Viết cho riêng ta

Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 6 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
Viết cho riêng ta - 20.02.2006 10:18:47
Nhỏ à !
Ta biết nhỏ đang giận một người, giận thì ít nhưng buồn hơi nhiều phải không nhỏ? vậy mà người ta chẳng hiểu gì nhỏ cả, làm nhỏ đau lòng. Nhỏ ghét người ta lắm phải không? Ta biết con gái là vậy mà, nói ghét thì ghét vậy đó, nhưng đem ngủ lại nằm mơ thấy người ta, nhỏ đừng có chối nghen, ta biết hết rồi đó. Ai biểu nhỏ hay mơ mộng làm chi, tự nhiên nghĩ toàn chuyện đâu đâu, người ta mà biết được thì kỳ chết, xấu hổ lắm nhỏ ơi !! Ta biết nhỏ đã 20 năm 6 tháng 15 ngày, chừng đó thời gian bên nhỏ, ta biết nhỏ thích gì, ghét gì, nhìn cách nhỏ nói chuyện với người ta là ta biết ngay, từ trước đến nay nhỏ có nói với ai giống vậy đâu, ta cũng không chắc người ta có thích nhỏ không nữa, con trai khó hiểu lắm nhỏ ơi.
Nhỏ à, không biết ngày mai sẽ thế nào nữa, nhưng nhỏ hãy yên tâm dù nhỏ xấu hay đẹp, nhỏ tốt bụng như tiên hay nhỏ xấu xa nhất trên đời thì ta vẫn luôn bên nhỏ, khi nhỏ vui ta sẽ cười cùng nhỏ, khi nhỏ buồn ta sẽ khóc cùng nhỏ, nếu chẳng may nhỏ chết đi thì hãy tin rằng ta sẽ nằm chung một nấm mồ cùng nhỏ, vì chúng ta mãi mãi là một, phải không nhỏ. Mai ta sẽ viết cho nhỏ nhiều hơn, nhỏ nghen !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:44:56 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 20.02.2006 19:24:01
Nhỏ nè !
Nhìn mặt nhỏ là ta biết nhỏ không vui rồi, ta con biết được rằng nhỏ lại tiếp tục bị người ta nói xấu đủ điều, thiên hạ không hiểu vì sao lại thích làm khổ người khác như vậy? Mà nhỏ cũng chưa bao giờ làm tổn thương ai, chưa làm điều gì xấu bao giờ, người ta thích làm tổn thương nhau vậy đó, nhỏ đừng buồn nghen, ta không biết phải làm gì để nhỏ hết buồn, chẳng biết kể chuyện vui cho nhỏ cười, ta tệ lắm phải không nhỏ. Nhìn nhỏ lẻ loi giữa cuộc đời ta đau xót lắm nhỏ ơi, tiếc rằng ta không thể giúp được gì cho nhỏ, ta hiện hữu bên nhỏ mỗi ngày, nhìn thấy cuộc sống của nhỏ từng giờ từng phút, ta thấy nhỏ chăm chỉ học hành, thấy nhỏ cố gắng sống tốt, thấy cả việc người ta đối xử tệ với nhỏ mà ta chẳng thể làm gì. Đôi lúc ta tự rủa bản thân mình, sao không an ủi nhỏ, sao không tạo cho nhỏ niềm tin rằng trên đời này còn nhiều người tốt, còn nhiều người yêu thương nhỏ...ta không làm được nhỏ ơi, vì chính bản thân ta cũng buồn, cũng thất vọng, cũng đau lắm, ta không thể vượt qua được chính mình.
Nhỏ ơi, mai sẽ là một ngày khác, ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, ngay mai nhỏ sẽ cười phải không nhỏ? nhỏ cười thì ta cũng cười, ngày mai nhỏ cứ bình thản mà sống tiếp nhỏ nhé, nhỏ là một cô gái tốt, nhỏ hiền lành nên chắc nhỏ sẽ được hạnh phúc thôi, ta sẽ cầu nguyện từng ngày, từng giờ, từng phút cho nhỏ. À, chiều nay ta thấy nhỏ mệt lắm, nếu mệt thì tranh thủ nghỉ ngơi, đừng quá cố gắng như vậy, ta biết nhỏ mới bệnh xong, nhỏ vẫn còn yếu lắm, đã khoẻ chút nào đâu, nhỏ ráng nghe lời ta, ta sợ phải nhìn thấy cảnh nhỏ ngã gục lắm, nhỏ vốn là một con bé không được mạnh mẽ mà. Dù nhỏ có cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng chỉ có ta mới hiểu được nhỏ đã cố gắng cho mọi người thấy vậy thôi, ta đã từng thấy nhỏ khóc thầm rất nhiều lần, lần nào cũng vậy ta đều thấy nhỏ ngồi trong một góc tối, khóc rấm rứt, có bao giờ nhỏ khóc trước mặt ai đâu, mỗi lần thấy nhỏ khóc ta đau lòng lắm nhỏ ơi, ta chỉ hi vọng ngày nào trên khuôn mặt nhỏ cũng là nụ cười, hôm nào nhỏ cười ta thấy nằng trở nên đẹp hơn, cuộc đời mới đáng yêu làm sao, ta biết có nhiều lúc nhỏ cười nhưng trong lòng nhỏ buồn, trái tim nhỏ đang khóc, nhỏ cười vì sợ làm ta lo lắng, ta ghét điều đó nhỏ ơi, hãy cứ khóc thật to nếu nhỏ muốn khóc, ta không có khả năng cho nhỏ mượn đôi vai của mình, nhỏ đơn độc quá, ta đang cầu nguyện nhỏ sớm gặp một người mà nhỏ yêu thương, người ấy sẽ vỗ về khi nhỏ khóc, sẽ làm cho nhỏ vui, ta cầu mong điều đó đến thật sớm, mỗi ngày thấy nhỏ ta đều cầu nguyện điều đó. Hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp với nhỏ, thương lắm nhỏ ơi !!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:46:16 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 20.02.2006 20:00:15
Làm người khó lắm phải không nhỏ?
Nhỏ sinh ra làm người nên nhỏ phải ráng sống cho tốt, kiếp sau ta chắc nhỏ không dám làm người nữa đâu, nếu nhỏ không muốn làm người nữa thì ta sẽ theo nhỏ, mà từ trước đến nay ta có bao giờ làm người đâu, nhìn thấy nhỏ khó nhọc sống trong cuộc là ta có thể biết. Nhỏ à, nhỏ làm ta nhớ đến hai câu thơ:
" Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo"
Nhỏ sẽ là một bông hoa bách hợp nhỏ nghen, bông hoa nhỏ thích nhất, nhỏ từng nói rằng mỗi lần nhìn thấy những bông hoa nhỏ như thấy cả cuộc đời của con người, nhỏ yêu hoa như yêu chính bản thân nhỏ, ta từng thấy nhỏ ngồi tâm sự cùng những bông hoa, ta thấy nhỏ cười, nhỏ khóc, nhỏ đã từng hồn nhiên nói với ta rằng chắc kiếp trước nhỏ là một bông hoa, có lẽ ta đã tin điều đó rồi nhỏ ơi, nhỏ nè, nếu kiếp trước nhỏ là một bông hoa thì ta là gì hả nhỏ? ta chưa tìm được câu trả lời, khi nào nhỏ biết thì trả lời cho ta với nhé !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:47:12 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 21.02.2006 20:45:15
Nhỏ ơi !
Đừng nhăn nhó như vậy, nhìn xấu xí lắm, không cười được thì cũng ráng mà cười, cả tuần nay ta có thấy nhỏ cười chút nào đâu, nhìn nhỏ mệt mỏi lắm. Người ta hình như nghỉ chơi với nhỏ rồi, không thèm nói chuyện với nhỏ nữa, thì biết làm sao được hả nhỏ, đừng buồn nữa, nghe nhạc cùng ta nghen, bài hát mà nhỏ và ta cùng thích nhất, nghe cho tâm hồn dịu lại, không buồn nữa nghen nhỏ. Cái gì đến rồi sẽ đến thôi, mạnh mẽ mà đón nhận thực thế đi, nhỏ bao giờ cũng muốn đối đầu mà, có bao giờ nhỏ bỏ chạy đâu, hãy thử một lần khóc thật to, khóc xong hãy quên nghen nhỏ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:48:08 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

SilverBlossom
  • Số bài : 24
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 14.02.2006
  • Nơi: Xứ sở hoa anh đào
RE: Viết cho riêng ta - 22.02.2006 15:20:20
Khóc đôi khi là liều thuốc tinh thần hiệu quả hơn ta ngờ,
Ai đó cần khóc, hãy khóc để bao sầu muộn đau buồn chán ghét theo nước mắt về với hư vô.
1 khi không muốn, hay không thể, đừng nên cười, nụ cười pé Silver cảm thấy nụ cười cũng quí như nước mắt vậy, nhưng giá trị của nó so với nước mắt như không khí so với vàng <hơi khó hiểu>
Ý pé là người ta cần nụ cười như con người cần không khí vậy, nhưng đôi khi không khí hít thở vào cũng mang mùi khó chịu đúng không, lúc đó hãy kềm hơi thở lại cũng như đừng nên cười. Vàng rất quí, đôi khi người ta chẳng cần dùng đến vàng để trang trí cho mình, chỉ cần 1 vẻ đẹp tâm hồn. Khi ta buồn là thời điểm rất thích hợp để giọt lệ rơi không uổng phí, cũng như ta bán vàng ra với thời điểm thích hợp sẽ đựợc giá cao hơn.
Biết nói sao bây giờ, pé mún an ủi tỷ, nhưng...
Mongngày mai , sau khi khóc, tỷ sẽ có 1 nụ cười thật tươi
I believe in the sun even when it is not shining,
I believe in love even when I do not feel it,
I believe in God even when He is silent.

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 23.02.2006 09:59:41
Nhỏ ơi !
Hôm nay lại có thêm một tin buồn nữa đến với nhỏ, ta lo sợ lắm ta cứ tưởng nhỏ sẽ gục ngã mất, nhưng ta đoán sai rồi nhỏ à, nhỏ bình thản đến lạ lùng, trên mặt nhỏ không có chút cảm xúc, ta ghét khuôn mặt vô hồn như vậy lắm, nó làm ta sợ nhỏ à, ta sợ rồi nhỏ sẽ mất hết cảm xúc, nhỏ trở thành chai sạn, làm một kẻ không có trái tim không tốt đâu nhỏ.
Nhỏ thử khóc đi nhỏ, khóc cho những nỗi buồn của mình, biết đâu nhỏ sẽ tìm ra lối thoát, ta biết nhỏ bối rối và tuyệt vọng, ta biết nhỏ cô độc và mệt mỏi, ta chỉ biết an ủi nhỏ thôi chứ không thể làm gì khác, ta thù ghét cái hình hài hiện tại của mình, phải chi ta là một con người đúng nghĩa, phải chi...mà thôi, nhỏ không bao giờ bỏ cuộc đâu, phải không nhỏ? ta tin điều đó, nhỏ nè, mai nhỏ có còn làm thơ nữa không? ta thấy nhỏ buồn nên muốn nhỏ làm 1 điều gì đó, ta sợ nhỏ có thời gian rảnh rỗi, lúc đó nhỏ sẽ nghĩ lung tung lắm, rồi nhỏ lại tuyệt vọng cho mà xem, hay nhỏ kiếm một cuốn sách nào đó thật hay để đọc? nhỏ hãy làm bất cứ một điều gì cũng được nhưng đừng ngồi yên lặng như vậy, ta sợ lắm nhỏ ơi, nhỏ cứ ngời bất động hàng giờ, mắt nhỏ nhìn xa xăm tận đâu đâu, ta sợ ta sẽ mất nhỏ. Thật sự thì ta mất nhỏ từ lâu lắm rồi, ngày xưa nhỏ đâu giống bây giờ hả nhỏ, nhỏ vui vẻ biết bao nhiêu, ta thích tháy nhỏ cười, nhỏ hồn nhiên,tinh nghịch lắm, thời gian dần dần làm nhỏ thay đổi, nhỏ ít cười, rồi nhỏ đăm chiêu, nhỏ hay thở dài, nhỏ khóc, nhỏ khóc thường xuyên rồi nhỏ không khóc nữa, cũng chẳng cười, nhỏ lãnh đạm ngay cả với ta, có ngàn lần ta tự hỏi tại sao? vì sao nhỏ lại trở thành như vậy? nhỏ không trả lời ta, rồi ta không bao giờ hỏi nữa vì ta biết chẳng bao giờ nhỏ cho ta một câu trả lời. Nhỏ nghe cùng ta bài này nghen nhỏ, nghe thật nhiều lần, nghe đến khi nào nhỏ hiểu ta muốn nói với nhỏ điều gì
"Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em là tôi và tôi cũng là em.
Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm
Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai?
Mà yêu quá đời này.

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh
Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm."
Nhỏ hiểu ta phải không? mai nhỏ sẽ cười phải không nhỏ? nhỏ còn nhiều việc phải làm lắm, còn cả những món nợ mà nhỏ phải trả đến suốt đời, nhỏ sinh ra là một người mắc nợ vậy thì hãy can đảm để trả hết nghen, mắc nợ đến kiếp sau không tốt chút nào cả, có gắng nghen nhỏ, ta sẽ cùng nhỏ gánh hết món nợ này, nhỏ yên tâm đi. À, dạo này ta thấy nhỏ trở nên khó tính lắm rồi đó, đừng có nhăn nhó suốt ngày như khỉ vậy, nhỏ nhớ chưa? Ta nói nhiều rồi, chắc nhỏ sẽ hiểu ta phải không? Ta cho nhỏ có thời gian suy nghĩ những gì ta nói.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:49:58 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 25.02.2006 12:58:38
Hôm nay ta thấy nhỏ vui hơn rồi đó, nhỏ à, có 1 việc gì để làm, nhỏ bận rộn hơn, nhưng nhỏ ít buồn, ta vui lắm, lâu lắm ta mới thấy nhỏ nói nhiều như hôm nay. Vậy là nhỏ đã bớt suy nghĩ lung tung rồi, vậy là tốt rồi nhỏ ơi, ta biết nhỏ sẽ khó để trở lại như ngày xưa, nhưng nếu nhỏ cười thêm 1 ít nữa, bốt suy nghĩ 1 ít thì ta thấy yên lòng hơn. Hôm nay ta biết nhỏ rất mệt, suốt cả ngày nhỏ phải vật lộn với những bài tập, cả bài thuyết trình sắp tối, nhỏ là trưởng nhóm, mọi người mong chờ vào nhỏ đó, ta biết nhỏ giỏi lắm, nên nhỏ sẽ vượt qua được. Hi vọng mọi việc tốt đẹp nhất sẽ đến với nhỏ và các bạn. Thời gian không còn nhiều nữa đâu, nên nhỏ cố gắng chịu khó nghen nhỏ. Ta chỉ nhắn nhủ vậy thôi, ta biết nhỏ hiểu những gì ta muốn nói, mai nếu có thời gian nhiều hơn ta sẽ nói với nhỏ thật nhiều, cả chuyện xấu của nhỏ nữa đó nghen. Nhỏ học bài nghen, thương nhỏ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:52:21 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 26.02.2006 11:18:06
Nhỏ nè !
Ta chưa thấy ai xớn xác như nhỏ hết, ngộ hết biết luôn á, mai mốt phải suy nghĩ một chút nghen, kỳ nhỏ ghê !
Mà ta thấy nhỏ dạo này hơi dễ thương hẳn ra, chắc có chuyện gì làm cho nhỏ vui phải không? Cuối cùng nhỏ cũng kiếm được một công việc mà nhỏ thật sự yêu thích, chúc mừng nhỏ nghen, công việc không kiếm được nhiều, nhưng ta thấy trong mắt nhỏ có 1 niềm hạnh phúc lớn lao, nhỏ yêu những gì nhỏ làm, vậy là nhỏ hạnh phúc, đơn giản vậy thôi.
Mai bắt đầu một tuần mới, nhỏ hãy phấn chấn lên, không được yếu đuối nữa đâu á, cuộc sống của nhỏ còn dài, đã sống thì phải sống cho tốt, nhỏ thường hay bảo ta như vậy mà, hứa với nhau nghen nhỏ, chúng ta cùng sống thật tốt. Thương nhỏ nhiều !!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:53:36 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 26.02.2006 20:33:26
Nhỏ à !
Ta thấy nụ cười hạnh phúc long lanh trong mắt nhỏ rồi đó, có nhiều người yêu thương nhỏ thật nhiều, nhỏ hạnh phúc quá phải không nhỏ? Tự nhiên nhỏ muốn khóc rồi kìa, khóc vì hạnh phúc đó, không mít ướt nghen, kỳ lắm.
Nhỏ yêu cái đẹp và yêu những điều tốt đẹp, nhỏ mong muốn chia sẽ những điều đó với mọi người, đó là điều nhỏ ao ước nhất, phải không nhỏ?
tự nhiên ta muốn được ôm nhỏ 1 cái, chắc là cái ôm ấm áp nhất của ta và của nhỏ, nhưng tiếc là ta không làm được. Bây giờ ta có vài điều dặn dò nhỏ đây nè, nghe cho kỹ, không thôi mai một không nhắc nữa đâu. Thứ nhất, không được mít ướt nữa, cái này thì nhỏ vi phạm nhiều nhất, mai mốt nhỏ thành cô giáo rồi đó, cứ mít ướt đi để mấy đứa học trò nó cười cho, quê lắm, làm người lớn rồi, mạnh mẽ lên phải làm cho dựa cho học trò, đừng để ba mẹ lo lắng, nhỏ sợ nhất điều đó phải không? Điều thứ hai ta dặn dò nhỏ là không được suy nghĩ lung tung nữa, chuyện gì nhỏ cũng nghĩ ngợi hết, chuyện gì bỏ qua được thì hãy cho qua, ta va nhỏ đã từng đọc một câu chuyện, ta nghĩ nhỏ hiểu mà, hãy bỏ gánh nặng xuống mà vui sống, đừng có vác trên vai cả nỗi buồn của thế gian nữa nhỏ à, nhỏ còn bao nhiêu thời gian trước mắt, rồi nhỏ ra trường, đi làm, nhỏ sẽ chăm sóc cho ba mẹ, nhỏ sẽ yêu ( tự nhiên thấy nhỏ mắc cỡ, ngộ ghê nhỏ ơi), rồi nhỏ sẽ lấy chồng nè, sinh vài đứa con dễ thương, nhỏ yêu con nít mà,...có quá trời việc nhỏ phải làm, nhỏ bao giờ cũng mơ ước có 1 ngôi nhà hạnh phúc, giống ngôi nhà của nhỏ vậy đó, chỉ vậy thôi, hạnh phúc là được sống với những người mình yêu thương, chăm sóc cho họ, ngay từ nhỏ, nhỏ đã nghĩ vậy rồi mà. Một điều nữa ta muốn nhỏ ghi nhớ nè, mai mốt không được nghe thiên hạ nói lung tung rồi chạy về nhà đóng cửa khóc 1 mình nữa, lần sau ta mà thấy 1 lần nữa là ăn đòn đó nghen, người ta nói gì mặc kệ, nhỏ đâu có làm gì người ta đâu, chắc họ ghét khi nhỏ cười với họ? người ta cười thôi mà, có gì xấu đâu? nói vậy chứ nhỏ vẫn cứ cười với thiên hạ, kể cũng lạ, hỗng hiểu nhỏ lấy đâu ra sức mà cười hoài, mỗi lần ra đường nhỏ hay đứng trước gương, cười vài cái rồi mới đi, ra đường mặt mày nhăn nhó xấu lắm nhỏ ha, làm như cả thế giới mắc nợ mình không bằng.
Con 1 chuyện nữa, chuyện này nói ra sợ nhỏ xấu hổ, nhưng không nói không được nhỏ ơi, ta biết nhỏ là người thích ăn trái cây, ăn trái cây tốt cho sức khoẻ, ta biết nhưng mà ăn giống nhỏ thì hơi nguy hiểm, gì mà ăn trái cây thay cơm, kỳ hết biết, mà kể ra mắc cười ghê lắm, nhỏ ăn cũng ghê thiệt, hôm bữa trước đó, nhỏ buồn và giận vì bị người ta nói xấu, ta tưởng nhỏ sẽ nhịn ăn, ta lo ghê lắm, ai ngờ...nhỏ đã ngồi suốt 2h đồng hồ để ăn hết 1 trái dưa hấu to, khâm phục nhỏ luôn đó, thấy nhỏ ăn ta thấy ngộ lắm, không biết nhỏ ăn dưa hấu hay là ăn hết nỗi buồn của mình, vậy mà cuối cùng nhỏ ăn hết, làm hôm đó không ăn cơm nỗi. Mai mốt chừa đi nghen cô, cô đừng có làm ta lo lắng nữa, đau bao tử triền miên mà còn quậy, nếu có ăn thì ăn 1 nữa thôi, để dành cho ta 1 nữa, nghen. Thôi dặn dò nhiêu đó, nhớ ra gì thêm ta sẽ nói tiếp, cuối tuần nghe nhạc thích quá phải không? "...ôi hạt mưa, mưa đôi khi là tiếng cười nói vui rộn ràng lúc ta bên người, một lần thương yêu xa khuất lối, còn đây nỗi buồn, ôi những hạt mưa tuôn''."...giờ khuất xa lấp, vườn đã yên giấc, em đi đâu, mùa hoa bỏ lại, về thăm núi đồi, hoàng hôn khép lại, nỗi đau ngày xưa, rồi sé qua hết, đời cuốn trôi mãi, tha thứ cho mùa thu bé dại, mãi chơi đến muộn, loài hoa lỗi hẹn chết trong vườn khuya..."
Thương nhỏ nhiều !!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:54:45 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 27.02.2006 11:08:33
Nhỏ kia,
Hôm nay nhỏ là một cô bé lười biếng nghen, nhỏ biết hôm nay nhỏ thức dậy lúc mấy giờ không? 9 giờ đó cô nương, may mà chỉ có hôm nay nhỏ ngủ nướng như vậy, những ngày khác nhỏ bắt đâu học lúc 6h30, ngủ sao được, đi học trễ là tiêu. Sáng nay trời đẹp quá nhỏ ha, nắng vàng, trời trong xanh, tâm trạng thoải mái vô cùng, nhưng hơi nóng, vào mùa nắng rồi, nhỏ sợ mùa này nhất, ta biết nhỏ sợ nóng. Nhớ hồi đó mỗi lần trời nắng nóng, nhỏ mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, nhìn nhỏ tội nghiệp ghê lắm, trời nắng đừng ai bắt nhỏ ra khỏi ra, khó khăn lắm nhỏ mới chịu đi đâu. Bây giờ hình như vẫn giống ngày xưa đó nhỏ ơi. Nhớ lại chuyện ngày xưa tự dưng ta muốn kể cho nhỏ nghe thật nhiều, nhỏ nhớ hồi nhỏ chúng ta thích nhất là gì không? chúng ta đã cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp đó phải không nhỏ? Thơi gian qua nhanh quá, nhỏ lớn nhanh quá, cứ như một giấc mơ, giấc mơ của riêng ta thôi, hồi xưa là một con nhóc bé lóc chóc, bây giờ nhỏ thay đổi rồi đó, thành một thiếu nữ, ta không biết nhỏ có xinh đẹp không nữa, ta dốt khoản này lắm, mỗi lần nhỏ soi gương, thấy nhỏ cười ta thấy nhỏ điệu dễ sợ, cười 1 mình ngộ lắm nhỏ ơi. Hôm trước có một tên con trai khen nhỏ đẹp đó, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ, ta mắc cười không chịu nỗi, người ta nói vậy thôi, đâu cần nhỏ ngạc nhiên ghê vậy, hắn ta còn nói với nhỏ sẽ chờ nhỏ 4 năm nữa, rồi hắn sẽ đến nhà nhỏ xin cưới nhỏ, đừng có mắc cỡ vậy, kỳ cục lắm ! Tự nhiên nói đến mấy chuyện này thấy kỳ kỳ nhỏ ha, tự nhiên nói đến chuyện xa xôi không à, làm nhỏ không biết nói gì cả.
Tâm sự với nhỏ làm ta thấy nhẹ nhõm lắm, mỗi lần buồn chúng ta thường làm gì nhỏ còn nhớ không? chúng ta sẽ cùng nghe hoài 1 bài hát mà cả hai cùng thích, nghe 100 lần, 1000 lần, nghe đến khi nào nhỏ chỉ còn biết đến âm nhạc, không còn nhớ đến nỗi buồn của mình, có người nói sở thích của nhỏ kỳ cục, ta thì không, vì chúng ta có cùng sở thích mà, nhỏ yên tâm đi, người ta ai cũng có 1 điều gì đó riêng, một điều khác biệt nào đó để phân biệt mỗi con người với nhau, có thể chúng ta hơi khác biệt, nhưng đó chính là đặc điểm riêng của ta và nhỏ, nếu không có nó, nhỏ sẽ không còn là nhỏ, ta cũng chẳng phải là ta. Sống đúng như bản thân mình nghen nhỏ, nhỏ có nhớ nhỏ đã mất 1 năm luẩn quẩn để tìm cái tôi của mình, nhỏ tìm qua những thứ mà nhỏ nhìn thấy, nhỏ đã biến mình thành một người khác, nhỏ đã đánh mất chính mình, những người đó đẹp, hoàn hảo, nhưng đó không phải là nhỏ đâu, nhỏ biết không? khoác một bộ cánh đắt tiền không làm nhỏ tốt đẹp hơn đâu, sao nhỏ không sống với chính bản thân mình, nhỏ có nhiều điều không hoàn hảo, nhưng đó làn hỏ, một con bé ngốc nghếch và lãng mạn mà ta đã biết. Tìm kiếm một cái gì đó không phải của mình rồi nhỏ sẽ không giữ được đâu, nhỏ sẽ hối tiếc đó, rất may nhỏ đã hiểu được vấn đề, hôm nay nhỏ là nhỏ, ngày mai vẫn vậy và những ngày sau nhỏ vẫn mãi là nhỏ. Có thể nhỏ không xinh, nhỏ không thông minh, nhỏ không cao, nhỏ không đảm đang...không sao đâu nhỏ, nhỏ vẫn có những điểm khác tốt đẹp mà, nó nằm chính trong tâm hồn nhỏ, đó là trái tim biết yêu thương, nhỏ hiền lành, nhỏ chưa từng làm tổn thương một ai, nhỏ bao giờ cũng muốn sống tốt. Bây giờ thì mọi thứ đã tốt đẹp hơn rồi nhỏ ơi, nhỏ đã tìm được chính mình trong chính con người nhỏ, ta hạnh phúc vì điều đó, nhỏ đã tìm thấy ta, và bây giờ chúng ta cùng sống bên nhau, cùng hứa với nhau dù ngày mai có thế nào thì nhỏ và ta không bao giờ được bỏ cuộc, đó là điều hôm nay ta muốn nói với nhỏ, cuộc sống còn rất dài, những ngày sắp tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra, rồi nhỏ sẽ có những thành công, rồi có lúc nhỏ sẽ thất bại cay đắng, nhớ nghen nhỏ, không tự kiêu khi có một chút thành công, và phải biết chấp nhận thất bại của đời mình, không cay cú hay đổ lỗi cho ai cả. Sẽ còn nhiều cay đắng, mồ hôi và nước mắt và cũng sẽ còn nụ cười, niềm vui và hạnh phúc, đừng bỏ cuộc nếu có khó khăn, hãy tin là ta sẽ bên nhỏ, chia sẽ với nhỏ tất cả, ta lại viết lung tung rồi, ở bên cạnh nhỏ hàng ngày nên hình như ta cũng nhiễm cái tính hay viết lan man của nhỏ rồi đó. Ta dừng lại, nếu không ta không biết mình sẽ viết thêm những gì nữa, vui nghen nhỏ, thương nhỏ nhiều nhiều !!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:56:29 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 28.02.2006 11:41:57
Nhỏ à !
Thấy gì qua ngày hôm nay hả nhỏ? Ta biết cảm xúc của nhỏ hôm nay khác mọi hôm, nhỏ thấy gì qua một ngày đến bảo tàng chứng tích chiến tranh? Ta biết nhỏ nghĩ gì, đáng sợ, khủng khiếp, tàn nhẫn, ta đọc được điều đó trong ánh mắt kinh hãi của nhỏ khi nhìn vào chiếc hũ đựng thi hài của những bào thai chết do nhiễm chất Dioxine, những bức ảnh chết chóc và thấy gì nữa nhỏ ơi, một đám binh lính đang chụp hình kỷ niệm với chiếc đầu của một người mà bọn họ vừa mới cắt, sao người ta có thể đối xử với đồng loại của mình tàn nhẫn như vậy? Nhỏ không khóc phải không nhỏ, ta thấy sự xót thương và cả sự căm phẫn trong nhỏ, nhỏ đã nhìn tất cả, không quay mặt đi, không lấy tay che mắt, nhìn vao sự thật phải không nhỏ? Thấy gì qua hôm nay hả nhỏ, thấy những cảnh tang tóc, thấy xác chết của phụ nữ và trẻ em xếp đầy con đường làng, họ đã muốn bỏ chạy trước họng súng hung hãn, họ chạy không kịp. Nhỏ ơi, nước mắt và máu của cả một thế hệ để đổi lấy những gì mà nhỏ đang tận hưởng hôm nay, cái điều mà nhỏ cảm nhận rất hiển nhiên, nhỏ sinh ra không biết đến 2 chữ chiến tranh thật sự tàn khóc ra sao, nhỏ đã đọc qua sách vỡ, đã xem phim, nhưng hôm nay lại sống động hơn cả. Thấy gì qua ngày hôm nay hả nhỏ? thấy nhà tù và xiềng xích, những đòn tra tấn dã man, những tiếng gào thét, những tiếng kêu cứu tuyệt vọng. Nhỏ vừa trải qua cơn ác mộng khủng khiếp nhất của đời mình, thấy gì hả nhỏ khi chạm tay vào chiếc máy chém đầy tội lỗi, nhỏ giật mình phải không? nhỏ thảng thốt khi tưởng tượng tất cả những gì sẽ diễn ra vối chiếc máy chém này. Nhỏ ơi, không được khóc nghen nhỏ, hãy xem và hãy tự nói với mình, nhỏ may mắn sinh ra trong hòa bình, nhỏ hãy yêu hòa bình, yêu những gì mà nhỏ đang có, yêu thương con người nghe nhỏ. Ta thấy nhỏ đứng lặng lẽ trước chiếc B52, con ác thú đã ngủ yên vĩnh viễn rồi nhỏ à, nhỏ chạm tay vào tất cả những gì nhỏ thấy, chạm tay vào quá khứ không phải để đánh thức quá khứ đau lòng nhưng đó là một lời thề với chính mình phải không nhỏ? ta hiểu nhỏ đã nói những gì, ta tin nhỏ sẽ cố găng thực hiện tốt. Nhỏ còn thấy gì thêm hả nhỏ? ta biết nhỏ đã thấy rất nhiều, nhắm mắt lại đi nhỏ, ta sẽ dẫn nhỏ đến trước những bức tranh hòa bình của trẻ thơ, hãy mở mắt và ngắm nhìn ước mơ của em thơ, hãy nhìn và nghe những gì các em muốn nói, những màu sắc tươi sáng, những nét vẽ ngây thơ, những ánh mắt hồn nhiên trong sáng. Nhỏ hãy giữ lại những điều đó trong ký ức của mình để hi vọng vào ngày mai nghen nhỏ. Sống là để hi vọng, hi vọng vào ngày mai khi thức dậy nhỏ sẽ thấy hòa bình, hạnh phúc và sự bình yên của tâm hồn. Mai sẽ là một ngày mới, hãy nhớ điều đó, nhở thật kỹ, đây là điều ta không bao giờ muốn nhỏ quên.
Hôm nay nhỏ làm ta buồn nhỏ à, nhỏ sai rồi nhỏ ơi, trò đùa hơi quá đáng và ta muốn nhỏ chấm dứt, không được đùa với số phận của mình, hậu quả của bài học này ta và nhỏ không bao giờ gánh nổi đâu, dừng lại nghen nhỏ, ta muốn và nhỏ muốn vậy. Chúng ta kết thúc nó ở đây, những gì không thuộc về nhỏ, thì vĩnh viễn nó không bao giờ là của nhỏ, giành được rồi thì được gì hả nhỏ? nhỏ có hạnh phúc không? nhỏ có thấy vui không khi nhỏ làm tổn thương một ai đó, trò đùa quái ác lắm nhỏ à. Nhỏ hiểu ta mà, chúng ta sẽ trở lại như ngày xưa nghen nhỏ, bỏ qua hết đi, rồi ta sẽ hát cho nhỏ nghe những bài nhỏ thích nghe nhất, sẽ viết tiếp câu chuyện cho nhỏ, cau chuyện vẫn chưa có đoạn kết nhỏ à, câu chuyện đang cần ta và nhỏ cho nó 1 kết thúc. Đùa với sách vở, đùa với những nhân vật của mình thôi, đừng đùa với cuộc đời, với số phận của mình nghen nhỏ. Ta sẽ viết tiếp, ta hứa với nhỏ rồi đó, sẽ là một đoạn kết hợp lý cho câu chuyện của nhỏ, một đoạn kết có hậu. Ngày hôm qua đã là quá khứ rồi nhỏ ơi, mở mắt ra và nhìn vào hôm nay, nhìn vào ta đây? nhìn những thứ mà nhỏ đã tạo ra cho ta, nhìn cho kỹ và nghĩ xem có đúng những gì nhỏ muốn không?, ta lớn lên từng ngày bên nhỏ, ta sống bằng ý nghĩ của nhỏ, bằng niềm vui nỗi buồn của nhỏ, ta đã chứng kiến tất cả những gì nhỏ làm, đừng bao giờ nghĩ rằng chẳng ai biết được những gì nhỏ làm, bí mật đến đâu thì cuối cùng nhỏ cũng phải đối diện với ta, ta không phán xét nhỏ, ta không phải quan tòa, ta chỉ muốn cho nhỏ những lời khuyên, ta hi vọng chúng ta đang làm đúng, chúng ta muốn sống tốt và sẽ sống tốt phải không nhỏ? Ta nói xong rồi, bây giờ nhỏ hãy nhắm mắt, bỏ hết những ý nghĩ xáo trộn trong đâu, ta muốn nhỏ ngủ một giấc thật ngon, mai nhỏ sẽ sống bằng những gì mà chúng ta đã có, chỉ vậy thôi !
Ngay mai ta sẽ vẫn thương nhỏ như hôm nay, thương nhỏ nhiều.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:58:07 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 01.03.2006 15:22:31
Nhỏ ơi !
Lại một người bạn nữa sẽ rời xa chúng ta, chia tay lần này không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại nhau hả nhỏ, hay là vĩnh viễn, nhỏ buồn ta cũng buồn, người bạn của chúng ta chắc cũng sẽ buồn. Nhưng người ta phải đi, vì tương lai tốt đẹp đang chờ người ta ở phía trước, luyến tiếc lắm nhưng chúng ta không thể giữ chân người ta lại phải không nhỏ, chúng ta không thể ích kỷ như vậy, rồi mọi người ai cũng sẽ ra đi, tìm tương lai cho riêng mình, đến lúc nào đó ta và nhỏ cũng sẽ ra đi, nhỏ à ! phải cười để chúc nhau may mắn nghen nhỏ, 4 năm có làm người bạn này quên nhỏ không? riêng nhỏ thì sẽ nhớ, nhớ tất cả những gì mà nhỏ đã có, sau này có còn gặp lại nhau nữa không khi 2 năm nữa nhỏ sẽ rời khỏi nơi này, không đợi được đến lúc gặp lại nhau rồi, tự nhiên thấy khoé mắt cay cay, nhỏ sợ nhất là tiển một ai đó ra đi, nhỏ sợ sự chia ly mãi mãi. Nhỏ ơi, còn 2 năm nữa nhỏ sẽ chia tay rất nhiều người,những kỷ niệm rồi sẽ trở thành ký ức tốt đẹp nhất mà nhỏ đã có trong đời, ta sợ phải tưởng tượng đến ngày đó, đôi bàn tay nhỏ sẽ run run siết những bàn tay thân quen, rồi nhỏ tự hỏi lòng đến bao giờ mới sẽ lại được chạm vào những bàn tay này. Cuộc sống vẫn tiếp diễn nhỏ à, nhỏ sẽ gặp những người bạn mới, sẽ có những ngày tháng tươi đẹp, không được bi quan, nhỏ biết ta muốn nhỏ vui vẻ mà. Nhỏ hãy tin rằng sự chia ly không bao giờ là vĩnh viễn, trái đất tròn, rồi mọi người lại sẽ có cơ hội gặp lại nhau, nhỏ hãy cố gắng phấn đấu để chờ đến ngày gặp lại mọi người, nhỏ cố gắng lên, ta tin nhỏ làm được.
Hôm nay lang thang trên đường gặp vài ánh mắt ngơ ngác, ta thấy sao quen quen, nó giống như đôi mắt của nhỏ khi lần đầu tiên biết thế nào là sống một mình, ngày ấy nhỏ ra đi với quyết tâm và hình như có cả sự trốn chạy, nhỏ trốn chạy điều gì hả nhỏ? Một mình nhỏ đối mặt với cả cuộc đời, ta đã thấy đôi mắt ấy lần nữa rồi nhỏ ơi, đôi mắt sợ sệt, hoài nghi, tò mò đôi mắt ấy ám ảnh ta đến bây giờ. Ngày ấy đã qua rồi, soi gương ta thấy đôi mắt nhỏ bây giờ khác lắm, khác đến mức có lúc ta tưởng chừng như đã lãng quên cái vẻ sợ hãi của ngày xưa, rồi bất chợt hôm nay ta nhìn lại...Ta như thấy cả những giọt mờ hôi trong những buổi trưa trời nắng đổ lửa, chiếc áo ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài cháy nắng, nhưng nhỏ vẫn cười, nụ cười rạng rỡ nhất mà ta từng biết, nhỏ không sợ khổ, ta thấy được điều đó trong nụ cười của nhỏ. Ta nhớ những ngày mưa, băng qua cả cơn mưa chúng ta đã dầm mưa suốt cả con đường, ta nhớ những giọt mưa ngày ấy nhỏ ơi, ngày ấy chúng ta yêu những hạt mưa biết bao nhiêu, ta nhớ người bạn đã cùng dầm mưa với nhỏ, 2 chiếc áo mưa lăn lóc trong giỏ xe, nhỏ và cô bạn gái nghe những hạt mưa thấm qua tóc, qua da thịt, bây giờ khác xưa rồi, trời mưa nhỏ mang theo dù, mang theo áo mưa, mưa bây giờ với nhỏ lạnh ngắt, nhỏ không còn đi dưới cơn mưa, lâu lắm rồi nhỏ ơi, phải chăng bây giờ nhỏ sợ mưa? Ta lại nhớ đến cơn mưa từ lâu lắm, đi học về trời mưa to lắm phải không nhỏ, mưa ướt đẫm mái tóc, ướt cả đôi mắt mệt mỏi của nhỏ, ướt cả hộp cơm nhỏ mua cho bữa tối của mình, nhỏ đứng núp mưa bên hiên nhà người ta, hình như hôm đó là trung thu phải không nhỏ, đã bao lâu rồi nhỏ không có ngày trung thu bên gia đình? Hôm ấy ta thấy mắt nhỏ đấy nước, nước mưa hay nước mắt tủi thân vậy nhỏ?Rồi những ngày mưa tiếp theo ta thấy nhỏ đối diện hàng ngày, những mùa mưa ấy qua rồi, hôm nay trời nắng nhỏ à, nhưng sao nhỏ lại làm ta nhớ đến những cơn mưa? Trời nắng có làm cho nhỏ dễ chịu hơn đâu, đang nhớ đến một điều gì đó phải không? Giật mình ta nhớ lại rằng ta và nhỏ đã thờ ơ qua bao lần mưa nắng rồi? Ta mong một ngày nào đó sẽ thấy nhỏ trong đôi mắt ngày xưa, không phải đôi mắt hoài nghi đầy u sầu như bây giờ, ta nhớ đôi mắt ấy lắm, ta muốn chạm vào cái ánh mắt đầy niềm tin kia, ta nhớ đến lời nhỏ đã hứa lúc ra đi, nhỏ đã hứa sẽ tự chăm sóc mình, khi ra đi nhỏ không khóc, nhỏ đã cười thật tươi để mọi người yên lòng, nhỏ quay đi thật nhanh, không quay đầu lại, nhỏ sợ nhìn thấy một ánh mắt nào đó dõi theo. Sao tao lại nhớ về những đôi mắt hả nhỏ? Trong nhưng ngày tháng vừa qua nhỏ đã nhìn thấy bao nhiêu đôi mắt rồi?những đôi mắt khác nhau, những đôi mắt trần gian nhiều bí ẩn và màu sắc, có đôi mắt đã làm nhỏ hoảng sợ, có đôi mắt ấm áp nhìn nhỏ đầy thông cảm, có đôi mắt đầy sự đe dọa, có đôi mắt khiến nhỏ thương xót và cũng có đôi mắt làm nhỏ bâng khuâng, nhỏ đã bối rối khi nhìn vào đôi mắt như thế nào? Rồi những giọt lệ long lanh trên đôi mắt kia làm nhỏ nao lòng, chiều hôm ấy trời không mưa sao mắt nhỏ đấy nước? Có một lần, ta nhớ lần ấy có một ánh mắt nhìn nhỏ như muốn hỏi nhiều điều, nhỏ tránh ánh mắt đó và rồi chẳng bao giờ nhìn thấy lại. Ta nhìn nhỏ, nhưng nhỏ chẳng thấy ta, đó có phải là khuyết điểm của những đôi mất trần, phải chi nhỏ có thể nhìn thấy ta, nhìn thấy kết quả của những năm ta sống bên nhỏ, ta sẽ ra sao nhỉ? nhỏ đã tưởng tượng ra chưa? nhỏ nhìn thấy cái vẻ ngoài bằng xương bằng thịt của nhỏ, nhưng không nhìn nỗi ra ta, cái tôi, cái linh hồn nuôi sống nhỏ mỗi ngày. Nếu có 1 điều ước ta ước rằng mỗi buổi sáng thức dậy nhỏ sẽ nhìn thấy ta, thấy ta lúc vui, buồn, lúc đau khổ hay hạnh phúc, lúc tức giận hoặc lúc tuyệt vọng nhất, ta muốn nhỏ thấy để nhỏ hiểu rằng ta sẽ chết dần dần nếu nhỏ cứ mãi đánh mất chính mình như vậy, ta muốn nhỏ nhìn thẳng vào vấn đề chứ không trốn chạy hèn nhát, nhìn thấy ta thì sao hả nhỏ? nhỏ sợ ta sao? sợ điều gì? sợ vì ta biết ngay cả những ý nghĩ sâu kín nhất của nhỏ, sợ ta biết được sự ác độc, sự hèn nhát của nhỏ? mà ta biết được thì đã sao? ta chỉ nói được với 1 mình nhỏ, ta còn có thể nói cho ai biết được nữa. Nhỏ à, ta thương nhỏ nên bao giờ ta cũng mong nhỏ trở thành một con người đúng nghĩa, làm người khó, nhưng ta muốn nhỏ phải vượt qua, nếu vượt qua được nhỏ sẽ vững vàng hơn, nhỏ sẽ trưởng thành, lúc đó ta tin rằng chúng ta sẽ ngẫng cao đầu mà sống, vậy nghen nhỏ, làm phiền nhỏ hiều rồi, ta sợ mình sẽ trở thành kẻ nhiều chuyện lắm, nhỏ sẽ có những giây phút bình yên, ta tin như vậy. Thương nhỏ nhiều !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 21:59:55 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 01.03.2006 18:30:59
Nhỏ ơi !
Nhỏ lại làm sai rồi đó, tại sao hả nhỏ? nhỏ đã khiến một người buồn vì nhỏ, nhỏ đã làm tổn thương người ta rồi nhỏ ơi, nhỏ cũng đau lòng phải không, vậy tại sao lại làm như vậy hả nhỏ, tại sao? ta tự hỏi ngàn lần tại sao vậy nhỏ ơi, nhỏ biết nếu nhỏ bị người ta đối xử như vậy nhỏ sẽ cảm thấy buồn và thất vọng bao nhiêu, nhỏ không chịu được vậy thì tại sao bắt người khác phải gánh chịu, ta giận nhỏ, giận cả chính bản thân ta, ta nhu nhược, ta đã không giúp nhỏ tránh khỏi sai lầm này, lỗi là của ta nhỏ à, nhỏ hãy ghét ta đi, ta cũng ghét chính bản thân mình nữa, chắc người đó sẽ rất buồn và thất vọng về nhỏ, người ta sẽ giận nhỏ, chúng ta đáng bị trừng phạt vì tội lỗi mình đã gậy ra, ta cùng nhỏ sẽ phải chấp nhận hậu quả do chúng ta gây ra, đó là điều chúng ta có thể làm được lúc này, sao chúng ta lại tệ như vậy chứ? chỉ vài bước chân thôi nhỏ ơi, có xa xôi gì đâu vậy mà sao chúng ta lại làm vậy hả nhỏ, khoảng cách quá gần, vậy mà...ta và nhỏ ngồi tự trách nhau làm gì nữa hả nhỏ, ta không biết phải làm gì nữa nhỏ ơi, ta bối rối lắm, lỗi lầm này sẽ theo ta và nhỏ đến suốt cuộc đời, nhỏ ơi vết sẹo này sẽ mãi hằn sâu trong tim ta, vết thương này do chính chúng ta gây ra, đau lắm nhỏ ơi ! Chúng ta đã cùng hứa với nhau ra sao? sẽ không làm một ai tổn thương, chúng ta đã làm sai lời hứa của mình rồi, chúng ta sai rồi nhỏ ơi, ta sẽ nhắc thật nhiều lần để nhỏ và ta cùng nhớ, nhớ cho kỹ này nhỏ, nhớ bài học hôm nay và đừng bao giờ tái phạm, có lẽ ta sẽ không tha thứ cho nhỏ, không tha thứ cho chính bản ta, ta đã không làm tròn nhiệm vụ của mình. Nhỏ ơi, sao bây giờ ta cảm thấy mình bất lực quá, ta cảm thấy mình không đủ sức giúp cho nhỏ sống tốt hơn.
Nhỏ ơi ! sao bây giờ ta thềm được trở về quá, ta thèm được ngồi trước biển để thú tội, ta sẽ gào thét hàng trăm lần lời xin lỗi, nhỏ ơi bây giờ chúng ta phải làm một việc nữa, hãy cùng ta đến trước mặt người đó để xin lỗi, lời xin lỗi của ta và nhỏ không cuộc được lỗi lầm do chúng ta gây ra, nhưng ta không biết phải làm gì nữa nhỏ ơi. Rồi chúng ta sẽ trở về với biển nghen nhỏ, biên sẽ lắng nghe nỗi lòng của nhỏ, nhỏ hãy trở về đi, ta không đủ sức để giúp nhỏ xoá bỏ lỗi lầm này, hãy trở về để lắng nghe lại tiếng lòng mình, rồi nhỏ sẽ có câu trả lời cho mình. Ta cũng nhớ biển nhiều lắm, ta nhớ tất cả những gì chúng ta đã có bên cạnh biển, ta nhớ cả lúc nhỏ ngồi khóc trước biển, ta nếm thử rồi nhỏ ơi, nước biển và nước mắt của nhỏ đều mặn chát, có lẽ biển còn khóc nhiều hơn nhỏ, ta nhớ buổi sáng hôm ấy, ta và nhỏ gắng thức dậy sớm để đón bình minh trên biển, đặt bàn chân trần xuống bờ cát mịn, để song biển vỗ về xoa dịu bàn chân, ta nhớ nhỏ đã ngồi trên một tảng đá to, im lặng nhìn mặt trời nhô lên trên biển, giờ phút ấy ta biết nhỏ nghĩ gì, hôm ấy là ngày nhỏ tuyệt vọng lắm phải không, ta cứ tưởng rằng nhỏ sẽ lao xuống biển, vậy là chấm hết, vậy là kết thúc, nhưng nhỏ không làm như vậy, biển đã nói với nhỏ rằng " hãy nhìn đây nhỏ ơi, bóng tối sẽ biến mất khi mặt trời đem những tia nắng ấm áp đến, nhỏ thấy ánh sáng đang đến không, hãy tận hưởng ánh sáng của ngày hôm nay, của ngày mai, của những ngày tháng sắp tới mà nhỏ có được, hãy quên bóng tối của ngày hôm qua vì bây giờ nó không tồn tại, hãy để mặt trời lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ, đứng dậy và rời xa nơi này đi nhỏ, hãy nhớ rằng khi nào nhỏ buồn, tuyệt vọng thì hãy trở về, biển sẽ bao dung và vỗ về cho nỗi lòng của nhỏ" Mai mặt trời vẫn sẽ mọc, nhỏ và ta không thể quay ngược được thời gian để sữa sai, vết sẹo xấu xí ấy sẽ còn mãi để nhắc nhỏ ta và nhỏ trong những tháng ngày sắp tới, nhỏ à nếu hôm nay chúng ta phạm phải một sai lầm, ngày mai nhỏ và ta hãy làm một điều tốt đẹp cho cuộc đời. Rồi ngày mai nhỏ và ta sẽ đối diện với người đó, can đảm lên nhỏ, ta cùng nhỏ sẽ gánh chịu tất cả giông bão sắp đổ xuống, không hèn nhát trốn chạy thêm 1 lần nữa nghen nhỏ.
Đau lòng lắm khi mỗi ngày nhìn nhỏ trả giá cho những sai lầm của mình, phải chi ta cho nhỏ được 1 lời khuyên đúng đắn, nhỏ ơi bây giờ nhỏ đã hiểu cái giá phải trả cho sự cô độc chưa?nhỏ tự đối diện với cuộc đời, sống theo bản năng với tất cả những gì nhỏ học được, nó được đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt, bằng những đêm thao thức dằn vặt...đã bao nhiêu lần nhỏ ước rằng có ai đó nói cho nhỏ biết đâu là đúng, đâu là sai? có ai đó cho nhỏ biết nhỏ làm như vậy là nên hay không nên? trả lời nhỏ chỉ có ta và sự im lặng tuyệt đối. Ta không muốn nhỏ trách cứ ai, không hờn giận gì cả, nhưng ta thấy buồn cho nhỏ, đến bao giờ nhỏ mới thật sự tìm được điều đó? ta sợ cái bản năng của nhỏ, sợ cả những lần cùng nhỏ đối diện với những câu hỏi đúng sai? đôi lúc ta mệt mỏi muốn bỏ rơi nhỏ, nhưng...nhỏ ơi, ngay đến ta mà cũng bỏ rơi nhỏ thỉ nhỏ sẽ sống ra sao? ta thương nhỏ nhiều, nhưng cũng ghét nhỏ nhiều lắm, nhỏ của ta ơi, nếu nhỏ hiểu những gì ta nói thì nhỏ đừng làm chúng ta đau lòng nữa nhỏ nghen, mai ta vẫn tiếp tục bên cạnh nhỏ và yêu thương nhỏ như hôm nay.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:01:22 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 01.03.2006 21:07:43
Khóc đi nhỏ, khóc rồi quên đi nghen, ngày mai sẽ khác.
Khép đôi mi
Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống
Ngày mai ta sẽ lại là ta
Vẫn lạnh lùng và trái tim kiêu bạc
Một phần ba là máu bất cần !
Ta hứa với nhỏ rồi đó, ngay mai chúng ta sẽ quên hết, chỉ là một giấc mơ thôi nhỏ à, thức dậy càng sớm càng tốt, nó không có thực, nó không thuộ về nhỏ, nhỏ à ! giờ đây nhỏ biết rồi chứ, nhỏ trắng tay và không có nỗi một giấc mơ, là vậy đó, từ trước đến nay nhỏ là kẻ bất cần mà, có hay không một giấc mơ thì đã sao hả nhỏ? chẳng sao cả, đừng yếu đuối và ngốc như vậy. Hôm nay ta muốn nói với nhỏ rằng, ta hiểu ra thực tế của đời mình rồi nhỏ à, mai ta sẽ lại lành lùng và sống bằng niềm kiêu hãnh của mình, hôm nay dài như một thế kỷ nhỏ ạ, nhỏ đã trải qua tất cả vui buồn của đời mình rồi đó, như một giấc mộng dài và khi thức dậy nhỏ chẳng nắm giữ được gì cả, chỉ là con số không, trần trụi và thực tế lắm nhỏ ơi. Thì thôi, ta lại trở về làm 1 kẻ trắng tay, gia tài duy nhất là nước mắt nhưng hình như chúng ta đã khóc quá nhiều rồi nhỏ ạ, chẳng còn đủ nước mắt để khóc nữa đâu, vậy thì từ ngày mai ta sẽ cười nghen nhỏ, cười ngay cả khi trái tim mình tan nát, rồi sẻ quên, dấu vết để lại chẳng qua chỉ là một chấm nhỏ trong ký ức, rồi đến một ngày chúng ta sẽ quay lại ngắm nhìn quá khứ, có khi nhỏ và ta sẽ cười cho ngày hôm nay, một ngày thế nào mà ta lại viết những dòng chữ này, chắc là một ngày tồi tệ lắm. Còn gì tồi tệ hơn nữa hả nhỏ? đã đến giới hạn của nỗi đau, ta dầu hàng rồi nhỏ ơi, trái tim ta yếu mềm, nó là máu, là thịt chứ không phải sắt thép, ta đã chịu đựng nỗi đau quá sức mình, ta sợ rồi, ta sẽ yên phận, ta sẽ nằm yên, ta sợ cuộc đời lắm rồi, ta sợ phải bị thương thêm 1 lần nào nữa. Thôi thì ta lại sống với cái bóng bị tổn thương của mình, thế gian là một vòng rượt đuổi không ngừng, là trò đùa mà ta chẳng biết luật chơi, ta đã chơi bằng cả trái tim rồi chợt cay đắng nhận ra rằng ta đã chơi thật sự, ta đã thua trong trò chơi của đời mình, thế là hết phải không, 3 nỗi đau đến cùng một lúc đã hạ gục ta, ta sẽ không còn đa cảm, sẽ không yếu mềm nữa đâu, ta sẽ sống bằng sự lạnh lùng vốn có của mình, nhỏ à! chúng ta sẽ tự bảo vệ mình, không tổn thương thêm 1 lần nào nữa nghen nhỏ, không bao giờ, ta đã hết kiên nhẫn, không còn đủ sức cho vòng quay của số phận, nhỏ ơi, chúng ta đã từng tâm đắc 1 câu, nhưng chẳng bao giờ thực hiện được: " Đã biết vô thường, sao còn phiền não?", phải vậy không nhỏ, đời là vô thường, sao nhỏ và ta lại phiền não làm gì? tĩnh tâm lại và bình thản hơn nữa nhỏ ơi, chúng ta là những sinh linh nhỏ bé bị thương chỉ dám đứng nhìn vòng xoáy của cuộc đời, không dám dấn thân vào, đứng 1 bên và ngắm nhìn thôi nhỏ à. Sao chúng ta lại không có nỗi một nụ cười thật sự hả nhỏ, một nụ cười khó khăn đến vậy sao? có bao giờ nhỏ cười mà không bận lòng một điều gì đó chưa? có bao giờ nhỏ cười và cảm thấy thoải mái chưa? có bao giờ nhỏ thật sự biết cười chưa hả nhỏ? Nhỏ khóc nhiều hơn nhỏ à, có người đã nói rằng con người ta chỉ thật sự khóc được 1 lần, những lần trước là người ta tập khóc, những lần sau là người ta khóc theo thói quen, vậy thì nhỏ đang tập khóc hay đã khóc theo thói quen? Ta không trả lời được câu hỏi này, nhỏ à ! còn những năm tháng còn lại ta chỉ xin nhỏ hãy dành thời gian sống cho thật vui vẻ, vui vẻ thật sự chứ không cố gắng tỏ ra vui vẻ, sao chúng ta lại viết những dòng chữ này hả nhỏ? vì chúng ta không thể gào thét thật to được, ta chỉ có thể gào thét với chính trái tim của mình, ta nhớ gia đình nhỏ à, đã lâu rồi ta chẳng còn khái niệm gia đình là gì, nhưng ta thèm được trở về cho dù ta là chỉ là khách trọ, chỉ đứng ngắm nhìn thôi cũng được, đứng từ xa và nhìn thấy niềm hạnh phúc của gia đình, tao ao ước được như vậy, ta nhớ lắm ! Chúng ta sẽ tha thứ rồi sẽ quên lãng tất cả, trái tim ta tổn thương quá nhiều và chẳng có chổ để ghét bỏ hay thù hận một ai nữa, ta sẽ xóa nhòa ngày hôm qua bằng tất cả sức lực còn lại của mình, mai ta sẽ không nhớ gì nữa, ta chỉ biết có nhỏ và ta thôi, chỉ vậy thôi nghen nhỏ. Mai...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:04:19 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 03.03.2006 14:15:17
Hôm nay thì sao hả nhỏ?
Bị la một trận oan uổng, nhưng bỏ qua rồi phải không nhỏ, còn nhiều việc phải làm quan trọng hơn. Hôm qua trời đã mưa đó nhỏ, một cơn mưa lạc lõng giữa mùa nắng, nhưng cơn mưa kỳ diệu phải không? ngẫu nhiên nhỏ ra phố ngày hôm ấy, rồi cơn mưa bất chợt đến, nhỏ đi dưới cơn mưa, những giọt mưa lạnh, nhưng sao lúc ấy nhỏ thấy nó ấm áp lạ thường, lâu rồi mới được cảm nhận cơn mưa, lâu lắm rồi hả nhỏ?
Nhỏ nè, hãy làm tốt những việc mà nhỏ đã hứa, ta biết với nhỏ lời hứa là quan trọng nhất, là một kẻ không giữ lời thì quá tệ, nhỏ ghét đềi đó nhất. Vậy thì hãy trân trọng những gì mình đã hứa, ta tin rằng chúng sẽ vượt qua được những khó khăn này, chúng ta có niềm tin và ý chí phải không nhỏ, chúng ta còn trẻ, chúng ta có đôi tay và đầu óc, đó là tài sản mà không ai có thể lấy đi được. Wow, hôm nay trời đẹp lắm nhỏ ơi, thừ đứng lại một chút để ngắm phố phường đi, đôi lúc nên dừng lại và nhìn những gì đang diễn ra quanh mình, sau nhiều năm vội vã sống, vội vã làm việc hôm nay ta muốn nhỏ dành 1 ngày để nhìn mọi nười sống, mai nhỏ nói cho ta biết nhỏ đã thấy những gì nhé. Ta thương nhỏ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:06:52 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 03.03.2006 20:55:18
Nhỏ nè,
Ta cho nhỏ thời gian và ta tin nhỏ đã có câu trả lời cho ta, thế nào rồi hả nhỏ? một ngày không vội vã, không trách nhiệm nhỏ cảm thấy thế nào? Đôi khi ta muốn nhỏ dừng tất cả lại để sắp xếp lại cuộc đời mình nhỏ à, được và mất, hai khái niệm mặc dù không muốn nhưng ta phải dùng ở đây, bây giờ nhỏ cho ta biết nhỏ đã được những gì? đã đánh mất những gì? đôi khi khái niệm này không diễn tả hết những điều ta muốn nói, nhưng ta làm vậy để nhỏ dễ dàng xác định lại mình, nhỏ hiểu ta phải không? Giống như hôm qua, khi ta hỏi nhỏ rằng nhỏ sống vì điều gì, nhỏ trả lời rằng vì những người yêu thương nhỏ, quan tâm đến nhỏ, nhỏ đã thật lòng chưa? ta không muốn nói nhỏ dối ta, nhưng với ta đó là câu trả lời chưa hoàn chỉnh, nhỏ sống vì bản thân nhỏ nữa, không chối điều đó phải không? Đôi lúc ta biết nhỏ mâu thuẫn nhiều lắm, giữa những cái được và mất của đời mình, ta chỉ muốn nói một điều thôi, đừng quá quan trọng giữa chữ được và mất, có khi được lại là mất và đôi lúc mất mát lại khiến nhỏ tìm thấy được một điều gì đó, ranh giới của nó rất mong manh, vì thế đừng quá bận tâm đến việc phải đạt được thật nhiều thứ, bằng mọi giá, với nhỏ điều ta muốn duy nhất là nhỏ có được hạnh phúc và niềm vui, giữ được niềm tin, ta nghe có người từng nói rằng mất niềm tin là sẽ mất tất cả, nhỏ nhớ chưa? Nhỏ không phải là một người theo đạo, nên không thể bỏ qua khái niệm được mất, không thể nhìn điều đó bằng con mắt cao cả và đầy hi sinh, nhỏ và ta là những con người trần tục, đầy tham vọng và bình thương, ta không muốn nói đến hai chữ tầm thường, ta ghét hai từ đó, chính vì là con người nên muốn được nhiều hơn mất, nhưng trong khả năng của mình ta muốn rằng những gì nhỏ đạt được phải do nhỏ tự thân phấn đấu và quan trọng nhỏ thật sự vui thích vì những gì mình đạt được. Nhỏ đã từng mất nhiều thứ, tình bạn, lòng tin, nước mắt...nhưng điều đó không có gì phải xấu hổ hay hối tiếc, đừng tự dằn vặt mình vì điều đó. Nhỏ à, ta muốn nói với nhỏ một điều, đừng bao giờ cười vào thất bại của một ai đó, hay buông một lời giễu cợt trước sự mất mát của một ai, nhỏ sẽ chẳng được gì ngoài sự chán ghét bản thân mình, bài học của ngày xưa đó nhỏ vẫn còn nhớ mãi phải không, làm sao quên cho được cái tát của ngày hôm ấy, cái tát của sự giận dữ và tổn thương, cả nhỏ và ta đều nhận ra rằng chúng ta đáng bị như vậy, bây giờ ngồi nhắc lại cho nhỏ ta cảm thấy cái tát đó còn in trên má. Ngày ấy chúng ta đã cười vào khuyết điểm của người khác, cười bằng nụ cười độc ác nhất mà chúng ta đã có phải không nhỏ. Bây giờ ta lại thầm cảm ơn cái tát đó, thức tỉnh ta và nhỏ, nhưng cho đến 10 năm sau ta và nhỏ mới nhận ra rằng lúc ấy mình đã sai, muộn màng nhưng vẫn còn hơn không bao giờ nhận ra. Ngày ấy nhỏ đã khóc vì đau, nhưng hôm nay ta muốn chúng ta cười nhỏ à, cười vì nhận ra cái chân lý đơn giản của cuộc đời, vì chúng ta học được một bài học từ một cái tát của trẻ con. Những gì chúng ta nhận được từ những cái mà chúng ta tưởng rằng là mất mát thật quá nhiều phải không nhỏ? vậy đó nhỏ, sẽ còn nhiều bài học mà cái giá của nó có lẽ chẳng còn là một cái tát nhưng điều ta muốn nói là nhỏ nhận ra được điều gì từ những bài học đó, không phải là sự tự ái, không phải là những giọt nước mắt vì tức giận, ta muốn nhỏ nhận ra điều đằng sau những cái ấy, nhỏ hiểu ta muốn nói gì mà.
Hôm trước ta gặp lại một người quen cũ, trái đất tròn phải không nhỏ, muốn nói thật nhiều nhưng sao cổ họng nghẹn lại, ta thấy mình còn quá nhỏ bé và yếu đuối trước nỗi đau của bạn mình, hôm ấy ta không an ủi được gì, chỉ lắng nghe thôi, có người đã từng nói với ta rằng đôi khi lắng nghe cũng là một cách an ủi, đành vậy thôi nhỏ à.
Có lẽ ta đã nói quá nhiều, ta sợ nhỏ phải mệt mỏi khi phải gắng hiểu những lời ta nói, nói ít hiểu nhiều phải không nhỏ? mong nhỏ hãy nhớ, ta thương nhỏ thật nhiều.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:07:47 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 05.03.2006 10:59:08
Nhỏ của ta ơi !
Sắp đến festival biển tháng 4 rồi đó, nhỏ có về với biển không? Nhỏ sẽ trở về nghen nhỏ, biển tháng 4 sẽ ấm áp vô cùng, nhỏ sẽ lại đi trên con đường chạy dọc theo bờ biển, gió biển thổi tung mái tóc dài, mùi của biển lạ lắm phải không nhỏ, nhắm mắt lại và cảm nhận, thử nhìn biền bằng thính giác đi nhỏ, mùi vị không thể nhầm lẫn với bất cứ đâu.
Những rặng phi lao chạy dài dọc theo bờ biễn mùa này vẫn sẽ xanh như ngày nhỏ ra đi, ngồi dưới rặng phi lao lắng nghe biển thì thầm, như ngày xưa ấy phải không nhỏ? Con đường ấy nhỏ đã đi qua rất nhiều lần, soa mỗi lần là một cảm giác khác nhau, con đường với những đồi cát dài, những hạt cát trắng xóa, nóng bỏng bàn chân. Tháng 4, biển sẽ đẹp để đón nhỏ trở về.
Chiều hôm ấy chúng ta đã trèo lên đồi cát cao nhất phải không nhỏ, mệt nhưng vui lắm nhỏ à, đến nơi cảm giác của nhỏ lúc đó là gì? còn với ta thì...ta thấy mình 1 mình đối diện với biển, ta không còn nhỏ bé đứng trước biển, ta đừng trên đỉnh cao nhìn xuống, biển nằm dài khuất phục dưới chân ta, cảm giác của sự chiến thắng đó nhỏ.
Ngồi trên đồi cát chiều hôm ấy, nhỏ đã nói với biển điều gì, nhỏ có hẹn ngày trở về không nhỏ? Rồi mặt trời lại trở về với lòng biển sâu thẳm, còn một chút ành sáng cuối cùng chiếu lên trên khuôn mặt nhỏ, đôi mắt nhỏ đăm đăm, cái nhìn hơi khắc khoải, nghĩ gì ở cái phút cuối cùng khi bóng tối bao phủ, nghĩ được nhiều điều không hả nhỏ?
Nhỏ có một lời hứa duy nhất với biển, lời hứa ngày trở về cùng với tính yêu, biển sẽ làm chứng cho lời cầu hôn duy nhất ấy phải không? lời hứa ấy không biết bao giờ thực hiện được hả nhỏ? rồi sẽ đến ngày hôm ấy thôi, ta sẽ đứng bên cạnh nhỏ vào giờ phút ấy, sẽ giữ chặt bàn tay nhỏ.
Chờ đến tháng 4, chờ đến ngày trở về, chờ một lời hứa xa xôi, nhỏ à ! còn mong chờ thêm điều gì nữa không? có mong chờ một lần nữa được làm người chiến thắng? nhỏ không nói nhưng ta cũng biết một điều, lần này trở về sẽ có nhiều thây đổi, thời gian làm cho nhỏ thay đổi, không biết liệu tháng 4 này biển có đổi gì không?
Nhỏ hãy tin...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:09:07 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 06.03.2006 12:02:42
Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Hôm qua chúng ta đã giành chiến thắng rồi nhỏ ơi, vui lắm nhỏ ha, ta nhớ chúng ta đã hồi hộp thế nào khi chờ đợi kết quả, phút giây biết công sức của mình bỏ ra thu được thành quả, hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhỏ ơi, ta vui lắm, và nhỏ cũng thế phải không, làm được một điều gì đó mà mình thích, nhìn thấy kết quả được mọi người công nhận đó là niềm vui. Ta vui nhất là nhỏ đã chiến thắng được bản thân mình, vượt qua được sự hững hờ và lạnh nhạt của mình để hòa mình vào cuộc sống.
Hôm ấy nhỏ lại có một phút xao lòng nữa rồi đó, phút giây ấy thật dễ thương phải không nhỏ, nụ cười và ánh mắt tinh nghịch của trẻ con, nụ cười thật hồn nhiên và vô lo, trong bản thân của mỗi người đều có một phần của trẻ thơ, ta yêu điều đó nhỏ ơi, soa mà trong sáng và thánh thiện đến thế.
Bạn nhỏ nói rằng cuộc đời đầy sóng gió không bình yên như nhỏ tưởng, nhỏ cười vì nhỏ hiểu điều đó hơn ai hết, nhỏ không phải là bông hoa trong lòng kính, nhỏ là một dây leo hoang dai, đang từng ngày vươn lên để hướng về phía mặt trời, mọi thứ với nhỏ không phải được sắp xếp sẵn mà do nhỏ tự mình nổ lực. Bạn nhỏ từng trải hơn nhỏ, thành công và thất bại cũng nhiều hơn nhỏ, nhìn cuộc đời cũng khác nhỏ, người bạn ấy bảo rằng nhỏ sẽ được hạnh phúc, nhỏ sẽ tin điều đó phải không?
Thật hạnh phúc khi có một người bạn, nhỏ có cảm thấy cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn không? ngày mai trời vẫn sẽ nắng nhiều như hôm nay, nhỏ hãy tin...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:10:20 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 06.03.2006 20:39:15
Nhỏ nè,
Sắp đến 8-3 rồi, nhỏ đã chuẩn bị một món quà gì cho mẹ chưa? nhớ mẹ lắm phải không, cũng khá lâu rồi không gặp mẹ, chỉ được nghe giọng mẹ qua điện thoại, nhỏ chỉ biết đoán mẹ vui hay buồn qua giọng nói thôi phải không nhỏ, lúc mẹ vui giọng mẹ sẽ thật đặc biệt, mẹ hỏi thật nhiều điều, mẹ kể thật nhiều chuyện vui, khi mẹ buồn, mẹ chỉ nghe chứ không nói gì nhiều, khi mẹ mệt mẹ nói thật chậm rãi...
Hôm qua trong cuộc thi cắm hoa, có một bình hoa với tựa đề " Tình mẫu tử" những lời thuyết trình đấy ý nghĩa, tự nhiên ta thấy mắt nhỏ rưng rưng, đã bao lâu rồi nhỏ không nói với mẹ một lời yêu thương nhỉ?
Hôm nay tự nhiên nhỏ lục lọi lại những tấm hình cũ, cầm trên tay tấm hình mẹ lúc còn trẻ, thấy bồi hồi phải không nhỏ? thật khác với mẹ bây giờ, từ khi nhỏ hiểu biết đến nay nhỏ chỉ biết rằng tóc mẹ không đẹp, tóc mẹ không đen mượt, chợt giật mình khi xem lại tấm ảnh ngày xưa, ngày xưa ấy mẹ đẹp lắm nhỏ ơi, tóc mẹ dài và đen mượt, vì sao tóc mẹ lại trở nên như vậy hả nhỏ? vì gia đình mình nhỏ à, vì cả nhỏ nữa đó.
Đôi lúc giật mình ta tự hỏi vì sao chúng ta vô tâm vậy hả nhỏ? nếu cô bạn thân hôm ấy nổi một cái mụn nhỏ xíu trên mặt, nhỏ đã nhận ra và cả 2 cuống quýt tìm cách giải quyết vậy mà...với mẹ, nhỏ lại chẳng để ý được như vậy, có bao giờ nhỏ để ý xem trên khuôn mặt mẹ đã nhiều nếp nhăn lắm chưa, tóc mẹ bạc nhiều chưa?
Nhớ thật nhiều phải không nhỏ, nhớ có một lần, lần ấy chúng ta đã khóc, lần ấy vô tình ta nhìn thấy đôi bàn tay của mẹ, ta nắm vào đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay đầy những vết chai, nhưng với chúng ta đó là đôi bàn tay ấm nhất, đôi bàn tay đẹp nhất. Ta nhớ hồi ấy nhỏ đưa bàn tay của nhỏ và so sánh với đôi bàn tay của mẹ, nhỏ ngây thơ bảo rằng, tay mẹ xấu hơn tay con, mẹ cười không trách nhỏ bao giờ, nhưng nghĩ lại ta thấy mình sai phải không nhỏ.
Nhớ nhất là khi nhỏ thi tốt nghiệp để vào lớp 10, hôm ấy ba mẹ đã dậy thật sớm, chạy xe gần 30km để đến đón nhỏ đi ăn sáng, để nhỏ đi thi thật tốt, hối ấy nhỏ chẳng nghĩ ngợi gì cả, nhỏ cảm thấy nó thật bình thường vì nhỏ đã quen được ba mẹ chiều chuộng. Ngày xưa ấy...nhỏ vào trường thi, đứng trong ngôi trường xa lạ, nhỏ run lắm phải không? Sắp đến giờ vào phòng thi thì nhỏ nhìn thấy mẹ, mẹ chạy vào thật nhanh, lấy trong túi xách ra một đôi giày mới, mẹ vừa đến chợ mua một đôi cho nhỏ, mẹ cúi xuống mang thử giày cho nhỏ, nhớ đến suốt cuộc đời nhỏ ơi.
Trái tim người mẹ trên thế gian này không có gì sánh nổi phải không nhỏ? với nhỏ không chỉ có 1 ngày 8-3, với mẹ nhỏ mong ngày nào cũng là 8-3, ngày nào nhỏ cũng muốn nói với mẹ rằng " con thương mẹ" Còn nhiều điều mà có lẽ đến khi chết đi nhỏ mới quên được, nhớ mãi mãi.
Mỗi tối trước khi nhắm mắt lại bao giờ ta cũng tự hỏi, giờ này mẹ đã ngủ chưa? mẹ ngủ ngon hay còn trằn trọc vì lo lắng một điều gì đó? Nhớ thật nhiều điều, với tình thương của mẹ có lẽ con phải dùng cả cuộc đời mình mới kể hết phải không mẹ? Con yêu mẹ nhiều, đó là món quà duy nhất con muốn gởi đến mẹ, con sẽ kề bên tai mẹ nhắc đến hàng trăm lần điều đó, mẹ sẽ cười thật tươi, con muốn mẹ cười, cười thật nhiều mẹ nhé.
Thời gian sẽ trôi qua từng ngày, khoảng cách giữa hai thế hệ ngày càng xa, có đôi lúc chúng ta đã làm mẹ buồn phải không nhỏ, có lần nhỏ giận dỗi vì mẹ lạc hậu, mẹ không biết mà cứ góp ý vào mọi việc của nhỏ...chúng ta ngốc thật nhỏ ha, chúng ta hạnh phúc mà không biết, cho dù mẹ có ra sao đi chăng nữa thì mẹ vẫn là mẹ, chúng ta sẽ không bao giờ xấu hổ về những gì mà người người ta bảo là lạc hậu, người ta làm sao hiểu được phải không nhỏ? người ta đâu biết rằng mẹ không có điều kiện để học những điều đó vì cuộc đời của mẹ đã dành hết cho chồng con, lo lắng chăm sóc cho những đứa con từ lúc sinh ra cho đến lúc mất đi. Mẹ không phải là bác sĩ để con tự hào vì mê đã chữa bệnh cho mọi người, mẹ không phải là cô giáo để con khoe với bạn bè rằng mẹ dạy được thật nhiều học trò, mẹ cũng không phải là người nổi tiếng để mỗi lần nhắc đến ai cũng biết, nhưng mẹ là mẹ của chúng ta, mẹ biết nấu những món mà ta và nhỏ đều thích, mẹ chăm sóc chúng ta khi ốm đau, mẹ dạy chúng ta làm người, mẹ hơn hẳn tất cả phải không nhỏ. Ta có thể quên tên một người nổi tiếng nào đó, nhưng không bao giở quên nổi tiếng Mẹ. Chỉ vậy thôi, đó là điều chúng ta nhắc đến trong ngày hôm nay, hãy cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất sẽ đến cho mẹ của chúng ta. Yêu mẹ nhất trên đời !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:11:42 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 08.03.2006 08:41:09
Nhỏ ơi !
Hãy cầu chúc cho hôm nay là một ngày hạnh phúc vì nhỏ sẽ được gặp lại mẹ, hãy cầu chúc cho tất cả những người phụ nữ mà nhỏ yêu thương một ngày với tất cả mọi sự may mắn, niềm tin và hạnh phúc. Hôm nay nhỏ sẽ cười thật nhiều vì nhỏ có mẹ.
Nhỏ ơi, hãy tận hưởng niềm hạnh phúc của ngày hôm nay đi nhỏ nhé, ngày mai nhỏ sẽ lại một mình, nhưng nhỏ sẽ mạnh mẽ để sống tiếp, thương nhỏ nhiều !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:13:16 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 13.03.2006 08:43:16
Sau những ngày bận rộn là những ngày bình yên.
Sóng gió đã đi qua, mọi thứ đều bắt đầu lại từ con số 0, nhưng ta có niềm tin và nghị lực phải không nhỏ?
Nhỏ nè, nếu có khi nào ta nói với nhỏ rằng ta muốn nhỏ phải có quyết tâm thật cao, thì hơn lúc nào hết, chính ngay lúc này đây ta mong nhỏ hãy làm điều đó, vì nhỏ và vì ta nghen nhỏ !
Tự nhiên lại nhớ đến một bài thơ về biển, bài thơ có một lần nhỏ đã đọc cho một ai đó nghe.

Có một thời sóng và biển đã yêu nhau
Người ta bảo biển là mối tình đầu của sóng
Sóng vỗ về ôm bờ cát trưa nóng bỏng
Biển dạt dào hát mãi khúc tình ca

Có một lần sóng nông nổi đi xa
Bao kẻ đến và tỏ tình với biển
Biển sợ sóng không về vĩnh viễn
Nên đành lòng hò hẹn với vầng trăng

Sóng trở về thế là biển ăn năn
Biển phụ tình biển xanh mang tội
Sóng thét gào chẳng hề tha thứ lỗi
Và bỏ đi kể từ đó không về

Có một lần anh đã kể em nghe
Chuyện tình yêu chúng mình không đơn giản
Anh quá phưu lưu còn em lãng mạn
Với tình yêu và thề hẹn cũng mong manh

Sóng bạc đầu từ đó phải không anh?
Còn biển ngàn năm vẫn xanh huyền bí
Không đâu em, biển chẳng hề chung thuỷ
Chỉ có sóng bạc đầu mà vẫn thuỷ chung

Anh nắm tay em đi trước biển nghìn trùng
Nghe dã tràng kể chuyện xưa xa vắng
Dẫu biết tình đầu của anh không trong trắng
Chỉ mong em thuộc lòng cổ tích biển ngày xưa.
Lâu rồi đọc lại bài thơ này, cảm xúc vẫn như ngày cũ phải không nhỏ? lời nhắn gởi của một ai đó, chỉ mong rằng có người hiểu mà thôi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:14:39 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 18.03.2006 19:42:32
Nghe đúng 100 lần bài hát mà nhỏ yêu thích.
Lặng lẽ nhớ về một ký ức đã xa, nhỏ à ! sáng nay đi ngang gốc phượng bên đường, nhỏ đã thấy hoa phượng lại nở thêm một lần nữa phải không?
Chúng ta lại di ngang kỷ niệm của mình rồi phải không nhỏ? tự nhiên lại nhớ đến nhiều điều, nhớ không nhỏ? cây phượng trước sân trường cũ đã nở lại chưa? cây phượng có lần nhỏ bắt tên lớp trưởng phải leo lên hái trộm cho nhỏ vài cành hoa để nhỏ đem về ép thành bươm bướm, cây phượng có lần nhỏ đã lén lút khắc tên mình lên đó, hồi đó có phải nhỏ đã tững nghĩ rằng tên mình sẽ mãi mãi in lên thân cây ấy, ngốc lắm nhỏ à !
Nhớ cả một trang lưu bút còn để trống, có người nợ nhỏ một trang lưu bút không biết đến bao giờ mới đòi lại được, lời hứa của học trò mong manh đến vậy sao? nhưng chúng ta sẽ nhớ mãi phải không nhỏ, đến một ngày chúng ta sẽ có 2 trang lưu bút nguyên vẹn của ngày xưa, nhỏ sẽ tìm lại được người bạn ấy, kẻ chưa kịp thực hiện lời hứa cho một mùa hè ngày xưa.
Đã bao nhiêu năm rồi không trở lại với ngày xưa của chúng ta hả nhỏ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:16:02 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 21.03.2006 20:45:15
Nhỏ ơi !
Chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hôm nay, tại sao chúng ta chỉ có thể dùng lời để an ủi mà không thể làm thêm một điều gì khác nữa hả nhỏ? Bây giờ nhỏ đang khổ sở lắm phải không?phải chi chúng ta có thể làm được điều gì khác để giúp cô bé ấy, CẦU MONG KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ BẤT HẠNH LẠI SẼ XẢY ĐẾN NỮA. Mà còn điều gì có thể bất hạnh hơn được nữa hả nhỏ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:17:41 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 24.03.2006 09:32:45
Hôm nay không buồn cũng chẳng vui, cảm giác như đang lơ lửng giữa hai bờ của cuộc sống, mà như thế nào là buồn? như thế nào là vui hả nhỏ?
Nghĩ đến mình tự dưng cảm thấy ngốc và yếu đuối đến lạ lùng, chúng ta sinh ra phải chăng là để buồn đến suốt cuộc đời? Không, nhỏ trả lời vậy và ta đồng ý với nhỏ, nhưng tại sao hả nhỏ? sao chúng ta lại phải viết những dòng ủy mị thế này, ta đã cố ngăn mình nhưng không hiểu sao vẫn phải viết nhỏ à, chỉ hôm nay thôi, ước gì ta có thể tất cả, ước gì sáng mai thức dậy tất cả mọi ký ức đều biến mất, rồi ta sẽ lại hồn nhiên.
Có những điều ước chẳng bao giờ thành hiện thực, sáng mai này ta lại phải đối diện với cuộc đời ta, lại phải đứng bên cạnh hạnh phúc của gia đình, chỉ dám ngắm nhìn chứ không bao giờ chạm được, ta là khách. Rất gần nhưng cũng quá xa, chỉ một bước chân thôi ta có thể chạm tới, nhưng ta không với tới nổi vì ta sinh ra là kẻ chẳng bao giờ có nổi một tình thương trọn vẹn, là một kẻ bao giờ cũng xếp thứ 2, ta đứng bên lề thèm thuồng nhìn vào một cử chỉ yêu thương, phải chăng ta mạnh mẽ nên không cần tình thương? phải chăng vì ta luôn làm mọi người hải lòng, phải chăng ta đã tự đối mặt với cuộc đời nên ta không thể có nổi một tình thương? Một điều với người khác là đơn giản, nhưng với ta là cả một nổi hoài mong, ta mơ hồ nhận ra rằng ta là kẻ sinh ra không được chờ mong, ta được đối xử tử tế, nhưng tử tế đến mức như là một người khách, đôi lúc ta thèm một lời nói trìu mến, một bàn tay đặt vào trán ta lúc ta bệnh, ta cần một lời động viên lúc ta vấp ngã, nhưng rồi thì sao hả nhỏ?
Ta cũng có nghe, nhưng không phải để dành cho ta, ta phải tự vật lộn với bệnh tật của mình, tự chăm sóc mình như từ trước đến nay ta vẫn thường làm, lúc ta cần một bàn tay nâng ta dậy thì chỉ có một ánh mắt bình thản, bình thản đến lạnh lùng tàn nhẫn, ta sợ ánh mắt đó, nổi ám ảnh theo ta có lẽ đến suốt cuộc đời. Ta phải tự đứng lên trên đôi chân đầy thương tích, những vết thương để lại những vết sẹo nhớ đời, mỗi lần tự đứng lên ta lại trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng trái tim ta lại đau, đau nhiều lắm.
Thế giới đông người nhưng ta vẫn cô đơn, vẫn một mình chiêm nghiệm lại hành trình của mình, ta không già nhưng tâm hồn ta già cỗi, ước gì ta có nổi một tình thương???
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:19:26 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 24.03.2006 17:26:26
Biết là không thể, sao vẫn cứ đau lòng hả nhỏ?
Biết là sẽ buồn sao cứ nhớ mãi đến bây giờ
Biết là sẽ không đi được đến đâu sao vẫn cứ lê bước dù trái tim rướm máu
Biết là sẽ mệt mỏi sao không bỏ qua
Biết là mai mặt trời vẫn mọc khi thiếu nhỏ thì sao vẫn cứ cố chấp
Biết là mình tự làm tổn thương mình mà sao vẫn không buông
Biết thì biết nhưng vẫn là không thể.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:20:18 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 31.03.2006 14:43:09
Hãy để nỗi buồn cho gió cuốn đi....
Ta tự hỏi lòng mình vì sao lại buồn nhiều vậy hả nhỏ? buồn, ta không hiểu vì sao nhưng vẫn cứ buồn, giá như ta có thể xem tất cả như vô thường, giá như...
Ta cô độc một mình, ta quen với sự cô độc của mình, rồi ta bắt đầu phá vỡ thói quen đó để chấp nhận một thói quen mới, ta đã có những ngày cười thật nhiều, rồi tất cả lại xa ta, và ta lại tập cho mình thói quen sống một mình, vòng quay cứ lặp lại và mỗi lần như thế với ta là cả một nổi buồn, tại sao hả nhỏ? tập lại cho mình thói quen sống một mình là khó khăn lắm sao?
Gởi một đôi dòng tin tức, ta đã hi vọng sẽ có câu trả lời, ta đã quen với việc đọc những lời chia sẽ của người, giống như người ta phải thở hàng ngày, phải ăn để sống, ta sống bằng sự chân thành trong những lời người nói với ta. Ta đã quen với điều ấy cho đến một ngày những tin nhắn của ta rơi vào hư không, ta biết người có đọc nhưng chẳng bao giờ trả lời ta, với ta thì điều đó cũng giống như là một hình phạt, ta đau lắm, có hàng trăm lần ta tự nhủ lòng mình, ta sẽ không viết nữa, ta sẽ dùng cái cách mà người đối xử với ta để cho người biết rằng cái cảm giác chờ đợi, hi vọng và rồi thất vọng, tuyệt vọng là khổ đến chừng nào.
Ta không làm được nhỏ à, ta rồi lại yêu lòng, ta buồn vả rồi ta lại viết cho người, viết tất cả những gì ta nghĩ, trừ nỗi buồn, ta sợ phải khiến người phải lo lắng, ta kể tất cả những niềm vui, tất cả niềm vui của ta đã gởi cho người hết rồi đó, ta còn lại nỗi buồn, ta sống hằng ngày với nó, rồi cũng trở thành quen thuộc.
Hôm qua, hôm nay và ngày mai, ta vẫn vậy, vẫn ngốc nghếch gởi vào hư không tất cả niềm vui, gởi đi mà chẳng bao giờ thấy nổi câu trả lời, rồi cũng sẽ thành thói quen, ta cũng sẽ mất dần thói quen chờ những lời nói của người, khi đã thành thói quen thì có lẽ ta sẽ không còn đau nữa.
Có một người đã từng nói với ta rằng, cuộc đời sẽ qua nhanh như một cái chớp mắt, nhắm mắt lại và mở mắt ra là sẽ qua một ngày mới, một tuần mới, một tháng mới, một năm mới, một cuộc đời mới...ta đã nhắm mắt lại và hỏi bạn rằng có khi nào ta vĩnh viễn chẳng bao giờ mở mắt ra lại, bạn đã cười và bảo rằng ta kỳ cục, ừ thì ta là vậy đó, toàn nghĩ những chuyện không đâu, nhưng ta thật sự muốn biết điều đó, nếu hôm nay ta nhắm mắt lại và vĩnh viễn không bao giờ thức dậy thì sẽ ra sao? rồi ta sẽ trở thành cổ nhân, sẽ thành sự lãng quên, ta rồi sẽ thành cát bụi. Có lần ta triết lý với bạn rằng, hạt bụi nhỏ bé lắm, đôi khi ta chẳng thể nhìn thấy nổi, nhưng lại làm cho ai đó rơi nước mắt. Bạn cười và bảo rằng sau này ta rồi cũng sẽ là một hạt bụi, nhưng ta không hi vọng làm cho một ai rơi nước mắt, ta là ta và muôn đời vẫn thế, vẫn sẽ buồn, nhưng lại muốn buồn một mình thôi.
Ta viết chỉ để trút hết tất cả nỗi lòng mình, nhỏ à, ta đã hứa những gì thì ta sẽ làm tất cả, nhưng hãy để ta được buồn, vì ngoài điều ấy ra ta chẳng còn gì khác, mỗi lần buồn ta lại được sống là ta, nguyên vẹn từ hình hài đến trái tim. Khi bạn hỏi tôi rằng hoa nào cô đơn nhất, tôi trả lời rằng đó là hoa hồng, với ta hoa hồng cô độc đến ngàn đời dù cho người ta cho rằng đó là hoa của tình yêu. Và ta đã tin rằng hoa bách hợp có nước mắt, hoa bách hợp biết khóc, đó là niềm tin của ta, vì đã hơn một lần ta nhìn thấy nước mắt đọng trên bông hoa ấy, nó cũng trắng, trong suốt nhưng mặn như nước mắt của biển.
Hơn một lần...ta lại thấy...cô đơn !!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:21:52 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 01.04.2006 13:31:59
]Có một điều gì đó ta đã mơ hồ nhìn thấy, vậy là cuồi cùng điều không mong muốn cũng đến rồi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, sao ta lại bình thản như vậy? không như những gì ta đã hình dung, không khóc lóc, không hờn trách, không đổ lỗi, ta chấp nhận như đó là một điều hiển nhiên, hiển nhiên như mỗi sáng ta thấy mặt trời mọc ở hướng Đông. Ta không hề đặt ra một câu hỏi nào nữa vì hơn ai hết ta đã có câu trả lời, vả lại hình như ta chẳng muốn hỏi.
Có một thời gian ta sợ những câu hỏi, ta sợ phải trả lời, rồi thời gian qua nhanh và ta quên điều đó, quên như nó chưa bao giờ tồn tại, ta nhớ nhiều nhưng quên cũng nhiều, quên được cũng là một hạnh phúc khi làm người. Ta thấy tâm hồn mình bình yên hơn, ta đã trút bỏ gánh nặng của lòng mình xuống, rũ bỏ những điều khiến ta không vui, làm người đã khó, làm một người vô ưu càng khó hơn.
Không còn gì phải mệt mỏi nữa, vậy là hôm nay ta sẽ được tự do, tự do với cái tôi nông nổi của mình, ước gì hôm nay kéo dài thêm, ta sẽ làm tất cả những gì mà ta mong muốn.
Không phải ta đang mơ, đó là hiện thực, l2 cuộc đời của ta, ngồi yên lặng ngắm lại tất cả, ta có gì để tự hào? Ta là ta, thế là được. Có vài lần ta muốn thay đổi mình, nhưng để làm gì nhỉ? cắt một kiểu tóc mới, mặc vào mình những bộ đồ khác là ta sẽ thay đổi? Ngốc đến lạ lùng !!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:23:43 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 02.04.2006 11:28:57
Có khi...ta lạc giữa cuộc đời...
Tự dưng sáng nay thức dậy ta lại thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời.
Nghe nhạc Trịnh, tự dưng thấy mình còn có tri âm.
Không biết từ bao giờ nhỉ, ta yêu nhạc Trịnh, vì trái tim ta tìm thấy sự đồng cảm, ta tìm thấy chính mình trong từng bài hát, ít ra ta tụ thấy rằng ta hiểu người và người cũng hiểu ta.
Buồn, ta nghe để suy ngẫm về chính mình.
Vui, ta lại nghe để suy ngẫm về chính mình.
Không buồn, không vui, ta nghe để tìm lại chính mình.
Ta tự thấy mình là kẻ lữ hành cô độc, đang ở trọ nơi trần gian, đến rồi sẽ đi, đi tìm cái tôi của mình đang lang thang ở đâu đó. Ta không thiếu hạnh phúc ở trần gian, nhưng sao ta lại thấy lạc lõng, bởi vì ta là người ở trọ, ta cuối cùng sẽ ra đi nên ta không muốn tạo cho mình nhiều tình cảm vương vấn?
Nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra ta vẫn thấy mình hiện diện đâu đây giữa cuộc đời, hiện diện để làm ai đó hạnh phúc, hiện diện để làm ai đó phải đau khổ, cái vòng luẩn quẩn trói buộc ta. Ta ghét phải nhìn ai đó phải khổ vì ta, ta sợ phải nghĩ rằng ta lại gây thêm tội, ta sợ phải ngồi đếm lại lỗi lầm của mình.
Ta mơ hồ nhận ra rằng ta chưa bao giờ làm được một người tốt, có thể ta đã làm một điều gì đó khiến người ta cho rằng ta tốt, nhưng trong chính trái tim ta, ta thấy mình không phải vậy, ta ích kỷ hơn như vậy. Ta thích đối diện với những suy nghĩ thật lòng của mình, ta không thích thù hận không phải vì ta cao thượng, mà đúng ra là ta không thích mình phải mệt mỏi, phải nhọc lòng vì một điều chẳng ra gì. Ta tha thứ cho một ai đó không phải là ta vị tha mà là vì ta biết rằng hình như đâu đó ta cũng từng có lỗi, ta tự tha thứ cho mình mà thôi. Ta giúp ai một việc gì đó không phải vì ta hào hiệp, ta tốt bụng mà chỉ vì ta muốn làm một việc gì đó, ta thấy mình thích làm, chỉ vậy thôi. Thế đó, ta tự thú nhận rằng ta chỉ vì ta mà thôi, chẳng vì người,chẳng vì cuộc đời, ta thành thật với chính mình,không muốn choàng vào mình một cái áo tốt đẹp vì cái áo đó chẳng vừa với ta.
Ta rong ruổi để tìm kiếm niềm vui của đời mình, không dừng lại ở một nơi nào quá lâu vì ta sợ sẽ có nhiều kỷ niệm, ta sợ phải trói buộc mình với quá khứ quá tốt đẹp, với những ngày quá tươi đẹp, đến một ngày nào đó nhớ lại ta sẽ lại hối tiếc. Nếu không có niềm vui thì có lẽ người ta chẳng thể biết thế nào là nỗi buồn, là ích kỷ nhưng ta vốn là như vậy.
Ta thấy bình yên khi lại là chính mình chứ không phải một hình tượng mà người ta đã nhào nặn ra ta, ta đã từng phản kháng quyết liệt để cố chứng minh cái tôi đích thực của mình, ta được nhiều thứ rồi mất cũng nhiều, rồi ta hững hờ trước tất cả, không đồng tình mà cũng chẳng phản đối, ta bỏ mặc tất cả thị phi, ta sống như ta muốn, ta làm những gì ta cho rằng mình cần phải làm, không quan tâm người đời nói gì, nghĩ gì.
Lạc một vòng giữa cuộc đời đôi lúc cũng hay, ta thấy được nhiều điều và suy ngẫm cũng được nhiều, có đôi lúc ta cũng mâu thuẫn, phải chăng ta tự muốn mình lạc giữa cuộc đời?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:25:05 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 04.04.2006 14:33:53
Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi...
Tại sao ta lại nghe bài này hả nhỏ, nghe như tìm lại được chính mình, không vui không buồn, chỉ âm âm trong tim một cái gì đó nhoi nhói, ta không buồn nhỏ à, nhưng ta lại cảm thấy có một điều gì đó mà ngay đến chính bản thân ta cũng không hiểu nổi, không hiểu nổi...
Hôm nay là một ngày giống như bao ngày khác, ta vẫn ngồi đây cùng tâm sự với nhỏ, kể cho nhỏ nghe về cuộc đời chúng ta, giá như ngôn ngữ của ta không hạn hẹp, ta đã kể co nhỏ nghe thật chính xác cảm xúc của ta lúc này, khó diễn ta, và hình như ngôn ngữ của ta không điễn tả nỗi.
Trời lại đổ mưa, mưa lạnh hơn ta tưởng, không giống những cơn mưa của ngày xưa, tất cả đã thay đổi, ta không theo kịp và ta cảm thấy hụt hẫng. Một ngày như mọi ngày, ta vẫn cố tìm cho mình những niềm vui mới trong cuộc sống, đó là điều mà ta đã hứa, ta sẽ sống cho thật vui, cho giống một con người.
tại sao ta lại yêu nhạc Trịnh đến như vậy? ta yêu khi ta chưa có nỗi trí khôn, ta yêu khi ta chỉ là một con bé nhỏ xíu, chưa hát đúng nỗi một bài hát, cũng đã nhiều năm trôi qua, tình yêu ấy ngày càng lớn lên theo từng suy nghĩ của ta, ta lớn lên nhưng âm nhạc không hề già, mỗi lần nghe ta lại có một cảm giác mới, ta hiểu thêm được một điều gì đó. Ít ra thì ta đồng cảm với những ca từ của người, ta đồng cảm với những giai điệu du dương ấy. Đôi lúc một mình, nghe những bài hát mà ta yêu thích, ta cảm thấy mình không hề cô đơn, ta có bạn tri âm, đó là điều khiến ta hạnh phúc, ta không cô đơn...
Ta lại mâu thuẫn vì một việc khác, giằng co giữa có và không, giữa được và mất, phải chi ta tìm được câu trả lời cho riêng mình? Rồi ta sẽ có 1 câu trả lời cho riêng mình, ta tin tưởng vào điều đó.
Ta hình như đang mơ về một điều gì đó...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:26:57 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Bách hoa tiên tử
  • Số bài : 574
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 18.02.2006
  • Nơi: Bách Hoa Thần Tiên Đảo
RE: Viết cho riêng ta - 22.04.2006 15:47:22
Có một thời gian ta đã khóc thật nhiều, nhưng gần đây ta không còn biết thế nào là nước mắt nữa, không phải vì ta không buồn mà vì ta chẳng biết khóc để làm gì nữa?
Vấp ngã, chân ta bị thương, đau nhưng ta không khóc, vì hình như ta mất cái cảm giác đau là sẽ phải khóc. Ta đối diện với mọi thứ bằng một ánh mắt lãnh đạm và ráo hoảnh, chẳng có cảm xúc, ánh mắt trước đây ta từng ghét nhất, ánh mắt của quá khứ...
Không thê đối xử với hiện tại bằng cái cách mà quá khứ đối xử với mình, ta nhận ra điều này khá muộn màng. Không thể trút lên đầu người này sai lầm của người kia, ta làm điều đó là để làm gì nhỉ? thỏa mãn tự ái của mình? hay là để cho một ai đó cái cảm giác đó là thế nào?
Ta nhìn thấy trong tâm hồn mình sự đa nghi quá lớn, nó lấn át cả niềm tin, cả tình thương. Hôm ấy nếu không nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, nghe những lời nói ấy thì có lẽ chẳng bao giờ ta hiểu ra nổi mình ích kỷ đến mức nào. Ta có đôi mắt sáng, nhưng trái tim quá đa nghi đã che mất ánh sáng của ta, tình thương là tự nguyện, không thể tranh giành, không thể...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:29:09 bởi Bách hoa tiên tử >
NGÀY MAI EM ĐI
THÀNH PHỐ MẮT ĐÊM ĐÈN VÀNG
NỬA BÓNG XUÂN QUA NGẬP NGỪNG
NGHE TRỜI GIÓ LỘNG MÀ THƯƠNG

Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 6 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 177 bài trong đề mục