Hôm nay, ngày Lễ Valentine, những trường, sở tự nhiên rạng rỡ hẳn lên với những màu áo đỏ hồng của các cô sinh viên, nữ giáo sư, cũng như các nhân viên làm việc. Cứ chốc chốc lại có những chiếc xe đưa những bình hoa thật đẹp, những bình hoa hồng đỏ thắm và những bong bóng màu có in chữ Happy Valentine, Love giao cho người được tặng. Trông thật vui mắt và hồn tôi cũng rộn rã hơn, chợt nhớ đến một người, nhiều người quen biết ở xa, giờ này chắc cũng nhận những bình hoa thật đẹp, hay những cánh thiệp xinh xinh với những dòng chữ thân thương mang những thông điệp ngọt ngào của những người yêu, người thân, bạn bè...
Tôi ngồi trong phòng ăn tập thể (cafeteria) đảo mắt nhìn quanh, phòng có khoảng 100 người, trong đó đa số là nữ, gần như người nào cũng mặc áo đỏ, có người mặc toàn bộ màu hồng, và hình như ai cũng cầm điện thoại tay nói chuyện với người thân, câu I love you ( Em yêu anh hay Anh yêu em) cứ như những điệp khúc được lập đi lập lại. Trông ai cũng vui vẻ hạnh phúc!
Đi ngang văn phòng của một cô bạn, quen nhau cũng 3 năm rồi, có thể gọi mày tao được, cái gì cũng nói tôi nghe hết, tôi thấy trên bàn cô có một bình bông hồng lớn thật đẹp, tôi gõ cửa khen:
-- Wow, cô hôm nay có bình hoa đẹp quá! Chúc mừng cô nha!
-- Lại đây tao nói cho mày nghe, mày nghĩ tụi tao có điên khùng không, tao bỏ ra 70 Mỹ kim để mua hoa tặng cho chính mình để người ta khỏi xì xầm là chẳng có ai nhớ ai thương trong ngày Lễ Tình Yêu này. Bây giờ, nhìn bình hoa thấy là mình đã làm sai.
Tôi cười, khen an ủi:
-- Không, bình hoa đẹp lắm đó chứ, đáng đồng tiền bát gạo, một năm có một lần thôi mà!
-- Số tiền có thể trả điện thoại tay hai tháng nói thả giàn đó mày, đúng là sai lầm!
Là đồng nghiệp với nhau, chung lớp cổ ngữ với nhau mấy năm trước kia nên tôi xổ La ngữ đùa với cô nàng:
-- Oh, errare humanum est! Có lầm lỗi mới là con người mà!
Cô nàng nhìn tôi hỏi:
-- Tối nay mày rảnh không? Đi ăn tiệm Avanti với tao nha!
Tôi cười cười:
-- You ask me out and take me to Avanti? Come on, you've spoiled the fun! Mày mời tao hẹn mà dẫn tao đi tiệm Avanti (quán ăn Ý bình dân) à? Mày làm hư cuộc vui rồi!
Thấy cô ta lúng túng, tôi nói:
-- Tao chọc mày thôi, chứ chúng mình là bạn tốt, tao có ý kiến hay hơn, là gặp nhau ở Olive Garrden (cũng quán ăn Ý mà sang hơn) lúc 8 giờ tối nay, tao trả tiền lần này.
Thường trai gái Mỹ hẹn nhau thì người thanh niên lái xe tới đón đưa tận nhà, tôi với cô này chỉ là bạn thường nên hẹn gặp nhau ở quán tức là chỉ tính cách đồng nghiệp, nói cho đúng hẹn ăn trưa thì thường, còn hẹn ăn tối với nhau chỉ với người thân lắm mới được. Người Mỹ đi ăn chung thường "go Dutch" ai ăn tiền người nấy trả, cô bạn này đã đi Tây và người Việt nam mình cũng chơi Tây lắm nên trả cho nhau trông hay hơn.
Cô mừng rỡ ra mặt:
-- Oh, cám ơn! Mày thật là một người bạn tốt!
-- Da nada! (Tiếng Tây Ban Nha) Không có chi! Ciao! (Tiếng Ý) Chào!
Tôi bước ra khỏi cửa, ngoảnh đầu nhìn lại thấy cô bạn còn nhìn bình hoa lẩm bẩm:
-- It's a mistake! It's too expensive! (Sai lầm! Mắc quá!)
-- Errare humanum est! Amare humanum est! Có sai mới là con người, có yêu mới là con người!
Ngày Hoa Đỏ của tôi có những niềm vui nho nhỏ như thế đó! Ngày Tình Yêu ai cũng muốn được có người quan tâm, yêu thương mình! Tôi tự hỏi không biết có bao nhiêu người như cô này, phải ra tiệm hoa đặt mua trước để người ta đưa tới giao cho mình để họ không cảm thấy lẻ loi cô đơn trong một thế giới rộng thênh thang đến nỗi nhiều khi trống vắng, không ai biết ai!
Nguyên Đỗ
Đã mang vào TV
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2006 18:09:03 bởi TTL >