- !
- Tôi nói có nghe không, sao im lặng vậy?
Vẫn không có tiếng đáp trả. Anh nhìn qua, cô đỏ mắt sắp khóc, chẳng thấy được sự vô lý của mình trái lại anh còn gắt gỏng:
- Đàn bà mây người ham khóc quá nhỉ? Chuyện gì cũng rớt nước mắt cá sấu ra hòng làm mềm lòng lũ đàn ông.
Mỹ Linh rút mùi soa chậm má:
- Sao! Tự dưng anh quát tháo với em? Ức lòng em mới khóc chứ!
- Oan ức gì có mồm cứ nói, ai ngăn cấm cô? Tôi không ưa sụt sùi đổ lệ!
- Anh không biết thông cảm cho phái yếu.
- Là phụ nữ ai cũng có tính mau nước mắt.
- Nhưng người yêu của tôi lại khác!
Mỹ Linh thót người, cô lặp lại:
- Người yêu của anh? Cô ấy "lỳ lợm" lắm sao?
- Đừng dùng từ đó không hay
- Anh nghiêm mặt
- Phải nói là cổ rất can đảm, vì chịu đựng được tất cả mọi tình huống...
- Cho nên không bao giờ khóc?
- Đúng!
- Vậy cô ta không phải là đàn bà!
- Mỹ Linh kết luận.
- Sai lầm! Hãy bỏ quan niệm cũ rích của cô đi. Phụ nữ ngày nay đã chen vai với đàn ông bước vào chính trường, có khi cầm vận mệnh của một quốc gia. Ai dám bảo các bà ấy là phái yếu và hay khóc?
Mỹ Linh khoanh tay trước ngực lặng im. Cô không còn dùng nước mắt để uy hiếp Vĩnh Nghi mà dường như đang cố dìm cục tức xuống.
Cường hỏi Minh Nhựt:
- Tiếp tục vẽ nữa không?
Đưa tay xem đồng hồ, cô bảo:
- Chắc Nhựt phải về!
- Thằng Nghi xem vậy mà có "uy" với em gái gớm!
- Cường nói khích.
Minh Nhựt cười buồn:
- Nếu ảnh là nhà chính trị, chắc độc tài phải biết.
- Nhưng Minh Nhựt thấy nó vô lý không? Anh với nó là bạn thân, thế mà nó xem anh như kẻ xấu, không đáng đế quen với Nhựt!
Cô thấy có bổn phận phải bào chữa cho Vĩnh Nghi:
- Không có đâu! Anh Nghi rất mến anh, ảnh cũng thường bảo với Nhựt như vậy. Đúng ra tại Nhựt, có lỗi vì không vâng lời.
- Nhựt chẳng có lỗi gì cả! Tự nó bày đặt khó khăn để ra oai. Mỹ Linh đi với nó mỗi ngày, nhưng anh đâu bao giờ tỏ vẻ ngăn cấm.
Minh Nhựt cười nhẹ:
- Anh trách ảnh cũng phải, vì có một điều bí mật mà anh không biết. Hy vọng ngày kia hiểu ra anh sẽ không buồn anh ấy nữa.
Cường nhíu mày:
- Điều gì bí mật mà Nghi muốn giấu anh?
- Chuyện bình thường chả có gì là quan trọng.
- Vậy Nhựt nói cho anh nghe được không?
Cô lắc đầu:
- Việc ấy thuộc quyền của anh Nghi, Nhựt đâu dám...
- Nếu bảo như Nhựt, chuyện bình thường thì chắc thằng Nghi không thèm giữ bí mật đâu.
- Nhưng vẫn chưa đến lúc cần phải nói ra. Sở dĩ hôm nay Nhựt tiết lộ một ít là để anh và anh Nghi giữ hòa khí với nhau...
- Anh không thể vui vẻ được với thái độ "ba trợn" của nó! Làm gì cứ hầm hừ như cọp, xem anh giống hệt kẻ thù!
- Thôi, để tránh tình trạng ấy, Nhựt sẽ không đến đây nữa và để khỏi phiền anh.
Cường nói giọng buồn buồn:
- Nhựt không đến anh cũng chẳng dám ép. Hôm nay anh đã phác thảo sơ được vài nét rồi. Có thể anh họa theo trí nhớ cũng được.
- Nếu thấy hơi khó vì không có Nhựt. Anh tạm ngưng đi, khi thuận tiện sẽ tiếp tục.
- Không sao! Nghề làm hội họa phải có trí nhớ tốt. Nhiều trường hợp bắt buộc phải dùng bộ óc để thu hình như một cái máy.
- Bao giờ mới xong?
- Khoảng một tuần hoặc có thể hơn.
- Khi nào hoàn thành cho Nhựt ngắm với nhá!
Cường nháy mắt với cô:
- Anh sẽ tặng luôn cho em để làm kỷ niệm!
Cường đột ngột đổi cách xưng hô ngọt ngào với Minh Nhựt. Thấy tình thế sắp vào vòng "nguy hiểm" cô lập tức lên xe tạm biệt
*
**
Chương 21
Minh Nhựt đang thực hành các bài tập vi tính chuông điện thoại bỗng reo vang.
Cô nhấc máy:
- Alô!
- Xin làm ơn cho gặp Vĩnh Nghi!
- Giọng của một phụ nữ lớn tuổi.
- Dạ! Anh ấy làm việc ở công ty may mặc, xin bà gọi lại đàng đó sẽ gặp.
- Tôi không có số máy, nếu cô là người nhà của cậu Nghi, xin nhờ nói lại dùm một việc gấp. Có được không?
- Vâng!
- Hãy bảo với cậu ấy, cô Lan Anh đang đóng phim vì bất cẩn nên bị ngã lầu, thương tích rất trầm trọng. Cổ mong được gặp cậu Vĩnh Nghi!
- Dạ để cháu chuyển lời lại cho. Nhưng hiện giờ cô ấy nằm ở đâu?
- Tại bệnh viện Nha Trang.... đường... Nhắn cậu Nghi đến gấp nha cô!
- Vâng!
Minh Nhựt gác máy. Lời nói của Cường hôm nào văng vẳng bên tai " .... Nó có cô bạn gái là diễn viên điện ảnh rất xinh đẹp"... Có phải cô Lan Anh này chăng?
- Minh Nhựt phân vân tự hỏi.
Trước mắt cô có hai địch thủ đáng gờm và họ là kẻ đến trước. Liệu Vĩnh Nghi có yêu cô như lời anh nói không? Cô buồn và cảm thấy mất lòng tin nơi anh nhiều quá! Phải chi ngày ấy cô đừng đi tìm mẹ, và phải chi đừng nhận lời làm con nuôi ông bà Vĩnh Phát thì giờ này đâu vướng vào vòng tình ái. Có lẽ cô cần tìm cho mình một việc làm, để chấm dứt cuộc sống bám thân như loài chùm gửi với gia đình của Vĩnh Nghi. Và cũng để lãng quên tình đầu vụng dại với con người không chân thật. Cô đã yêu anh bằng tất cả chân tình, nhưng nhận lại nơi anh chỉ là sự lừa dối. Vậy mà cô lầm tưởng rằng anh là người đàn ông tuyệt vời hơn bất cứ người đàn ông nào cô đã từng gặp trên thế gian. Cho nên bây giờ đây con tim bé nhỏ của cô đã được anh thân ái tặng cho một vết thương sâu thẳm, nhức nhói khôn cùng. Nó sẽ là một chứng tích khó phai mờ theo năm tháng bở sự khờ dại. Và dù gì Minh Nhựt vẫn phải thực hiện theo lời hứa. Cô uể oải đứng lên vào phòng của mẹ nuôi, nói với bà về nội dung cú điện thoại vừa gọi lại, để bà sẽ thay cô báo cho Vĩnh Nghi.
*
**
Nhận được tin, anh suy nghĩ đắn đo mãi. Trước khi về đây, anh và Lan Anh đã nói lời cuối cùng rồi kia mà. Hai người hai mảnh đời khác nhau, không cùng chung một hướng đi và cũng không lệ thuộc vào nhau nữa. Vậy sao cô vẫn muốn gặp lại anh? Phải chăng cô mong anh nói lời tha thứ để vĩnh biệt anh ra đi mãi mãi? Anh lầm thầm "thương tích trầm trọng"... mẹ bảo thế, mà có đúng vậy không? Nhưng dù sao anh vẫn phải đến một lần nữa.
Vĩnh Nghi quay xe về nhà, anh lấy cớ với bà Vĩnh Phát là để chuẩn bị hành trang. Thực ra anh muốn gặp Minh Nhựt, để nói cho cô hay trước về chuyến đi của mình, tránh sự hiểu lầm đáng tiếc có thể xảy ra.
Sau khi thu xếp anh mang túi xách hối hả lên phòng cô. Nhưng cửa đã khóa im ỉm, anh thất vọng quay xuống. Để đến nơi cho kịp anh đành đi với tâm trạng bồn chồn bất an.
Chương 22
Minh Nhựt ngồi với Soeur Bảy trong phòng chờ đợi. Soeur vuốt tóc cô nói lời yêu thương:
- Cuộc đời con nhiều thay đổi bất ngờ như có phép lạ. Ta mừng cho con sẽ không còn sống trong côi cút.
- Vâng! Con những tưởng không bao giờ gặp được mẹ ruột, có ngờ đâu mẹ vẫn luôn nhớ đến con.
- Mẹ con đã kể cho ta nghe về hoàn cảnh và sự chịu đựng của bà khi sanh con ra. Mẹ đáng thương hơn là đáng trách con ạ!
- Như vậy người con gặp hôm trước là ai hở Soeur?
- Là người lạ thôi. Mẹ con đã dời chỗ ở lâu rồi!
- Thảo nào bà ấy nhìn con với vẻ hờ hững lạnh nhạt.
Soeur âu yếm quàng tay qua vai cô:
- Con nói thật cho Soeur nghe, con thương ông bà Vĩnh Phát nhiều không?
Cô ngã đầu lên vai Soeur:
- Dạ nhiều! Ba mẹ nuôi của con chăm sóc và đối xử với con đầy tình người. Có đôi lúc con cảm tưởng như đang sống với ba mẹ ruột.
- Nếu mẹ con muốn con về ở với mẹ, con nghĩ thế nào?
Cô cắn môi trầm ngâm:
- Khó nó quá Soeur à! Theo ý Soeur, con nên làm sao? Xin Soeur chỉ dạy.
- Tùy ở nơi con! Hãy xử sự thế nào cho trọn vẹ đôi bên.
Có tiếng chân bước nhẹ và gấp rút trên nền gạch hoa...
Soeur Bảy và Minh Nhựt ngước lên, bà Mộng Ngọc đã đứng nơi cửa. Cặp mắt mà nhìn cô chăm chăm nửa ngạc nhiên, nửa vui mừng, rồi chợt long lanh như ngấn nước.
Minh Nhựt từ từ đứng lên, cô cũng đáp trả lại mẹ bằng tia mắt ẩn chứa đầy xúc động. Không cần ai mách bảo, chính con tim thôi thúc bước chân, cô chạy nhanh đến ngã vào lòng mẹ mà khóc như chưa từng được khóc. Bà Mộng Ngọc xiết chặt đứa con yêu dấu trong vòng tay, nghe lòng rộn lên một tình thương vô bờ bến.
Soeur Bảy chứng kiến cảnh trùng phùng của mẹ con bà Mộng Ngọc với sự mãn nguyện, mắt Soeur đã nhòa đi bao lần.
Thời gian như lắng đọng, một lúc sau bà Mộng Ngọc nói với Minh Nhựt bằng giọng bồi hồi:
- Hai mươi năm qua không khi nào mẹ quên con.
Cô cũng vùi đầu vào ngực mẹ thổn thức:
- Con tưởng đâu suốt đời sẽ không có mẹ và phải sống nhờ vào tình thương của người dưng.
Bà Mộng Ngọc đặt chiết hôn đầu tiên lên mái tóc thơm nồng của con:
- Từ nay sẽ không ai có quyền chia cách tình cảm thiêng liêng của mẹ con mình. Con hãy đưa mẹ về để gặp ba mẹ nuôi của con!
Cô tròn mắt:
- Để làm chi vậy mẹ?
Bà phì cười xoa đầu cô:
- Con hỏi ngây thơ quá. Để mẹ tỏ lòng biết ơn và xin phép được rước con về ở với mẹ. Chịu không?
Cô lặng yên cúi đầu suy nghĩ, hơn hai năm ở với gia đình ông bà Vĩnh Phát, có nhiều kỷ niệm khiến cô lưu luyến khó rời. Nhất là với Vĩnh Nghi, cô đã dành cho anh tất cả tình yêu đầu đời. Thế mà anh xem cô như trò đùa, như thú tiêu khiển. Nếu còn ở đây, sẽ còn tiếp tục chứng kiến anh đi cùng người khác, chỉ làm đau lòng cô thêm, đâu ích lợi gì.
Minh Nhựt cân phân rồi quyết định:
- Dạ! Mình đi bây giờ hả mẹ?
Bà Mộng Ngọc sung sướng gật đầu:
- Con hãy hôn từ giã Soeur đi!
Cô chạy lại câu cổ Soeur Bảy, đặt lên đôi má nhăn nheo của Soeur những chiếc hôn thắm thiết tình nghĩa.
Soeur cảm động không ngăn được dòng nước mắt, run run, hôn lên vầng tráng thông minh của cô dặn dò:
- Hãy hiếu kính với mẹ nha con! Có mẹ là có tất cả. Và nhớ là không được quên Soeur với ba mẹ nuôi của con.
- Vâng! Con sẽ lâu lâu đến thăm Soeur. Bây giờ con xin tạm biệt. Cầu Chúa ban sức khỏe cho Soeur.
Bà Mộng Ngọc ôm vay con nói với Soeur:
- Nhờ Soeur chăm nom dưỡng dục Minh Nhựt mười mấy năm qua, cho nên giờ này mẹ con mới được gặp nhau. Ơn của Soeur mẹ con của con xin ghi lòng tạc dạ không bao giờ dám quên. Kính chúc luôn được bình anh và thật nhiều hồng ân của Chúa.
Soeur Bảy nheo nheo cặp mắt già nua:
- Cảm ơn hai mẹ con1
- Tạm biệt!
*
**
Vào xe ngồi Minh Nhựt hỏi:
- Nhà mình ở đâu mẹ!
- Ở Lâm Đồng! Con có đến đấy lần nào chưa?
- Dạ chưa! Nhưng sao mẹ dời đi xa vậy?
- À! Vì mẹ lập đồn điền ở trên ấy.
- Trồng những gì hở mẹ?
- Thì trò với cà phê1
Minh Nhựt nắm bàn tay me, ngắm nghía:
- Tay mẹ mềm và suông quá! Chắc mẹ có cuộc sống nhàn hạ...
Bà nói như ngậm ngùi:
- Nhàn hạ mà chi, sung sướng làm gì, khi tinh thần luôn bị dằn vặt héo úa.
Cô ngó mẹ, không giấu được vẻ ngạc nhiên:
- Mẹ giàu thế kia, có thể nào không hạnh phúc?
- Mẹ dối con ích gì! Từ ngày con bị ông bà ngoại gửi vào viện mồ côi, mẹ bị ông bà ép gả cho một người đàn ông mà mẹ chưa một lần biết mặt đừng nói chi đến chuyện thương yêu. Ban đầu ông ấy còn chìu chuộng mẹ, sau hiểu ra mẹ đã có một lần trót dại, ông ấy tỏ ra khinh khi hất hủi mẹ. Âm thầm mẹ chịu đựng tất cả, sống như một chiếc bóng. Ông ấy càng ngày càng hắt hủi mẹ cho đến khi mắc căn bệnh hiểm nghèo và qua đời cách đây ba năm.
Minh Nhựt vuốt ve bàn tay mẹ như thông cảm xẻ chi nổi niềm:
- Con có đứa em nào không mẹ?
Giọng mẹ thâm trầm xa vắng:
- Mẹ có mang với ông ấy một lần. Nhưng bị hư thai. Từ đó về sau mẹ không sanh được đứa con nào nữa.
- Sao lúc ông ấy chết rồi mẹ không đi tìm con?
- Mẹ muốn lắm. Nhưng biết con đang ở đâu?
Cô thắc mắc:
- Sao giờ mẹ lại biết?
- May nhờ bà vú trung thành của ông bà ngoại, gặp lại mẹ bà ấy kể rõ tự sự, mới mới tìm được con.
Cô hấp tấp hỏi:
- Bà ấy bây giờ ở đâu mẹ? Cho con gặp bà được không?
- Mẹ biết con muốn nhìn người đã từng bồng bế con và chịu khó mỗi tháng mang thực phẩm đến viện để nuôi con. Bà vú đang ở nhà. Con về sẽ gặp ngay. Vú cũng muốn được thấy con lắm đấy.
- Ôi chao! Không ngờ hôm nay con có được quá nhiều niềm vui.
Bà Mộng Ngọc lay nhẹ vai con:
- Cứ tíu tít như chim khuyên, con nhìn coi gần đến chưa?
- Dạ! Tới ngã tư đàng kia, quanh bên phải là đến.
Minh Nhựt đáp lời mẹ, lòng nao nao với tâm trạng buồn vui lẫn lộn.
Rồi đây cô sẽ xa rời ngôi nhà thân yêu đó, xa luôn Vĩnh Nghi, gửi gấm lại tất cả kỷ niệm của thời gian qua cho anh. Cô muốn mình trở lại thuở hồn nhiên ngày xưa, vô tư như chưa từng yêu lần nào... Nhưng biết rồi có được?
*****************
Chương 23
Vĩnh Nghi bước đến bên giường. Lan Anh gầy và xanh xao, cô đang thiêm thiếp khép mắt.
- Chào anh!
Vĩnh Nghi xoay qua, anh chưa nhận diện được hắn là ai thì hắn đã chìa tay nói với giọng ngượng nghịu:
- Chắc anh còn nhớ tôi?
Vĩnh Nghi nhíu mày lục lọi trong trí cái đầu hói, hình như anh đã gặp một lần ở đâu rồi...
- Anh là...
- Đạo diễn Hoàng Sơn!
- A! Thôi tôi nhớ rồi! Chào anh.
Vĩnh Nghi vừa nhận ra, chợt anh tắt hẳn nụ cười, nhớ đến chuyện đêm nọ... Khuôn mặt anh cau lại. Biết ý, Hoàng Sơn rụt rè:
- Chúng ta có thể ra ngoài trên băng đá nói chuyện thoải mái hơn... Ở đây Lan Anh đang ngủ.
Vĩnh Nghi gật đầu bước theo...
Hoàng Sơn chìa thuốc mời anh.
- Ai bảo gọi máy cho tôi hay?
- Vĩnh Nghi hỏi.
- Lan Anh!
- Thương tích của cô ấy có nặng lắm không?
- Cũng không đến nỗi nào, nhờ ơn trên phù hộ.
Vĩnh Nghi lạnh lùng:
- Mừng cho cổ! Nhưng đã chia tay tôi đâu còn trách nhiệm gì với cổ. Gọi tôi đến làm chi?
- Tôi chỉ làm theo sự yêu cầu. Vả lại Lan Anh muốn hỏi anh một điều gì trước khi quyết định.
- Tôi chả còn điều gì để nói với nhau nữa. Họa chăng là với anh! Chắc anh hiểu ý tôi chứ?
Hoàng Sơn cúi đầu:
- Thật ra tai nạn này liên quan đến tôi một phần trách nhiệm. Lúc sau này tinh thần Lan Anh giảm sút rõ rệt. Có lẽ cô ấy không chịu đựng nổi cú sốc tình cảm do chi tay với anh...
Vĩnh Nghi trừng mắt giận dữ:
- Sao lại tại tôi? Chính cái đêm ấy tôi đã thấy anh từ phòng cô ấy bước ra kia mà?
- !
- Là đàn ông, hày có lá gan dám làm dám chịu. Đừng đổ trách nhiệm cho người khác!
Hoàng Sơn mím môi:
- Nhưng tôi chỉ là con số không trong tim cô ấy.
- Tôi khuyên anh nên nghĩ đến trách nhiệm nhiều hơn nếu anh là một người có lương tâm.
Hoàng Sơn hạ thấp giọng:
- Tôi biết! Bây giờ không phải là lúc ghen hờn vớ vẩn nữa. Tôi yêu cô ấy thực sự và muốn chuộc lại lỗi lầm ngày trước. Nhưng cô ấy vẫn còn do dự...
Vĩnh Nghi đã hiểu vì sao Lan Anh gọi điện đến anh. Kể từ khi tạm biệt, có đôi lúc anh cũng nhớ về cô. Hơn hai năm thân thiết còn gì! Không phải anh nhỏ nhoi với sự khờ dại, lỡ lầm của cô. Nhưng bởi cô quá tầm thường, lu mờ trước một Minh Nhựt đầy cá tính. Vĩnh Nghi xét lại lòng mình, anh không hề yêu Lan Anh, tình cảm trước kia chỉ là ngộ nhận.
Cho dù vậy, anh vẫn thấy ngậm ngùi như đánh mất một điều gì khi quyết định xa cô. Huống chi bây giờ sẽ con xa mấy nữa nếu như cô nhận lời Hoàng Sơn...
Vĩnh Nghi không muốn nghĩ thêm, anh trầm giọng:
- Không phải tôi cố chấp với Lan Anh, nhưng thực ra giữa tôi và cô ấy chỉ có tình bạn, mà bấy lâu tôi vẫn lầm tưởng là tình yêu. Xin hoan nghênh tinh thần trách nhiệm của anh. Hy vọng từ nay anh sẽ là người nâng đỡ, an ủi, và mang hạnh phúc cho cô ấy suốt cuộc đời.
Hoàng Sơn gật đầu:
- Tôi cũng mong được như vậy!
Vĩnh Nghi búng mẩu thuốc rồi đứng lên:
- Nếu không còn gì nữa tôi xin phép ra về!
- Anh không nán lại nói với cô ấy đôi điều sao?
- Thôi! Hãy xem như tôi không đến, để từ từ cô ấy sẽ quên!
- Không, thà anh gặp nói lời ly biệt còn hơn cứ để cô ấy chờ đợi mãi.
Vĩnh Nghi còn đang do dự, thì Lan Anh đã đi ra. Hoàng Sơn chạy lại dìu cô:
- Em ra đây chi vậy?
Lan Anh không đáp, cô đang nhìn Vĩnh Nghi:
- Anh mới đến!
- Không, anh đến lâu rồi lúc em ngủ. Em nghe trong người thế nào? Khỏe hẳn chưa?
- Hôm nay em đỡ nhiều rồi, cũng may mà qua khỏi.
- Cô nói nhỏ.
- Em gọi điện bảo anh đến?
- Vâng! Xin được làm phiền anh lần cuối.
- Còn điều gì đáng nói giữa chúng ta?
Cô chống cằm nhìn xuống:
- Em biết, nhưng không hiểu sao em vẫn còn nuôi hy vọng!
Vĩnh Nghi nhìn thẳng vào mặt cô:
- Anh nhớ là buổi chia tay hôm đó chúng ta đã nói tất cả rồi. Em và anh, mỗi đứa một con đường riêng lẻ, đâu còn gì để lưu luyến!
- Em biết, việc em làm anh sẽ không bao giờ tha thứ.
- Đừng nói thế Lan Anh! Anh không quá ích kỷ như em nghĩ, dù rằng lúc ấy anh giận thật đấy!
Lan Anh tươi ngay nét mặt chan chứa hy vọng:
- Vậy mà lâu nay em hiểu sai, tưởng anh còn giận em nên không đến!
- Anh thiết nghĩ, nuôi mãi cái giận trong lòng có ích gì đâu, khi chúng ta quyết định cắt đứt tình cảm kể từ phút ấy!
Lan Anh khẩn nài:
- Em phạm trọng tôi, cho nên em đâu dám đòi hỏi ở anh điều gì. Quyền quyết định thuộc về anh. Được anh nói lời tha thứ em mãn nguyện lắm rồi.
Nhìn gương mặt tiền tụy của cô, Vĩnh Nghi xót xa, nhưng anh cần phải can đảm dứt khoát để cô làm lại cuộc đời, và anh cũng được an tâm:
- Lan Anh! Anh thấy cần nói rõ cho em hiểu một điều, lâu nay cả hai chúng ta đều ngộ nhận tình yêu. Mối quan hệ mật thiết mà ta duy trì trong mấy năm, đó chẳng qua là tình bạn. Giờ đây cách xa em một thời gian, anh mới nhận thức được anh không hề yêu em. Có lẽ câu nói thẳng thừng này sẽ làm em đau lòng không ít. Thà như vậy còn hơn để em nuôi hy vọng mãi. Chắc em cũng đồng ý với anh?
Cô bắt đầu sụt sịt:
- Hơn hai năm em nuôi dưỡng một tình yêu và cứ ngỡ anh cũng yêu em. Ngày đêm em mong chờ ở anh câu tỏ tình, thế mà anh vẫn lặng im. Để giờ đây bao nhiêu ước mơ bị gãy đổ trước những lời phũ phàng của anh. Em biết mình đâu xứng đáng với anh.
Vĩnh Nghi bực mình gắt:
- Đã bảo vấn đề ấy không quan trọng đối với anh. Đời người chả ai toàn vẹn cả, họa chăng họ là thánh nhân. Em có lỗi, em biết phục thiện, đó là một điều tốt. Anh chỉ muốn em nhìn lại, trong thời gian chúng ta quen nhau có biết bao điều bất đồng đã xảy ra? Tình yêu đòi hỏi sự hòa hợp mà anh và em lại quá khác biệt, thì làm gì tìm được hạnh phúc?
Cô chậm nước mắt vào tay áo:
- Một khi người ta không muốn thì dĩ nhiên phải viện nhiều lý do để từ chối. Thôi! Anh chẳng cần nói nhiều, em đã biết thân phận của mình!
Vĩnh Nghi không phải gỗ đá, anh co phần nào xao động trước những giọt nước mắt đau khổ của Lan Anh. Bỏ thì thương mà vương thì tội. Anh cũng biết sở dĩ hôm nay Lan Anh gọi anh đến trong lúc cô bị thương tích như thế này, là muốn đánh động vào bản tánh nhân ái của anh, rằng anh sẽ thương xót mà cho cô có cơ hội khôi phục lại tình cảm đã mất. Nhưng thật ra cô đã lầm, anh có bao giờ yêu cô đâu?
Vĩnh Nghi quyết định dứt khoát với dĩ vãng. Anh đứng lên:
- Một lần nữa anh xin khẳng định chúng ta chẳng còn trách nhiệm gì với nhau. Từ nay anh và em đều được tự do quan hệ tình cảm với người nào chúng ta chọn. Anh chúc em sớm tìm được hạnh phúc!
Vĩnh Nghi nhìn quanh tìm Hoàng Sơn, anh ta đã lịch sự lánh mặt để hai người nói chuyện tự do.
- Em chuyển hộ lời anh chào Hoàng Sơn!
Anh ngập ngừng muốn nói thêm với cô điều anh vừa nghĩ thì Hoàng Sơn từ đâu bước đến bắt tay anh kèm theo nụ cười hòa nhã.
Vĩnh Nghi nói một câu ý nhị.
- Chúc anh thành công trong sự nghiệp và đạt được hạnh phúc trong tình yêu!
- Cám ơn anh! Xin chúc lại anh cũng y như vậy!
Lan Anh gục đầu lên băng ghế đá, âm thầm rơi giọt vắn giọt dài khóc cho dang dở.
Hoàng Sơn nhẹ ngồi xuống bên cô, tìm lời an ủi:
- Thôi em! Nước mắt tiễn một cuộc tình đã quá đủ. Em quên rằng bên cạnh còn có anh sao?
- !
- Nín đi! Đừng sụt sùi nữa anh khổ tâm lắm! Anh sẽ giữ tròn lời hứa nếu em bằng lòng. Đừng nghĩ anh vô lương tâm, thực ra anh đã yêu em từ lâu với một tình cảm đơn phương. Anh cũng tự biết mình không thể sánh nổi với Vĩnh Nghi, anh chàng hào hoa tốt số, nên đành dùng cơ hội để chiếm em làm của riêng anh. Có thế em mới thuộc về anh mãi mãi. Bây giờ anh chẳng còn gì phải ngần ngại mà không thú thật với em...
Lan Anh ôm mặt hét lên:
- Anh là con người thủ đoạn, đê hèn không xứng đáng để tôi yêu!
- Em cứ nguyền rủa cho hả giận, anh bằng lòng nghe tất cả. Đúng anh quá xấu xa!
- Hoàng Sơn gục xuống
- Nhưng anh làm vậy chỉ vì quá yêu.
- !
- Lan Anh! Em đã từng yêu và từng chịu đau khổ thì tại sao em không thông cảm cho anh? Em hãy suy xét lại, Vĩnh Nghi chẳng yêu em và mãi mãi hắn không bao giờ yêu em! Vậy em còn mong chờ ở hắn điều gì nữa? Trong khi bên em có một tình yêu chân thật mà em không đoái hoài, cứ đuổi theo ảo ảnh để rồi chuốc lấy tuyệt vọng.
Lan Anh ngước lên nhìn Hoàng Sơn, cô đã thôi khóc. Từ nay cuộc đời cô gắn liền với con người này sao? Quả là điều không hề có trong trí, chưa có lúc nào cô nhắc đến tên anh. Tình yêu của cô đã dành hết cho Vĩnh Nghi cho đến ngàn năm vẫn không thay đổi.
Hoàng Sơn và cô như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp gỡ, anh càng nói cô càng nhàm chán khinh ghét anh thôi.
Hoàng Sơn trầm giọng:
- Anh biết em cần thời gian để hàn gắn vết thương. Tỏ tình với em lúc này là ngu muội. Nhưng nhìn em đau đớn vật vã, anh muốn an ủi em bằng sự lo lắng chân thành của anh. Và sẽ sẵng sàng hy sinh tất cả để em hiểu được tình anh dành cho em tha thiết đến ngần nào!
Cô nhìn xa xăm, hờ hững đáp:
- Đừng nói với em chuyện tình yêu nữa. Em chán lắm rồi! Để em một mình với nỗi đau, không cần ai an ủi.
- Thôi được! Anh không quấy rầy để em yên nghỉ. Khi nào bình tâm, chúng mình sẽ tiếp tục câu chuyện dở dang. Em cố gắng đừng suy nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
- !
- Anh đưa em vào nhé! Nghỉ ngơi cho mau lành để còn xuất viện đóng cho hết cuốn phim nữa chứ!
Chương 24
Minh Nhựt mở tủ, xếp từng bộ quần áo vào trong "va ly". Đây là đồ đạc mẹ nuôi sắm cho cô kể từ ngày cô được nhận làm con trong gia đình.
Hôm ấy cô đưa mẹ đến gặp ông bà Vĩnh Phát. Hai bên trao đổi với nhau những lời lẽ thật tốt đẹp. Trả cô về với mẹ ruột, đó là điều hợp lý, nhưng ông bà Vĩnh Phát làm sao tránh khỏi nỗi buồn. Cô đã sống với ông bà hơn hai năm qua như một đứa con ruột thịt. Cô luôn được nâng niu chăm sóc bởi bàn tay chu đáo của bà. Từ thỏi son, hộp phấn đến những cái nhỏ nhặt nhất bà cũng không quên sắm sửa cho cô. Ơn ấy cô chưa có dịp đền đáp được. Bây giờ lại phải rời xa nơi đây để về với mẹ ruột. Cô bối rối không biết phải làm cách nào để vẹn cả hai như lời Soeur Bảy dạy.
Cô muốn xin mẹ ở thêm một thời gian nữa, nhưng khi nhìn vào đôi mắt tha thiết của mẹ muốn có cô về cùng, thì cô rủn chí không mở miệng được, cứ đứng trơ mắt ra nhìn ông bà Vĩnh Phát mà lòng bồi hồi.
Lý ra cô đi với mẹ ngay từ hôm ấy, nhưng không hiểu sao cô lại nấn ná chần chờ.
Vì cô không muốn xa ông bà Vĩnh Phát? Có lẽ chỉ đúng một phần. Vậy thì còn vì ai nữa? Con tim của cô đã trả lời cho cô rõ điều đó. Hai ngày Vĩnh Nghi vắng nhà là hai ngày cô thấp thỏm chờ mong. Đã bao lần cô muốn quên anh đi như quên một con người gian dối, tình yêu chỉ trên chót lưỡi đầu môi. Có lẽ giờ này anh đang đắm đuối bên cô nàng minh tinh có tên Lan Anh tuyệt đẹp. Cô cũng cầu mong cho cô ta được tai qua nạn khỏi, để Vĩnh Nghi tìm thấy hạnh phúc, nếu anh đã yêu thật sự.
Chỉ còn có đêm nay nữa thôi, ngày mai mẹ sẽ cho tài xế mang xe đến rước. Ở thành phố sương mù đó, mãi mãi cô sẽ không còn thấy Vĩnh Nghi sánh vai với một cô gái nào nữa. Nơi ấy cô sẽ tìm được cho tâm hồn sự bình an. Minh Nhựt khẽ thở dài tự an ủi, ngày mai mọi việc rồi cũng sẽ ổn thôi. Hãy xem tất cả thật bình thường...
- Con đang sắp xếp đồ đạc à?...
- Bà Vĩnh Phát hỏi.
- Dạ! Có chi không mẹ?
- Cường muốn gặp con!
Cô hơi ngạc nhiên:
- Anh ấy...
- Nó đang ngồi ở phòng khách chờ con. Xuống tiếp đi, để đây mẹ sắp xếp cho.
Cô dạ nhỏ, bước xuống cầu thang, hơi phân vân.
- Anh Cường đến tối quá vậy? Có gì không?
Cường tươi cười:
- Bận suốt ngày, rảnh chỉ có ban đêm. Hôm nay anh đem trình diện chủ nhân của bức tranh!
Minh Nhựt hớn hở:
- Xong rồi hở anh? Nhanh vậy?
- Hơn tuần còn gì? Anh sợ thất hứa. Nếu biết Nhựt không mong, anh ngâm tôm thêm mấy hôm nữa.
Cô phì cười nguýt anh:
- Sao lại không? Anh kỳ... Nói thế mà cũng chẳng chịu hiểu.
- Bây giờ có xem không thì bảo!
- Đưa đây!
- Cô giựt nhẹ trên tay Cường.
Bức họa bằng lụa, nét vẽ của Cường sắc sảo trông như thật. Minh Nhựt trong tranh có một chút u buồn lên đôi mắt, nhưng vẫn đẹp nhẹ nhàng, thanh thoát. Cô thích thú ngắm mãi quên sự có mặt của Cường.
- Sao? Hài lòng không cô bé? Có lẽ cũng chỉ tạm thôi! Chưa đạt yêu cầu mấy!
- Không! Theo em nhận xét thì rất đẹp. Anh tài nhỉ?
Cô nói hơi kém vui:
- Anh ấy đi Nha Trang.
- Lâu rồi không đến, chắc Lan Anh nhắc chứ gì?
- Không phải! Nghe nói chị ấy bị tai nạn lúc đóng phim.
- Vậy à? Sao em biết?
- Có người gọi điện vào báo cho anh ấy. Mỹ Linh không nói với anh à?
Cường nhăn mặt:
- Mấy ngày nay nó nằm vùi ở nhà. Chả biết nó với thằng Nghi có gì gây gổ mà mặt mày nó như đưa đám.
Minh Nhựt nghĩ thầm có lẽ cô nàng lại ghen với Lan Anh rồi! Họ là những bông hoa hương sắc đang tranh nhau giựt giành Vĩnh Nghi. Là phụ nữ nhưng cô không giống như họ. Tình yêu tự nó tìm đến, không thể ép uổng hay gượng gạo, làm vậy còn có giá trị gì nữa. Hãy mặc họ đua nhau, cô chỉ muốn đứng bên lề...
Cô hỏi Cường giọng đùa cợt:
- Bức họa này trị giá bao nhiêu?
- Vô giá!
- Cường đùa lại
- Không thể trả bằng tiền.
Cô lườm anh châm chọc:
- Vậy, nếu không có người mẫu làm sao thành bức vẽ?
- Người mẫu chỉ ngồi không quá một giờ, còn lại là họa theo trí tưởng tượng. Vậy mà dá kể công!
Cô cười cười:
- Ý anh đem đến cho Nhựt xem thôi có phải không? Nếu thế thì xin được trả lại.
Cường bật cười:
- Anh đùa cho vui! Tặng em theo lời hứa đấy!
- Cám ơn anh thật nhiều! Nó sẽ theo Nhựt về Lâm Đồng luôn thể.
Cường trợn mắt hỏi lại:
- Em đi Lâm Đồng? Nghỉ mát à?
Cô nói nhỏ:
- Không! Về quê mẹ!
Cường vẫn chưa hiểu:
- Sao khi trước em bảo quê ở đây?
Minh Nhựt tự nhủ không nên giấu Cường làm gì. Cô lắc đầu nhè nhẹ:
- Đây chỉ là ba mẹ nuôi!
Cường sửng sốt ngó cô:
- Thế mà xưa giờ anh vẫn ngỡ... Còn Nghi với em?
- Anh nuôi!
- Trời đất! Thảo nào!
- Cường buột miệng.
Minh Nhựt nhìn anh lạ lẫm, hình như anh đã khám phá ra một điều gì mà từ lâu anh quan tâm nghi ngại.
- Anh muốn nói gì vậy?
- Minh Nhựt hỏi dò.
- Ơ... Không! Chẳng có gì cả. Bao giờ em đi?
- Ngày mai!
- Nếu anh không đến chắc em đi âm thầm không lời từ giã.
Minh Nhựt cúi mặt làm thinh để Cường hiểu anh chẳng là gì đối với cô.
Biết vậy, Cường vẫn không nản:
- Em có thể cho anh địa chỉ để lâu lâu anh sẽ đến thăm?
- Nhựt còn chưa rõ được, vì đã đi một lần nào đâu?!
- Anh không tin! Nếu không muốn quan hệ với anh cứ nói!
- Tùy anh! Em chỉ nói thật.
Cường cúi mặt có vẻ buồn. Minh Nhựt chợt nghĩ, anh chàng này cũng vui tính, lại bõ công họa hình cho cô...
- Hay anh cho Nhựt địa chỉ trước. Khi nào về trên ấy Nhựt sẽ gửi thư cho.
- Được đấy! Nhưng em định về luôn, không trở lại thành phố để tiếp tục học à?
- Có thể Nhựt xin chuyển trường!
Cường thở dài:
- Anh không ngờ thời gian quen em quá ngắn ngủi!
- Làm như Nhựt đi qua ngoại quốc không bằng!
- Nhưng anh có cảm tưởng giống y như vậy.
Nhìn mặt Cường nhăn nhó, Minh Nhựt thấy buồn cười. Chẳng lẽ mới biết nhau chưa bao lâu, Cường có cảm tình với cô nhiều như vậy sao? Còn cái anh chàng Khôi nữa, nhỏ hơn cô một tuổi mà cứ muốn làm lớn. Rõ ràng là ngược đời. Không biết khi hay tin cô về luôn trên Lâm Đồng, hắn có buồn trách gì cô không?
- Minh Nhựt à!
Cô giật mình cắt đứt dòng suy nghĩ ngước lên nhìn Cường:
- Anh gọi Nhựt?
- Hình như em đang nghĩ ngợi điều gì...
- Đâu có! Được về ở với ba mẹ là một điều vui! Đời Nhựt chỉ mong vậy là thỏa nguyện lắm rồi.
Cường thắc mắc muốn hỏi rõ hơn nhưng sợ cô cho anh tò mò. Anh bỗng nảy ra ý:
- Đêm cuối cùng, anh xin phép hai bác cho em đi uống nước với anh nhé!
Cô từ chối:
- Lần đầu tiên anh mời, nhưng rất tiếc Nhựt không thể đi được vì còn bận chuẩn bị hành lý để ngày mai đi sớm. Cảm phiền nha!
Cường tiu nghỉu:
- Đành vậy thôi! Anh về há?
- Vâng!
- Chúc em lên đường bình an. Hẹn gặp lại ở Lâm Đồng!
- Cường nói mà chưa muốn đứng dậy.
- Tạm biệt!
Minh Nhựt có vẻ hối thúc. Cường nhìn cô lưu luyến không nỡ rời bước.
Anh chưa khuất dạng cô đã cầm bức tranh đi lên phòng.
Bà Vĩnh Phát xếp gần xong mớ đồ đạc vào "va ly".
- Sao hôm nay Cường biết con sắp về Lâm Đồng mà đến tiễn?
- Đâu phải! Anh ấy họa chân dung cho con đã xong mang lại tặng, sẵn dịp con nói cho ảnh biết.
Bà cười mỉm:
- Mẹ thấy dường như nó có cảm tình với con lắm thì phải!
- Con cũng không biết...
- Cô cúi đầu đáp.
Bà chợt nhắc đến Vĩnh Nghi:
- Cô Lan Anh nào đó nhắn bị tai nạn biết có thật không mà anh con đi lâu về quá!
Minh Nhựt thăm dò:
- Khi trước Lan Anh có thường đến nhà mình không mẹ?
- Chưa có lần nào, mẹ cũng chả biết mặt!
- Chắc cô ấy là bạn gái thân thiết của anh Nghi!
- Có lẽ vậy! Thằng Nghi kín như bưng, chẳng nghe nó nói gì. Chà! Lại còn Mỹ Linh nữa, dạo này cứ bám theo như đỉa.
Cô thử để hiểu ý bà:
- Anh Nghi có số đào hoa, được toàn là người đẹp chiếu cố. Mẹ tha hồ mà lựa dâu.
Bà nhăn mặt vẻ không hài lòng:
- Mẹ không thích đâu! Mẹ chỉ muốn có một cô dâu hiền ngoan, giản dị, hợp với nếp sống của gia đình ta.
- Nhưng nếu anh ấy thích chọn, mẹ cũng phải chìu.
Bà nhìn cô cười ý nhị:
- Mẹ thấy rồi, nó đã chọn một người, mẹ rất vừa ý.
Minh Nhựt có cảm tưởng như bà nói mình cô nóng bừng hai má:
- Theo con nghĩ, anh ấy có tánh lãng tử chưa dừng lại đâu.
- Năm nay đã ba mươi, còn gì mà tiếc nuối? Nó không chịu mẹ cũng bắt phải cưới.
- Anh ấy ngang tàng dễ gì chìu theo ý mẹ!
Bà nói giọng tin tưởng:
- Chắc chắn nó sẽ đồng ý. Vì mẹ biết nó đang yêu.
- Nhưng biết đâu người ta không yêu anh ấy?
Bà cười cười, hàm ý qua câu nói:
- Sao lại không? Con đừng hỏi khó mẹ! À! Con không đợi Vĩnh Nghi về để từ giã nó sao?
- Con nhờ mẹ chuyển lời lại dùm. Ngày mai con phải đi để giữ tròn lời hứa với mẹ con!
- Đành vậy thôi! Nhưng anh con sẽ buồn...
Cô cúi đầu không nói.
Bà Vĩnh Phát nén tiếng thở dài:
- Con ở đây thắm thoát đã hai năm. Thời gian ấy cũng đủ cho ba mẹ thương mến, những tưởng con sẽ ở gần ba mẹ mãi mãi. Đâu ngờ ngày nay con đã gặp được người sinh thành. Mẹ thật lòng mừng cho con, nhưng cũng buồn vì phải xa con. Ngần ấy tháng năm trìu mến biết chừng nào!
Nói đến đây bà không cầm được lòng, nước mắt lã chã. Minh Nhựt sụt sùi theo...
- Làm gì hai mẹ con sướt mướt vậy? Con nó đi rồi còn trở lại, thỉnh thoảng cũng về thăm, mất đâu được.
- Ông Vĩnh Phát bước vào phòng
- Con xem đồ đạc gì đó, có thể mang theo cứ lấy hết đi để có mà dùng. Để đây cũng chẳng có ai xài.
Ông Vĩnh Phát độc thoại, chẳng có ai đáp lời.
Ông xoa đầu Minh Nhựt:
- Con may mắn được gặp lại mẹ ruột, ba rất vui giao con lại cho người. Ba biết dù ba mẹ có thương con, lo lắng cho con bao nhiêu cũng chẳng hơn mẹ ruột con được. Tình cảm thiêng liêng cao quý ấy không có gì sánh được. Ba mong con cố gắng học hành cho nên người. Ấy là con đã đền đáp lại thời gian ba mẹ nuôi dưỡng.
Minh Nhựt nói qua màng nước mắt:
- Con cảm ơn ba mẹ đã dành cho con tất cả tình thương. Dầu ở nơi đâu con vẫn nhớ về ba mẹ, luôn xem ba mẹ như người thân thiết nhất đời.
Ông Vĩnh Phát lặng người xúc động vì câu nói rất có nghĩa của Minh Nhựt. Ông đã cảm mến cô từ phút ban đầu mới gặp qua cá tính. Cô thông minh nhưng chân thật, hiền lành nhưng không ngốc nghếch. Được một đứa con như thế quí biết chừng nào. Giá như cô là...
Ông dừng lại, không muốn nghĩ xa hơn nữa, mới khỏa lấp sang hướng khác.
- Trên ấy lúc này sắp lập đông con nhớ mang theo áo ấm.
Bà bảo:
- Nhớ mang dầu theo đường vì con chưa quen đi xa!
Những lời dặn dò lo lắng ấy làm cho cô thêm bùi ngùi cảm xúc, mắt lại rưng rưng. Va ly đã chật ních mà còn dư ngoài bao nhiêu thứ.
- Còn mấy món này con định bỏ lại sao?
- Đầy quá rồi, con chẳng biết nhét vào chỗ nào nữa.
Bà đứng dậy:
- Để mẹ lấy thêm cho co cái túi du lịch.
Cô từ chối:
- Thôi mẹ, nhiêu đây cũng đủ rồi, nhiều quá kềnh càng.
- Con ngồi xe nhà có tài xế lái, một mình rộng chỗ tha hồ mà chất.
- Mang theo có xài, con đỡ phải mua. Vả lại để đây, mỗi ngày nhìn thấy, lại càng nhớ con thêm!
- Ông Vĩnh Phát nghẹn lời
- Còn hai bức tranh trên tường nữa kìa!
Cô lấy xuống trao ông bà:
- Con đi không biết lấy gì gửi lại cho ba mẹ. Xin được kính tặng hai bức tranh con thích nhất để ba mẹ treo trong phòng mà nhớ đến con.
Ông tiếp lấy:
- Ba vốn sợ kỷ niệm, kỷ niệm buồn nó sẽ bám mãi theo ta suốt cuộc đời. Nếu không có ngày định mệnh xui khiến cho ba gặp con, thì hôm nay đâu có ngày chia ly này. Nhưng dù gì, con vẫn là con gái mà ba yêu quí. Ba sẽ nhận và làm theo yêu cầu của con để con được vui.
Bà nhắc nhỡ cô:
- Con xem còn gì bỏ quên lại nữa không? Nếu đã đủ, con hãy đi nghỉ sớm lấy sức cho ngày mai, ở Lâm Đồng xa lắm đấy!
Ông Vĩnh Phát bảo:
- Ngày mai ba bận đi làm sớm để lo công việc thế cho Vĩnh Nghi. Nếu ba không về kịp mẹ sẽ thay ba tiễn con vậy.
- Dạ! Con kính chúc ba mẹ luôn dồi dào sức khỏe, vui tươi và thật nhiều hạnh phúc.
- Cảm ơn con! Ba mẹ chúc con đạt nhiều thành tích trong học tập, hoàn toàn sung sướng và hạnh phúc với tình yêu của mẹ.
Ông bà khẽ đi ra khỏi phòng từ lúc nào, cô vẫn nghĩ mông lung. Có nên viết cho Vĩnh Nghi vài chữ? Cô hẹn mẹ là ý muốn chờ anh về. Vậy mà ở nơi ấy anh nào có biết! Anh đi không nói với cô nửa lời, giờ cô còn bận bịu với anh làm chi?
Minh Nhựt cố xua đuổi các ý nghĩ cứa đeo bám. Cô lên giường dỗ giấc ngủ. Đưa tay gác lên trán, chiếc đồng hồ cồm cộm làm cô lại phải nhớ đến Vĩnh Nghi. Kỷ vật này anh đã mua tặng cô lúc cảm tình vừa chớm nở.
Cô cởi ra cầm trên tay. Trong bóng tối, mặt dồng hồ rực sáng bởi những con số bằng dạ quang. Minh Nhựt đã nân niu gìn giữ như một bảo vật vô giá, lúc nào nó cũng gần gũi thân thương nằm im trên cườm tay cô. Mai này cô rời nơi đây, kỷ vật này cũng sẽ theo cô về tận miền cao nguyên xa vời. Có nó như có Vĩnh Nghi mãi mãi - Cô tự an ủi lấy mình.
Ước gì đêm nay có anh bên cạnh để tâm sự. Hai đứa sẽ ngồi bên nhau như hôm nào, thì thầm vào tai nhau những lời yêu thương nồng thắm. Sẽ cùng trao những nụ hôn làm nghiêng ngã đất trời...
Nhưng thôi, còn mơ mộng gì nữa, khi giờ đây cô vẫn một mình, một bóng. Cô đơn và tuyệt vọng. Nhớ nhung làm sâu mắt qua những đêm dài. Cô có gọi tên Vĩnh Nghi ngàn lần anh vẫn không nghe, không đến. Vậy thì hãy quăng xa kỷ niệm, nuối tiếc làm gì? Chờ đợi mà chi? Tất cả chỉ là ảo vọng. Hãy xem lời nói của anh như gió thoảng qua tai để không bị ru ngủ bởi dư âm dịu dàng Minh Nhựt ơi. Tỉnh dậy đi! Mi ngốc nghếch bấy nhiêu đó đủ rồi. Anh ấy không dành riêng cho mi những ngôn từ ngọt ngào mê đắm ấy đâu, mà cho hết thảy các cô gái. Đừng dại dột tin tưởng nữa, mi hãy nhìn lại mình! Một cô gái xấu xí thô kệch như mi đâu xứng đáng để cho anh ấy yêu?
Cô tự than thân trách phận, rồi lại khóc âm thầm trong đêm vắng. Ngoài kia tiếng dế giun rền rĩ hòa tấu cùng cô khúc nhạc sầu đời.
Chương 25
Vĩnh Nghi đứng trước tủ kính của cửa hàng bán đồ lưu niệm ở thành phố Nha Trang.
Anh nói với cô bán hàng:
- Cho tôi xem bộ semaine bằng đồi mồi!
Cô gái trẻ vui vẻ mở tủ lấy trao cho anh, không quên kèm theo câu "khuyến mãi"
- Bộ vòng này hầu hết khách du lịch đều thích. Vừa trang nhã lại vừa đẹp, rất hợp với các cô gái.
Vĩnh Nghi xem tỉ mỉ từng chiết một.
Quả nó thật dễ thương, Minh Nhựt đeo vào tay thì xinh xắn phải biết.
Anh nheo nheo mắt ghẹo cô hàng:
- Đồi mồi thật hay "dõm" đây?
Cô cười lúm đồng tiền sâu bên má:
- Eo ơi! Thật trăm phần trăm! Em mà bán đồ giả thì sập tiệm lâu rồi!
- Thế giá có bớt chút nào không?
- Anh mua mấy bộ?
- Một thôi!
- Ít không thể bớt được! Mua dùm em vài bộ mà!
- Cô nài nỉ.
Anh nói giễu cợt:
- Tôi chỉ có một cô bạn gái. Xấu trai quá đâu có đắt đào.
Cô liếc anh:
- Xem phong thái hào hoa thế kia, bảo "ế" bồ, ai tin nổi? Ít nhất cũng vài cô!
Vĩnh Nghi cười giòn:
- Hôm nay mua một bộ này thôi! Ngày khác có nhiều đào sẽ mua nhiều hơn!
Cô hàng cười khúc khích, bỏ bộ vòng vào hộp nhung đen trao cho anh...
+++++++++++++++++++++
Trên đường về Vĩnh Nghi nghe bồn chồn, anh linh tính như sắp gặp điều không vui.
Lý ra anh về từ ngày hôm qua, nhưng sẵn chuyến đi anh kết hợp luôn, đến miền cao để mua vài mặt hàng thổ cẩm.
Có lẽ Minh Nhựt sẽ trách anh đi lâu lại không báo cho cô biết. Nhưng không sao, anh và cô đang ca bản "Hai đứa giận nhau".
Chiều nay về nhà, anh cố gắng mềm lưỡi thuyết phục, kèm theo bộ "Semaine" xinh xinh này chắc chắn cô sẽ thông cảm, mà không còn giận dỗi.
Cũng tại cái thằng Cường, làm như nó "khoái" nhỏ Nhựt hay sao ấy. Bày đặt huênh hoang rằng ta đây họa sĩ, rồi còn trổ tài họa chân dung, rõ ràng hắn ta có ý đồ chinh phục. Nhớ tới cái hôm gặp Minh Nhựt ngồi làm mẫu, anh nóng nảy đến không dằng lòng được, cự một trận tơi bời hoa lá. Hắn ngồi im re nhịn nhục thấy tội tội. Còn Mỹ Linh thì sướt mướt vì "đòn giận cá chém thớt" vô lý của anh.
Từ xưa đến giờ anh đã có bao nhiêu người đẹp trong vòng tay. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy tức bực khi họ quan hệ với người đàn ông khác. Đàn bà cần anh, chứ anh không cần đàn bà, thậm chí đôi khi anh còn thốt lên lời giễu cợt ghẻ lạnh đối với họ. Vậy mà hôm nay cô bé Minh Nhựt nhỏ hơn anh cả mười tuổi, lại có thể làm anh giận dữ, ghen tuông chỉ vì hành động hết sức bình thường của cô. Phải chăng anh đã si mê đến cuồng dại vì phong cách đặc biệt của cô? Và có khi nào trong những ngày vắng anh, Cường lò mò đến, tiếp tục tán tỉnh cô nữa không? Ôi! Anh phải bay về thật nhanh để dành lại tình yêu, dành lại trái tim bướng bỉnh của cô để không khéo Cường sẽ cuỗm mất. Lần này anh phải dẹp tự ái để cố gắng thuyết phục cô, rồi những ngày vui vẻ sẽ trở lại thôi, nhất định phải như vậy.
++++++++++++++++
Vĩnh Nghi mang túi xách đi vào nhà, anh dáo dác ngó xung quanh, hy vọng sẽ thấy được Minh Nhựt đang đứng đâu đó.
Bà Vĩnh Phát bên thềm đón anh với nụ cười kém tươi:
- Sao con đi lâu vậy?
- Con còn phải lên tận các tỉnh miền núi, để tìm mua thêm hàng thổ cẩm.
- Lan Anh thương tích nhẹ hay nặng?
- Cũng chẳng đến nỗi nào, hôm nay cô ấy khỏe rồi!
- Vậy đỡ lo! Cô ta là gì của con?
- Bà tra gặn.
Anh ngó mẹ ngạc nhiên, ít khi nào bà tò mò đến chuyện riêng tư của anh. Nhưng hôm nay sao lại hỏi câu là lạ thế này? Anh ngồi xuống salon.
- Chỉ là bạn gái thôi! Mà mẹ hỏi chi kỹ vậy?
- Hỏi cho biết!
- Bà cười cười
- Quen bao lâu rồi, sao mẹ không thấy con đưa cô ấy đến chơi?
- Cô ấy là diễn viên điện ảnh, đi đóng phim liên tục, đâu có thời giờ.
- Chà! Diễn viên điện ảnh thì chắc đẹp lắm?
- Dạ đẹp thì có đẹp nhưng với con thì...
Anh chợt bỏ dở câu nói, đứng lên:
- Con về phòng nghỉ ngơi một chút, hôm nay đi đường hơi mệt. À! Nhà sao vắng vậy mẹ?
- Gia đình này có bao nhiêu người đâu! Ba con đi làm, chỉ còn mẹ thôi, có ai nữa?
Anh đứng lại:
- Ủa! Chứ còn Minh Nhựt?
Bà Vĩnh Phát làm thinh không muốn đáp. Nét mặt thoáng buồn, giây lâu bà nói:
- Minh Nhựt đã theo mẹ ruột về Lâm Đồng!
Vĩnh Nghi sửng sốt, sao lại có điều bất ngờ này?
Anh hỏi dồn dập, lắp bắp:
- Sao mẹ cho cô ấy đi đột ngột như thế? Biết mẹ cổ có phải là mẹ ruột không?
Bà đẩy vai anh, dịu dàng:
- Chuyện còn dài lắm, con đi tắm rửa, nghỉ ngơi cho khỏe, rồi mẹ sẽ kể cho nghe.
Anh cương quyết lắc đầu:
- Con không thể nghỉ ngơi khi thắc mắc chưa được giải đáp.
Anh quay lại ngồi xuống ghế:
- Minh Nhựt đi lúc nào mẹ?
- Sáng hôm qua!
Vĩnh Nghi thầm nghĩ, phải chi anh đừng đi tìm mua hàng thổ cẩm thì đã về kịp lúc!
Anh bực bội điều tra mẹ:
- Người tự nhận là mẹ của Minh Nhựt có đến tiếp xúc với ba mẹ không?
- Đương nhiên! Bà ấy kể rõ chuyện dĩ vãng kèm theo bằng chứng có khai sanh hẳn hoi!
Anh vẫn chưa tin:
- Tư cách bà ấy thế nào?
- Nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng, phong thái lịch sự! Bà cảm ơn ba mẹ đã nuôi nấng dạy dỗ Minh Nhựt và xin được rước về để mẹ con được gần nhau.
Anh ôm đầu:
- Mẹ khéo tin người, giao cô ấy một cách dễ dàng vậy sao?
Bà nhíu mày:
- Con trách mẹ không đúng rồi đấy! Bà ấy có đủ giấy tờ chứng minh. Không giao thì còn làm thế nào được?
- Cô ấy thông minh dễ thương như vậy, mẹ xa đành sao mẹ?
- Anh hạ thấp giọng.
Bà nhìn con trai ánh mắt thông cảm. Có thể Vĩnh Nghi quá lưu luyến Minh Nhựt nên hỏi những câu ngớ ngẩn, vô lý.
- Ba mẹ rất quí mến Minh Nhựt. Mất nó biết tìm đâu ra một đứa con nuôi như thế! Nhưng con hãy suy nghĩ, gia đình ta và Minh Nhựt là người dưng nước lã, thương yêu cô ấy qua sự gần gũi hàng ngày. Thời gian chỉ mới hai năm, mất cô ấy ta còn buồn bã như vậy. Thử hỏi người đàn bà kia vì hoàn cảnh phải xa con hai mươi năm, thì bà ấy phải chịu đau khổ đến mức nào?
Vĩnh Nghi im lặng, mẹ anh có lý còn cãi vào đâu được. Anh vò đầu bức tóc trách mình sao về quá trễ.
- Cô ấy có gửi địa chỉ lại không mẹ?
- Không! Mẹ cũng chả hỏi!
Anh ngó mẹ trừng trừng:
- Mẹ định dứt khoát không thư từ liên lạc gì à?
Bà từ tốn:
- Con nên hiểu, chuyện ấy rất tế nhị. Bà ấy không muốn thì thôi, mẹ đâu miệng mồm nào mà hỏi. Nếu ta tỏ ra thái độ, không khéo bà ấy sẽ hiểu lầm!
Anh tức tối rắn giọng:
- Sao mẹ lại sợ hiểu lầm? Chẳng lẽ Minh Nhựt sống với gia đình ta bao năm, ta không được quyền thăm hỏi quan tâm hay sao? Nếu bà ấy muốn giữ Minh Nhựt cho riêng mình thì con khẳng định bà ấy là người ích kỷ, vô ơn.
- Hãy chờ thời gian, đừng kết luận sớm quá! Biết đâu về trên ấy rồi, Minh Nhựt sẽ gửi thư xuống!
Bà nói có lý, anh cũng còn mong vậy thôi! Minh Nhựt khôn ngoan, sâu sắc qua từng lời nói, lẽ nào cô bội bạc?
Vĩnh Nghi thẫn thờ đi về phòng, đầu óc anh mụ mị rối tung. Làm sao để gặp được Minh Nhựt? Cô ra đi âm thầm lặng lẽ, không gửi lại anh một câu giã từ. Ở cái xứ cao nguyên mênh mông ấy, biết cô đâu mà tìm?
Chán nản anh ngã người xuống nệm, để nguyên cả quần áo giày vớ còn lấm lem bụi đường chẳng buồn cởi. Bao nhiêu háo hức nôn nao vụt tan biến. Thương nhớ lại thương nhớ thêm thôi!
Buồn bã để trí tưởng đi hoang, từ đây anh phải sống những ngày dài vắng cô, ngóng cổ mà chờ đợi một điều không hẹn trước. Ôi! Tại sao anh ngu xuẩn, khi còn bên nhau lại để cho giận hờn chiếm lĩnh hết thời gian? Phải chăng anh quá tự phụ khi được cô yêu để nghĩ rằng cô không can đảm xa anh? Minh Nhựt ơi! Em làm khổ anh đến thế là cùng!
- Anh đập mạnh tay xuống nệm
- Nhứt định mình sẽ không chịu thua hoàn cảnh, ngày nào còn trên cõi đời này anh quyết phải tìm cô cho bằng được để nói với cô rằng "Em là lẽ sống, là linh hồn, là trái tim của anh, mất em đời anh sẽ trở nên vô vị, không còn ý nghĩa".
Anh lẳng lặng độc thoại, một mình anh nghe mà tưởng như nói cùng Minh Nhựt. Ước gì có thể mang đến cho cô những lời của anh.
Quá mệt mỏi khắc khoải, Vĩnh Nghi chỉ muốn nằm lỳ trong phòng. Anh chán tất cả, bao ngày bỏ bê công ty anh vẫn không muốn đến. Minh Nhựt đi rồi còn ai góp ý động viên anh trong công việc thiết kế? Mỹ Linh ư? Cô ấy chỉ giỏi trưng diện đua đòi, tâm hồn rỗng tuếch! Bây giờ mà gặp cô ta chỉ chán ngán thêm. Còn thằng Cường? Phải rồi! Biết đâu nó lại không nài nỉ Minh Nhựt mà xin địa chỉ? Nhưng mà... Chao ơi! Khó đấy! Mình mới chửi rủa nó hôm trước, bây giờ vác cái mặt dày lại năn nỉ thì coi sao được? Vĩnh Nghi nhíu mày cố nặn ra phương cách khác. Anh sực nhớ Cường còn nợ Minh Nhựt bức họa chân dung, cứ thử lấy cớ ấy đến làm hòa với hắn may ra moi từ hắn được tông tích của nhỏ!!
Hy vọng làm tăng thêm sức mạnh, anh ngồi bật dậy huýt sáo khúc nhạc vui, sửa soạn quần áo xuống phòng tắm.
Chương 26
- Đi đâu tối vậy Nghi?
- Cường hỏi
- Thăm mày không được à?
Cường đùa cợt:
- Cho mày nói lại đấy! Thăm ai?
Vĩnh Nghi bực dọc, anh biết Cường muốn ám chỉ anh đến vì Mỹ Linh.
Anh trợn mắt:
- Tao khẳng định là đến để thăm mày! Tiếp không?
Cường cười:
- Đương nhiên là tiếp! Làm gì mặt mày hầm hầm...
- Lúc này công việc mày sao rồi, có khá hơn không?
- Cũng tạm ổn, có tranh vẽ đều đều! Mày đi đâu hổm rày?
- Cường giả vờ hỏi.
- Tao đến thăm Lan Anh, đóng phim bị tai nan.
- Vậy à? Cô ấy bị nặng không?
Anh nhún vai:
- Cũng có thương tích đôi chút. Giờ thì khỏe rồi!
- Mày đã "dừng bước giang hồ", sao không tổ chức lễ cưới đi?
Vĩnh Nghi nói đùa:
- Cưới Lan Anh, bỏ Mỹ Linh lại cho ai?
- Đừng bày đặt đùa dai, tao hiểu mày hơn ai hết mà Nghi!
- Lầm to! Mày nghĩ tao yêu Lan Anh ư?
- Còn gì nữa! Giấu làm chi?
- Không bao giờ. Tao và cô ả đã chia tay từ lâu.
Cường nhìn anh ngạc nhiên:
- Hồi nào?
- Từ lúc ta về đây cho đến giờ!
- Sao vậy?
- Đừng tò mò, hiểu vậy đủ rồi thằng quỉ!
Cường lắc đầu phê phán:
- Mày thay nhân tình như thay áo! Bây giờ đến lượt cô nào là nạn nhân?
- Mày phát ngôn bừa bãi quá. Chả có ai cả!
Vĩnh Nghi vừa đáp vừa ngó lên vách ngắm mấy bức tranh:
- Sao, họa chân dung cho em gái tao xong chưa? Đưa xem một chút được không?
- Rồi! Tao đã gửi tặng luôn cho cô ấy làm kỷ niệm.
- Sao tao chẳng nghe Minh Nhựt nói gì hết?
Cường không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Mày về khi nào?
- Mới chiều nay!
- Vậy làm sao gặp được Minh Nhựt để nghe cô ấy khoe.
Vĩnh Nghi nóng mặt:
- Mày vẽ đẹp lắm sao?
- Dĩ nhiên chẳng những đẹp mà còn giống hệt luôn!
- Xạo! Tao không tin! Mày đem đến tận nhà à?
Cường hơi ngượng:
- Từ hôm mày hoạnh họe, Minh Nhựt đâu dám tới. Tao phải họa bằng trí tưởng tượng. Không mang tới thì chừng nào cổ đến lấy?
- Mày có công nhỉ!
- Vĩnh Nghi mỉa mai.
- Chứ sao! Nhờ vậy mới biết cô nhỏ về luôn trên Lâm Đồng!
Cường hất mặt nói giọng hãnh diện. Cố lẽ nó đã biết tất cả bí mật của gia đình ta.
- Vĩnh Nghi nghĩ
- Càng tốt! Thế thì anh càng dễ xử xự. Đừng tưởng dễ dàng chiếm hữu được trái tim Minh Nhựt. Anh đã từng nói với Cường từ trước rồi kia!
Vĩnh Nghi bắt đầu khai thác:
- Nói đi! Có phải mày cảm tình với nhỏ Minh Nhựt?
Cường nháy mắt, đáp tỉnh queo:
- Ừ! Biết rồi còn hỏi?
- Tao cần mày khẳng định, để báo cho mày một tin quan trọng.
- Cần gì phải báo, tao đã biết Minh Nhựt không phải là em ruột của mày!
- Giỏi! Còn gì nữa nói luôn!
- Cho nên mày mới nổi cơn ghen khi cô ấy tỏ vẻ thích tao! À! Điều này tao mới phát hiện ra thôi!
Vĩnh Nghi bật cười:
- Ha ha! Đúng là bạn tao, ít nhất cũng phải tỏ ra thông minh một chút chứ! Nào! Hãy khai thật đi, bao giờ thì lên Lâm Đồng?
- Chưa biết, nhưng Minh Nhựt hứa viết thư cho tao!
Vĩnh Nghi trợn trừng:
- Xạo! Làm gì có chuyện đó!
- Hãy đợi đấy! Chừng có tao sẽ cho mày xem.
Vĩnh Nghi nổi xung, anh nói rít qua kẽ răng:
- Cường à! Tao trân trọng báo cho mày biết. Tao và Minh Nhựt đã yêu nhau từ trước. Nếu mày không muốn mất lòng nhau, thì đừng bám theo cô ấy.
Cường cười khẩy:
- Chuyện tình yêu đâu phân biệt trước sau? Chỉ quan trọng được yêu hay không mà thôi!
- Đồng ý! Nhưng tao không muốn thấy mày thất vọng.
- Nghi à! Mày nên bỏ bớt cái tánh cao ngạo! Đừng nghĩ cô gái nào gặp mày rồi cũng "si".
- Mày nói quá lời. Tao đâu phải vô cảm! Không đúng đối tượng làm sao mà yêu?
Cường đem Mỹ Linh ra gỡ gạc:
Mày bảo là yêu Minh Nhựt, sao lại còn cặp sách với em tao đi đây đi đó?
- Đấy là chuyện làm ăn! Vả lại tao đường đường chánh chánh, đâu lén lút? Mày không tin cứ hỏi Mỹ Linh xem, có bao giờ tao thổ lộ rằng yêu cô ấy đâu?
Cường gài Vĩnh Nghi:
- Đúng! Mày chưa nói bằng lời, nhưng đã tỏ ra bằng cử chỉ, chính mắt tao trông thấy.
- Đừng gán ép không nên ông bạn. Cứ để thời gian trả lời cho mày và cho cả Mỹ Linh. Tao về đây!
Cường không cầm Vĩnh Nghi ở lại cũng không tiễn khách, anh đang bận suy nghĩ. Lâu nay hai người rất thân nhau, chưa bao giờ bất đồng ý kiến. Thế mà hôm nay chỉ vì một cô gái lại to tiếng cãi vã. Đáng buồn thật!
Xét lại lời nói của Vĩnh Nghi, có lẽ nó và Minh Nhựt yêu nhau từ trước. Vậy anh là kẻ đến sau cần phải rút lui không?
- Cường phân vân tự hỏi
- Lý trí thì muốn đấy, nhưng con tim cứ bảo đừng! Không biết Minh Nhựt có phép mầu nào, mà chỉ gặp cô vài lần anh đã thương nhớ ngơ ngẩn. Có phải anh đa tình, anh lãng mạn yêu không cần suy nghĩ? Mặc kệ gì thì gì. Phải tìm mọi cách để được Minh Nhựt yêu, đó là phương châm của anh. Người đời có câu "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Anh không hiểu rõ bạn anh quá là gì? Chắc chắn Vĩnh Nghi sẽ là kẻ chiến bại dưới tay anh.
- Làm gì ngồi thẫn thờ suy tư vậy ông anh?
Cường nhìn em gái, dạo này Mỹ Linh càng ngày càng đổi khác, ăn mặc theo mốt, phấn son lòe loẹt, lúc nào cũng sực nức nước hoa.
- Em đi đâu suốt ngày chẳng thấy mặt?
- Thì đi ký hợp đồng quảng cáo để hưởng huê hồng, đi trình diễn thời trang v.v... có hàng tá công chuyện. Nếu cứ ngồi ở nhà đợi ông Nghi thì sẽ thất nghiệp dài dài.
- Nó mới lại đây...
- Vậy à! Phải em có ở nhà nhỉ!
- Cô tiếc rẻ.
- Ham lắm! Không phải tìm cô đâu!
Mỹ Linh chau mày:
- Chứ đến để làm gì?
- Hỏi thăm Minh Nhựt!
- Ủa! Cô ta... sao?
Cường ngửa mặt nhả khói:
- Ra đi không hẹn ngày trở lại!
- Tốt! Em ghét con bé đó. Nhưng dưng không lại...
- Sao dưng không? Phải có lý do chứ. Và anh đã khám phá ra lý do đó!
- Khám phá ra sao, nói em nghe xem!
- Bí mật!
Cô vùng vằng, dậm chân:
- Xời ơi! Chuyện ai đâu đâu cũng bày đặt... Chán phèo!
- Này! Đừng có lấy vải thưa mà che mắt thánh. Tôi biết tỏng trong tim cô luôn đấy.
- Xí! Đừng có dọa, Minh Nhựt với em có liên hệ gì với nhau?
Cường nhướng mày:
- Sao lại không? Địch thủ của cô đó!
- Anh nói gì khó hiểu vậy?
- Chẳng có gì khó hiểu. Minh Nhựt là em nuôi của Vĩnh Nghi! Rõ chưa đồ ngốc!
Mỹ Linh sửng sốt:
- Thảo nào cô ta có những cử chỉ đáng nghi... Nhưng anh săn tin đó ở đâu?
- Chính cô ấy nói. Và bây giờ cổ đã về với mẹ ruột!
Mỹ Linh bật cười, thích thú nghĩ... thế là đã loại được một đối tượng ra ngoài vòng chiến. Từ giờ, cô có cơ hội để chinh phục Vĩnh Nghi, nhất định anh phải là của riêng cô.
Chương 27
Minh Nhựt đi lững thững trên đồi, cà phê bạt ngàn nặng trĩu quả. Gió vi vu bên tai cô, thoáng mát mang theo hơi lạnh.
Cô đã về đây hơn tuần nay, ngày ngày lên đồi ngắm cảnh thiên nhiên, thở không khí trong lành để quên đi tất cả những gì cô không muốn nhớ.
Đưa tay hái trái cà phê chín mọng cô cho vào miệng nếm thử, thơm tho lẫn đắng chát, giống như hương vị của tình yêu đầu đời.
Cô thầm nghĩ không hiểu Vĩnh Nghi đã về nhà chưa, hay anh vẫn còn lãng du đây đó? Biết cô ra đi biền biệt không lời nhắn gửi anh sẽ nghĩ gì về cô, có buồn và có trách?
Những ngày bên mẹ thật êm ả và hạnh phúc. Tình yêu của mẹ thật chan hòa, trọn vẹn, vậy mà cô vẫn nhớ về anh, một nỗi nhớ khôn nguôi.
Khuôn mặt anh lúc nào cũng như ẩn hiện trước mắt. Nhớ nhất vẫn là những nét đặc biệt. Cái nhìn tinh quái, nụ cười cao ngạo và luôn cả lúc dí dỏm rất có duyên của anh.
Minh Nhựt ngồi tựa vào gốc cà phê, bâng khuâng để trí tưởng trôi về dòng xưa cũ... Thuở ấy gặp nhau còn lạ lẫm, anh lạnh lùng tự phụ, cô bướng bỉnh, gan lỳ, không ai chịu nhường ai. Thế mà hai tánh ý đối chọi nhau lại tìm được sự hòa đồng êm ái. Tình yêu quả là điều kỳ diệu. Từ đó cô mơ mãi được có anh trong đời, hy vọng cô chiếm ngôi vị độc tôn trong trái tim anh, sẽ cùng anh chia xẻ ngọt bùi, cay đắng. Nhưng bây giờ mọi thứ đều sụp đổ bởi sự gian dối của anh.
Thôi xin đừng trách anh mà hãy tự trách mình. Vĩnh Nghi phong lưu lịch lãm, đương nhiên anh phải "đắt đào". Các cô bao vây anh, nhưng yêu hay không là quyền của anh kia mà, sao cô lại đa nghi? Sao cô lại tự làm khổ mình? Ôi! Cô đã quá ngu đần nông nổi, tự rút lui là chấp nhận thua thiệt, là đành chịu mất anh vô điều kiện rồi! Không thể được, hạnh phúc trong tầm tay đừng để vuột khỏi để rồi nuối tiếc...
Đang suy nghĩ vẩn vơ, cô bỗng nghe giọng nói dịu dàng từ phía sau:
- Lại nhớ Sài Gòn rồi phải không?
- Dạ đâu có! Mẹ ngồi đây với con!
- Cô vỗ vỗ khoảng đất trống.
- Từ hôm về đến nay con có gửi thư về thăm gia đình ba mẹ nuôi chưa?
Cô lắc đầu, buồn buồn:
- Dạ chưa! Con định ít lâu nữa!
- Đâu được! Nếu lười viết thì gọi điện thăm hỏi. Nhớ đừng để cho ông bà ấy buồn!
Cô cúi nhặt chiếc lá khô vàng, vuốt nhè nhẹ trong tay, im lìm không nói.
- Ông bà ấy được bao nhiêu người con?
- Dạ chỉ có một con trai duy nhất!
- Sao hôm đến đó mẹ không thấy?
Cô ngập ngừng:
- Tại... bận công chuyện nên ảnh đi vắng!
- Cậu ta có vui vẻ với con không?
- Dạ anh Vĩnh Nghi rất tốt. Ảnh luyện vi tính và anh văn cho con!
Bà có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói:
- Mẹ muốn con chuyển trường về đây học, để mẹ đỡ hiu quạnh, con thấy sao?
- Cũng được! Ở trên này yên tĩnh con thích lắm!
Bà nhìn cô dò xét, xem cô nói có thật không. Từ lúc rời khỏi Sài Gòn về đây cô hầu như chỉ vui trong chốc lát bên cạnh bà và vú. Đôi khi bà bắt gặp trong đôi mắt cô như chứa điều gì u uẩn xa vắng. Làm sao bà hiểu được cô đã thất vọng điều gì để an ủi?
Hai mươi năm mẹ con cách biệt, mới được gần gũi mới có mấy ngày, tánh ý cô bà còn chưa biết thay huống chi những điều sâu kín trong tim trong óc của cô.
- Mẹ thấy con dường như thích hợp với khí hậu này. Con mập lên đôi chút, má hồng hồng trông xin ra.
Cô e thẹn giấu mặt vào áo bà:
- Con gái mà nặng ký xấ lắm đó mẹ ơi!
- Thì phải năng dậy sớm tập thể dục, ai đời con gái con đứa gì mà ngủ trưa ơi là trưa!
- Ngày thường thức sớm đi học, chúa nhật hoặc ngày lễ được nghỉ phải ngủ bù chứ mẹ!
Bà ôm vai cô, đặt mũi mình lên tóc con gái dỗ ngọt để "khai thác":
- Nè! Con có vẻ lưu luyến Sài Gòn lắm, lúc nào con cũng tư lự ít nói, có điều gì tâm sự với mẹ đi!
Cô giấu diếm, nói khỏa lấp:
- Đâu có gì! Con vẫn vui đấy chứ! Bằng chứng là đang trò chuyện cười đùa với mẹ nè!
- Thôi! Đừng qua mặt mẹ. Nên nhớ mẹ là mẹ của con! Yêu thương ai đó rồi phải không?
Cô đỏ mặt, nguầy nguậy lắc đầu:
- Hổng có đâu mà!
- Ừ! Cứ chối đi, mai mốt mẹ cũng biết! Chừng đó mẹ không đồng ý, đừng có than van.
Cô năm tay mẹ lôi dậy:
- Mình vào mẹ nha! Con muốn gọi điện về Sài Gòn!
*
**
Vĩnh Nghi nhìn trong gương, mấy tuần nay anh lười cạo, râu mọc tua tủa trông phát khiếp.
Mặc kệ, không Minh Nhựt cứ để vậy, vắng cô lấy ai công kích hàm râu của anh?
Nghĩ lại thấy buồn cười, lần đầu tiên gặp cô, dầu râu đã được cắt xén cẩn thận, theo anh trông cũng ngầu và đẹp trai lắm chứ. Vậy mà cô bé không chịu, nằng nặc đòi anh cạo nhẵn cho bằng được. Anh cũng thuộc hạng lỳ lợm có tầm cỡ, chìu ý cô bé có phân nửa thôi. Còn nửa kia dành cho tự ái. Thế là chiến tranh thầm lặng mất mấy ngày. Cuối cùng nhỏ phải nhượng bộ với bao ấm ức.
Những tháng ngày có nhỏ trôi qua êm đềm và thật đẹp. Anh thích lãng du như chiếc thuyền bồng bền trên sóng, không nhất thiết đổ về bến nào. Nhưng rồi một ngày nhỏ đến, chiếu sáng như mặt trời. Trái tim anh đã bị nhỏ nắm giữ và sai khiến. Vậy sao nhỏ vẫn chưa vừa lòng nỡ bỏ anh mà đi?
Vĩnh Nghi âm thầm độc thoại, nơi xa ấy Minh Nhựt có nghe được gió nó gì không? Ở đây anh vẫn sống bằng kỷ niệm, không có cô năm tháng như dài ra. Anh chỉ biết chịu đựng và chịu đựng. Hy vọng lúc nào đó cô chạnh nhớ đến anh, gửi cho lời thăm hỏi. Thế mà thời gian trôi cứ trôi. Minh Nhựt vẫn im lìm một cách tàn nhẫn, để cho anh chua xót ngậm ngùi trong chờ đợi.
Đường đến Lâm Đồng đâu xa, nhưng anh quyết thi gan cùng cô, không đến, dù thương nhớ chất ngất trong lòng, oằn nặng trong tim. Anh vẫn cứ giữ nguyên ý định...
+++++++++++++++
Nghi cần vẽ cho xong phần thiết kế trang phục mùa đông.
Đến sở làm anh đã thấy Mỹ Linh có mặt tự bao giờ. Tự nhiên anh đâm bực dọc, dù cô đón anh với nụ cười duyên dáng trên môi.
- Em chờ anh lâu ghê, hôm nay sao anh đến trễ quá vậy?
Anh đáp trống không:
- Đây có phải vào ca đâu mà sớm với muộn!
Cô lấm lét nhìn anh, cái mặt quạu đeo hầm hầm. Nay lại thêm bộ râu bao hàm trông càng dễ sợ... Có lẽ hắn tương tư thất tình nên lười biếng cạo? - Cô thầm nghĩ.
- Anh Nghi à!
- Cô gọi.
- Gì?
- Lúc này sao trông anh phờ phạc thế?
- Vẫn ăn ngủ bình thường, có gì đâu!
- Vậy mà trông hơi là lạ. Chắc tại bộ râu của anh...
Trợn mắt với cô anh hỏi:
- Bộ râu... sao?
- Bộ râu làm anh... già đi.
- Ối1 Mặc kệ, già càng tốt, đỡ mệt!
Anh nói giọng bất cần.
Mỹ Linh vẫn bắt chuyện.
- Không sợ các cô chê?
- Chả có cô nào quan trọng với tôi!
- Luôn cả...
- Cô ấp úng.
Anh hầm hừ:
- Cả ai?
- Cả với cô minh tinh điện ảnh.
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa. Vĩnh biệt lâu rồi!
Mỹ Linh lè lưỡi, ngồi im nhìn bàn tay tài hoa của anh đang tạo mẫu. Theo nhận xét của cô những bộ cánh mùa đông này rất đẹp. Cô mà khoác vào sang trọng phải biết. Cô đang chờ anh mời cô ký hợp đồng trình diễn, mà sao đến giờ vẫn chưa nghe anh nói gì. Cô định hỏi thì chuông điện thoại reo.
- Anh cứ là việc đi để em nghe máy cho!
Cô nhấc lên:
- Alô Công ty may mặc đây!
- À! Cô vui lòng cho tôi gặp anh Vĩnh Nghi.
- Xin cho biết cô là ai?
- Tôi không cần phải xưng tên với cô!
- Nhưng ít nhất cũng nên cho anh ấy biết chứ!
Vĩnh Nghi ngưng tay, nghe Mỹ Linh đáp thế, anh giằng lấy máy:
- Alô! Vĩnh Nghi đây.
- !
- Alô! Ai đấy
- Anh sốt ruột kêu lớn.
Giây lâu sau có tiếng đáp nhỏ, giọng run run xúc động.
- Minh... Nhựt... đây!
Vĩnh Nghi mừng rỡ, nói lắp bắp:
- Em đang ở Lâm Đồng phải không? Anh nhớ em nhiều lắm!
- Anh vẫn khỏe chứ?
- Rất khỏe! Em có hợp với khí hậu trên ấy không?
- Có! Nhưng rừng cây bạt ngàn buồn lắm anh ạ!
Vĩnh Nghi tranh thủ:
- Cho anh biết chỗ ở để anh đến với em.
- !
Hoàn toàn im lặng, Vĩnh Nghi thúc giục:
- Minh Nhựt! Có nghe anh nói không? Hãy cho anh địa chỉ.
- !
Lời nói của anh đã rơi vào khoảng không. Chả nghe tiếng trả lời.
Anh kêu lên hoảng hốt, tuyệt vọng:
- Minh Nhựt! Minh Nhựt!
Cô đã lẳng lặng cúp máy. Anh gác mạnh xuống, dồn nén bao tức uất vào đôi tay đấm mạnh lên bàn. Bàn không gãy mà tay anh đau.
Mỹ Linh thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cô vội bước ra ngoài.
Còn một mình, Vĩnh Nghi châm thuốc hút, lấy lại bình tĩnh. Anh dựa lưng vào ghế, nhả khói thành những vòng tròn bay lơ lửng, đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu Minh Nhựt muốn xa anh mãi mãi cô sẽ không khuấy động tâm tư anh, sống với chuỗi ngày thầm lặng anh sẽ quên cô dần. Gọi điện cho anh, chứng tỏ cô vẫn còn yêu còn nhớ đến anh. Sao lại không muốn cho anh gặp mặt? Khó hiểu thật1 Có lẽ cô còn hờn anh...
Mỹ Linh trở vào, cô thu hết can đảm đến sau lưng Vĩnh Nghi, đặt hai tay lên vai dùng đòn mê hoặc cuối cùng.
- Người ta hững hờ tội gì phải buồn hở anh?
Vĩnh Nghi gỡ tay cô:
- Để cho tôi yên, trưa rồi, cô nên về đi!
Cô cúi mặt xuống gần sát mặt anh, nũng nịu:
- Em chờ anh! Đừng buồn nữa mà!
Anh bực dọc né tránh, đụng chạm với cô chẳng cho anh cảm giác thú vị nào.
- Đã bảo đừng quấy rầy tôi. Trưa nay tôi ở lại đây luôn.
- Anh điên à! Con nhỏ Minh Nhựt có gì xứng đáng để anh tự hành hạ mình đến thế.
Anh quát lên:
- Mặc tôi, không liên quan gì đến cô. Cấm cô nói xấu cô ấy trước mặt tôi. Về đi!
Mỹ Linh giận tím môi:
- A! Anh đuổi tôi? Được rồi, để xem ai cần ai cho biết.
- Cút đi! Thành phố này chỉ có một người mẫu hay sao?
Cô tuôn ra cửa:
- Anh nhớ nhé! Sau này đừng cầu cạnh!
Mỹ Linh chạy ra cổng, anh không buồn nhìn theo, mong cho cô khuất dạng.
Mẫu thiết kế còn dang dở, lý ra anh phải hoàn thành trong sáng nay... Thế mà!...
Anh lại cầm bút lên đầu óc như để tận đâu đâu, anh lắc đầu rồi hạ bút xuống, những đường cong ngoằn ngoèo chạy dài. Chán nản bất lực vì bị chi phối, vứt cây bút xuống bàn, đứng dậy định về, chuông điện thoại lại reo.
Anh hối hả nhấc máy:
- Alô!
- Anh Nghi, em đây!
Mắt anh sáng lên:
- Minh Nhựt! Đừng giận anh nữa cho anh xin lỗi nha!
- !
- Này, đừng cúp máy, nghe anh nói... cho anh xin địa chỉ đi em.
- Để làm gì?
- Trời ơi sao em hỏi câu ngớ ngẩn vậy? Để anh đến thăm em.
- Hông!
- Cô đáp gọn.
Anh tức giận hét lên:
- Ngoan cố, bướng bỉnh! Anh sẽ phá tan Lâm Đồng, em nghe rõ chưa?
- Thách anh đấy!
Tiếp theo là tiếng cười khúc khích của cô. Rồi lại cúp máy. Anh gọi khản cổ:
- Minh Nhựt! Minh Nhựt!
Tiếng anh âm vang chẳng ai trả lời, nóng nảy anh mím môi ôm cả bộ máy định ném ra ngoài sân, nhưng rồi lại từ từ đặt vào chỗ cũ.
Lần gọi sau này, cô có vẻ vui hơn lần trước lại còn cười để ghẹo gan anh. Minh Nhựt ơi! Dù em có trốn đàng nào anh cũng quyết tìm cho bằng được.
+++++++++
Vĩnh Nghi định mở cửa phòng bước vào.
- Minh Nhựt mới gọi điện về đấy!
- Giọng mẹ oang oang sau lưng.
Anh quay lại thật nhanh:
- Cô ấy nói gì vậy mẹ?
- Ừ! Thì hỏi thăm sức khỏe cả gia đình. Đương nhiên là có cả con.
Anh nhíu mày:
- Chỉ vậy thôi sao?
- Thì mẹ cũng đáp lễ lại, hỏi thăm sức khỏe mẹ con Minh Nhựt. Ở xa đâu nói chuyện dài dòng được, chỉ ngắn gọn thôi.
Anh chán nản xoay lưng...
- À quên! Nó có cho số máy để khi cần liên lạc.
Nét mặt anh giãn ra, biểu lộ vui mừng nhưng cố làm vẻ thản nhiên:
- Dạ! Mẹ giữ đó đi!
Rồi anh vào phòng đóng sập cửa lại, nôn nao hy vọng... Biết được số máy, anh sẽ đến đó truy chỗ ở của cô dễ dàng, chỉ bỏ công ra thôi. Nếu cần anh sẵn sàng hy sinh thời gian để lục tung thành phố Lâm Đồng tìm cho được Minh Nhựt bé nhỏ1 Tất cả vì cô! Chiều nay anh sẽ nghỉ, tạm dẹp bản thiết kế lại, chưa xong cũng mặc, chuẩn bị tinh thần ngày mai khởi hành.
Chương 29
Minh Nhựt nằm dài trên giường nệm. Xung quanh cô là những tạp chí vứt bừa bộn, quyển nào cô cũng ngấu nghiến không sót một chữ.
Không muốn thời gian bỏ trống cám dỗ suy tư, cô mở máy cassette nghe nhạc tiêu sầu. Một giọng nam trầm ấm, ngân lên vời vợi.
...
Xem em hãy cho tôi tạ từ
Khi em đã đi qua khoảng đời tôi.
Dù một khoảnh khắc sớm phai tàn.
Và lệ em rớt trên môi nhạt.
Còn trông còn ngóng chi ngày yêu dấu...
...
Bất thần cô đưa tay tắt máy không can đảm nghe tiếp. Bản nhạc này cô và Vĩnh Nghi đã thưởng thức hôm nao trong quán nhỏ, bên đường đi Vũng Tàu.
Lần ấy anh đã khuyến cáo cô, nghe nhạc buồn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tình cảm. Cô bĩu môi bảo anh nhảm nhí. Và bây giờ cho dù cách nhau ngành trùng cô vẫn không tin.
Đã quá quen thuộc với thời tiết và sự náo nhiệt của Sài Gòn, Minh Nhựt về đây không khí tĩnh lặng của đất cao nguyên, làm cô thấy buồn và nhớ quay quắt. Nhớ đến độ không thể cầm lòng, cô phải gọi điện cho Vĩnh Nghi để được nghe giọng nói êm đềm của anh. Nhưng khi chỉ mới trao đổi nhau một đôi câu, cô đã chọc giận làm anh hét toáng lên trong máy. Tưởng tượng lúc ấy, thấy được mặt anh gầm gừ, chắc dễ sợ lắm.
Bất giác mỉm cười vui vơ, cô ôm gối vào lòng. Hai cú điện thoại cách nhau không hơn nửa giờ. Có làm cho anh nôn nóng mà tìm đến đây? Giá như anh biết cô đang mong anh đến ngần nào!
Đêm qua cô ngủ với giấc mơ tuyệt đẹp... Thấy anh cùng cô sóng đôi trên đồi vắng, sương mù giăng giăng. Giận hơn cô thả trôi theo gió, nghe anh thì thầm những lời nồng thắm thiết tha.
Bao giờ Vĩnh Nghi về đây cho cô thôi chờ thôi đợi? Những lúc bên cô, anh rung động chân thành hay chỉ giả vờ? Nếu anh đóng kịch trình độ như thế, thì quả anh là con người có máu lạnh, có trái tim bằng thép nên chẳng biết yêu...
Càng nghĩ càng đau đầu. Không! Anh không phải vậy. Chính trong những lúc gần nhau, cô đã cảm nhận được sự mê đắm trong đôi mắt anh. Hãy để cô sống trong tình yêu đầu đời, rằng cô đã gặp được người tình trong mộng, kiếp kiếp anh luôn là của cô. Đừng gán ghép cho anh sự giả dối, vờ vĩnh, làm cô đau lòng.
Minh Nhựt chờ dậy, cắt đứt dòng suy nghĩ. Bên ngoài nắng đã tắt từ lâu. Ở xứ sở sương mù này, quanh năm lạnh lẽo vì thiếu ánh mặt trời.
Cô khoác chiếc áo ấm vào người, rồi rảo bước lên đồi.
Chiều nay như mọi chiều, cô vẫn thơ thẩn một mình ngắm hoàng hôn trong sương, lòng bâng khuâng gửi về thành phố nỗi niềm riêng tư thầm kín. Nơi náo nhiệt ấy anh có đến vũ trường, lặn ngụp dưới ánh đèn màu để tìm cho mình thú vui giải trí? Hay ngồi bên ly cà phê nhả khói cho quên đời? Đừng nhé Nghi hãy dành những điều ấy cho bọn nhóc. Anh đã tự khẳng định mình già dặn rồi kia mà.
Ở đây em vẫn hoài vọng về anh, chờ đợi một bất ngờ đưa dến...
Minh Nhựt nói nhỏ với cỏ cây, thủ thỉ với hàng thông trên đồi... Cô vẫn yêu một người và vẫn nhớ một người thôi.
Gió chiều se se lạnh, cô ngồi dựa vào gốc thông cổ thụ đưa mắt nhìn xa xăm. Tay vẫn khoanh trước ngực để giữ hơi ấm cho mình. Đám cỏ mơn man nhột nhạt dưới chân. Buồn tay cô bứt một cọng đan thành chiếc nhẫn rồi thêm một chiếc nữa. Cô buồn cười với ý nghĩ ngộ nghĩnh một chiếc cho anh và một chiếc cho cô. Bao giờ cô mới được anh âu yếm lòng vào tay chiếc nhẫn cưới, để cô e thẹn ửng hồng đôi má khép nép bên anh?
Cô mơ mộng tự đeo chiếc nhẫn vào tay mình ngắm nghía, trông cũng xinh xinh, ước gì có phép mầu cô sẽ hóa nó thành chiếc nhẫn thật để không bị tàn úa.
Ngã đầu tựa lên thân cây, con đường dưới đồi ngoằn ngoèo, xa xa ẩn hiện. Thỉnh thoảng một vài chiếc xe đi qua, cuốn tung bụi mù. Chiều xuống thấp, Minh Nhựt chầm chậm len vào hàng cây thoai thoải men theo đường nhỏ đi về. Gió lồng tung bay mái tóc, cô đưa tay giữ lấy, chợt nghe có tiếng động cơ rít từ phía sau. Cô ngoái cổ lại. Một người đàn ông từ trên chiếc TOYOTA bước xuống, nhân dáng thật quen đang tiến dần về phía cô. Minh Nhựt căng mắt ra nhìn. Khuôn mặt đó, đôi mắt đó, nụ cười đó... trong phút giây đã làm cho cô quá xúc động, đôi chân cơ hồ như muốn khuỵ xuống. Anh chạy như bay ôm cô lại trong vòng tay. Minh Nhựt úp mặt vào ngực anh khóc như chưa từng được khóc. Nước mắt ở đâu cứ tuôn ra như suối như mưa.
Anh thủ thỉ vào tai cô vỗ về:
- Nín đi em! Minh Nhựt của anh can đảm lắm mà! Nín! Nín.
Cô vẫn khóc và khóc lớn hơn. Anh ôm mặt cô, rà môi lên những giọt nước mắt nong nóng.
- Ôi! Anh nhớ ơi là nhớ cái cặp môi này!
Hai người lại tiếp tục trao đổi những nụ hôn sau bao ngày xa cách. Trời Lâm Đồng thật lạnh nhưng họ vẫn thấy ấm áp bên nhau.
Cô thầm thì, sờ râu anh:
- Xời ơi! Anh hư ghê! Râu ria chơm chởm như rễ tre mà chẳng thèm cạo.
- Phải... vậy, để em thấy anh buồn bã đến mức nào!
Vĩnh Nghi cho tay vào túi:
- Đưa bàn tay cho anh!
Cô cười cười giấu ra sau lưng:
- Tay nào?
- Tay trái.
- Để chi?
- Bảo đưa thì đưa, cấm hỏi lộn xộn!
Cô còn chần chờ, anh nhanh nhẹn nắm bàn tay trái của cô, chiếc nhẫn cỏ vẫn nằm im trên ngón áp út. Giờ anh mới hiểu vì sao... Bằng cử chỉ dịu dàng, anh nâng bàn tay âu yếu đưa lên môi hôn và thay thế chiếc nhẫn cỏ bằng chiếc nhẫn kim cương lóng lánh.
- Hôm đi Nha Trang anh có mua tặng cho em bộ vòng semaine. Nhưng khi về thì em đã đi rồi.
Cô nhíu mày:
- Không có em, anh đem tặng cho cô khác hả?
- Chưa chi đã ghen! Anh vẫn còn để ở nhà. Vì cảm thấy tặng em chiếc nhẫn này xứng đáng hơn.
Cô cười rạng rỡ.
Sương cứ rơi và gió cứ lạnh, nhưng ngọn lửa tình yêu đã sưởi ấm họ.
-~ HẾT ~-
source: Vietlangdu