THỜI ĐẠI ẢO ... HỌ YÊU NHAU
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 26 trên tổng số 26 bài trong đề mục
khietnghi 11.02.2004 15:10:04 (permalink)
Đã kiểm tra lỗi chính tả


THỜI ĐẠI ẢO ... HỌ YÊU NHAU
(CHUYỆN CUỐI CÙNG)




Khiết Nghi




đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
<Edited by: mickey -- 2/15/2004 9:41:58 PM >
#16
    khietnghi 13.02.2004 17:04:58 (permalink)
    Đã kiểm tra lỗi chính tả

    NGƯỜI ĐÀN ÔNG YÊU VỢ



    Khiết Nghi




    đã được đưa vào thư quán, xin cám ơn
    <Edited by: mickey -- 2/15/2004 9:41:02 PM >
    #17
      khietnghi 19.02.2004 13:19:03 (permalink)
      Đã kiểm tra lỗi chính tả

      HANH PHUC MONG MANH



      Tôi offline và chạy vụt vào phòng tắm, nước mắt chảy như mưa, tôi cứ đứng như thế và khóc hơn nửa tiếng đồng hồ . Mở nước hết cỡ, để mặc cho những tia nước văng tung toé . Tôi muốn gột rửa tất cả những ưu phiền . Những giọt nước ấm như ngấm vào tim tôi lạnh giá . Tôi rùng mình và ngắm mình trong gương . Tôi đấy ư ? Đâu rồi chiếc răng khểnh trên cái miệng luôn tươi cười tự tin và kiêu hãnh . Tôi đó ư ? Đâu rồi cặp mắt đen tròn luôn biết nói . Thay vào đó là đôi mắt sưng húp, đỏ lừ, những lông mi dài không còn cong vút mà nhoè nhoẹt nằm ngổn ngang dính vào nhau . Khuôn mặt tái nhợt, buồn đến não nề, đôi mắt thất thần vô hồn vô cảm, làn môi tím tái run lên từng cơn . Bỗng lại một cơn đau như xé tan lồng ngực, tôi ôm ngực lảo đảo và phải ngồi khụy xuống đất . Cảm giác khó thở và đau nhức nơi trái tim, cổ họng khô đắng và nghẹn lại .

      Tôi đã ngâm mình trong nước gần một tiếng đồng hồ, tay và chân lạnh ngắt và teo tóp, trắng bệt . Tôi giật mình đánh thót khi nghe tiếng đập cửa và tiếng gọi của chồng

      - Em xong chưa ? Sao lâu vậy ? Em đang gội đầu à ?

      Tôi cố gượng để trả lời thật bình tĩnh và cố che đậy giọng nói khản đặc sau khi khóc

      - Sắp xong rồi

      Tôi trả lời ngắn gọn và lạnh lùng . Tôi cố trấn tĩnh, đứng trước gương, đôi mắt đỏ mọng và vẻ mặt buồn tố cáo việc tôi vừa khóc . Vốc những làn ước ấm lên khuôn mặt tê cứng nỗi đau, nhằm xoa dịu bớt những vết tích còn lại sau sự đau khổ ... nhưng vẫn không thể . Tôi đành mở cửa bước ra ngoài và nằm dài trên giường trùm chăn kín đầu . Chồng tôi hốt hoảng

      - Em sao vậy ? Em mệt à ? Có sao không em ?

      Tôi không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu và nước mắt lại chảy ra giàn giụa . Chồng tôi vẫn lo lắng và hỏi han đủ thứ

      - Em nhức đầu ? Em bệnh ? Em làm sao vậy ?

      Tôi vẫn im lặng và khóc bật lên thành tiếng . Chồng tôi quýnh quáng, không biết phải làm sao

      - Hay em đau bụng ?

      Tôi gật đầu .

      - Đau nhiều lắm phải không em ? Lâu lắm rồi em không "đau bụng" mà? Anh trườm nước nóng cho em nha ?

      Tôi lại gật đầu . Chồng tôi đi ra khỏi phòng, tôi rút khăn giấy thấm nước mắt, hết tờ này đến tờ khác và vứt lung tung khắp sàn nhà . Tôi đã cố bình tĩnh, cố nuốt lệ vào tim . Chồng tôi quay trở vào phòng, anh đã đặt túi nước nóng lên bụng tôi, cẩn thận để một cái khăn lông ở phía dưới . Tôi cảm thấy dễ chịu hơn và không khóc nữa, nhưng đầu óc vẫn nghĩ miên mang về những việc vừa xảy ra . Chồng tôi bắt đầu xoa bóp hai cánh tay buông xỏng của tôi, xoa bóp hai đùi và lần xuống bàn chân tôi . Tôi cảm thấy khổ sở hơn, trước những hành động chăm sóc và lo lắng của chồng . Tôi cố gắng lắm mới thốt nên lời .

      - Cám ơn anh, em đỡ đau rồi, anh nằm xuống và ngủ đi, không cần xoa bóp cho em nữa đâu .

      Chồng tôi nằm xuống bên cạnh tôi và bắt đầu kể những chuyện vui mà anh nghe được ở đâu đó, cố gắng làm cho tôi vui . Tôi nghe thấp thoáng tiếng chồng tôi nói đều đều, thỉnh thoảng lại cười một mình . Tôi không trả lời, cũng không cười đáp lại . Đầu óc tôi vẫn không rời những chuyện đau buồn vừa diễn ra, đầu óc tôi đang hướng về một người đàn ông khác với tất cả nỗi đau, sự thất vọng và cả sự hận thù. Chồng tôi vẫn thao thao bất tuyệt, tôi không nghe gì cả, cũng không hiểu đầu đuôi những câu chuyện anh kể . Tôi cảm giác đầu tôi nóng ran, đau buốt và nặng trĩu như có hàng ngàn phiếm đá đè lên . Tôi không dám dùng tay đấm đấm vào đầu như mọi khi vì sợ chồng tôi lại ngồi dậy xoa bóp đầu cho tôi . Tôi cảm thấy mệt mỏi và mong muốn sự yên lặng, để suy nghĩ đến những việc vừa xảy ra và để tìm cách đối phó với chúng . Tôi khẽ thở dài và nói rất nhỏ

      - Em mệt và buồn ngủ qúa !
      - Vậy à ? Vậy mình ngủ nha em, chúc em ngủ ngon .

      Chồng tôi chưa kịp nói hết câu, tôi mừng như bắt được vàng vì đã thoát khỏi sự "tra tấn" nên nói ngay không cần suy nghĩ

      - OK, anh cũng vậy, ngủ ngon !

      Như thường lệ, tôi ôm cái gối ôm của tôi và nằm quay lưng lại phía chồng . Có lẽ 5 năm hoặc hơn, chúng tôi đã quen như thế ... mỗi người một góc giường không ai làm phiền đến ai . Mắt tôi nhắm hờ và bắt đầu hướng sự suy nghĩ tới những việc vừa diễn ra .


      *
      * *



      Tôi lấy chồng gần 6 năm, con trai tôi đã sắp bước vào tuổi thứ năm . Trước khi cưới chúng tôi đã có thời gian tìm hiểu không dài, nhưng cũng không phải là ngắn - 2 năm . Nếu chồng tôi và tôi không bất đồng ngôn ngữ, và không phải thường xuyên xa nhau vì hoàn cảnh thì có lẽ thời gian hai năm đã qúa đủ để tìm hiểu và hiểu rõ về nhau . Chồng tôi hơn tôi 18 tuổi, trước khi lấy anh ấy, chúng tôi đã từng yêu nhau và có nhiều kỷ niệm đẹp . Nhưng cuộc sống chung giữa hai người có ngôn ngữ khác nhau, sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh và điều kiện khác nhau, phong tục tập quán và thói quen khác nhau và nhất là sự chênh lệch tuổi tác khá lớn ... như ở hai thế hệ già và trẻ, vì vậy có rất nhiều sở thích cũng khác nhau . Có lẽ vì vậy, giữa hai người ngày càng xảy ra những mâu thuẫn không thể hòa giải được . Đã rất nhiều lần cả hai cùng cởi mở để tìm ra những nguyên nhân, để cùng sửa chữa và hoàn thiện mình, với hy vọng hàn gắn và làm lại từ đầu, nhưng hình như không có kết qủa .

      Lấy chồng năm 25 tuổi, là một cô gái có nhan sắc và từ nhỏ tới lớn quen được nuông chiều . Tôi rất bướng bỉnh, hay giận dỗi và tự ái rất cao . Những lời nói vô tình của chồng đã có lúc làm tôi tức điên lên . Sau lễ cưới 3 ngày đã có sự tranh cãi và tôi đã đòi ly hôn . Nhưng chỉ một tháng sau, tôi phát hiện trong bụng tôi, một giọt máu đang thành hình và dù những lần cãi cọ sau đó có nghiêm trọng tới đâu tôi cũng không dám nói đến hai chữ "ly hôn" nữa . Chỉ đến khi con trai vừa tròn bốn tháng tuổi, tôi phát hiện chồng ngoại tình . Đó là nỗi đau đầu tiên trong cuộc đời mà tôi gặp phải và phải gánh chịu ... Nếu không có đứa con bé bỏng nằm bên cạnh và nếu nó không òa khóc đúng lúc, có lẽ lần đó tôi đã uống cạn cả chai thuốc ngủ để tự giải thoát cho nỗi đau của mình . Từ đó trái tim tôi chai đá và tình yêu của tôi với chồng cũng chết . Tôi sống gượng ép như một cái xác không hồn . Tôi cắn răng chịu đựng tất cả mà không dám tâm sự cùng ai . Bởi vì khi tôi lấy chồng, tất cả mọi người đều khuyên can, nhưng tôi đều không nghe . Ba tôi đã đòi từ tôi và không đến dự đám cưới con gái đầu lòng . Mẹ tôi đã khóc hết nước mắt vì tủi thân và thương cho đám cưới của con gái buồn bã như một đám ma .

      Từ khi tôi biết chồng có vợ bé ... trái tim tôi đã đóng băng và trong thâm tâm tôi, người đó chỉ là cha của con trai tôi chứ không phải là chồng tôi . Tôi đối xử với chồng như với một người dưng . Cả ngày tôi lặng lẽ không nói một lời, hỏi gì trả lời nấy, ngắn gọn và lạnh lùng . Nhưng cũng từ ngày tình yêu trong tôi chết, niềm tin trong tôi mất và không còn tôn trọng chồng tôi nữa ... tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản hơn rất nhiều . Tôi tìm những thú vui nhỏ như may vá, đọc sách báo, xem film... để giết thời gian và để tìm một lối thoát cho chính tâm hồn mình . Ban ngày tôi lao vào làm việc và dành tất cả thời gian cho công việc ... Tôi đã quên hẳn người chồng đang sống bên cạnh tôi và chỉ xem anh ta như tất cả những người xung quanh khác .

      Mọi chuyện bình thường trôi qua và tôi cũng cảm thấy hài lòng với những gì mình đang có, mặc dù cuộc sống gia đình tẻ nhạt và bế tắt, nhưng tôi vui vì con trai tôi được có cha có mẹ, tôi vui vì công việc của tôi ngày càng thành công, tôi vui vì tôi đã bắt đầu trở thành nổi tiếng trong giới kinh doanh . Tôi cố gắng chịu đựng và chung thủy tuyệt đối với chồng, tôi không có mối quan hệ bạn bè nào khác ngoài những mối quan hệ trong kinh doanh . Ý định ly hôn thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng tôi nghĩ chờ đến khi con trai tôi lớn .

      Đến một hôm vì món tiền vay ngân hàng để đầu tư thêm máy móc thiết bị và xây dựng thêm nhà xưởng mở rộng sản xuất . Dù tôi đã cảnh báo việc ông giám đốc ngân hàng có những lời lẽ khiếm nhã và sàm sở đối với tôi, nhưng chồng tôi vì món tiền lớn đó vẫn dửng dưng, thậm chí muốn tôi làm mọi cách miễn sao có được số tiền đó . Tôi cảm thấy khủng hoảng tinh thần, trái tim đóng băng của tôi lại bị tổn thương . Nếu như trước đây vết thương chưa lành, thì chồng tôi lại nhẫn tâm đâm nhiều nhát khiến vết thương cũ tái phát, vết thương mới sâu và nặng hơn, nó nhỏ máu không ngừng .

      Tôi đau, tôi khóc, tôi thất vọng như rơi từ một đỉnh núi cao xuống vực thẳm sâu hoắm . Tưởng chừng như có lúc tôi không đứng dậy nổi và không đủ sức bước đi . Tôi đã nằm trên giường nhiều ngày để suy nghĩ, để đau khổ và để tìm một lối thoát . Mọi chuyện như giọt nước cuối cùng làm tràn ly ... và tôi đã quyết định ly hôn .

      Buồn, chán, thất vọng ... tôi đã lên net để giải sầu, để khuây khỏa . Tôi đã gặp một người và nhanh chóng có tình cảm với người đàn ông đó, có lẽ vì tôi đang là kẻ chết đuối vớ được một chiếc phao, có lẽ tôi cần một chỗ dựa cho tâm hồn đang trong cơn khủng hoảng và có lẽ tôi cần được chia sẻ, cần có người để trút mọi nỗi niềm . Tôi cũng khao khát một tình cảm, cần những lời ngọt ngào, an ủi, vỗ về và cả những lời lẽ yêu thương ...

      Chồng tôi biết tôi có người đàn ông khác và bắt đầu ghen, bắt đầu để ý đến những cuộc điện thoại của tôi, để ý đến những tin nhắn nhận qua cellphone của tôi . Tôi vẫn ngang nhiên đón nhận những cuộc điện thoại của người đàn ông khác trước mặt chồng, tôi cảm thấy hả hê khi anh ta ghen tuông . Một lần, không thể chịu nổi, chồng tôi đã hỏi thẳng tôi

      - Gần đây em hay nói chuyện với ai ?

      Tôi đã nghĩ rất nhiều đến câu trả lời, tôi vẫn không thể quên chuyện vay tiền ngân hàng và tôi muốn tìm cách để trả thù chuyện đó . Tôi trả lời thật thản nhiên .

      - Ông giám đốc ngân hàng gọi cho em .

      Chồng tôi im bặt . Tối hôm đó tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng .

      - Chuyện này là do anh sắp đặt, do anh tự tạo ra . Tiền đã vay được rồi, chuyện gì sau đó anh cũng biết rồi . Anh đã bán tôi cho người khác để đổi lấy số tiền đó, bây giờ họ gọi cho tôi, họ nói rằng yêu tôi . Anh nghĩ nên làm sao ?

      Chồng tôi chỉ im lặng không nói lời nào . Được thời cơ, tôi làm tới .

      - Mình ly dị đi . Đã rất lâu rồi tôi không còn yêu anh nữa và tôi tin chắc rằng anh cũng không yêu tôi, chính vì vậy mới mua bán, đổi chác tôi cho người khác . Anh chỉ cần tôi vì tôi có lợi và có khả năng làm cho túi tiền của anh đầy thêm . Sống với nhau như thế này chỉ làm khổ nhau thêm mà thôi .

      Chồng tôi khóc và ôm chặt lấy tôi . Tôi vẫn nằm im như vậy và nói rất nhiều ... Chồng tôi vẫn im lặng không nói gì cả . Rất lâu sau anh nói :

      - Anh đã sai rồi khi cố vay món tiền đó bằng mọi giá . Anh không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp như thế này . Bây giờ sắp mất em rồi mới cảm thấy em qúa qúy giá, không gì có thể đánh đổi được .

      Tôi khóc, lúc đầu những giọt lệ chỉ lặng lẽ tràn mi . Nhưng anh càng nói tôi càng khóc nhiều hơn, khóc thành tiếng . Tôi khóc không phải vì những lời nói ngọt ngào hối hận, khóc không phải vì tôi yêu và thông cảm cho chồng mà khóc vì tôi nhận thấy tình cảm của tôi với chồng đã chết thật rồi, khóc vì chồng tôi nhận ra những lời này qúa muộn màng và không còn con đường nào khác để hàn gắn . Rất lâu sau đó, tôi từ từ gỡ nhẹ tay anh ra và nghẹn ngào nói trong nước mắt

      - Muộn rồi anh à, không thể cứu vãn được đâu anh . Hết rồi, ... hết tất cả rồi . Tình cảm như bát nước đầy, đã đổ rồi làm sao hốt lại được .

      Chồng tôi không hề biết người đàn ông mà tôi thường liên lạc là một người đàn ông khác, không phải là ông giám đốc ngân hàng . Chồng tôi không biết ý đồ "một mũi tên trúng hai con chim" của tôi . Vài ngày sau đó, đã 12 giờ đêm nhưng ông giám đốc ngân hàng gởi tin nhắn qua cellphone cho tôi . Chồng tôi đã rất tức giận và nói như hét với tôi rằng :

      - Không vay mượn gì nữa , anh phải làm rõ chuyện này . Đưa cellphone cho anh .

      Vừa nói chồng tôi vừa giật lấy cellphone trong tay tôi, anh ghi lại số điện thoại của ông giám đốc ngân hàng và gởi ngay cho ông ta một tin nhắn với nội dung

      -" Tôi rất yêu vợ tôi, anh có biết anh đang phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác không ? Nếu anh không sợ vợ anh biết, cũng không sợ tai tiếng ảnh hưởng đến thanh danh và sự nghiệp . Nếu anh cảm thấy yêu vợ tôi hơn tôi yêu cô ấy, thì mời anh đến đây, đàn ông nói chuyện thẳng thắn với nhau chứ đừng lén lút như vậy"

      Tôi cảm thấy mừng khấp khởi trong lòng, vì hiệu qủa của việc này ít nhất ông giám đốc ngân hàng sẽ không bao giờ dám làm phiền tôi nữa và song song đó tôi cũng đã dạy được chồng tôi một bài học . Đó chính là phương án mà tôi đã nghĩ ra từ trước, và thật vậy cả hai con chim đã bị trúng tên .

      Càng ngày tình cảm của tôi đối với người đàn ông quen qua net càng đậm đà hơn . Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau, nhưng đã nghĩ đến chuyện tương lai . Tiếc rằng anh là con trai trưởng trong một gia đình gia giáo, tiếc rằng anh là một chàng công tử con nhà giàu, tiếc rằng anh là trai tân và tiếc rằng anh sống phụ thuộc gia đình và qúa nhu nhược không tự quyết định được gì, kể cả quyết định cho hôn nhân và cuộc đời của chính anh . Tôi biết anh không thể nào lấy tôi danh chính ngôn thuận, tôi biết gia đình anh không bao giờ chấp nhận để anh lấy "nạ dòng" . Đã rất nhiều lần anh nói với tôi ý định trốn gia đình, đến một nơi thật xa để sống với tôi . Đã rất nhiều lần anh đề nghị hai đứa đi đăng ký kết hôn trước rồi mọi việc tới đâu thì tới .

      Việc lớn chưa giải quyết xong thì việc tưởng chừng như không lớn lại góp phần làm cho chúng tôi xa nhau . Anh qúa ghen tuông, anh lúc nào cũng sợ mất tôi . Anh lại qúa giống tôi ở nhiều điểm : ngang bướng, cứng đầu, hiếu thắng, tự ái và sĩ diện ... Càng ngày chúng tôi càng hay giận dỗi nhau những chuyện không đáng và không ai chịu nhường nhịn ai . Chúng tôi vẫn chưa bao giờ gặp nhau ... Tình yêu của chúng tôi không đủ lớn để có thể vượt qua mọi thử thách đang ở phía trước . Tôi luôn mặc cảm vì đã có chồng và có con, còn anh chưa từng lập gia đình . Và tôi đã quyết định xa anh . Thật là khó khăn cho cả anh và tôi . Thời gian chúng tôi khổ sở vì thiếu nhau có lẽ cũng bằng hoặc hơn thời gian chúng tôi có nhau và yêu nhau .


      *
      * *


      Cuộc tình ngang trái đó rồi cũng qua và tôi cũng đã dần quên . Tôi có rất nhiều bạn mới, đa phần là quen trên net . Nhưng thật khó để có thể yêu được ai vì tôi không còn niềm tin vào những cuộc tình ảo, không còn niềm tin vào tình yêu và cũng sợ tất cả đàn ông . Trong số những người tôi quen biết, ai tôi cũng trả lời thư với những lời lẽ rất ngọt ngào . Nhưng thực sự tôi không hề biết, cũng không hề nhớ hoặc phân biệt giữa người này với người khác . Tôi chỉ trả lời thư mọi người như một cái máy và coi việc nhận thư và trả lời thư là một thú tiêu khiển, vừa để giải sầu, vừa để giết thời gian . Bởi vì từ khi chuyện vay vốn ngân hàng diễn ra tôi không còn tâm trí để làm việc nữa, tôi bỏ tất cả và bất cần tất cả . Người yêu của tôi là chiếc máy vi tính và tôi ngồi suốt ngày để đối thoại với cái máy vô tri, vô giác, với những con người ảo .

      Trong số những người quen biết đó, có một người, thư từ với tôi liên tục ba tháng trời, nhưng không hơn gì những người khác, tôi vô tư và không hề biết tên anh ta là gì, bao nhiêu tuổi, sống ở đâu, làm nghề gì và hoàn cảnh gia đình như thế nào ? Tôi không bao giờ hỏi, anh ta có thể đã nói cho tôi biết nhưng tôi không nhớ , hoặc anh ta chưa bao giờ nói cho biết . Tôi chỉ quen cái địa chỉ mail vì ngày nào cũng nhận được thư và chỉ biết mang máng anh là một trong những người thường gởi thư cho tôi, thế thôi .

      Khác với những người khác : kẻ thì làm thơ tình, kẻ thì luôn nói những lời đường mật, yêu đương; kẻ lại tự kể về mình, tự khen ngợi mình và khoe khoang đủ thứ ; kẻ lúc nào cũng than thân trách phận ; kẻ van xin tình yêu ; kẻ lại qúa tự kiêu, tự phụ . Thư của anh thật ngắn, thật chung chung như chẳng nói gì về mình, cũng chẳng nói gì liên quan tới tôi , thư anh như một lời tự sự . Lúc đầu tôi cũng không thèm để ý và cũng chẳng bận tâm nhiều đến thư của anh, tôi chỉ trả lời lấy lệ, để rồi sau đó quên phéng đi . Nhưng có hai lần tôi đi công tác, khi trở về nhận được thư anh, với duy nhất một câu có giá trị và đã làm tôi chú ý

      - " Biết rằng em đi xa, biết rằng em sẽ không nhận được thư này, nhưng không hiểu sao anh vẫn viết thư cho em, như là một thói quen không thể thiếu "

      Nhưng tôi chỉ chú ý khi tôi đọc thư, rồi sau đó cũng quên . Có lần đi công tác 2 tuần . Về đến nơi tôi check mail và đã đọc thư anh nhưng mãi mê với nhiều việc khác và có cả việc quen biết nhiều người mới, nên tôi cũng không trả lời thư của anh . Đúng vào tuần thứ ba kể từ ngày tôi đi công tác tôi lại nhận được một thư nữa của anh, với lời trách móc khiến tôi cảm thấy chạnh lòng

      - "Lâu lắm rồi không nhận được thư em, em đã quên người anh "bạc số" này rồi sao ?"

      Câu trách móc ấy đã làm tôi xốn xang, tôi cảm thấy mình có lỗi và tôi nghĩ là anh đã giận tôi . Không biết phải giải thích sự chậm trể như thế nào, tôi đành tặng anh một tấm hình tôi cười thật tươi

      - " Tặng anh tấm hình này để chuộc tội, hy vọng rằng khi nhìn thấy cái răng khểnh lấp ló trên cái miệng cười tươi của em anh sẽ không giận nữa ..."

      Anh đã bắt đầu có những nét riêng, và tôi đã chú ý đến anh nhiều hơn . Chúng tôi cũng gởi thư cho nhau nhiều hơn, đều đặn hơn và tình cảm hơn . Đếm một hôm tôi thú nhận với anh rằng thật ra tôi không hề nhớ anh là ai, ở đâu, vì tôi không chỉ quen biết mình anh mà quen biết rất nhiều người . Sau lá thư đó, tôi đã nhận được tất cả thư từ của tôi gởi cho anh và anh gởi cho tôi trong suốt 3 tháng quen biết nhau . Tôi thật sự xúc động, bởi bản thân tôi không giữ được lá thư nào của anh cả, ngay cả việc anh đã tặng hình của anh cho tôi nhưng tôi cũng không nhớ và cũng không biết tôi có xem qua chưa . Tôi cảm thấy xấu hổ, vì anh đối với tôi chân thành qúa, anh trân trọng tất cả thư từ của tôi và thường đọc lại những lá thư cũ mỗi khi buồn . Còn tôi thì lại qúa vô tâm .

      Nhận được tất cả những kỷ niệm của chính mình, tôi cảm thấy đây mới là người đáng để tôi dành thời gian viết thư cho anh, đây mới là người đáng nhớ và đáng lưu tâm . Tôi đã viết cho anh một lá thư rất dài như một hồi ký của cả cuộc đời tôi, và dĩ nhiên tôi cũng muốn biết nhiều hơn về anh . Ngay sau đó tôi nhận được thư của anh, lá thư dài hơn và khác hẳn những lá thư trước, lá thư rất cụ thể, rất tình cảm . Anh thú nhận rằng anh chưa bao giờ biết yêu, anh kể rất nhiều về anh và về hoàn cảnh của anh và tất cả những điều anh viết khiến tôi tin và cảm thấy trân trọng .

      " Anh xa gia đình khi mới 18 tuổi, một thân một mình trên xứ người vừa làm, vừa học . Những ngày tháng cô đơn và thiếu thốn tình cảm đó đã đưa anh đến với vợ cũ anh . Hai người chỉ tình cờ quen biết nhau và chưa bao giờ có tình yêu . Tuổi trẻ bồng bột và thiếu kinh nghiệm đã khiến anh phải trả giá . Cô ấy có thai và bắt anh chọn lựa : hoặc phá thai, hoặc làm đám cưới . Không yêu cô ấy nhưng vì đứa con trong bụng cô ấy, anh đã quyết định cưới . Nhiều bất hòa nảy sinh, nhưng anh vẫn cố giữ gia đình vì các con . Cô ấy đã lao vào con đường cờ bạc, không cần quan tâm đến gia đình, nhiều lúc bỏ nhà đi hai tuần liền . Thua bài cô ấy cầm xe và bán mọi thứ để có tiền . Có lần cô ấy còn đuổi cả ba mẹ anh ra khỏi nhà. Anh đã không chịu nổi nên đã dọn ra riêng . Hai năm sống một mình anh cảm thấy tinh thần thoải mái và vui vẻ hơn . Và sau đó anh lại quyết định ly hôn . Hiện nay cả hai đứa con đền ở chung với anh ... "

      Tôi cảm thấy rất xúc động khi đọc lá thư này của anh, thấy thông cảm cho hoàn cảnh "gà trống nuôi con" của anh . Mặc dù trước đó tôi luôn tự đặt ra một tiêu chuẩn rằng : nếu tôi ly hôn và bước thêm bước nữa, người tôi chọn phải là người không vướng bận con cái, bởi vì tôi rất sợ cảnh "con anh, con em, con chúng ta" . Nhưng không hiểu sao khi biết rằng anh đã có hai con và sống chung với anh, tôi vẫn không lấy làm đắn đo suy nghĩ .

      Tôi viết thư hỏi ID của anh, tôi muốn nói chuyện trực tuyến với anh để có điều kiện hiểu anh nhiều hơn . Anh bảo rằng anh chưa bao giờ chat, anh không biết phải làm thế nào . Tôi vừa buồn cười, vừa cảm mến anh . Có lẽ anh qúa bận bịu với công việc hàng ngày và phải lo cho con cái . Đây cũng là một điểm khác với những anh chàng khác, những anh chàng "sâu mạng" ngày nào cũng ôm computer chat chit hết cô này lại tán tỉnh cô khác . Tôi thích cái vẻ khù khờ, "lạc hậu" của anh . Tôi đã hướng dẫn anh tỉ mỉ cách làm thế nào để đăng ký một new user . Một lần khác anh nói rằng muốn phone cho tôi để nói chuyện . Hai người đã hẹn nhau giờ giấc cụ thể nhưng tôi chờ hoài vẫn không thấy anh đâu . Tôi cảm thấy hơi bực mình vì anh đã lỗi hẹn và để tôi phải chờ đợi . Khi check mail mới biết là anh gọi hoài không được và lại hẹn giờ khác . Tôi lại chờ mãi không thấy và nhận được thư anh bảo rằng anh run và hồi hộp qúa không biết phải làm sao ? Lần thứ ba cũng vẫn không phone được và anh than thở là số anh xui xẻo không gặp may . Tôi vừa trách anh nhút nhát cũng vừa thấy tội nghiệp anh . Qua những việc ấy tôi tin là anh chưa bao giờ yêu ai, chưa biết yêu là gì và tôi đã quyết định phone cho anh
      <Edited by: khietnghi -- 3/20/2004 4:44:07 PM >
      #18
        thatsonanhhung 20.02.2004 06:12:51 (permalink)
        Truyện Hạnh phúc mong manh đã được đưa vào thư quán.

        Xin chân thành cảm ơn Khiết Nghi.

        Thân ái,
        TSAH
        #19
          Triệu_Nhi 10.03.2004 23:42:55 (permalink)
          hic...rồi sao nưã??? tới...đây hết rồi sao??? post tiếp nưã đi bạn á ,,,hay quá hà

          cảm ơn nhiều lắm
          #20
            thatsonanhhung 11.03.2004 00:05:58 (permalink)
            Trả lời cho bạn Triệu Nhi,

            Chuyện này còn tiếp .... bạn Mỹ Dung sẽ đăng tiếp trong nay mai .
            Cảm phiền Triệu Nhi kiên nhẫn nhé .

            Nếu TN chưa đọc hết những truyện " Thời đại... ảo"
            Xin mời TN hãy vào mục Sách Truyện -
            Tìm theo tựa "Thời đại ảo họ yêu nhau"... hoặc tên tác giả.....
            Có khá nhiều truyện của Mỹ Dung (Khiết Nghi) đăng trong thư quán đấy!

            Chúc vui cho TN .

            Thân ái,
            TSAH
            #21
              Triệu_Nhi 13.03.2004 18:31:10 (permalink)
              hì cảm ơn bạn ,trả lời thắc mắc dễ thương ghê..cứ tiếp tục phát huy hen
              #22
                khietnghi 20.03.2004 20:47:54 (permalink)
                Hi Trieu Nhi,

                Mong bạn thứ lỗi vì đang đọc nửa chừng bị đứt đoạn. MD sẽ viết tiếp truyện nàỵ Rất cảm ơn bạn đã đọc

                MD
                #23
                  khietnghi 20.03.2004 20:50:45 (permalink)
                  Hi TSAH,

                  Cám ơn TSAH đã trả lời bạn TN dùm MD và còn "quảng cáo" dùm nữạ

                  Chân thành cảm ơn

                  MD
                  #24
                    khietnghi 20.03.2004 21:32:39 (permalink)
                    HẠNH PHÚC MONG MANH
                    (Tiếp theo)


                    Tim tôi bỗng dưng đập thật nhanh, tôi tìm cuốn sổ có ghi số phone của anh và run run bấm số, không hiểu sao tôi cảm thấy hồi hộp qúa và phải bấm đi bấm lại vài lần mới đúng số điện thoại của anh. Tôi hồi hộp chờ đợi, không gian bỗng dưng thật tĩnh lặng, tôi như nghe rõ cả hơi thở và nhịp đập trái tim mình.

                    - Hello!

                    Tiếng ấm áp của một người đàn ông nghe thật gần, như đang thì thầm ngay bên cạnh tôị

                    - Alo! Anh Linh phải không? Nghi nè anh!

                    Tôi nói thật nhỏ và chậm, cố giữ cho giọng nói thật thản nhiên, thật bình tĩnh

                    - Ồ Nghi hả. Anh đây, em khỏe không? Anh mừng qúa, em cúp máy đi anh phone lại cho em

                    Anh nói hấp tấp, tôi nghe rõ , rất rõ hơi thở dồn dập của anh. Có lẽ anh cũng rất hồi hộp , vì đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhaụ

                    - OK. Em chờ anh

                    Tôi cúp máy và lấy một hơi thật dài, như vừa trút được một điều tưởng chừng như qúa khó khăn. Tôi chưa bao giờ chủ động phone cho ai, nhất là với người khác pháị Tôi đang mơ màng nghĩ về anh, nghĩ về giọng nói ấm nồng nghe rất lạ mà cũng dường như rất thân quen thì tiếng nhạc từ chiếc cell phone vang lên làm tôi giật mình. Tôi chụp lấy cell phone như sợ không kịp

                    - Alo, Nghi nghe đây
                    - Phone cho em thật là khó, hôm nay anh đã phone cả chục lần cũng không connect được. Vừa rồi cũng vậy, anh phải phone đến lần thứ bạ
                    - Vậy hả anh! Sao kỳ vậỷ Em phone cho anh một lần là được liền.
                    - Em đang làm gì vậỷ
                    - Em đang chờ phone của anh, chờ hoài không thấy nên em thử phone cho anh.
                    - Xin lỗi em !
                    - Không sao đâu anh

                    Rồi cả hai đều im lặng, tôi nghe rất rõ hơi thở đều đều của anh. Không gian nhu chùng xuống. Lần đầu nói chuyện qủa là khó khăn... có lẽ anh cũng như tôi không biết phải nói gì và không biết nên bắt đầu từ đâu

                    - Nói gì đi anh, sao im re vậỷ

                    Tôi vừa nói vừa cười, cố làm cho cuộc nói chuyện bớt căng thẳng.

                    - Em nói đi

                    Lại im lặng, tôi đang cố nghĩ xem nên nói gì...

                    - Anh ơi, bên anh mấy giờ rồỉ
                    - 10:15 tối
                    - Vậy à, vậy là cách đúng 12 tiếng đồng hồ. Cách xa nửa vòng trái đất. Xa xôi qúa phải không anh?
                    - Đúng, xa xôi qúạ Hôm nay em không đi làm saỏ
                    - Có, em đang ở chỗ làm mà
                    - Em có rảnh không? Có thể online đượ.c không, mình thử nói chuyện online với nhau nhé.
                    - OK. Anh ađ nick name của em chưả Anh chờ em một chút nha, em sẽ online gặp anh.

                    Hôm đó, lần đầu tiên chúng tôi chat với nhau... và anh đã thức cả đêm để nói chuyện với tôị Cảm giác Anh như đang ở rất gần và hình như anh hiểu rất nhiều về tôị Dù là lần đầu nói chuyện, nhưng có những lúc cả hai cùng nói một câu tương tự. Từ hôm đó, mỗi ngày ngoài việc nhận được thư của anh, tôi còn gặp anh bất cứ khi nào tôi rảnh. Dần dần như là một thói quen, mỗi sáng thức dậy chưa kịp rửa mặt tôi đã mở computer va online, vì chắc chắn sẽ nhận được thư và messages của anh gởi ở offlinẹ

                    Vào một ngày đầu tháng 9, tôi nhận được thư của anh, ngạc nhiên bởi thư được viết bằng tiếng Anh. Tôi phải đọc đi đọc lại nhiều lần để hiểu rõ tất cả những gì anh viết. Đó là một bứ thư tỏ tình vàbức thư đó đã làm tôi rất xúc động. Nếu không phải đang ngồi ở văn phòng, nếu không có mọi người thì tôi đã để cho những giọt lệ ngọt ngào lăn dài trên má. Lá thư tình của anh hoàn toàn khác với những lá thư anh đã từng gởi cho tôi suốt nhiều tháng quạ Tôi như hiểu thêm về anh, anh rất lãng mạn chứ không khô khan như tôi nghĩ, anh rất tình cảm và cũng rất chân thành. Nhưng tôi đã không trả lời ngay bức thư đó như mọi khi, tôi cần phải có thời gian suy nghĩ. Tôi muốn biết rõ tình cảm của tôi đối với anh và muốn tự trả lời với lòng mình trước khi trả lời anh.

                    Hôm sau, tôi lại nhận được một lá thư nữa của anh. Anh nói rằng khi đã gởi lá thư trước đi rồi anh hồi hộp, lo sợ... sợ rằng lá thư đó sẽ làm tôi giận, sợ rằng lá thư gởi chưa đúng lúc và sợ sẽ mãi mãi mất tôị Lá thư của anh rất ngắn, nhưng cũng làm tôi xúc động không kém, tôi hiểu rằng lời tỏ tình của anh được xuất phát từ trái tim, hiểu rằng anh đang sợ bị từ chốị

                    Tôi viết thư trả lời anh, một lá thư thật dài và có vẻ như chứa đầy triết lý. Tôi không đề cập gì tới những điều anh hỏi, không đề cập tới những gì anh đang muốn biết... Và hình như anh hiểu rằng tôi đã từ chối khéo anh
                    <Edited by: khietnghi -- 3/20/2004 5:45:21 PM >
                    #25
                      Triệu_Nhi 26.03.2004 19:52:39 (permalink)
                      hì bạn ơi cho mình góp ý tí hen ,truyện của bạn viết hay lắm ,mô tả tâm trạng nhân vật rất chính xác.nhưng mình đoán là bạn chỉ ỡ độ tuổi xuân xanh thôi đúng ko ạ? vì qua cách viết truyện mình đọc đựoc bạn chưa có gia đình bao giờ ,, ( chỉ đoán mò thui) nhưng rất đúng và hợp với tâm lý của *tuổi chúng mình * thế sao bạn ko viết những bài ,những cảm xúc ở tuổi chúng mình mà lại viết về toàn phụ nữ có gia đình ko vậy???hì nếu bạn viết những bài ở tuổi chúng mỉnh thì sẽ ko bị hạn chế và thu hút nhiều hơn đó ,vì đôi khi qua bài viết của bạn đọc giả cũng như tác giả có thể thấy được hình ảnh ,trạng thái của mình trong đó ,như vậy thì truyện thành công rồi đó

                      hì vài lời góp ý mọn ,,,,nếu có lời gi ko phải mong bạn bỏ qua cho .
                      #26
                        Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 26 trên tổng số 26 bài trong đề mục
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9