Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: << < 101112 > | Trang 11 của 12 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 14.04.2007 20:31:57 (permalink)
Một tuần dài, mệt và có nhiều điều khó nghĩ.
 Nắng làm tội con người, còn con người thì lại làm tội nhau. Phải chăng là quy luật, là hiển nhiên, là bất di bất dịch?
 Những ngày lang thang đã không còn, không còn biển, không còn gió, không còn nắng, không còn cỏ hoa,...chỉ còn lại ta, trơ trọi giữa cõi đời, chưa biết sẽ đi đâu, về đâu.
 Đôi lúc thèm một chút cô đơn giữa cuộc sống xô bồ, nhưng đôi lúc lại sợ cô đơn đến phát khóc. Mà ta làm gì biết khóc nhỉ? lại nói sai mất rồi.
 Hôm qua ngồi một mình bên cửa sổ, nghĩ vẫn vơ, nhìn những cánh chim đang bay lượn ngoài kia, thèm được vài phút tự do ngoài ấy, nhưng tại sao con người ta khi lao mình ra ngoài cánh cửa sổ kia thì phại rơi xuống nhỉ? ta không muốn nghe khoa học giải thích này nọ, chỉ muốn hỏi vậy thôi. Tai sao người ta không thể tự mình bay lên, tai sao phải rơi xuống vội vã?
 Hôm nay cũng ngồi bên cánh cửa sổ ấy, một ngày nắng lạ, không còn những cánh chim, không còn gió, yên lặng, bình thản. Nghĩ đến nhiều điều, cười một mình. Bạn hỏi ta, người ta cười khi vui, còn ta tại sao lúc nào cũng cười, vậy lúc nào ta buồn?. Biết trả lời sao đây, ta buồn khi ta cười nhiều, có lẽ như vậy. Ngốc!
 Sài Gòn tháng 4 ngắn hơn mọi năm, nắng buồn hơn, người buồn hơn và cỏ cây cũng buồn hơn.
 Giấc mơ đến nhanh và đi cũng nhanh, chỉ có con người lúc nào cũng muốn níu giữ thời gian, mà thơi gian làm gì có hình hài để ta ôm chầm lấy van xin.
 Có quá nhiều chuyện không vui cùng đến, ta đón nhận bằng nụ cười quen, héo hắt như ánh nắng hoàng hôn, chỉ đợi biến mất khi mặt trời khuất sau những đám mây xám. Buồn, vui, giận hờn, trách cứ...đan xen nhau thành một mớ hỗn độn, thành những nút thắt, mà ta thì không đủ thông minh để tìm ra cách tháo gỡ.
 Bỏ mặc mọi thứ sau lưng, vui cũng được,  buồn cũng chẳng sao, con người ta rồi cũng cần phải tiếp tục sống, phải tiếp tục cười.
 Mặt nước hồ im lặng, nhưng trong lòng đang nổi sóng, sóng cồn cào, sóng gầm thét, muốn phả vỡ cái vẻ ngoài bình yên giả tạo kia, muốn được ầm ầm vỗ bờ, muốn xô ngã một bàn chân yếu đuối lưu lạc nào đó.
 Chiều, ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, không cười, nắm chặt bàn tay, trong ánh đèn héo hắt, ta tự hỏi mình ta có được những gì?
 
Bách hoa tiên tử 15.04.2007 10:45:51 (permalink)
 
" Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn

Trời còn làm mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh trôi nhanh
Như giòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn

Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá
Gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời

Trời còn làm mưa
Mưa rơi thênh thang
Từng gót chân trần
Em quên em quên
Ôi miền giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi
Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng".

 Chủ nhật, nắng đến xua đuổi giấc mơ lạ lùng, bàn tay vẫn nắm chặt, có lẽ ta đã cố giữ gì đó trong giấc mơ của mình. Giấc mơ đi qua, nắng còn vương vấn đâu đó trên tay, màu nắng phủ trên những ngón xanh xao, thì ra bình minh cũng có nỗi buồn!
 Lang thang trong thế giới ảo, lướt qua những cái tên quen, nhưng không muốn chào. Ừ, thì thôi, như cơn gió vô tình bay qua đời trong một ngày có nắng vậy, hôm nay mọi thứ đều là ảo, chỉ có ta là thật và nỗi buồn cũng thật.
 Sóng vẫn cứ xô bờ, lòng người vẫn cứ hoang mang, mọi thứ đến và đi nhanh quá, ta vẫn còn bàng hoàng, vẫn thảnh thốt và thấy hụt hẫng. Vì sao con người phải có trí nhớ để biến quá khứ thành ký ức, tại sao không như gió, đến rồi đi.
 Những cái tên xa lạ, những cái tên thân quen vẫn lang thang đâu đó trong thế giới ảo, những cánh cửa khép hững hờ, ta ngang qua, nhìn rồi đi, muốn ghé vào, nhưng lại chẳng biết nói gì, chủ nhật đôi khi cũng chỉ là ảo.
 " Tuổi buồn như lá
  Gió mãi cuốn đi
 Quay tận cuối trời"
Cổ Đà 16.04.2007 01:50:42 (permalink)

Trích đoạn: Bách hoa tiên tử

 
" Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn ...


Hôm nay đúng là ngày chủ nhật ,nhưng chủ nhật buồn hay vui còn tùy thuộc vào ý niệm.Chủ nhật 15 tháng 4 năm 2007. Một ngày cũng hết sức kỳ lạ , khó phai nhòa trong ký ức...
               Đi về giáo đường
               Ngày chủ nhật buồn
               Còn ai còn ai
               Ru em nồng nàn
               Ru em muộn phiền...
 
     Kỷ niệm ngày phá vỡ bức tường thành đầy mong manh.3h 15/04/2007.
                           Cổ Đà nhật ký. Ghi vào lúc 1hkém15,16/04/2007.
Cổ Đà 23.04.2007 00:27:34 (permalink)

Trích đoạn: Cổ Đà


Trích đoạn: Bách hoa tiên tử

 
" Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn ...


Hôm nay đúng là ngày chủ nhật ,nhưng chủ nhật buồn hay vui còn tùy thuộc vào ý niệm.Chủ nhật 15 tháng 4 năm 2007. Một ngày cũng hết sức kỳ lạ , khó phai nhòa trong ký ức...
             Đi về giáo đường
             Ngày chủ nhật buồn
             Còn ai còn ai
             Ru em nồng nàn
             Ru em muộn phiền...

   Kỷ niệm ngày phá vỡ bức tường thành đầy mong manh.3h 15/04/2007.
                         Cổ Đà nhật ký. Ghi vào lúc 1hkém15,16/04/2007.
 

   Ai mang Tôi đến chân cổ Tháp
   Tường thành nhỏ lệ khóc thương Tôi...

   Kỷ niệm ngày bức tường thành sụp đỗ hoàn toàn, 00h chủ nhật 22/04/2007
                         Cổ Đà nhật ký.Ghi vào lúc 11h.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2007 12:10:33 bởi Cổ Đà >
Bách hoa tiên tử 08.05.2007 17:28:54 (permalink)
Mùa mưa đến...
 Có giọt mưa nào đó vô tình rơi trên đôi mắt lạ lẫm, chảy xuống thành từng giọt ngắn dài, không phải là nước mắt đâu, nhưng sao mà giống đến vậy? Chỉ khác một điều, nước mắt có vị mặn, còn nước mưa thì không...
 Vô tình lạc giữa một cơn mưa, lâu lắm rồi mới cảm thấy mưa thật lạnh, lạnh đến tân xương tủy, hôm nay mưa cũng lạ đến bất ngờ. Chân bước trên con đường quen nhưng không biết về đâu, dừng trước cổng nhà thờ, Chúa ơi! tại sao con người lại phải có trái tim?
 Ngón tay ngại ngần chạm vào một khoảng ký ức nhỏ bé, cũng đã ướt đẫm trong cơn mưa, cũng lạnh lùng, cũng bắt đầu trở nên xa xôi.
 Thời gian đã không còn nhiều, SG rồi sẽ ra sao khi vắng ta nhỉ? chắc là cũng nhộn nhịp đông vui, cũng đèn hoa rực rỡ. Rồi có lẽ cũng chỉ mình ta buồn thôi.
 
"Tình ngỡ đã quên đi, như lòng cố lạnh lùng.
Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang.
Ơi áo xưa lồng lộng, đã xô dạt trời chiều,
Như từng cơn nước rộng xóa một ngày đìu hiu.
Tình ngỡ đã phôi pha nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại, đã đi vào đời người,
Như từng viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi.
Khi cơn đau chưa dài thì tình như chút nắng,
Khi cơn đau lên đầy thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao, một người về vực sâu
Để cuộc tình chìm mau, như bóng chim cuối đèo.
Tình ngỡ chết trong nhau, nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu, nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động hết cuộc đời lênh đênh
Người ngỡ đã xa xưa, nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa, nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn đã vui lại một giờ,
Như bờ xa nước cạn đã chìm vào cơn mưa."

Bách hoa tiên tử 09.05.2007 09:54:43 (permalink)
"Em đến bên đời hoa vàng một đóa
Một thoáng hương bay bên trời phố hạ
Nào có ai hay ta gặp tình cờ
Nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi

Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ
Nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù

Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió
Đường trần em đi hoa vàng mấy độ
Những đường cỏ lá từng giọt sương thu
Yêu em thật thà

Em đến nơi này bao điều chưa nói
Lặng lẽ chia xa sao lòng quá vội
Một cõi bao la ta về ngậm ngùi
Em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui

Em đến nơi này vui buồn đi nhé
Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối
Một vết thương thôi riêng cho một người "

 Sinh nhật nhỏ em gái, một buổi sáng tinh khôi, nắng hát trên mái tóc dài đen nhánh, tuổi 18 đẹp như cổ tích, chưa vướng bụi trần gian.
 Sau cơn mưa, trời trong đến lạ lùng. Thức dậy nhìn cuộc đời qua cánh cửa sổ quen, đời không lạ, nhưng vẫn chưa quen. Hôm nay trở về với chính mình của ngày xưa, không buồn, không vui, bình thản lướt qua cuộc đời như gió, như mây.
 Ta đến rồi lại ra đi, để lại một chút dấu vết nhỏ nhoi giữa cuộc đời, một bông hoa bách hợp nở lẻ loi giữa đời rồi lại tàn úa, cuộc sống vốn rất mong manh, con người cũng quá đỗi mong manh.
 Mai ta lại trở về, biển vẫn xanh xao như lúc ta đi, biển vẫn nợ ta nhiều, muôn đời không trả hết. Rồi ta sẽ lại về, một năm, năm năm, mười năm, một trăm năm...dẫu trở thành cát bụi ta vẫn sẽ tìm về, đòi lại những gì biển đã thiếu ta.
 Cắm những bông hoa bách hợp vào bình, nhìn những bông hoa trắng long lanh trong nắng, tự nhìn mình trong gương...
Bách hoa tiên tử 17.05.2007 20:49:34 (permalink)
Một tuần dài với những ngày rong chơi cùng nắng gió,thời gian dài vô tận,và lòng người cũng quá mơ hồ, tựa như một áng mây vô định chưa biết đi đâu về đâu?
 Có người bảo rằng làm ngọn cỏ vô tư là hạnh phúc, loài vô ưu thảo hồn nhiên giữa đất trời, mặc nắng, mặc gió, mặc cả lòng người đôi khi đổi trắng thay đen.
 
Bách hoa tiên tử 25.05.2007 11:05:04 (permalink)
 Một ngày nắng lẻ loi.
 SG dịu dàng lạ, con người cũng trở nên hiền hòa. Yêu lắm những cái nhìn thân thiện ấm tình người.
 Một ngày bình yên, không buồn vu vơ, không u sầu, không bận rộn, thả hồn lên chín tầng mây, phiêu du cùng nắng, gió và những cánh chim vô định.
 Nghe bài hát quen, giai điệu quen, nhưng giọng hát thì quá lạ.
 Ngồi ngắm mây trời, mong một ngày mưa tắm mát mùa hè oi bức.
 
 
Bách hoa tiên tử 27.06.2007 09:40:12 (permalink)
 Sau cơn mưa là những ngày nắng ấm, ta lại tìm lại chính mình trong mênh mông cuộc đời. Những thứ thân quen cứ tưởng đã trở nên xa lạ bây giờ lại thân quen.
 Cây bằng lăng trước sân nhà đã trổ hoa, ta ra đi vào một ngày mưa tầm tã, xác bằng lăng tim tím rụng đầy sân.
 Ta nhận ra rằng ta đã không còn quá cố chấp với cuộc đời này, có lẽ vậy cũng là hạnh phúc.
 Con đường vẫn dài, ta vẫn bước đi, không hối tiếc điều gì, mỗi ngày trôi qua có một ý nghĩa riêng, có thể chỉ ta mới hiểu được.
 Hôm nay SG nắng lạ, ta không còn ngồi bên cửa sổ mơ mộng, hôm nay ta đi giữa cuộc đời, hòa nhập vào dòng người nhỏ bé tập nập trên đường. Hôm nay ta không muốn ta mây, là chim trời hay một thứ gì khác, ta chỉ muốn là ta, trong hình hài một con người, sống cuộc đời của một con người biết cười biết khóc.
Bách hoa tiên tử 05.07.2007 10:18:54 (permalink)
Hôm nay loanh quanh một vòng phố chợ, chợt thèm được lang thang, thèm được lắng nghe tiếng xôn xao của cuộc đời, thèm cả một ngày không biết lo lắng, tuổi hồn nhiên đã xa lâu lắm...
 Phải chăng người ta bất mãn với hiện tại nên cứ hoài tưởng về quá khứ tươi đẹp đã xa? Hay ta là kẻ không biết tự hài lòng với chính mình?
 Hôm qua khác với hôm nay quá nhiều, thời gian nhanh đến bất ngờ, nhưng ta không nhận ra, cho đến khi...Mà thôi, cái gì đến cũng đã đến, chấp nhận tốt hơn là cứ oán trách và hờn giận mãi.
 Ngày mai, mọi thứ vẫn diễn ra, và ta, cũng giống mọi người, loay hoay trong vòng xoay không ngừng của tạo hóa, để sống, trưởng thành và để chìm vào lãng quên.
Bách hoa tiên tử 07.07.2007 10:16:57 (permalink)
 Một ngày thức dậy với cảm giác lạ lùng, giấc mơ nhấn chìm con người xuống tận vực sâu của nỗi sợ hãi, nỗi ám ảnh cứ dai dẳng bám theo như một oan hồn, tiếng gào thét, tiếng than khóc ai oán cứ vang lên trong tiềm thức, không biết đúng hay sai, cứ lưỡng lự mãi, cứ chần chừ mãi, cứ giam mình vào cái khoảng cách mong manh giữa thiện và ác, không thể tìm được lối ra.
 
Bách hoa tiên tử 09.07.2007 09:56:27 (permalink)
Trời mưa mãi...
Ngồi ngắm mưa trút xuống xối xả trên mái nhà hàng xóm, tự nhiên nhớ những cơn mưa dầm dề ở quê, ừ thì cũng mưa trắng trời, những gió ào ào, cây bằng lăng trước nhà rụng tả tơi sau cơn mưa. Ừ, thì mưa vẫn là mưa thôi, mưa ở đâu mà chẳng giống nhau, có khác chăng là con người.
 Có nhiều thứ liên tiếp đến đánh thức ta khỏi giấc ngủ dài, không còn những giấc mơ, ta mở mắt và nhìn mọi thứ trần trụi hơn.
 
Bách hoa tiên tử 10.07.2007 09:28:51 (permalink)
 Sang nay không hiểu sao ta lại thức dậy sớm, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nắng lên, hôm nay SG gió mát lạ, nắng cũng lạ, ta lúc này cũng lạ lắm, thấu hiểu được nhiều điều, có lẽ đã đến lúc phải biết mình phải làm gì.
Mùa hè năm nay không giống những hè đã qua, có nhiều điều rất lạ, không còn hoa phượng, không còn những ngày tháng vô lo. Tất cả đang đến theo một cách khác, mùa hè lại dài hơn...
Bách hoa tiên tử 31.07.2007 10:11:48 (permalink)
 Một ngày với nhiều ý nghĩ lạ lùng, ta đang tự hỏi mình tại sao lại có những suy nghĩ lạ kỳ như vậy? tại sao phải nghĩ ngợi quá nhiều rồi tự làm khổ mình như vậy nhỉ? Ngốc quá đi! Sao không để mọi việc tự đến tự đi theo quy luật vốn có của cuộc đời, sao lại muốn giữ những thứ vốn không thuộc về mình?
 Có lẽ ta nên nhìn lại những gì đã và đang diễn ra, nhìn lại mình và tìm cho mình một câu trả lời chính xác. Có lẽ rồi ta cũng chấp nhận được. Ngày còn rất dài, ta chỉ mới bắt đầu buổi sáng của mình, còn những buổi trưa, buổi chiều, những hoàng hôn mà ta cần trải qua trong đời mình. Rồi sẽ có những ngày ta ngồi ghi lại những cảm xúc đã trải qua trong những ngày sau, có lẽ lúc ấy những cảm xúc bây giờ quá ngây ngô.
 Tương lai còn quá dài phía trước, ta đang bước đi, đang mệt và muốn dừng lại, nhưng thời gian không chờ ta. Con người ai rồi cũng phải đi cho hết con đường của mình, có thể bằng tình yêu, bằng nỗi buồn, bằng nghị lực hay một chút tự ái bản năng...dù bằng mọi phương cách thì ai cũng cần về đến đích.
 Mùa mưa năm nay sao dài đến vậy? sao không còn cảm xúc háo hức chờ cơn mưa đầu tiên, sao mỗi lần đi ngang cây phương già trước nhà thờ, ta không còn tìm những bông hoa màu lửa. Mọi thứ đến trong bình thường còn ta lại lơ đãng, bỏ quên rất nhiều.
 
Bách hoa tiên tử 01.08.2007 10:09:25 (permalink)




"Một người ngồi bên kia sông im nghe nước chảy về đâu.
Một người ngồi đây trông hoa trôi theo nước chảy phương nào.
Trời thì mưa rơi, mưa rơi không ngưng suối tuôn niềm đau.
Người thì hẹn nhau sang sông, mong cho chóng tạnh mùa Ngâu.

Cuộc đời làm cho đôi bên yêu nhau cách một biển sâu.
Hẹn hò tàn thu sang xuân bên nhau biết thuở ban đầu.
Dù tình không nguôi đôi ta xin cho hứa vui về sau.
Trời còn làm cho mưa rơi mưa rơi cách biệt dài lâu.

Nước vẫn trôi mau, mắt vẫn hoen sầu.
Đành để hồn theo nước trôi không màu.
Số kiếp hay sao? Không cho bắc cầu, thì xin sông nước sẽ cho gần nhau.

Một người bèn ra ven sông buông theo nước cuồn cuộn mau.
Một người chìm sâu trong khi mưa Ngâu bỗng đổ ngang đầu.
Cuộc tình thương đau êm êm trôi theo nước xuôi về đâu?
Hẹn hò gặp nhau thiên thu cho phong phú đời người sau.

 
 Có một ngày sống thật hồn nhiên, không có những âu lo, không còn nỗi buồn, chỉ còn niềm vui giữa bạn bè. Hôm nay Sài Gòn nắng ấm, ngồi nghe nhạc một mình, nhìn bạn bè chuyện trò, cả thế giới hôm nay thu lại còn một góc nhỏ bé thế này thôi. Không phải hoài nghi về bất cứ điều gì, lòng nhẹ như tơ, bay lên tận trời cao, không vướng chút muộn phiền.
 Ngày đầu tiên của tháng 8, buổi sáng trong lành như chính trái tim của những đứa trẻ, hôm nay không biết buồn, không biết giận.
 Hôm qua ta có một giấc ngủ ngon lành, đêm cũng bình yên hơn, tĩnh lặng hơn, không có một giấc mơ, nhưng ta lại vui vì điều ấy. Đôi lúc ta sợ những giấc mơ, dù là mộng đẹp, nhưng chúng đến rồi đi rất nhanh, khi ta giật mình thức dậy, cảm giác hụt hẫng.
 Sẽ có một ngày ta tìm lại giấc mơ rất thật của mình...
 



Thay đổi trang: << < 101112 > | Trang 11 của 12 trang, bài viết từ 151 đến 165 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9