cái chết như
        thế nào , cô ta nhất định sẽ không còn can đảm .

        --Tôi mặc kệ , tôi không muốn tiếp tục giúp anh tạo ra cái bi
        kịch này nữa . Khi Diễm tỉnh lại , tôi sẽ nói rõ ràng hết chuyện này cho Diễm biết .

        --Không được đi .

        --Tôi đã quyết định rồi anh có thể ngăn cản tôi hay sao ? Tôi
        không thể thấy anh càng lún càng sâu mà không kéo anh lên .

        Nói rồi Lập Văn bỏ chạy ra ngoài . Phong chạy gọi với theo :

        --Lập Văn! Lập Văn .
        Nhưng Lập Văn không dừng lại . Phong không đuổi theo nữa , chàng đứng lại thở dài .
        --Anh không thể cản trở tôi được đâu . Anh chỉ càng ép tôi
        thực hiện ý định đó mau hơn thôi .

        Phong trở vô phòng , cởi chiếc áo choàng trắng ra , rồi rời
        bệnh viện . Xe chạy cách bệnh viện khoảng 10 phút thì chàng bấm số 911 rồi để mở trên xe . Phong bắt đầu nhấn ga tăng tốc độ . Kim đồng hồ chỉ mức 45mp/h , 50mp/h , 65mp/h , rồi đến 70mp/h , 80mp/h , 90mp/h . Chiếc xe của Phong lao như vút trên đường , Phong bỗng bẻ tay lái , chiếc xe đâm thẳng vô sườn núi , đầu xe bẹp dúm lại . Phong gục đầu trên tay lái. Một giòng máu đỏ chảy xuống từ trán của chàng thấm đỏ cả cái airbag màu trắng . Không bao lâu , tiếng còi hụ của xe cứu thương , xe cứu hỏa , và xe cảnh sát đã in ỏi cả đường .

        Sau khi một hồi vật lộn với khó nhọc , các nhân viên cứu hỏa
        cuối cùng cũng đã kéo Phong ra được khỏi xe . Phong bị thương rất nặng . Các bác sỹ trên xe cứu thương đã làm đủ mọi cách cấp cứu nhưng chàng không hề có một giây phút tỉnh lại . Nhưng thật lạ , trái tim của chàng vẫn đập thật đều , thật bình thường . Dường như ý chí sinh tồn của chàng vẫn còn ở đó , chờ đợi để làm xong một việc gì .



        Chương 12

        Một tháng sau .

        Diễm đã bình phục lại nhiều nhưng ý định tự tử của nàng vẫn còn đó . Những ngày đầu , phải trói tay của nàng lại vì sợ nàng tự làm tổn thương đến mình . Mấy hôm nay dường như đã đở hơn . Những vết thương bên ngoài cũng đã mờ đi không còn dấu vết nữa . Nhìn bề ngoài Diễm hình như đã hoàn toàn bình phục . Nhưng có đôi lúc Diễm ngơ ngơ ngáo ngáo , có khi nàng quên mất cả tên của chi. Thu , người giúp việc lâu năm trong gia đình . Ai cũng biết , thật ra Diễm chỉ bình phục vết thương bên ngoàI , còn vết thương trong lòng thì vẫn còn ở đó . Mới hôm qua thôi , Diễm lại một lần nữa cắt mạch máu của mình .

        Mỗi ngày đến kiểm tra sức khoẻ cho Diễm , nhìn thấy Diễm như vậy , Lập Văn lại cảm thấy áy náy cắn rứt trong lòng như chính chàng đã làm một lỗi lầm gì thật lớn .
        --"Ông trời có phải thật bật công ? Hiếm khi mới có một đôi tình nhân yêu nhau đến thế , tại sao ông trời lại phải đối sử với họ như vậy . Tại sao lại phải tạo ra một bi kịch như thế này , không lẽ ông thù ghét người ta được hạnh phúc ? Bây giờ cho dù có dùng thuốc gì đi chăng nữa thì cũng không thể chửa cho Diễm được lành lại như xưa . Mong rằng thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm màu , giúp cho Diễm quên đi những chuyện trong dĩ vãng ."

        Lập Văn thở dàI , nhìn đồng hồ đã tới giờ thì kiểm tra cho Diễm . Chàng lắc đầu thật mạnh để xua tan những chuyện trong đầu . Chàng lấy cái ống nghe trong túi áo ra đeo lên cổ , hít thở một hơi thật mạnh , gắng gượng để bộ mặt vui vẻ rồi đứng dậy mở cửa ra ngoài . Đến trước của phòng của Diễm , Lập Văn thấy một người đàn ông đang đứng tần ngần trước cửa , đặt bó bông trước cửa rồi bỏ đi . Lập Văn nhận ra người đàn ông này , chính là người chàng đã gặp hôm nọ ở trong parking phòng mạch của Phong . Lập Văn chạy theo gọi .
        --Khoan đi đã .
        Tiến dừng lại , chàng có vẻ ngạc nhiên
        --Anh có phải là anh Tiến không ? Tôi là bác sỹ Phương Lập Văn .

        Lập Văn chìa tay ra bắt tay Tiến .
        --Chào bác sỹ Phương . Xin hỏi tôi giúp được gì cho bác sỹ ?

        Lập Văn vui ve?
        --Không , anh tới thăm Diễm sao lại không vào ?

        Tiến ngần ngừ giây lát
        --Tôị.. tôi bận chuyện gấp . Bác sỹ Phương , anh có thể cho tôi biết sức khoẻ của Diễm ra sao hay không ?
        --Cô ta đã khoẻ lại nhiều , nhưng tinh thần thì hình như vẫn còn chưa được ổn định lắm . Trong những lúc này cô ta rất cần những người bạn trò chuyện quan tâm đến cô ta . Tôi nghĩ , nếu anh không bận gì thì hãy vô trò chuyện giây lát với Diễm , thì cô ấy sẽ được vui hơn .

        Tiến cười hiền .
        --Tôi nghĩ cho dù tôi vô trò chuyện cũng không giúp được gì đâu . Tuy tôi không phải bác sỹ tâm lý , nhưng tôi cũng hiểu bây giờ Diễm không phải cần những người bạn đến trò chuyện với cô ta . Chắc bác sỹ cũng biết người duy nhất bây giờ có thể giúp cô ta là ai mà phải không ? Nếu bác sỹ muốn giúp Diễm , xin bác sỹ hãy khuyên bạn của bác sỹ , Bác sỹ Cao tới gặp Diễm đi .

        Những lời của Tiến nói hoàn toàn đúng , nhưng đó là điều không thể nào thực hiện được . Nghĩ đến điều đó , Lập Văn chợt thở dài . Một bàn tay đập sau lưng làm chàng giật mình quay lại . Thì ra là Thư Kỳ , cô thư ký riêng ở phòng mạch của chàng .

        --Làm hết hồn .
        --Giỡn chút thôi mà , vậy cũng giật mình . Không lẽ anh đã làm chuyện gì sai trái phải không ?
        Thư Kỳ nhí nhảnh , giọng cười của nàng ngọt ngào như chim sáo .
        --Ủa sao em lại ở đây , đến thăm bạn à ?
        --Kiếm anh đó , sao anh lại tắt phone vậy . Gọi từ sáng đến giờ không được , làm trời vừa lạnh vừa mưa như vậy mà em phải lái xe tới đây kiếm anh .
        --Anh đâu có tắt phone .
        Lập Văn móc túi lấy cái phone ra , chàng cười trừ .
        --Ồ , thì ra battery hết rồi , hèn gì không kêu . Kiếm anh có chuyện gì ?
        --Bác sỹ Lưu Vỹ Kiệt , hồi sáng gọi phone qua nói em phải đi kiếm anh gấp . Kiếm ra anh thì nói anh tới Bascom gặp ông ta . Bác sỹ Lưu nhắn nguyên văn là không kéo dài được nữa . Hết giờ rồi , bảo anh lo bên này cho xong . Dù sao phải làm trong tuần này nếu không thì chết chắc .

        Nghe Thư Kỳ nói , Lập Văn tái mặt . Thư Kỳ cũng nhận ra được .
        --Chuyện gì , sao mặt anh tái vậy ? Bộ anh thiếu nợ tiền của bác sỹ Lưu hả ?
        -đdừng có khùng .
        Quay sang Tiến , Lập Văn giới thiệu .
        -đDây là Thư Kỳ , còn đây là...
        Lập Văn chưa dứt lời thì Thư Kỳ đã nói trước .
        --Anh Tiến...
        Sắc mặt của nàng biến đổi , nó có vẻ ngạc nhiên , đượm chút gì buồn buồn , xen lẫn sự cố gắng gượng gạo vui vẻ . Tất cả tình yêu , tình cảm của mối tình đầu đều đã trao hết cho người này . Dù rằng đã là chuyện xưa , nhưng cho đến bây giờ thì nàng vẫn không hề quên được . Mỗi khi nghe đến chữ Tiến , thì trái tim của nàng lại chợt đau nhói nhớ về những kỷ niệm xưa , những ngày tháng vui vẻ học trò ơ? Ngô Sỹ Liên . Những buổi chiều tan học Tiến đứng trước cửa chờ nàng , nhưng rồi chỉ đưa mắt nhìn nhau , rồi nàng đi trước với đám bạn , chàng đi sau với bạn của chàng . Chứ chẳng dám sánh vai nhau về chung , lỡ để bạn bè biết được , thì chắc là sẽ quê tới chết . Rồi những chiều thứ năm và chủ nhật , dối mẹ tới thư viện học bàI , nhưng thật ra thì đi đến rạp xine Đại Lợi hay Hòa Bình . Tiến đang đợi nàng ở đó . Nhiều bữa không xem phim thì hai đứa dắt tay nhau dạo trên đường nhặt những lá điệp vàng phủ ngập hai bên đường . Vừa đi vừa sợ sợ bị người quen bắt gặp . Cứ chốc , thấy cái dáng hơi quen đàng xa , là lại vội rút tay ra thật nhanh . Khi tới gần , ồ thì ra không phải , hai đứa mới thở phào nhẹ nhỏm .

        Mối tình đầu , mối tình học trò và những buổi đi chơi thật rất bình thường , nhưng tại sao lại nhớ mãi không thể nào quên đi được . Khi biết Tiến đi Mỹ , trái tim nàng tan nát , nàng đã khóc cho đến sưng cả mắt . Cũng may Tiến cứ cách vài ngày là lại gởi một lá thư về nhà của Thông , người bạn thân của chàng , nhờ Thông trao lại cho nàng . Sau đó không hiểu sao đã không nhận được một lá thư nào của Tiến nữa . Nàng buồn bực , nhưng không thể thố lộ với ai , ngoài Thùy đứa em gái duy nhất của nàng . Thùy khuyên nàng đừng nhớ đến Tiến nữa , đàn ông rất dễ thay lòng , có lẽ chàng đã yêu thương người khác bên Mỹ . Nghĩ như vậy , nên nàng không viết thư cho Tiến nữa , và một lòng nghĩ đến chuyện quên đi chàng .

        Mãi đến sau này , khi qua đến Mỹ , tình cờ đi chợ gặp mẹ của Tiến , hai người tâm sự , mẹ của Tiến trách nàng . Bà nói cứ tưởng hai đứa sẽ thành đôi . Tại sao nàng lại đi thích Thông ? Lúc Tiến nhận được thư của Thông , nói xin lỗi Tiến , Tiến hãy tha thứ cho Thông và nàng . Gần nhau lâu thì dễ sanh tình . Thông và nàng đã yêu nhau thật lòng , và sắp đám cưới . Tiến buồn đến chẳng còn màng đến học hành . Khuyên can mãi thì chàng mới có thể đứng dậy được .

        Thì ra Thông đã nói láo , nàng không ngờ hắn là một con người đê tiện đến thế . Biết Tiến đang ở trường Việt Ngữ , nàng vội chạy đi tới đó gặp Tiến để giải thích . Nàng nhớ rất rõ , hôm đó trời mưa rất lớn . Nhiều con đường bị ngập rất khó đi . Nàng ngồi trong xe ngần ngừ xếp đặt những lời nói để nói với Tiến . Thật là hồi hộp , không biết Tiến có còn nhớ đến nàng như nàng nhớ đến Tiến hay không ?

        Rồi nàng đã thấy Tiến bước ra , nàng tính chạy xuống , nhưng không , nàng sững lại . Tiến không phải đi ra một mình . Bên cạnh chàng còn có một cô gái khoác tay của chàng đi ra . Tiến cầm dù che cho cô gái . Hai người vui vẻ cười đùa , từng tiếng cười của họ , tựa như từng mũi dao đang đâm vào trái tim của nàng .

        Nàng không trách Tiến , tuy rằng là hiểu lầm , nhưng chàng đâu biết chuyện đó . Không lẽ khi biết nàng đã thay lòng sắp lấy chồng , chàng còn chờ đợi nàng hay sao ? Nàng quay trở về , bỏ hẳn ý định đi gặp Tiến . Cũng không hề nói lại với ai , ngay ca? Thùy về chuyện nàng đã đến đâ’y thấy Tiến . Những ngày sau đó , nàng tỏ vẻ sống rất vui vẻ , cũng quen bạn mớIi. Thùy có kể cho nàng nghe chuyện Thùy đã gặp lại Tiến ở quán kem Diễm Hương . Kể cho Tiến biết chuyện hiểu lầm của hai người . Nàng ậm ừ vậy sao , ra vẻ như chẳng chút quan tâm , và con người đó dường như chẳng có liên quan gì tới nàng . Nhưng thực tế , thì nàng rất thắc mắc tại sao Tiến biết chuyện rồi lại chẳng có chút phản ứng gì .

        Thỉnh thoảng khi biết Tiến không có nhà , nàng vẫn đến thăm và trò chuyện với mẹ của Tiến . Nàng và mẹ chàng nói chuyện hợp nhau lắm . Bà rất thích nàng . Có lần mẹ của Tiến nói với nàng , bà nói cũng may là Tiến không thành với đứa con gái nhà giàu kia . Bà không phải không ưa gì cô ta , nhưng nhìn bề ngoài của cô ta thì bà đã biết là đứa con gái được nuông chìu từ nhỏ , không cần phải đụng đến móng tay . Lấy nhau rồi , chắc Tiến phải hầu chết . Nhưng không biết con bé đó có bùa phép gì , mà Tiến như yêu cô ta lắm . Dù sao thì thời gian sẽ làm nhạt phai tất cả , cô ta cũng đã bo? Tiến lấy chồng rồi . Cho Tiến thêm chút thời gian , bà hy vọng hai đứa có thể trở lại với nhau .

        Nghe mẹ của Tiến nói như vậy , Thư Kỳ chỉ cười , nói sang chuyện khác . Đã trót yêu rồi , nếu có thể quên được một người dễ dàng như vậy thì nàng đâu cần phải nhớ , bị dằn vặt mãi cho đến bây giờ . Huống chị.....có một lần cô gái ấy đến phòng mạch của Lập Văn để giao hồ sơ giùm chồng . Nghe lời chào hỏi qua lại của Lập Văn , Thư Kỳ mới biết cô ta tên là Diễm , chính là người vợ mới cưới của bác sỹ Cao . Một người con gái mà Lập Văn hết lời khen ngợi trước mặt nàng . Nào là bác sỹ Cao thật rất có phước , rất may mắn có ngươì vợ tốt vậy .

        Thật vậy , chỉ thóang nhìn thôi khi cô ta gật đầu mỉm cười chào nàng thì nàng đã cảm thấy cô ta rất xinh đẹp , một vẻ đẹp dịu dàng nhu mì. và sang trọng . Mái tóc đen dài , sóng mũi cao , đôi mắt đen nhánh thật to . Cô ta chính là loại con gái trông thật yếu đuối , cần được người đàn ông che chở . Loại mà đa số đàn ông đều say đắm , vì ai cũng muốn mình làm người hùng , là cây tùng che mưa che nắng cho người con gái . Nhất là Tiến , chàng thích con gái phải nhu mì , phải có mái tóc dài . Thư Kỳ nhớ lúc xưa , lần đó nàng theo nhỏ bạn đi cắt ngắn mái tóc dài của mình , cắt cái kiểu giống cô hoa hậu Kiều Khanh . Tiến khi gặp nàng đã giận không nói một lời suốt cả tuần lễ .

        --Ồ thì ra hai người đã quen với nhau rồi à ?
        Lập Văn lên tiếng để cắt đi bầu không khí im lặng nặng nề .
        --Thôi được , hai người nói chuyện đi , tôi đi trước nha .

        Lập Văn cười bước đi , Thư Kỳ nói với theo .
        --Anh đi đâu ha ? ? Còn bên bác sỹ Lưu làm sao ?

        Lập Văn quay lại nói , nhưng chàng không dừng bước .
        -đdược rồi , bây giờ anh đi làm chuyện đó .

        --Lâu quá rồi mới gặp lại . Lúc này em ra sao ?
        Tiến hỏi nhỏ . Thư Kỳ quay lạị , nét mặt nàng đỏ ửng . Không hiểu sao sự liến thoắng của nàng đã biến đi đâu mất .
        --Cũng khá lắm .
        --Anh có nghe mẹ nói gặp em nhiều lần . Sao mỗi lần đến nhà đều về mau vậy ?
        --Em bận đi làm .
        --Có rảnh đi uống ly nước không ?
        Thư Kỳ nhẹ gật đầu .


        --------------------------------------------------------------------------------
        Lập Văn đẩy cửa bước vào , Diễm thấy Lập Văn nàng nhoẻn miệng cười .

        --Chào anh .
        --Hôm nay thấy Diễm như khoẻ lắm hả ?
        -đạ phải , em đã khoẻ lại hết rồi . Có thể cởi trói cho em không ?
        --Nếu em không làm những chuyện dại dột nữa thì chúng tôi đâu cần phải trói em lại làm gì .
        --Em không làm nữa đâu .
        --Thôi được ,
        Lập Văn cười hiền .
        --Hy vọng là em không gạt anh , em phải biết là anh mở giây cho em , nếu em tự làm chuyện dại dột thì anh sẽ bị treo bằng , mất hết tương lai . Có lẽ phải cầm gáo ăn xin thôi . Em là một con người rất tốt , anh nghĩ em không nở lòng , khiến anh phải lâm cảnh đó phải không ?

        --Anh đâu cần phải dùng nhiều lời như vậy để hù em . Em không làm gì đâu . Thả em ra đi .

        Lập Văn gở sợi giậy cột tay của Diễm ra .
        --Anh có một tin vui báo cho em biết nè . Muốn nghe không ?

        Nét mặt Diễm rạng rỡ .
        --Anh Phong sẽ đến gặp em ?

        --Không phải , Phong đang làm một công trình nghiên cứu bên Pháp , không về được . Nhưng tin mừng là đã kiếm ra được tim cho em rồi , vài hôm nữa là em có thể làm phẩu thuật thay tim , sống cuộc sống bình thường tự do chạy nhảy , muốn làm gì thì làm như lúc xưa . Vui không hả ?

        Khác với sự tưởng tượng của Lập Văn , Diễm không reo vui như chàng dự đoán , mà nét mặt của chợt xịu xuống tắt đi nụ cười .
        --Sao vậy ? Được thay tim em không vui sao ?

        Diễm ngước lên . Nàng chẫm rải .
        --Em không muốn thay tim .

        --Tại sao ?
        Lập Văn hỏi vội . Chàng lộ vẻ bực tức ,
        -đdây là một cơ hội rất hiếm có em biết hay không hả ? Em không còn bao nhiêu thời gian , đừng có con nít nữa . Đây là cơ hội duy nhất của em . Ngay cả con kiến cũng còn muốn sống , tại sao em khi có cơ hội lại không chịu .

        Diễm cũng bực , nàng lớn tiếng .
        --Anh làm gì mà lớn tiếng với em vậy . Sống hay không là chuyện của em , liên quan gì tới anh . Em muốn làm sao thì em làm , thay hay không thay làquyền của em .

        Lập Văn thấy Diễm nổi giận , chàng dịu giọng lại .
        --Xin lỗi , anh không cố ý . Anh nhất thời bực tức vì đây là một cơ hội rất hiếm có . Không có lần thứ hai đâu . Anh không muốn em bỏ lỡ . Hay là em suy nghĩ kỹ lại đi nha .

        --Em đã suy nghĩ rất kỹ , không phải là bây giờ mà là từ tháng trước , từ cái lúc em nhảy xuống lầu thì em đã suy nghĩ rất kỹ rồi . Em không muốn sống nữa .

        Diễm nhìn ra cửa sổ , nàng thì thầm thật nhỏ như nói cho một mình mình nghe .
        --Không chừng khi em chết rồi , thì anh Phong sẽ chịu đến gặp em .

        -điễm à , em hãy tỉnh táo lại một chút đi . Cho dù em có chết thì Phong cũng sẽ không đến gặp em đâu . Anh ta đã thích người khác rồi , trong lòng anh ta không còn em nữa . Em còn nhớ và hy vọng nữa làm gì . Tại sao không sống cho thật tốt , chứng tỏ cho anh ta thấy , không có anh ta em vẫn sống bình thường , còn tốt hơn xưa , cho anh ta thấy mất đi em là sự tổn thất của anh ta chứ không phải em .

        Diễm thở dài ,
        --Nhưng thực tế em không thể sống thiếu anh ấy . Em có thể gạt mọi người nhưng không thể gạt bản thân của mình . Em thấy khó chịu , em thấy mệt mỏi lắm rồi , anh có hiểu không ? Em biết anh và mọi người đều quan tâm cho em . Nhưng cuộc sống này đối với em đã không còn ý nghĩa để sinh tồn tiếp tục nữa . Mỗi một ngày , em thức dậy , nhìn trời sáng rồi lại tử hỏi hôm nay mình phải làm gì ? Phải làm gì để không cần nghĩ đến anh Phong . Thật sự đau khổ và khó chịu lắm . Đừng có ép buộc em nữa . Nếu thật sự quan tâm cho em , thì đừng bao giờ khuyên em , đừng bao giờ ngăn cản em , hãy để em được giải thoát , để cho tâm hồn của mình tìm đượ sự bình an và thanh thản có được không ? Nói thật nha , các người không nên cứu lại em , em không cám ơn các người đâu . Em oán các người lắm .

        Nhìn nét mặt thành khẩn của Diễm , Lập Văn hiểu nàng đã quyết định rồi , còn rất cương quyết nữa . Diễm đã chán đời và tuyệt vọng như thế này . Cho dù chàng có tiếp tục thì cũng không thể khuyên nàng được . Kết cuộc chỉ là hai xác chết mà thôi . Lập Văn nghĩ trong đầu .
        "Xin lỗi nha Phong , tôi không thể giữ bí mật này cho anh được nữa . Tôi không muốn thấy hai người phải mù quáng chết vì nhau . Diễm phải nên biết rõ mọi việc , kết cuộc ra sao thì để mình cô ta tự chọn đi ."

        --Em cương quyết như vậy , anh không thể nào không nói ra sự thật . Anh không thể nào dấu diếm tiếp được nữa .

        Diễm tròn mắt ngạc nhiên .
        --Sự thật gì ?

        Lập Văn thở dài , chàng chậm rãi .
        --Sau cái ngày làm giải phẫu cho em không thành công . Có một đêm Phong trở về văn phòng của mình tính thay đổi hồ sơ , đổi ngày tháng lại để em có thể được thay tim sớm . Đây là một chuyện phạm pháp nên anh đã ngăn cản . Sau đó , vì một câu nói vô tình của anh , đã tạo cho Phong một ý nghĩ điên rồ . Phong đã muốn dùng chính mạng sống của mình . Lấy trái tim của mình để đổi mạng sống cho em . Phong đã điền một tờ giấy , nếu có chuyện gì xảy ra , thì trái tim của Phong sẽ được hiến cho em . Vì muốn em sau này có thể quên đi anh ta , có thể sống một cuộc sống vui vẻ , nên Phong đã bắt đầu với vở kịch người chồng tệ bạc của anh ta . Phong thật rất thảnh khẩn , những gì anh ta làm đều vì quá yêu em , anh chưa từng thấy một tình yêu có thể vĩ đại như vậy nên anh cũng bị lòng thành của anh ta làm cảm động , giúp anh một tay để đóng màn kịch này . Tạo ra cái bi kịch như ngày hôm nay .

        Sắc mặt của Diễm trở nên trắng bệch , Lập Văn ngưng
        --Em không sao chứ ?
        Diễm lắc đầu , nước của nàng bắt đầu trào ra .
        --Anh hãy nói tiếp đi . Nói tiếp đi .

        --Phong chưa có hề thay lòng , chưa hề có một ngày ngưng yêu em . Người con gái gọi phone cho em sáng hôm đó không phải là bạn gái của Phong , mà chính là đứa em gái nuôi của anh . Anh đã nhờ nó gọi phone đến cho em . Nó cũng không biết chuyện gì . Tụi anh nói dối với nó , là làm như vậy để chọc coi em có ghen không thôi . Tánh nó thích đùa nên đã đồng ý . Tiếc rằng , con người của em đã quá nhẫn nhượng , sau màn kịch đó mà em vẫn không nổi giận . Lúc đó Phong rất bối rối không biết phải làm sao , thì sự xuất hiện tình cờ đúng lúc của Tiến , càng khiến Phong cảm tưởng như những thứ mình làm là đúng , ngay cả ông trời cũng đang giúp cho anh ta . Thật ra Phong không hề nghi ngờ em đâu . Những lời nói phũ phàng vô tình đó với em , nói ra miệng , nhưng lòng của anh ta đau hơn ai . Ngày hôm mà em nhảy lầu tự tử , ngày hôm đó Phong cũng đã lao xe vào sườn núi tự tự . Khi Phong được đưa vô đây , anh đã dấu diếm không báo cho người nhà của Phong biết . Theo ý của Phong , anh nói với họ là Phong đã được gởi sang Pháp làm một công trình nghiên cứu với các bác sỹ bên đó 5 năm . Còn Phong , thì đã được đưa sang Bascom , để cho Vỹ Kiệt điều trị và theo dõi . Nhưng anh ta có lẽ không sống được bao lâu nữa đâu .

        --Em không tin....anh gạt em .

        -đdây là sự thật , anh không có gạt em đâu . Não bộ của Phong đã bị chấn thương quá nặng . Trên nguyên tắc , não bộ không còn hoạt động nữa thì con người coi như là đã chết . Những gì Phong làm cũng hoàn toàn vì em , nếu khi trái tim của Phong ngừng đập thì sẽ không dùng để cứu em được nữa . Phong không thể nào cứu lại được đâu . Em hãy chấp nhận phẫu thuật thay tim . Hãy để ước nguyện cuối cùng của anh ta được toại nguyện . Đây cùng là việc cuối cùng mà chúng ta có thể làm cho Phong .

        --Tại sao , tại sao ?
        Diễm bật khóc .
        --Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho em biết . Anh Phong bị điên thôi , tại sao anh lại cùng điên với anh Phong . Tại sao lại không nói cho em biết . Anh thật rất tàn nhẫn , anh thấy em đau khổ , thấy em tự tử , đi tìm cái chết , mà các anh đều vẫn có thể dấu kín , không mở miệng nói ra sự thật . Các anh thật là tàn nhẫn , thật rất tàn nhẫn .

        Lập Văn cũng đau khổ .
        --Xin lỗi em .. Ngoài chữ xin lỗi này ra anh không biết phải nói sao với em nữa . Tụi anh đã sai rồi , đã hoàn toàn sai rồi .

        --Em muốn gặp anh Phong . Em muốn gặp mặt anh Phong .
        Diễm gào khóc .

        Lập Văn gật đầu .
        -đdược , anh sẽ đưa em tới đó ngay bây giờ .

        **********************************************************************
        Lập Văn phóng xe như bay đến Bascom , khoảng đường dài nửa tiếng đồng hồ , thường ngày đã dài rồi , hôm nay lại càng như dài hơn . Diễm nóng lòng như lửa đốt cứ hối Lập Văn hãy phóng nhanh lên .

        Vỹ Kiệt đang đứng trước cửa phòng , thấy Diễm chàng hốt hoảng chặn lại .
        --Ủa chị , đi đâu vậy ?
        Diễm đẩy Vỹ Kiệt
        --Anh tránh ra đi .
        --Tránh ra đi Vỹ Kiệt , tôi đã nói cho cô ấy biết rồi .
        Lập Văn nói .
        Vỹ Kiệt nổi giận .
        --Tại sao anh lại làm như vậy . Anh có biết Phong đến nông nổi này cũng vì muốn giữ bí mật không ?
        Lập Văn cũng lớn tiếng hét lại .
        --Tại vì tôi không thể nhìn thấy cô ta lại muốn tử tự thêm lần nữa , anh có biết ngày hôm qua cô ta lại tử tự không ?

        --Hai người đừng tranh cãi nữa . Đây là chuyện của tôi , tôi cần phải được biết , các người không có quyền được dấu tôi .

        Diễm nhè nhẹ đẩy cánh cửa phòng bước vào . Nàng khoá cửa lại đê? Lập Văn và Vỹ Kiệt không thể vô làm ồn quấy rầy nàng . Đây là một căn phòng đặt biệt . Từ cửa chưa đi tới phòng , mà còn phải đi ngang qua một cái hành lang , rồi mới đến một căn phòng xung quanh là kiếng . Qua khung cửa kiếng , Diễm đã nhìn thấy Phong . Quả thật là chàng . Đầu của chàng băng kín , bốn bên bao phủ bởi những chiếc máy trợ sinh . Diễm vội chạy tới ôm lấy Phong , nàng bật khóc .

        --Tại sao , anh lại phải dối em . Anh tưởng rằng bỏ em một mình em có thể tiếp tục sống trên đời này hay sao ? Anh có biết anh đã trở thành đáng ghét như thế nào không ? Em không tha thứ cho anh đâu . Cho dù anh có chết , thì em cũng sẽ theo anh , em phải theo anh xuống dưới để hỏi anh cho rõ tại sao anh lại có thể nhẫn tâm đến thế . Tại sao anh có thể bỏ em một mình . Anh hãy tỉnh lại đi , em xin mà . Hãy tỉnh lại đi .

        Diễm lay Phong , như chừng tưởng rằng làm như vậy chàng sẽ tỉnh lại , nhưng ngoài tiếng khóc của nàng trả lời nàng khi không còn một tiếng động nào khác .

        ************************************************************************
        Diễm ngồi trước máy ghi âm mà đầu óc ở tận nơi nào . Hoa phải gọi Diễm đến mấy lần Diễm nghe .
        -điễm à . Diễm có sao không ? Có làm chương trình được không ? Còn 1 phút nữa thôi đó .
        Diễm gật đầu .
        -đdược mà .

        Nàng với tay kéo cái microphone lại gần , đeo cái headphone lên rồi ra dấu hiệu mở máy .

        --Giờ tâm tình cuối tuần lại đến với quý vị thính giả yêu mến . Thu Hương xin chào tất cả quý vị . Quý vị có khoẻ không ? Hôm nay thì trời hơi buồn , bên ngoài đang âm u muốn mưa . Hình như trời mưa thì tự nhiên chúng ta không thể nào vui được . Lòng cứ man mác buồn không hiểu vì sao . Trong lòng của Thu Hương cũng vậy , cũng đang rất buồn . Hôm nay , trong phần đầu của chương trình , Thu Hương sẽ kể cho qúy vị nghe một câu chuyện . Một câu chuyện có thật .

        Chuyện là có một cặp vợ chồng trẻ rất yêu thương nhau , họ đám cưới được 1 năm thì người vợ phát hiện ra mình bị một chứng bịnh tuyệt chứng , cần phải được thay tim nếu không chỉ còn sống được một năm mà thôi . Người chồng tìm đủ mọi cách để cứu vợ , nhưng rồi phải ôm nổi tuyệt vọng vì thực tế ngoài thay tim ra , không còn cách nào khác .

        Đến bước đường cùng , trong lúc tuyệt vọng người chồng chợt....chợt nghĩ ra được...được một cách . Đó là dùng chính sinh mạng của mình , dùng chính trái tim của mình... để thay cho vợ , để vợ có...có thể tiếp tục sống....Không những vì...vì muốn cho người vợ có thể quên đi mình , có thể sống một cuộc sống vui vẻ sau nàỵ. anh tạ.đã .....

        Giọng nói của Diễm bắt đầu đứt quãng . Vì trong lúc nàng nói chuyện thì nước mắt cũng bắt đầu lả chả rơi xuống . Qua radio , ngươì ta có thể nghe được những tiếng nấc nho nhỏ . Lời nói nghẹn ở cổ , Diễm không thể nói ra tiếng , nàng ngưng giây lát rồi bắt đầu nói lại . Nghẹn ngào trong nước mắt nhưng nàng cũng kể xong được câu chuyện .
        --Ông xã , xin anh hãy tỉnh lại đi , hãy tỉnh lại đi .

        Đến đây thì Diễm không còn kếm chế được mình nữa , nàng bật khóc thành tiếng bỏ chạy ra khỏi phòng ghi âm . Hoa vội phát lên một bản nhạc . Các đường line điện loại nhấp nháy đỏ không ngừng .

        *****
        Ở nơi quán kem của mình Tiến và Thư Kỳ cũng nghe được hết những lời vừa nói của Diễm .

        --Cảm giác như thế nào , đau lòng hay tuyệt vọng ?

        Thư Kỳ nhìn Tiến chọc ghẹo .

        Tiến cười .
        --Nhẹ nhàng thì đúng hơn .

        Thư Kỳ không tin .
        --Thật sao ?

        --Phải , lúc xưa anh cứ mang nỗi ám ảnh là anh chưa làm hết những gì mình phải làm , anh đã bỏ lỡ cơ hội . Rồi sau khi gặp lại thấy Diễm khổ , không được vui , anh lại bị ám ảnh là chính vì anh năm xưa bỏ cuộc , nên cô ấy mới phải lấy ngươì chồng này , để rôì chịu đau khổ như thế này . Anh nghĩ tất cả lỗi đều là nơi anh , anh muốn làm một cái gì đó để đền bù cho Diễm . Thật ra , người mà Diễm yêu chính là chồng của cô ấy . Cô ta có thể vì người đó mà bỏ luôn không màng đến sự sống của mình . Người họ thật quá yêu nhau , anh đâu còn gì để nói , và trong trái tim của cô ta cũng không có chỗ cho anh .

        Bây giờ biết hết mọi việc , anh cảm thấy nhẹ nhàng lắm , như là trút hết được cái bao phục cắn rứt anh mấy năm nay .

        Thư Kỳ cười
        --Anh đã suy nghĩ được như vậy thì tốt rồi . Biết đâu ngày mai anh sẽ kiếm được một Diễm của chính anh .

        Ờ...
        Giọng của Tiến bỗng bỗng trầm lại .
        --Anh nghĩ Diễm không thích hợp với anh nữa đâu . Nếu được may mắn , thì anh muốn kiếm một người giống như Thư Kỳ .

        Thư Kỳ đỏ cả mặt , nàng cuối đầu xuống thẹn thùng không nói gì .

        *************************************************************
        Diễm đang ngồi bên cạnh giường bịnh của Phong , thì Lập Văn hớt ha hớt hải chạy vào .
        --Anh có tin vui báo với em . Em có thể thay tim đó .
        --Em đã nói em không lấy trái tim của anh Phong đâu . Anh Phong sẻ tỉnh lại , anh đừng nhắc đến chuyện đó nữa được không ?
        Diễm gắt .
        --Không phải đâu , nghe anh nói hết đã , có một người thính giả của em , cô ta đã bị chứng ung thư não vào thời kỳ cuối , cô ta chỉ còn sống được vài tuần lễ nữa . Sau khi nghe câu chuyện của em kể trên đài phát thanh , cô ấy đã đến trung tâm organ donor , ghi danh hiến trái tim của mình cho em . Em được cứu rồi .

        Diễm nhìn Lập Văn nghi ngờ
        --Trên đời làm gì có chuyện kỳ tích như vậy , anh gạt em có phải không ? Có phải anh muốn dụ em đồng ý , khi em đã bị mê man anh sẽ lấy trái tim của anh Phong thay cho em phải không ? Anh đừng nghĩ đến cách này để du. Em . Em không bao giờ làm phẩu thuật đâu .

        Lập Văn ôm đầu .
        --Trời ơi , oan cho tôi quá , đây là sự thật mà , anh không hề gạt em . Nếu em muốn em có thể đi gặp mặt người chịu hiến tim cho em .

        Diễm cứng đầu .
        --Em không đi đâu . Lúc xưa anh có thể nhờ người giả làm bạn gái của anh Phong để gạt em , bây giờ anh cũng có thể nhờ người ta nói dối là người hiến tim mà . Tại sao em lại phải tin anh .

        Lập Văn thấy nhức đầu .
        --Làm sao thì em mới chịu tin đây là sự thật , và đồng ý làm phẩu thuật hả ?

        Diễm đi tới bên giường , nắm lấy bàn tay của Phong , nàng nói khẻ .
        --Chừng nào anh Phong tỉnh lại thì lúc đó em mới làm phẩu thuật
        --Nhưng...nhưng Phong không biết có thể tỉnh lại được hay không ? Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu em có biết không ?

        --Anh đừng có nói nữa . Hãy để ý trời quyết định đi . Em tin anh Phong nhất định sẽ tỉnh lại mà .

        Diễm ngả đầu của mình lên ngực của Phong , nàng thầm thì .
        --Phong à , anh có nghe hay không ? Chúng ta không cần phải xa cách nữa , có ngươì chịu cho em trái tim , em đã có thể thay tim rồi . Chúng ta có thể sống bên nhau cho đến già . Anh có nghe được hay không ? Nếu anh còn tiếc tình cảm của chúng ta , thì anh hãy mau tỉnh lại đi . Nếu như anh còn không mau tỉnh lại , thì em cũng sẽ không làm phẩu thuật này đâu . Nếu như ý trời thật sự không cho chúng ta sống chung , không cho chúng ta làm một cặp vợ chồng ở thế gian , em thà mình cùng nhau xuống dưới làm một đôi vợ chồng ma , để mãi mãi vĩnh viễn được bên nhau .

        *************************************************************
        1 tháng sau .

        Trời chiều âm u , sương mù bắt đầu kéo về .. Diễm co ro , hai hàm răng của nàng đánh vào nhau . Diễm đặt bó hoa hồng vô bình cắm , rồi đốt bó nhang thắp bốn xung quanh mộ một người con gái còn rất trẻ , chỉ độ 18-19 tuổi .
        --" Nguyễn Ly Hương . Nguyễn Ly Hương

        Diễm thì thầm cái tên trong miệng .
        --Tuy rằng chúng ta là hai người xa lạ . Nhưng Ly Hương đã ban cho mình một món quà vô giá nhất . Cám ơn Ly Hương. Cám ơn Ly Hương .

        Gió thổi tới càng lúc càng lạnh . Diễm quấn chặt cái khăn ở cổ , rồi khoác tay Phong bước đi .

        Nàng trách yêu .
        -đdã nói phone xong chưa . Anh đó , tới nơi này mà còn nói chuyện việc làm nữa . Không có thành ý gì hết .

        Phong cười trừ biết mình sai .
        --Thì đã tắt không nói nữa nè .
        --Bộ bận lắm sao ? Anh mới khoẻ lại thôi , tại sao bác Trương lại giao cho anh nhiều việc như vậy ?
        --Không phải đâu , anh sẽ đi vắng 1 tháng nên căn dặn lại mấy việc ở đó với ngươì ta thôi .

        --Anh đi đâu ? Sao em không biết .

        --Anh đi sang Pháp du lịch . Em không biết sao ?

        --Em cùng đi với anh chứ ?
        Diễm ngớ ngẩn hỏi . Phong phì cười .

        --Không em ở nhà , anh đi với cô khác sang Pháp .
        --Anh dám sao ?

        Diễm đánh nhe. Phong , cả hai cùng cười vui vẻ .

        --Anh đi rồi , công việc ở nhà thương anh giao lại cho ai ?

        --Lập Văn

        --Anh Văn sẽ nhăn chết .

        Phong cười .
        --Mặc kệ anh ta . Khi anh ta biết thì anh đã đang ở bên Pháp rồi , muốn phản đối cũng không được .

        Chàng nắm tay Diễm ,
        --Thôi đi mau đi , sương mù xuống nhiều quá à , chỗ này ghê quá .


        HẾT
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9