Bài 71
NỢ Lọt lòng đã mắc nợ sinh thành
Đi đứng, nói cười nợ loanh quanh
Nợ sông nợ núi cùng trăng gió
Nợ khói lam chiều, nợ biển xanh.
Nợ trà, nợ rượu nợ cành hoa
Nợ nắng nợ mưa nhợ mái nhà
Nợ tiếng chim, nợ từng cánh bướm
Nợ những con đường, nợ sân ga.
Ăn ngọn rau là nợ cỏ cây
Hít hơi thở là nợ đất trời
Nợ ngang nợ dọc cùng trên dưới
Cộng lại một đời… ôi tả tơi !
Chưa trả đi tu là trốn nợ
Ngồi không cũng nợ áo cơm rồi
Ai xây chùa, mua chuông cho gõ?
Tới cửa thiên đình bị đuổi thôi.
Phải cố lên thôi phải trả thôi
Gặm nhấm đời rồi chớ lôi thôi
Chẳng làm gì lợi cho sông núi
Chết còn mắc nợ nhục quá thôi.
Ngô Hữu Đoàn
Tháng 5/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2006 08:50:18 bởi Ngo Huu Doan >