Viết cho riêng ta
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 12 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 177 bài trong đề mục
Bách hoa tiên tử 03.03.2006 20:55:18 (permalink)
Nhỏ nè,
Ta cho nhỏ thời gian và ta tin nhỏ đã có câu trả lời cho ta, thế nào rồi hả nhỏ? một ngày không vội vã, không trách nhiệm nhỏ cảm thấy thế nào? Đôi khi ta muốn nhỏ dừng tất cả lại để sắp xếp lại cuộc đời mình nhỏ à, được và mất, hai khái niệm mặc dù không muốn nhưng ta phải dùng ở đây, bây giờ nhỏ cho ta biết nhỏ đã được những gì? đã đánh mất những gì? đôi khi khái niệm này không diễn tả hết những điều ta muốn nói, nhưng ta làm vậy để nhỏ dễ dàng xác định lại mình, nhỏ hiểu ta phải không? Giống như hôm qua, khi ta hỏi nhỏ rằng nhỏ sống vì điều gì, nhỏ trả lời rằng vì những người yêu thương nhỏ, quan tâm đến nhỏ, nhỏ đã thật lòng chưa? ta không muốn nói nhỏ dối ta, nhưng với ta đó là câu trả lời chưa hoàn chỉnh, nhỏ sống vì bản thân nhỏ nữa, không chối điều đó phải không? Đôi lúc ta biết nhỏ mâu thuẫn nhiều lắm, giữa những cái được và mất của đời mình, ta chỉ muốn nói một điều thôi, đừng quá quan trọng giữa chữ được và mất, có khi được lại là mất và đôi lúc mất mát lại khiến nhỏ tìm thấy được một điều gì đó, ranh giới của nó rất mong manh, vì thế đừng quá bận tâm đến việc phải đạt được thật nhiều thứ, bằng mọi giá, với nhỏ điều ta muốn duy nhất là nhỏ có được hạnh phúc và niềm vui, giữ được niềm tin, ta nghe có người từng nói rằng mất niềm tin là sẽ mất tất cả, nhỏ nhớ chưa? Nhỏ không phải là một người theo đạo, nên không thể bỏ qua khái niệm được mất, không thể nhìn điều đó bằng con mắt cao cả và đầy hi sinh, nhỏ và ta là những con người trần tục, đầy tham vọng và bình thương, ta không muốn nói đến hai chữ tầm thường, ta ghét hai từ đó, chính vì là con người nên muốn được nhiều hơn mất, nhưng trong khả năng của mình ta muốn rằng những gì nhỏ đạt được phải do nhỏ tự thân phấn đấu và quan trọng nhỏ thật sự vui thích vì những gì mình đạt được. Nhỏ đã từng mất nhiều thứ, tình bạn, lòng tin, nước mắt...nhưng điều đó không có gì phải xấu hổ hay hối tiếc, đừng tự dằn vặt mình vì điều đó. Nhỏ à, ta muốn nói với nhỏ một điều, đừng bao giờ cười vào thất bại của một ai đó, hay buông một lời giễu cợt trước sự mất mát của một ai, nhỏ sẽ chẳng được gì ngoài sự chán ghét bản thân mình, bài học của ngày xưa đó nhỏ vẫn còn nhớ mãi phải không, làm sao quên cho được cái tát của ngày hôm ấy, cái tát của sự giận dữ và tổn thương, cả nhỏ và ta đều nhận ra rằng chúng ta đáng bị như vậy, bây giờ ngồi nhắc lại cho nhỏ ta cảm thấy cái tát đó còn in trên má. Ngày ấy chúng ta đã cười vào khuyết điểm của người khác, cười bằng nụ cười độc ác nhất mà chúng ta đã có phải không nhỏ. Bây giờ ta lại thầm cảm ơn cái tát đó, thức tỉnh ta và nhỏ, nhưng cho đến 10 năm sau ta và nhỏ mới nhận ra rằng lúc ấy mình đã sai, muộn màng nhưng vẫn còn hơn không bao giờ nhận ra. Ngày ấy nhỏ đã khóc vì đau, nhưng hôm nay ta muốn chúng ta cười nhỏ à, cười vì nhận ra cái chân lý đơn giản của cuộc đời, vì chúng ta học được một bài học từ một cái tát của trẻ con. Những gì chúng ta nhận được từ những cái mà chúng ta tưởng rằng là mất mát thật quá nhiều phải không nhỏ? vậy đó nhỏ, sẽ còn nhiều bài học mà cái giá của nó có lẽ chẳng còn là một cái tát nhưng điều ta muốn nói là nhỏ nhận ra được điều gì từ những bài học đó, không phải là sự tự ái, không phải là những giọt nước mắt vì tức giận, ta muốn nhỏ nhận ra điều đằng sau những cái ấy, nhỏ hiểu ta muốn nói gì mà.
Hôm trước ta gặp lại một người quen cũ, trái đất tròn phải không nhỏ, muốn nói thật nhiều nhưng sao cổ họng nghẹn lại, ta thấy mình còn quá nhỏ bé và yếu đuối trước nỗi đau của bạn mình, hôm ấy ta không an ủi được gì, chỉ lắng nghe thôi, có người đã từng nói với ta rằng đôi khi lắng nghe cũng là một cách an ủi, đành vậy thôi nhỏ à.
Có lẽ ta đã nói quá nhiều, ta sợ nhỏ phải mệt mỏi khi phải gắng hiểu những lời ta nói, nói ít hiểu nhiều phải không nhỏ? mong nhỏ hãy nhớ, ta thương nhỏ thật nhiều.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:07:47 bởi Bách hoa tiên tử >
#16
    Bách hoa tiên tử 05.03.2006 10:59:08 (permalink)
    Nhỏ của ta ơi !
    Sắp đến festival biển tháng 4 rồi đó, nhỏ có về với biển không? Nhỏ sẽ trở về nghen nhỏ, biển tháng 4 sẽ ấm áp vô cùng, nhỏ sẽ lại đi trên con đường chạy dọc theo bờ biển, gió biển thổi tung mái tóc dài, mùi của biển lạ lắm phải không nhỏ, nhắm mắt lại và cảm nhận, thử nhìn biền bằng thính giác đi nhỏ, mùi vị không thể nhầm lẫn với bất cứ đâu.
    Những rặng phi lao chạy dài dọc theo bờ biễn mùa này vẫn sẽ xanh như ngày nhỏ ra đi, ngồi dưới rặng phi lao lắng nghe biển thì thầm, như ngày xưa ấy phải không nhỏ? Con đường ấy nhỏ đã đi qua rất nhiều lần, soa mỗi lần là một cảm giác khác nhau, con đường với những đồi cát dài, những hạt cát trắng xóa, nóng bỏng bàn chân. Tháng 4, biển sẽ đẹp để đón nhỏ trở về.
    Chiều hôm ấy chúng ta đã trèo lên đồi cát cao nhất phải không nhỏ, mệt nhưng vui lắm nhỏ à, đến nơi cảm giác của nhỏ lúc đó là gì? còn với ta thì...ta thấy mình 1 mình đối diện với biển, ta không còn nhỏ bé đứng trước biển, ta đừng trên đỉnh cao nhìn xuống, biển nằm dài khuất phục dưới chân ta, cảm giác của sự chiến thắng đó nhỏ.
    Ngồi trên đồi cát chiều hôm ấy, nhỏ đã nói với biển điều gì, nhỏ có hẹn ngày trở về không nhỏ? Rồi mặt trời lại trở về với lòng biển sâu thẳm, còn một chút ành sáng cuối cùng chiếu lên trên khuôn mặt nhỏ, đôi mắt nhỏ đăm đăm, cái nhìn hơi khắc khoải, nghĩ gì ở cái phút cuối cùng khi bóng tối bao phủ, nghĩ được nhiều điều không hả nhỏ?
    Nhỏ có một lời hứa duy nhất với biển, lời hứa ngày trở về cùng với tính yêu, biển sẽ làm chứng cho lời cầu hôn duy nhất ấy phải không? lời hứa ấy không biết bao giờ thực hiện được hả nhỏ? rồi sẽ đến ngày hôm ấy thôi, ta sẽ đứng bên cạnh nhỏ vào giờ phút ấy, sẽ giữ chặt bàn tay nhỏ.
    Chờ đến tháng 4, chờ đến ngày trở về, chờ một lời hứa xa xôi, nhỏ à ! còn mong chờ thêm điều gì nữa không? có mong chờ một lần nữa được làm người chiến thắng? nhỏ không nói nhưng ta cũng biết một điều, lần này trở về sẽ có nhiều thây đổi, thời gian làm cho nhỏ thay đổi, không biết liệu tháng 4 này biển có đổi gì không?
    Nhỏ hãy tin...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:09:07 bởi Bách hoa tiên tử >
    #17
      Bách hoa tiên tử 06.03.2006 12:02:42 (permalink)
      Mà có trách chi những phút xao lòng
      Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
      Hôm qua chúng ta đã giành chiến thắng rồi nhỏ ơi, vui lắm nhỏ ha, ta nhớ chúng ta đã hồi hộp thế nào khi chờ đợi kết quả, phút giây biết công sức của mình bỏ ra thu được thành quả, hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhỏ ơi, ta vui lắm, và nhỏ cũng thế phải không, làm được một điều gì đó mà mình thích, nhìn thấy kết quả được mọi người công nhận đó là niềm vui. Ta vui nhất là nhỏ đã chiến thắng được bản thân mình, vượt qua được sự hững hờ và lạnh nhạt của mình để hòa mình vào cuộc sống.
      Hôm ấy nhỏ lại có một phút xao lòng nữa rồi đó, phút giây ấy thật dễ thương phải không nhỏ, nụ cười và ánh mắt tinh nghịch của trẻ con, nụ cười thật hồn nhiên và vô lo, trong bản thân của mỗi người đều có một phần của trẻ thơ, ta yêu điều đó nhỏ ơi, soa mà trong sáng và thánh thiện đến thế.
      Bạn nhỏ nói rằng cuộc đời đầy sóng gió không bình yên như nhỏ tưởng, nhỏ cười vì nhỏ hiểu điều đó hơn ai hết, nhỏ không phải là bông hoa trong lòng kính, nhỏ là một dây leo hoang dai, đang từng ngày vươn lên để hướng về phía mặt trời, mọi thứ với nhỏ không phải được sắp xếp sẵn mà do nhỏ tự mình nổ lực. Bạn nhỏ từng trải hơn nhỏ, thành công và thất bại cũng nhiều hơn nhỏ, nhìn cuộc đời cũng khác nhỏ, người bạn ấy bảo rằng nhỏ sẽ được hạnh phúc, nhỏ sẽ tin điều đó phải không?
      Thật hạnh phúc khi có một người bạn, nhỏ có cảm thấy cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn không? ngày mai trời vẫn sẽ nắng nhiều như hôm nay, nhỏ hãy tin...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:10:20 bởi Bách hoa tiên tử >
      #18
        Bách hoa tiên tử 06.03.2006 20:39:15 (permalink)
        Nhỏ nè,
        Sắp đến 8-3 rồi, nhỏ đã chuẩn bị một món quà gì cho mẹ chưa? nhớ mẹ lắm phải không, cũng khá lâu rồi không gặp mẹ, chỉ được nghe giọng mẹ qua điện thoại, nhỏ chỉ biết đoán mẹ vui hay buồn qua giọng nói thôi phải không nhỏ, lúc mẹ vui giọng mẹ sẽ thật đặc biệt, mẹ hỏi thật nhiều điều, mẹ kể thật nhiều chuyện vui, khi mẹ buồn, mẹ chỉ nghe chứ không nói gì nhiều, khi mẹ mệt mẹ nói thật chậm rãi...
        Hôm qua trong cuộc thi cắm hoa, có một bình hoa với tựa đề " Tình mẫu tử" những lời thuyết trình đấy ý nghĩa, tự nhiên ta thấy mắt nhỏ rưng rưng, đã bao lâu rồi nhỏ không nói với mẹ một lời yêu thương nhỉ?
        Hôm nay tự nhiên nhỏ lục lọi lại những tấm hình cũ, cầm trên tay tấm hình mẹ lúc còn trẻ, thấy bồi hồi phải không nhỏ? thật khác với mẹ bây giờ, từ khi nhỏ hiểu biết đến nay nhỏ chỉ biết rằng tóc mẹ không đẹp, tóc mẹ không đen mượt, chợt giật mình khi xem lại tấm ảnh ngày xưa, ngày xưa ấy mẹ đẹp lắm nhỏ ơi, tóc mẹ dài và đen mượt, vì sao tóc mẹ lại trở nên như vậy hả nhỏ? vì gia đình mình nhỏ à, vì cả nhỏ nữa đó.
        Đôi lúc giật mình ta tự hỏi vì sao chúng ta vô tâm vậy hả nhỏ? nếu cô bạn thân hôm ấy nổi một cái mụn nhỏ xíu trên mặt, nhỏ đã nhận ra và cả 2 cuống quýt tìm cách giải quyết vậy mà...với mẹ, nhỏ lại chẳng để ý được như vậy, có bao giờ nhỏ để ý xem trên khuôn mặt mẹ đã nhiều nếp nhăn lắm chưa, tóc mẹ bạc nhiều chưa?
        Nhớ thật nhiều phải không nhỏ, nhớ có một lần, lần ấy chúng ta đã khóc, lần ấy vô tình ta nhìn thấy đôi bàn tay của mẹ, ta nắm vào đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay đầy những vết chai, nhưng với chúng ta đó là đôi bàn tay ấm nhất, đôi bàn tay đẹp nhất. Ta nhớ hồi ấy nhỏ đưa bàn tay của nhỏ và so sánh với đôi bàn tay của mẹ, nhỏ ngây thơ bảo rằng, tay mẹ xấu hơn tay con, mẹ cười không trách nhỏ bao giờ, nhưng nghĩ lại ta thấy mình sai phải không nhỏ.
        Nhớ nhất là khi nhỏ thi tốt nghiệp để vào lớp 10, hôm ấy ba mẹ đã dậy thật sớm, chạy xe gần 30km để đến đón nhỏ đi ăn sáng, để nhỏ đi thi thật tốt, hối ấy nhỏ chẳng nghĩ ngợi gì cả, nhỏ cảm thấy nó thật bình thường vì nhỏ đã quen được ba mẹ chiều chuộng. Ngày xưa ấy...nhỏ vào trường thi, đứng trong ngôi trường xa lạ, nhỏ run lắm phải không? Sắp đến giờ vào phòng thi thì nhỏ nhìn thấy mẹ, mẹ chạy vào thật nhanh, lấy trong túi xách ra một đôi giày mới, mẹ vừa đến chợ mua một đôi cho nhỏ, mẹ cúi xuống mang thử giày cho nhỏ, nhớ đến suốt cuộc đời nhỏ ơi.
        Trái tim người mẹ trên thế gian này không có gì sánh nổi phải không nhỏ? với nhỏ không chỉ có 1 ngày 8-3, với mẹ nhỏ mong ngày nào cũng là 8-3, ngày nào nhỏ cũng muốn nói với mẹ rằng " con thương mẹ" Còn nhiều điều mà có lẽ đến khi chết đi nhỏ mới quên được, nhớ mãi mãi.
        Mỗi tối trước khi nhắm mắt lại bao giờ ta cũng tự hỏi, giờ này mẹ đã ngủ chưa? mẹ ngủ ngon hay còn trằn trọc vì lo lắng một điều gì đó? Nhớ thật nhiều điều, với tình thương của mẹ có lẽ con phải dùng cả cuộc đời mình mới kể hết phải không mẹ? Con yêu mẹ nhiều, đó là món quà duy nhất con muốn gởi đến mẹ, con sẽ kề bên tai mẹ nhắc đến hàng trăm lần điều đó, mẹ sẽ cười thật tươi, con muốn mẹ cười, cười thật nhiều mẹ nhé.
        Thời gian sẽ trôi qua từng ngày, khoảng cách giữa hai thế hệ ngày càng xa, có đôi lúc chúng ta đã làm mẹ buồn phải không nhỏ, có lần nhỏ giận dỗi vì mẹ lạc hậu, mẹ không biết mà cứ góp ý vào mọi việc của nhỏ...chúng ta ngốc thật nhỏ ha, chúng ta hạnh phúc mà không biết, cho dù mẹ có ra sao đi chăng nữa thì mẹ vẫn là mẹ, chúng ta sẽ không bao giờ xấu hổ về những gì mà người người ta bảo là lạc hậu, người ta làm sao hiểu được phải không nhỏ? người ta đâu biết rằng mẹ không có điều kiện để học những điều đó vì cuộc đời của mẹ đã dành hết cho chồng con, lo lắng chăm sóc cho những đứa con từ lúc sinh ra cho đến lúc mất đi. Mẹ không phải là bác sĩ để con tự hào vì mê đã chữa bệnh cho mọi người, mẹ không phải là cô giáo để con khoe với bạn bè rằng mẹ dạy được thật nhiều học trò, mẹ cũng không phải là người nổi tiếng để mỗi lần nhắc đến ai cũng biết, nhưng mẹ là mẹ của chúng ta, mẹ biết nấu những món mà ta và nhỏ đều thích, mẹ chăm sóc chúng ta khi ốm đau, mẹ dạy chúng ta làm người, mẹ hơn hẳn tất cả phải không nhỏ. Ta có thể quên tên một người nổi tiếng nào đó, nhưng không bao giở quên nổi tiếng Mẹ. Chỉ vậy thôi, đó là điều chúng ta nhắc đến trong ngày hôm nay, hãy cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất sẽ đến cho mẹ của chúng ta. Yêu mẹ nhất trên đời !
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:11:42 bởi Bách hoa tiên tử >
        #19
          Bách hoa tiên tử 08.03.2006 08:41:09 (permalink)
          Nhỏ ơi !
          Hãy cầu chúc cho hôm nay là một ngày hạnh phúc vì nhỏ sẽ được gặp lại mẹ, hãy cầu chúc cho tất cả những người phụ nữ mà nhỏ yêu thương một ngày với tất cả mọi sự may mắn, niềm tin và hạnh phúc. Hôm nay nhỏ sẽ cười thật nhiều vì nhỏ có mẹ.
          Nhỏ ơi, hãy tận hưởng niềm hạnh phúc của ngày hôm nay đi nhỏ nhé, ngày mai nhỏ sẽ lại một mình, nhưng nhỏ sẽ mạnh mẽ để sống tiếp, thương nhỏ nhiều !
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:13:16 bởi Bách hoa tiên tử >
          #20
            Bách hoa tiên tử 13.03.2006 08:43:16 (permalink)
            Sau những ngày bận rộn là những ngày bình yên.
            Sóng gió đã đi qua, mọi thứ đều bắt đầu lại từ con số 0, nhưng ta có niềm tin và nghị lực phải không nhỏ?
            Nhỏ nè, nếu có khi nào ta nói với nhỏ rằng ta muốn nhỏ phải có quyết tâm thật cao, thì hơn lúc nào hết, chính ngay lúc này đây ta mong nhỏ hãy làm điều đó, vì nhỏ và vì ta nghen nhỏ !
            Tự nhiên lại nhớ đến một bài thơ về biển, bài thơ có một lần nhỏ đã đọc cho một ai đó nghe.

            Có một thời sóng và biển đã yêu nhau
            Người ta bảo biển là mối tình đầu của sóng
            Sóng vỗ về ôm bờ cát trưa nóng bỏng
            Biển dạt dào hát mãi khúc tình ca

            Có một lần sóng nông nổi đi xa
            Bao kẻ đến và tỏ tình với biển
            Biển sợ sóng không về vĩnh viễn
            Nên đành lòng hò hẹn với vầng trăng

            Sóng trở về thế là biển ăn năn
            Biển phụ tình biển xanh mang tội
            Sóng thét gào chẳng hề tha thứ lỗi
            Và bỏ đi kể từ đó không về

            Có một lần anh đã kể em nghe
            Chuyện tình yêu chúng mình không đơn giản
            Anh quá phưu lưu còn em lãng mạn
            Với tình yêu và thề hẹn cũng mong manh

            Sóng bạc đầu từ đó phải không anh?
            Còn biển ngàn năm vẫn xanh huyền bí
            Không đâu em, biển chẳng hề chung thuỷ
            Chỉ có sóng bạc đầu mà vẫn thuỷ chung

            Anh nắm tay em đi trước biển nghìn trùng
            Nghe dã tràng kể chuyện xưa xa vắng
            Dẫu biết tình đầu của anh không trong trắng
            Chỉ mong em thuộc lòng cổ tích biển ngày xưa.
            Lâu rồi đọc lại bài thơ này, cảm xúc vẫn như ngày cũ phải không nhỏ? lời nhắn gởi của một ai đó, chỉ mong rằng có người hiểu mà thôi !
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:14:39 bởi Bách hoa tiên tử >
            #21
              Bách hoa tiên tử 18.03.2006 19:42:32 (permalink)
              Nghe đúng 100 lần bài hát mà nhỏ yêu thích.
              Lặng lẽ nhớ về một ký ức đã xa, nhỏ à ! sáng nay đi ngang gốc phượng bên đường, nhỏ đã thấy hoa phượng lại nở thêm một lần nữa phải không?
              Chúng ta lại di ngang kỷ niệm của mình rồi phải không nhỏ? tự nhiên lại nhớ đến nhiều điều, nhớ không nhỏ? cây phượng trước sân trường cũ đã nở lại chưa? cây phượng có lần nhỏ bắt tên lớp trưởng phải leo lên hái trộm cho nhỏ vài cành hoa để nhỏ đem về ép thành bươm bướm, cây phượng có lần nhỏ đã lén lút khắc tên mình lên đó, hồi đó có phải nhỏ đã tững nghĩ rằng tên mình sẽ mãi mãi in lên thân cây ấy, ngốc lắm nhỏ à !
              Nhớ cả một trang lưu bút còn để trống, có người nợ nhỏ một trang lưu bút không biết đến bao giờ mới đòi lại được, lời hứa của học trò mong manh đến vậy sao? nhưng chúng ta sẽ nhớ mãi phải không nhỏ, đến một ngày chúng ta sẽ có 2 trang lưu bút nguyên vẹn của ngày xưa, nhỏ sẽ tìm lại được người bạn ấy, kẻ chưa kịp thực hiện lời hứa cho một mùa hè ngày xưa.
              Đã bao nhiêu năm rồi không trở lại với ngày xưa của chúng ta hả nhỏ?
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:16:02 bởi Bách hoa tiên tử >
              #22
                Bách hoa tiên tử 21.03.2006 20:45:15 (permalink)
                Nhỏ ơi !
                Chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hôm nay, tại sao chúng ta chỉ có thể dùng lời để an ủi mà không thể làm thêm một điều gì khác nữa hả nhỏ? Bây giờ nhỏ đang khổ sở lắm phải không?phải chi chúng ta có thể làm được điều gì khác để giúp cô bé ấy, CẦU MONG KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ BẤT HẠNH LẠI SẼ XẢY ĐẾN NỮA. Mà còn điều gì có thể bất hạnh hơn được nữa hả nhỏ?
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:17:41 bởi Bách hoa tiên tử >
                #23
                  Bách hoa tiên tử 24.03.2006 09:32:45 (permalink)
                  Hôm nay không buồn cũng chẳng vui, cảm giác như đang lơ lửng giữa hai bờ của cuộc sống, mà như thế nào là buồn? như thế nào là vui hả nhỏ?
                  Nghĩ đến mình tự dưng cảm thấy ngốc và yếu đuối đến lạ lùng, chúng ta sinh ra phải chăng là để buồn đến suốt cuộc đời? Không, nhỏ trả lời vậy và ta đồng ý với nhỏ, nhưng tại sao hả nhỏ? sao chúng ta lại phải viết những dòng ủy mị thế này, ta đã cố ngăn mình nhưng không hiểu sao vẫn phải viết nhỏ à, chỉ hôm nay thôi, ước gì ta có thể tất cả, ước gì sáng mai thức dậy tất cả mọi ký ức đều biến mất, rồi ta sẽ lại hồn nhiên.
                  Có những điều ước chẳng bao giờ thành hiện thực, sáng mai này ta lại phải đối diện với cuộc đời ta, lại phải đứng bên cạnh hạnh phúc của gia đình, chỉ dám ngắm nhìn chứ không bao giờ chạm được, ta là khách. Rất gần nhưng cũng quá xa, chỉ một bước chân thôi ta có thể chạm tới, nhưng ta không với tới nổi vì ta sinh ra là kẻ chẳng bao giờ có nổi một tình thương trọn vẹn, là một kẻ bao giờ cũng xếp thứ 2, ta đứng bên lề thèm thuồng nhìn vào một cử chỉ yêu thương, phải chăng ta mạnh mẽ nên không cần tình thương? phải chăng vì ta luôn làm mọi người hải lòng, phải chăng ta đã tự đối mặt với cuộc đời nên ta không thể có nổi một tình thương? Một điều với người khác là đơn giản, nhưng với ta là cả một nổi hoài mong, ta mơ hồ nhận ra rằng ta là kẻ sinh ra không được chờ mong, ta được đối xử tử tế, nhưng tử tế đến mức như là một người khách, đôi lúc ta thèm một lời nói trìu mến, một bàn tay đặt vào trán ta lúc ta bệnh, ta cần một lời động viên lúc ta vấp ngã, nhưng rồi thì sao hả nhỏ?
                  Ta cũng có nghe, nhưng không phải để dành cho ta, ta phải tự vật lộn với bệnh tật của mình, tự chăm sóc mình như từ trước đến nay ta vẫn thường làm, lúc ta cần một bàn tay nâng ta dậy thì chỉ có một ánh mắt bình thản, bình thản đến lạnh lùng tàn nhẫn, ta sợ ánh mắt đó, nổi ám ảnh theo ta có lẽ đến suốt cuộc đời. Ta phải tự đứng lên trên đôi chân đầy thương tích, những vết thương để lại những vết sẹo nhớ đời, mỗi lần tự đứng lên ta lại trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng trái tim ta lại đau, đau nhiều lắm.
                  Thế giới đông người nhưng ta vẫn cô đơn, vẫn một mình chiêm nghiệm lại hành trình của mình, ta không già nhưng tâm hồn ta già cỗi, ước gì ta có nổi một tình thương???
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:19:26 bởi Bách hoa tiên tử >
                  #24
                    Bách hoa tiên tử 24.03.2006 17:26:26 (permalink)
                    Biết là không thể, sao vẫn cứ đau lòng hả nhỏ?
                    Biết là sẽ buồn sao cứ nhớ mãi đến bây giờ
                    Biết là sẽ không đi được đến đâu sao vẫn cứ lê bước dù trái tim rướm máu
                    Biết là sẽ mệt mỏi sao không bỏ qua
                    Biết là mai mặt trời vẫn mọc khi thiếu nhỏ thì sao vẫn cứ cố chấp
                    Biết là mình tự làm tổn thương mình mà sao vẫn không buông
                    Biết thì biết nhưng vẫn là không thể.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:20:18 bởi Bách hoa tiên tử >
                    #25
                      Bách hoa tiên tử 31.03.2006 14:43:09 (permalink)
                      Hãy để nỗi buồn cho gió cuốn đi....
                      Ta tự hỏi lòng mình vì sao lại buồn nhiều vậy hả nhỏ? buồn, ta không hiểu vì sao nhưng vẫn cứ buồn, giá như ta có thể xem tất cả như vô thường, giá như...
                      Ta cô độc một mình, ta quen với sự cô độc của mình, rồi ta bắt đầu phá vỡ thói quen đó để chấp nhận một thói quen mới, ta đã có những ngày cười thật nhiều, rồi tất cả lại xa ta, và ta lại tập cho mình thói quen sống một mình, vòng quay cứ lặp lại và mỗi lần như thế với ta là cả một nổi buồn, tại sao hả nhỏ? tập lại cho mình thói quen sống một mình là khó khăn lắm sao?
                      Gởi một đôi dòng tin tức, ta đã hi vọng sẽ có câu trả lời, ta đã quen với việc đọc những lời chia sẽ của người, giống như người ta phải thở hàng ngày, phải ăn để sống, ta sống bằng sự chân thành trong những lời người nói với ta. Ta đã quen với điều ấy cho đến một ngày những tin nhắn của ta rơi vào hư không, ta biết người có đọc nhưng chẳng bao giờ trả lời ta, với ta thì điều đó cũng giống như là một hình phạt, ta đau lắm, có hàng trăm lần ta tự nhủ lòng mình, ta sẽ không viết nữa, ta sẽ dùng cái cách mà người đối xử với ta để cho người biết rằng cái cảm giác chờ đợi, hi vọng và rồi thất vọng, tuyệt vọng là khổ đến chừng nào.
                      Ta không làm được nhỏ à, ta rồi lại yêu lòng, ta buồn vả rồi ta lại viết cho người, viết tất cả những gì ta nghĩ, trừ nỗi buồn, ta sợ phải khiến người phải lo lắng, ta kể tất cả những niềm vui, tất cả niềm vui của ta đã gởi cho người hết rồi đó, ta còn lại nỗi buồn, ta sống hằng ngày với nó, rồi cũng trở thành quen thuộc.
                      Hôm qua, hôm nay và ngày mai, ta vẫn vậy, vẫn ngốc nghếch gởi vào hư không tất cả niềm vui, gởi đi mà chẳng bao giờ thấy nổi câu trả lời, rồi cũng sẽ thành thói quen, ta cũng sẽ mất dần thói quen chờ những lời nói của người, khi đã thành thói quen thì có lẽ ta sẽ không còn đau nữa.
                      Có một người đã từng nói với ta rằng, cuộc đời sẽ qua nhanh như một cái chớp mắt, nhắm mắt lại và mở mắt ra là sẽ qua một ngày mới, một tuần mới, một tháng mới, một năm mới, một cuộc đời mới...ta đã nhắm mắt lại và hỏi bạn rằng có khi nào ta vĩnh viễn chẳng bao giờ mở mắt ra lại, bạn đã cười và bảo rằng ta kỳ cục, ừ thì ta là vậy đó, toàn nghĩ những chuyện không đâu, nhưng ta thật sự muốn biết điều đó, nếu hôm nay ta nhắm mắt lại và vĩnh viễn không bao giờ thức dậy thì sẽ ra sao? rồi ta sẽ trở thành cổ nhân, sẽ thành sự lãng quên, ta rồi sẽ thành cát bụi. Có lần ta triết lý với bạn rằng, hạt bụi nhỏ bé lắm, đôi khi ta chẳng thể nhìn thấy nổi, nhưng lại làm cho ai đó rơi nước mắt. Bạn cười và bảo rằng sau này ta rồi cũng sẽ là một hạt bụi, nhưng ta không hi vọng làm cho một ai rơi nước mắt, ta là ta và muôn đời vẫn thế, vẫn sẽ buồn, nhưng lại muốn buồn một mình thôi.
                      Ta viết chỉ để trút hết tất cả nỗi lòng mình, nhỏ à, ta đã hứa những gì thì ta sẽ làm tất cả, nhưng hãy để ta được buồn, vì ngoài điều ấy ra ta chẳng còn gì khác, mỗi lần buồn ta lại được sống là ta, nguyên vẹn từ hình hài đến trái tim. Khi bạn hỏi tôi rằng hoa nào cô đơn nhất, tôi trả lời rằng đó là hoa hồng, với ta hoa hồng cô độc đến ngàn đời dù cho người ta cho rằng đó là hoa của tình yêu. Và ta đã tin rằng hoa bách hợp có nước mắt, hoa bách hợp biết khóc, đó là niềm tin của ta, vì đã hơn một lần ta nhìn thấy nước mắt đọng trên bông hoa ấy, nó cũng trắng, trong suốt nhưng mặn như nước mắt của biển.
                      Hơn một lần...ta lại thấy...cô đơn !!!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:21:52 bởi Bách hoa tiên tử >
                      #26
                        Bách hoa tiên tử 01.04.2006 13:31:59 (permalink)
                        ]Có một điều gì đó ta đã mơ hồ nhìn thấy, vậy là cuồi cùng điều không mong muốn cũng đến rồi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, sao ta lại bình thản như vậy? không như những gì ta đã hình dung, không khóc lóc, không hờn trách, không đổ lỗi, ta chấp nhận như đó là một điều hiển nhiên, hiển nhiên như mỗi sáng ta thấy mặt trời mọc ở hướng Đông. Ta không hề đặt ra một câu hỏi nào nữa vì hơn ai hết ta đã có câu trả lời, vả lại hình như ta chẳng muốn hỏi.
                        Có một thời gian ta sợ những câu hỏi, ta sợ phải trả lời, rồi thời gian qua nhanh và ta quên điều đó, quên như nó chưa bao giờ tồn tại, ta nhớ nhiều nhưng quên cũng nhiều, quên được cũng là một hạnh phúc khi làm người. Ta thấy tâm hồn mình bình yên hơn, ta đã trút bỏ gánh nặng của lòng mình xuống, rũ bỏ những điều khiến ta không vui, làm người đã khó, làm một người vô ưu càng khó hơn.
                        Không còn gì phải mệt mỏi nữa, vậy là hôm nay ta sẽ được tự do, tự do với cái tôi nông nổi của mình, ước gì hôm nay kéo dài thêm, ta sẽ làm tất cả những gì mà ta mong muốn.
                        Không phải ta đang mơ, đó là hiện thực, l2 cuộc đời của ta, ngồi yên lặng ngắm lại tất cả, ta có gì để tự hào? Ta là ta, thế là được. Có vài lần ta muốn thay đổi mình, nhưng để làm gì nhỉ? cắt một kiểu tóc mới, mặc vào mình những bộ đồ khác là ta sẽ thay đổi? Ngốc đến lạ lùng !!!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:23:43 bởi Bách hoa tiên tử >
                        #27
                          Bách hoa tiên tử 02.04.2006 11:28:57 (permalink)
                          Có khi...ta lạc giữa cuộc đời...
                          Tự dưng sáng nay thức dậy ta lại thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời.
                          Nghe nhạc Trịnh, tự dưng thấy mình còn có tri âm.
                          Không biết từ bao giờ nhỉ, ta yêu nhạc Trịnh, vì trái tim ta tìm thấy sự đồng cảm, ta tìm thấy chính mình trong từng bài hát, ít ra ta tụ thấy rằng ta hiểu người và người cũng hiểu ta.
                          Buồn, ta nghe để suy ngẫm về chính mình.
                          Vui, ta lại nghe để suy ngẫm về chính mình.
                          Không buồn, không vui, ta nghe để tìm lại chính mình.
                          Ta tự thấy mình là kẻ lữ hành cô độc, đang ở trọ nơi trần gian, đến rồi sẽ đi, đi tìm cái tôi của mình đang lang thang ở đâu đó. Ta không thiếu hạnh phúc ở trần gian, nhưng sao ta lại thấy lạc lõng, bởi vì ta là người ở trọ, ta cuối cùng sẽ ra đi nên ta không muốn tạo cho mình nhiều tình cảm vương vấn?
                          Nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra ta vẫn thấy mình hiện diện đâu đây giữa cuộc đời, hiện diện để làm ai đó hạnh phúc, hiện diện để làm ai đó phải đau khổ, cái vòng luẩn quẩn trói buộc ta. Ta ghét phải nhìn ai đó phải khổ vì ta, ta sợ phải nghĩ rằng ta lại gây thêm tội, ta sợ phải ngồi đếm lại lỗi lầm của mình.
                          Ta mơ hồ nhận ra rằng ta chưa bao giờ làm được một người tốt, có thể ta đã làm một điều gì đó khiến người ta cho rằng ta tốt, nhưng trong chính trái tim ta, ta thấy mình không phải vậy, ta ích kỷ hơn như vậy. Ta thích đối diện với những suy nghĩ thật lòng của mình, ta không thích thù hận không phải vì ta cao thượng, mà đúng ra là ta không thích mình phải mệt mỏi, phải nhọc lòng vì một điều chẳng ra gì. Ta tha thứ cho một ai đó không phải là ta vị tha mà là vì ta biết rằng hình như đâu đó ta cũng từng có lỗi, ta tự tha thứ cho mình mà thôi. Ta giúp ai một việc gì đó không phải vì ta hào hiệp, ta tốt bụng mà chỉ vì ta muốn làm một việc gì đó, ta thấy mình thích làm, chỉ vậy thôi. Thế đó, ta tự thú nhận rằng ta chỉ vì ta mà thôi, chẳng vì người,chẳng vì cuộc đời, ta thành thật với chính mình,không muốn choàng vào mình một cái áo tốt đẹp vì cái áo đó chẳng vừa với ta.
                          Ta rong ruổi để tìm kiếm niềm vui của đời mình, không dừng lại ở một nơi nào quá lâu vì ta sợ sẽ có nhiều kỷ niệm, ta sợ phải trói buộc mình với quá khứ quá tốt đẹp, với những ngày quá tươi đẹp, đến một ngày nào đó nhớ lại ta sẽ lại hối tiếc. Nếu không có niềm vui thì có lẽ người ta chẳng thể biết thế nào là nỗi buồn, là ích kỷ nhưng ta vốn là như vậy.
                          Ta thấy bình yên khi lại là chính mình chứ không phải một hình tượng mà người ta đã nhào nặn ra ta, ta đã từng phản kháng quyết liệt để cố chứng minh cái tôi đích thực của mình, ta được nhiều thứ rồi mất cũng nhiều, rồi ta hững hờ trước tất cả, không đồng tình mà cũng chẳng phản đối, ta bỏ mặc tất cả thị phi, ta sống như ta muốn, ta làm những gì ta cho rằng mình cần phải làm, không quan tâm người đời nói gì, nghĩ gì.
                          Lạc một vòng giữa cuộc đời đôi lúc cũng hay, ta thấy được nhiều điều và suy ngẫm cũng được nhiều, có đôi lúc ta cũng mâu thuẫn, phải chăng ta tự muốn mình lạc giữa cuộc đời?
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:25:05 bởi Bách hoa tiên tử >
                          #28
                            Bách hoa tiên tử 04.04.2006 14:33:53 (permalink)
                            Một ngày như mọi ngày, đi về một mình tôi...
                            Tại sao ta lại nghe bài này hả nhỏ, nghe như tìm lại được chính mình, không vui không buồn, chỉ âm âm trong tim một cái gì đó nhoi nhói, ta không buồn nhỏ à, nhưng ta lại cảm thấy có một điều gì đó mà ngay đến chính bản thân ta cũng không hiểu nổi, không hiểu nổi...
                            Hôm nay là một ngày giống như bao ngày khác, ta vẫn ngồi đây cùng tâm sự với nhỏ, kể cho nhỏ nghe về cuộc đời chúng ta, giá như ngôn ngữ của ta không hạn hẹp, ta đã kể co nhỏ nghe thật chính xác cảm xúc của ta lúc này, khó diễn ta, và hình như ngôn ngữ của ta không điễn tả nỗi.
                            Trời lại đổ mưa, mưa lạnh hơn ta tưởng, không giống những cơn mưa của ngày xưa, tất cả đã thay đổi, ta không theo kịp và ta cảm thấy hụt hẫng. Một ngày như mọi ngày, ta vẫn cố tìm cho mình những niềm vui mới trong cuộc sống, đó là điều mà ta đã hứa, ta sẽ sống cho thật vui, cho giống một con người.
                            tại sao ta lại yêu nhạc Trịnh đến như vậy? ta yêu khi ta chưa có nỗi trí khôn, ta yêu khi ta chỉ là một con bé nhỏ xíu, chưa hát đúng nỗi một bài hát, cũng đã nhiều năm trôi qua, tình yêu ấy ngày càng lớn lên theo từng suy nghĩ của ta, ta lớn lên nhưng âm nhạc không hề già, mỗi lần nghe ta lại có một cảm giác mới, ta hiểu thêm được một điều gì đó. Ít ra thì ta đồng cảm với những ca từ của người, ta đồng cảm với những giai điệu du dương ấy. Đôi lúc một mình, nghe những bài hát mà ta yêu thích, ta cảm thấy mình không hề cô đơn, ta có bạn tri âm, đó là điều khiến ta hạnh phúc, ta không cô đơn...
                            Ta lại mâu thuẫn vì một việc khác, giằng co giữa có và không, giữa được và mất, phải chi ta tìm được câu trả lời cho riêng mình? Rồi ta sẽ có 1 câu trả lời cho riêng mình, ta tin tưởng vào điều đó.
                            Ta hình như đang mơ về một điều gì đó...
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:26:57 bởi Bách hoa tiên tử >
                            #29
                              Bách hoa tiên tử 22.04.2006 15:47:22 (permalink)
                              Có một thời gian ta đã khóc thật nhiều, nhưng gần đây ta không còn biết thế nào là nước mắt nữa, không phải vì ta không buồn mà vì ta chẳng biết khóc để làm gì nữa?
                              Vấp ngã, chân ta bị thương, đau nhưng ta không khóc, vì hình như ta mất cái cảm giác đau là sẽ phải khóc. Ta đối diện với mọi thứ bằng một ánh mắt lãnh đạm và ráo hoảnh, chẳng có cảm xúc, ánh mắt trước đây ta từng ghét nhất, ánh mắt của quá khứ...
                              Không thê đối xử với hiện tại bằng cái cách mà quá khứ đối xử với mình, ta nhận ra điều này khá muộn màng. Không thể trút lên đầu người này sai lầm của người kia, ta làm điều đó là để làm gì nhỉ? thỏa mãn tự ái của mình? hay là để cho một ai đó cái cảm giác đó là thế nào?
                              Ta nhìn thấy trong tâm hồn mình sự đa nghi quá lớn, nó lấn át cả niềm tin, cả tình thương. Hôm ấy nếu không nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, nghe những lời nói ấy thì có lẽ chẳng bao giờ ta hiểu ra nổi mình ích kỷ đến mức nào. Ta có đôi mắt sáng, nhưng trái tim quá đa nghi đã che mất ánh sáng của ta, tình thương là tự nguyện, không thể tranh giành, không thể...
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2006 22:29:09 bởi Bách hoa tiên tử >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 12 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 177 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9