Bây giờ , không còn hờn giận, nhưng vẫn thấy buồn buồn khi nghĩ đến ngày hôm đó .
Lần đầu tiên và có lẽ cũng lần cuối cùng em làm gan đó anh thương .
Em nhớ anh đã viết :" lẽ ra mình có thể cụng tim ( từ phía sau ) sớm hơn một chút, và thương nhau sớm hơn một tí nữa " .., em không biết với người khác ra sao, nhưng đối với chúng ta, thì giờ đúng là vàng bạc, không , còn quý giá hơn nhiều, vì cứ mỗi phút trôi qua là ngày xa nhau của mình nhích lại gần hơn, cả em và anh, không ai muốn nhắc đến thời khắc đó, nhưng nó vẫn đang từng bước thật kề ..
Yêu dấu ơi,..sáng hôm nay em đã mơ, mơ thấy căn phòng màu xanh nhạt rất dịu mắt của anh , tấm nệm dày và chăn ấm , em còn mơ thấy hai đứa rúc vào nhau , bàn tay anh thật ấm , thật gần lùa vào tóc em , anh đã ghé tai cố đếm xem tim em có dồn nhịp - như hôm nào - rồi anh bảo : " xem này, tim anh đang đập nhanh, gấp hơn bình thường, nó bảo .. đang thương .. đó ". Em cười ,lòng thoáng xôn xao nhưng vẫn nói : có thấy gì đâu, "nó" vẫn bình thường mà .
Không hiểu tại sao, ở bên anh em hay nói ngược, để anh phải trêu : à, vậy cứ hễ nhớ thì bảo không hả , rồi hỏi : " thế ..ghét ..ở điểm nào nhất ? " , nhưng với câu hỏi này thì em không nói ngược nữa mà trả lời thật . Anh còn nhớ em nói gì không ?
_ Ghét nhất ở chỗ " thương người ta " đó ..
Rồi anh cười, vẫn nụ cười dễ ghét :
_ Người ta là .. T đó phải không ?
Lại cười, sao em ghét anh quá vậy không biết ..
À, quên kể anh nghe, hôm đó em vẫn lời to , em đã có tấm hình của anh, độc quyền .. một nụ cười mỉm rất dễ thương theo em đi khắp nơi, để mỗi lúc buồn buồn, nhớ nhớ lại đem ra ngắm, rồi thầm bảo " may mà có anh, đời còn dễ thương " .. .
.. Yêu dấu ơi...một buổi chiều thứ ba sắp trôi qua nơi đây, một buổi sáng thứ ba đang dần đến nơi đó , gởi lời chúc lành đếnvới " người ta" của em" nghe ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2006 09:49:02 bởi Trăng Ngà >