TINH THO
MỜI ANH VỀ LẠI QUÊ XƯA
Mời anh về lại quê xưa
Hàng dừa đón gió nắng thưa đầu mùa
Có cô em thuở nô đùa
Có cây đa đổ bóng chùa đầu thôn
Quê nay hoa nở bướm vờn
Lúa thơm trĩu hạt vàng ươm đầy đồng
Cò bay thẳng cánh trên không
Có em đi chợ má hồng cười duyên
Anh ơi xin chớ vội quên
Những này xưa ấy nơi miền quê cha
Đừng quên có một mái nhà
Nơi anh đã khóc oa oa chào đời
Sao anh lạc chốn xa vời
Biết chăng Cha Mẹ bồi hồi ngóng trông
Xuân, hè, thu lại đến đông
Đếm bao mùa mãi ngóng trông anh về
Quê hương chào đón anh về
Lá rụng về cội, chim về tổ xưa
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Bến sông chiều xuống đò đưa em chờ...
Khiết Nghi
Woa thơ chị KhietNghi hay wa'........rất vui được đón chị tới chơi VNTQ nha.........
Xin fep' chị BN rep ít dòng nha........
PHẬN MÁ HỒNG
Mưa khuya từng giọt lạnh lùng
Anh đi em ở tình chung xa rồi
Đêm này mưa vẫn cứ rơi
Hay là nước mắt khóc đời....vắng anh
Tình duyên hai đứa ko thành
Chữ nhớ chữ sầu sóng sánh tìm nhau
Mỗi người có một nỗi đau
Làm sao ai hiểu để mà cảm thông
Có nhiều cũng chỉ là mong
Là mơ là ước trong lòng mà thôi
Thời gian từng nhịp cứ trôi
Ngoảng đầu nhìn lại đâu rồi....thanh xuân
Mưa sao mưa mãi ko dừng
Trời sanh má phấn quần hồng truân chuyên
Chắc là tại nghiệp tại duyên
Mình là phận gái phải thiên....bẽ bàng................
Tệ thiệt em ko biết đặt tựa chị ui.......sửa được sửa dzùm em cái tựa đi........đọc thơ sis thấy bài nào cũng tựa đề đầy đủ.......hihi
Woa thơ chị KhietNghi hay wa'........rất vui được đón chị tới chơi VNTQ nha.........
Xin fep' chị BN rep ít dòng nha........
LẠC GIỮA DÒNG
Mưa thu rơi giọt tình nồng
Duyên xưa nặng nợ sông đông êm đềm
Hoa rơi lặng lẽ bên thềm
Hồn em chết lặng rũ mềm bóng trăng
Anh đi sông núi cách ngăn
Xa xôi vạn dặm mây ngàn nơi đâu
Chờ anh đến bạc mái đầu
Tuổi xuân qua mãi còn đâu hỡi người
Hoa buồn lá cũng tả tơi
Bến sông ngày cũ liễu rơi hững hờ
Lặng thinh bóng một con đò
Dập dờ rẽ sóng bơ vơ giữa dòng
Thương sao cho phận má hồng
Buồn vui quạnh quẽ không chồng cô liêu
Mõi mòn đếm lá mỗi chiều
Lá rơi nhiều qúa đời nhiều truân chuyên
Khiết Nghi
Yêu nên sầu khổ dịu dàng
Êm đềm mấy chốc ngỡ ngàng biệt ly
Uẩn tình lệ ướt bờ mi
Lời người ong bướm còn gì thề xưa
Ầm ầm giông tố gió mưa
Mong manh một bóng , xin thưa :"Tôi buồn
_____________________________
không mọc ngoài đồng,tình yêu là vô giá
không bán ,không mua, không đem mặc cả
trước tình yêu mọi người điều như nhau
muốn được yêu phải đem đời trả giá.
YÊU
Vì yêu nên khổ đã nhiều
Khi vui cũng khóc, buồn thiu cũng sầu
Muốn yêu như thuở ban đầu
Biết yêu là khổ là đau một đời
Vẫn yêu yêu mãi không thôi
Yêu cho đến lúc tàn đời vẫn yêu
Khiết Nghi
<Edited by: khietnghi -- 2/3/2004 9:39:19 AM >
đa doan ý tình
chân (em) không (là) gót đỏ mỹ miều
xa xa cát bụi mỗi chiều tung bay
thổi cơm cũi mục khói cay
bữa no, bữa đói đong đầy tình yêu
đường quê gánh gạo mỗi chiều
đợi muà nước lớn thêm nhiều ruộng nương
(chiều chiều) bà ba tát nước bên đường
trai làng từng lớp ra đồng sớm trưa
dù bao nắng sớm chiều mưa
trăng soi rặng trúc ngày muà tình quê
bên trăng ai đã hẹn thề
khách đi khách lỡ lời thề đêm trăng
ai làm em đẩm vai sương
ai đi để lại "nhớ thương một trời "
tuyết vương tóc rối, sương đầy
vai thon ... gồng gánh một thời Quê Hương
TRĂNG VÀNG RỤNG RƠI
Người ta má phấn môi son
Còn em chân lấm tay bùn sớm trưa
Ngày ngày dãi nắng dầm mưa
Đêm đêm buồn ngắm mưa thưa nhớ người
Người em yêu đã xa rồi
Đã quên má lúm môi cười thuở xưa
Quên rồi bím tóc đu đưa
Quên ngày hai đứa vui đùa dưới trăng
Đêm qua dưới ánh trăng rằm
Nhớ anh em đã khóc thầm năm canh
Anh đi xây mộng màu xanh
Bên anh người ấy đẹp xinh mỹ miều
Chiều nay gió thổi đìu hiu
Mưa giăng, gió rét tiêu điều hồn hoang
Em đi giữa chốn hoang tàn
Bóng em đổ xuống trăng vàng rụng rơi
Khiết Nghi
CÔ ĐƠN
Khiết Nghi
Em ngồi đếm chiếc lá rơi
Đếm thời gian vội vụt trôi tháng ngày
Hôm qua rồi lại hôm nay
Hôm nay qua, lại ngày mai ... vô tình
Vẫn đây lặng lẽ bóng hình
Mình em in bóng lặng thinh một mình
Bạn cùng ánh nắng bình minh
Bạn cùng làn gió vô tình bay qua
Nơi vườn hoang những cánh hoa
Sẽ tàn sẽ rụng vỡ òa tim đau
Vẫn không xóa được nỗi sầu
Cô đơn theo gió treo đầu ngọn cây
Nhìn trăng vơ vẫn trên mây
Tim đau vỡ vụn buồn thay kiếp người
KIẾP HOA
Thân em như chiếc lá rơi
Bên bờ sông vắng tả tơi muộn phiền
Nắng chiều lấp lánh trúc nghiêng
Bóng em trải rộng một miền sầu vương
Đóa quỳnh nào tỏa ngát hương
Để rồi rơi vãi đầy đường đêm nay
Hương thơm ngây ngất người say
Đến khi hoa rụng, người nay chẳng còn
Chút tình xót lại cỏn con
Người đem đi mất héo hon hoa tàn
Đêm nay dưới ánh trăng vàng
Hoa rơi, hương cũng theo ngàn mây bay
Hoa chẳng còn, ai nào hay
Hương xưa còn đậm còn say lòng người ?
Người xưa nay cũng xa rồi
Dẫm lên hoa rụng bên đồi quạnh hiu
Hoa rơi vãi ngợp gió chiều
Hương bay dìu dịu mang nhiều buồn thương
Kiếp hoa rơi vỡ bên đường
Có ai chịu nhặt về thương cho cùng ?
Đừng mưa, đừng gió muôn trùng
Cuốn trôi hoa rụng đến vùng trời xa
Cuối trời chỉ ta với ta
Mắt hoa nhòa lệ xót xa một đời
Khiết Nghi
NÓI VỚI EM VỀ NỖI ĐAU
Khiết Nghi
Hôm em vui bước bên chồng
Biết chăng có chị đứng trông bên này
Mắt cười tay nắm trong tay
Bên này mắt chị buồn cay nhạt nhòa
Bước em trải ngợp đầy hoa
Chị về quạnh quẽ cỏ hoa úa màu
Em cùng người ấy bên nhau
Chị mình lẻ bóng canh thâu buốt lòng
Ngày xưa cũng sớm mùa đông
Chị bên người ấy má hồng cười duyên
Hôm nay người ấy vội quên
Bên em hạnh phúc lâu bền hay chăng ?
Ngày xưa người ấy bảo rằng
Sẽ yêu, yêu mãi đến răng chẳng còn
Đến khi tóc bạc , trăng non
Trăng già người ấy mãi còn yêu thương
Em thấy không hoa ngợp đường
Có ai nào biết nào thương một người
Chị nhìn người ấy cười tươi
Bên em âu yếm, tim rơi nơi nào
Em có nghĩ một ngày nao
Bên này em đứng trông vào cuộc vui
Nỗi đau canh cánh không nguôi
Nhìn người ấy lại cười vui bên người
Hôm nay em chi? cười thôi
Em chưa biết khóc, bồi hồi xót xa
Một mai người ấy đi xa
Vào tay kẻ khác, cửa nhà nát tan
Em sẽ cảm thấy bàng hoàng
Tim đau quặng thắt, mắt vàng canh thâu
Em sẽ đón nhận nỗi sầu
Em sẽ hiểu được nỗi đau bây giờ
Chị trông theo, gió thờ ơ
Thổi bay hồn chị vẩn vơ cõi nào
Lệ dâng chị cố nuốt vào
Thẳm sâu tận cõi tim đau vỡ òa ...
ĐÁM TANG CUỘC TÌNH
Đêm tình nhân, tôi lìa đời
Tim đau ngừng đập, hồn tôi lịm dần
Trong bóng đêm tôi bần thần
Tiễn đưa linh cữu mờ dần trong sương
Trái tim rơi rớt bên đường
Người qua kẻ lại dẫm vương máu đào
Anh mang đến bao ngọt ngào
Anh cho tôi biết thế nào là yêu
Thế rồi đúng Lễ Tình Yêu
Anh đâm tan nát tim nhiều nhát dao
Tim đau nhỏ giọt máu đào
Tái tê quặng thắt rơi vào không trung
Tiễn đưa hồn đến nghìn trùng
Để lòng thanh thản về cùng hư vô
Hôm nay chết lặng thẩn thờ
Còn đâu ngày tháng ngây thơ yêu người
Trái tim côi đã rụng rồi
Buồn như chiếc lá thu rơi lìa cành
Đám tang chỉ có màu xanh
Một màu hy vọng anh dành cho tôi
Bước sau linh cữu bồi hồi
Chính tôi đưa tiễn hồn tôi về trời
Ngày mai nơi chốn xa vời
Trái tim yêu đã lìa đời còn đâu
Anh mang đến nỗi sầu đau
Anh mang đi cả tình đầu xót xa
Mỹ Dung
<Edited by: khietnghi -- 2/26/2004 11:11:28 AM >
THAY LÒNG
Có mùa thu chết ngoài hiên
Có con chim chết bên thềm chiều thu
Có một người chết đêm thu
Hồn bay lơ lững phiêu du chốn nào ?
Nơi xa Người cũng buồn sao ?
Biết chăng tình đã bay vào hư không ?
Tôi nay lạc chốn phiêu bồng
Tình yêu tan vỡ còn không hỡi Người ?
Người nay ở chốn xa xôi
Nhớ chăng ngày tháng cùng tôi vui vầy
Ngày xưa tay nắm trong tay
Gối chăn còn ấm, Người thay đổi lòng
Hôm nao trời chuyển sang đông
Nhớ Người tôi đứng bên dòng sông xưa
Nhớ về hôm ấy trời mưa
Bên đường phố vắng Người đưa tôi về
Ôm tôi Người đã nguyện thề
Răng long, đầu bạc không hề đổi thay
Vậy mà mây gió có hay
Hôm nay người nở nào thay đổi lòng
Mỹ Dung
MÌNH TÔI VỚI TÔI
Tôi ngồi đây tôi với tôi
Tôi ngồi đây với mình tôi muộn phiền
Tôi ngồi đến nỗi buồn riêng
Đếm thời gian chết, đếm niềm sầu đau
Hôm qua lá vẫn xanh màu
Hôm nay lá rụng còn đâu hỡi người
Hôm qua tôi vẫn cười tươi
Hôm nay tôi khóc lệ rơi thành hàng
Đêm mưa tôi bước lang thang
Mặc mưa lạnh buốt bẻ bàng tuôn rơi
Tôi vẫn đi, vắng bóng người
Mình tôi lặng lẽ cùng tôi một mình
Cây ơi sao vẫn lặng thinh ?
Hoa ơi sao vẫn vô tình với tôi ?
Mưa ơi xin hãy tuôn rơi
Để tôi được uống lệ tôi vào lòng
Mỹ Dung
XA NGƯỜI
Người nay hết yêu tôi rồi
Người yêu kẻ khác quên tôi tình đầu
Người đi mang cả nỗi sầu
Mình tôi ngồi khóc tình đầu vội tan
Ngoài kia rụng chiếc lá vàng
Cuối thu trời cũng bẻ bàng đổ mưa
Môi tôi uống giọt sầu thưa
Cạn tình, cạn nghĩa thuở xưa cùng người
Người cùng kẻ khác cười tươi
Tôi buồn tôi khóc mình tôi giữa trời
Tôi xin gởi trọn một đời
Trọn thương, trọn nhớ, trọn lời yêu thương
Mình tôi giữa chốn phố phường
Người qua kẻ lại đầy đường người ơi !
Nhưng tôi vẫn chỉ riêng tôi
Cúi đầu lặng lẽ lệ rơi hai hàng
Mỹ Dung
BAY LÊN THIÊN ĐÀNG
Hôm qua tôi uống rượu sầu
Uống tình tan vỡ, uống màu thời gian
Uống cho quên hết bẻ bàng
Quên tình đầu đã dở dang cùng người
Người nay đã quay lưng rồi
Vui cùng người mới bỏ tôi một mình
Ngày xưa người bảo chung tình
Mà nay người đã mang tình cho ai ?
Mình tôi nặng gánh hai vai
Gánh niềm đau nặng trĩu đôi vai gầy
Tình ơi sao vội xa bay
Lá mùa thu rụng, chiều ngây ngất buồn
Đêm qua ngồi ngắm mưa tuôn
Vô tình đọng lại giọt buồn tương tư
Ngoài hiên gió thôi vi vu
Gởi tình theo gió bay vù trong đêm
Sáng nay trên cỏ ước mềm
Xác con chim chết buồn tênh xa vời
Tôi hành hạ xác thân tôi
Để tôi được chết , người ơi phủ phàng
Đem chôn tình chốn địa đàng
Cùng con chim chết bẻ bàng sáng nay
Ngày mai tình có đổi thay
Xin người hãy nhớ tình này hôm qua
Tôi nhìn hồn vụt bay qua
Nhìn tôi lệ ước nhạt nhòa buồn tênh
Hồn treo lơ lửng bồng bềnh
Hồn cười sặc sụa bay lên thiên đàng
Mỹ Dung
TÌNH CHẾT
Thế là hết một mối tình
Như thơ, như mộng đẹp xinh tuyệt vời
Thế là hết thật, người ơi !
Tiếc thương cũng đã muộn rồi còn đâu ?
Tôi mang chôn mối tình đầu
Tôi chôn cả trái tim sầu rụng rơi
Hồn tôi nhẹ bổng chơi vơi
Bay bay vô định về nơi muộn phiền
Ai ơi còn chút tình riêng
Mang đi trút hết vào niềm thương đau
Biết chăng ôm trọn nỗi sầu
Đếm buồn cô tịch, mưa ngâu vào lòng
Tôi ôm tôi kiếp phiêu bồng
Có ai nào biết hay không, hỡi người ?
Người mang tình đến với tôi
Để rồi mang cả hồn tôi xuống mồ
Bãi tha ma lạc lững lờ
Bay vào phiêu lãng ngu ngơ tình sầu
Mộ tôi cỏ đã xanh màu
Mình tôi ngồi nhặt niềm đau vô hình
Tiếc thương cho một mối tình
Mới hôm qua là bình minh cuộc đời
Hôm nay đã hóa ma rồi
Thành hồn lơ lửng xa vời trùng khơi
Giết tôi người giết tôi rồi
Hãy mang tim trả cho tôi, hỡi người !
Để hồn nơi chốn xa xôi
Biết chăng hóa kiếp thành đôi chim trời .
Mỹ Dung
TÌNH XA
Biết anh phụ bạc tình tôi
Tim đau tôi khóc lệ rơi nhạt nhòa
Thương đời bạc bẽo kiếp hoa
Chán chê ong bướm phai nhòa tình xưa
Đêm đêm nhớ mấy cho vừa
Muốn quên tất cả buồn qua tháng ngày
Tôi ôm trọn mối tình say
Để chôn nỗi nhớ đêm ngày phôi pha
Ngày mai tôi đã đi xa
Bỏ sau lưng mối tình tha thiết buồn
Ngày mai rồi lệ sẽ tuôn
Anh nào hay biết tôi luôn đợi chờ ?
Cỏ hoa rồi cũng thờ ơ
Trôi vào dĩ vãng mịt mờ mà thôi
Anh rồi sẽ vội quên tôi
Tình đầu rồi sẽ xa vời trùng khơi
Mỹ Dung
<Edited by: khietnghi -- 2/27/2004 2:08:56 AM >
THƯ ANH GỞI CHO NGƯỜI
Đọc thư anh gởi cho người
Tim đau quặng thắt lệ rơi hai hàng
Trách anh sao qúa bẽ bàng
Lời yêu gió thoảng lá vàng cuốn bay
Đêm về giấc ngủ chẳng say
Lệ em ướt gối buồn thay hỡi người
Sao anh nỡ phụ tình tôi ?
Sao anh nỡ giết tim côi tội tình ?
Thất tình chỉ muốn quyên sinh
Quên anh quên cả cuộc tình trái ngang
Tình anh mang đến muộn màng
Tình đi chết lặng muôn vàn sầu đau
Khóc cho vơi bớt nỗi sầu
Khóc cho trôi hết niềm đau vào lòng
Khóc cho tình hóa hư không
Tình tan thành nước phiêu bồng lững lơ
Mỹ Dung
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: