RE: NHÀ CỦA MÌNH
-
03.06.2006 14:04:52
Anh mỉm cười về cái ý thích ngộ nghĩnh của em, thích là cô bé em của thằng bạn thân của anh năm xưa. Em thích là cô bé đó để tha hồ ghét anh hở? Thích gì kỳ vậy? Anh nhớ là hồi đó, cô bé ấy hình như chẳng thích cái gì cả. Này nhé, khi cho cô bé kẹo, anh thường chọn mua thứ kẹo rất ngon, đôi lúc giàu một tí, dám mua cả chocolate nữa, đắt lắm đối với anh hồi đó, vậy mà cô bé có thích đâu! Cái tuổi đó, hình như chẳng thích cái gì cả! Sao em lại muốn làm cô bé ấy cơ chứ? Có lẽ khi đó, em cũng không xa cái tuổi kỳ lạ đó đâu, em thương ạ!
Những cơn mưa Sài Gòn, những cơn mưa của em, làm anh thèm lắm, nhớ lắm. Anh nhớ những cơn mưa xối xả năm xưa, những hình ảnh, âm thanh, khứu giác, vị giác, đã ăn sâu vào tiềm thức. Âm thanh ào ạt trên mái nhà, hình ảnh cái ngõ năm xưa, hình ảnh bên ngoài khung kính quán cà phê, cảm giác say say của khói thuốc thấm vào máu, vị cà phê đắng đắng, thơm thơm nơi đầu lưỡi, như kích thích thêm những rung động của các tế bào não bộ, truyền sang từ một trang sách đọc. Những rung động của một thời mới lớn ở Sài Gòn như thế đó, ùa trở về trong anh, khi em nhắc đến mưa.
Và rồi sẽ có một lần nào đó, anh nắm tay em chạy "lúp xúp", đến nấp vào một một hàng hiên, anh sẽ vuốt những giọt nước mưa trên má, trên tóc em, và mình sẽ ... cụng tim. Rồi mình sẽ đến một quán cà phê, cùng ngắm mưa, hương cà phê toả ngát không gian, nhìn nhau, trong lòng thật ấm áp.
Anh muốn, muốn nhiều thứ lắm, khi có em bên cạnh, em biết không?
Anh muốn mình có với nhau những điều rất độc đáo. Lời nhắn qua làn sóng từ một nơi xa, độc đáo lắm chứ, phải không em? Có lẽ việc lựa chọn của họ trong cả trăm, có khi cả ngàn người gửi, không phải dễ. Nhưng anh nhất quyết, lần này mà không có, anh sẽ làm lần sau, rồi lần sau nữa! Anh muốn đó là cái gì rất đặc biệt của mình, để sau này cùng nhau ôn lại, đó sẽ là một trong những điều nổi bật trong ký ức.
(saved vào heartdrive đêm thứ Sáu)